Y Bất Tử cười hì hì nói :
– Doanh tổng giám là tên nào? Tại sao y lại biết rõ được võ công của bọn ta như thế?
Bao Đả Thắng bỗng xen lời hỏi :
– Doanh tổng giám gì đó của các ngươi võ công so sánh với các ngươi ra sao?
Người bịt mặt nghiêm trang đáp :
– Tại hạ chỉ là ánh sáng của con đom đóm, đâu dám so sánh với Doanh tổng giám là ánh sáng của vừng trăng.
Bao Đả Thắng bỗng vỗ tay đến đốp một cái nói :
– Như vậy thì hay lắm? Thế nào cũng có lúc mỗ sẽ khảo cứu với y một phen xem sao? Nhưng lúc này trước hết phải khảo cứu với ngươi đã, không thể phá lệ được.
Bao Đả Thắng nói vừa dứt đã nhẹ nhàng vỗ luôn ra một chưởng, chưởng phong vèo vèo khiến người bịt mặt phải lùi về phía sau lia lịa, rồi y vội lên tiếng hỏi :
– Lão tiền bối vừa nói phá lệ gì thế?
Y Bất Tử đứng cạnh đó liền cười đáp :
– Bao Đả Thắng xưa nay có lập một luật lệ, phàm người nào là kẻ thắng trong bất cứ cuộc chiến nào đều phải giao đấu với y một phen để thử thách. Vừa rồi ngươi đã là kẻ thắng, lẽ tất nhiên cũng phải theo đúng luật lệ ấy. Ha ha… Bằng hữu, bạn phải cứng cỏi lên để chứng tỏ mình là một võ lâm nhân vật chứ sao cứ rụt đầu rụt cổ mãi như vậy?
Người bịt mặt kêu khổ thầm, nghĩ bụng :
– “Hỏng mất rồi! Hai lão này vốn là hai tên điên khùng mình dây dưa với chúng thì không sao tránh khỏi bị thiệt thòi”.
Lúc ấy dưới đại sảnh tiếng khí giới đã thưa dần, người bịt mặt đoán có lẽ bọn người của Viễn Dương phiêu cuộc đã bị giải quyết hết rồi, nhiệm vụ của mình ở nơi đây coi như đã xong, nếu còn lôi thôi với hai lão điên rồ này thì thể nào cũng làm hỏng mất đại sự. Y liến chắp tay nói :
– Lão tiền bối, nếu như muốn thử thách xin hãy để đến dịp khác.
Lúc này tại hạ không thể nào hầu tiếp được.
Nói dứt lời, y liền tung mình lên, muốn lướt khỏi nơi đó.
– Ấy! Muốn bỏ chạy ư?
Chỉ thấy Bao Đả Thắng hơi uốn người đã lướt tới phía trước tên bịt mặt nọ nhanh như điện chớp, giơ tay ra khẽ vỗ một cái, người bịt mặt lại bị đẩy lui trở về chỗ cũ. Bao Đả Thắng lại lớn tiếng kêu la :
– Như thế không được? Phải đánh nhau đã rồi mới có thể bỏ đi được chứ!
Người bịt mặt thấy lão già này cứ chạy theo quấy nhiễu hoài, liền cả giận, đưa ngang thanh trường kiếm lên trước ngực, nói :
– Được lắm! Nếu vậy mỗ xin tiếp lão tiền bối vài chiêu cũng không sao! Nào, ra chiêu đi!
Bao Đả Thắng cười ha hả, nói :
– Như thế mới phải chứ? Coi chiêu!
Hữu chưởng liền vỗ ra, nhưng lạ thay, trông ẻo lả như không có một chút hơi sức nào cả. Người bịt mặt vốn là một tay lão luyện trên chốn giang hồ, kinh nghiệm rất già dặn, thấy vậy không dám khinh suất. Y biết thế vỗ nhẹ ấy sau đó ắt thể nào cũng sẽ có sự biến hóa, nên trường kiếm trong tay y liến sử dạng thức “Bạch Xà Thổ Tín” để thủ thế chặt chẽ, không cho chưởng thế của Bao Đả Thắng thừa cơ tập kích.
