Huyết Thư

Chương 7 - Tu La Ôm Hận

trước
tiếp

Lương Đình Khôi nín thở, thính giác tập trung cao độ, quét mắt nhìn khắp xung quanh, tay nắm chặt chuôi kiếm sẵn sàng xuất thủ.

Qua một lúc định thần lại, Lương Đình Khôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Cho tới lúc này chàng mới nhận ra trên vòm động thạch nhũ rủ xuống rườm rà đủ các thứ hình dạng giống vô số quái vật đang nhe nanh múa vuốt làm người ta có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng vào trong đó.

Mặt động khá bằng phẳng và rất sạch sẽ. Nhìn vào cuối động đã có thể thấy vách động thấp thoáng cách nơi chàng đứng chừng năm sáu trượng. Như vậy có thể xác định chiều sâu của thạch động ước bảy tám trượng, nhưng không biết sau đó còn ngách động nữa không.

Lương Đình Khôi cứ đứng dựa lưng vào vách ở tư thế sẵn sàng ứng phó nhưng hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì thêm, chàng lại thận trọng từng bước một tiến sâu vào, thính giác và thị giác tập trung cao độ, vận hết công lực vào tay kiếm.

Quả nhiên vách đá mà chàng vừa nhìn thấy đã là chỗ tận cùng, không còn ngách động nào khác. Điều quái lạ là không hề phát hiện được nhân ảnh nào, cũng không thấy sinh vật gì đáng đáng phải lưu tâm. Vậy thì tại sao Đại Ác và tên quản gia của Thiên Tinh môn bị giết ? Và âm thanh quái dị mà chàng vừa nghe thấy phát sinh từ đâu ? Chẳng lẽ trong động có cơ quan ? Không thấy người, không có âm thanh nào, nhưng Lương Đình Khôi vẫn có cảm giác rằng ở đây tiềm ẩn mối nguy cơ sẵn sàng ập xuống đầu mình bất cứ lúc nào, bởi thế tâm trí chàng luôn luôn căng thẳng, tay cầm chặc kiếm. Sự cảnh giác tập trung đến cực hạn.

Cuối cùng thì chàng cũng đi tới chỗ tận đầu. Đáy động phình to ra rộng có tới ba trượng nhưng bốn mặt đều là vách đá, chỉ trừ trên vòm động thạch nhũ lô nhô, còn mặt động và ba phía vách phẳng lỳ, hoàn toàn không có lấy một động khẫu hay thông đạo nào.

Quái lạ thật !

Âm thanh mà chàng vừa nghe được không thể nhầm. Tên quản gia họ Thích từ trong động hoảng hốt chạy ra tới động khẫu thì gục xuống táng mạng, việc đó chàng cũng tận mắt chứng kiến. Ai đã gây ra những hành động đó ? Trong thạch động độc trùng, rắn rết cũng không, chẳng lẽ trong thiên hạ thật có chuyện quỷ hại người ? Mà cho dù là người hay quỷ thì cũng nên hiện hình mới phải, làm sao lại không thấy bóng dáng, cũng không nghe động tĩnh gi ?

Lương Đình Khôi không tin có tà ám, nhất định phải tra rõ căn do.

Chàng bắt đầu quan sát thật kỹ mặt động và hai bên vách, săm soi đến từng tấc đất, từng viên đá một, từ đáy tới miệng hang luôn hai vòng, thậm chí chỗ nào hơi nghi ngờ chàng chọc cả mũi kiếm vào.

Vì động khẫu rất rộng nên ngay cả đáy động cũng đủ ánh sáng, thế mà Lương Đình Khôi vẫn không hề phát hiện ra có gì dị dạng.

Thật là chuyện quái gỡ chưa từng gặp bao giờ !

Hiển nhiên là có quỷ, nhưng không phải quỷ thật mà chính là có kẻ đang bày ra trò quỷ quái.

Đột nhiên có giọng nói của người nhưng nghe rất quái dị vang lên :

– Tu La Kiếm ! Ngươi còn chưa chịu cút khỏi đây, chờ đến lúc táng mạng mới chịu cam tâm phải không ?

