Thần Mộ (Tru Ma)

Q.16 - Chương 11 - Thần Đích Lực Lượng

trước
tiếp

Trận đại chiến ở Phí Sa thành đã qua đi được ba ngày, nhưng phong ba vẫn chưa lắng xuống, càng ngày càng náo nhiệt, vô số người đều đang bàn luận về trận đại chiến đó.

Sự việc đã vượt qua dự liệu của Thần Nam, trận chiến tạo uy danh của chàng quả thật đã có hiệu quả nhất định. Những cao thủ bình thường không còn dám khiêu chiến với chàng, còn số võ giả thành danh đều phải nhìn Thần Nam bằng một con mắt khác. Rất nhiều người liên tưởng tới một số sự việc trong giới tu luyện đó là trong lịch sử đã từng có những võ giả hùng mạnh của Đông phương đi du ngoạn ở Tây phương chiến đấu vơi các cao thủ khắp thiên hạ.

Trong quá khứ xa xôi, Đông đại lục có một số võ giả vô cùng hùng mạnh, ở Đông phương dường như là vô địch, bèn bắt đầu tới Tây phương, tới Tây đại lục để tìm đối thủ, nhằm tạo nên những đột phá.

Những võ giả chỉ còn cách cảnh giới vũ phá hư không một bước, sức tàn phá của họ vượt xa với sự tưởng tượng, dường như là ác mộng của tất cả kẻ tu luyện trong các hệ.

Nhưng phàm là những loại người như thế đều là vũ cuồng, tư chất vượt trội. Thân thủ vô địch của bọn họ đã để lại vô số truyền thuyết tại Tây đại lục. Những người Đông phương võ giả hùng mạnh đáng sợ này là những người mà giới tu luyện Tây phương không muốn chạm trán, những quái vật này nếu như chiến đấu đơn độc với con người, thì dường như có thể tung hoành khắp giới tu luyện

Đám người giới tu luyện Tây phương mặc dù không cho rằng Thần Nam có thực lực như vậy, nhưng rất nhiều người cho rằng Thần Nam có một mục đích tương tự. Bọn họ nhận thấy chàng vì muốn trở thành cực đạo võ giả mới tới tu luyện ở Tây phương và cho rằng chàng muốn khiêu chiến với đám đông cường giả của Tây đại lục

Ngoài ra, giới tu luyện phương Tây liên tiếp có được những tin tức rằng môn hạ đệ tử của vài tu luyện thánh địa cổ xưa của Đông phương đang tới Tây đại lục, chuẩn bị phân cao thấp ở vùng đất rộng lớn xa lạ này.

Điều này khiến cho giới tu luyện Tây phương cảm thấy không thoải mái, rất nhiều nhân sĩ bảo thủ cho rằng giới tu luyện Đông phương đang muốn khoa trương.

Khi giới tu luyện của Tây đại lục vừa biết được những thông tin này thì đám đông thanh niên cao thủ của Đông đại lục đã trên đường đi rồi.

Mộng Khả Nhi đi theo con đường của Thần Nam, tới một thị trấn nhỏ cách Phí Sa thành không xa.

Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương Hạng Thiên hôm nay cũng đã đặt chân tới lãnh thổ của Tây đại lục, trên lưng hắn ta là cánh Thần ma, tóc đỏ, mắt đỏ, đứng trên không trung thét lớn:

“Tây đại lục, ta tới rồi! Mộng Khả Nhi ngươi là đồ tiện nhân! Lại muốn lấy vải thưa che mắt thánh, đừng cho rằng ta không biết bí mật trong đó, năng lực điệp báo của Hỗn Thiên đạo chúng ta không thua kém gì với Đạm Đài thánh địa, ta tới rồi, ta tới tìm nguồn sức mạnh mạnh mẽ nhất.”

Thần Nam tới Tây phương, vì muốn tìm kiếm bí mật kinh thiên hàng vạn năm trước, để hiểu được quá khứ huy hoàng của Vũ Hinh ở Tây đại lục và những bí mật sinh tử của nàng.