Y thủ thế rất kín đáo, không dám sơ suất và cũng không dám tấn công. Bao Đả Thắng chưởng thế bỗng trên bỗng dưới, lúc đâm ngang, lúc thọc dọc một hồi, nhưng vẫn chưa thực sự phát động.
Bỗng ông ta cất tiếng cười ha hả, nói :
– Mỗ nói không sai. Vị bằng hữu này quả có đôi chút bản lãnh.
Y Bất Tử nói :
– Ý Bao Đả Thắng! Thế ra ngươi không thể chế ngự được y hay sao?
Bao Đả Thắng đáp :
– Mỗ chỉ bảo là có chút bản lãnh, chứ có nói là không thể chế ngự được đâu!
Y Bất Tử nói :
– Ngươi điểm trúng huyệt tê của y sẽ phải mất bao nhiêu chiêu?
Bao Đả Thắng đáp :
– Lúc đầu, mỗ áng chừng sáu chiêu, hiện tại với bản lãnh cùng tư cách của vị bằng hữu đây thì phải tăng lên tám chiêu mới được.
Người bịt mặt thấy đối phương coi thường mình như vậy cảm thấy rất sỉ nhục, liền nổi giận mắng chửi thầm :
– “Lão già này có lẽ đui rồi chắc. Ta Hồ Vi Phi này thân đã trải trăm trận khắp đại giang Nam Bắc, chưa một ai dám nói chỉ nội trong tám chiêu mà có thể điểm trúng được Nhuyễn Ma huyệt của ta như thế. Nếu y có thể thực hiện được đúng theo lời nói, Không Động U Linh bộ làm sao có thể xưng hùng ở trong võ lâm được nữa?”
Bỗng lại nghe thấy Y Bất Tử nói :
– Hay lắm! Bây giờ bắt đầu nhé? Chiêu thứ nhất!
Chỉ thấy Bao Đả Thắng giơ chưởng lên ngang đầu rồi khẽ vỗ xuống. Người bịt mặt tự xưng là Hồ Vi Phi trường kiếm bỗng chỉ thống ra sử dụng thế “Hỏa Bà Liên Thiên”, kiếm quang nhằm thẳng chưởng tâm Bao Đả Thắng đâm tới.
– Chiêu thứ hai!
Bao Đả Thắng chưa kịp biến thức, Y Bất Tử đã liên tiếp đếm luôn. Bao Đả Thắng vội kêu la :
– Không được! Tên thầy lang ngốc kia, ta còn chưa biến thức mà!
Y Bất Tử cười hi hí, nói :
– Mỗ cứ lần lượt đếm, không cần biết ngươi đổi chiêu thức hay không gì cả.
Bao Đả Thắng tức quá, mắng chửi liền :
– Đếm lần lượt cái con khỉ! Chậm một chút có được không?
– Không được!
– Càng hay! Không được cũng chẳng sao! Hãy coi chiêu!
Bao Đả Thắng hữu chưởng lại vỗ ngang ra. Hồ Vi Phi cố ý kéo dài thời gian, hy vọng có thể chống đỡ hơn tám chiêu. Y liền nhảy lui về phía sau hơn ba trượng.
– Chiêu thứ ba!
– Chiêu thứ tư!
– Chiêu thứ năm!
Kỳ thật ba chiêu này Bao Đả Thắng chưa hề biến thế, nhưng Y Bất Tử vẫn cứ luôn mồm đếm lia lịa. Bao Đả Thắng giận quá, bỗng tung ra một cước, nhắm thẳng hạ bộ cửa Hồ Vi Phi quét tới. Nhưng chỉ nháy mắt, thế đá ấy đột nhiên bỗng biến hóa đưa chéo sang bên, nhắm thẳng giữa ngực Y Bất Tử phóng tới.
Y Bất Tử kêu “ối chà” một tiếng, vội nhảy lui về phía sau, miệng vẫn không ngừng đếm tiếp :
– Chiêu thứ sáu!
