Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, tiếng la của Lăng Trung Ngọc chưa dứt, thiếu nữ che mặt đã phóng hai kiếm veo véo thần tốc vô cùng và giết chết luôn cả hai hán tử.
Lăng Trung Ngọc không khỏi giật mình kinh hãi về thủ đoạn tàn độc của thiếu nữ.
Thiếu nữ bịt mặt để thanh kiếm ngang trước ngực quát hỏi :
– Ngươi là ai? Vì lẽ gì lại xin tha mạng cho bọn chúng?
Xem chừng nàng chưa biết Lăng Trung Ngọc đã ngấm ngầm giúp nàng.
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
– Tại hạ tên họ Lăng Trung Ngọc, ngoại hiệu Kim Xà sứ giả.
Thiếu nữ biến sắc, đảo mắt nhìn trước ngực đại hán nằm lăn dưới đất còn cắm mũi Kim Xà trùy. Người nàng chấn động, đột nhiên giơ tay trái lên.
Lăng Trung Ngọc nói chưa dứt lời đã nghe đánh véo một tiếng, trong tay thiếu nữ đột nhiên vọt ra một làn khói đen.
Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi. Chàng sợ làn khói đen này có chất độc, vội phong tỏa đường hô hấp, lộn người đi tránh ra xa ngoài ba trượng.
Sau một lúc làn khói dầy đặc tiêu tan. Bóng người tthiếu nữ che mặt cũng không thấy đâu nữa.
Bây giờ Lăng Trung Ngọc mới biết thiếu nữ tung khói ra để chạy trốn.
Nhưng chàng không hiểu tại sao nàng phải lánh mặt không muốn gặp mình.
Chàng nghĩ lại những chuyện xảy ra đêm nay thật quái dị, liền bụng bảo dạ :
– “Ta phải vào trang xem Quyên Quyên có bị giam cầm trong đó không mới được”.
Vầng trăng đã lặn về tây, ánh sao lờ mờ, sắp hết đêm rồi.
Lăng Trung Ngọc đi vào thôn xom. Dọc đường chàng gặp mấy người đi ra.
Đây là những người nghe tiếng hú vừa rồi chạy đến tiếp ứng. Chàng nghĩ thầm :
– “Vừa rồi đã xảy ra những chuyện náo loạn, tất bên trong họ đề phòng nghiêm ngặt. Mình muốn tiến vào trang một cách bí mật thì cần phải nghĩ kế mới được”.
Khinh công Lăng Trung Ngọc đã đến trình độ tuyệt vời. Chàng vừa nghe tiếng bước chân liền lập tức ẩn thân.
Bọn người chạy ra tiếp ứng chưa phát giác có người đã lén vào.
Lăng Trung Ngọc chờ một lúc cho bọn kia đi qua rồi chàng mới lần tới trước trang.
Bỗng thấy hai gã hán tử mặc áo tơi đang đi tuần. Một gã nói :
– Đêm nay có người dám trà trộn vào trang mà lại là một cô gái mới kỳ. Sáu năm nay ta hầu hạ Trang chúa Đào gia trang chưa từng thấy vụ nào kỳ như vụ này.
Đồng bạn gã nói :
– Vừa rồi có tiếng hú vọng vào. Dường như ba vị sư huynh không địch nổi thiếu nữ đó.
Gã nói trước hỏi :
– Ta nghe nói mấy bữa trước đây cũng có một thiếu nữ không biết từ đâu tới bị Trang chúa bắt được cầm tù rồi, chẳng hiểu có thật không?
Đồng bạn gã hư một tiếng rồi nói :
– Ngươi chớ bàn chuyện này sau lưng Trang chúa. Giữa ta và ngươi thì không sao nhưng lỡ ra đến tai Trang chúa thì mất mạng đó.
Gã mặc áo tơi thè lưỡi ra nói :
– Nếu vậy thì đừng nói nữa. Hay là ghé sát vào tai mà nói thật nhỏ.
