Tu La Thần Công

Chương 43 - Mượn Lửa Hồng Quái Chưởng Đấu Tu La

trước
tiếp

Đào Vĩnh Trạch cười hỏi :

– Ngốc hài tử! Ngươi có một người cha thiên hạ vô địch chẳng hay hơn ư?

Hắn khẽ đẩy Lãnh Sương Quân ra rồi đi về phía Thiết Diện bà bà.

Hắn bước một bước, sát khí lại nổi lên một tầng.

Nhưng Đào Vĩnh Trạch vừa đi được ba bốn bước. Lãnh Sương Quân lại rượt tới.

Đào Vĩnh Trạch chau mày chưa kịp nói gì, bỗng nghe đánh “soạt” một tiếng.

Lãnh Sương Quân đã rút thanh Bích Ỷ kiếm ra khỏi vỏ.

Đào Vĩnh Trạch lạnh lùng hỏi :

– Ngươi định thù nghịch với ta chăng?

Hắn chưa dứt lời, đột nhiên đã thấy Lãnh Sương Quân xoay kiếm lại đâm vào ngực mình.

Thiết Diện bà bà la lên một tiếng :

– Trời ơi!

Đồng thời nghe đánh choang một tiếng. Một luồng thanh quang vọt lên không.

Thanh bảo kiếm đã tuột khỏi tay Lãnh Sương Quân, nàng ngã lăn ra.

Đào Vĩnh Trạch tiến về phía trước, hai tay chụp xuống Thiết Diện bà bà.

Nhưng giữa lúc ấy, hắn đột nhiên cảm thấy hai luồng đại lực cùng đánh tới.

Nguyên Thống Thiền hòa thượng và Hoa Quang đại sư đã nhân lúc Đào Vĩnh Trạch đối đáp với Lãnh Sương Quân, tiến lại hộ vệ cho Thiết Diện bà bà.

Vừa thấy Lãnh Sương Quân đột nhiên ngã ra, hai vị đại sư không hẹn mà nên đồng thời hạ thủ.

Đào Vĩnh Trạch đón tiếp Thống Thiền hòa thượng bằng chưởng bên trái và Hoa Quang đại sư bằng chưởng bên mặt.

Hai tiếng ầm ầm vang động như sấm rền. Đào Vĩnh Trạch lùi lại ba bước.

Thống Thiền hòa thượng và Hoa Quang đại sư cũng không đứng vững lùi ra hai bên.

Giữa lúc ấy, Thiết Diện bà bà đã ôm Lãnh Sương Quân chạy về.

Đào Vĩnh Trạch tức giận quát lên :

– Y là con gái ta, ta phải đưa y về nhà. Y sống hay chết cũng không việc gì đến các ngươi mà các ngươi phải can thiệp.

Thống Thiền hòa thượng lên tiếng :

– A di đà Phật! Lão tăng mà không can thiệp thì chỗ này còn ai can thiệp nữa?

Nhà sư quay lại hỏi Thiết Diện bà bà :

– Lão tăng nói vậy có đúng không? Chưởng môn nhân! Vụ này phải chăng Chưởng môn muốn can thiệp?

Thiết Diện bà bà giao Lãnh Sương Quân lại cho một nữ đệ tử. Mụ nghiêm nghị đáp :

– Bản nhân lấy tư cách là Chưởng môn phái Thanh Thành xin tuyên bố kể từ ngày hôm nay cho Lãnh Sương Quân trở về môn phái.

Lãnh Sương Quân hy sinh tánh mạng để bảo hộ cho mụ khiến mụ cảm động vô cùng. Đáng tiếc là bây giờ nàng không nghe thấy gì cả.

Theo lề luật võ lâm khi xảy việc phụ thân cùng sư phụ đối địch thì đệ tử theo thầy chứ không theo cha. Trừ phi đệ tử cam nguyện thoát ly bản phái không kể.

Hành động của Lãnh Sương Quân tỏ ra nàng không về phe với phụ thân và quyết tâm liệt danh vào phái Thanh Thành, mọi người đều thấy rõ. Vì vậy, Thiết Diện bà bà chính thức tuyên bố cho nàng trở lại môn trường, vậy Đào Vĩnh Trạch không có phép can thiệp đến nàng nữa.

