Địch Long thấy Thống Thiền thượng nhân hành động như vậy thì giật mình kinh hãi tự hỏi :
– “Thống Thiền thượng nhân quả trúng độc rồi ư?”
Lão vội hít mạnh một hơi dài chú ý nghe trong mình thì quả nhiên cảm thấy hiện tượng trúng độc lại càng kinh hãi hơn, tự hỏi :
– “Ta không thấy bọn chúng phóng độc thì sao mình lại trúng độc?”
Địch Long nghĩ tới đây vội dùng phép truyền âm nhập mật hỏi Thống Thiền thượng nhân :
– Thượng nhân trúng độc rồi sao?
Thống Thiền thượng nhân cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp :
– Đúng thế! Hiện giờ chỉ còn một đường lối để tự cứu trước khi chất độc phát tác là hai người chúng ta ra tay đánh một đòn nặng.
Địch Long gật đầu nói :
– Bọn chúng đã dùng độc tất là có thuốc giải. Phải làm sao bắt được Nhị Quỷ mới có phương pháp giải cứu.
Thống Thiền thượng nhân lấy làm phải.
Hai người còn đang dùng phép truyền âm nhập mật bàn tính nói nhau bỗng nghe Thiên Quỷ bật cười the thé nói :
– Các người đừng có động thủ nữa. Lão phu nói thực cho các người biết nếu các người động thủ thì chất độc phác tác rất mau lẹ.
Địch Long cười lạt hỏi :
– Chẳng lẽ chúng ta cam tâm bó tay chờ chết chăng?
Thiên Quỷ mỉm cười đáp :
– Các người cứ yên lòng. Chỉ cần nghe lão phu một điều kiện là lão phu bảo đạm sinh mạng cho hai người.
Thống Thiền hỏi ngay :
– Điều kiện gì?
Thiên Quỷ bật lên mấy tiếng cười nham hiểm đáp :
– Giản dị lắm! Hễ các ngươi chịu gia nhập bản giáo và tuân theo giáo lệnh là lập tức lão phu lấy thuốc giải cho các vị.
Thống Thiền thượng nhân giơ tay ra trầm giọng nói :
– Lão tăng bằng lòng. Đưa thuốc giải đây!
Địch Long nghe nói cả kinh vội hỏi :
– Thượng nhân…
Thống Thiền thượng nhân lắc đầu ngắt lời :
– Việc này liên quan đến sự sống chết của con người. Ai lo phận nấy, thí chủ đừng nhiều lời nữa.
Địch Long nghe Thống Thiền thượng nhân nói lại càng ngạc nhiên.
Địa Quỷ cười khành khạch nói :
– Thống Thiền lão trọc kia! Lão ưng chịu một cách mau lẹ, ta e rằng có sự giả trá.
Thiên Quỷ xua tay gạt đi, không cho Địa Quỷ nói nữa. Hắn nhìn Thống Thiền thượng nhân cười nói :
– Đại sư nguyện ý gia nhập bản giáo là một điều rất vinh hạng cho bản giáo.
Lão nói xong lấy trong bọc ra một cái bình nhỏ, móc lấy ba viên thuốc màu đen để trong lòng bàn tay nói :
– Đại sư uống ngay đi là chất độc được giải trừ dần dần.
Thống Thiền thượng nhân đón lấy viên thuốc bỏ vào miệng.
Địa Quỷ cười ha hả hỏi :
– Lão hòa thượng thấy mùi thuốc giải ra sao?
Thống Thiền thượng nhân không trả lời Địa Quỷ, lão đưa mắt cho Địch Long nói :
– Thí chủ! Thí chủ uống mấy viên đi!
Địch Long cười đáp :
– Lão phu thà chết chứ không chịu gia nhập hàng ngủ với Thiên Địa nhị quỷ.
Lão vừa nói vừa nắm áo bào lên quát lớn :
– Trước khi chất độc phát tác, lão phu phải giết hai tên Lệ quỷ này rồi sẽ tính.
