Thái Thông bán tín bán nghi hét lớn :
– Đừng nói bậy.
Trịnh Kiếm Hồng cười lạt :
– Noi bậy ư? Nếu ngươi không tin cho người lên đỉnh núi thì biết hư thực.
Đang lúc ấy, tám người Chưởng môn bước tới nói :
– Lão huynh, ta thử sai người lên núi coi ra sao?
Lời đề nghĩ này ai ai cũng đều lo sợ. Vì họ dư biết Bích Linh lão tăng không phải dễ hiếp đáp. Nếu sơ suất là bỏ thây ngay với lão.
Thái Thông nhăn mặt nói :
– Sai ai bây giờ?
Trịnh Kiếm Hồng ranh mãnh đáp :
– Các ngươi sợ lão ấy nuốt sống thì có Đỗ cô nương đây.
Liệt Đương đạo trưởng nói :
– Được! Xin mời Đỗ cô nương lên!
Trịnh Kiếm Hồng thấy Cửu đại môn phái trúng kế, trong lòng mừng không kể xiết.
Đỗ Thu Linh “vâng” một tiếng thân ảnh đã bay tung lên trên đỉnh núi.
Khi tới nơi, Đỗ Thu Linh giả vờ đảo một vòng quanh đỉnh núi như tìm kiếm.
Chín người Chưởng môn thấy kỳ lạ vội hỏi :
– Có thấy lão ấy không?
Đỗ Thu Linh nói vọng xuống :
– Không thấy ai cả.
Thái Thông sửng sốt :
– Cô nói gì? Nhắc lại xem sao.
Đỗ Thu Linh đáp :
– Không có ai trên này cả.
– Chắc không?
– Chưởng môn không tin cứ thân hành lên xem.
Trịnh Kiếm Hồng cười nói :
– Ha ha ha! Không lẽ Đỗ cô nương lại đi nói dối.
Thái Thông tức giận điên người chửi đổng lên :
– M… mày! Im mồm cho ta.
Trịnh Kiếm Hồng nổi nóng quát :
– Ngươi đã lớn tuổi lại là người Phật môn nói chuyện nên nhã nhặn một chút, không sợ các vị Chưởng môn bạn cười vào mặt sao?
Thái Thông đỏ mặt tía tai chưa kịp mở miệng thì Trang Hưu Chính Nhân nói :
– Thôi, đừng tranh nhau vô ích, để ta lên xem sẽ rõ trắng đen.
Dứt lời, lão phóng mình chạy về phía núi.
Lão vừa đi được vài bước, đột nhiên nghe tiếng cười lành lạnh từ phía bìa rừng truyền đến :
– Kha kha! Lão phu ở đây này, muốn gì thì cứ qua đây, lên núi chi cho mất công.
– Hả?
– Ánh sáng!
– Đúng lão già ấy rồi!
– Trời!
Những tiếng kinh hô của mấy người Chưởng môn vang dậy như sấm.
Vì trước mặt họ quả là Bích Linh lão tăng chớ còn ai khác.
Mọi người đều chưng hửng.
Họ đã bao vây từ ba ngày nay, con kiến cũng không lọt, tại sao lão ta thoát được?
Sự thật, người xuất hiện trước mặt họ không phải là Bích Linh lão tăng mà là Quỷ Môn quan chủ thực sự.
Giữa lúc mọi người còn đang hoang mang, Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh đã phóng chạy đi mất dạng.
Đồng lúc, Thái Thông cũng ra lịnh đuổi theo bắt Quỷ Môn quan chủ mà quên đứt Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh.
Lịnh Thái Thông vừa hô :
– Đuổi bắt nó!
Quỷ Môn quan chủ nhanh như chớp nhún mình lẩn vào rừng sâu mất dạng, để lại chuỗi cười ngạo nghễ làm ai nấy cũng đều nổi xung lên.
Đệ tử Cửu đại môn phái cũng với chín người Chưởng môn tính ra có tới cả trăm mạng, ùn ùn kéo rượt bắt Quỷ Môn quan chủ mà không ngờ chính lúc đó, Bích Linh lão tăng còn ẩn trên ngọn núi.
Đợi nhóm người Cửu đại môn phái đi xa, Bích Linh lão tăng mới rời khỏi ngọn núi.