Bao Đả Thắng kêu “hừ” một tiếng, cất tiếng mắng chửi :
– Mẹ kiếp! Tên lang băm kia, chiêu này là ta đá ngươi, sao ngươi lại tính vào?
Y Bất Tử đáp :
– Tại sao lại không tính? Ngươi đá ta, chả lẽ lại không phải sử dụng đến chiêu thức hay sao? Đây là việc công, phải cho thật công minh mới được chứ, chỉ còn lại có hai chiêu nữa thôi đấy, phải cẩn thận mới được!
Bao Đả Thắng hậm hực nói :
– Mỗ không thèm tranh đua miệng lưỡi với ngươi. Chuyện đó thì có gì là quan hệ! Ta chỉ cần một chiêu cũng đủ lắm rồi.
– Chiêu thứ bảy!
Bao Đả Thắng giận quá hóa cười, nói :
– Tên thầy lang điên khùng kia, ta còn chưa động thủ mà?
Y Bất Tử cười hi hí nói :
– Mỗ chả vừa nghe thấy ngươi nói: chỉ cần một chiêu cũng đủ lắm rồi là gì? Đấy, hiện tại chỉ còn một chiêu thôi, thử xem ngươi có còn dám khoác lác nữa không?
Bao Đả Thắng bỗng cất tiếng cười ha hả, nói :
– Một chiêu này mỗ thủ thắng mới đáng gọi là danh bất hư truyền.
– Hãy coi chiêu!
Hồ Vi Phi tay nắm chắc chuôi trường kiếm thủ thế, nghe Y Bất Tử đã có ý muốn ngầm giúp đỡ mình, nay lại nghe thấy Bao Đả Thắng nói chỉ cần một chiêu cũng có thể thủ thắng được, y vội tụ tĩnh hội thần, vận đủ mười hai thành công lực lên để chở đối phó với chiêu cuối cùng của Bao Đả Thắng.
Nhưng sau khi nghe thấy Bao Đả Thắng nói dứt câu coi chiêu mà tuyệt nhiên y vẫn không thấy có động tĩnh gì cả trong lòng đang lấy làm kỳ lạ, thì đột nhiên thấy phía sau lưng có một luống gió lạnh lấn át tới, trước mặt Bao Đả Thắng đã biến mất, khiến y hoảng sợ khôn tả.
Nói thì chậm việc xảy ra nhanh cực cùng. Hồ Vi Phi chưa kịp nghĩ tới cách ứng phó thì đã nghe thấy một tiếng quát lớn rồi y cảm thấy Nhuyễn Ma huyệt của mình bị tê tái.
“Cảng” một tiếng thanh trường kiếm của y đã rời khỏi tay rơi xuống mái ngói. Khí lực toàn thân bị phân tán mình mẩy mềm nhũn, y ngã lăn ra. Bao Đả Thắng cười rất đắc ý giơ tay ra chỉ nói :
– Y Bất Tử chiêu vừa rối mỗ sử dụng ngươi thấy thế nào?
Y Bất Tử giơ ngón tay cái lên khen ngợi nói :
– Giỏi lắm! Quả thật danh bất hư truyền!
Lúc ấy bên dưới đại sảnh bỗng vọng lên hai tiếng rú dài. Y Bất Tử bên nói :
– Bao Đả Thắng, bên dưới đó còn đang chiến đấu đấy chúng ta xuống gây náo một phen đi!
Bao Đả Thắng liền cúi người xuống đưa tay ra nhặt lấy thanh trưởng kiếm tra vào vỏ cho Hồ Vi Phi rồi nói :
– Bằng hữu, môn đả huyệt của mỗ chỉ khoảng sáu tiếng đồng hồ sau là sẽ tự động tiêu giải, vậy người đừng nên sợ gì cả. Bạn đã nghe rõ chưa?