Dứt lời lão ra tay nhanh như điện chớp đánh luôn ba chưởng vào Thiên Quỷ.
Thiên Quỷ đã biết võ công Địch Long ghê gớm vội vàng né tránh đồng thời quát to :
– Thống Thiền hòa thượng nghe lệnh đây!
Thống Thiền cười lạt đáp :
– Giáo chủ ra lệnh đi.
Thiên Quỷ âm trầm cười lớn tiếng :
– Hòa thượng đã gia nhập bản giáo thì nên lập công đi. Hòa thượng ra tay trong vòng mười chiêu giết chết cho được Địch Long.
Thống Thiền thượng nhân ra chiều khó nghĩ, ngập ngừng đáp :
– Cái đó… cái đó…
Thiên Quỷ tức giận nói :
– Còn cái đó cái kia gì nữa? Lão phu nói thật cho hòa thượng hay thứ thuốc mà lão vừa uống đó là thuốc độc định kỳ. Trong vòng ba tháng phải uống thuốc giải một lần. Không thì chất độc phát tác là uổng mạng.
Thống Thiền thượng nhân biến sắc lạnh lùng hỏi :
– Các hạ nói thế thì ra chất độc lúc trước trong mình lão tăng cũng chưa tiêu trừ ư?
Thiên Quỷ đắc ý cười đáp :
– Nếu hòa thượng thành tâm gia nhập bản giáo thì đúng thời kỳ liền có thuốc giải. Nếu không cả hai thứ chất độc đồng thời phát tác là hòa thượng sẽ chết ngay lập tức.
Thống Thiền thượng nhân cười thầm trong bụng, tự nhủ :
– “Ta đã liệu trước bọn chúng có âm mưu. Bây giờ ta phải tương kế tựu kế mới được…”
Nguyên vừa rồi Thống Thiền thượng nhân chưa nuốt thuốc xuống và còn giấu ở phía dưới ngọn lưỡi.
Nói xong Thống Thiền thượng nhân giờ tay phóng chưởng đánh ra.
Giữa lúc ấy Địch Long cũng phát chưởng.
– Lão phu thử xem các ngươi còn được bao nhiêu công lực và đánh được mấy chưởng?
Thống Thiền thượng nhân đột nhiên rú lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Địch Long giật mình kinh hãi miệng lẩm bẩm :
– Lão hòa thượng này quả nhiên bị chất độc phát tác lẹ hơn mình. Thế là lão tự tác nghiệt không thì còn sống làm sao được?
Tuy lão than cho Thống Thiền thượng nhân nhưng chính lão cũng cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo cả lên. Công lực giảm đi rất nhiều.
Địch Long lại đưa mắt nhìn quanh một lượt, lão ngấm ngầm sợ toát mồ hôi nghĩ thầm :
– Hiện giờ quần hùng kẻ thì chết rồi người thì trúng độc. Một mình ta dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể nào cứu bọn họ được. Thôi thì ba mươi sáu chước chạy là hơn hết…
Lão trầm giọng quát lên một tiếng rồi phóng chưởng tấn công vào mặt Thiên Quỷ hai phát.
Thiên Quỷ vội lùi lại phía sau.
Địch Long thừa cơ xoay mình nhảy vọt ra ngoài đại sảnh rồi dông tuốt.
Địa Quỷ thấy vậy quát lên :
– Mau mau rượt theo hắn.
Thiên Quỷ xua tay ngăn lại nói :
– Địch đã lâm vào bước đường cùng ta không nên đuổi theo nữa. Vả lại hắn chỉ còn sống được bảy ngày, để mặc hắn đi rồi cũng chết chứ sống sao được?
Địa Quỷ ngửa mặt lên trời cả cười nói :
– Đại ca thần cơ diệu toán, khiến cho tiểu đệ khâm phục vô cùng.