Hai gã hán tử chau đầu vào nhau nói rất khẽ. Thính giác Lăng Trung Ngọc tuy linh mẫn vô cùng song chúng nói nhỏ quá chàng không nghe rõ.
Bỗng thấy hán tử mặc áo tơi trợn mắt há miệng ra chiều khiếp sợ và kinh ngạc vô cùng.
Lăng Trung Ngọc tự hỏi :
– “Còn có một thiếu nữ bị cầm tù nữa. Chà! Chẳng lẽ lại là Cảnh Quyên Quyên? Vừa rồi thiếu nữ che mặt có lẽ cũng đi cứu Quyên Quyên chăng? Có điều thiếu nữ này võ công quái dị, tuyệt không giống môn đồ phái Thiên Sơn chút nào…”
Chàng cúi xuống lượm hai viên đá nhỏ khẽ liệng ra.
Hai hán tử thì thầm chưa hết chuyện bỗng huyệt Kỳ Môn dưới vú dường như bị kiến đốt. Toàn thân chúng mềm nhũn, nói không ra tiếng.
Lăng Trung Ngọc từ trong bóng tối nhảy vọt ra. Tay chàng nắm lấy sau lưng hán tử. Chàng giải khai huyệt đạo cho một gã rồi khẽ bảo :
– Cấm hô hoán! Ngươi chỉ la lên nửa tiếng là ta phóng chưởng đánh đứt tâm mạch ngay.
Giọng nói lạnh như băng sắc như đao khiến hán tử run bần bật. Gã ngửng mặt lên trông Lăng Trung Ngọc, lắp bắp :
– Các hạ… là ai?
Lăng Trung Ngọc lạnh lùng đáp :
– Ngươi cứ coi cái này sẽ biết ta là ai.
Hán tử thấy trước mắt lóe lên một cái. Mũi ám khí ngoằn ngoèo phát ra ánh sáng vàng. Gã định thần nhìn lại thì nó giống hình con rắn toàn thân sắc vàng tựa hồ đúc bằng hoàng kim. Mặt gã lợt như xác chết, miệng ấp úng :
– Các hạ là… Kim… Kim Xà…
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp :
– Phải rồi! Ta hỏi ngươi tên họ Trang chúa ngươi là gì?
Hán tử đáp :
– Trang chúa tại hạ là Đào Bách Đào!
Lăng Trung Ngọc lẩm bẩm ba chữ “Đào Bách Đào” rồi tự hỏi :
– “Sao ta chưa từng nghe thấy tên hiệu này bao giờ?”
Chàng trợn mắt lên hăm dọa :
– Ta đã hỏi ngươi mà ngươi nói sai nửa lời là ta hạ độc thủ khiến ngươi đau khổ vô cùng, sống dở chết dở.
Hán tử đáp :
– Tiểu nhân khi nào dám lừa gạt lão gia.
Lăng Trung Ngọc dằn giọng :
– Người con gái mà Trang chúa ngươi cầm tù tên là gì?
Hán tử ngập ngừng đáp :
– Thiệt tình tiểu nhân… không biết!
Lăng Trung Ngọc lại hỏi :
– Y có phải là đồ đệ phái Thiên Sơn không?
Hán tử đáp :
– Cái đó… tiểu nhân cũng không rõ.
Lăng Trung Ngọc nghiến răng nói :
– Giỏi lắm! Ta hỏi cái gì ngươi cũng bảo không biết. Vậy hình dạng cùng tướng mạo cô gái đó thế nào ngươi có biết không?
Hán tử đáp :
– Tiểu nhân chưa gặp y.
Lăng Trung Ngọc trợn hai mắt long lên sòng sọc. Hán tử sợ hãi nói :
– Tiểu nhân chỉ nghe đại đệ tử của Trang chúa bảo cô gái này nhiều lắm là hai mươi tuổi, rất giỏi kiếm pháp. Cô ta mặt trái xoan, mày thanh, mũi thẳng, mắt to.
