Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày hỏi :
– Điều kiện gì xin Giáo chủ nói cho biết?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
– Hai con đến Thiếu Lâm tự, nếu gặp nguy hiểm thì ta ra mặt…
Trịnh Kiếm Hồng vội khoát tay nói :
– Không được, không được!
– Sao không được?
– Giáo chủ không nên ra mặt vì…
– Vì sao?
– Giáo chủ làm thế quý Giáo sẽ bị diệt vong.
– Ha! Ha! Ha!… Lớp người trẻ bây giờ coi thường thiên hạ quá. Thôi được, hai con yên tâm lên đường.
– Được, vậy xin đa tạ Giáo chủ, chúng con xin cáo từ.
Lý Minh Châu hướng mắt nhìn người mẹ nuôi chan chứa cảm tình. Nàng bịn rịn không muốn rời.
Trịnh Kiếm Hồng nắm tay nàng hối thúc :
– Đi cho sớm em, chậm trễ là hư hết kế hoạch.
Nàng gật đầu quay gót bước theo chàng.
Ra khỏi động, hai người thi triển khinh công phóng mình lên cao phóng đến nơi hẹn Bích Linh lão tăng. Song ông ta lẩn tránh đâu biệt dạng.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn trước, nhìn sau một hồi không thấy ông ta đâu cả.
Chàng liền hướng thẳng tới Thiếu Lâm tự mà đi.
Giây lát hai người dẫn nhau đến cửa chính chùa Thiếu Lâm.
Cửa đóng im lìm, không một bóng người thấp thoáng.
Cảnh vật tứ bề yên lặng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm của ngôi chùa.
Chàng xô nhẹ cánh cửa, song cửa chẳng nhúc nhích.
Lý Minh Châu đề nghị :
– Nếu thế, ta đi vào cửa hông.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Chúng ta không nên làm vậy mà phải tỏ ra người chính đại quang minh, đừng lén lút khiến họ thêm ác cảm.
– Nhưng cửa chính đóng kín, chúng ta làm sao?
Đột nhiên một tiếng hét ghê rợn nổi lên :
– Ai?
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu thất sắc, lui về một bước, đáp :
– Ta Trịnh Kiếm Hồng.
Đối phương vụt cười âm trầm lạnh lẽo :
– Há há… Tưởng ai, té ra ngươi vác xác đi tìm chết.
Lời thách thức đối phương khiến chàng và Lý Minh Châu giận run, nhưng cố nhẫn nhịn nói :
– Nếu thế xin mở cửa cho ta vào.
– Được!
Dứt lời, cánh cửa vụt mở toang ra.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu ngang nhiên bước vào, không chút sợ sệt.
Trong chùa im phăng phắc. Sự im lặng nặng nề này khiến Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu hơi chột dạ.
Hai người đảo mắt một vòng, chẳng thấy bóng dáng nhà sư nào cả.
Chàng và nàng tiến thẳng lên bực thang đến nhà chùa.
Bỗng tiếng chuông vang lên rộn rã, liên hồi xé nát bầu không khí trang nghiêm lạnh lùng.
Tuyệt nhiên không bóng người lai vãng.
Lý Minh Châu nói :
– Hồng huynh! Ta thử đến lầu chuông chắc có người.
Hai người rảo bước đến nơi, chỉ thấy dây chuông còn đang di động mà người thì biệt dạng.
Kỳ lạ thật!
Thiếu Lâm tự muốn gì mà xem có vẻ bí mật, khiến người không chịu nổi.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu mồ hôi ra ướt đầm, thần sắc rung động khác thường.
– Em Châu, cẩn thận đấy nhé. Chắc có chuyện không may cho chúng ta rồi.
Lý Minh Châu ngầm vận nội công vào song thủ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nàng nói :
– Tám đại môn phái cũng có mặt ở đây, sao giờ này đều im hơi lặng tiếng.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Bởi thế mà ta càng nên thận trọng.
Hai người liền rời lầu chuông, đi vòng qua chính điện.
Đột nhiên…
Tiếng chuông lại liên hồi nổi lên.
Trịnh Kiếm Hồng toan chạy trở lại lầu chuông, Lý Minh Châu vội nắm tay kéo lại, rồi cất tiếng nói lớn :
– Được rồi! Họ không ra mặt, ta đốt Đại Hùng bảo điện coi họ có ra không cho biết.
Hiểu ý người yêu, chàng lớn tiếng đáp :
– Em nói phải! Ta nổi lửa đi.
Chưa dứt lời thì một bóng người mặc áo cà sa từ bên trong bay xẹt ra, quát :
– Dừng tay!
Thấy kế hoạch mình có hiệu quả, Lý Minh Châu bấm mạnh vào tay người yêu tỏ sự mừng rỡ.
Trịnh Kiếm Hồng quét mắt lạnh lùng nhìn đối phương nói giọng mai mỉa :
– Tưởng ai, té ra Thái Thông lão trượng Chưởng môn Thiếu Lâm đi đánh chuông. Xin hỏi đệ tử quý phái đâu rồi mà người nhọc công làm công việc ấy.