Thiên Quỷ cười ha hả nói :
– Lão đệ đừng tâng bốc tiểu huynh nữa. Chúng ta hãy tiếp tục dự yến khánh công, móc trái tim bọn chúng ra mà nhắm rượu. Hiện nay toàn thể chúng ta uống một bữa thật say.
Những tay cao thủ trong sảnh đường cất tiếng hoan hô vang động cả một vùng sơn cốc.
Lập tức mấy vò rượu ngon được rót ra, mỗi người một bát lớn mà uống.
Lăng Trung Ngọc dùng phép truyền âm nhập mật hỏi Đổng Uyển Vân :
– Bây giờ chúng ta đả động thủ được chưa?
Đổng Uyển Vân đáp :
– Chớ có hấp tấp! Thiên Địa nhị quỷ chưa say mèm thì đừng có ra tay.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Tại sao vậy?
Đổng Uyển Vân đáp :
– Hai tên quỷ sứ này đã kiến thiết một đường ngầm, không ai biết cả. Nếu chúng ta hạ thủ lúc chúng còn tỉnh táo thì chúng sẽ trốn mất.
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Ý tiểu nữ không những cần giết Thiên Địa nhị quỷ mà còn cần lấy thuốc giải để cứu cho những người trúng độc.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Cô nương định bắt sống Nhị quỷ để bức bách chúng phải đưa thuốc giải ra hay sao?
Đổng Uyển Vân gật đầu.
Lúc này đột nhiên nghe Địa Quỷ cất giọng nói đã say mèm :
– Đại ca ơi! Tiểu đệ say mất rồi, không thể uống được nữa… Tiểu đệ tưởng…
Thiên Quỷ đảo cặp mắt lừ đừ nhìn Địa Quỷ cười rộ nói :
– Lão đệ! Lão đệ muốn dùng con tiện tỳ họ Đổng để vui thú phải không?
Địa Quỷ cười hì hì đáp :
– Đại ca!… Đại ca là người thần… nhìn rõ cả tâm ý tiểu đệ thật không hổ…
Miệng hắn nói, chân hắn bước lảo đảo về chỗn Đổng Uyển Vân nằm.
Đổng Uyển Vân khẽ nói :
– Đến lúc động thủ rồi đây! Tướng công đối phó với Thiên Quỷ và phải bắt sống!
Lăng Trung Ngọc đột nhiên quát lên một tiếng thật to rồi nhảy tung mình lên cao hơn trượng. Người chàng chưa vọt tới đã phóng chưởng nhằm đánh vào Thiên Quỷ. Thiên Quỷ rú lên một tiếng. Người hắn bị chưởng hất tung lên ngã xuống ngoài một trượng.
Lăng Trung Ngọc đã hạ mình xuống trước mặt Thiên Quỷ. Chàng đưa chân ra nhanh như chớp đạp lên người hắn, tay điểm lẹ vào mười hai chỗ huyệt đạo trong người hắn.
Những tay cao thủ trong nhà đại sảnh bị cơn biến diễn đột ngột làm cho chân tay luống cuống. Chúng đều ngơ ngác không biết làm thế nào.
Giữa lúc ấy Đổng Uyển Vân cũng nhảy lên phóng chưởng đánh vào Địa Quỷ.
Địa Quỷ lúc trước còn sững sờ, sau hắn định thần lùi lại, cười lạt nói :
– Té ra con tiện tỳ này giả vờ trúng độc nằm đây.
Hắn ỷ mình võ công cao thâm hơn Đổng Uyển Vân nhiều, liền vươn tay ra chụp lấy người nàng.
Giữa lúc ấy Thống Thiền thượng nhân đứng phắt dậy quát lên một tiếng rồi nhảy xổ vào phóng chưởng đánh tới sau lưng Địa Quỷ.
Địa Quỷ không ngờ Thống Thiền thượng nhân ra tay một cách đột ngột và lại cách nhau rất gần. Hắn cảm thấy như một ngọn trùy đập vào lưng. Hắn toan né tránh thì đã chậm mất rồi, chỉ kịp rú lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Đổng Uyển Vân điểm lẹ vào những yếu huyệt trong người Địa Quỷ. Nàng cười nói :
– Thượng nhân…
Thống Thiền thượng nhân mỉm cười ngắt lời :
– Đây là lần đầu tiên lão tăng phải gạt người.
