Trịnh Kiếm Hồng bị điểm huyệt nằm bất động nhưng hai mắt nhìn đăm đăm vào mặt Thiên Ma Nhơn Giả với vẻ đầy hận tức trong lòng.
Thiên Ma Nhơn Giả thấy thế trợn mắt quát :
– Tiểu tử nhìn cái gì?
Hai ngón tay Thiên Ma Nhơn Giả nhắm ngay mắt Trịnh Kiếm Hồng đâm thẳng xuống.
Bỗng Thiên Ma Nhơn Giả rú lên một tiếng thê thảm.
Phập!
Đầu Thiên Ma Nhơn Giả bay ra khỏi người, nằm lăn lóc trên thảm cỏ. Máu từ cổ phun ra có vòi đỏ ối trông vô cùng khủng khiếp.
Ngay lúc đó một bóng người áo trắng phóng mình bay xẹt tới bên Trịnh Kiếm Hồng.
– Hồng huynh! Anh có sao không?
Trịnh Kiếm Hồng vội nói :
– Thu Linh, mau giải huyệt cho anh trước đã.
Đỗ Thu Linh không biết huyệt nào của chàng bị phong bế còn đang tìm kiếm từng nơi.
Trịnh Kiếm Hồng sợ mất thì giờ liền nói :
– Em giải “Ma huyệt” trước rồi đến huyệt “Nhũ Căn”. Vỗ mạnh một chút.
– Vâng!
Không mấy chốc Đỗ Thu Linh đã giải xong hai huyệt cho Trịnh Kiếm Hồng.
Song chàng cũng mất khá nhiều công lực bởi ngọn chưởng ác liệt của Thiên Ma Nhơn Giả.
Chàng sực nhớ đến Bích Linh lão tăng đang giao đấu với lão Ma Ảnh, tức khắc ngồi bật dậy, tung người phóng đi về phía ấy.
Đỗ Thu Linh nhặt kiếm tra vào vỏ nối gót theo sau.
Trong sân đấu trường, Bích Linh lão tăng và Bích Linh Ma Ảnh tuy là hai sư huynh đệ cùng học chung một thầy đang giao đấu tới hồi gay cấn, chết sống.
Xem ra, công lực Bích Linh lão tăng lúc này hơi kém thế hơn lão Ma Ảnh.
Trịnh Kiếm Hồng nhận rõ được tình hình vội hét lên một tiếng phóng người nhảy vào vòng chiến.
Bích Linh Ma Ảnh thấy một mình đấu với người sư huynh chưa chắc đã thắng, giờ lại có thêm Trịnh Kiếm Hồng thì hại nhiều hơn lợi.
Nghĩ vậy, lão liên tiếp phóng ra sáu chưởng chia làm hai mặt nhắm đánh vào Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng.
Ầm! Ầm!…
Cát bụi bay tứ tung!
Cây cối đổ gãy nằm ngổn ngang!
Tiếng nổ vang rền kinh thiên động địa!
Thừa cơ hội ấy, lão Ma Ảnh tung người xuyên qua ngọn cao phóng chạy biến mình vào rừng rậm.
Trịnh Kiếm Hồng toan đuổi theo, chợt thấy Bích Linh lão tăng ôm ngực lảo đảo ngồi phệt xuống, miệng ói ra búng máu, chàng cả kinh chạy lại hỏi :
– Tiền bối! Tiền bối làm sao rồi?
Bích Linh lão tăng thở mệt nhọc nói :
– Không sao! Không sao!
– Tiền bối có bị lão Ma Ảnh đánh bị thương.
– Không phải!
– Vậy ai?
Trong lúc ta đuổi theo Ma Ảnh thì có kẻ bí mật đánh lén ở phía sau.
Trịnh Kiếm Hồng giận xanh mặt nói :
– Thiên Ma Nhơn Giả đánh tiền bối đó. Nhưng nó đã bị Đỗ Thu Linh cho một kiếm đứt đầu rồi.
Bích Linh lão tăng buột miệng rít bật tiếng :
– Đáng kiếp!
Trịnh Kiếm Hồng thở dài nói :
– Theo ý tại hạ, tiền bối nên tìm một nơi tĩnh dưỡng ít lâu mới được.
Bích Linh lão tăng nhẹ than :
– Phải! Lão phu cũng đã có ý định đó.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
– Tiền bối định tĩnh dưỡng ở nơi nào?
– Ta sẽ về Bích Linh thiền viện!
– Bích Linh thiền viện?
– Có gì không tốt sao?
– Tại hạ sợ lão Ma Ảnh trở về đó làm khó dễ tiền bối?
– Nó không dám!
– Thưa tiền bối vì sao lão Ma Ảnh không dám?
– Ở đó lão phu có đặt nhiều cạm bẫy. Nó về tức là nộp mạng cho lão phu.
– Nếu vậy thì khỏi phải lo rồi.
Bích Linh lão tăng nhăn mặt, miệng ói ra búng máu nữa.
Trịnh Kiếm Hồng thất sắc nói :
– Xem bịnh tình tiền bối khá nặng đấy!
