Gã thiếu niên áo gấm đã tới gần. Nhận rõ gương mặt gã Tần Bảo bật à lên một tiếng và thốt:
– La Hải !
Gã thiếu niên áo gấm chính là La Hải đã gặp chàng lúc ở cánh đồng cỏ bao la nơi biên thùy Trung Thổ và Hồi Thổ lúc nọ. La Hải tới gần Tần Bảo dừng lại, nhìn chàng cất tiếng cười ha hả:
– Tần huynh, tiểu đệ đi tìm huynh mấy ngày rồi, nay bỗng gặp nơi đây quả là vạn hạnh.
Giọng nói của La Hải rất thân tình làm như đã là bằng hữu của Tần Bảo từ bao giờ vậy. Tần Bảo ngạc nhiên:
– Sao La huynh biết tiểu đệ tới đây?
La Hải tươi cười:
– Tiểu đệ không biết. Tiểu đệ cứ đi tìm Tần huynh may sao gặp ở nơi này.
Tần Bảo e dè:
– La huynh đi tìm tiểu đệ có chuyện gì chỉ giáo hay không, xin nói cho đệ biết.
Đưa mắt nhìn Chử Đồng ngồi trên lưng ngựa đằng kia. La Hải ái ngại:
– Tiểu đệ xin được hỏi? Vị huynh đài đang ngồi trên lưng ngựa kia là ai?
Thấy La Hải không có gì thù hằn, Tần Bảo nói thật:
– Vị ngồi trên lưng ngựa kia tên là Chử Đồng, anh em kết nghĩa của tiểu đệ đấy.
Chàng nhắc lại:
– La huynh đi tìm tiểu đệ có chuyện gì?
La Hải thong thả đáp:
– Chuyện rất dài dòng, không thể chỉ nói vài lời được. Bây giờ tiểu đệ xin thỉnh mời Tần huynh và vị huynh đài kia tới tệ trang rồi chúng ta se đàm đạo. Đây là hảo ý của tiểu đệ, tần huynh chớ nên chối từ không đợi Tần Bảo kịp đáp lời nào, La Hải thúc giục:
– Tần huynh, hãy lên ngựa đi theo tiểu đệ.
Dứt lời, La Hải quay nhanh trở lại con tuấn mã đang đứng chờ bên vệ đường. Gã leo lên lưng ngựa chờ Tần Bảo và Chử Đồng. Đã có một lần quen với La Hải và La Yến trong đêm đánh nhau với bốn tên đại hán bịt mặt tại các gian trại chăn nuôi. Tần Bảo không có cách nào từ chối được, hơn nữa chàng cũng muốn biết chuyện gì xem ra gã có vẻ trịnh trọng quan tâm đến như thế.
Tần Bảo trở lại con bạch mã, nói với Chử Đồng:
– Chử huynh, chúng ta hãy đi theo vị bằng hữu kia xem gã cần chuyện gì. Gã quen thân với tiểu đệ từ trước.
Tần Bảo nhảy lên con bạch mã giật sợi dây cương chạy tới chỗ La Hải đang chờ đợi. Chử Đồng không kịp hỏi thêm, cũng phải thúc giục ngựa chạy theo sau Tần Bảo. Chờ Tần Bảo tới, La Hải cho ngựa chạy song song với ngựa của chàng. Chử Đồng và hai chục tên kỵ mã lục tục đi phía sau lưng hai người. Được một lúc La Hải lên tiếng:
– Từ ngày chia tay nhau tại cánh đồng cỏ ngòai biên thùy Trung Thổ, Hồi Hồi, tiểu đệ hằng nhớ Tần huynh, bởi trong đêm đó chúng ta có vài kỷ niệm đang ghi. Nhưng muốn đi tìm không hiểu huynh đệ ở phương trời nào. Nay bất ngờ gặp huynh đệ quả thật là tam sinh hữu hạnh.
Tần Bảo nhắc lại:
– Chẳng hay La huynh đi tìm tiểu đệ có chuyện gì dạy bảo hay không?
La Hải đáp:
– Tiểu đệ đi tìm Tần huynh chính là để thỉnh mời huynh tới dự ngày lễ đại hỷ của đệ.
Tần Bảo reo vui:
– Ồ, nói như thế có nghĩa là La huynh sắp cưới vợ, tiểu đệ xin mừng cho huynh.
Giọng La Hải chợt buồn:
– Đúng rồi, nhưng chuyện hôn nhân này rắc rối cho tiểu đệ, nên tiểu đệ đi tìm Tần huynh thỉnh tới tệ bảo tìm cách hóa giải dùm.
