Người đông vô kể, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi. Như một tiếng sét mạnh mẽ, chấn động cả võ lâm.
Trong một đêm đã giết hơn nghìn người của hắc bạch hai đạo, tạo thành một trường sát kiếp.
Người này như một con hổ dại, gặp ai giết nấy. Vả lại, võ công người này cực kỳ cao thâm, thân pháp ủy mị.
Thiên Hạ Cuồng Nhân Thạch Kiếm khi rời khỏi Bồng Lai Tiên Cung, đã mất hết lý trí, đến đâu là giết người đến đấy.
Thế là mọi người lo sợ bàng hoàng gặp phải Thạch Kiếm.
Và Thạch Kiếm ngày đêm giết người như núi, chàng có mối hận không nguôi. Chàng muốn giết hết tất cả người trên thiên hạ.
Hôm nay mục đích của chàng là đến Võ Lâm Bảo để mở sát giới nơi đó. Để đáp lại sự nhục mạ mà Võ Lâm Bạo Quân đã tặng cho chàng.
Lúc này, chàng đang thi triển tuyệt đỉnh khinh công lướt nhanh như bay.
Làm cho những phàm phu tục tử há hốc mồm kinh ngạc, tưởng là tiên ông đang bay.
Trong lòng chàng giận dữ quát: “Giết! Giết! Giết! ” Trước mắt, chàng cách Võ Lâm Bạo Quân còn bốn năm dặm. Chàng như ngựa bị roi thúc, đề khí tung người đi, nộ huyết rạo rực trong người chàng.
Bỗng một bóng người phóng tới.
Chàng lửa giận bừng bừng, vừa thấy người vừa đến là Tứ Tiên Chi, bất giác ngạc nhiên.
Tứ Tiên Chi ngạc nhiên hỏi:
– Kiếm ca ca không sao chứ! Trong đầu chàng chỉ còn một chữ “giết”, vì thế chàng lạnh băng nói:
– Không sao, suýt nữa không chết trong Võ Lâm Bảo.
Tứ Tiên Chi thấy khuôn mặt chàng hung dữ, và tính tình kỳ lạ, bất giác kinh ngạc, thối lui hai bước, kinh ngạc nói:
– Kiếm ca ca làm sao thế?
– Ta không sao, vẫn chưa chết mà!
– Kiếm ca ca, sau khi huynh thoát ra khỏi Võ Lâm Bảo, muội liền bị thân phụ giám sát, hôm nay muội trốn ra đây đấy! Chàng lạnh lùng, quát:
– Tránh ra! Cô trốn ra đây có liên quan gì đến ta chứ?
– Muội đến tìm huynh mà!
– Tìm ta làm gì chứ?
– Huynh thay đổi rồi!
– Thay đổi thì sao nào? Tránh ra! Hừm, tránh xa ra!
– Kiếm ca ca thật không hiểu tấm lòng của muội sao? Trong địa lao! Hà! Thân phụ vốn muốn gả muội cho Thiểm Lôi Thủ Lý Văn Thôn…
Chàng bực dọc nói:
– Cô gả cho hắn thì liên quan gì tới ta nào? Tứ Tiên Chi nghe vậy, nước mắt ràn rụa, đau đớn nói:
– Huynh quả thật đã thay đổi rồi! Chàng đối với lời lẽ gì cũng chán ghét. Trong đầu chàng chỉ có “giết”, chàng quả nhiên nói:
– Ta còn phải huyết tẩy Võ Lâm Bảo nữa mà!
– Huyết tẩy Võ Lâm Bảo sao?
– Đúng vậy! Tạm biệt thôi, ta không có thời gian nói chuyện với cô nữa! Nói xong quay người định đi, Tứ Tiên Chi ngăn lại hỏi:
– Gần đây, võ lâm đồn đãi có một vị ma đầu giết người không chớp mắt Thiên Hạ Cuồng Nhân chính là huynh sao?
– Đúng vậy! Ta chính là Thiên Hạ Cuồng Nhân.
– Thiên Hạ Cuồng Nhân!
– Ta không những thế mà còn muốn giết hết những người trong thiên hạ!
– Lẽ nào ngươi không có lương tâm sao?
– Lương tâm! Khà khà… Lương tâm đáng được bao nhiêu? Ta hận, ta căm hận tất cả mọi người và muốn giết hết tất cả mọi người trên thiên hạ.