Hồ Vi Phi lúc này hổ thẹn đến nỗi chỉ muốn đập đầu xuống đất tự vận. Y nghe thấy vừa rồi ở bên dưới vọng hai tiếng rú vội, liền biết ngay đó là ám hiệu của đồng bọn cho biết bọn họ đã giải quyết xong toàn bộ Viễn Dương phiêu cuộc nhưng chính mình thì lại bị người ta chế phục ở trên này không có cách gì rút lui theo được. Y muốn kêu nhưng không sao thốt ra thành tiếng.
Bao Đả Thắng đưa mắt liếc nhìn y, cười ha hả nói :
– Bằng hữu không phục phải không? Nếu có cơ hội thì cứ việc đi kiếm Bao Đả Thắng mỗ mà thử thách lại một phen nữa cũng không sao. Hà hà…
Nói dứt lời, ông ta liền đưa tay ra kéo Y Bất Tử rối cùng tung mình nhảy xuống bên dưới, tiến vào trong đại sảnh nhưng chỉ thấy xác chết nằm ngổn ngang khắp nơi, đao kiếm rơi bừa bãi, thật là một cảnh tượng điêu tàn vô tả. Y Bất Tử nói :
– Đáng tiếc thắt! Đáng tiếc thật! Họ đã chết cả rồi!
Bỗng Bao Đả Thắng đưa tay chỉ nói :
– Coi kia! Ở bên kia có người còn sống đấy!
Y Bất Tử nhìn theo ngón tay chỉ của Bao Đả Thắng, thấy dưới một gốc cây bên ngoài trong viện có một bóng đen hơi cử động một chút rồi lại nằm yên bất động. Bao Đả Thắng nói :
– Y Bất Tử, bây giờ lại có dịp cho ngươi trổ tài rồi đấy Y Bất Tử nói :
– Lẽ dĩ nhiên. Chi còn cần một chút hơi thở là mỗ sẽ bảo đảm có thể cứu sống lại được.
Hai người vội tiến tới phía gốc cây nọ. Chỉ thấy một thằng nhỏ mặt đen thui đang nằm ngửa trên mặt đất, một tay ôm chặt lấy gốc cây. Hơi thở thoi thóp.
Y Bất Tử vội đưa tay ra nâng thằng nhỏ dậy, xé hết quần áo ra xem xét, thấy trước ngực có một vết bàn chân tím bầm, liền nói :
– Thằng nhỏ này gân cốt đã bị mất ba sợi, tâm mạch đã rời khỏi bộ vị, tình trạng rất nguy hiểm.
Bao Đả Thắng hỏi :
– Nếu vậy ngươi không thể cứu chữa được nữa?
Y Bất Tử gân cổ lên cãi :
– Ai bảo là mỗ không thể chữa được? Mỗ đã có danh hiệu là Y Bất Tử, chỉ cần bệnh nhân còn một chút hơi thở là mỗ có thể cứu thoát được. Tuy nhiên lần này phải cần ngươi giúp cho một tay mới được.
Bao Đả Thắng nói :
– Giúp đỡ như thế nào?
Y Bất Tử nói :
– Thằng nhỏ này tâm mạch đã rời khỏi bộ vị, không đầy nửa giờ sau, dù có là Hoa Đà tái thế cũng không sao cứu chữa được nữa. Ngươi mau đè lên Đơn Điền huyệt, dùng chân khí đẩy tâm mạch trở lại nguyên vị, còn mỗ cho y uống một viên Cửu chuyển bồi nguyên tục mệnh đơn để tạm thời cứu tỉnh, rồi phải đem y về núi, cho y uống thêm thảo dược, chỉ nội trong tuần nhật là y sẽ được vô sự.
Bao Đả Thắng liền theo lời, giơ chưởng đè lên Đơn Điền huyệt của thằng nhỏ rồi dồn chân khí vào. Y Bất Tử cũng không dám chậm trễ; vội cậy răng thằng nhỏ ra, nhét luôn một viên linh đơn vào.
Không đầy uống xong một tuần trà, sự hô hấp của thằng nhỏ đã trở nên bình thường dần, tay chân cũng bắt đầu cử động. Y Bất Tử nói :
– Xong rồi. Bây giờ phải đem ra mà thử thách lại mới được.