Giọng nói nghe như từ phía động khẫu, chính ở nơi mà khởi mới vào động đã nghe thấy âm thanh kỳ quái.

Lương Đình Khôi lập tức đâm bổ ra, cách động khẫu hai trượng thì dừng lại lắng tai nghe.

Giọng nói ngừng bặt.

Tay cầm chắc kiếm, chàng vừa tập trung tinh lực quan sát vừa quát hỏi :

– Ai ?

Chỉ có giọng nói của chàng dội vào vách đá trả lời.

Lặng đi một lúc, thanh âm quái dị lại vang lên :

– Ngươi còn chưa chịu cút khỏi đây ?

Bây giờ lại nghe giọng nói gần như từ cuối động !

Lương Đình Khôi thấy khắp người nổi gai, nhưng sự kỳ bí đó càng làm cho chàng nổi ngạo khí lên.

Dù sao thì đó là thanh âm phát ra từ miệng người, và đã có tiếng tất phải có người. Chỉ có điều chưa xác định được đối phương ẩn thân ở đâu mà thôi. Hiến nhiên đó là kẻ vô cùng ngụy trá.

Nhưng dễ dàng khẳng định được rằng Lương Đình Khôi là mục tiêu hiển lộ, còn đối phương ẩn mình rất kín đáo có thể ám toán chàng giống như đã làm đối với tên quản gia họ Thích, vậy thật sao hắn không hạ thủ ?

Giọng nói lại vang lên :

– Tu La Kiếm ! Ngươi cũng muốn tranh đoạt Huyết Thư sao ?

Lần này thì thanh âm phát ra từ bên vách.

Thêm một điều kỳ hoặc là chỉ nghe được giọng nói chứ không sao phân biệt được thanh âm là nam hay nữ.

Lương Đình khôi trả lời :

– Tại hạ không quan tâm tới vật đó.

Dứt lời chàng vận hết thính tự lắng nghe.

Tiếng người bí ẩn hỏi tiếp :

– Vậy ngươi vào động làm gì ?

Vẫn không xác định được phương hướng.

Lương Đình Khôi đáp :

– Do hiếu kỳ !

– Hô hô hô hô…

Một tràng cười dội vào vách đá nghe nhức cả lỗ nhỉ, lần nầy lại càng khó định vị hơn những lần trước.

Lương Đình Khôi không sao nhận ra âm thanh phát từ đâu, nghe như gần lại như xa, hư hư thực thực…

Chợt lúc đó chàng trông thấy có nhân ảnh thấp thoáng trước động khẫu. Vì trong tối ngoài sáng nên nhìn ra rất để phát hiện, Lương Đình Khôi thấy rõ có hai hắc y nhân đang tiến vào thạch động. Chàng liền đi sâu vào cuối động, dựa lưng vào vách đá chờ đợi.

Hai hắc y nhân dò dẫm từng bước, dáng hết sức thận trọng, cứ đi được hai bước thì dừng lại, mỗi tên quan sát một phía động.

Lương Đình Khôi nhận ra chúng là Thiên Tinh võ sĩ.

Phải mất một lúc, hai tên võ sĩ mới tiến vào được hai trượng, tại chỗ mà Lương Đình Khôi vừa đứng.

Đột nhiên hai tên võ sĩ rú lên, tay buông rơi trường kiếm, mặt biến dạng đi vì khiếp sợ quay đầu bõ chạy, nhưng chỉ được ba bước thì gục xuống ngay trước cửa hang.

Bên ngoài động vang lên tiếng kêu kinh hãi, nghe như phát ra từ mấy chục miệng người, hiển nhiên là đồng bọn của hai tên Thiên Tinh võ sĩ.

Lương Đình Khôi trố mắt nhìn, toàn thân cứng đờ vì khiếp sợ, tóc gáy dựng ngược cả lên.

