Đó là Âu Dương Thừa Kiếm, chàng ta từ cổng thành đang bước đến, từ xa đã vỗ tay cười lớn :
– Ha ha, Mã đại huynh, ngươi không phải mở lời thề rồi à, sao lại quấn quít với cô ta thế?
Mã Thiên Hành đẩy Hồng Oa ra, hướng đến chàng ta chắp tay cười, thẹn thùng :
– Không có gì đáng nói, tại hạ bị đôi lời của cô ta chinh phục đấy.
Âu Dương Thừa Kiếm đi vào trong đình, ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn Hồng Oa, cười :
– Đôi bờ lệ của người con gái là vũ khí rất lợi hại đấy, ta nhìn thấy dòng nước mắt của cô ta cũng biết rằng không ngăn cầm được tình.
Mã Thiên Hành đi vòng qua bên mình Hồng Oa ở trong đình và ngồi xuống, nắm lấy cánh tay cô quay sang chàng ta cười :
– Đúng là như vậy, nâhn vậy tôi quyết định phản bội lời hứa một lần. Âu Dương huynh có nguyện ý đem cô ta chiết tính thành hơn hai lượng bạc không?
Âu Dương Thừa Kiếm hơi ngạc nhiên hỏi :
– Ồ, ngươi muốn đem cô ta ra khỏi bảo sao?
– Vâng, nhưng muốn nói giá tiền cho hợp lý.
Âu Dương Thừa Kiếm cười lớn kha khả :
– Giao cho ngươi, giao cho ngươi! Nhưng đợi đến lúc ngươi tham cứu ra Tiên Cơ Võ Khố đã.
Mã Thiên Hành bỗng nhiên phát giác rằng tự mình không nên đề xuất yêu cầu này, điều này không thể được. Sau khi tự mình giải ra hai trang Tiên Cơ Võ Khố thì chỉ có thể lén lút mà trốn thoát ra khỏi Bảo, lúc đó nếu như hành động bị bại lộ thì phải quyết liều đánh nhau một trận. Trong tình hình như vậy thì làm sao mà có thể đem cô ta ra được? Trong một thoáng nóng vội chưa kịp suy nghĩ kỹ đã nói ra, đối phương cũng “đáp ứng” rồi, thì biết làm sao? Ồ, cứ mặc cho hắn ta, trước tiên mình phải giả ý cảm tạ lại đã.
Đang chuẩn bị đứng dậy để cảm tạ, Hồng Oa bỗng nhiên quay lại đập vào tay chàng ta, hướng sang Âu Dương Thừa Kiếm trề môi :
– Không, Thiếu bảo chủ, tôi không đi, tôi muốn ở lại trong này, dù chết tôi cũng ở lại trong này.
Mã Thiên Hành thầm thở phào nhẹ người :
– Đúng, cô ta nên kiên trì như vậy, không thì cô sẽ tự mình gây nên họa chết người, ôi, đều do sự mơ hồ của ta, không nên đề xuất yêu cầu như vậy.
Âu Dương Thừa Kiếm liếc nhìn cô ta, mỉm cười chậm rãi nói :
– Vì sao? Cô không phải là đã chảy cả nước mắt đó sao?
Hồng Oa cúi đầu, đỏ mặt đáp :
– Không phải như vậy, Thiếu bảo chủ biết…
Âu Dương Thừa Kiếm lắc đầu :
– Không được, Mã lão huynh sẽ thay ta hoàn thành một công tác trọng đại, ta tất phải báo đáp lại anh ta.
Mã Thiên Hành nghe cười thầm trong lòng, nghĩ rằng :
– Bây giờ cô có thể yên tâm, cô biết rằng hắn ta đang lừa tôi, hắn ta lẽ nhiên phải nói như vậy, chính hắn ta đang biểu thị qua cô đấy.
Hồng Oa quả nhiên linh mẫn dị thường, lập tức nét mặt tỉnh lại, trong lòng hàm chứa đầy vẻ thầm kín, quay sang Âu Dương Thừa Kiếm :
– Vâng, tiện thiếp xin tuân mệnh.
Âu Dương Thừa Kiếm nét mặt biểu lộ sự vui vẻ gật gật đầu, hướng sang Mã Thiên Hành, mỉm cười nói :
– Vừa rồi ta có xem cuộc cờ bày bố của ngươi ở trong phòng có mấy vị trí bị sai.
Mã Thiên Hành làm dáng hổ thẹn, cười gượng đáp :
– Tại hạ đã nói trước là không đơn giản.
Âu Dương Thừa Kiếm vội khua tay :
– Không, ta cũng biết rằng rất khó, thực ra trước đây qua hai năm nghiên cứu cũng không thể biết rõ được.
– Ôi, Âu Dương huynh sao lại không đem trang cờ trắng để cho tôi xem, khỏi lãng phí rất nhiều thời gian.
