Sáng tinh sương ngày mười sáu tháng hai, cửa Kỳ Liên đã xuất hiện thêm bốn bóng người vùn vụt bay tới.
Bốn người đó chính là Huyền Huyền Tiên Lỗ, Chưởng môn phái Nga Mi và Nga Mi Tam Tú là Tú Lăng đạo cô, Tú Viên đạo cô và Thịnh Tú Chi.
Huyền Huyền Tiên Lỗ chợt trông thấy bọn Trọng Tôn Thánh bèn dừng lại chào hỏi, đoạn quay lại hỏi Uất Trì Xảo :
– Uất Trì đại hiệp, còn Hoắc Tú Vân đâu?
Nguyên Huyền Huyền Tiên Lỗ cùng Nga Mi tứ tú là sư tỷ muội, riêng Tú Vân vì từ bé được Huyền Huyền Tiên Lỗ nuôi dưỡng truyền thụ võ nghệ, tuổi tác chênh lệch quá xa nên nàng nhất định gọi Huyền Huyền Tiên Lỗ là sư phó, Huyền Huyền Tiên Lỗ ép nàng không được nên phải chiều lòng. Vì thế nên hai người vừa là thầy trò, lại vừa là chị em, tình nghĩa rất thân mật. Tú Vân lại là một thiếu nữ thiên tư đĩnh ngộ, nên Huyền Huyền Tiên Lỗ thương yêu như con ruột, vừa trông thấy Uất Trì Xảo vội hỏi thăm ngay ái đồ.
Uất Trì Xảo mặt đỏ như gấc, ấp úng không nói nên lời, Trọng Tôn Thánh bèn đáp thay :
– Hoắc cô nương vừa gặp tai nạn, chưa biết sống chết thế nào mong rằng Tiên Lỗ xét thấu cái lẽ thọ yểu của con người đều do số mệnh, đừng quá bi thương, đợi khi đại hội Chấn Thiên xong, tất cả sẽ dốc toàn lực đi tìm tông tích Hoắc cô nương, xem hạ lạc nơi nào.
Mấy câu nói đó, làm cho Huyền Huyền Tiên Lỗ và Nga Mi Tam Tú đều sợ tái người vội xúm lại hỏi thăm tin tức.
Uất Trì Xảo đành thuật lại cho mọi người nghe tai nạn bất ngờ xảy ra trên Quỳ Giáp Tuyệt Phong. Huyền Huyền Tiên Lỗ quả xứng đáng tư cách một Chưởng môn một phái, sắc mặt vẫn giữ vẻ trấn tĩnh, chỉ khẽ thở dài một tiếng nói :
– Hoắc Tú Vân trong cái vẻ thông minh lanh lợi còn có ẩn giấu tướng phúc hậu, tâm địa quang minh hiền thục, thật là một bông hoa lạ của võ lâm, làm sao lại đến nỗi chết yểu được? Vậy nên tình trạng lúc bấy giờ dẫu có hung hiểm nhưng Uất Trì đại hiệp chưa trông thấy thi thể, biết đâu lại không gặp được cứu tinh? Trọng Tôn huynh nói cũng có lý, lúc này công việc hàng ma vệ đạo là việc quan trọng lớn lao, chúng ta nên phải chuyên tâm đối phó, hãy tạm gác lại câu chuyện đau thương ấy lại, chờ đại hội Chấn Thiên xong, tôi sẽ huy động toàn thể lực lượng phái Nga Mi đi thăm dò tung tích của Tú Vân.
Nga Mi Tam Tú đều cúi đầu giấu giọt nước mắt, tỏ vẻ thương xót đau đớn. Trọng Tôn Thánh muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề bèn mỉm cười nói với Huyền Huyền Tiên Lỗ :
– Tiên Lỗ, lúc này đã muộn, ta nên vào động Giáng Tuyết phó hội thì vừa.
Huyền Huyền Tiên Lỗ vâng lời, cả bọn đều thủng thỉnh tiến dần về phía động Giáng Tuyết. Trong khi đi đường, Trọng Tôn Thánh lại thuật lại sơ qua cho Huyền Huyền Tiên Lỗ nghe tình hình thực lực hai bên, và cách xếp đặt của mình, Huyền Huyền Tiên Lỗ cũng rất tán thành.
Vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đến trước cửa động Giáng Tuyết. Môn hạ phái Chấn Thiên đã kết hai dãy rạp ở hai bên cửa động, chính giữa chỉ chừa ra một phiến đá phẳng phiu rộng rãi vuông vắn chừng hai trượng, để làm chỗ cho quần hào hiệu kỹ.
Trong rạp rượu thịt bày la liệt, những tên đệ tử trẻ tuổi mặc áo quần đẹp đẽ chạy đi chạy lại để tiếp đãi tân khách.
Những nhân vật chủ yếu phái quần tà, vì đại hội tới đúng ngọ mới khai mạc nên vẫn còn ở cả trong động chưa ra, nhưng về phía quan khách đến dự hội thì hầu như đã đủ mặt.
Trọng Tôn Thánh đưa mắt nhìn khắp bốn phía, thấy trong dãy rạp bên trái chỉ có một người đầu như cái đấu, da dẻ đen như sơn, tầm vóc cao lớn vạm vỡ.