Rõ ràng quái sự lại trùng diễn, nhưng chàng đã chú ý theo dõi từ đầu đến cuối vẫn không thấy người nào đã hạ thủ, cũng hoàn toàn không phát hiện ra trong động có biểu hiện gì khác thường.

Ngoài tiếng bước chân của hai tên Thiên Tinh võ sĩ không hề có âm thanh nào khác, cả ánh binh khí cũng không. Nhưng người bị giết lại là sự thực !

Cho dù xảy ra chuyện đáng sợ nhất trên đời là ma quỷ giết người thì ít ra cũng có bóng ma xuất hiện chứ ?

Giá như không được tận mắt chứng kiến mà nghe người khác kể lại thì chắc rằng Lương Đình Khôi không bao giờ tin.

Thanh âm trước đó là của quỷ hay người ? Và làm sao đối phương không hạ thủ đối với chàng. Chẳng lẽ có lý do gì đó khiến chàng được đối xử đặc biệt hơn ? Và sau đó sẽ còn phát sinh sự kiện gì nữa ?

Lương Đình Khôi cũng mắt nhìn tới chỗ vụ huyết án vừa xảy ra nhưng tuyệt nhiên không phát hiện được tình tiết nào khác lạ.

Trước mặt là động khẩu, hiện đang có không ít người của Thiên Tinh Môn án ngữ, hai bên là vách động, phía trên là vòm đá với những từng thạch nhủ rủ xuống nhưng không có chỗ ẩn thân, còn sau lưng chàng đã là vách đá tận cùng, Lương Đình Khôi có thể khẳng định không có thông đạo nào khác thông ra ngoài. Chẳng lẽ thạch động toàn đá không mà lại giết được người ?

Ngoài ý nghĩ là vẫn còn hoạt động, toàn thân Lương Đình Khôi cứng đơ lại vì sợ hãi, mắt trân trân nhìn vào chỗ mà hai tên võ sĩ vùa đứng.

Không còn ai đi vào động nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, Lương Đình Khôi mới khôi phục được ý thức, bắt đầu nhớ lại những tình huống xảy ra từ khi chàng đặt chân vào thạch động, trước tiên là thanh âm quái dị sau đó là tiếng người, tuy không phân biệt được nam hay nữ nhưng chắc chắn là âm thanh phát ra từ miệng người !

Như vậy đủ khẳng định trong động có người ẩn nấp vì bằng bản lĩnh nào đó hết sức bí mật và thần diệu đã xuất thủ giết người.

Vấn đề là người đó ẩn thân ở đâu ?

Nơi mà hai tên Thiên Tinh võ sĩ bị giết cách động khẫu chừng hai trượng từ ngoài vào, nghĩa là một phần tư khoảng cách từ cửa vào đến đây.

Nếu tính cả Đại Ác thì trước sau đã có bốn người chết một cách bí ẩn ở trong thạch động, chỉ riêng chàng là thoát chết.

Kẻ sát tinh vì sao khách khí với chàng như vậy ?

Căn cứ vào những câu đối phương vừa nói với chàng thì hắn đã lấy được Huyết Thư, và mục đích giết người chắc là để bảo vệ nó.

Âm thanh quái dị lúc trước lại vang lên :

– Tu La Kiếm ! Tha cho ngươi khỏi chết, còn chưa đi hay sao ? Ngươi còn muốn gì nữa ?

Vẫn không sao xác định được phương hướng.

Có một nguyên tắc là Vật Cực Tắc Phản, sợ quá hóa liều. Lương Đình Khôi hiện đang ở trong trạng thái đó, cơn sợ hãi đã lên tới đỉnh liền bỗng dưng biến đâu mất. Chàng rắn giọng hỏi :

– Ngươi là người hay quỷ ?

Tiếng trả lời :

– Người thì sao ? Mà quỷ thì sao nào ?

Lương Đình Khôi nói :

– Nếu là người hãy hiện thân nói chuyện. Còn nếu là quỷ thì nên đi tìm chỗ khác mà đầu thai.

– Ngươi tin trên thế gian có quỷ không ?

– Không tin !

– Chỉ cần thế là được rồi !