Bây giờ, hai manh mối quan trọng nhất đang ở trước mắt chàng, một là ra tay từ Quang Minh giáo hội, hai là tới bộ lạc Cổ tinh linh, đi tìm kiếm vùng đất đại hung đại ác trong khu rừng già nguyên thủy.

Rõ ràng, nếu như không có thực lực của pháp thần , đấu thần mà đi tới vùng đất đại hung đại ác thì chỉ có con đường chết, vì vậy Thần Nam quyết định sẽ bắt đầu hành động từ Quang Minh giáo hội.

Chàng để lại đám ma thú ở chỗ của Khải Lợi, sau đó cưỡi Bạch Tê Ngưu rời khỏi Phí Sa thành, tới Tân Lan vương đô Đức Lí. Ba ngày sau, hắn đã tới Tân Lan vương đô.

Tây phương và Đông phương không giống nhau, ngoài những thành phố lớn như vương đô ra có xây tường thành ở ngoài, những thành phố bình thường khác đều không có tường thành, chỉ có một tháp canh thành với quy mô nhỏ mà thôi.

Tân Lan đế quốc là một quốc gia ở gần Đông đại lục nhất, chịu ảnh hưởng rất lớn của Đông đại lục. Vương đô của nó cũng có những nét của Đông phương. Đức Lí thành rộng lớn, tường thành giống như một bức tường dài liên miên, khí thế mạnh mẽ, hùng vĩ, hoành tráng, đường phố trong thành rộng rãi, quán xá ở hai bên mọc lên như nấm, người đi lại không ngớt, quả thực là một đô thành phồn vinh, cường thịnh.

Thần Nam cưỡi Bạch Tê Ngưu tiến vào thành, khiến cho không ít người chú ý. Ma thú ở Tây phương mọi người đều có thể nhận biết. Đám đông nhìn thấy Bạch Tê Ngưu bảo quang sáng lóa, giống như được khắc từ ngọc, biết ngay đây là loài dị chủng, tuyệt đối là ma vương, dù có vạn lạng vàng cũng không thể mua được. Người nào có được giai vị ma vương làm tọa kỵ nhất định nếu không phải là người đại phú quý thì cũng phải là kẻ tu luyện hùng mạnh.

Tiểu Long lười biếng leo lên trên vai Thần Nam, hai mắt hiếu kì nhìn ngắm cảnh vật trong thành, con vật bé nhỏ này càng ngày càng béo, nếu không có đôi cánh rồng bao phủ lấy thân thể mập tròn thì chắc rằng cũng khó mà nhận ra được nó là một con thần long.

Thần Nam tìm lấy một quán trọ để nghỉ chân, sau đó dẫn Tiểu Long bắt đầu đi thăm thú Đức Lí thành, chàng được Hồng y Đại Giáo chủ Ngải Mã cho biết, thần điện quang minh lớn nhất của Tân Lan đế quốc chính là ở vương đô Đức Lí. Ở đây có giữ lại rất nhiều sách cổ của giáo hội, tuy nhiên những người bình thường căn bản là không thể mượn đọc được.

Mặc dù, Quang Minh thần điện của Đức Lí thành là một trong những thần điện lớn nhất của Quang Minh giáo hội phương Tây, nhưng Thần Nam có dự cảm là khó có thể tìm thấy được điều mình cần ở nơi này. Chàng tới đây chẳng qua là muốn thử một phen, hi vọng may mắn có thể từ trong những quyển sách cổ tìm ra được manh mối gì đó

Sau khi không ngừng hỏi thăm người đi đường, Thần Nam cuối cùng đã tìm tới được Quang Minh thần điện của vương đô

Đây là một kiến trúc cao lớn hùng vĩ, xây dựng trên một vùng đất rất rộng, các tòa điện nối liền với nhau thành từng khu. Lúc này đã gần tối, ánh hoàng hôn đã nhuốm lên tất cả các tòa điện cao lớn một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, nhìn từ xa quang minh thần điện trông vô cùng trang nghiêm thần thánh.