Còn dãy rạp bên phải đã đủ mặt Hoằng Pháp Chân Nhân phái Võ Đang, Băng Phách Thần Quân, Băng Phách Thần Phi, Lãnh Bạch Thạnh phái Tuyết Sơn, Hộ pháp Tĩnh Giác thiền sư phái Thiếu Lâm, Phương trượng Thiên Hoằng trưởng lão phái Tung Sơn, Chưởng môn Băng Tâm thần ni phái La Phù và Sài Vô Cấu, Tư Đồ Úy, Tái Hàn Khang v. v…
Trọng Tôn Thánh cười nói với Hạ Thiên Tường :
– Hạ hiền điệt, các nhân vật chủ yếu bên ta đã đủ mặt, Trưởng giáo Thiếu Lâm tuy chưa đến nhưng đã có lão đại diện Tĩnh Giác thiền sư và Thiên Hoằng trưởng lão đại diện. Đủ thấy đại hội Chấn Thiên bữa nay cực kỳ trọng yếu, hàng ma vệ đạo ai cũng một lòng, thật là hiếm có.
Nói tới đó đã bước vào tới dãy rạp bên phải, quần hùng các phái đều đứng lên chào đón, mời ngồi.
Hạ Thiên Tường nhân vì đã lâu không gặp bọn Tái Hàn Khang, Sài Vô Cấu, nên vừa trông thấy đã vội chụp tới, ân cần thăm hỏi, kể lể những nông nỗi sau khi cách biệt.
Phi Quỳnh cau mày hỏi Trọng Tôn Thánh :
– Hoa Như Tuyết tỷ tỷ còn hẹn thế nào cũng đến dự hội, mà sao bây giờ vẫn chưa thấy?
Trọng Tôn Thánh cười nói :
– Hoa tỷ tỷ con bao giờ chẳng thích cái trò úp mở, có khi nó đến rồi mà còn ẩn nấp đâu đó cũng chưa biết chừng!
Lúc này hộ pháp phái Thiếu Lâm trông chiều trời đã gần tới ngọ bèn chắp hai tay đặt trước ngưc nói :
– A di đà Phật! Giờ ngọ đã gần tới, chờ điển lễ khai phái của phái Chấn Thiên xong, tất nhiên một cuộc ác đấu võ lâm khó lòng tránh khỏi! Đối phương đã có Bạch Cốt tam ma làm hộ pháp, thực lực hùng hậu, chúng ta muốn cẩn thận, cũng nên công cử một vị trí tuệ cao thâm, thống ngự mọi việc mới khỏi lâm thời lúng túng.
Trọng Tôn Thánh gật đầu cười nói :
– Ý kiến Thiền sư hay lắm, vậy tôi xin đề cử Hoằng Pháp Chân Nhân…
Nói chưa dứt lời, Hoằng Pháp Chân Nhân đã đứng lên chắp tay cúi đầu, niệm câu Vô lượng Phật rồi nói :
– Trọng Tôn đại hiệp nói thế làm Hoằng Pháp tôi xấu hổ chết mất! Hiện thời các nhân vật có mặt tại đây, luận về võ công, cơ trí, cho tới lịch duyệt giang hồ không ai hơn được đại hiệp, vậy nên trọng trách thống ngự quần hào, thiết tưởng đại hiệp không nên đùn đẩy cho ai mới phải!
Cử tọa nghe Hoằng Pháp Chân Nhân nói xong đều tỏ vẻ tán thành đồng thanh ủy nhiệm Trọng Tôn Thánh thống xuất quần hùng, chỉ huy nhất thiết. Trọng Tôn Thánh không sao từ chối được, đành phải ưng thuận. Hoằng Pháp Chân Nhân lại cười nói :
– Hiện thời ngôi chủ soái đã ấn định, bần đạo yêu cầu chư vị trong khi giao thủ với quần ma, nếu không có lệnh của Trọng Tôn đại hiệp thì bất cứ ai cũng không được khinh cử vọng động làm loạn phép tắc.
Quần hiệp đều mỉm cười đồng ý. Trọng Tôn Thánh chú ý nhìn hai người khách lạ mặt ngồi dãy rạp bên trái, rồi nói với mấy vị Chưởng môn :
– Các vị đã biết việc Vực Ngoại Quần Hung suy tôn Bát Mạc Yêu Vương làm thủ lãnh, định nay mai tiến vào Trung Nguyên chưa?
Băng Tâm thần ni gật đầu cười nói :
– Trước khi đại hiệp tới đây, tôi đã cùng hai vị Chưởng môn phái Tuyết Sơn và Võ Đang thảo luận về việc ấy rồi.
Trọng Tôn Thánh cũng cười nói :
– Hai người khách ngồi ở trong rạp bên trái kia, cách ăn mặc trông giống dân man, không biết có phải là nhân vật trong Đông Doanh Tam Ngụy và Thân Độc song quái không?
Vừa nói tới đó, chợt nghe thấy ba hồi chuông ngân vang, rồi quần ma phe Chấn Thiên đắc ý nhơn nhơn dương oai diệu võ, lũ lượt trong động bước ra.
Điển lễ khai phái của phái Chấn Thiên rất quái dị, chỉ do mấy tên đệ tử trong phái hướng vào Bạch Cốt tam ma và chánh phó Chưởng môn khấu đầu ba lượt là xong lễ.
Hoằng Pháp Chân Nhân thấy thế lắc đầu cười nói :
– Thế mà cũng gọi là khai phái thánh điển đã vậy lại còn dám mời quan khách xa xôi hàng nghìn dặm tới đây để xem thịnh võ!
