Im đi phút giây, lão quái nhân vẫn bằng một giọng điệu trầm đều:
– Trong vòng tám năm lão phu và lão Đông Tà đã đấu nhau ba trận, mỗi trận là một ngày một đêm, bất phân thắng bại, dĩ nhiên, lão sử dụng theo võ công âm đạo, còn lão phu thì dương đạo, vì võ công xung khắc lẫn nhau nên trận đấu kéo dài.
Sang trận thứ tư thì…
Như nghẹn ngào trào lên cổ, chợt lão quái nhân im đi chưa tiếp được lời. Hai luồng mắt lão chớp chớp như vừa bị làn mây che mờ.
Chử Đồng nóng nảy không nén nổi hỏi lão quái nhân:
– Thưa lão tiền bối. Trận thứ tư thế nào? Lão tiền bối và lão Đông Tà ai thắng ai bại?
Nuốt trôi nghẹn ngào trong cổ, giọng nói của lão quái nhân đổi khác:
– Trận thứ tư lão phu và lão Đông Tà đấu nhau trong một ngày một đêm gồm trên ngàn chiêu, cuối cùng lão phu đành cam thất thủ.
Tần Bảo bật thốt:
– Thật đáng tiếc!
Chử Đồng cũng bật than:
– Lão tiền bối thua trận một cách oan uổng.
Lão quái nhân gật đầu:
– Đúng vậy, giữ lời giao ước, lão phu tự chặt hai bàn chân và ngồi trên bàn thạch này tính đã mười tám năm qua rồi.
Tần Bảo và Chử Đồng cùng bật “Ồ” lên nhìn hai bàn chân cụt của lão quái nhân, trong lòng cảm khái khôn cùng.
Tần Bảo hỏi:
– Thưa lão tiền bối, cứ như điều giao ước kẻ thua có quyền trọn đệ tử đấu lại với kẻ thắng, chẳng hay vị tiền bối có chọn cao đồ nào tái đấu với lão Đông Tà hay không?
Lão quái nhân khẽ gật đầu:
– Căn cứ theo điều giao ước, sau đó lần lượt lão phu chọn được bốn gã đệ tử tái đấu với gã Đông Tà nhưng tất cả đều thảm bại và vong mạng bởi chiêu thức mới của lão.
Lão quái nhân trỏ tay sang phía gốc cây đại thụ đằng xa:
– Nhị vị thiếu hiệp hãy xem, bốn bộ hài cốt nằm kia là bốn gã môn đồ của lão phu đó.
Tần Bảo và Chử Đồng cùng quay lại nhìn dưới gốc cây đại thọ cách khoảng hai mươi trượng, nhận ra có bốn bộ hài cốt phát xanh rờn lấp lánh ánh sáng trong đêm rợn cả người.
Bốn bộ hài cốt theo năm tháng nắng mưa đã biến thành bốn bộ ma hoa.
Cả Tần Bào và Chử Đồng cùng rùng mình mấy lượt, nghe buốt lạnh xương sống.
Tần Bảo quay lại:
– Thưa lão tiền bối. Sau ngày thua trận, lão tiền bối đã phải ngồi trên thạch bảo này không được xê dịch bước nào, do đâu lão tiền bối lại chọn được bốn vị cao đồ tái đấu với lão Đông Tà và thua trận.
Giọng nói của lão quái nhân vẫn còn trong cơn xúc động mạnh vì chuyện năm xưa:
– Lão phu nhờ vào tiếng hú vừa rồi như lão phu vừa hú cho nhị vị thiếu hiệp từ ngoài quan đạo nghe thấy, động tính hiếu kỳ vào trong cánh rừng này. Chính bốn tên đệ tử của lão phu vì nghe tiếng hú chạy vào đây, nên lão phu mới có người chọn làm đệ tử dạy võ công tái đấu cùng lão Đông Tà.
Tần Bảo bật nói:
– À…thì ra là như vậy…
Tần Bảo thắc mắc
– Thưa lão tiền bối, cứ như câu chuyện lão tiền bối vừa kể, theo thiển ý của tiểu bối, lão tiền bối đã đấu với lão Đông Tà ba trận, mỗi trận một ngày một đêm bất phân thắng bại như vậy chứng tỏ công lực song phương bằng nhau, vậy trận thứ tư sao lão Đông Tà lại thắng tiền bối và bốn vị cao đồ lại chết thảm trong các trận tái đấu với lão Đông Tà?