Thì ra Bạo Đả Thắng cùng Y Bất Tử là hai đại quái vật ở Quý Châu, Lâu Sơn. Hai nhân vật này không phân biệt thiện ác, tính nết lại tranh cường hiếu thắng, rủ nhau rời khỏi Lâu Sơn, du ngoạn giang hồ.
Bao Đả Thắng phụ trách ẩu đả, phàm hai người tới đâu hễ thấy có trận chiến là ẩn núp vào một nơi đợi chờ. Khi nào trận đấu kết thúc, bất cứ bên nào thắng trận, Bao Đả Thắng liền xông ra, đòi thử thách kỳ được mới thôi.
Còn mỗi khi thấy kẻ nào bị đánh trọng thương, sắp chết đến nơi, Y Bất Tử liền ra tay cứu chữa.
Hai người rời khỏi Lâu Sơn tới địa giới tỉnh Hà Nam thấy cảnh Ngao sơn rất hùng vĩ liền kiếm một nơi thích hợp ở Trở Vũ nham để cư trú cho nên trong giang hồ rất ít người biết tới họ.
Ngao sơn Trở Vũ nham là một ngọn núi rất hiểm trở cao đến hơn nghìn trượng, lưng chừng núi những mỏm đá sắc như đao mọc lởm chởm. Bên dưới là vực sâu muôn trượng. Trên đỉnh nham có một tảng đá bằng phẳng vuông vức rộng chừng hơn trượng trông như một cái bình đài vậy, những người võ công tầm thường không làm sao lên tới trên đó được.
Y Bất Tử ôm hắc hài tử quay về Trở Vũ nham, đặt thằng nhỏ xuống mặt đất nói :
– Bao Đả Thắng, hôm nay ngươi vào nấu cơm đi!
Bao Đả Thắng nói :
– Hôm nay mồng hai là ngày chẵn, phải tới lượt ngươi mới đúng.
Y Bất Tử nói :
– Bình thường thì tới phiên mỗ nhưng hôm nay mỗ bận cứu thằng nhỏ này, ngươi thổi thêm một ngày đã sao?
Bao Đả Thắng trợn mắt lên nhìn thằng nhỏ một hồi bỗng tấm tắc khen ngợi :
– Gân cốt của thằng nhỏ này tốt thật! Trời sinh nó có một căn bản để luyện võ rất thích hợp, Bao Đả Thắng mỗ đầy bụng võ học cho tới nay vẫn chưa kiếm được y bát truyền nhân. Nay lại bỗng được một thằng nhỏ hoàn hảo như thế này, tốt lắm tốt lắm!
Y Bất Tử bỗng cất tiếng hỏi :
– Người nói gì thế?
Bao Đả Thắng đáp :
– Mỗ bảo định thâu thằng nhỏ này làm đồ đệ.
Y Bất Tử trợn mắt lên nói :
– Không được? Mỗ đã cho nó uống một viên thuốc hãn chế Cửu Chuyền Bồi Nguyên Tục Mệnh Đơn là đã quyết định nhận nó làm đệ tử thừa kế y học tuyệt thế của mỗ rồi.
Bao Đả Thắng vội cãi lại :
– Nhưng ngươi đã nói câu đó ra đâu?
Y Bất Tử nói :
– Ai bảo là không nói! Mỗ đã nghĩ ở trong đầu rồi tự nói cho mình nghe đấy chứ.
Bao Đả Thắng nói :
– Ngươi tự nói cho mình nghe thì không một ai nghe thấy cả.
Còn chính ta lại vừa thốt ra ngoài miệng trước vì vậy sư phụ của thằng nhỏ này phải là ta mới đúng.
Y Bất Tử cười nhạt nói :
– Được lắm! Ta để cho ngươi thâu làm đỗ đệ đấy. Vậy ngươi hãy tự cứu chữa lấy nó đi.
Bao Đả Thắng bỗng vung tay lên nói :
– Y Bất Tử có phải bạn định bắt bí mỗ đấy không?
Y Bất Tử đáp :
– Mỗ chỉ nói một câu: sẽ không cứu chữa đồ đệ của người khác.