Thân Đồ Hợi ngắt lời cười nói :
– Điển lễ khai phái của họ chỉ là để lấy cớ dụ những kẻ đối lập với họ rồi thừa thế làm một mẻ quét sạch, nên họ chỉ làm cử hành lào phào thế thôi!
Vừa nói tới đó bọn chủ não phái Chấn Thiên ồ ạt kéo vào trong rạp rồi Thích Đại Chiêu tiến lên trước gặp quần hào chắp tay nói :
– Hôm nay chư vị cao bằng các phái đều tập họp trên núi Kỳ Liên thật là một thịnh sự ít thấy trong giới võ lâm gần đây. Thích Đại Chiêu xin tận lễ địa chủ gọi là có chén rượu nhạt kính thỉnh các vị, xin các vị vui long chiếu cố cho! Sau nữa, bon ta đều từng lăn lộn trong chốn giang hồ, tất không khỏi có những chuyện hàm ơn kết oán, nay nhân gặp cơ hội tốt, ta lên liễu đoạn cho xong và cũng là để lưu lại cho cuộc thịnh hội hôm nay một vài kỷ niệm.
Nói xong vái chào quay về chỗ ngồi, quan khách bắt đầu dự tiệc mỹ tửu giai hào, cực kỳ phong thịnh.
Tư Đồ Úy trong lòng thiết tha về mối thù của sư thúc, và việc Thiết Quán đạo trưởng tự tiện đem phái Điểm Thương sáp nhập vào Kỳ Liên, bèn nói với Trọng Tôn Thánh :
– Trọng Tôn đại hiệp, Tư Đồ Úy tôi có thể ra thách đấu với trưởng huynh tôi và Thiết Quán đạo trưởng để chỉnh đốn môn hộ phái Điểm Thương, và báo thù cho sư thúc tôi được không?
Trọng Tôn Thánh cười nói :
– Tình thế hôm nay, hai bên khó lòng lưỡng lập, ai có ân có oán đều có thể thanh toán được hết! Việc Tư Đồ huynh chỉnh đốn môn hộ phái Điểm Thương tuy danh chính ngôn thuận, nhưng lúc này nên cố nén, cứ việc ăn uống thung dung, thử xem đối phương kiêu cuồng tới bực nào sẽ hay!
Tư Đồ Úy nghe Trọng Tôn Thánh nói thế lại ngồi xuống cùng Sài Vô Cấu, Hạ Thiên Tường chuyện trò vui vẻ.
Quả nhiên lúc này về phái quần tà thấy Thích Đại Chiêu đã lên tiếng, mà đối phương không ai trả lời, thì có vẻ sốt ruột, đây đó đều nổi lên những tiếng cười quái gở, rồi đột nhiên về bên rạp mé trái có một bóng đen nhanh như con vượn nhảy vụt ra rơi xuống giữa phiến đá phẳng.
Người đó là một trong bốn ông già áo đen đi theo sau kiệu Bạch Cốt Thiên Quân mà bọn Trọng Tôn Thánh trông thấy vừa rồi.
Ông già vừa đáp xuống đất sắc mặt đầy vẻ kiêu cuồng vòng tay nói với quần hiệp :
– Tai hạ Vũ Văn Hồng, người ta gọi là Tam Môn Hắc Sát, cuộc thịnh hội hôm nay, cao thủ võ lâm vân tập ở Kỳ Liên, chả lẽ lại không có gì điểm xuyết? Vậy nên Vũ Văn Hồng không ngại tài nghệ kém cỏi, dám ném ngói đầm ngọc, xin mời một vị hạ trường cho tai hạ thỉnh giáo vài chiêu.
Đối phương đã có người hạ trường thách trận, về phía quần hiệp tự nhiên phải ứng chiến. Nhưng trận đầu tiên, muốn tìm một đấu thủ tương xứng, lại làm cho Trọng Tôn Thánh phải khó nghĩ.
Vì Trọng Tôn Thánh đã nhận thấy Vũ Văn Hồng là một tay võ học kỳ tuyệt, công lực chẳng kém gì bọn Thích Đại Chiêu, Bào Tam Cô; nhưng địa vị của hắn chỉ là một tên tùng tướng của Bách Cốt Thiên Quân, không lẽ lại để năm vị Chưởng môn ra đối phó, mà chọn người khác thì e không phải là địch thủ của hắn.
Lãnh Bạch Thạch thấy Trọng Tôn Thánh cau mày nghĩ ngợi, bèn cười nói khẽ :
– Trọng Tôn đại hiệp, xin cho Lãnh Bạch Thạch ứng phó trận đầu!
Trọng Tôn Thánh mỉm cười nói :
– Trận này đâu đã dám phiền đến Lãnh huynh! Tôi muốn Lãnh huynh hãy dưỡng tinh xúc nhuệ để lát nữa đối phó với Bào Tam Cô, một tay đã từng luyện công lực Tuyết Đống mới thích hợp.
Nói xong, liền nhìn ái nữ Phi Quỳnh khẽ goi :
– Quỳnh nhi lại đây!
Phi Quỳnh đang nói chuyện với Sài Vô Cấu, nghe cha gọi vội bước tới gần hỏi :
– Gia gia định phái con ra trận ư?
Trọng Tôn Thánh vẻ mặt trịnh trọng, gật đầu nói :
– Ta nghĩ chỉ con ra ứng phó trận đầu là hợp lý hơn cả. Tên Vũ Văn Hồng là tùng tướng đắc ý của Bạch Cốt Thiên Quân, con không nên khinh thường. Vả lại trận đầu tiên, phải làm sao thắng được hắn, để làm nhụt bớt nhuệ khí của đám quần ma đó đi! Vậy con hãy đem mấy chiêu tuyệt học mới học được, thi thố hết ra, càng thắng được nhanh chừng nào càng hay chừng ấy!