Lão quái nhân buông tiếng thở dài:
– Bất cứ trong trận đấu nào xưa nay, dù hai bên nội lực lẫn võ công bằng nhau nhưng chuyện thắng bại còn có nhiều điều may rủi, hoặc đang khi giao đấu với đối thủ bị phân tán, hoặc vì một chút sơ hở hay coi thường, đó là chuyện thường, đó là sự thường xảy ra trên chốn giang hồ. Lão phu thua trận chỉ vì lão Đông Tà xuất chiêu cuối cùng lão vừa luyện được, lão phu không ngờ, chống trả không kịp nên bại trận.
– Còn bốn đệ tử bởi do nội lực kém sút, nội lực của lão Đông Tà gồm một trăm hai mươi năm, nội lực của bọn chúng chỉ có sáu mươi năm, dù chiêu thức cao thâm đến đâu cũng phải chết trong tay lão. Thiếu hiệp đã rõ rồi chứ?-
Tần Bảo khẽ gật:
– Tiểu bối hiểu rõ. Tiểu bối lại không ngờ có trường hợp này.
Chợt nhớ lại vừa rồi có một nhân vật thần bí nào dọa dẫm chàng và Chử Đồng. Tần Bảo hỏi lão quái nhân:
– Thưa lão tiền bối, lão Đông Tà lập trận “Mê lâm kỳ trận” trong cánh rừng này có ý gì?-
– Lão sợ có người vào đây phá phách và có một cao nhân nào đó cứu lão phu, nên lão lập trận để ngăn ngừa, không cho bất cứ ai lọt vào đây cả. Do đó vừa rồi lão phu mới sử dụng thần công cất tiếng hú thỉnh mời nhị vị thiếu hiệp vào đây.
Bỗng lão thở dài:
– Nhưng thiếu hiệp đã vào “Mê lâm kỳ trận” này rồi đừng hòng thoát khỏi, chỉ có một cách duy nhất chờ chết đói mà thôi.
Tần Bảo và Chử Đồng đều kinh hãi đưa mắt nhìn nhau một cái tỏ sự lo lắng.
Hai người nhìn lão quái nhân chưa nói thêm một lời nào.
Tần Bảo nghĩ thầm:
– Lão Đông Tà quả nhiên độc ác, lão tiền bối đã tự chặt hai bàn chân và tự ngồi trên bàn thạch, lão lại còn lập “Mê lâm kỳ trận” với dụng tâm cô lập lão tiền bối chết đói giữa cánh rừng này khỏi phải mang lấy tai tiếng giết kẻ đối phương của mình, đồng thời cũng giết luôn các đại cao thủ trên giang hồ bằng cách cho tái đấu, bốn bộ hài cốt nằm dưới gốc cây cổ thụ chính là nạn nhân của lão, bây giờ đến lượt ta và Chử huynh cũng phải chết đói trong kỳ trận này.
Bất giác Tần Bảo buâng khuâng trong lòng khôn tả.
Tần Bảo còn đang nghĩ ngợi, chợt lão quái nhân nói:
– Nhị vị thiếu hiệp đang nghĩ cách rời khỏi “Mê lâm kỳ trận” của lão Đông Tà phải không?
Chử Đồng đáp mau:
– Thưa lão tiền bối đúng vậy. Chẳng hiểu lão tiền bối có cách nào chỉ giáo bọn tiểu bối thoát khỏi “Mê lâm kỳ trận” của lão Đông Tà không?
– Nếu không có phương cách thoát nạn, lão phu nói với nhị vị thiếu hiệp làm chi vô ích.
Chử Đồng gấp lên:
– Phương cách gì thoát khỏi “Mê lâm kỳ trận” xin lão tiền bối chỉ dạy cho bọn tại hạ?
Lão quái nhân chậm rãi đáp:
– Nhị vị đánh thắng lão Đông Tà theo như điều kiện giao ước trước kia là sẽ giải tỏa ” Mê lâm kỳ trận” cho nhị vị ra đi.
Tần Bảo vội hỏi:
– Thưa lão tiền bối, hiện nay lão Đông Tà đang trú ẩn nơi nào, có gần đây không?-
Lão quái nhân nhìn Tần Bảo:
– Thiếu hiệp có ý định đấu nhau một trận với lão Đông Tà phải không?-
Tần Bảo gật mạnh đầu:
– Phải tiểu bối sẽ đấu với lão Đông Tà một trận một còn một mất. Xin lão tiền bối cho tiểu bối biết hiện nay lão đang ở nơi đâu?
Quét hai luồng mắt sáng rực như hai ngọn đèn thần trên khắp người Tần Bảo như muốn khám phá cái căn cốt, tinh hoa của chàng.
