Bích Linh lão tăng nói :
– Lão ấy hành động không mấy tốt, tiểu hiệp cũng đừng phiền hà chi nữa mà thêm rầy rà.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Tiền bối, ý muốn tại hạ hành động thế nào đây?
– Hãy tha thứ cho ông ta.
Trịnh Kiếm Hồng rít lên :
– Tiền bối đã nói thế, tại hạ xin nghe theo. Chứ lão Thái Thông thâm độc, nham hiểm vô lường. Lão dám đem thủ đoạn đê hèn bỏ độc hại Linh muội của tôi…
Bích Linh lão tăng giật mình hỏi :
– Thái Thông dùng thủ đoạn đối với thiếu nữ à?
Đỗ Thu Linh nghe hai người nói, trong lòng chẳng hiểu gì cả.
Nàng ngơ ngác nhìn hết người này rồi nhìn người kia.
Trịnh kiếm Hồng gật đầu đáp :
– Đúng! Thái Thông dùng “Kỳ Nam Bảo Hương” khiến Linh muội tại hạ mất hết trí nhớ.
Bích Linh lão tăng trầm ngâm một hồi nói :
– “Kỳ Nam Bảo Hương” là thứ thuốc hiếm có. Trên chốn giang hồ chỉ trong Thiếu Lân là có thứ thuốc ấy thôi. Ta không ngờ Thái Thông lại đem nó ra hại người.
Đỗ Thu Linh nghe tới đây mới hiểu ra tí chút.
Nàng hỏi :
– Tiền bối, lúc tồi ở Thiếu Lâm có bị trúng “Kỳ Nam Bảo Hương”. Song tôi không thấy cái chi hại và cũng không nghe thấy cảm giác gì là lạ cả.
Lời nói nàng giống như Phong Lưu giáo chủ trước đây.
Nhưng đối với Bích Linh lão tăng là người thông suốt những thứ kỳ dược lại thêm kiến thức cao thâm, chỉ nghe Đỗ Thu Linh nói thế, lão lo ngại cho nàng khôn cùng.
Lão nhìn nàng rồi nói :
– Đỗ cô nương, trong thiên hạ có rất nhiều kỳ dược vừa đem lợi vừa đem hại cho ta. Chẳng hạn “Kỳ Nam Bảo Hương” nếu cho người dùng thái quá, tinh thần người ấy rối loạn, không còn phân biệt phải trái gì cả. Và một khi tinh thần như thế đó, chỉ cần đem một gia thủ pháp ra sử dụng, có thể biến họ trở nên một người khác thường. Việc có họ bảo là không, việc không họ sẽ bảo là có.
Còn nữa, lấy một ví dụ tai hại khác là nếu cần, Thái Thông chỉ thốt ra một tiếng, họ có thể làm một việc gọi rằng trái luật luân thường, đạo lý ngay.
Đỗ Thu Linh nghe xong mặt mày biến sắc, hét lớn :
– Trời! Nếu nói thế chắc lão ác ma Thái Thông đã sai tôi làm một việc gì không đúng rồi?
Trịnh Kiếm Hồng gật đầu đáp :
– Muội nói đúng! Lão Thái Thông cần vào lời nói của muội bắt tội tôi cấu kết với lão Ma Ảnh đánh chết Thái Trí đại sư. Bởi vậy, Bát đại môn phái coi tôi như thù.
Những lời Trịnh Kiếm Hồng nói ra khiến Đỗ Thu Linh tái mặt.
Nàng ngước nhìn Trịnh Kiếm Hồng rơm rớm nước mắt :
– Hồng huynh! Lỗi ấy tại em mà ra. Xin anh niệm tình tha thứ cho.
Giọng nàng lại hằn học :
– Hừ! Lão ác tăng ấy quá thâm độc, tưởng lão đối với em rất tốt. Nhưng không vì thế mà em tha thứ cho lão ấy được.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình hỏi :
– Sao? Thái Thông đối với em rất tốt?