Trong lúc Trọng Tôn Thánh còn đương dặn dò ái nữ, Vũ Văn Hồng lại càng tỏ vẻ ngông cuồng đắc trí, mắt phóng ra những tia sáng dữ dội, cười ha hả :
– Nào là tinh anh của năm đại môn phái đâu? Chẳng lẽ không có ai dám đấu thử với Vũ Văn Hồng này à?
Nói chưa dứt lời, một đám mây đen đã tà tà bay xuống trước mặt, Phi Quỳnh lấy tay vén mớ tóc mây, thái độ ung dung, mỉm cười nói :
– Vũ Văn bằng hữu đừng học thói ếch ngồi đáy giếng, khinh thiên hạ không có người tài chỉ vì cái ngoại hiệu Tam Môn Hắc Sát của ngươi xấu quá, nên khó lựa chọn đối thủ, nhất là mấy vị lão tiền bối cao thủ trong năm đại môn phái không ai muốn mới đầu đã nhúng tay vào màu tang tóc!
Vũ Văn Hồng nhướng cao lông mày, đăm đăm nhìn Phi Quỳnh lạnh lùng hỏi :
– Trẻ con đừng nên nói những câu thâm độc, hãy báo tên họ lai lịch ra đây!
Phi Quỳnh cười nói :
– Ta tên là Trọng Tôn Phi Quỳnh, không thuộc tôn phái nào trên võ lâm cả!
Vũ Văn Hồng cười ha hả nói :
– Bé con đã liều mạng ra đây thì cứ việc tiến thủ đi, ngươi tuy là con gái một người có tăm tiếng, nhưng cũng không chống nổi ba chiêu của ta đâu!
Phi Quỳnh nghe nói chỉ nở một nụ cười rất tươi, sắc mặt nghiêm trang, đăm đăm nhìn Vũ Văn Hồng.
Vũ Văn Hồng cảm thấy nụ cười của nàng không những tươi đẹp như thiên tiên, lại còn có sức hấp dẫn đặc biệt, làm cho tâm thần hắn bỗng nhiên trở nên rối loạn.
Nhưng võ công của hắn quả thật không phải tầm thường, hắn vội trấn định tinh thần, cất tiếng hỏi :
– Sao ngươi không tiến chiêu đi còn cười cái gì?
Phi Quỳnh vẫn giữ nụ cười duyên đáp :
– Ngươi muốn ta tiến chiêu, dễ lắm, nhưng nếu ta ra tay thì ngươi lập tức bị thua ngay, như thế có phải cả chủ nhân của ngươi là Bạch Cốt Thiên Quân, một vị chủ tịch hộ pháp của phái Chấn Thiên cũng bị mất mặt không?
Nụ cười của nàng lần này, khác hẳn với nụ cười trước, trong khi nói, lưng ong khẽ uốn, thân pháp nhanh như chớp nhoáng, bước lên vài bước, tay phải đưa lên, nhè nhẹ phất vào ngực Vũ Văn Hồng một cái.
Vũ Văn Hồng thấy Phi Quỳnh tiến chiêu một cách nhanh nhẹn như vậy, cũng giật mình kinh sợ, vội thóp ngực hít hơi, dùng chiêu Phi Nhứ Tập Hoa trước khi năm ngón tay búp măng của đối phương chạm vào áo, hắn đã nhảy lùi lại phía sau chừng một trượng rưỡi.
Phi Quỳnh không đuổi theo, chỉ mỉm cười hỏi :
– Vũ Văn bằng hữu, thủ pháp của tôi thế nào?
Vũ Văn Hồng cau mày, lạnh lung nói :
– Chiêu Tiên Nữ Trích Hoa của ngươi tuy cũng đáng gọi là khá, nhưng Vũ Văn Hồng này thân nhẹ như nắm bông nõn, né tránh nhanh nhẹn nên chưa hề chạm đến sợi tóc,…
Hắn nói chưa dứt lời, một trận cười sằng sặc giòn tan thốt nhiên từ trong rạp bên phải đưa ra, rồi tiểu hiệp Hạ Thiên Tường đã gạt chân đứng phắt dậy, đôi mắt long lanh như điện.
Thích Đại Chiêu tỏ vẻ không bằng long nói :
– Hạ Thiên Tường, hai bên động thủ thắng bại chưa phân, ngươi tự nhiên cười ầm lên như thế là nghĩa gì?
Hạ Thiên Tường lại cười thật lớn nói :
– Ta cười là lão ma đầu Bạch Cốt Thiên Quân tốn bao nhiêu công phu dạy một thằng vô dụng, trí óc đần độn, võ công tầm thường, chẳng khác gì một pho tượng gỗ. Thế mà cũng dám mở miệng khoác lác, coi trời bằng nửa con mắt!