– Không, không, ta không phải là có ý làm khó ngươi, ta cho rằng ngươi nếu như có thể tự mình giải mở ra được vị trí của phía bức cờ trắng, thì nhất định ngươi có thể tìm ra được địa điểm của Tiên Cơ Võ Khố.
– Then chốt có thể là ở câu “Thử hỏi Từ Lang” đó. Để đợi tại hạ sau khi giải ra được vị trí cờ trắng, sẽ dốc lòng tìm kiếm người “Từ Lang” này.
– Đúng như vậy, điều khó nhất là ở tại người “Từ Lang” này, nếu như có thể tìm ra được người đó, thì tin rằng những điều huyền bí của Tiên Cơ Võ Khố có thể giải ra được.
– Được. Tại hạ trở về phòng để nghiên cứu tiếp.
Nửa đêm…
Kịch, kịch, kịch.
– Ai?
– …
– Ôi, sao cô lại không ngủ?
– Tôi có thể đi.
– Được rồi, cô có việc gì?
– …
– À, cô không được khỏe phải không, sắc mặt cô như đang trắng bạc đấy.
– …
– Không, không nên như vậy, cô nên biết rằng tôi không có ý đồ gì đối với cô cả.
– …
– Nghe tôi nói, Hồng cô nương, cô quá yếu đuối.
– Anh… anh không phải nói… muốn đem tôi ra khỏi bảo phải không?
– Vâng, nhưng ý chính của tôi là muốn đưa cô trở về lại bên cha mẹ của cô.
– Chớ nói vô ích nữa.
– Vì sao gọi là vô ích?
– Anh… anh không cần tôi?
– Thành thật với cô, tôi không có ý đó.
– Hừ, anh là người ngốc.
Cô ta hai tay bưng mặt khóc nức nở, quay mình chạy ra khỏi phòng.
Chàng đưa mắt nhìn theo sau lưng cô, nảy ra một sự đồng tình sâu sắc :
– Ôi, tôi biết cô không phải là một người đàn bà dâm đãng, cô có những hành vi can đảm khác thường, nhưng cuộc đời cô đã rơi vào một bối cảnh thương tâm, đáng phải thương.
Ngày thứ hai, Mã Thiên Hành giải ra cuộc cờ thứ hai, sai bốn điểm.
Ngày thứ ba giải ra cuộc cờ thứ ba, sai hai điểm.
Đến tối ngày thứ tư chàng ta không thể ngồi giải ra toàn bộ, nhân là đã đến ngày mồng bốn tháng chín, còn cách ngày Ngũ phái định ước hội tập ở đỉnh núi Ngọa Hổ vùng Quát Thương sơn rõ ràng chỉ còn năm hôm nữa thôi.
Trong ngày thứ tư, chàng bị hạn chế chỉ hoạt động trong vườn hoa, cũng do Hồng Oa hậu đãi nên không có một cơ hội nào để thoát thân, nhưng cô ta cũng không khêu gợi chàng nữa, tuy nhiên lại biểu hiện sự quan hệ rất thân thiết.
Chàng ta xem ra, cô ta đối vơi mình, một người đáng thương không biết sống chết, cũng thất vọng vô cùng.
Chàng ta không khỏi cười thầm, Đông Kiếm Âu Dương Trường xây dựng Vô Song bảo ba mươi năm, tự cho rằng Vô Song bảo là vô địch thiên hạ, nhất tâm nhất ý muốn được thống trị võ lâm. Thế nhưng trong tay của ông ta bất quá chỉ có lác đác mấy người trung thành là Hắc Bạch song ma và mấy người Bạch Bính kiếm sĩ mà thôi.
Buổi tối này, Mã Thiên Hành sau khi giải ra Tiên Cơ Võ Khố ở bức cở trắng, Âu Dương Thừa Kiếm bèn đem ra bức cờ trắng của mình đưa cho chàng xem một tí, sau đó liền lấy lại bức cờ đen của chàng.
– Bây giờ ngươi cần phải tiến hành bước công tác thứ hai là tìm ra “Từ lang”. Mấy ngày nay ngươi có nghĩ gì đến những sự việc liên quan đến “Từ lang” này không?
Mã Thiên Hành chưa trả lời thì Đông Kiếm Âu Dương Trường đột nhiên bước vào phòng.
Mã Thiên Hành nhập vào Nội viện đã bốn ngày rồi, mà đây là lần thứ nhất thấy lão ta xuất hiện. Lão gật đầu cười, đến ngồi lên trên một chiếc ghế, bắt đầu cất giọng nói :
– Bây giờ trình độ tiến triển như thế nào rồi?
Âu Dương Thừa Kiếm nói rằng đã giải ra được mười điểm chính. Đông Kiếm tỏ ý khen ngợi, gật đầu cười tiếp lời :
– Rất tốt, tuy nhiên nói về người “Từ lang” này ta nghĩ rằng không phải là dựa vào nghiên cứu mà có thể tìm ra được, điều tất yếu là trước đây trên các loại thư tịch đã từng thấy qua một người họ Từ mà có quan hệ mật thiết với bức cờ. Bây giờ có thể từ tác phẩm của ông ta mà tìm ra những manh mối ăn khớp nhau về Tiên Cơ Võ Khố. Mã kỳ sĩ cho rằng đúng không?