– Phải! Từ trước đến nay, nhứt là trong những ngày em ở trong Thiếu Lâm, Thái Thông thường lui tới, hỏi han, săn sóc em như con ruột. Riêng về phần cha em còn sanh tiền, Thái Thông cũng rất mực kính mến. Em vẫn tưởng lão ta là người tốt, nào ngờ lòng dạ y quá hung ác.
Giọng nàng trở nên gay gắt :
– Hừ! Lão ta đối với anh không tốt tức nhiên cũng không tốt với em.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Thôi, mặc kệ lão ấy…
Đỗ Thu Linh ngắt lời :
– Hễ lão đối với anh không tốt là lão có tội với em. Em phải tỏ thái độ cho lão biết tay.
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm sắc mặt nói :
– Anh biết em rất mực yêu anh nên mới nói ra những lời ấy. Nhưng anh không muốn em có hành động nào không phải với lão Thái Thông.
– Tại sao anh nói vậy.
– Lão ấy đối với em rất tốt chứ không xấu đâu. Nếu nói rằng lão ấy xấu thì không đời nào cho em mang theo mình cây Ngũ Long Kiếm.
– Anh nói có lý! Nhưng sao lại có thái độ thủ hiềm với anh?
– Rất dễ hiểu! Chẳng qua là lão ta có chút lòng ganh tị với anh thôi.
– Tại sao lão lại ganh tị?
– Vì tham vọng của lão là nắm quyền võ lâm thiên hạ.
– À em biết rồi! Cũng vì thế mà lão khư khư đòi phế bỏ chức “Võ lâm Tôn chủ” của anh chứ gì?
– Em nói đúng!
– Nhưng lão đã làm tới chức vụ lớn tột độ của một môn phái còn ức hiếp gì nữa.
Trịnh Kiếm Hồng nhếch môi cười chua chát.
– Con người có túi tham vọng không đáy em quên rồi sao?
Đỗ Thu Linh hai mắt đỏ hoe, buồn bã nói :
– Hiện tình em mất hết cả trí nhớ, liệu anh có giúp được gì em không?
Bích Linh lão tăng chen vô nói :
– Đỗ cô nương bất tất phải thương tâm. Đối với bệnh cô nương muốn trị cũng không khó. Đâu để lão phu xem thử coi, cô nương nghĩ thế nào?
Đỗ Thu Linh mừng rỡ nói :
– Tiền bối trị được.
Bích Linh lão tăng đáp :
– Có thể.
– Nếu tiền bối ra công trị hết, tiện nữ nguyện ghi tâm khắc cốt chẳng bao giờ quên ơn.
Bích Linh lão tăng nói :
– Được! Cô cứ ngồi xuống đi.
Nói xong lão hướng qua Trịnh Kiếm Hồng :
– Tiểu hiệp giúp lão phu một tay nhé.
Trịnh Kiếm Hồng gật đầu :
– Vâng! Xin tiền bối chỉ dạy.
– Rất dễ, tiểu hiệp ngồi phía trước theo dõi từng biến đổi trên mặt cô Đỗ Thu Linh. Còn lão phu dùng chưởng dẫn vào các huyệt sau lưng nàng.
– Tại hạ hiểu rồi. Xin mời tiền bối ra tay.
Ba người cùng ngồi sắp theo hàng dọc. Thu Linh ngồi vào giữa. Trịnh Kiếm Hồng ngồi đối diện với nàng, còn Bích Linh lão tăng ngồi sau lưng Đỗ Thu Linh.
Bích Linh lão tăng một tay đẩy chưởng vào thiên bằng huyệt, một tay ấn lên lưng nàng.
Trịnh Kiếm Hồng ngồi phía trước, mắt chăm chú mọi biến đổi cử chỉ trên mặt Đỗ Thu Linh.
Nguyên trước kia, Âm Dương Song Quái truyền dạy cho Trịnh Kiếm Hồng cách sử dụng “Nhãn tuyến truyền thần” nên công việc này đối với chàng không mấy khó khăn.