Vũ Văn Hồng nghe nói giận quá, cặp mắt trợn trừng, như muốn tóe lửa, gầm lên như sấm. Hạ Thiên Tường xua tay cười nói :
– Ngươi đừng vội nổi giận, để ta nói cho ngươi nghe, ngươi sẽ phải phục! Này nhé: thủ pháp Trọng Tôn tỷ tỷ ta vừa dùng là thủ pháp Long Phi Tam Tuyệt trong Thiên Long Giáng Trạch ngươi lại tưởng là Tiên Nữ Trích Hoa trong Việt Nữ Quyền, như thế có đáng cười không? Hai huyệt lớn Tương Đài và Huyền Cơ trước ngực ngươi đã bị Trọng Tôn tỷ tỷ ta điểm trúng, xé rách áo để cảnh cáo cho mà biết, chớ không nỡ gia hại, thế mà còn mơ hồ không biết, chẳng phải giống pho tượng gỗ là gì? Điều làm cho người ta tức cười hơn nữa là chỉ một chiêu đã rõ ai được ai thua vậy mà Thích Đại Chiêu còn bảo chưa phân thắng phụ. Ta thật không hiểu sao một người ngu độn vô tài như hắn, mà còn dám vác mặt tự nhận là Chưởng môn phái Chấn Thiên?
Chàng nói một thôi hồi, dùng toàn một giọng mỉa mai chua chát, làm cho bọn Bạch Cốt tam ma và cả Thích Đại Chiêu đều mặt xám như chàm, thẹn chín người, không còn biết nói làm sao được!
Hai người khách lạ ngồi rạp bên trái từ nãy đến giờ chỉ dùng vai khách bàng quan, lẳng lặng ngồi xem không nói câu nào, lúc này nghe Hạ Thiên Tường nói thế đều trợn mắt nhìn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường, nhỡn quang như nảy lửa.
Vũ Văn Hồng vẫn còn chưa tin, liền cúi xuống nhìn, quả thấy trên hai huyệt Tương Đài và Huyền Cơ ở trước ngực, đã bị Phi Quỳnh dùng ngón tay ngọc, điểm thành hai lỗ thủng nhỏ ở trên áo.
Mặc dầu Vũ Văn Hồng mặt dày đến đâu, cũng không tránh khỏi xấu hổ, bao nhiêu uy phong lúc đầu đều biến mất hết, hắn chỉ thở dài một tiếng, thốt nhiên quay lại hóa thành một luồng khói đen, bay vào rạp bên trái.
Nhưng Vũ Văn Hồng vừa hạ chân xuống cửa rạp, đã thấy chủ nhân là Bạch Cốt Thiên Quân mặt như phủ một lớp băng, mi đầy sát khí bất giác rùng mình biết là nguy rồi!
Quả nhiên trong khi Vũ Văn Hồng chân đứng chưa vững, Bạch Cốt Thiên Quân đã phất tay áo bào, tay phải chặn trước ngực, lăng không phóng ra một chưởng.
Hú một tiếng, một luồng gió mạnh kinh khủng, xưa nay chưa từng thấy, cuồn cuộn táp tới, đánh trúng ngay vào giữa ngực Vũ Văn Hồng làm cho hắn chỉ kịp hự lên một tiếng, thân hình bật lại phía sau tới hơn một trượng, máu tươi phun ra đầy trời, rơi xuống đất chết thẳng.
Quần tà phái Chấn Thiên đều im thin thít, không ai dám thở mạnh.
Hạ Thiên Tường thấy chưởng lực của Bạch Cốt Thiên Quân quá ư hùng hậu, trên đời không ai sánh kịp, cũng lấy làm kinh sợ. Phi Quỳnh thấy Vũ Văn Hồng đột nhiên bị Bạch Cốt Thiên Quân chấn nát phủ tạng mà chết, bất giác cau mày lấy tay áo che mặt, trở về liên trận.
Hoằng Pháp Chân Nhân niêm một câu Vô lượng thọ Phật, mỉm cười khen :
– Trọng Tôn cô nương mới ra tay đã là giảm nhuệ khí của địch rất nhiều, thật không thẹn là con gái một bực danh phụ! Nhưng bần đạo xin hỏi tại sao cô nương lại học được môn Vô Tướng Câu Hồn, Long Phi Tam Tuyệt là môn võ học đã khét tiếng thiên hạ của Tam Tuyệt Chân Nhân?
Phi Quỳnh mỉm cười chưa kịp trả lời chợt đã nghe phía bên đối diện có tiếng Bạch Cốt Thiên Quân quát hỏi :
– Hạ Thiên Tường, bao giờ sư phó ngươi mới đến?
Hạ Thiên Tường nhướng cao đôi mày, hỏi lại :
– Ngươi hỏi sư phó ta làm gì?
Bạch Cốt Thiên Quân lạnh lùng nói :
– Mày là thằng quỷ con, miệng lưỡi quá khắc bạc, đáng phải trừng phạt thật nặng, nhưng ta xưa nay không bao giờ ra tay với tụi trẻ con hậu bối, nên muốn tìm sư phó ngươi…
Nói chưa dứt lời Hạ Thiên Tường đã tiếp :
– Sư phó ta chính vì tụi ma đầu các ngươi có mặt ở đây, nên không muốn đến dự hội.
Bạch Cốt Thiên Quân cười ha hả nói :
– Bắc Minh Thần Bà đã được coi là một nhân vật khó chơi đệ nhất thiên hạ mà cũng biết sợ bốn chữ Bạch Cốt Thiên Quân cơ à?
Hạ Thiên Tường phì một tiếng rồi kêu :
– Thôi lão ma đầu đừng có tự tô son trát phấn lên mặt nữa đi! Sư phó ta nào có sợ gì ngươi. Người bảo ta rằng: đại hội Chấn Thiên phải mời đến cả bọn Bạch Cốt tam ma làm hộ pháp thì đủ hiểu là một hội như thế nào, khi nào ta thèm tham dự, mày đến đó trừng trị cho tụi yêu ma quỷ quái bất thành tài mà cứ tưởng là hay hớn đó một trận là được rồi!