– Cả muội cũng không ngoại lệ? Thạch Kiếm sát khí thêm nồng, mất hết nhân tính, mắt lộ hung quang nói:
– Giết cô thì có gì là không dám chứ.
Mắt chàng nảy lửa, tung người đến, bỗng song chưởng giơ ra, quét ra ba chiêu.
Ba chiêu này, hoàn toàn không có lý tính nữa. Chiêu thức không những nhanh tuyệt luân mà sức mạnh ngàn cân, cuồn cuộn ấp tới.
Tứ Tiên Chi không ngờ chàng đột nhiên xuất chưởng.
Đến lúc phát hiện thì luồng kình phong mạnh tuyệt luân đã ập tới.
Nàng kêu lên một tiếng thảm thiết, lui ba, bốn bước. Nhưng chàng liên tiếp xuất ra hai chiêu, ba chiêu của chàng làm cho Tiên Chi ngã nhào trên mặt đất, máu ứa ra không ngớt.
Chàng đứng đó, cười một cách nham hiểm, cất bước định tiếp một chưởng kết liễu đời nàng.
Bỗng! Một tiếng quát to, mấy bóng người lần lượt bay tới.
Chàng đưa mắt nhìn thì thấy một thiếu niên, tuổi khoảng nhị tuần, mình mặc áo bào xanh, theo sau là mười hai vị võ sĩ.
Thiếu niên quát:
– Họ Thạch kia! Ngươi dám giết Tứ Công Chúa, ta phơi thây ngươi trước.
Chàng ngây người hỏi:
– Ngươi là ai?
– Thiểm Lôi Thủ Lý Văn Thôn. Ngươi quả là có mắt mà không biết Thái Sơn, ngươi lẩn thoát địa lao, hôm nay là ngày tận số của ngươi đấy! Thạch Kiếm sát khí đằng đằng. Bị họ ngăn cản lại quả là lửa đổ thêm dầu, không nói không rằng, quét ra một chiêu.
Thiểm Lôi Thủ thối lui, bảo mười hai tên võ sĩ:
– Mười hai võ sĩ nghe lệnh, hãy giết tên cuồng đồ này.
Mười hai võ sĩ đồng loạt xông lên, với luồng chưởng phong mạnh mẽ tuyệt luân, quét như sóng cuộn.
Thạch Kiếm lửa giận bừng bừng. Nghiến răng quét chưởng đánh tới.
Phút chốc, chưởng thanh như sấm, bụi cát mịt mù. Tiếng kêu thảm khốc vang lên không ngớt. Tiếng hừm giận dữ tạo thành một trận kinh thiên động địa. Máu bắn thây phơi.
Mười hai võ sĩ lần lượt ngã xuống. Thạch Kiếm người hăng máu, phút chốc mười hai võ sĩ không còn ai sống sót.
Tứ Tiên Chi tuy bị thương nặng, bất giác mày ngài chau lại: Thiểm Lôi Thủ mắt lộ nộ quang, thét lên một tiếng, phóng người đến, quát:
– Cuồng đồ! Cả gan giết mười hai võ sĩ của ta, ngươi đừng hòng sống nữa.
Tiếng quát vừa dứt, song chưởng giơ lên.
Lúc này Thạch Kiếm đã hao mất phân nửa sức lực, bỗng cảm thấy luồng kình phong mạnh mẽ của Thiểm Lôi Thủ quét tới, bất giác kinh ngạc.
Nhưng chàng đã mất hết lý tính, không đếm xỉa đến thắng phụ của cuộc ác đấu này.
Vì thế, chàng vận mười hai thành công lực, tung người đến.
Thiểm Lôi Thủ là môn đồ đắc ý nhất của Võ Lâm Bạo Quân, đã học được chân truyền của Võ Lâm Bạo Quân, vả lại thủ pháp của hắn kỳ dị, công lực cao thâm, không thua Võ Lâm Bạo Quân.
Bất giác, chàng cảm thấy như sóng va đá. Hai tay tê liệt đi, đầu óc choáng váng, chưởng lực của Thiểm Lôi Thủ như một bức tường dày ép tới.
Bồng chàng hự lên hai tiếng, thối lui năm, sáu bước.
Thiểm Lôi Thủ căm hận chàng đã giết chết mười hai võ sĩ, tung người tiến tới.
