Tào Can đáp:
– Đó là những gian trại của những người dân du mục, chăn nuôi cừu, ngựa và các loại súc vật khác cần phải có cỏ non, nên cất lều giữa những cánh đồng này mới đủ thực phẩm cho bọn chúng ăn, nơi đây ngu huynh đã từng qua lại mấy lần rồi nên huynh biết rất rõ. Tần nhị đệ mới đến đây lần đầu tiên phải không?
Tần Bảo gật đầu:
– Tiểu đệ mới tới cánh đồng cỏ này có một lần, nên không hiểu gì về các gian trại kia.
Tào Can giục:
– Tần nhị đệ, chúng ta hãy đi mau, kẻo trời sắp tối khó lòng hỏi xin chỗ nghỉ ngơi.
Tào Can giục ngựa chạy nhanh hơn trước, Tần Bảo thúc ngựa theo phía sau.
Chẳng mấy chốc người ngựa Tào Can và Tần Bảo đã tới các gian trại.
Tần Bảo đưa mắt nhìn qua, nhận ra trên khoảng cỏ rộng rải rác có trên hai mươi gian trại nối tiếp nhau thành hai hàng. Trại cất bằng cây, lợp bằng lá rừng.
Tào Can trỏ về một gian trại có ánh đèn chiếu sáng ra ngoài cửa:
– Tần nhị đệ, chúng ta hãy xuống ngựa vào hỏi thăm trại chủ xem sao.
Hai người xuống ngựa dắt vào gian trại có ánh đèn.
Vừa tới cửa trại, chợt thấy một lão nhân tuổi trạc ngũ tuần từ trong bước ra.
Lão nhân dừng lại hỏi:
– Nhị vị công tử định tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm nay phải không?
Tần Bảo buông dây cương ngựa vòng tay:
– Thưa lão trượng, anh em lỡ đường, trời đã tối không thể tiếp tục đi được nữa, xin lão trượng lượng tình cho anh em tiểu bối nghỉ qua đêm nay, đợi sáng sẽ lên đường.
Nhìn kỹ gương mặt Tần Bảo, lão nhân vui vẻ:
– Được. lão thỉnh mời nhị vị công tử bước vào trong, rồi sẽ chuyện trò.
Lão nhân đi trước, Tào Can và Tần Bảo chậm chậm đi theo phía sau.
Vừa bước vào trong gian trại qua ánh đèn, nhận ra đôi nam nữ thiếu niên, Tần Bảo đã phải sững sờ.
Đôi thiếu niên nam nữ chàng vừa gặp trên con đường dẫn tới đây, và ả đã từng sỉ nhục chàng, gọi chàng là tên bại hoại ghẹo gái giữa đường.
Mặt ngọc Tần Bảo đỏ lên như gấc chín tới, nhưng cố thản nhiên như chưa hề gặp họ.
Gã thiếu niên mặc áo gấm đưa mắt nhìn Tần Bảo gay gắt, nhìn Tào Can một cái rồi dời ánh mắt đi nơi khác làm như chưa từng gặp lần nào.
Riêng ả thiếu nữ vận xiêm y sặc sỡ không thèm nhìn một ai cả, thái độ của ả quả là một nữ nhân kiêu căng tự phụ đúng như lời Tào Can đã nói.
Lão nhân trại chủ trỏ tay vào hai chiếc ghế bện bằng loại dây rừng bảo Tào Can và Tần Bảo:
– Nhị vị công tử hãy ngồi xuống đó dùng bữa với lão phu. Hãy tự nhiên đừng khách sáo chi cả.
Lão ngồi xuống, Tần Bảo và Tào Can cũng ngồi xuống, vô tình đối mặt với ả thiếu nữ xinh đẹp kiêu căng.
Ả vừa hất mặt đi nơi khác vừa bĩu môi, cũng không nhìn Tần Bảo như lúc còn ngoài quan đạo.
Tần Bảo cũng ngoảnh mặt đi nơi khác tránh gương mặt khó ưa của thiếu nữ.
Hai tên gia nhân dọn mâm cơm trên bàn, chỉ có hai món ăn thô sơ bằng thịt thỏ.
Lão nhân trại chủ vui vẻ mời Tần Bảo, Tào Can và đôi thanh niên nam nữ dùng bữa.