Lăng Trung Ngọc lẩm bẩm :
– Chẳng phải Cảnh Quyên Quyên thì còn là ai nữa?
Chàng hỏi tiếp :
– Cô ta bị Trang chúa ngươi bắt được và giam hãm trong trường hợp nào?
Hán tử đáp :
– Dường như năm sáu bữa trước y vào thám thính tệ trang mà không ai phát giác. Sau y vào tận căn tỉnh thất mà tệ Trang chúa đang luyện công nên mới bị đại đệ tử bắt được. Cũng vị vụ đó mà mấy bữa nay trong trang phải tăng cường việc phòng bị.
Lăng Trung Ngọc trầm ngâm một chút rồi hỏi :
– Thiếu nữ đó bị giam cầm ở đâu?
Hán tử đáp :
– Chuyện này ngoài Trang chúa ra chẳng một ai hay.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Trang chúa người ở chỗ nào?
Hán tử đáp :
– Ở trong một căn thạch thất bên cạnh cây tùng thứ ba tại vườn sau.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Tên ngươi là gì?
Hán tử ngần ngừ không muốn trả lời, nhưng thấy Lăng Trung Ngọc trợn mắt lên, gã sợ quá khẽ đáp :
– Tiểu nhân là Cát Duy Trung. Xin lão gia giữ kín đáo.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Được rồi! Ta mượn ngươi cái áo tơi một chút.
Tiện tay chàng giải khai huyệt đạo cho tên kia và dặn :
– Các ngươi cứ việc đi tuần nhưng không được nói gì. Nếu không ta giết các ngươi chỉ như giết con kiến mà thôi.
Chàng nói xong lấy áo tơi khoác ngoài bỏ mặc hai gã rồi tiến vào trang.
Hai hán tử ngơ ngác nhìn nhau, quả nhiên chúng không dám hô hoán chi hết. Chàng chỉ mong Lăng Trung Ngọc bị Trang chúa giết chết thì câu chuyện bí mật vừa qua không bị tiết lộ.
Lăng Trung Ngọc nhảy qua bức tường vây nhẹ nhàng như một con chim khổng lồ. Tuy trang phòng bị nghiêm mật nhưng thân pháp chàng mau lẹ phi thường và chàng lại khoác áo tơi như người thủ vệ trong trang, bọn gia đinh đi tuần tưởng là người nhà, không hỏi han gì.
Chỉ trong nháy mắt, Lăng Trung Ngọc đã lọt vào vườn sau. Chàng đang đi bỗng thấy phía sau có tiếng gió thổi tà áo lất phất và tiếng người hỏi :
– Cát Duy Trung! Chưa tới giờ đổi ban mà sao ngươi đã trở về sớm thế? Hay là bên ngoài có chuyện chi?
Lăng Trung Ngọc xoay tay lại điểm lẹ một cái. Người kia không kịp hô hoán đã ngã huỵch xuống đất.
Lăng Trung Ngọc vừa cười vừa hạ thấp giọng :
– Sau một lúc huyệt đạo ngươi sẽ tự giải khai. Bây giờ ngươi hãy chịu khuất tất một chút.
Chàng xách gã liệng vào trong khe hòn núi giả, vừa đi vừa nghĩ thầm trong bụng :
– “Thằng cha Đào Bách Đào gì đây sao lại dám cầm tù Quyên Quyên. Ta phải tìm hắn trả thù cho hả giận”.
Chàng theo lời dặn của Cát Duy Trung đi tới gốc tùng thứ ba thì quả nhiên thấy một tòa thạch thất. Trong nhà văng vẳng có tiếng ngươi nói chuyện, chàng tự nhủ :
– “Ta hãy nghe xem bọn chúng nói gì đã”.
Rồi vọt mình nấp sau tòa giả sơn nhòm qua cửa sổ vào trong thấy thấp thoáng có bóng ba người. Mé tả là một lão già mặt đỏ, mé hữu là một hán tử trung niên. Ngồi giữa là một lão già cao lớn lưng còng nhưng không nhìn rõ mặt.