Thiểm Lôi Thủ xuất thủ nhanh như điện, chàng không sao tránh khỏi.
Lại một tiếng thảm khốc vang lên bên tai, thân hình Thạch Kiếm bay ra ngoài mười trượng té nhào xuống đất, hơi thở yếu ớt.
Thiểm Lôi Thủ mắt lộ hung quang, bước thẳng đến.
Bỗng! Tứ Tiên Chi loạng choạng đi đến, quát:
– Đứng lại! Thiểm Lôi Thủ quay người lại quát:
– Sư muội! Sư phụ bảo muội đi về!
– Ta không về nữa!
– Lệnh của sư phụ, ngu huynh không dám trái lời! Tứ Tiên Chi sắc mặt nhợt nhạt:
– Ngươi dám cưỡng bức ta sao?
– Không dám! Nhưng tốt nhất sư muội hãy đi về. Nếu lưu lại giang hồ, có điều gì bất trắc xảy ra sẽ làm cho sư phụ không an tâm!
– Điều này ngươi khỏi phải lo! Thiểm Lôi Thủ và Tứ Tiên Chi đang tranh chấp thì Thạch Kiếm đã nằm đó bất động.
Bỗng một thân hình kiều diễm bay đến, vừa thấy chàng bị trọng thương, bất giác lệ tuôn trào ra, ôm chàng ngồi dậy, rồi cho chàng uống ba viên linh đơn. Rồi nàng dùng chân khí của mình giúp chàng liệu thương.
Một lúc sau Thạch Kiếm từ từ tỉnh dậy.
Nàng mừng rỡ gọi:
– Kiếm ca ca tỉnh rồi! Chàng đưa mắt nhìn, thì ra là Đoạt Hồn Thiếu Nữ bất giác lạnh lùng nói:
– Hừm! Thì ra là cô!
– Kiếm ca ca! Muội vì huynh mà trốn khỏi tay thân mẫu, lưu lạc giang hồ là hoàn toàn vì huynh, huynh không được đối đãi với muội như thế.
– Vì ta để làm gì chứ?
– Kiếm ca ca, muội yêu chàng tha thiết! Lúc này, trong đầu óc của chàng chỉ có sát khí, tất cả những lời nói này sẽ làm cho chàng bực dọc.
Chàng lạnh lùng nói:
– Tình yêu sao? Hừm! Đó toàn là những lời giả dối.
Tuy chàng yêu nàng, nhưng chàng đã bị sát ý lấn chiếm cả tâm hồn.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ đau đớn nói:
– Muội yêu chàng thật lòng mà, Kiếm ca ca! Chàng liền nghĩ đến một điều, nghĩ thầm: “Ta cần phải ăn đôi mắt của người yêu mình và mình yêu. Nếu không công lực ta vĩnh viễn chỉ dừng lại ở mức sáu thành mà thôi. Đúng vậy! Ta cần phải gia tăng công lực. Giết! Giết! Giết! Có công lực thâm hậu ta mới có thể giết hết thảy mọi người trên thiên hạ, ta phải ăn một đôi mắt.” Chàng nghĩ xong, liền trầm giọng hỏi:
– Nàng yêu ta thật lòng sao?
– Đương nhiên rồi, mãi mãi, tình yêu của ta đối với chàng không bao giờ thay đổi.
– Nàng có thể vì ta mà hy sinh không.
– Cho dù là nhảy vào lửa hay phơi thây muội cũng cam lòng!
– Không nghiêm trọng đến thế! Ta chỉ mong ăn đôi mắt của nàng.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở nên thản nhiên, nói:
– Đôi mắt của muội sao? Chàng muốn ăn thì hãy lấy đi! Chàng mắt lộ hào quang, ngạc nhiên nói:
– Thật vậy sao? Nàng không hối hận chứ? Đoạt Hồn Thiếu Nữ kiên quyết nói:
– Không đâu! Chỉ cần chàng thích, muội sẽ không hối hận!
– Được! Nàng ngồi yên nhá! Huynh phải móc đôi mắt của muội đây.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nghe theo, ngồi yên.
Lúc này, Thạch Kiếm không còn lý tính nữa, trong đầu chàng chỉ có ” Giết! Giết! Giết!” Đôi mắt của chàng xạ ra hai luồng sát quang, giơ hữu thủ ra, từ từ hướng đến đôi mắt của Đoạt Hồn Thiếu Nữ.