Nói về Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh sau khi thi hành xong kế hoạch, liền quay gót chạy đến chỗ hẹn với Quỷ Môn quan chủ.
Hai người vừa đến nơi đã thấy Quỷ Môn quan chủ có mặt ở đó tự bao giờ.
Quỷ Môn quan chủ mỉm cười nói :
– Việc đã xong, lão phu xin kiếu từ vậy.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Xin đa tạ Quan chủ đã giúp chúng ta.
Quỷ Môn quan chủ đáp :
– Chuyện đó là bao, xin Tôn chủ đừng nói thế.
Dứt lời, Quỷ Môn quan chủ nhún mình phóng trở về Quỷ Môn quan.
Trịnh Kiếm Hồng đợi Quỷ Môn quan chủ quay đi xong, chàng quay lại hỏi Đỗ Thu Linh :
– Em có gặp Bích Linh lão tăng không?
Đỗ Thu Linh đáp :
– Có! Ông ta nói có lời cảm ơn anh!
– Còn gì nữa không?
– Có! Ông tỏ ý không muốn đi mà ở thêm vài ngày trong vùng đất Thiếu Lâm để dò la tin tức Bích Linh Ma Ảnh.
Trịnh Kiếm Hồng trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên nói :
– Chết! Ông ta tính vậy không được. Chúng ta mau tìm lão xem sao!
Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh tức tốc quay trở lại phía núi mà Bích Linh lão tăng đã trốn.
Đến nơi hai người không thấy Bích Linh lão tăng ở đâu cả. Chỉ thấy trên đường đi để lại bốn dấu chân người.
Trịnh Kiếm Hồng xem qua kinh ngạc nói :
– Nếu Bích Linh lão tăng đi thì để lại hai dấu chân sao lại là bốn. Có lẽ ngoài Bích Linh lão tăng ra còn có thêm người khác. Nhưng chưa biết là ai.
Đỗ Thu Linh vọt miệng nói :
– Lúc ở trên núi, tiền bối nói hình như có Bích Linh Ma Ảnh đến.
Trịnh Kiếm Hồng thất sắc nói :
– Em Linh, ta lựa theo dấu chân đuổi theo Bích Linh lão tăng đi.
Hai người phóng mình xuống núi, đi độ vài mươi dặm thấy trước mắt có hai bóng người, một trước một sau.
Hình như họ đuổi rượt với nhau.
Người chạy trước nhanh chân hơn người chạy sau một chút.
Trịnh Kiếm Hồng thấy thế gia tăng thêm công lực đuổi theo gấp.
Không bao lâu, chàng cùng Đỗ Thu Linh bắt theo gần kịp hai người kia.
Đột nhiên, hai bóng người chạy trước vụt nhưng bước, quay lại nghinh với nhau.
Hai người đều thủ thế hờm sẵn. Hình như không ai dám ra tay trước.
Trịnh Kiếm Hồng xem kỹ lại thì ra một người là Bích Linh lão tăng và một người mang mặt nạ kỳ dị. Chàng đoán có lẽ Bích Linh Ma Ảnh nên lập tức phóng mình về phía Bích Linh lão tăng.
Trong lúc thân ảnh Trịnh Kiếm Hồng bay xẹt tới, thình lình, một ngọn kình phong vô cùng khốc liệt đánh bổ vào bả vai chàng.
Chàng vừa kịp phát giác ra thì ngọn kình phong đã quét trúng rồi.
Bình!
– Ái da!
Người chàng bắn ngược lên loạng choạng ngã xuống, miệng phun ra búng máu đỏ ối.
Người bí mật vừa đánh ra một chưởng thần tốc, thân ảnh cũng đồng thời bay xẹt về phía Trịnh Kiếm Hồng.
Hai đường chỉ phong đưa ra nhanh như gió, điểm vào huyệt đạo Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng hự lên một tiếng nằm bất động.
Người đánh lén đó không ai khác hơn là một trong Thập Đại Ma Tinh, Thiên Ma Nhơn Giả.
Hắn chống nạnh nhìn Trịnh Kiếm Hồng nằm trên mặt đất buông ra chuỗi cười khặc khặc :
– Ta nhận lệnh Ma chủ, nếu cần thì phế võ công ngươi trước. Như vậy ta không phế không được.
Nói xong Thiên Ma Nhơn Giả cúi xuống, hai bàn tay xòe ra.