Lúc này những tay cao thủ trong nhà đại sảnh đã tới tấp rút binh khí ra.
Lăng Trung Ngọc nắm lấy Thiên Quỷ giơ lên dõng dạc tuyên bố :
– Nếu các vị động thủ thì tại hạ trước hết hãy quật chết Giáo chủ của các vị.
Thiên Quỷ thở hồng hộc nói :
– Các vị hãy tạm thời dừng tay.
Những tay cao thủ nghe Giáo chủ hô hoán liền dừng tay lại.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
– Thiên Quỷ! Huyệt đạo khắp mình ngươi đã bị kiềm chế rồi. Công lực cũng không còn nữa. Bây giờ ngươi chỉ có hai đường.
Thiên Quỷ nghe nói cả kinh nghĩ thầm :
– “Bậc hảo hán không nên vì cái thất bại trước mắt mà sờn lòng. Thanh sơn còn đó lo gì không có củi đun”.
Hắn đằng hắng một tiếng rồi nói :
– Giữa các hạ và lão phu không có ân oán gì, sao các hạ lại coi lão phu là cừu địch?
Lăng Trung Ngọc ngắt lời quát lên :
– Đừng rườm lời! Mau quyết định ngay đi!
Thiên Quỷ lắc đầu nói :
– Các hạ phải nói rõ hơn một chút! Hai đường đó là những đường nào.
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Muốn đi vào đường sống thì lập tức đưa thuốc giải cùng phù lệnh ra. Bằng không thì lấy máu mà rửa hang Quỷ Khốc chứ đừng hòng sống nữa.
Thiên Quỷ nghĩ thầm :
– “Hiện giờ không cái gì quan trọng bằng tính mạng. Mình có sống thì mới tìm được cơ hội trả thù”.
Hắn thở dài hỏi :
– Nếu tại hạ giao phù lệnh và thuốc giải các hạ có nhất định thực hành lời ước không?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Dĩ nhiên ta đã hứa sao là làm đúng như vậy.
Thiên Quỷ nói :
– Các hạ có buông tay tại hạ thì tại hạ mới lấy thuốc giải cùng phù lệnh được.
Lăng Trung Ngọc đặt Thiên Quỷ xuống, nhưng chàng vẫn nắm chặt cổ tay hắn cười lạt nói :
– Nếu các vị mà động thủ thì tại hạ giết Giáo chủ các vị trước.
Thiên Quỷ thở dài nói :
– Đêm nay kể như là thuyền đắm trên lạch cạn mất rồi.
Lăng Trung Ngọc giơ tay trái lên nói :
– Đừng rườm lời nữa! Hãy lấy thuốc giải cùng phù lệnh ra đây!
Thiên Quỷ không sao được đành móc trong bọc ra một chiếc bình ngọc trắng đưa cho Lăng Trung Ngọc nói :
– Thuốc giải trong bình này!
Lăng Trung Ngọc đón lấy chiếc bình ngọc.
Đổng Uyển Vân vội nói :
– Lăng tướng công! Tướng công chớ nên mắc lừa hắn. Trong bình không phải là thuốc giải đâu.
Thiên Quỷ tức giận hỏi :
– Con tiện tì kia! Sao ngươi biết đây không phải là thuốc giải? Ta nuôi ngươi hai mươi năm trời, không ngờ ngươi lại là một đứa vong ân bội nghĩa.
Đổng Uyển Vân không ngăn được tức giận. Nàng quát lên :
– Đêm nay bản cô nương phải chặt ngươi ra từng khúc để ăn tươi nuốt sống.
Nàng nói xong, xăm xăm bước tới.