Thống Thiền hòa thượng nói mấy câu nghiêm nghị hợp lý, Đào Vĩnh Trạch không chịu phục thiện, toan tranh cướp Lãnh Sương Quân.

Lãnh Sương Quân hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn chút huyết sắc.

Thiết Diện bà bà sa lệ nói :

– Dường như y đã tắt hơi rồi.

Thống Thiền hòa thượng chẩn mạch rồi nói :

– Không phải đâu. Y không sao cả.

Thiết Diện bà bà ngơ ngác hỏi :

– Sao? Y không việc gì ư?

Thống Thiền hòa thượng đáp :

– Y không việc gì nhưng bây giờ có gọi y cũng không hồi tỉnh được.

Thiết Diện bà bà hỏi :

– Y trúng phải thuốc mê hay sao?

Thống Thiền hòa thượng lắc đầu đáp :

– Không phải! Nếu y trúng thuốc mê thì đã dễ dàng, nhưng y trúng phải một thủ pháp điểm huyệt độc môn. Lão tăng chỉ biết thế mà không biết tại sao ra thế.

Nguyên Đào Vĩnh Trạch thấy Lãnh Sương Quân rút kiếm tự sát, hắn động tâm liền sử dụng công phu “Tiêu Dao chỉ” đã chép trong bí lục Võ Hạo Thiên điểm huyệt cho nàng ngã ra.

Phép điểm huyệt này không hại gì cho thân thể, nhưng không có người biết cách giải cứu thì mê man vĩnh viễn không sao hồi tỉnh lại được.

Đào Vĩnh Trạch sở dĩ thi triển công phu này một là không muốn để nàng cự nự bên mình, hai là không cho nàng tự sát, ba là vạn nhất nàng bị đối phương cướp đi cũng không ai giải khai huyệt đạo được.

Thiết Diện bà bà nghe Thống Thiền hòa thượng nói đã yên tâm được một phần. Mụ hỏi :

– Nhưng làm thế nào bây giờ?

Thống Thiền hòa thượng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :

– Nếu phen này vô sự thì sau khi việc lão tăng dùng “Nhất chỉ thiền công” đả thông kinh mạch cho y là y có thể hồi tỉnh.

“Nhất chỉ thiền công” là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm. Khi dùng đến nó phải hao phí công lực và ít ra là mất hai giờ mới đả thông được kỳ kinh bát mạch. Vì vậy mà Thống Thiền hòa thượng không thể thi cứu ngay lúc này được.

Thiết Diện bà bà nghĩ lại mình trước kia đối đãi với Lãnh Sương Quân tàn nhẫn thì không khỏi bẽ bàng. Mụ thấy Thống Thiền hòa thượng chẳng quản hao phí công lực, nguyện ý cứu nàng tỉnh lại, mụ càng cảm kích bội phần.

Dực Trọng nói :

– Trước hết ta phải đưa Lãnh sư muội về chùa để khỏi bị Đào lão quái cướp mất.

Thiết Diện bà bà nói :

– Sư đệ nói phải lắm, nhưng cần nhờ một vị võ công cao cường mới bảo vệ cho y được.

Cảnh Quyên Quyên kéo tay mẫu thân. Phùng Linh liền cười nói :

– Ta biết ngươi thích bầu bạn với Lãnh thư thư ngươi. Được rồi, mẹ con ta cùng về vậy.

Võ công Phùng Linh có thể đứng liền sau Thống Thiền hòa thượng và Hoa Quang đại sư là người thích đáng nhất được lựa chọn vào vụ này.

Phùng Linh ngẫm nghĩ một chút rồi nói :

– Ngụy Tô. Ngươi cũng về núi Võ Đang với ta để trông nom cho mấy tên đồ đã bị thương. Chúng là trai cả phải để ngươi săn sóc mới tiện.