Qua một hồi điều trị, Đỗ Thu Linh cảm thấy toàn thân nóng ran, đầu óc choáng váng, tâm thần đảo lộn, cơ hồ như quên hết mọi việc chung quanh.
Bích Linh lão tăng liền đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Kiếm Hồng hãy chú ý quan sát.
Trịnh Kiếm Hồng dùng “Nhãn tuyến truyền thần” xem qua, đã biết bịnh tình Đỗ Thu Linh đã qua được giai đoạn trầm trọng. Chỉ cần chờ đợi vài phút nữa chàng có thể hỏi chuyện với nàng được.
Đột nhiên đôi mắt Đỗ Thu Linh mở to lên, Trịnh Kiếm Hồng hồi hộp lo sợ vô cùng.
Chàng trầm giọng bắt đầu hỏi qua việc xảy ra. Nhưng nàng không trả lời.
Thấy thế, Trịnh Kiếm Hồng càng thêm lo lắng, không dám hỏi gì thêm.
Theo phương pháp trị bệnh này, tuy giản dị, song phải kiên nhẫn, và nhứt là đừng làm tinh thần người bệnh chi phối với ngoại cảnh. Nếu không giữ đúng hai điều ấy, bịnh nhân chẳng những không thuyên giảm mà lại còn trầm trọng thêm, có thể đi đến hại cả một đời người.
Bởi thế, Trịnh Kiếm Hồng cứ mãi chăm chú theo dõi từng biến đổi chi tiết trên gương mặt Đỗ Thu Linh.
Chợt khi thấy Đỗ Thu Linh có vẻ bình tĩnh thật sự, Trịnh Kiếm Hồng mới quay trở lại hỏi.
Chàng đem tất cả những việc mà chàng có lần hỏi nàng tại Thiếu Lâm tự.
Nàng nghe xong trả lời đúng như lần trước mà chàng đã hỏi.
Đối với câu trả lời của nàng tất nhiên không lam cho Trịnh Kiếm Hồng hài lòng lắm. Trái lại càng bang hoàng lo sợ hơn.
Chẳng riêng mình Trịnh Kiếm Hồng, mà luôn cả Bích Linh lão tăng cũng kinh ngạc vô cùng Với phương pháp chữa bịnh độc nhứt vô nhị này, Bích Linh lão tăng tin chắc đem đến kết quả một trăm phần trăm. Nhưng nào ngờ không phá vỡ được thứ thuốc kỳ hương của Thái Thông thật là một chuyện lạ.
Trịnh Kiểm Hồng cũng không hiểu tại sao. Vì trên gương mặt Đỗ Thu Linh không có vẻ ngơ ngác, cho là con người mất trí cả.
Bích Linh lão tăng thấy chàng thất vọng liền dùng mắt ra hiệu, bảo chàng hãy nhẫn nại đừng quá tuyệt vọng.
Trịnh Kiếm Hồng gượng gạo hỏi thêm Đỗ Thu Linh một lần nữa :
– Linh muội! Muội thử nghĩ kỹ lại xem có phải là anh cùng lão Ma Ảnh đanh chết Thái Trí đại sư không? Hay chỉ là mỗi một mình lão Ma Ảnh mà thôi.
Đỗ Thu Linh trầm ngâm giây lát đáp :
– Em đã nghĩ kỹ rồi. Chính anh hiệp sư với lão Ma Ảnh đánh chết Thái Trí đại sư!
Trịnh Kiếm Hồng tái mặt, nói :
– Không đúng! Em suy nghĩ kỹ lại coi.
Đỗ Thu Linh đáp :
– Em suy nghĩ kỹ lắm không cần suy nghĩ nữa.
– Trời!
Trịnh Kiếm Hồng quá thất vọng kêu lên một tiếng kinh hãi.
Nếu cứ một luận điệu này, sự hiểu lầm biết bao giờ mới minh giải được.