Bao Đả Thắng nói :
– Nếu ngươi không chịu cứu chữa đồ đệ của người khác mỗ cũng không chịu thổi cơm cho đồ đệ người khác ăn.
Hai người cãi cọ nhau một hồi, rồi đột nhiên bật cười ha hả. Bỗng Bao Đả Thắng ngưng bặt tiếng cười trợn mắt hỏi :
– Ngươi cười cái gì thế?
Y Bất Tử đáp :
– Mỗ đã nghĩ ra một cách giải quyết nhất cử lưỡng tiện.
Bao Đả Thắng hỏi :
– Cách gì mà lại nhất cử lưỡng tiện?
Y Bất Tử đáp :
– Chúng ta mỗi người làm sư phụ một nửa.
Bao Đả Thắng hỏi :
– Làm sao lại có thể bắt thằng nhỏ này gọi là nửa sư phụ khó nghe như vậy được.
Y Bất Tử đáp :
– Mỗ dạy nó y thuật, ngươi rên luyện võ công. Đó là điều tiện lợi thứ nhất. Nó sẽ thổi cơm nấu nướng, phụ trách công việc của một bà bà, để chúng ta được rảnh tay, khỏi phải làm những việc lặt vặt phiền phức ấy. Đó là điều tiện lợi thứ hai.
Bao Đả Thắng vỗ đùi đến đét một cái nói :
– Đúng! Đúng! Hai điều tiện lợi đó rất hợp với ý mỗ Bao Đả Thắng và Y Bất Tử cho thằng nhỏ uống thêm hai viên linh dược, để nó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Hắc hài tử bỗng chuyển mình tỉnh giấc, phát giác thấy mình đang nằm trong một thạch động, liền quan sát khắp trong hang một lượt, thấy rất lớn rộng, có bày bàn đá, ghế đá cùng những đồ dùng khác cũng đều bằng đá cả.
Nó vội chạy ra bên ngoài cửa động xem xét, liền giật mình đến thót một cái tim đập thình thịch. Thì ra nham động này nằm trên một vách núi cheo leo, lưng núi mây bay lơ lửng. Thâm cốc bên dưới chướng khí bốc mù mịt, không sao nhìn thấy rõ được cảnh vật như thế nào?
Lúc ấy cảnh vật rất tĩnh mịch, bốn bề lặng lẽ không một bóng người. Hắc hài tử hồi tưởng lại lúc mình cầm cặp chùy giấy xông vào đấu với người bịt mặt rồi bị y đâm thủng chiếc chùy, sau đó còn bị đá văng ra ngoài xa, nhưng tại sao lúc này bỗng dưng mình lại ở nơi đây?
Đang lúc nó cố moi óc suy nghĩ, thì Bao Đả Thắng, Y Bất Tử đã từ dưới núi lên tới nơi. Bao Đả Thắng vừa nhìn thấy Hắc hài tử đã tỉnh dậy, liền lớn tiếng cười ha hả, nói :
– Nhỏ kia, ngươi đã tỉnh dậy rồi ư?
Y Bất Tử lại đổ ra một viên thuốc, đưa cho thằng nhỏ nói :
– Hài tử, đây là Cương Cân đơn, mỗi ngày uống một viên. Uống liền 360 ngày thì dù thủy, hỏa, đao, kiếm cũng khó lòng xâm phạm nổi.
Bao Đả Thắng nói :
– Đúng! Đúng! Nhỏ người hãy mau uống đi! Võ công của Lâu Sơn phái chúng ta có thể nói là vô địch trong thiên hạ.
Y Bất Tử nói :
– Lúc này chúng ta đã là Ngao Sơn phái, là một chi nhánh của phái Lâu Sơn. Chúng ta chính là thủy tổ sáng lập ra Ngao Sơn phái vậy.
Bao Đả Thắng nói :
– Mỗ là đại thủy tổ, ngươi là nhị thủy tổ.
Y Bất Tử nói :
– Tính mệnh của thằng nhỏ nảy do mỗ chữa trị. Cứ chiếu theo lý do đó thì đại thủy tổ phải là mỗ, sao lại là ngươi được?