Thực ra Phùng Linh trước nay không câu nệ về việc phân biệt nam nữ, huống chi mấy tên đồ đệ Võ Đang đều là hậu bối của bà. Bà bảo Ngụy Tô đi theo vì trong lòng muốn kén gã làm nữ tế. Bà sợ gã ở lại có khi bị thương trong lúc hỗn chiến.

Cuộc hội chiến võ lâm lần này là một thịnh sự trăm năm khó có một lần, Ngụy Tô tuy muốn ở lại xem, nhưng gã cũng thích kề cận Cảnh Quyên Quyên.

Ngụy Tô nghe Phùng Linh gọi thì mừng rỡ khác nào chỉ phải bỏ món cá mà được ăn món bàn tay gấu.

Thống Thiền hòa thượng quay lại hỏi Đào Vĩnh Trạch :

– Đào thí chủ! Thí chủ muốn điều tra ra cao nhân thì cao nhân đó đã lộ diện rồi. Công việc mà thí chủ còn muốn trông nom cũng đã có người trông nom giúp. Bây giờ thí chủ muốn đấu chưởng với lão tăng nữa không?

Đào Vĩnh Trạch nghĩ :

– “Nếu còn đấu nữa để bắt cho bằng được Thiết Diện bà bà thì nhất định sẽ gây ra một cuộc hỗn chiến. Khi ấy Hoa Quang đại sư và Thống Thiền hòa thượng đồng thời ra tay thì mình khó nắm vững được phần thắng”.

Đào Vĩnh Trạch lại tính toán :

– Cứ cục diện trước mắt, dùng theo phép xa luận chiến thì mình cũng nắm chắc sẽ đả bại được mấy chục cao thủ. Huống chi Sương Quân lại theo hùa sư môn, mình không vì câu nói của Thống Thiền hòa thượng thì cũng phải nghĩ đến con gái mà tiếp tục cuộc chiến đấu.

Hắn ngạo nghễ gật đầu.

Sau cơn hỗn loạn bình tĩnh trở lại, mọi người quay về khu đất bằng phẳng và khôi phục hình thế đối lập vừa rồi.

Đào Vĩnh Trạch mặt lạnh như băng, ra chiều kiêu ngạo, khiến người không rét mà run. Dương Xích Phù và Hạng Hồng Huy đứng hai bên hắn.

Dương Xích Phù vừa bị Ngô Thiên Lãng hất ngã, gân mạch ống chân bị thương phải đi tập tểnh. Hắn cúi đầu buồn bã. Hạng Hồng Huy trái lại mặt mũi hớn hở ra chiều đắc ý.

Nguyên vừa rồi gã chui luồn trong đám đông, thi triển bản lãnh “Diệu thủ không không” ăn cắp được ít đồ vặt tỷ như những hạt Phật châu của Trí Thiền đại sư, hoa châu ở trên giày Thiết Diện bà bà, hồ điệp tiêu, thứ ám khí độc môn của Lư Anh Hào. Ống ngọc tiêu của Lâm Sanh đeo luôn bên mình cũng bị gã giật mất.

Hạng Hồng Huy là đệ nhất thần thâu trong thiên hạ. Hễ hắn thấy cái gì hay mắt là lại ngứa tay. Gã không cần vật lấy cắp có giá trị hay không và làm như người thích sưu tập những đồ kỹ niệm. Gã càng lấy được những đồ của danh nhân đã dùng qua, càng cho là trân quí. Bữa nay gã cắp được khá nhiều đồ của những tay cao thủ nổi danh võ lâm đủ để khoe khoang suốt đời.

Đào Vĩnh Trạch đưa cặp mắt ngó Hạng Hồng Huy lạnh lùng nói :

– Lấy Bổ Thiên cao ra đây!

Hạng Hồng Huy ngơ ngẩn nghĩ thầm :

– “Ta lấy đâu được Bổ Thiên cao bây giờ? À phải rồi! Nhất định sư phụ bảo ta lấy một thứ linh dược”.

Nhưng vừa rồi gã ăn cắp được nhiều loại thuốc cao. Nào bình, nào hộp có đến mười mấy thứ mà gã không biết thứ nào là Bổ Thiên cao.

Đào Vĩnh Trạch không muốn nói với gã mà chỉ khẽ vỗ vai gã một cái.