Lương Đình Khôi bức thêm một câu :

– Vì sao nguơi không chịu hiện thân ?

– Vì việc đó không cần thiết.

– Hay vì ngươi không dám giáp mặt người khác ?

– Ha ha ha ha…

Người kia cất một tràng cười quái đản nghe vang rền cả thạch động giống như hàng trăm hàng nghìn cái miệng cùng phát ra một lúc, âm thanh dội vào tai nghe ong ong khiến Lương Đình Khôi cảm thấy rất khó chịu. Chàng muốn bịt tai lại nhưng cuối cùng cứ để yên.

Thanh âm cộng hưởng vào vách đá hồi lâu mới tắt, rồi thạch động trở nên yên tĩnh như trước.

Chờ hồi lâu không thấy quái nhân kia nói gì nữa Lương Đình Khôi lại lên tiếng hỏi :

– Câu tại hạ nói vừa rồi là đúng chứ ?

Không có tiếng trả lời.

Lương Đình Khôi vẫn chưa chịu cam tâm, tiếp :

– Tại hạ nhất định buộc ngươi phải hiện thân !

Thạch động hoàn toàn lặng ngắt.

Tuy nói rằng “buộc ngươi phải hiện thân”, nhưng chung thì chàng có phát hiện được gì đâu. Ngay cả giọng nói người kia phát ra từ hướng nào cũng chịu thì có cách gì buộc đối phương hiện thân được ?

Từ khi xuất đạo, Lương Đình Khôi từng chứng kiến không ít việc kỳ quái nhưng chưa bao giờ trải qua tình huống kỳ bí đến hoang đường thế này. Chàng đưa mắt nhìn quanh động với hoài vọng phát hiện được chút gì mới mẻ, nhưng bỗng trông thấy ngoài động khẫu có bóng người thấp thoáng.

Lại có kẻ sắp vào nộp mạng chăng ?

Không phải.

Lương Đình Khôi nhìn kỹ lại và nhận ra người của Thiên Tinh Môn đang chất củi, chàng lập tức liên tưởng đến hỏa công.

Quả nhiên có tới mấy chục tên võ sĩ mang củi chất thành đống cao to bên ngoài cửa động. Trong tình thế này thì hỏa công là biện pháp hiệu quả nhất để tiêu diệt người bên trong hoặc buộc đối phương chui ra khỏi động nếu không muốn thiêu cháy hoặc chết ngạt.

Thạch động trống trải không có ngách thông, động khẫu lại lớn, chỉ cần đốt tối đa một canh giờ thì người ẩn trong đó không sao sống nổi !

Lương Đình Khôi hiểu rằng chỉ cần châm lửa thì nạn nhân đầu tiên là chính bản thân chàng.

Đống củi chất cao dần.

Lương Đình Khôi kêu lên :

– Bên ngoài đang dùng hỏa công !

Đồng thời chàng đi nhanh ra cửa động đứng sang một bên nhìn vào.

Chàng suy tính rằng sau khi thông báo cho nhân vật bí hiểm biết mối đe dọa, chàng sẽ đổi vị trí quan sát để có thể phát hiện được phản ứng của đối phương, nhờ đó mà giải được điều bí ẩn.

Mặt khác trong thâm tâm chàng có ý báo cho người kia biết mối đe dọa mà tìm cách thoát hiểm vì dù sao hắn cũng có sự ưu ái đối với mình.

Một người chân võ sĩ hành động phải quang minh chính đại, ân oán phân minh.

Nào ngờ trong động chẳng có phản ứng.

Lương Đình Khôi đã tới động khẫu, thấy bên ngoài cửa được chất gần kín hết, chàng không nghĩ ngợi gì thêm liền nhằm khoảng trống lao ra.

Cùng lúc đó bên ngoài phát hỏa.

Đang mùa hanh, cành lá khô cong, chỉ phút chốc ngọn lửa trùm lên đống củi cháy rần rật soi sáng cả thạch động.

Chỉ hai bước, Lương Đình Khôi đã vượt qua đống lửa đáp xuống đất.