Lăng Trung Ngọc dánt ai vào tảng đá hòn núi giả ngưng thần chú ý. Chàng thi triển bản lãnh “Phụ Địa Thinh Thanh” lắng nghe câu chuyện trong nhà.
Lão lưng còng ngồi giữa trầm giọng nói :
– Đứa con gái đêm qua tới đây mười phần có đến tám là con gái Giang Phàn Sơn. Hiện giờ mình chưa biết rõ ả nữ đệ tử phái Thiên Sơn kia có liên quan gì với thị? Cả cành thoa ngọc cũng không hiểu có phải của con nha đầu đó đưa ra không?
Lăng Trung Ngọc giật mình đánh thót một cái tự hỏi :
– “Thằng cha họ Đào đã biết rõ lai lịch Quyên Quyên mà còn dám giam cầm nàng thì thiệt là lớn mật! Không hiểu lai lịch hắn thế nào?”
Bỗng nghe lão lưng gù lại hỏi đại đệ tử :
– Đêm qua ngươi theo dõi có phát hiện ra được người lấy cành thoa ngọc là ai không?
Hán tử trung niên đáp :
– Chưa! Nhưng vô tình đệ tử đã phát giác ra một người khác.
Lão lưng gù “ủa” lên một tiếng rồi hỏi :
– Ai vậy?
Hán tử trung niên đáp :
– Đệ tử biết gã tên là Lăng Trung Ngọc.
Lão lưng còng hỏi :
– Lăng Trung Ngọc ư? Trên chốn giang hồ ta chưa từng nghe nói đến một tay cao thủ nào là Lăng Trung Ngọc cả…
Hán tử đáp ngay :
– Gã Lăng Trung Ngọc đó tự xưng là Kim Xà sứ giả.
Lão lưng còng bỗng đứng phắt dậy ra chiều kinh dị hỏi :
– Kim Xà sứ giả ư? Sao? Ngươi nói lại ta nghe!
Hán tử trung niên đáp :
– Gã tự xưng là Kim Xà sứ giả. Đồ nhi xem ra chắc là đệ tử của Kim Xà tôn giả năm trước.
Lão lưng còng lẩm bẩm :
– Kim Xà tôn giả! Kim Xà tôn giả! Không ngờ hắn lại chưa chết!
Lão già ngồi mé tả nói :
– Trên chốn giang hồ có tin đồn lão bất tử đó đã vào Trung Nguyên. Xem chừng tin này không phải là giả. Thảo này ngày đó Tất Thông huynh bảo đã chính mắt trông thấy hắn bị tẩu hỏa nhập ma rồi còn chạy về phía đông. Khi ấy chúng ta không tin…
Lão lưng còng đột nhiên đập tay xuống bàn đánh chát một cái nói :
– Dù cho Kim Xà sứ giả lại xuất hiện thì Bát Túy Thần Long Đào Vĩnh Trạch này cũng chẳng sợ, huống chi là đồ đệ của hắn!
Câu này lọt vào tai Lăng Trung Ngọc khác nào tiếng sét nổ làm cho người chàng chấn động suýt nữa từ trên hòn giả sơn té lăn xuống.
Lăng Trung Ngọc không ngờ kẻ thù mình để tâm mười mấy năm nay hiện giờ ở ngay trước mắt. Bầu máu nóng sôi sùng sục cơ hồ không nhẫn nại được, chàng muốn nhảy ngay vào. Sát khí cũng nổi lên như sóng cồn. Khá lâu chàng mới dằn xuống được.
Đào Vĩnh Trạch lại ngồi xuống. Lão già mé tả nói :
– Lão quỷ Kim Xà với Thiên Sơn thần hiệp là đôi tình địch. May ở chỗ hắn chẳng có liên quan gì với phái Thiên Sơn. Nếu Kim Xà sứ giả liên thủ với phái này thì phiền cho mình lắm đấy.
