Nàng òa khóc ngất.
Một lúc sau Vu Sơn Ma Nữ ngẩng mặt lên nhìn Tần Bảo, giọt lệ đầm đia.
Nàng hỏi:
– Tần Bảo, gia gia ta chết thật rồi sao ?
Tần Bảo gật đầu:
– Nam Nhạc lão tiền bối tự sát bằng cách ấn vào tử huyệt trước mắt ta sau khi trao cho ta lá thư và mảnh ngọc.
Vu Sơn Ma Nữ lau giọt lệ, đọc tiếp:
– . . . Để đền đáp lại công ơn của Tần thiếu hiệp, ta chon gã làm rể đông sàng sánh duyên cùng ái nữ Lăng Xảo Nhi. . .
Vu Sơn Ma Nữ đỏ ửng cả gương mặt ngọc.
Vu Sơn Ma Nữ lại tiếp:
– . . . Ta nhờ Tần thiếu hiệp sau khi ta chết rồi đua thi hài ta ra khỏi vùng cấm địa của Đoạn Hồn giáo chôn cất một nơi nào đó, thiếu hiệp sẽ tới núi Vu Sơn nói cho phu nhân và ái nữ biết tới đó đua thi hài ta trở về núi mai táng. Về phần phu nhân hãy cử hành hôn lễ cho ái nữ và thiếu hiệp, được vậy là ta đã mãn nguyện rồi. Thôi ta đi đây.
Nam Nhạc Lăng Di
Vu Sơn Ma Nữ hét lên một tiếng, bất tỉnh ngã lăn xuống đất.
Tần Bảo kinh hãi đứng dậy xô chiếc ghế chạy qua ôm lấy Vu Sơn Ma Nữ.
Chàng ôm lấy nàng lau gọi:
– Cô nương. . . Cô nương mau tỉnh lại. . .
Nhưng Vu Sơn Ma Nữ vẫn bằn bặt trong hôn mê, đôi mắt khép kín lại.
Tần Bảo vội vàng đặt ngọc chưởng lên linh đài huyệt của Vu Sơn Ma Nữ vận chân khí Càn Khôn m Dương Đại Pháp thấu vào, chân khí cuồn cuộn, chuyển sang cơ thể nàng.
Chẳng mấy lúc Vu Sơn Ma Nữ buông tiếng thở phào tỉnh lại mở mắt ra.
Trông thấy Tần Bảo đang ôm mình trong tay, Vu Sơn Ma Nữ ôm chặt lấy chàng khóc thê thảm.
Nàng run run nói:
– Tần ca ca. . . muội chết mất. . .
Vu Sơn Ma Nữ thay đổi cách xưng hô trong cảnh ngộ dau thương này, có lẽ nàng quá cô đơn, mẫu thân đã chết nay phụ thân cũng chẳng còn, nàng bấu viu tình yêu ở nơi Tần bảo.
Tần Bảo sững sờ không ngờ Vu Sơn Ma Nữ thay đổi một cách nhanh chóng như thế.
Trước đây nàng thường gọi chàng bằng ngươi, bây giờ lại ca ca xưng là muội.
Tần bảo không nỡ xô Vu Sơn Ma Nữ ra.
Nàng đang đau khổ, chàng không đành làm cho nàng đau khổ thêm nữa.
Chàng để yên cho nàng ôm chặt lấy chàng.
Vu Sơn Ma Nữ dịu cơn sầu thảm rời khỏi lòng Tần Bảo đứng thẳng lên.
Nàng nhìn chàng qua hai hàng thảm lệ:
– Tần ca ca. . . ca ca chôn cất gia gia ở nơi nào ?
Tần Bảo nhẹ giọng:
– Tại hạ chôn cất Nam Nhạc lão tiền bối trong một cái hang động giữa cánh rừng già cách thị trấn Khai Minh chừng bốn năm mươi dặm, gần sào huyệt của Đoạn Hồn giáo.
Vu Sơn Ma Nữ khẩn khoản ;
– Tần ca ca đưa muội tới đó để muội đem hài cốt gia gia trở về đây mai táng dược không ?
Nhẩm tính giây phút, Tần Bảo đáp:
– Hiện nay tại hạ con có một chuyện rất khẩn cấp chưa đưa cô nương đi liền được, chờ một tháng sau tại hạ tới đây hướng dẫn cô nương tới ngôi mộ Nam Nhạc lão tiền bối, được không ?
Do dự phút giây, Vu Sơn Ma Nữ gật đàu:
– Thôi cũng được. Tần ca ca ở lại đây vài ngày bầu bạn với muội, ca ca có ưng chịu không ?
Không thể nào chối từ lời khẩn khoản thiết tha của Vu Sơn Ma Nữ được, Tần bảo gật đầu:
– Tại hạ xin chiếu theo ý cô nương. . .