Lão bật thốt:
– Cân cốt phi thường…
Rồi lão quái nhân hỏi Tần Bảo:
– Thiếu hiệp tên gì?
– Tiểu bối tệ danh là Tần Bảo.
Lão quái nhân lại hỏi:
– Lệnh tôn cao nhân là gì?
– Phụ thân của tiểu bối là Thần Châu Kỳ Hiệp Tần Quỳnh, còn mẫu thân là Tuyệt Đại Hằng Nga Đông Thì, còn tổ phụ là Thiên Tả Đại Ma Tôn Tần Tri.
Lão quái nhân “A” lên một tiếng, mở to hai măt nhìn gắn vào Tần Bảo.
Hai luồng mắt sáng rực lạnh căm chiếu thẳng vào mặt làm Tần Bảo phát rùng mình.
Chàng khẽ than:
– Nguy rồi, chẳng hiểu trước kia phụ thân hay tổ phụ ta có mối oán thù gì với lão, lão lại nhìn ta bằng cặp mắt nghe rợn như thế.
Nhưng lão quái nhân đã gật gù khen:
– Quả là “Hổ phụ sinh hổ tử”. Trông Tần thiếu hiệp chằng khác nào Tần kỳ hiệp năm xưa.
Tần Bảo buông hơi thở phài nhẹ nhõm.
Chàng quay sang Chử Đồng:
– Thưa lão tiền bối, còn vị này tên là Chử Đồng, người huynh đài vừa kết nghĩa với tiểu bối.
Ánh mắt sáng rực như cặp đèn thần của lão quái nhân lướt qua Chử Đồng khẽ gật gù.
Lão quái nhân nhìn trở lại Tần Bảo, với một giọng thật ôn nhu:
– Lão phu không ngờ thiếu hiệp lại là con trai của Tần kỳ hiệp và Đông Thi nương tử, cháu nội của Đông Tà Đại Ma Tôn danh tiếng lẫy lừng. Quả là một điều may mắn.
Qua câu chuyện đối đáp từ nãy giờ, Tần Bảo hiểu rõ lão quái nhân là một cao thủ thuộc chánh đạo giang hồ, nên muốn biết qua danh hiệu.
Chàng chấp tay:
– Tiểu bối xin mạo muội dám hỏi cao danh quí tánh của lão tiền bối là gì?
Lão quái nhân buông gọn:
– Vô Cực Dị Nhân.
Cả Tần Bảo và Chử Đồng đều sửng sốt, trố to bốn mắt nhìn lão quái nhân chính là Vô Cực Dị Nhân không hề thấy nháy.
Vô Cực Dị Nhân!
Một nhân vật truyền thuyết trên giang hồ từ bấy lâu nay, chỉ nghe tên mà không thấy người giống như con thần long có đuôi mà không có đầu, không ngờ xuất hiện trong cánh rừng già này lại bị lão Đông Tà câu thúc ngồi trên bàn thạch cho đến trọn đời như vậy.
Quả nhiên đây là một chuyện ngoài sức tưởng tượng của Tần Bảo và Chử Đồng.
Trong lòng Tần Bảo càng tăng thêm cảm khái cho số phận của một nhân vật võ lâm đại kỳ tài mắc nạn.
Tần Bảo cung kính:
– Bọn tiểu bối không ngờ đêm nay tới cánh rừng này lại được gặp một cao nhân cao ngất thấu từng mây chẳng hề hay biết quả thật là một điều vinh hạnh cho bọn tiểu bối.-
Vô Cực Dị Nhân phất tay khằng khiu, bằng một giọng ôn tồn:
– Tần thiếu hiệp nói sai rồi chính lão phu được gặp nhị vị thiếu hiệp mới là điều vinh hạnh. Chứ không phải nhị vị đâu.
Lão nhân tiếp lời:
– Lão phu đã chờ đợi mười tám năm qua mới có cơ hội này.
Tần Bảo ngạc nhiên:
– Lão tiền bối muốn nói gì, tiểu bối trí óc thiển cận không hiểu, xin lão tiền bối chỉ dạy cho.
Vô Cực Dị Nhân nói như khẳng định:
– Theo ý định của lão phu, thiếu hiệp hãy đấu với lão Đông Tà một trận cuối cùng, vì lần này là lần chót đã đến ngày mãn hạn kỳ.
Tần Bảo hăm hở:
– Chính tiểu bối cũng có ý định đó, tiểu bối đấu một trận tử sanh cùng lão Đông Tà, nhưng chỉ sợ e tiểu bối làm cho lão tiền bối thất vọng đó thôi.