Đào Vĩnh Trạch hắng dặng một tiếng rồi nói :
– Ta đây sợ gì gã? Hồng Liệt! Ngươi phát giác ra gã trong trường hợp nào?
Trình Hồng Liệt tức đại đệ tử của Đào Vĩnh Trạch đáp :
– Đồ nhi đến thị trấn Tân An bỗng gặp hai con ngựa Đại Uyển, nghĩ rằng đệ tử phái Thiên Sơn trụ ở trong quán liền tiến vào thám thính.
Đào Vĩnh Trạch ngắt lời :
– Có người phái Thiên Sơn ở đó không?
Trình Hồng Liệt đáp :
– Bên trong quả có hai gã tiểu bối phái Thiên Sơn.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
– Chúng có bắt được cành thoa ngọc đó không?
Trình Hồng Liệt đáp :
– Không. Cành thoa ngọc lại ở trong tay Kim Xà sứ giả Lăng Trung Ngọc. Sư đệ bị Lăng Trung Ngọc bắt được. Gã bắt buộc y phải nói rõ lai lịch cành thoa ngọc. Đồ nhi vội phóng độc châm giết y để bịt miệng.
Đào Vĩnh Trạch nói :
– Hay lắm! Thằng lỏi họ Lăng tuy không có quan hệ gì với phái Thiên Sơn nhưng để gã biết rõ cũng là không tốt. Tại sao cành thoa ngọc lại lọt vào tay gã và gã muốn điều tra lai lịch cành thoa làm chi? Thế mới thật là kỳ!
Trình Hồng Liệt nói :
– Không những thế, gã còn cố theo dõi đồ nhi…
Đoạn hán tử đem việc tao ngộ đêm trước thuật lại cho Đào Vĩnh Trạch nghe.
Đào Vĩnh Trạch nói :
– Té ra gã họ Lăng có chuyện với bọn đệ tử phái Thiên Sơn. Chúng ta bất tất phải để tâm đến điểm này nữa. Bây giờ cũng cần đề phòng gã đến đây gây sự.
Bỗng nghe lão già kia nói :
– Sư huynh! Chúng mình gây sự với phái Thiên Sơn làm quái gì? Năm nay là năm lắm chuyện, bớt được vụ nào hay vụ ấy, tức là giảm mối quan tâm cho mình.
Đây chính là nguyên nhân mà Lăng Trung Ngọc muốn biết, chàng càng chú ý lắng tai hơn.
Bỗng thấy Đào Vĩnh Trạch bật tiếng cười khô khan nói :
– Phùng sư đệ! Sư đệ có điều chưa rõ. Sở dĩ ta không tha thị là mấy nguyên nhân trọng đại.
Lão già được kêu Phùng sư đệ ra chiều kinh ngạc nói :
– Sư huynh! Chúng ta nên thảo luận kỹ lại coi.
Đào Vĩnh Trạch nói :
– Điểm thứ nhất, ta không muốn nơi ẩn cư này bị tiết lộ. Sư đệ nên biết ngoài Giang Phàn Sơn, chúng ta còn lắm kẻ thù. Điểm thứ hai, ta hoài nghi ả nữ đệ tử họ Cảnh phái Thiên Sơn có mối liên quan với con gái Giang Phàn Sơn. Rất có thể thị đến đây thám thính xem ta lạc lõng nơi đâu. Điểm thứ ba, lần này ta bắt được thị không phải đại họa mà là đại phúc. Hà hà! Sư đệ thử đoán coi con nha đầu này có lợi gì cho chúng ta?
Lão kia đáp :
– Sao lại là phúc chứ không phải họa? Tiểu đệ thiệt chưa hiểu rõ.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
– Sư đệ luyện Tu La thần công đến bậc thứ mấy rồi?