Lăng Trung Ngọc sa sầm nét mặt nói :
– Đổng cô nương không nên lỗ mãng. Tại hạ tin là trong bình này đựng thuốc giải thực.
Chàng quay lại bảo Thiên Quỷ :
– Ta tin đây là thuốc giải thiệt. Vậy lão lấy phù lệnh của giáo hội đưa đây cho ta.
Thiên Quỷ trong bụng mừng thầm, tự nhủ :
– “Thằng lỏi này đã trúng kế lão phu rồi. Trong bình đâu có phải thuốc giải. Nếu mình không đưa phù lệnh tất gã sinh lòng ngờ vực…”
Hắn nghĩ tới đây thò tay vào bọc lấy ra một lá cờ nhỏ sắc đen.
Lăng Trung Ngọc đón lấy coi thì thấy trên lá cờ vẽ mấy cái đầu lâu, chàng liền mở ra giơ lên nhìn mọi người trong trường lớn tiếng hô :
– Các ngươi hãy nghe lệnh đâyn!
Bao nhiêu tay cao thủ trong nhà đại sảnh vừa trông thấy phù lệnh răm rắp quỳ cả xuống.
Lăng Trung Ngọc trầm giọng nói :
– Các vị hãy chú ý. Từ nay giải tán Thiên Địa giáo. Các vị đồng đạo lập tức ra khỏi hang núi và từ đây không ai liên can gì đến ai nữa. Hy vọng các vị cải tà quy chính.
Thiên Địa nhị quỷ nghe nói kinh hãi thất sắc, nhưng võ công đã mất lại bị người kiềm chế không làm sao được.
Lập tức bao nhiêu tay cao thủ Thiên Địa giáo trong nhà đại sảnh hô lên một tiếng rồi giải tán.
Thiên Quỷ buông tiếng thở dài sườn sượt la thầm :
– “Thế là cơ nghiệp hai mươi năm trời bị tiêu tan trong khoảnh khắc…”
Lăng Trung Ngọc thấy bọn cao thủ bỏ đi xa rồi, chàng mới ngửa mặt lên cười rộ nói :
– Thiên Quỷ! Chắc ngươi không nghĩ tới. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi bằng phù lệnh của Thiên Địa giáo! Ngươi phải uống ba viên thuốc giải mà ngươi vừa đưa cho ta đây.
Thiên Quỷ kinh hãi nói :
– Đại hiệp! Thuộc giải đó không có nhiều mà tại hạ lại chưa trúng độc thì uống làm sao được?
Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi :
– Vậy là trong bình này không đựng thuốc giải?
Thiên Quỷ biến sắc lắc đầu đáp :
– Không, trong bình này quả đựng thuốc giải thiệt.
Lăng Trung Ngọc tức giận quát hỏi :
– Nếu là thuốc giải sao ngươi lại không dám uống?
Thống Thiền thượng nhân động tâm vội hỏi :
– Việc đã đến thế này thí chủ còn giở trò làm chi nữa? Nếu muốn bảo toàn sinh mạng thì sao không lấy thuốc giải đưa ra?
Thiên Quỷ động tâm hỏi lại :
– Đại sư có thể bảo lãnh cho tại hạ được toàn mạng chăng?
Lăng Trung Ngọc cười nói :
– Bậc đại trượng phu một lời đã nói ngàn vàng không chuộc. Lăng Trung Ngọc này trước nay chưa từng lừa gạt ai bao giờ.
Thiên Quỷ thở phào một cái nói :
– Hay lắm! Tại hạ chỉ mong sao giữ được chút thân tàn thì nhất thiết việc gì cũng y theo lời các vị.
Hắn nói đoạn thò tay vào bọc lấy ra một cái bình ngọc màu hồng nói :
– Trong bình có ba mươi viên, mỗi vị chỉ cần uống một viên là giải được cả trăm thứ chất độc.
Lăng Trung Ngọc đón lấy bình ngọc, chàng quay lại hỏi Đổng Uyển Vân :
– Đổng cô nương! Thuốc trong bình này phải chăng đúng là thuốc giải?