Bích Linh lão tăng không nói gì.
Lão ngồi vận khí hành công điều trị.
Qua một hồi sắc diện lão trở lại bình thường nhưng nội thương trong người chưa lành hẳn.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Tiền bối, để tại hạ đưa tiền bối về Bích Linh thiền viện.
Bích Linh lão tăng đưa tay chặn :
– Không được! Trong võ lâm hiện giờ ngoài các hạ ra không ai đương đầu nổi với lão Ma Ảnh. Các hạ nên ở lại lo bảo vệ cho Cửu đại môn phái và liệu cách trừ khử tên ấy.
Trịnh Kiếm Hồng không yên lòng nói :
– Tiền bối đang bịnh đi một mình nếu rủi gặp lão Ma Ảnh chặn đường thì nguy hại lắm.
– Lão phu cố gắng tránh nó.
Trịnh Kiếm Hồng trầm ngâm một hồi nói :
– Hay là tiền bối để Bạch Y Long Nữ đưa về?
Bích Linh lão tăng đáp :
– Cũng được.
Trịnh Kiếm Hồng chợt nhớ ra võ công Đỗ Thu Linh còn kém nói :
– Tại hạ hơi ngại một điều…
– Điều gì?
– Võ công nàng còn kém e đối phó với tên Ma Ảnh không nổi. Phải chi lúc này có Lý Minh Châu.
Bích Linh lão tăng nói :
– Không sao đâu! Bên cạnh nàng còn có lão phu.
Hai người đang nói thì chợt Đỗ Thu Linh đi tới.
Nàng nói :
– Hồng huynh!
– Gì em!
– Em nghe hình như Cửu đại môn phái kéo đến.
Trịnh Kiếm Hồng đảo mắt quan sát và lắng tai nghe tứ bề.
Quả như lời Đỗ Thu Linh nói, chàng nghe bên phía Tây có rất nhiều tiếng chân người dồn dập đi lần về phía chàng.
Trịnh Kiếm Hồng hấp tấp nói :
– Em Linh! Anh nhờ em đưa tiền bối về Bích Linh thiền viện. Anh có việc không thể đi được.
– Vâng! Nhưng anh cố tránh gặp mặt các vị Chưởng môn Cửu đại môn phái nhé.
– Vâng!
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng phóng mình chạy qua phương Đông. Còn Đỗ Thu Linh và Bích Linh lão tăng đi về phía Bích Linh thiền viện.
Mục đích của Trịnh Kiếm Hồng lúc này cố gắng tránh đụng độ với Cửu đại môn phái, chỉ lo sao trừ cho được Bích Linh Ma Ảnh trước đã.
Bởi thế, chàng thi triển khinh công lướt rừng vượt núi đi tìm Quỷ Môn quan chủ.
Không bao lâu, chàng đã đi vào địa phận Quỷ Môn quan.
Lần này, chàng vì đã quen thuộc đường đi nước bước nên đi rất mau.
Người giữ quan môn thấy Trịnh Kiếm Hồng đến, liền chạy ra cung kính chào hỏi.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Dẫn Lộ Du Hồn, Quỷ Môn quan chủ có nhà không?
Dẫn Lộ Du Hồn đáp :
– Thưa “Tôn chủ” dạ có ạ! Xin mời Tôn chủ vào.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Vâng! Dẫn ta vào!
Dẫn Lộ Du Hồn đưa Trịnh Kiếm Hồng đi quanh quẹo một hồi thì tới một khoảng đất rộng. Trước khoảng đất lại có cổng môn lớn. Trên có đề ba chữ đại tự :
“Quỷ Môn quan”. Hai bên cửa lại có khắc hai câu “Nếu ai vào cửa này, bỏ mạng không về”.
Trịnh Kiếm Hồng xem qua, giật mình biến sắc.
Trong lúc ấy Dẫn Lộ Du Hồn đã bước tới gõ cửa.
Cộp! Cộp!…
Cộp! Cộp!…
Qua một hồi lâu mà cửa vẫn chưa có ai mở.
Trịnh Kiếm Hồng nghi ngờ, chụp nắm mạnh vào mạch môn Dẫn Lộ Du Hồn.
– Này, nghe ta hỏi đây!
Dẫn Lộ Du Hồn kinh ngạc, người run lên :
– Tôn chủ có gì dạy bảo?
– Có phải ngươi đi lạc đường không?
Dẫn Lộ Du Hồn sửng sốt :
– Đâu phải!
Trịnh Kiếm Hồng ấn mạnh tay thêm :
– Vậy hai câu này nghĩa thế nào?
– Dạ… dạ, kẻ dưới đâu dám nói dối Tôn chủ.
Trịnh Kiếm Hồng nghiến chặt răng nói như hét :
– Ngươi dám rộng họng la ư? Nghĩa là hai câu này rành rành thế đó, còn muốn đánh lừa ta à? Mau dẫn ta trở lại đường chánh, bằng không đừng trách sao ta quá độc ác.