Tần Bảo ngạc nhiên:
– Đại hỷ là ngày lễ vui nhất của đời người, bất cứ ai cũng đều hoan hỉ. La huynh có điều gì rắc rối phải tìm cách hóa giải. La huynh có thể nói thật rõ ràng cho tiểu đệ nghe được không?
La Hải gật đầu:
– Dĩ nhiên tiểu đệ phải nói rồi.
Gã bằng một giọng chân thành:
– Tiểu đệ không giấu gì Tần huynh, trước kia không lâu đệ có yêu tha thiết một thiếu nữ và nàng cũng thương yêu đệ một cách chân thành. Cả hai từng minh thệ dưới bóng trăng. Nhưng bây giờ, gia gia của đệ lại cưới một cô gái khác cho đệ mà đệ thì không thể nào yêu cô gái này được. Tần huynh là chỗ chí thân nên đệ nhờ huynh.
Tần Bảo nhủ thầm:
– Ta và gã trước đây đâu có tình nghĩa đậm đà gì, bất quá cái đêm đó ta trợ giúp cho ả liễu đầu La Yến đánh đuổi hai tên đại hán bịt mặt cứu nguy ả thôi, nhưng bây giờ gã nói vậy chẳng lẽ ta lại bác bỏ mất đi thiện cảm hay sao.
Nghĩ vậy, Tần Bảo không phản ứng về chuyện tình nghĩa chi thân chỉ hỏi:
– Theo ý của La huynh, huynh muốn tại hạ hóa giải thế nào về chuyện đó.
La Hải thân mật:
– Khi về tệ trang rồi tiểu đệ sẽ đưa Tần huynh yết kiến gia gia, sẵn đó huynh đệ hãy nói với gia gia một vài lời, có thể gia gia sẽ nghe lời huynh đệ đình chỉ cuộc lễ đại hỷ cho đệ.
Tần Bảo lại hỏi:
– Từ trước tới nay tiểu đệ chưa từng tới bảo trang, cũng chưa từng quen biết tiền bối một lần nào đệ sẽ lấy tư cách gì nói với tiền bối cho ổn.
La Hải khẳng định:
– Dù từ trước đến nay Tần huynh chưa gặp gia gia đệ lần nào cũng chưa tới tệ trang, nhưng tiểu đệ biết huynh có thể can gián được chuyện hôn nhân của đệ một cách có hiệu quả.
Gã trịnh trọng:
– Chính gia gia của tiểu đệ cũng đang nóng lòng muốn thấy mặt Tần huynh đó.
Tần Bảo ngơ ngác không hiểu gì cả. Chàng như người từ trên cung trăng vừa rơi xuống. trong lòng chàng hoang mang khôn tả. La Hải giục:
– Tần huynh hãy tạm gác chuyện đó, chúng ta hãy đi mau kẻo gia gia nóng lòng trông đợi. Tệ trang ở chỗ dãy núi xanh xanh trước mặt kia.
La Hải trỏ tay về phía trước mặt có một dãy núi xa xa, rồi thúc ngựa đi nhanh hơn trước. Quả là một truyện dở khóc dở cười, nhưng mọi sự đã lỡ rồi. Tần Bảo đành thúc ngựa chạy theo La Hải, không hỏi thêm một lời nào nữa.
Chàng định tới gặp phụ thân La Hải xem lão nói những gì rồi sẽ liệu toan. Chử Đồng và hai mươi tên kỵ mã lục tục phi ngựa ở phía sau hai người. Đòan kỵ mã kẻ trước người sau tới dãy núi vào lúc mặt trời đã về chiều. Đó đây trên đỉnh núi cao còn vương những vệt nắng vàng dìu dịu. La hải day qua Tần Bảo:
– Đây là dãy núi tên Ngũ Nhạc còn gia gia của tiểu đệ tên La Hán, Tần huynh đệ hãy nhớ lấy.
Nghe La Hải nói tới tên “Ngũ Nhạc” Tần Bảo chợt nhớ lại lời nói của La Yến trong đêm chàng đánh nhau với hai tên đại hán bịt mặt.Ả hiểu lầm chàng về chuyện chàng khen hai con tuấn mã tuyệt đẹp sau đó bảo chàng tới núi Ngũ Nhạc cầu hôn và ả ở tại gia trang chờ đợi chàng tới.
Ả đã nói chuyện với phụ thân ả, nên La Hán trông đợi chàng tới nói chuyện cầu hôn chăng? Tần Bảo bâng khuâng trong lòng khôn tả, nhưng chỉ vì đêm đó chàng đâu có nói chuyện cầu hôn với La Yến thì còn lo sợ gì nữa chứ. Tần Bảo bình thản đi theo La Hải tiến vào con đường mòn dẫn hút vào trong…