Mã Thiên Hành giọng kính cẩn đáp :
– Vâng, tại hạ trước đây rất lâu đã đọc qua trong một cuốn thư tịch có một người họ Từ, trong đó có liên quan đến bức cờ, nhưng chỉ trong thoáng chốc nghĩ không ra được.
Đông Kiếm lập tức quay lưng sang hướng Âu Dương Thừa Kiếm hỏi :
– Có những cuốn sách quan hệ đến bức cờ, con đã thu thập được về không thiếu chứ?
Âu Dương Thừa Kiếm đưa tay chỉ lên giá sách bày bố ở trong phòng, quay đầu nhìn lên Mã Thiên Hành, nói :
– Đều ở trong đó, Mã lão huynh có thể thử đi tìm xem.
Mã Thiên Hành “à” một tiếng, đứng dậy đi đến trước giá sách, giả bộ lục tìm.
Đang lúc tìm xem, bỗng nghe Đông Kiếm cười nhẹ, từ từ nói :
– Vừa rồi lại có một tin tức được báo, họ xác thực vào ngày Trùng Cửu sẽ tụ hội tại đỉnh Ngọa Hổ ở núi Quát Thương.
Âu Dương Thừa Kiếm cười, tiếp lời :
– Ồ, như vậy mình cũng phải phí sức lắm đấy.
Đông Kiếm trầm ngâm nói :
– Điều đó ta đã nghĩ rồi, hai cha con chúng ta có thể ung dung ứng phó được, nhưng Bốc tổng giáo cùng mấy người kia sợ rằng khó đương đầu đấy…
– Hai vị hộ pháp đến lúc đó có nghe được tin mà đến không?
– Ta đã truyền lệnh cho mọi người khắp nơi của bảy tỉnh phía nam tìm kiếm họ, muốn họ mau đến đúng lúc.
– Trước mắt thân phụ có dự định thế nào?
– Ý của ta là trong Ngũ phái chỉ có Huệ Tâm Thượng Nhân là một đối thủ rất mạnh, nếu như chúng ta có thể trước ngày Trùng Cửu tìm cách chặn đứng lão ta mà tiêu diệt, thì lúc đó tất sẽ đánh bại được họ.
– Lại có Nam Thiên Sắc Ma thì sao?
– Lão ta đang có sự xung đột gay gắt với Chúc Cửu Linh, không biết ra sao?
– Trong tin tức có báo cáo gì về hành tung của Huệ Tâm Thượng Nhân hay không?
– Có ngày trước xuất hiện tại Tứ Dương.
– Thế thì ngày mai chúng ta sẽ đi ngay.
– Tốt nhất là đi bây giờ, chỉ là lúc này…
Mã Thiên Hành nghe đến chấn động thầm nghĩ: “Thế nào, ngươi bây giờ muốn đi sao? Hai trang Tiên Cơ Võ Khố lúc này đều ở trong người Âu Dương Thừa Kiếm, các ngươi đi như vậy thì ta không phải là người đã công phu giải quyết một sự việc lớn, giờ chỉ thiếu một chút nữa mà không hoàn thành được”.
Trong lúc đang suy nghĩ trong tâm, chỉ nghe Âu Dương Thừa Kiếm nói :
– Được rồi, tôi đi gọi Lư Bách Thọ đến, ông ta thọ thương tuy chưa lành hẳn, nhưng rất có thể đến được.
– Thế thì về việc này ta đi sắp xếp công việc rồi lập tức đi ngay.
Đông Kiếm nói xong, liền quay mình ra khỏi phòng.
Âu Dương Thừa Kiếm đứng dậy đi đến sau lưng Mã Thiên Hành đang lật xem thư tịch, cười nói :
– Mã lão huynh có nghe đến không?
Mã Thiên Hành bỗng nhiên “à” một tiếng, quay đầu ngạc nhiên hỏi :
– Âu Dương huynh nói gì?
Âu Dương Thừa Kiếm mỉm cười nói :
– Ta giờ phải đi ra khỏi bảo, khoảng sáu bảy ngày trở về, trong thời kỳ này ta sẽ sai bảo một người Bạch Bính kiếm sĩ ở trong bảo đến tiếp đãi ngươi, ngươi có khó khăn gì có thể đề xuất với người ấy, sẽ giải quyết cho ngươi.
Mã Thiên Hành nét mặt hiện vẻ lúng túng :
– Tại hạ nếu như mới hai ngày mà có thể tham cứu ra được những điều cơ diệu của Tiên Cơ Võ Khố, thì muốn sớm được trở về cố hương…
– Việc gì phải gấp như vậy?
– Âu Dương huynh có điều không biết được, tại hạ nếu như đã nhận được một vạn lượng bạc thì phải trở về cố hương để xây dựng lại sự nghiệp cũ.