Bạch Cốt tam ma nghe nói, thẩy đều cười nhạt một tiếng.
Hạ Thiên Tường cười một cách ngạo mạn nói :
– Bọn lão ma đừng làm bộ không phục, bất cứ người nào trong bọn ngươi muốn ra tay, ta cũng xin tiếp một trăm hiệp.
Trọng Tôn Thánh không muốn trong khi hai bên vừa bắt đầu so tài đã nói khích cho bọn Bạch Cốt tam ma phải thân tự ra tay, bèn nhìn Tư Đồ Úy mỉm cười nói :
– Quỳnh nhi vừa thắng trận, đối phương nhuệ khí đã giảm, Tư Đồ huynh nếu muốn báo thù cho lệnh sư thúc thì lúc này nên ra tay là vừa.
Tư Đồ Úy nghe nói, bèn đứng lên rời chỗ ngồi, dùng ngón Thiên Ngoại Phi Hồng nhẹ nhàng bay xuống giữa phiến đá.
Sài Vô Cấu thấy chàng đã bước vào trận tuyến cũng chạy ra đứng dựa vào cây cột ở trước cửa rạp chú ý lược trận.
Tư Đồ Úy đứng giữa trận khoanh tay trước ngực, đưa mắt nhìn về phái rạp bên trái, cất tiếng nói to :
– Tư Đồ Úy vẫn chờ con người táng tâm bệnh cuồng đã nhẫn tâm giết Quản Tam Bạch sư thúc ta và tự tiện sửa đổi môn hộ Điểm Thương ra đây nói chuyện.
Tư Đồ Úy vừa lên tiếng thách trận, Thiết Quán đạo trưởng tự biết mình có lỗi, trong bụng cũng hơi sượng, còn đang cau mày ngẫm nghĩ, chưa kịp trả lời, Tư Đồ Kính cũng có ý khiếp sợ, bèn cho Lôi Hóa tung mình ra nghênh chiến.
Tư Đồ Úy trong thấy Lôi Hóa, bèn nghiêng mình thi lễ, mắt long lanh nghiêm sắc mặt nói :
– Lôi nhị sư huynh tuy cũng không thể chối được là hoàn toàn vô tội, nhưng sư huynh bị người ta dụ hoặc, chỉ đáng kể là tòng phạm. Tư Đồ Úy còn muốn dành cơ hội cho sư huynh cải hóa. Người tôi muốn tìm trước nhất chỉ là Tư Đồ Kính, kẻ đã tự chặt tay cắt lưỡi Quản tam thúc kia!
Lôi Hóa quả nhiên bị cặp mắt sang quắc long lanh của Tư Đồ Úy nhìn thẳng vào mặt, làm cho hắn cũng lạnh xương sống, còn đang ngẫm nghĩ không biết trả lời thế nào, thì một bóng người mặc áo đạo bào đã từ trên không sa xuống.
Thì ra Tư Đồ Kính đã bị Tư Đồ Úy gọi đích danh ra trận chẳng lẽ lại trốn tránh nên phải đành căn dặn Cận Lưu Hương đứng ngoài lược trận, còn mình thì tung mình nhảy ra.
Lôi Hóa thấy Tư Đồ Kính đã xuất trận, tự nhiên cũng thừa thế rút lui, nhảy về rạp, miệng còn dặn với :
– Tam sư đệ cẩn thận nhé!
Tư Đồ Úy đôi mắt long lanh như điện đăm đăm nhìn Tư Đồ Kính lạnh lùng nói :
– Lần trước ở trong Bộ Hư đạo quan, trong lúc lưỡi Bạch Long kiếm này đã kề vào yết hầu người, nhưng ta lại rút về tha cho ngươi sống, tình anh em thế là đã hết! Lúc này chỉ bàn về công lý, không nói đến tư tình, món nợ máu nghịch luân của ngươi đối với Quản sư thúc, bữa nay ngươi phải thanh toán cho xong đi!
Tư Đồ Kính vì lý khuất, nên không có câu gì cãi lại chỉ lẳng lặng quài tay ra sau vai, rút thanh trường kiếm.
Tư Đồ Úy cũng bấm vào cái bao lò xo rút thanh Bạch Long thần kiếm cầm trên tay, ngửa mặt lên trời kêu to :
– Vong linh Quản sư thúc xin chứng giám cho tiểu điệt Tư Đồ Úy bữa nay xin rửa hờn cho sư thúc!
Câu nói cuối cùng vừa dứt, Tư Đồ Kính phóng chiêu trước, một ngón Vạn Liễu Phiêu Ty, chỉ thấy từng luồng kiếm ảnh kèm theo tiếng gió mạnh vù vù nhằm Tư Đồ Úy phóng thật nhanh tới.
Tư Đồ Úy qua thủ pháp dùng kiếm của Tư Đồ Kính đã nhận thấy từ hồi bị bại trận ở Bộ Hư đạo quan về sau, hắn cũng đã khắc khổ dụng công, nên chân lực kiếm chiêu có phần cũng tinh tiến hơn trước.
Cuộc giao đấu hôm nay không những chỉ nhằm vào việc báo thù cho sư thúc lại còn vì cớ chấn chỉnh môn hộ Điểm Thương nên Tư Đồ Úy không dám lơ là, thanh Bạch Long kiếm múa lên một vòng, gạt phăng chiêu Vạn Liễu Phiêu Ty của đối phương rồi thừa thế dùng chiêu Thừa Phong Qui Trục phản công lại.