Sẵn trong bụng đã đói cồn cào, Tần Bảo và Tào Can ngồi ăn ngon lành không một chút khách sáo.
Gã thiếu niên gườm gườm nhìn Tần Bảo một hồi rồi không nói không rằng đứng dậy.
Gã chỉ chào lão nhân trại chủ rồi cùng ả thiếu nữ kiêu sa bước ra ngoài, không ngó ngàng gì tới Tần Bảo và Tào Can và cũng chẳng có lời nào.
Chờ cho đôi thiếu niên nam nữ khuất dạng rồi, lão nhân trại chủ dừng đũa lại, nhìn Tần Bảo:
– Cặp nam nữ lạ mặt kia thật là quái gở, cùng là người trung thổ với nhị vị công tử, gặp nhau chẳng có một lời chào hỏi, lại còn tỏ ra mình là một người vọng tộc cao sang, chỉ ăn một chén cơm rồi bỏ đi, chê bai thức ăn của người dân dã, lần sau có tới đây lão hủ sẽ không tiếp đãi hạng người kiêu căng như vậy.
Tần Bảo ném mắt nhìn sang Tào Can, cả hai cùng nở nụ cười ý nhị nhưng chẳng nói gì.
Bữa cơm xong, đã thấy bọn nam nữ mục đồng lần lượt lùa hàng trăm con lừa, hàng trăm con ngựa và bầy dê từ ngoài đồng cỏ trở về chuồng nhốt lại.
Bọn nam nữ đi tắm rửa, dùng cơm rồi ra ngoài sân rộng đốt lửa lên. Phút chốc ngọn lửa cháy bập bùng soi sáng những gương mặt chất phát hiền lành.
Một tên gia nhân bưng trà lên mời lão trại chủ. Tần Bảo và Tào Can cùng uống.
Uống trà xong, lão nhân trại chủ đứng dậy bảo Tần Bảo và Tào Can:
– Nhị vị công tử hãy đi theo lão phu ra ngoài sân xem bọn con trai con gái múa may ca hát cho tinh thần được sảng khoái rồi sẽ vào trại bên kia nghỉ ngơi.
Tào Can và Tần Bảo theo chân lão nhân trại chủ đi ra sân.
Tần Bảo trông thấy bọn trai vận phục chẽn trông thật gọn gàng, còn đám con gái vận phục theo lối Hồi giáo, áo quần màu sặc sỡ, hai cánh tay áo rộng, tóc vấn tròn lên cao, để lộ những chiếc gáy nõn nà.
Bọn trai gái quây quần vừa nhảy múa vừa cất tiếng hát lảnh lót, du dương ấm áp làm dịu lòng người sau một ngày cần cù mệt nhọc.
Lão nhân trại chủ nhìn bọn trai gái nhảy múa hát ca, thích thú day qua Tần Bảo:
– Nhị vị công tử thấy thế nào, ca nhạc trên đồng cỏ nghe êm tai không?
Tần Bảo khen ngợi:
– Thật là tuyệt diệu, bình sinh vãn bối chưa từng được thưởng thức cảnh vui tươi ngoạn mục này.
Lão nhân trại chủ tươi cười tỏ ra sự hài lòng, vỗ vai Tần Bảo nói:
– Công tử quả là một trang thiếu niên phong hoa tuyết nguyệt, biết thưởng thức nghệ thuật của dân gian, chắc công tử là một ái tử của danh gia vọng tộc chắc?
Tần Bảo từ tốn:
– Lão trượng chỉ dạy quá lời, sự thật tiểu bối chỉ là một thiếu niên bình thường, học vấn văn chương chẳng có bao nhiêu.
Ba người tiếp tục nhìn bọn trai gái nhảy múa ca hát cho tới khi ngọn lửa tàn lụi.
Lão nhân trại chủ chỉ tay sang một gia nhân đứng gần đó bảo:
– Ngươi hãy đưa nhị vị công tử này vào trang trại cuối cùng nghỉ ngơi, nhớ phải chu đáo.
Tên gia nhân vâng dạ, Tần Bảo và Tào Can đứng lên từ biệt lão nhân trại chủ rồi đi theo tên gia nhân vào một gian lều, có đống cỏ khô trải trên mặt đất.
Hai người mỏi mệt vì đi trọn một ngày, khi vừa nằm xuống đã thiếp đi trong giấc ngủ êm đềm…