Lập tức mấy tiếng lách cách vang lên. Những “kỷ niệm phẩm” ly kỳ cổ quái xếp đống xuống đất.

Đào Vĩnh Trạch trỏ vào cái bình ngọc cổ cao nói :

– Lấy thuốc cao thoa cho sư thúc.

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Đồ ngốc ơi! Lấy của người ta mà không biết cách dùng thì thật ngu quá còn tự xưng là thần thâu làm sao được? Từ nay ngươi phải hỏi sư thúc cho biết thêm.

Hạng Hồng Huy dạ một tiếng, rồi cúi xuống cầm bình ngọc. Chỉ trong chớp mắt, lúc gã đứng thẳng lên, người ngoài chỉ trông thấy gã cầm một cái bình ngọc cổ cao, còn cả đống vừa bình vừa hộp đặt dưới đất vừa rồi cũng đi đâu mất hết.

Nguyên lúc gã lấy chiếc bình này thì đồng thời đã cất giấu hết những thứ kia đi. Thủ pháp gã thần tốc đến độ mọi người không trông rõ mới thật là kỳ.

Người ta thường nói: Tiểu thâu tam chích thủ (tên cắp vặt có ba tay). Thủ pháp gã lúc này tưởng chừng không phải chỉ ba tay mà là Bát tý Na Tra hay Thiên tý Như Lai. Cử động của gã tựa hồ đã biến thành thuật tà ma.

Những nhân vật bị Hạng Hồng Huy ăn cắp đồ đều trợn mắt há miệng, ghê thay cho tên thần thâu đệ nhất thiên hạ.

Ngô Thiên Lãng vừa thẹn vừa tức, mặt đỏ ra đến mang tai. Nguyên bình cao “Bổ Thiên” kia là của lão.

Thứ cao này chuyên để nối gân tiếp cốt, công hiệu cực kỳ mau lẹ. Những chỗ gân cốt mới bị đứt gãy mà bôi nó vào thì không đầy nửa giờ là đã liền như cũ.

Dĩ nhiên sư tốn các phái võ lâm đều nhận biết Bổ Thiên cao là vật báu của phái Không Động, nên mới nghe đến ba chữ “Bổ Thiên cao” Ngô Thiên Lãng đã dòm ngó Hạng Hồng Huy.

Vừa rồi Đào Vĩnh Trạch trong khi đại náo, Ngô Thiên Lãng tiếp một chưởng của hắn tuy bị hất lùi lại, nhưng đã đánh rách được tay áo hắn và đả thương Dương Xích Phù. Đem ra so sánh thì lão đã chiếm phần hơn nên lão dương dương đắc ý. Ngờ đâu thứ diệu dược của bản môn lại bị đồ đệ của Đào Vĩnh Trạch đánh cắp mất mà không biết thì thật là một chuyện bẻ mặt, nên lão hổ thẹn vô cùng.

Thực ra Đào Vĩnh Trạch cũng không có ý làm nhục Ngô Thiên Lãng, vì Dương Xích Phù bị thương, thuốc của hắn không công hiệu và mau lành bằng Bổ Thiên cao của Không Động, nên hắn kêu Hạng Hồng Huy lấy cao này.

Hạng Hồng Huy và Dương Xích Phù đang lùi ra thì Đào Vĩnh Trạch hỏi :

– Tỷ đấu mấy cuộc rồi?

Hạng Hồng Huy đáp :

– Tất cả bảy cuộc, mỗi bên thắng ba còn một cuộc hòa. Thế là bình thủ.

Đào Vĩnh Trạch vẫy tay cho Hạng Hồng Huy lùi lại rồi rảo bước tiến vào trung tâm không trường dõng dạc nói :

– Tỷ đấu nhiều keo rồi mà trời cũng không còn sớm nữa. Bây giờ Đào mỗ vào đấu một cuộc để chung kết. Đào mỗ xin lĩnh giáo các vị đạo sư Chưởng môn, cùng các bậc cao minh. Nếu các vị thắng được Đào mỗ, thì Đào mỗ tự tử ngay lập tức. Vạn nhất là Đào mỗ thắng thì… ha ha! Xin các vị y theo lời hứa, tức là các Chưởng môn nhân theo về Đào mỗ.