Bích Linh lão tăng di động thân ảnh, ấn mạnh vào mạch đạo Đỗ Thu Linh.
Nàng bị điểm huyệt ngồi yên một chỗ, mê man thiếp đi.
Hành động xong, Bích Linh lão tăng bước qua bên Trịnh Kiếm Hồng.
Lão nói :
– Ta vừa nghĩ ra một việc…
Trịnh Kiếm Hồng lập tức hỏi :
– Tiền bối cứ nói.
Bích Linh lão tăng chậm rãi đáp :
– Theo ta biết, Thái Thông dùng thủ đoạn khác làm cho Đỗ Thu Linh rối loạn trí nhớ. Rồi sau đó, Thái Thông mới dùng đến “Kỳ Nam Bảo Hương” phụ lực thêm.
Trịnh Kiếm Hồng gật đầu, hỏi :
– Nếu vậy, thủ đoạn Thái Thông dùng là thủ đoạn gì?
– Có thể là Kỳ công thủ pháp nội gia.
Lão ngừng một chút rồi tiếp :
– Bởi thế, cô nương đây mới nhớ mãi lời nói của Thái Thông. Chứ một món “Kỳ Nam Bảo Hương” không, thì cách trị bịnh của lão phu đã phá vỡ từ lâu rồi.
– Đúng! Tiền bối nói đúng! Vì tại hạ thấy nàng cứ nghĩ tới những lời Thái Thông dạy cũ đem ra trả lời, chứ không nói gì khác.
Tiền bối có cách gì khác không?
– À! Bây giờ đem chuyện nào đúng chuyện nào sai nói lại cho nàng nghe để đánh lạc luận điệu cũ của Thái Thông.
– Được! Xin lão tiền bối thử lại một lần nữa đi.
Bích Linh lão tăng gật đầu, đoạn lo giải huyệt đạo cho Đỗ Thu Linh rồi bắt đầu công việc trị bịnh.
Đỗ Thu Linh được giải huyệt, tỉnh táo trở lại như cũ.
Trịnh Kiếm Hồng bắt đầu nói :
– Linh muội! Em nói là Trịnh Kiếm Hồng cùng vây đánh chết Thái Trí hoàn toàn là sai. Đó chỉ là lời nói của Thái Thông dạy em mà thôi. Có phải đúng vậy không?
Đỗ Thu Linh hai mắt chớp chớp đáp :
– Vâng! Vâng! Em nhớ rồi, chính lão Thái Thông dạy em nói thế.
Trịnh Kiếm Hồng lại tiếp :
– Trước kia, em bị “Kỳ Nam Bảo Hương” làm trí nhớ em bất ổn, nay em đừng nói theo lời dạy bảo của Thái Thông nữa, nghe chưa.
Đỗ Thu Linh gật đầu đáp :
– Vâng!
Mặt nàng để lộ thần sắc buồn, nói :
– Em đã hiểu, từ rày em không nói những lời ấy nữa đâu.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng buồn liền nói :
– Chuyện qua, không lỗi ở em, miễn từ rày về sau đừng nói chuyện ấy nữa là được rồi. Em có hiểu chưa?
– Vâng! Em đã hiểu.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Bây giờ để anh nói chuyện ấy cho em nghe rõ.
– Vâng!
Trịnh Kiếm Hồng tiếp :
– Nguyên lúc ấy, em bị Thái Trí đánh bị thương ngã bất tỉnh…
Đỗ Thu Linh chợt nhớ ra, nói :
– Anh nói đúng! Thôi kể tiếp đi.
Trịnh Kiếm Hồng đem chuyện xảy ra kể từ đầu chí cuối cho nàng nghe.
Đột nhiên, Đỗ Thu Linh nói :
– Em nhớ lại rồi!
Câu nói của nàng khiến Trịnh Kiếm Hồng giật mình :
– Em nhớ gì?
Đỗ Thu Linh đáp :
– Em nhớ chuyện Thái Thông cứu em.