Đổng Uyển Vân cười đáp :
– Tướng công thử bảo hắn uống một viên xem sẽ rõ.
Thiên Quỷ nói ngay :
– Tại hạ xin uống!
Lăng Trung Ngọc móc lấy một viên để vào lòng bàn tay rồi nhìn Thiên Quỷ nói :
– Ngươi hãy há cái miệng thối tha ra! Để ta coi ngươi có nuốt thuốc xuống cổ họng không?
Quả nhiên Thiên Quỷ cười chửa thẹn rồi há miệng ra.
Lăng Trung Ngọc nở một nụ cười bí mật nói :
– Bây giờ ngươi muốn sống thì tại hạ lại không cho ngươi uống để khỏi uổng một viên thuốc.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Bây giờ ta chỉ cần ngươi giao một người ra là hai ngươi được trả lại tự do.
Thiên Quỷ hỏi :
– Người nào?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Người đó là một đại hán mặc áo gấm mà bọn ta đã gặp hôm qua trên lầu Huỳnh Hạc. Hắn ước định với chúng ta gặp mặt tại hang Quỷ Khốc này. Nhất định hắn còn ở chỗ các ngươi đây.
Thiên Quỷ chau mày đáp :
– Chắc đại hiệp muốn hỏi tên đồ đệ của Bách Bộ Phi Hoa Khách. Hắn đã đi Miêu Cương ngay lúc chưa tối đêm qua.
Thống Thiền thượng nhân nghe nói cả kinh thất sắc liền giục :
– Chúng ta phải đi mau! E rằng những người ở khách sạn đã xảy chuyện gì rồi.
Lăng Trung Ngọc lấy thuốc giải trong bình phân phát cho mỗi người một viên. Chàng quay lại bảo Thiên Địa nhị quỷ :
– Các ngươi tội ác ngập đầu. Đêm nay ngươi phải đền nợ.
Thiên Quỷ vội quỳ xuống năn nỉ :
– Đại hiệp! Tại hạ mong đại hiệp giữ lời hứa mở cho một đường sinh lộ.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
– Ta đã hứa là không giết chết ngươi, nhưng phải đưa ngươi vào tình trạng sống dở chết dở.
Dứt lời chàng chém vào người Thiên Quỷ.
Hắn rú lên một tiếng thê thảm ngã lăn quay ra. Cánh tay và chân trái đều bị chặt đứt.
Lăng Trung Ngọc lạnh lùng nói :
– Chặt đứt một chân một tay ngươi là lịch sự lắm rồi. Nếu ngươi còn tác hại giang hồ thì ta quyết lấy sinh mạng ngươi.
Đồng thời Đổng Uyển Vân cũng khoét mắt và chặt một chân một tay của Địa Quỷ.
Thống Thiền thượng nhân uống thuốc giải rồi, chỉ trong khoảnh khắc lão thấy tinh thần phấn chấn liền nhìn Lăng Trung Ngọc nói :
– Chúng ta đi thôi và trước canh năm cần phải về tới khách sạn trên lầu Huỳnh Hạc.
Lăng Trung Ngọc phóng hỏa đốt nơi tổ quỷ trong hang Quỷ Khốc.
Đoàn người chạy như bay ra khỏi hang về phía lầu Huỳnh Hạc.
Trong khoảng một giờ, quần hùng đã về tới khách sạn ở ngay dưới chân lầu.
Lúc này bốn bề im lặng như tờ. Quần hào vượt qua bức tường cao hậu viện tiến vào nơi ngủ trọ.
Lăng Trung Ngọc vào trước thấy các cửa sổ đều mở toang thì giật mình kinh hãi. Chàng vội nhảy vào phòng, đứng nhìn cảnh tượng bất giác ngẩn người ra.
Nguyên trong khách sạn đã trải qua một trường ác đấu, đồ đạc tan tành coi rất thảm hại.
Trong nhà trống không chẳng thấy một bóng người nào cả.
