Tần bảo đang thúc con bạch mã chạy nhanh trên quan đạo, chợt trông thấy hai người vận võ phục đen, phóng ngang qua cánh rừng trước mắt chàng.
Thoáng nhận ra y phục của hai người áo đen có vẻ quen thuộc, Tần Bảo khẽ thầm:
– Hình như hai tên vận võ phục đen kia là bọn giáo đồ Đoạn Hồn giáo, ta mau tới đó xem bọn chúng có đúng hay không.
Tần Bảo giật mạnh sợi dây cương, con bạch mã liền cất bốn vó phi nhanh.
Tần Bảo dừng ngựa lai phóng mắt nhìn vào cánh rừng cây lá lưa thưa.
Chàng nhận ra hai người áo đen đang phi thân trên con đường uốn luợn như con quái xà quẫy khúc.
Tần Bảo bật thốt:
– Đúng là hai tên sát thủ của Đoạn Hồn giáo, ta hãy đuổi theo xem chúng đi đâu.
Tần bảo rẽ ngựa chạy nhanh vào con độc đạo uốn lượn quanh co.
Hai người vận phục đen chạy phía trước cách chàng chừng một trăm trượng.
Qua hết con đường quanh co uốn luợn phía trước mặt là một khoảng đất trống rộng lớn, nhiều cây tùng bách xanh u, cuối kia một ngọn núi đơn độc cao ngất.
Hai người vẫn võ phục đen chạy về hưỡng ngọn núi cao.
Tần Bảo thúc ngựa chạy mau tới ngọn núi.
Hai người vận phục đen tới chân núi cùng phi thân lên ngọn núi.
Phút chốc tới chân núi, Tần Bảo đưa mắt nhìn lên. Hai người kia đã biến mất trong vòm lá xanh rầm.
Tần Bảo nhận ra trên núi thấp thoáng một trang viện trong vùng cây cối to lớn.
Tần bảo lẩm bẩm:
– Trang viện trên kia của ai, hai tên sát thủ của Đoạn Hồn giáo lên đó có chuyện gì.
Chàng quyết định:
– Bây giờ ta hãy tới bụi cây rậm rạp kia chờ xem bọn chúng có xuống hay không.
Tần Bảo cho ngựa tới ẩn phía sau lá cành rậm rạp.
Thật lâu chợt thấy hai người vận y phục đen phóng trở xuống chân núi.
Tần Bảo chú mắt nhìn kỹ hai người đó.
Phút chốc hai người vận y phục đen phóng xuống chân núi.
Nhận ra hai người đó, Tần Bảo bật thốt:
– Hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo, ta hãy chận bọn chúng lại hỏi xem tới đây có chuyện gì.
Như một làn mây nhẹ, Tần bảo rời khỏi lưng con bạch mã lướt tới ngay trước mặt hai tên sát thủ bịt mặt Đoạn Hồn giáo.
Đang chạy chợt nghe có bóng người từ sau lướt tới cản đường, hai tên sát thủ bịt mặt giật mình cùng lượt thu hồi thân thủ lại.
Tên sát thủ đứng bên phải quát:
– Ngươi là ai ?
Tần Bảo không đáp đứng yên nghênh mặt nhìn hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo. Nhận ra gương mặt ngọc của Tần Bảo, hai tên sát thủ đồng thanh:
– Tiểu sát tinh Tần bảo.
Tần Bảo gục đầu không đáp lời.
Tên sát thủ đứng bên trái cất giọng ồm ồm:
– Tần Bảo, ngươi chận đường bọn ta có chuyện gì không ?
Tần Bảo lạnh băng:
– Nếu không có chuyện gì ta chặn đường hai ngươi ở đây làm gi ?
Vốn đã hiểu rõ công lực siêu phàm của Tần Bảo, tên sát thủ hạ thấp giọng:
– Chuyện gì ngươi hãy nói ra cho bọn ta được biết !
Tần Bảo hất mặt:
– Ta muốn biết hai ngươi lên ngọn núi làm gì rồi lại trở xuống đây ?
Tên sát thủ bịt mặt từ chối:
– Đây là chuyện riêng của bản giáo, bọn ta không thể nói cho ngươi biết được.