Có tiếng người reo lên :

– Hắn ra rồi !

o0o

Bóng người lay động, chỉ chớp mắt đã tạo thành thế bao vây.

Trước cửa động ngọn lửa bốc cao đến mấy trượng, khói xông vào động cuồn cuộn thành từng luồng đen nghịt tưởng chừng có thể sờ được.

Có mấy giọng nói thốt lên :

– Thì ra là hắn !

Một người nào đó quát to :

– Tu La Kiếm !

Lương Đình Khôi đưa mắt nhìn, thấy đối phương tạo thành thế bao vây ba mặt thành nhiều lớp, ít nhất cũng có tới trăm người, tất cả đều bận hắc y, trên ngực thêu hình ngôi sao, hiển nhiên là người của Thiên Tinh môn.

Đứng chính diện có ba người y phục hơi khác, phù hiệu cũng phân biệt, trong đó có tên Tổng quản Từ Huy mà Lương Đình Khôi đã biết và hai lão nhân lạ mặt.

Hai lão nhân này, một người mập một người gầy. Lão mập chẳng khác gì cái thùng đựng rượu, còn lão kia lại gầy đét, cao lồng ngồng như que củi, thật là một bức tranh tương phản nhìn rất hoạt kê.

Cả hai lão nhân trên ngực áo đều có tới ba ngôi sao màu vàng, chứng tỏ thân phận tương đương với Tổng quản Từ Huy.

Trước mặt và hai bên bị trăm người vây kín, có thể nói nước chảy không lọt, còn phía sau lưng lửa cháy đùng đùng, tình thế xem ra mười phần nghiêm trọng !

Lương Đình Khôi tiến thêm hai bước.

Từ Huy nhếch môi cười hiểm độc, mặt đầy sát khí, thái độ hung hăng khác hẳn trước đây chỉ một canh giờ.

– Tu La kiếm ! Không ngờ ngươi chính là kẻ giả ma mạo quỷ ở trong thạch động !

Lão nhân lùn mập cất tiếng hỏi, giọng vang rần nhức cả tai :

– Hắn là Tu La Kiếm ?

Từ Huy gật đầu :

– Không sai !

Lão nhân gầy đét phán một câu :

– Tiểu tử miệng còn hôi sữa !

Giọng lão ta cũng trái ngược với lão mập, nghe như tiếng chuột kêu.

Lương Đình Khôi hiểu ngay rằng mình đã bị hiểu lầm, bây giờ chỉ còn cách đem thân ra mà chịu trận.

Từ Huy nhìn lão gầy nói :

– Xem thế nhưng hắn rất tàn độc, đã thịt mấy người của chúng ta rồi !

Lão mập nói :

– Trước hết cứ tóm lấy hắn đã, điệu về Tổng đàn rồi sẽ tính !

Lão nhân gầy đét nhìn đối phương hướng với ánh mắt soi mói rồi cất giọng hoài nghi hỏi :

– Vì sao không có chiếc hộp sắt trên người hắn ?

Từ Huy đáp :

– Rồi sẽ có biện pháp làm cho hắn phun ra !

Lương Đình Khôi hoành kiếm trước ngực, vận công chuẩn bị cho cuộc kịch chiến mà chàng biết trước là sẽ khó khăn và không tránh khỏi.

Chàng không muốn giải thích bởi vì đối với bọn người này giải thích là thừa, nhất là thừa, nhất là thứ hèn hạ Từ Huy, không hiểu sao kẻ ti tiện như vậy mà làm tới Tổng quản ?

Chỉ tiếc rằng vừa rồi hắn nhanh chân tẩu thoát, nếu không ít nhất cũng nhận được kết cục như tên quản sự họ Ngô.

Vả lại có muốn giải thích cũng không được vì nhân vật bí ẩn trong động là ai chàng cũng không biết, và sự thật hiện chỉ có một mình chàng từ thạch động thoát ra đây. Không biết người kia đi đâu chẳng lẽ thà chịu chết trong động ?