Lăng Trung Ngọc cất tiếng gọi mấy lần vẫn không thấy tiếng người đáp lại.
Thống Thiền thượng nhân nói :
– Chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của gian nhân rồi.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Địch lão tiền bối sao cũng không thấy đâu.
Thống Thiền thượng nhân trầm ngâm một lúc rồi đáp :
– Nếu lão tăng đoán không lầm thì Địch Chưởng môn trở về quán vào lúc bọn chúng đang chiến đấu. Vì Địch Chưởng môn đã trúng độc nên công lực bị sút giảm nhiều và chắc lão đã bị địch nhân bắt rồi.
Đổng Uyển Vân nói :
– Theo thời gian mà phỏng đóan thì bọn họ trải qua một cuộc kịch đấu. Sau khi kiềm chế được mọi người rồi, bên địch mới rời khỏi nơi đây, vì như vậy thì nhất định họ ra đi chưa được bao lâu. Bây giờ lập tức đuổi theo còn có thể kịp bọn chúng.
Lăng Trung Ngọc gật đầu nói :
– Phải đấy! Bây giờ chúng ta đuổi ngay còn kịp.
Rồi chàng chạy trước ra khỏi căn phòng vượt tường đi luôn.
Quần hào theo sau Lăng Trung Ngọc vượt ra khỏi viện.
Ánh sáng mảnh trăng tàn đã lạt. Phương đông bắt đầu ửng sáng.
Bọn Lăng Trung Ngọc ra khỏi khác sạn lầu Huỳnh Hạc nhằm về phía Quý Châu mà chạy.
Lúc này mới tờ mờ sáng, trên đường rất ít người qua lại.
Bọn Lăng Trung Ngọc thi triển khinh công thượng thặng lao người đi như bay.
Quần hào chạy đến hai giờ vẫn chưa thấy bóng những người kia.
Đến chỗ ngã ba đường quan đạo, Lăng Trung Ngọc dừng bước nhìn về phía trước. Chàng thấy trong ba ngã này có một ngã đi Miêu Cương mà trên đường đi Miêu Cương này có rất nhiều vết chân ngựa.
Lăng Trung Ngọc trong lòng ngờ vực, đảo mắt nhìn quanh bốn mặt.
Bỗng thấy gần ngã ba có một lão già tóc bạc ngồi đó. Trông cách ăn mặc ra vẻ nhà nông.
Lăng Trung Ngọc chấp tay hỏi :
– Thưa lão trượng! Vừa rồi lão trượng có gaăp mấy người qua đây không?
Lão già lắc đầu đáp :
– Lão hủ vừa mới tới đây.
Lăng Trung Ngọc quay lại hỏi Thống Thiền thượng nhân :
– Theo cao kiến của Thượng nhân thì nên làm gì bây giờ?
Thống Thiền thượng nhân trầm ngâm một chút rồi nói :
– Cứ theo vết chân ngựa mà phán đoán thì bọn chúng về Miêu Cương rồi.
Đổng Uyển Vân xen vào :
– Cái đó khó mà quyết đoán được. Có thể bọn chúng cốn ý bày ra nghi trận để đánh lạc đường chúng ta cho đi vào cạm bẫy.
Lão già tóc bạc mắt sáng như sao đảo nhìn mọi người một lượt rồi thủng thẳng hỏi :
– Các vị muốn kiếm ai? Có thể nói cho lão phu nghe được chăng?
Lăng Trung Ngọc nói sơ qua ý mình muốn kiếm ai.
Lão già tủm tỉm cười nói :
– Cô nương đây vừa nói rất có lý. Có thể địch nhân bày kế nghi binh để các vị đuổi lạc đường. Các vị há không nhớ trong binh pháp có câu “Hư mới là thực, thực lại là hư”?…
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Lão phỏng đoán thì bọn người mà các vị rượt theo có thể còn ở quanh quẩn khu phụ cận lầu Huỳnh Hạc.