Phía trước Quang Minh thần điện, mặc dù không ít người đi lại, nhưng không có bất cứ một người nào cười nói lớn tiếng ở đây. Khi tới nơi này tâm linh của mọi người tự nhiên yên tĩnh lại, dường như có một sức mạnh nhẹ nhàng đang vỗ về tâm linh của mọi người

Thần Nam quả thật cảm nhận thấy một luồng khí tức thần thánh, chàng lẩm bẩm nói khẽ:

“Thật sự có điều này sao, tuy nhiên ta sao lại cảm thấy luồng sức mạnh thuần túy đang dao động chứ, chẳng lẽ bên trong có một cường giả võ công siêu phàm nhập thánh sao? Nếu không làm sao có được dao động sóng như thế này?”

Tiểu Long gần đây dường như mê muội vì đồ ăn vặt, đôi tiểu trảo màu hoàng kim của nó mỗi cái cầm một xuyên kẹo hồ lô, vừa ăn ngon lành vừa nói:

“Ta cảm thấy khí tức của thần. Thần nói khi kẻ nào cảm nhận được sự tồn tại của người, thể hiện rằng kẻ đó đã là một giáo đồ trung thành, thần sẽ bảo vệ kẻ đó.”

“Cốc”…

Thần Nam không khách sáo củng cho nó một cái rồi nói: “Giả thần giả thánh nó vừa thôi”

Tiểu Long bất mãn kêu lên:

“Ta quả thật cảm thấy một luồng khí tức thần công cực mạnh, đó là dao động sức mạnh thuần túy nhất do Người phát ra”

Thần Nam có chút nghi ngờ, có lẽ ở đây thật sự có chút cổ quái, chàng dẫn theo Tiểu Long đi một vòng quanh tòa thần điện hùng vĩ này, khảo sát những vùng xung quanh, để chuẩn bị cho chuyến thăm viếng thần điện trong đêm

Chàng được Hồng y Đại Giáo chủ cho biết, người ngoài căn bản không thể nào mượn được những cuốn sách cổ trong thần điện. Vì vậy chàng chỉ có thể nghĩ cách khác, làm một kẻ trộm sách có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.

Tuy nhiên Thần Nam cũng không nóng vội ra tay, vài ngày sau đó chàng chỉ đi ngao du trong thành Đức Lí, tìm hiểu nhân tình thế thái trong thành này, đương nhiên chủ yếu là muốn hoàn toàn nắm rõ địa hình ở xung quanh thần điện.

Ngày thứ ba, Thần Nam nghe được một tin tốt đó là vào ngày tế tổ của hoàng thất Tân Lan đế quốc sắp tới, vương thất sẽ mời những thành viên chủ chốt của thần điện tới tham gia nghi thức trọng đại này.

Điều này đúng là một tin tức tốt không thể nào tốt hơn được. Những thành viên chủ chốt của thần điện nhất định là những cường giả, nếu như đám người này rời khỏi Quang Minh thần điện thì đối với Thần Nam mà nói đúng là một cơ hội trời cho.

Lúc này trong đô thành Tân Lan, hai người khác cũng đang có suy nghĩ tương tự. Mộng Khả Nhi bạch y tung bay, dung mạo như tiên tử đứng ở trước cửa, nói một mình: “Đúng là một tin tức tốt lành!”.

Còn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương ở một quán trọ khác cũng vui mừng độc thoại: “Không tồi, đúng là một tin tốt. Hừ! Cần phải cận thận với ả thập tiểu tiện nhân Mộng Khả Nhi…”

Hai ngày sau, ở Vương Lăng cách đô thành hai mươi dặm, vương tộc Tân Lan đế quốc tổ chức nghi thức tế tổ long trọng. Những thành viên quan trọng của Quang Minh thần điện ở Đức Lí thành đều đã tới đó, những người tế tự dùng sức mạnh mang tính quang minh chiếu sáng khắp Vương Lăng.