Từ Huy sấn lên một bước nói :

– Tu La Kiếm ! Biết điều thì hãy ngoan ngoản đưa hộp ra đây !

Lương Đình Khôi hỏi :

– Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng tại hạ có chiếc hộp ?

Từ Huy “hừ” một tiếng :

– Ngươi định chối ?

– Các ngươi có giỏi thì cứ vào thạch động mà lấy !

Từ Huy nghiến răng nói :

– Ngươi còn dám khiêu khích chúng ta sao ?

Dứt lời tuốt kiếm tiến thêm một bước, khí thế trông thật hung hãn.

Đương nhiên trong thâm tâm hắn thừa biết mình không phải là địch thủ của Tu La Kiếm, nhưng chó cậy đàn, có thêm hai lão nhân chắc là thân thủ không kém, ngoài ra còn cả trăm tên võ sĩ vây bọc mấy vòng đến con chim cũng khó lòng bay lọt, hắn còn sợ gì không trả được mối nhục vừa qua ?

Xem chừng hắn không nói gì với hai lão nhân kia về tình huống trước đó hắn đã tháo thân thế nào. Thậm chí biết đâu hắn đã thịt hết mấy thuộc hạ để khỏi tiết lộ mối nhục cũng chưa biết chừng, bởi thái độ của hai lão nhân lạ đối với chàng rất khinh mạn.

Cả ba người tiến vào vị trí xuất thủ.

Từ Huy hét to một tiếng, vung kiếm tấn công ngay.

Thế kiếm của hắn lúc này hung mãnh và tàn độc, liên tiếp đâm vào ba bốn chỗ yếu huyệt của đối phương, toàn là những chiêu sát thủ.

Lương Đình Khôi vung kiếm phản kích, lấy công hoàn công.

Cùng lúc, lão nhân lùn mập cũng ra chiêu đồng thời đánh ra hai chưởng.

Hai thanh kiếm còn chưa giao nhau thì Lương Đình Khôi đã cảm thấy chưởng lực đến gần. Chàng không dám khinh suất liền thu kiếm tránh sang trái một bước.

Nhưng lão nhân gầy đét đã chờ sẵn, liền vung trảo chộp vào vai phải và sườn trái đối phương.

Lương Đình Khôi vội vung kiếm hoạch nửa vòng làm lão gầy phải rụt tay về, trong lúc ấy thừa cơ hội đâm kiếm tới.

Ở bên phải lão mập tiếp tục xuất chưởng. Chỉ mới hai chiêu, Lương Đình Khôi buộc phải lui để tự vệ, lạc vào thế hạ phong bị động chống đở.

Nhưng sau lưng lửa cháy mỗi lúc một to, Lương Đình Khôi không thể tiếp tục lùi thêm nữa, định vận hết công lực vung kiếm che kín môn hộ, mắt không rời hành động của cả ba đối thủ, chờ cơ hội đột phá.

Tuy đống lửa ngăn cản đường rút lui nhưng nó cũng giúp Lương Đình Khôi bớt được một mặt không phải đề phòng.

Với kiếm thuật của chàng, việc ngăn chặn công thế của ba người chẳng phải là việc khó. Điều sống còn là phải tìm cách đột phá thoát vây.

Nhưng cả ba đối thủ đều thuộc hàng nhất lưu, đối phó với từng người một không thành vấn đề, nhưng khi chúng liên thủ, muốn phản kích lại không đơn giản vì phải quán xuyến cả ba mặt không được để xảy ra bất cứ sơ suất nhỏ nào.

Mặt khác chàng không thể kéo dài thời gian bởi lực lượng hậu bị của đối phương vô cùng hùng hậu.

Bất ngờ Lương Đình Khôi thét to một tiếng xuất chiêu sát thủ đánh bật kiếm Từ Huy, nhưng không dám kết liễu hắn mà thừa cơ nhún mình nhãy ra khỏi vòng vây, cũng vừa lúc chưởng, trảo của hai lão nhân bổ tới.