Rồi hắn hỏi tiếp :

– Bây giờ các vị Chưởng môn đồng thời xuất thủ hay luân lưu tỷ đấu cùng Đào mỗ?

Nguyên theo lời Đào Vĩnh Trạch đã nói với Thống Thiền hòa thượng thì hãy để những tay cao thủ hai bên tỷ đấu với nhau trước. Nếu bên Thống Thiền hòa thượng thắng, Đào Vĩnh Trạch tối hậu mới xuất đấu theo biện pháp này thì cuộc đại hội Thanh Thành ít ra phải tới năm ba ngày mới kết liễu. Bây giờ Đào Vĩnh Trạch nóng nảy không muốn chờ đợi, tự động đề nghị xuất trường, hắn muốn đem võ công tuyệt thế của mình để cưỡng bách các môn phái lớn phải phục tòng.

Thống Thiền hòa thượng kể ra có thể đòi duy trì điều ước cũ để tiếp tục cuộc đấu, nhưng vì địa vị tôn cao, lại muốn giữ vẻ nghiêm nghị với mười tám môn phái lớn, không lẽ cự tuyệt lời khiêu chiến của Đào Vĩnh Trạch. Điều mà hòa thượng còn ngần ngừ là chưa biết đưa ai ra tỷ đấu với Đào Vĩnh Trạch bây giờ.

Tuy Đào Vĩnh Trạch bằng lòng cho Chưởng môn các phái đồng thời xuất thủ, nhưng bọn Thống Thiền hòa thượng, Hoa Quang đại sư nào phải nhân vật tầm thường mà chịu tiếng kém cỏi hiệp Chưởng môn nhân các phái lại để vây đánh một mình Đào Vĩnh Trạch? Ngay phép xa luân chiến cũng là chịu nước lép rồi.

Bỗng một thanh âm khàn khàn cất lên :

– Đào lão đệ! Lão phu không biết tự lượng, vừa rồi mới đấu chưởng với lão đệ một chút chưa đủ hứng thú. Bây giờ lão phu muốn thí mạng để bồi tiếp lão đệ một keo được chăng?

Lão này chính là Ngô Thiên Lãng. Lão ỷ mình già nua lên mặt kiêu đời.

Lão vừa bị một phen tỏa nhuệ trong lòng bất phục, nên không nghĩ gì nữa tự nguyện xuất chưởng.

Đào Vĩnh Trạch lạnh lùng đáp :

– Hay lắm! Ngô trưởng lão đã muốn chỉ giáo, Đào mỗ rất lấy làm hân hạnh.

Ngô Thiên Lãng nói :

– Lão đệ hãy chờ một chút.

Lão lấy ra một chiếc ống tròn sơn đen bóng nhoáng. Lão ấn ngón tay cái vào đáy ống, lập tức một tia lửa phun ra.

Lão chưa đi tới trước mặt Đào Vĩnh Trạch mà tia lửa cũng không phải phun vào hắn. Lão cầm ống lửa tự đốt cháy tay mặt của lão.

Khi Ngô Thiên Lãng mới lấy ống lửa ra mọi người đều ngạc nhiên nghĩ bụng :

– “Một vị lão tiền bối lớn tuổi nhất võ lâm sao còn làm trò này?”

Nguyên những bậc võ công đã luyện đến trình độ xuất thần nhập hóa hóa thì một cái cất tay nhấc chân hay hái hoa trẩy lá cũng phát huy uy lực mãnh liệt phi thường, mà Ngô Thiên Lãng lại phải mượn vật bên ngoài để trợ lực. Vì thế nên những nhân vật thành danh còn tàng trữ ám khí bất luận thứ gì lợi hại đến đâu cũng không gọi là cao thủ hạng nhất. Đó là nguyên nhân khiến quần hùng ngơ ngác khi thấy Ngô Thiên Lãng vừa lấy ống đồng ra.