Thái Thông lão trượng giận tái mặt, mất hết lý trí quát lớn :
– Tiểu tử, ngươi vác xác đến đây là đi vào đường chết.
Trịnh Kiếm Hồng cũng không vừa :
– Ái da… thì ra Thiếu Lâm tự, tự xưng là chính phái lại là mồ chôn của thiên hạ, chẳng thua gì vùng đất của bọn tà ma.
Thái Thông lão trượng giận đến nỗi cổ họng bị nghẹn, ấp úng một hồi mới nói thành tiếng :
– Tiểu tử, đừng bép xép, ta hỏi ngươi đến đây có chuyện gì?
Trịnh Kiếm Hồng dịu giọng đáp :
– Cô bạn tôi bị quý phái bắt, tự nhiên là tôi phải tới đem nàng về.
– Tốt lắm! Thế, còn một người nữa đâu mà đi đến đây có hai?
Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt nói :
– Ý ngươi muốn nói Bích Linh Ma Ảnh?
– Đúng.
Trịnh Kiếm Hồng tức tối nói lớn :
– Ta và Bích Linh Ma Ảnh là hai người không đội trời chung, sao Chưởng môn hỏi kỳ lạ vậy.
Thái Thông nghiêm nét mặt, lạnh lùng hỏi :
– Vậy Thái Trí bổn phái chết không liên hệ đến ngươi à?
– Đúng.
– Kha kha… ngươi vác xác vào chùa Thiếu Lâm lại còn dám chối cãi không có xen vào cái chết của Thái Trí. Quả là có mắt không ngươi.
Lý Minh Châu không nhịn được, liền nói :
– Thái Thông, người đừng hiểu lầm. Chúng tôi đến đây có hai người và muốn nói chuyện đứng đắn chứ không phải đến sân si, gây chuyện.
– Thật vậy và? Có gì chứng minh thành tâm thành ý của các ngươi?
– Chúng tôi lấy nhân cách làm bảo đảm.
– Tốt lắm! Nếu biết thế, lão đâu cần hạ lệnh bố trí.
Câu nói khinh thị của đối phương làm chàng nổi xung thiên, nhưng nghĩ mình đến đây giải cứu Đỗ Thu Linh nên gắng nhịn nhục.
Chàng hỏi :
– Chẳng hay bệnh tình cô bạn tôi hiện thời ra sao, xin Chưởng môn cho biết?
– Bản phái cho thuốc, nay lành bệnh rồi.
Trịnh Kiếm Hồng nghĩ nếu vậy, tại sao họ còn hiểu lầm mình, lẽ nào Đỗ Thu Linh không nói rõ cho họ biết.
Chàng nói :
– Lão trượng đã cứu nàng, Trịnh Kiếm Hồng tôi đây xin có lời đa tạ.
– Khỏi cần.
– Thưa lão trượng, Đỗ Thu Linh không nói qua sự thật cho người biết sao?
– Cô ta có nói.
– Sao… tám đại môn phái không tin tôi?
– Cũng bởi lời cô ta mà tám đại môn phái chúng ta không tin nhà ngươi.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình, biến sắc, lui về một bước.
– Nàng nói xấu chúng tôi?
Thái Thông lắc đầu :
– Không! Câu nào cô ta cũng đều nói tốt cả. Nhưng rất tiếc…
Trịnh Kiếm Hồng lại càng sửng sốt, gấp rút hỏi :
– Tiếc cái gì?
– Vì lời nói của cô ta không phù hợp với ngươi.
Lý Minh Châu vội nói :
– Vậy phiền người cho chúng tôi gặp Đỗ Thu Linh xem sao!
– Được! Theo ta.
Trịnh Kiếm Hồng cùng Lý Minh Châu nối gót theo Thái Thông vào chính điện. Tuy nhiên, cửa điện mở ra, song bên trong lại tối mờ, chỉ có nơi bàn thờ, tượng Phật bằng vàng đang ngồi tọa lập với một vòng hào quang huyền ảo.
Tứ bề vắng bặt bóng người, Trịnh Kiếm Hồng thấy lạ lùng hỏi :
– Thiếu Lâm tự có hàng mấy trăm đệ tử chui rúc đâu mà không ra lạy Phật?
Phải chăng họ thất kính.
Thái Thông hầm hừ, quắc mắt nói :
– Cố nhiên họ còn thua ngươi toan đốt tượng Phật.
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm nghị nói :
– Chưởng môn, lúc nãy Lý cô nương và tôi nói thế, cố ý làm người chấn động ra mặt đó thôi chứ nào chúng tôi có quyết định như vậy đâu mà người trách.
Lý Minh Châu tiếp lời :
– Chàng nói rất đúng, chúng tôi dẫu sao cũng còn lương tâm, đâu thể hồ đồ đến nỗi không phân biệt phải trái, đi làm việc thiếu suy xét như người ta.
Thái Thông cười lạt :
– Ai cũng nói nghe hay và tốt cả. Chớ có ai dám tự nhận mình làm chuyện xấu xa, tội lỗi đâu.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Chưởng môn ám chỉ chúng tôi?