Trịnh Kiếm Hồng lại càng kinh ngạc hấp tấp hỏi :
– Sao? Em mau nói cho anh nghe đi.
Đỗ Thu Linh chậm rãi đáp :
– Lúc Thái Thông cứu em tỉnh dậy, thì anh không còn ở đó, có phải không.
– Đúng! Rồi sao?
– Thái Thông không nói gì về anh cho em nghe cả. Sau cùng Thái Thông và tám người Chưởng môn bắt em đem về Thiếu Lâm tự. Khi về tới Thiếu Lâm tự, em có hỏi anh đâu, Thái Thông bảo là anh chạy ngã nào ông không rõ. Tuy lúc ấy em đã được giải huyệt đạo, song lão Thái Thông vẫn nắm giữ em trong tay. Em cố sức vùng vẫy nhưng cảm thấy sức lực dần dần bị yếu đi.
– Thế rồi Thái Thông cho em dùng thuốc bảo là trị bịnh phải không?
– Phải! Em còn nhớ, khi dùng xong “Kỳ Nam Bảo Hương” người em trở lại sảng khoái lạ lùng. Nhưng Thái Thông cứ cho em dùng mãi. Đến khi đầu óc em rối loạn, miệng nói nhảm, không biết tí gì xảy ra nữa, Thái Thông mới chịu ngưng tay. Và bắt đầu từ lúc đó, Thái Thông mới dạy em nói đủ điều. Không hiểu sao em nghe lời lão ta răm rắp. Nhứt là mỗi khi cặp mắt của lão quét vào mặt em, em như người mất hồn, sợ lão còn hơn sợ cọp. Bây giờ em đã hiểu là em đã bị lão Thái Thông sai khiến. Và tất cả lời nói của lão nói cho em nghe đều là giả dối.
Trịnh Kiếm Hồng vui mừng nói :
– Tốt lắm! Tốt lắm!
Đỗ Thu Linh chưng hửng hỏi :
– Cái gì mà tốt?
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
– Những lời của em nói đã chứng minh được lòng dạ độc ác của Thái Thông.
Bích Linh lão tăng cũng ngừng tay, bước tới cười ha hả.
Tiếng cười của lão vang dội cả khu rừng.
– Đỗ cô nương đã tỉnh lại rồi. Đã vậy nhãn lực còn tăng thêm gấp bội. Thật đáng mừng cho cô nương.
Đỗ Thu Linh nghe nói thế không có vẻ gì vui, trái lại hai mắt mơ màng buồn xa xôi.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình vỗ vai nàng hỏi :
– Linh muội! Em có thật tỉnh chưa?
Đỗ Thu Linh buồn bã đáp :
– Em tỉnh rồi!
– Sao trông em không có vẻ gì bình thường cả?
Nàng thở dài đáp :
– Chuyện cũ như giấc mơ hãi hùng, khiến em nhớ lại mà sợ và buồn không ít.
Trịnh Kiếm Hồng an ủi :
– Bỏ qua đi! Tuổi đời chúng ta còn dài em nên nghĩ xa hơn một chút.
Bích Linh lão tăng cũng thêm lời an ủi.
Đỗ Thu Linh nghe giọng nói Bích Linh lão tăng, vội quay lại nói :
– Ơn của tiền bối nặng như núi, tiện nữ không biết lấy gì để đền đáp.
Bích Linh lão tăng khoát tay nói :
– Cô nương chớ nên nói thế. Chuyện không đáng là bao, cô đừng để bụng làm gì, hãy nghĩ đến tương lai là hơn.
Đỗ Thu Linh nói :
– Tiền bối đã nói thế, tiện nữ xin nghe theo. Chẳng hay thân thế tiền bối thế nào, có thể cho tiện nữ biết được không.
Bích Linh lão tăng không thích nhắc đến thân thế của mình. Giờ chợt nghe đến Đỗ Thu Linh hỏi, lão không biết phải trả lời làm sao cho ổn.