Ai nấy đều tự hỏi :

– “Lão này vẫn kiêu ngạo lắm sao lại dùng đến hỏa khí? Bản lãnh Đào Vĩnh Trạch đã đến thế, chẳng lẽ hắn còn sợ hỏa khí của lão?”

Ngờ đâu Ngô Thiên Lãng không dùng ống lửa đốt Đào Vĩnh Trạch mà lại tự đốt tay mình. Tình trạng này càng khiến cho mọi người kinh ngạc hơn nữa.

Con người bất luận võ công cao cường đến đâu cũng chỉ là tấm thân bằng xương bằng thịt. Ngô Thiên Lãng lấy lửa đốt mình thật là một chuyện ra ngoài sức tưởng tượng của quần hùng.

Ngô Thiên Lãng thấy mọi người lộ vẻ kinh dị, rất lấy làm đắc ý, cười ha hả nói :

– Lão phu sợ lạnh nên trước khi xuất trận phải sưởi tay một chút có chi mà các vị phải ngạc nhiên?

Trên khu thảo bình Băng Phách thần chưởng phát lãnh khí ra lúc nãy, bây giờ cũng chưa tiêu tan hết. Chỗ này quả lạnh hơn những nơi khác nhiều. Nhưng ai cũng biết đâu phải Ngô Thiên Lãng sợ lạnh mà là lão nói chơi vậy thôi.

Hạng Hồng Huy nghĩ thầm :

– “Ta đã thường thấy thuật sĩ nuốt đao. Phải chăng lão này cũng dùng ảo thuật để hăm người? Để ta coi xem lão giở trò gì?”

Gã đang ở bên cạnh không trường nấu thuốc. Trong lò lửa đỏ như than hồng. Gã động tâm nhìn Ngô Thiên Lãng cười nói :

– Nếu lão sợ lạnh thì bên này có lò lửa đỏ hồng đây, lại mà sưởi ấm.

Ngô Thiên Lãng nói :

– Vậy càng hay.

Lão cầm ống lửa liệng một cái trúng vào gốc cây khô. Chỉ trong khoảnh khắc lửa cháy hết nữa cây.

Hạng Hồng Huy giật mình kinh hãi nghĩ thầm :

– “Ngọn lửa này so với lửa trong lò còn lợi hại hơn nhiều”.

Băng Xuyên Thiên Nữ vội liệng ra trái Băng đạn dập tắc ngọn lửa để khỏi biến thành hỏa tai.

Ngô Thiên Lãng ngồi xếp bằng bên lò lửa, xỏ hai tay vào đống than hồng, nói luôn miệng :

– Thú quá! Thú quá!

Hạng Hồng Huy ngấp ngó rồi tiến dần đến gần bên lão.

Bỗng nghe Ngô Thiên Lãng “hừ” một tiếng rồi quát hỏi :

– Thằng giặc non này! Mi lại muốn đến ăn cắp đồ của ta chăng?

Hạng Hồng Huy bỗng lộn đi mấy vòng ra xa ngoài mấy trượng, lêu bêu như chó cụt đuôi.

Chuyến này thật là oan uổng cho gã. Gã chỉ muốn cho giàu kinh nghiệm giang hồ nên lại coi xem Ngô Thiên Lãng giở trò quỷ thuật gì.

Ngô Thiên Lãng vừa bị vố cay liền được dịp trả thù. Lão thấy gã đến sau lưng liền hất xương sống về phía sau một chút.

Hạng Hồng Huy vừa đụng phải lão, lão liền phát huy hộ thể thần công đẩy hắn ra xa mấy trượng.

Kể ra với bản lãnh Ngô Thiên Lãng thì Hạng Hồng Huy muốn ăn cắp cũng không thể được. Vừa rồi lão để hết tâm thần vào Đào Vĩnh Trạch nên mới mất cắp. Bây giờ lão dụng tâm trừng phạt gã mà gã lại ỷ mình có thân pháp xuất quỷ nhập thần nên già gan đến tận sau lưng lão, liền bị đả kích ngay.

May ở chỗ Hạng Hồng Huy vừa thấy tình hình nguy ngay lập tức né tránh.