Hai người vừa giao thủ cùng dùng một kiếm pháp, công lực cũng ngang nhau nên trong vòng hai ba chục chiêu đầu không phân hơn kém.
Nhưng thanh Bạch Long kiếm chém sắt như chém bùn, loại kiếm tầm thường không thể thắng nổi, nên trước khi chưa thi triển những chiêu tuyệt học chàng cũng dần chiếm được thượng phong.
Cận Lưu Hương đứng ngoài thấy tình hình có vẻ bất lợi, sắc mặt liền lộ vẻ lo lắng bồn chồn, tiến lên vài bước, tay phải thò vào túi như định lấy vật gì.
Tái Hàn Khang trông thấy cười nhạt một tiếng, gọi Sài Vô Cấu lúc này đang đứng trước cửa rạp chú ý lược trận bảo rằng :
– Sài nữ hiệp cẩn thận đấy nhé! Con yêu phụ vô sỉ Cận Lưu Hương có thể phóng ám khí trợ trận cho Tư Đồ Kính đó!
Uất Trì Xảo cười sằng sặc nói :
– Lão quái vật và Sài nữ hiệp cứ yên tâm, để lão hoa tử khuếch khoác vài câu có thể khiến cho không ai dám dùng ám khí nữa!
Vừa nói vừa chạy ra cửa rạp, nhìn Cận Lưu Hương mặt đang đằng đằng sát khí gọi to :
– Cận Lưu Hương nghe đây! Việc Tư Đồ Úy báo thù cho sư thúc theo quy củ võ lâm, cấm không cho người ngoài can thiệp, nếu ngươi định dùng Cửu U Lân Hỏa hoặc Thiên Kinh độc thích trợ trận thì chỉ chuốc lấy tai vạ mà thôi! Ngươi có biết cái gì ở trong tay ta đây không?
Cận Lưu Hương bị người ta phá mưu gian, trong bụng đã hốt hoảng lại nghe tiếng gọi bèn ngẩng lên nhìn, thấy trong tay Uất Trì Xảo có một con rồng một sừng, vẩy vàng lóng lánh, dài chừng thước rưỡi.
Thị là một kẻ bình sinh chuyên môn dùng ám khí, đối với những loại ám khí có tiếng, kiến thức cũng khá rộng, nên vừa trông thấy con rồng một sừng trong tay Uất Trì Xảo, trong bụng thị cũng hơi run. Uất Trì Xảo miệng đã bô bô vừa cười vừa nói :
– Đây là Diêm Vương lệnh, một loại ám khí tối ư lợi hại trong Chung Hồn tam bảo của thúc phụ ta là Bách Thủ Thiên Tôn Uất Trì Tử Khuyết, đã được các nhân vật võ lâm kêu là “Vua ám khí”. Ngươi nên biết loại ám khí này so với Cửu U Lân Hỏa và Thiên Kinh độc thích của ngươi, uy lực còn mạnh gấp trăm lần.
Cận Lưu Hương nghe nói, sắc mặt tái mét, đôi mày cau lại, chẳng nói chẳng rằng.
Lúc này trong mặt trận, Tư Đồ Úy đã phát thần uy, luôn luôn thi triển những ngón đòn độc, dùng toàn những chiêu thức mênh mông như biển cả.
Thiết Quán đạo trưởng thấy tình thế đã đến lúc nguy ngập, nếu mình không tiếp cứu thì tính mạng Tư Đồ Kính khó lòng thoát chết, bèn đứng dậy, nhúng đôi mày sâu róm quát to :
– Việc giết Quản Tam Bạch và bãi bỏ môn hộ phái Điểm Thương là do ta làm chủ. Lúc này ta hạ trường thay cho Tư Đồ Kính có thể gọi là người ngoài nhúng tay can thiệp được không?
Nói vừa dứt lời, cánh tay áo bào phất mạnh, thân hình đã như một con dã hạc bay lạng đi tới sáu trượng, nhằm thẳng phía Tư Đồ Úy, Tư Đồ Kính đang chiến đấu say sưa, lao tới.
Thiết Quán đạo trưởng đã nhận cả hai tội Tư Đồ Úy chỉ trích, quy cả vào mình nên khi hắn xuất trận, quần hiệp các phái kể cả Sài Vô Cấu không ai lên tiếng ngăn trở.
Nhưng Thiết Quán đạo trưởng đã tới chậm một bước, Tư Đồ Úy trước khi hắn nhảy tới đã vung lưỡi kiếm Bạch Long lên thi triển luôn hai chiêu tuyệt học Tùng Hoa Chỉ Lộ và Minh Nguyệt Đương Đầu.
Trước còn là những bông hoa kiếm bay chờn vờn trước ngực, sau đó là những bóng kiếm phủ kín đỉnh đầu. Tư Đồ Kính hoa mắt, kinh hồn, rút cục bị Tu Đồ Úy đâm một mũi kiếm thấu suốt từ ngực ra đến sau lưng.
Thiết Quán đạo trưởng vừa nhảy tới nơi, đã thấy Tư Đồ Kính máu phun như tưới, thân hình ngã gục xuống đất, bất giác tức giận điên cuồng, gầm lên một tiếng, phất ống tay áo rộng phóng ra một luồng thiết tụ cương phong, ngưng đủ mười hai thành công lực, xé luồng không khí rít lên thành tiếng, nhằm thẳng sau lưng Tư Đồ Úy ào ào cuốn tới.