– Cố nhiên.
– Chưởng môn đã lầm, thiết tưởng Chưởng môn nên suy xét lại chính mình thì đúng hơn.
Thái Thông trợn mắt :
– Thiên hạ đều cho nhà ngươi cấu kết với bọn tà phái để uy hiếp tận diệt chính phái còn nói gì nữa?
– Bởi thế người định dùng thủ đoạn để hại chúng tôi?
Thái Thông lạnh lùng đáp :
– Đúng! Vì sự tồn vong, tám đại môn phái chúng ta không từ thủ đoạn nào.
Nhưng…
Trịnh Kiếm Hồng liền hỏi :
– Nhưng sao?
– Chúng ta tôn trọng luật chung là, muốn phế bỏ chức Tôn chủ võ lâm phải hội đủ chín đại môn phái.
– Và Chưởng môn đã mời đủ chín đại môn phái chưa?
– Có mặt cả.
– Như vậy Liệt Đương đạo trưởng phái Võ Đang cũng có mặt ở đây?
– Đúng!
– Liệt Đương đạo trưởng đồng ý chứ?
– Đúng!
– Lạ thật?
Thái Thông lão trượng lạnh lùng cười :
– Lập ngươi lên ngôi vị Võ lâm Tôn chủ là Liệt Đương đạo trưởng, nay phế ngươi xuống cũng là lão ấy, thiết tưởng cũng không có gì làm cho ngươi ngạc nhiên.
– Hừ!…
Một tiếng rít căm giận nổi lên, khiến Trịnh Kiếm Hồng thất sắc quay lại nhìn thì thấy Liệt Đương đạo trưởng từ bên trong bước ra, quét mắt hằn học nhìn chàng.
Trịnh Kiếm Hồng đã lâu không gặp lại Liệt Đương đạo trưởng, thấy lão ốm yếu khác xưa nhiều quá. Chàng định chạy lại thăm hỏi, nhưng trông lão có vẻ lạnh nhạt, khiến chàng giật mình biến sắc.
Dù vậy chàng cũng làm ra vẻ bình tĩnh tiến tới trước mặt Liệt Đương đạo trưởng chào và hỏi :
– Đạo trưởng vẫn mạnh chứ?
Liệt Đương đạo trưởng nhếch môi, buông tiếng lãnh đạm :
– Mạnh!
Trịnh Kiếm Hồng nhìn thẳng vào mặt đạo trưởng rít lên từng tiếng :
– Nhà ngươi đến đây, phế bỏ chức Tôn chủ võ lâm của ta?
– Đúng!
– Đệ tử Võ Đang nghĩ thế nào?
– Trên dưới đều đồng ý như một.
– Thưa đạo trưởng, Võ Đang phái đối đãi với tôi nhạt nhẽo đến thế sao?
– Trước kia bản phái rất tin sự thành tâm thật ý của ngươi, nhưng sau khi đi tìm Đỗ Thu Linh mới hay là ngươi bỏ chính phái đi theo bọn tà ma. Ngươi còn muốn gì?
Trịnh Kiếm Hồng buồn bã nói :
– Đạo trưởng, tôi tưởng tám đại môn phái hiểu lầm, không ngờ đạo trưởng cũng hiểu lầm tôi nữa.
Liệt Đương đạo trưởng trợn mắt quát :
– Hừ! Lầm à? Chính Đỗ Thu Linh nói, không tin thì tin ai?
Trịnh Kiếm Hồng hết sức khổ tâm định hỏi Đỗ Thu Linh nói gì, sau lại đổi ý nói :
– Được! Để tôi gặp nàng xem nàng nói gì tôi.
– Việc này…
Lý Minh Châu chặn nói :
– Đạo trưởng yên tâm, Thiếu Lâm tự là địa hạt cai trị của vị lão trượng đây, không lẽ không cho phép chúng tôi được gặp Đỗ Thu Linh để tìm sự thật sao?
Thái Thông lão trượng nghe Lý Minh Châu lôi mình vào cuộc, không biết trả lời thế nào, liền liếc mắt nhìn Liệt Đương đạo trưởng dò ý rồi nói :
– Thiếu Lâm tự tuy do ta cai trị và quy tụ chín đại môn phái đến để lo đối phó với tình hình hiện thời. Còn về việc yêu cầu của ngươi muốn gặp mặt Đỗ Thu Linh có được không là nơi Liệt Đương đạo trưởng định liệu.
Liệt Đương đạo trưởng ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
– Được! Các ngươi muốn ta chứng thực lời nói Đỗ Thu Linh, ta cũng không hẹp hòi gì. Có điều là các ngươi khi nghe qua, không được lộn xộn.
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm trang đáp :
– Chúng tôi đồng ý.
Thái Thông bước tới bên tượng Phật, tay nắm đài sen quay vài tua, tức thì dưới nền gạch để hở ra một khoảng rộng tròn, đường kính độ năm thước, sâu hơn bảy thước và sáng như ban ngày. Phía trên được đậy bằng miếng kính dầy trong thấy suốt tới đáy sâu.