Thần Nam vốn định đến đêm sẽ vào thám thính thần điện, nhưng bây giờ cơ hội đang bày ra trước mắt, đương nhiên không thể nào bỏ qua được. Chàng ta làm như không có chuyện gì, tới bên ngoài thần điện, chọn một góc khuất, trèo tường tiến vào trong, bắt đầu cẩn thận luồn lách.

Quang Minh thần điện nằm trên một vùng đất rộng, các tòa điện xếp thành khu, tuy nhiên nhân viên thần chức bên trong thì không nhiều. Thần Nam ẩn nấp che dấu hành tung, lợi dụng những góc khuất để di chuyển. Mặt khác, có Long Bảo bảo đi trước thông báo tình hình nên đã vài lần hắn tránh được nhân viên thần chức và không xảy ra bất cứ một chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng Thần Nam không phải là người đầu tiên tiến vào Quang Minh thần điện. Lúc này Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương đã vào tới Quang Minh thần điện, anh ta liền cảm nhận được sóng dao động, sức mạnh hài hòa thần túy nên đã vượt qua trùng trùng đại điện tới được trung tâm của đại điện.

Tòa đại điện trung tâm này và những kiến trúc khác không giống nhau. Nó do những tảng đá kim cương cứng chắc xây nên và đã in đậm màu thời gian, vừa nhìn đã biết tòa đại điện này là một di tích cổ

Thực tế đúng là như vậy, tòa đại điện này có lịch sử hàng nghìn năm, đã nhiều lần được tu tạo, nhưng chưa từng được xây dựng lại.

Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương khóe miệng nở nụ cười, hắn ta đã xác định được mật thất trong đại điện, thứ mà hắn ta cần tìm chính ở nơi này.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, Hạng Thiên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta cảm thấy giống như bị một con rắn độc đang nhìn mình, một luồng áp lực vô cùng lớn bao phủ khắp phía sau anh ta.

“Tiểu tử võ công cũng không tồi, niên kỷ còn nhỏ mà đã sắp đột phá tứ giai cảnh giới rồi, đúng là xưa nay hiếm thấy!” một giọng nói già nua vang lên phía sau Hạng Thiên: “tuy nhiên ngươi tới nhầm nơi rồi, có nhiều lúc người ta bước sai một bước là hối hận cũng không kịp”

Hạng Thiên lập tức cảm thấy mồ hôi toát ra, đây tuyệt đối là một ngũ giai cao thủ, hơn nữa không đơn giản là một ngũ giai sơ cấp cao thủ. Anh ta vốn cho rằng những thành viên quan trọng của Thần điện đều đã được Tân Lan vương thất mời đi rồi, không ngờ lại có một cao thủ như thế này ở lại. Điều này càng khiến anh ta khẳng định tin tức mà Hỗn Thiên đạo có được là đúng, nơi này đúng là có giấu vật thần bí đó.

“Vị nữ oa nhi cũng đã tới rồi, không cần phải trốn nữa”

Đại điện vụt sáng, Mộng Khả Nhi đứng trên Ngọc Liên đài bay vào, dừng lại trong đại điện, liên đài hà quang lấp lánh, khiến cho nàng thêm siêu sinh thoát tục, giống như tiên tử.

Nhân cơ hội này, Hạng Thiên nhanh chóng quay người, tới tận lúc này anh ta mới nhìn rõ ông già đứng sau lưng mình, đó là một ông lão tuổi ở độ xưa nay hiếm, trên mặt mặc dù in đậm dấu vết của tuổi tác nhưng tinh thần thì vẫn rất tốt, đôi mắt màu xanh ngọc trong veo, đây rõ ràng là một ngũ giai cao thủ.

Ông lão thở dài:

“Hai tiểu oa nhi các ngươi tại sao lại lén lút tới đây? Nơi đây thuộc vào sức mạnh của Thần, không thuộc về bất cứ ai, người ngoài vĩnh viễn không được phép xâm nhập”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.