Tư Đồ Úy nguyên là một kẻ chí tình nhân hậu nên lúc này thấy thân huynh bị chết dưới lưỡi Bạch Long kiếm của mình, thù sư thúc tuy đã báo nhưng thâm tình cốt nhục lại dào dạt tâm can, chàng cúi xuống nhìn xác huynh trưởng mà nước mắt tuôn ra như suối.
Tư Đồ Úy trong lúc đau thương, không nghe tiếng quát của Thiết Quán đạo trưởng, cả luồng cương phong mạnh như vũ bão đang ào ào cuốn tới phía sau lưng cũng không hay biết.
Sài Vô Cấu thấy thế sợ cuống lên, không kịp suy nghĩ gì nữa vội tung mình nhảy ra. Băng Tâm thần ni vừa niệm một câu A di đà Phật thân hình đã từ chỗ ngồi bay vào trận tuyến.
Sài Vô Cấu đến chậm mất một bước, thân còn ở trên lưng chừng đã trông thấy Tư Đồ Úy bị luồng cương phong cuốn ra xa tới mấy thước miệng thổ máu tươi, nằm ngất lịm dưới đất.
Sài Vô Cấu đau đớn vô cùng, tròn xoe khóe hạnh, dồn tụ sức mạnh định đánh Thiết Quán đạo trưởng, thốt nhiên nghe phía sau có tiếng Băng Tâm thần ni quát to :
– Sư muội không được lỗ mãng, hãy mau dìu Tư Đồ Úy về rạp cứu chữa đi, để ta lĩnh giáo vị phó Chưởng môn phái Chấn Thiên mấy hiệp.
Sài Vô Cấu vâng lời, cúi xuống bế Tư Đồ Úy và nhặt thanh Bạch Long kiếm rồi quay về bản trận. Băng Tâm thần ni đã hạ trường, thiên hạ quần hùng trước cửa động Giáng Tuyết đều chú ý theo dõi, vì ai cũng biết La Phù và Điểm Thương là hai phái thế thù, lúc này lại do Chưởng môn hai phái so tài với nhau, tất nhiên sẽ gây thành một trường long tranh hổ đấu, quỷ khấp thần sầu.
Băng Tâm thần ni dõi mắt đăm đăm nhìn Thiết Quán đạo trưởng lạnh lùng hỏi :
– Đạo trưởng trước kia là Chưởng môn phái Điểm Thương, bây giờ cũng là phó Chưởng môn phái Chấn Thiên, chẳng hay có nhận thấy việc đứng sau lưng Tư Đồ Úy phóng tay áo đánh trộm là mất danh dự không?
Thiết Quán đạo trưởng đỏ mặt, nhướng cao lông mày sâu róm sẵng giọng đáp :
– Việc hôm nay đã đi tới giai đoạn mạnh được yếu thua, thực còn giả mất, hà tất phải giảng cứu những cái lề lối cũ rích vô vị của giang hồ ra làm gì cho thêm rởm! Đại sư xuống đây cũng hay, chúng ta sẽ tiếp tục nốt cuộc chiến ở Chung Nam tử cốc dạo nọ.
Băng Tâm thần ni mặt lạnh như tiền, cười nhạt một tiếng, trỏ vào xác Tư Đồ Kính nằm sóng sượt dưới đất mà rằng :
– Ngày trước ở Chung Nam tử cốc bần ni nếu không nhờ được vị chí hữu Nhất Bát thần tăng cứu thì đã chết bởi mũi ám khí Thiên Kinh độc thích rồi? Lúc này Tư Đồ Kính đã quy kiếp số, chắc không còn ai núp trong bóng tối ngầm phóng ám khí độc ấy ra nữa chứ?
Mấy câu nói đã phá mưu gian của Thiết Quán đạo trưởng ra trước mặt mọi người, lời lẽ sắc như dao găm, làm cho Thiết Quán đạo trưởng ấp úng không sao trả lời được, bèn tìm cách đánh trống lảng quay lại vẫy Cận Lưu Hương đang đứng lẫn trong môn hạ phái Chấn Thiên, mày hoa ủ dột nước mắt đầm đìa, bảo khiêng thi thể Tư Đồ Kính về Chúng Diệu đường lo liệu hậu sự.
Sau khi thi thể Tư Đồ Kính đã được dời đi chỗ khác, bộ mặt dài như mặt giải của Thiết Quán đạo trưởng lạnh như phủ một lớp băng nhìn Băng Tâm thần ni nói :
– Băng Tâm đại sư, chúng ta định giao đấu bằng cách nào?
Băng Tâm thần ni cặp mắt long lanh như điện cao giọng đáp :
– Dùng Ban Thiền chưởng lực của ta và Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp của ngươi quyết liều một trận sống chết. Hai bên đều ước định chưa thấy hoàn toàn không được dừng tay, cách thức cũng theo đúng như năm trước ở Chung Nam tử cốc!
Nói đến đấy, thốt nhiên thở dài một tiếng, đôi mắt trở nên hiền từ đổi giọng nói :
– Tuy nhiên phái Chấn Thiên đã khai sáng, tôn phái Điểm Thương đã hủy, mối hiềm oán lâu đời giữa hai phái La Phù và Điểm Thương lẽ ra cũng nên thủ tiêu! Chúng ta hà tất phải gây ra những trận gió tanh mưa máu sôi sục giang hồ vô ích!