Lão già kia đáp :
– Tiểu đệ thiên tư ngu muội còn kém sư huynh xa lắm. Hiện giờ mới luyện đến bậc thứ năm.
Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
– “Hồi sinh thời, sư phụ bàn luận võ công thiên hạ có đề cập đến Tu La thần công. Theo lời lão gia thì đó là một công phu lợi hại nhất nhưng bị thất truyền từ lâu rồi. Không hiểu tại sao bọn này lại học được?”
Bỗng nghe Đào Vĩnh Trạch nói :
– Sư đệ đã luyện đến bậc thứ năm thì cũng tạm được rồi, nhưng chưa phải quan tâm. Tiểu huynh luyện đến bậc thứ bảy thì hình tích tẩu hỏa nhập ma đã sắp xuất hiện. Xem chừng chỉ đi vào bậc thứ tám là không trấn át nổi nội hỏa trong người, tất nhiên bị tẩu hỏa nhập ma và nguy hại đến một phần công lực…
Lão kia nghe nói biến sắc hỏi :
– Sư ca nói vậy thì không còn có cách nào ngăn ngừa được ư?
Đào Vĩnh Trạch đáp :
– Có, có! Theo chỗ tiểu huynh biết thì phải học được nội công tâm pháp vào hạng thượng thặng của phe chính tông may ra tránh được tai nạn này.
Lão kia nói :
– Tiểu đệ hiểu rồi. Chắc sư ca bắt buộc thiếu nữ kia phải viết thuộc lòng nội công tâm pháp của phái Thiên Sơn cho mình chứ gì?
Đào Vĩnh Trạch đáp :
– Phải đó! Lời sư đệ đoán quả không sai. Con nha đầu này tính nết quật cường, ta bức bách mấy ngày thị vẫn chưa chịu viết, nhưng ta sẽ có biện pháp bắt thị phải viết ra. Ta chỉ cần luyện Tu La thần công được đến bậc thứ chín là ta không còn sợ kẻ thù nào nữa. Ha ha! Dù là lão quỷ Địch Long có thân hành đến đây vị tất đã làm gì nổi ta.
Lão kia nói :
– Dù sao đệ vẫn chưa hết thắc mắc.
Đào Vĩnh Trạch nói :
– Ta mà lấy được nội công tâm pháp của phái Thiên Sơn rồi lập tức giết con nhỏ đó đi. Chúng ta sẽ tìm nơi ẩn cư. Phái Thiên Sơn ở xa ngoài muôn dặm, dù Địch Long có kiếm thấy thì khi đó ta đã luyện công xong rồi.
Bây giờ Lăng Trung Ngọc mới tỉnh ngộ. Chàng lẩm bẩm :
– Té ra Đào Vĩnh Trạch mà cầm tù Cảnh Quyên Quyên là cốt để lấy bí quyết nội công tâm pháp của phái Thiên Sơn. Cảnh Quyên Quyên đưa cành thoa ngọc ra ngoài để tiết lộ điều bí mật này nên những tay cao thủ phái Thiên Sơn nhân lúc hắn chưa luyện thành cần tìm tới nơi để trừ khử đi.
Đào Vĩnh Trạch dừng lại một chút rồi gọi một tên đệ tử khác đến dặn :
– Ngươi cầm lấy cây bạch mảng tiên này! Nếu con nhỏ không chịu viết ra thì mỗi ngày đánh ba lần mỗi lần mười roi. Đồng thời để thị đói rét, tất thị không chịu nổi…
Lão kia kinh hãi nói :
– Sư ca làm như vậy thì ra mình kết mối thâm thù với phái Thiên Sơn mất.
Đào Vĩnh Trạch nói :
– Trói hổ dễ nhưng tha hổ khó. Sự đã nhường này thì không còn cách nào khác nữa. Đồ nhi! Ngươi đi đi!
Lăng Trung Ngọc vừa kinh hãi vừa tức giận. Chàng không thể nghe thêm được nữa. Tên đồ đệ của Đào Vĩnh Trạch cầm roi đi ra rồi, lập tức chàng ngấm ngầm theo sát gã.