Tuy gã bị hất văng đi nhưng đã phòng bị trước nên không đến nỗi bị thương.

Ngô Thiên Lãng rút tay ra thủng thẳng đứng dậy hỏi :

– Đào sư đệ! Vừa rồi chúng ta mới đấu một chưởng, chưa đủ hứng thú, bây giờ lại tiếp tục đấu chưởng nữa không?

Lão vỗ hai bàn tay vào nhau nghe choang choảng như tiếng kim thuộc. Tia lửa bắn ra tung tóe.

Mọi người nhìn kỹ thấy hai bàn tay Ngô Thiên Lãng đỏ hồng tựa hồ như hai tấm sắt vừa rút ở lò ra, thẩy đều kinh hãi tự hỏi :

– “Chẳng lẽ lão đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại thân pháp, tấm thân sắt thép chém không vào?”

Đào Vĩnh Trạch thấy hai bàn tay lão đỏ hồng, khí nóng tỏa ra bốn mặt cũng lấy làm kỳ, nghĩ thầm :

– “Không trách người ta bảo võ công lão này rất quái dị, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Nhưng hắn vẫn không ra chiều khiếp sợ, hững hờ đáp :

– Lão đã thách đấu chưởng thì Đào mỗ xin phụng bồi. Phóng chiêu đi!

Ngô Thiên Lãng ra chiêu “Thiên Mã Đằng Không”, phóng cả hai chưởng, một chưởng đánh vào trước ngực, một chưởng đánh vào mặt đối phương. Chưởng pháp hung dữ vô cùng.

Hai bàn tay đỏ hồng của lão nếu bị Đào Vĩnh Trạch đánh trúng thì chẳng khác gì đánh vào khối lửa.

Đào Vĩnh Trạch tuy thần công quãng đại song không khỏi mấy phần úy kỵ.

Hắn phóng một chưởng trên không, không dám đụng vào bàn tay đối phương, nhưng vẫn phát huy Tu La thần công đến bậc thứ chín.

Ngô Thiên Lãng nung đỏ hai bàn tay cốt để Đào Vĩnh Trạch không dám đụng vào thì Tu La thần công không thể phát huy được. Tình trạng này, Ngô Thiên Lãng chỉ phải đón những chưởng lực cách không của đối phương mà thôi.

Tuy lão cảm thấy áp lực mãnh liệt, hơi thở khó khăn, nhưng cũng không hề gì.

Trái lại Đào Vĩnh Trạch vì có lòng úy kỵ, nên lão sấn gần tới khiến hắn phải tránh đông né tây, hiển nhiên ở vào tình trạng hạ phong.

Nhỡn lực Đào Vĩnh Trạch lợi hại phi thường. Sau một hồi nhìn nhận, hắn biết nhiệt lực ở song chưởng đối phương phát ra không giống như khí chân dương trong người và hắn đoán bàn tay Ngô Thiên Lãng được bọc bằng một thứ kim thuộc rất mỏng. Có điều hắn chưa hiểu đối phương đã bao tay bằng thứ gì bí mật.

Đồng thời hắn chưa nghĩ ra biện pháp nào đích đáng để đối phó với cặp quái chưởng nóng bỏng kia. Vì thế mà hắn chỉ thủ chứ chưa tấn công.

Có một điểm kỳ dị nữa là nếu bàn tay đối phương bọc sắt thì sau khi nung đỏ một thời gian cũng phải nguội dần, thế mà Ngô Thiên Lãng đã đấu tới ngoài ba mươi chiêu, nhiệt độ vẫn không giảm sút.

Đào Vĩnh Trạch nghĩ bụng :

– “Lão này tuy không thể vận dụng khí thuần dương để hại người, song công lực lão cũng không phải tầm thường. Nếu mình dùng Tu La thần công để đối phó mà không đụng chạm vào người lão thì ít ra phải một giờ nửa hai tay lão mới nguội dần đi”.

Nguyên Ngô Thiên Lãng vẫn ngưng tụ chân khí thuần dương vào lòng bàn tay để nuôi dưỡng nhiệt lực.