Bao Đả Thắng nói :
– Khai tôn lập phái phải căn cứ ở võ công chứ không phải ở y thuật. Ngươi võ công không bằng mỗ thì đương nhiên đại thủy tổ phải là mỗ.
Y Bất Tử gân cổ cãi :
– Nếu không phải là mỗ sẽ cứu thoát tính mệnh của thằng nhỏ nảy thì làm gì có y bát truyền nhân mà nói đến thủy tổ với chả thủy tổ. Nếu so sánh thì công lao của mỗ rất lớn, ngôi vị thủy tổ phải là mỗ mới được.
Bao Đả Thắng nói :
– Mỗ đề nghị chúng ta hãy thử thách võ công. Người nào thắng kẻ ấy là đại thủy tổ.
Y Bất Tử nói :
– Mỗ đề nghị: Chúng ta thử thách y thuật, người nào trội hơn sẽ là đại thủy tổ.
Thằng nhỏ mặt đen không biết hai quái nhân này đang tranh chấp việc gì, liền hỏi :
– Bá bá, nơi đây là đâu thế?
Bao Đả Thắng đáp :
– Đây là Ngao Sơn Trở Vũ nham. Hài tử, chúng ta là sư phụ của ngươi đấy.
Hắc hài tử hỏi tiếp :
– Thế Lâm Phú thúc thúc đâu?
Y Bất Tử hỏi lại :
– Ai là Lâm Phú thúc thúc?
Bao Đả Thắng nói :
– Có phải y là người bịt mặt không?
Hắc hài tử nói :
– Không phải. Người bịt mặt đó là tên đối địch với Lâm thúc thúc.
Bao Đả Thắng à lên một tiếng, nói :
– Nếu vậy tất nhiên là người đội chiếc nón rơm rộng vành rồi.
Y Bất Tử nói :
– Lâm Phú thúc thúc ngươi có phải là người cầm cây Quỷ đầu đao không?
Hắc hài tử đáp :
– Đúng rồi, Lâm thúc thúc chính là người cầm cây Quỷ đầu đao đấy. Ông ta làm sao rồi?
Y Bất Tử khẽ thở dài một tiếng, nói :
– Y bị trúng một kiếm của người bịt mặt…
Nói tới đây, y giơ tay phải ra, diễn tả lại hành động của người bịt mặt, tay phải cầm trường kiếm, chân phải hơi cong lại, chân trái phóng ra một cước.
Bao Đả Thắng thấy vậy liền lắc đầu, nói :
– Không phải! Như thế này mới đúng.
Nói rồi, y liền duỗi hai ngón tay trỏ và giữa ra dùng làm mũi kiếm tay trái nắm kiếm quyết, nhanh nhẹn lướt tới, đầu ngón tay liền nhằm hông Y Bất Tử đâm tới, sau đó lại nhẹ nhàng phóng ra một đá, rồi lớn tiếng quát :
– Cút đi!
Y Bất Tử giật mình kinh hoảng, vội lùi về phía sau, miệng kêu la om sòm :
– Ngươi làm gì mà kỳ vậy? Ta có phải là Lâm Phú đâu?
Bao Đả Thắng cười, nói :
– Sợ cái gì? Mỗ chỉ diễn tả lại cho đúng với sự thật, để tên đồ đệ mỗ xem cho rõ đấy thôi. Hảo đồ đệ, ngươi đã nhìn thấy kỹ chưa? Lâm Phú thúc thúc của ngươi đã bị kẻ địch ra tay hạ thủ như thế đó.
Hắc hài tử òa lên khóc lớn, nói :
– Ôi chao! Lâm Phú thúc thúc, nếu vậy người đã chết rồi ư?
Bao Đả Thắng đáp :
– Hình như là thế.
Hắc hài tử lại càng khóc lớn hơn trước, nức nở nói :
– Tôi phải báo thù cho Lâm thúc thúc!
Nó vừa khóc vừa xông ra bên ngoài hang động.