Hán tử đi tới một hòn núi giả khác ở phía trước. Gã ho lên hai tiếng rồi khẽ gọi :
– Lục sư đệ! Thất sư đệ!
Gã không thấy tiếng người thưa thì lộ vẻ kinh dị thò tay vào chuyển động vách đá hai ciá. Bỗng hai phiến đá đột nhiên xích sang hai bên để hở một cái cửa.
Lăng Trung Ngọc cả mừng nghĩ thầm :
– “Té ra bọn chúng giam Quyên muội vào trong lòng hòn giả sơn này. Nếu mình không biết cách thám thính thì khó mà phát giác ra được”.
Giữa lúc ấy bỗng nghe trong vườn có tiếng chuông báo hiệu vang lên, rồi tiếng người la :
– Có kẻ tiến vào trong đó!
Hán tử kia toan khoa chân bước vào sơn động, bất thình lình nghe nói có người vào trong, liền quay đầu nhìn lại.
Gã có ngờ đâu Lăng Trung Ngọc đứng đàng sau. Chàng không để gã kịp lên tiếng đã vươn tay phải ra chụp lấy cổ tay gã. Đồng thời tay trái chàng điểm vào huyệt Khiếu Âm.
Hán tử toàn thân nhũn ra không kịp kêu lên nửa tiếng.
Lăng Trung Ngọc cướp lấy cây roi bạch mãng tiên. Chàng đá hán tử sang một bên, quay đầu nhìn lại thấy bóng đen lố nhố, song chẳng có tên nào chạy về phía chỗ chàng đứng.
Lăng Trung Ngọc tự nhủ :
– “Ta phải thừa cơ Đào Vĩnh Trạch chưa tới mà cứu ngay Cảnh Quyên Quyên ra trước rồi sẽ tính”.
Chàng liền thò đầu ngọn roi bạch may khua vào trong động thì thấy ngọn tiên nẩy lên. Chàng biết là chỗ đầu roi đụng vào có thể người nằm trên mặt đất mà không chống cự. Dườngnhư họ chết cả rồi.
Lăng Trung Ngọc giật mình khoa chân bước vào. Chàng ngưng thần chú ý nhìn dưới ánh sáng lờ mờ, nhận được hai người nằm dưới đất là đàn ông. Chàng lấy chân đạp lên vẫn không thấy phản ứng. Hiển nhiên họ đã tắt hơi từ lâu rồi.
Lăng Trung Ngọc rất lấy làm kỳ tự hỏi :
– “Hai người này chết rồi. Ai đã vào đây hạ sát?”
Vì thời gian cấp bách, chàng không rảnh để mà suy luận. Chàng dùng hết mục lực nhìn vào phía trong thấy lờ mờ có bóng người ốm nhách nằm co ro tận góc động.
Lăng Trung Ngọc vừa kinh hãi vừa mừng thầm, khẽ cất tiếng gọi :
– Quyên Quyên muội muội! Tiểu huynh đã đến đây!
Bóng đen đột nhiên lên tiếng :
– Ta biết là ngươi sẽ đến.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Lăng Trung Ngọc thấy cổ tay mình bị xiết chặt lại. Hổ khẩu bị vòng sắt chụp vào.
Lúc này chàng đứng cách rất gần liền nhận ra thiếu nữ kia không phải Cảnh Quyên Quyên mà chính là thiếu nữ che mặt đêm qua. Hiện giờ nàng đã bỏ tấm sa che mặt đi rồi. Cặp mắt nàng ở trong sơn động tối om lấp lánh có ánh sáng.
Nàng lạnh lùng nói :
– Ngươi không được đến gần. Bằng không nghe lời, ta chỉ dụng lực thêm một chút là xương cổ tay ngươi bị nát hết. Dù ngươi có giết được ta thì ngươi cũng biến thành người tàn phế.