Đào Vĩnh Trạch dùng phách không chưởng phát ra hàn khi để đối phó, tuy dần dần lợi thế, nhưng trong lúc cấp bách lại không làm cho song chưởng của đối phương nguội lạnh ngay được. Hắn muốn đem võ công tuyệt thế áp đảo tôn sư các phái lớn phải thần phục mà còn kéo dài cuộc đấu với Ngô Thiên Lãng hàng giờ thì có thắng cũng chẳng vinh gì.

Hắn chau mày ngẫm nghĩ được một kế. Giả vờ sợ hãi nhiệt lực ở hai bàn tay đối phương mà lùi hoài về phía sau.

Ngô Thiên Lãng vận chưởng như đao, đánh tới tấp theo thế liên hoàn.

Đào Vĩnh Trạch chân bước loạng choạng tựa hồ đứng không vững.

Ngô Thiên Lãng liền ra chiêu “Hoành Vân Đoạn Nhai”. Tay trái đẩy ra, tay phải chém xuống.

Đột nhiên trước mắt lão hoa lên một cái rồi cảm thấy sau gáy có luồng gió thổi.

Nguyên Đào Vĩnh Trạch đã sử Thiên La bộ pháp quanh tới sau lưng, hà một hơi lạnh vào tai lão.

Cử động Đào Vĩnh Trạch nhanh như điện chớp, Ngô Thiên Lãng cũng không phải tay vừa. Lão cảm thấy có điều bất tiền liền xoay tay lại phóng ra một chưởng, song đã chậm mất một chút.

Bỗng nghe đánh roạt một cái. Vạt áo lão bị Đào Vĩnh Trạch xé rách một đoạn. Màng tai lão bị khí lạnh thổi vào khiến cho tai ù mắt lóa.

Đào Vĩnh Trạch ra chiêu này cũng như Lăng Trung Ngọc vừa ám thị cho Băng Xuyên Thiên Nữ dùng Băng đạn liệng vào lỗ tai Dương Xích Phù. Nhưng công lực của Ngô Thiên Lãng còn cao thâm hơn Dương Xích Phù nên lão còn gắng gượng chống đỡ được. Có điều cử động của lão chậm chạp hơn trước.

Nguyên lúc này Đào Vĩnh Trạch chỉ muốn dùng Thiên La bộ và Âm Dương trảo để thắng đối phương. Nhưng hắn cố ý khoa trương võ công mới xé rách một mảnh vạt áo của Ngô Thiên Lãng để bọc tay rồi cười nói :

– Nào! Mời lão lại đây đối chưởng!

Đoạn hắn tiến lên phóng chưởng đánh binh một tiếng. Hai chưởng đụng nhau, mảnh áo bao tay Đào Vĩnh Trạch lập tức cháy rụi.

Đào Vĩnh Trạch rụt chưởng về lùi lại, thổi một cái cho tàn áo bay đi.

Vì hai chưởng đụng nhau nhanh như điện chớp, nên mảnh áo bao tay Đào Vĩnh Trạch tuy bị cháy rụi mà da thịt lão không bị tổn thương chút nào.

Đào Vĩnh Trạch cười ha hả nói :

– Mới có một chưởng chưa đủ hào hứng. Chúng ta tiếp tục nữa đi.

Ngô Thiên Lãng sau khi dụng chưởng với đối phương, khí âm hàn đã truyền vào lòng bàn tay lão rồi theo thủ thái dương kinh mạch chuyển vào trong người.

Biến diễn này khiến cho nhiệt độ trong lòng bàn tay lão bị giảm sút rất nhiều.

Kể ra Đào Vĩnh Trạch không cần dùng đến mảnh áo rách bao tay cũng có thể tiếp xúc được rồi.

Hai bên trao đổi bốn chưởng phát ra những tiếng “binh binh”. Bây giờ Ngô Thiên Lãng mặt xám như tro tàn, Đào Vĩnh Trạch cười lạt nói :

– Vẫn chưa đủ hứng thú!

Binh một cái, hai bên lại đấu thêm một chưởng. Phát chưởng này Ngô Thiên Lãng không chịu nổi nữa, lão hộc máu tươi ngồi phệt xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.