Tần Bảo quắc mắt:
– Tại sao hai ngươi không thể nói được, chuyện của hai ngươi bí mặt lắm phải không ?
Tên sát thủ bịt mặt lúng túng:
– Tại vì. . . Tại vì. . .
Hắn đáp không tròn câu.
Trong lòng nghi hoặc, Tần Bảo quét ánh mắt sáng rực nhìn hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo.
Chợt chàng nhận ra tên sát thủ bên trái đang cầm cái gói da thú trong tay.
Lòng càng thêm nghi hoặc, Tần Bảo trỏ cái gói trong tay tên sát thủ bịt mặt hỏi:
– Hai người lên núi lấy cái gói ngươi đang cầm trong tay kia phải không ?
Liệu bề không giấu được, tên sát thủ gật đầu:
– Ngươi nói đúng.
Tần Bảo chú tâm:
– Trong cái gói đó là món vật gì vậy ?
Tên sát thủ bên trái chớp chớp ánh mắt liên hồi, không đáp lời.
Tến sát thủ bên phải lùi lại một bước như chuẩn bị tư thế chạy trốn.
Hiểu rõ hai tên át thủ bịt mặt toan tìm đường chạy, Tần Bảo cười gằn:
– Hai ngươi không chạy được đâu. Hãy mau nói cho ta biết trong cái bọc đó là vật gì ?
Vèo. . . Vèo. . .
Đột ngột hai tến sát thủ bịt mặt quay lại lao đi vùn vút về phía cánh rừng.
– Hai ngươi muốn chạy.
Liền đó Tần Bảo sử dụng khinh pháp Thần Long Thăng Thiên vọt lên cao ba trượng đuổi theo hai tên sát thủ như sấm chớp mây giăng.
Chàng hiểu ngay trong cái bọc kia có vật gì hệ trọng với võ lâm nên quyết định bắt cho bằng được hai tên sát thủ, tra vấn bọn chúng khai ra coi là gi.
Hai tên sát thủ bịt mặt cách xa Tần Bảo chừng mười trượng. Bọn chúng chạy bất kể sống chết.
Nhờ cánh rừng thưa thớt cây lá nên sử dụng khinh công chẳng mấy khó khăn.
Tần Bảo gia tăng tốc lực hai thành đuổi theo hai tên sát thủ.
Còn cách mười trượng.
Năm trượng, bốn trương, rồi hai trượng. . .
Còn chừng một trượng, Tần Bảo hét:
– Nằm xuống !
Vừa hét chàng vừa cất ngọn chưởng bắn ra một loạt Trầm Mạch chỉ vào lưng hai tên sát thủ bịt mặt.
Hự. . . Hự. . .
Hai tên sát thủ không tài nào tránh kịp trúng nhằm chỉ lực Trầm Mạch chỉ rơi xuống đất.
Huỵch. . . Huỵch. . .
Hai tên sát thủ nằm im lìm. Bọn chúng đã bị bế tắc huyệt đạo, chỉ còn khẩu huyệt.
Tần Bảo đáp xuống đứng gần hai tên sát thủ bịt mặt.
Bọn chúng trố mắt nhìn chàng sợ hãi, bới hiểu rõ chàng không dung tha bất cứ một tên giáo đồ của Đoạn Hồn giáo nào cả.
Cái gói đã rơi xuống đất từ lâu. Tần Bảo bước lại nhặt cái gói lên.
Chàng mở ra trông thấy là những chiếc lá đen sì chi chít tiết ra chất lạnh hàn âm.
Tần Bảo thốt:
– Đoạn Trường thảo !
Gói cái gói lại. Tần Bảo quay trở về chỗ hai tên sát thủ.
Tần Bảo hỏi tên sát thủ nằm bên phải:
– Hai ngươi lấy Đoạn Trường thảo ở đâu ?
Hai tên sát thủ bịt mặt nín lặng, ánh mắt chớp chớp liên hồi không đáp.
Soạt. . . Soạt. . .
Tần Bảo phất hai luồng kình lực bốc vuông vải che mặt của hai tên sát thủ bay ra ngoài. . .