Chàng đã có chuẩn bị từ trước liền quay người xuất liền hai kiếm chặn đứng công thế của hai lão nhân.

Nếu vừa rồi sau khi đánh bật kiếm của Từ Huy, chàng có thể thừa cơ kết liễu tính mạng hắn, nhưng sau đó ít nhứt chàng trúng chưởng lão mập hoặc trảo của lão gầy.

Trong khi đang ở giữa trùng vây, muốn bảo vệ mạng mình thì điều tối kỵ là ham đánh. Dù có giết được một vài tên mà mình trúng thương thì chỉ cần loạn kiếm cũng đủ bầm thành muôn mảnh.

Thấy Lương Đình Khôi nhãy được ra ngoài vòng chiến, bọn võ vĩ lập tức siết chặt vòng vây, chỉ chừa lại một khoảng hẹp chừng vài trượng.

Hai lão nhân bám theo Lương Đình Khôi như hình với bóng, còn Từ Huy tuy bị đánh giạt kiếm nhưng vẫn chưa bật khỏi tay. Hắn cố sức lấy lại thăng bằng rồi quay ngoắt lại, mắt đỏ ngầu như thú dử, nghiến răng vung kiếm công kích.

Rốt cuộc Lương Đình Khôi vẫn tiếp tục bị vây giữa ba người, chỉ khác là sau lưng chàng còn lửa đe dọa nữa.

Hai lão nhân cùng với Từ Huy tạo thành hình chữ phẫm vây Lương Đình Khôi ba phía không ngừng công kích, trong đó hung hãn nhất là Từ Huy.

Hai lão nhân lúc này đã biết rõ bản lĩnh đối phương chẳng phải hạng tầm thường, thế xuất chiêu thận trọng hơn.

Cuộc đấu chẳng mấy chốc đã kéo dài nữa canh giờ. Chẳng riêng gì Lương Đình Khôi mà cả ba tên cao thủ của Thiên Tinh môn mồ hôi cũng ướt đẫm cả người, một phần vì nội lực, phần do căng thẳng và thêm phần khác là vì tác dụng của ngọn lửa. Bọn võ sĩ đứng bên ngoài không tham gia, trán cũng đẫm mồ hôi !

Ngọn lửa yếu dần. Có điều lạ là trong thạch động vẫn không nghe động tĩnh.

Quái nhân đã chết thiêu, chết ngạt trong đó hay đã thoát được ra ngoài ?

Nhưng thạch động chỉ có một cửa, thoát ra bằng lối nào ? Bach Y Truy Hồn không hiện thân, cả Kim Đồng đâu cũng không thấy.

Lương Đình Khôi biết không thể cứ tiếp tục duy trì trận đấu như thế mãi được, chẳng bao lâu nữa sẽ kiệt lực mà rơi vào tay đối phương. Chàng liền hạ quyết tâm bất chấp phải lưu bao nhiêu huyết cũng phải hạ sát thủ để thoát ra ngoài. Nhưng chàng còn chưa kịp thực hiện ý đồ thì bỗng từ ngoài vòng vây có tiếng quát vang như sấm.

– Dừng tay !

Liền đó bọn võ sĩ giạt ra chừa một lối đi rộng, đồng thời cả ba tên cao thủ của Thiên Tinh môn nhãy lui một bước ngừng chiến.

Đương nhiên Lương Đình Khôi cũng dừng tay.

Nét mặt Từ Huy lộ sự vui mừng, còn hai lão nhân mở to mắt nhìn về phía vòng vây vừa được giãn ra.

Lương Đình Khôi nhìn theo ánh mắt chúng, chàng chấn động cả tâm thần !

Chỉ thấy một lão nhân bận cẩm bào, thân hình to lớn phi thường đang thong thả bước vào đấu trường qua lối rộng vừa được bọn võ sĩ giãn ra, trên ngực cẩm bào thêu đến bốn ngôi sao vàng thành hình chữ thập ! Hiển nhiên thân phận của người khổng lồ này còn cao hơn tên Tổng quản Từ Huy và hai lão nhân một bậc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.