Bao Đả Thắng vội đưa tay nắm lấy nó kéo lại, quát bảo :
– Tên súc sinh này thật không còn coi sư trưởng vào đâu nữa? Muốn đi báo thù, sao dám bỏ đi ngay, không thưa bẩm gì ta như vậy?
Y Bất Tử xem lời nói :
– Hảo đồ đệ, ngươi chưa được chúng ta, thủy tổ của Ngao Sơn phái, truyền thụ võ công cho, thì làm sao có thể báo thù được?
Hắc hài tử nói :
– Lâm Phú thúc là sư phụ của tôi, tôi phải trở về nhà kiếm hai cây đại chùy đập chết tên bịt mặt kia ngay mới hả dạ.
Bao Đả Thắng cười ha hả nói :
– Hảo đồ đệ, ngươi có lòng hiếu nghĩa như vậy thể nào sư phụ cũng sẽ thành hoàn tâm nguyện cho.
Y Bất Tử nói :
– Đúng lắm? Đúng lắm! Chúng ta tổ sư Ngao Sơn phái đã thâu nhận mi làm đồ đệ há lại khoanh tay không lý tới hay sao? Quân tử báo cừu mười năm cũng chưa muộn.
Hắc hài tử nói :
– Lâm Phú thúc thúc là sư phụ của tôi, tại sao các người lại còn là sư phụ nữa?
Bao Đả Thắng cười ha hả nói :
– Cái người Lâm Phú thúc thúc đó làm sao có đủ tư cách làm sư phụ ngươi được? Nếu y có bản lãnh thực sự thì việc gì còn bị người bịt mặt kia giết chết được?
Y Bất Tử nói :
– Thôi nhỏ mi, mau lại bái Ngao Sơn phái tổ sư nhận làm môn hạ đi! Mau dập đầu xuống ba cái hành đại lễ bái sư.
Bao Đả Thắng nói :
– Đúng lắm! Hảo đồ đệ, nếu ngươi muốn báo thù cho Lâm Phú thúc thúc thì cần phải hành đại lễ bái sư gọi ta là đại sư phụ, y là nhị sư phụ.
Y Bất Tử bỗng xua tay nói :
– Khoan đã! Muốn làm đại sư phụ cần phải rút thăm mới được, không được nhận ẩu như thế?
Bao Đả Thắng nói :
– Thằng nhỏ này muốn nóng lòng luyện tập võ công để trả thù. Nếu không phải là mỗ thì còn ai truyền thụ cho vào đó được? Ngươi còn tranh chấp lôi thôi gì nữa!
Y Bất Tử suy nghĩ một hồi cũng lấy làm phải liền im lặng. Không phản đối gì nữa :
Hắc hài tử nói :
– Tôi bái các người làm sư phụ thì có thể báo thù được?
Bao Đả Thắng đáp :
– Lẽ dĩ nhiên rồi. Sư phụ của ngươi Bao Đả Thắng này là giang hồ đệ nhất cao thủ. Khi võ học của ngươi đã luyện thành công, bôn tẩu trên chốn giang hồ chỉ cần nhắc đến ba chữ Bao Đả Thắng là tất cả những nhân vật võ lâm đều phải khiếp đi rồi chứ nói gì đến bọn người bịt mặt kia, thật không đáng một cái chỉ tay của ta.
Chỉ nghe đến soạt một tiếng ngón tay trỏ của Bao Đả Thắng đã đâm ngập vào vách đá khiến Hắc tử phải kinh ngạc đến độ mắt trợn tròn mồm há hốc lưỡi thè ra mãi không rút lại được. Thằng nhỏ nghĩ thầm :
– Ghê thật? Nếu ta học được môn công phu này thì còn hãi sợ gì bọn người bịt mặt đó nữa.
Nghĩ đoạn nó phúc chí tâm linh vội quỳ sụp xuống đất lớn tiếng xưng hô :
– Đại sư phụ! Nhị sư phụ!
Cộp cộp cộp nó dập đầu xuống đất ba cái. Bao Đả Thắng với Y Bất Tử đều lớn tiếng cười ha hả.