Triệu đại nhân Triệu Ứng Long hoàn toàn phủ nhận sự suy đoán của Chu bổ đầu, hơn nữa còn vô lý hạn định cho Chu bổ đầu nội trong ba ngày phải phá được vụ án này, Chu bổ đầu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân theo yêu cầu vô lý đó của Triệu đại nhân. Không ngờ chỉ trong ngày thứ nhất đã có thu hoạch lớn, Chu bổ đầu hạ lệnh bắt kẻ tình nghi Bạch Nguyệt Quang, đồng thời xin hai tờ lệnh tra xét, chuẩn bị tới điều tra Lý Phiêu Phiêu và Bách Hoa lầu. Đối với biểu hiện của Chu bổ đầu, Triệu Ứng Long có thể nói là vô cùng hài lòng. Đến lúc này có thể coi như đã bắt được nghi phạm, nhưng vẫn chưa có chứng cứ, chỉ cần xin thêm thời hạn phá án là được.
Sáng ngày thứ hai, Chu bổ đầu theo kế hoạch đến phủ của Lý Ngự y, Lý Ngự y nghe tin Chu bổ đầu tới, đích thân ra tiếp đón Chu bổ đầu, không những vậy còn bày tỏ rằng đêm mà Quách lão gia chết thảm Lý Phiêu Phiêu vẫn ở trong nhà, đi ngủ từ rất sớm, hơn nữa ông ta rất hiểu con gái, nó không thể gây ra chuyện như vậy được. Sau đó Chu bổ đầu lấy ra tờ lệnh khám xét, đã khám xét toàn bộ Lý phủ nhưng không có bất kỳ điểm nào khả nghi cả. Chu bổ đầu sớm đã dự liệu được tình huống này. Buổi chiều, Chu bổ đầu tới Quách phủ gặp Quách Tiểu Phong, Quách Tiểu Phong cũng nói rằng vào cái đêm lão gia chết, hắn không tới Bách Hoa lầu tìm Bạch Nguyệt Quang, còn xác thực rằng đã nói với Bạch Nguyệt Quang chuyện lão gia muốn hắn và Lý Phiêu Phiêu kết nghĩa phu thê. Như vậy, vụ án này về cơ bản đã rất rõ ràng, chỉ thiếu chứng cứ, chỉ cần có chứng cứ, cho dù Bạch Nguyệt Quang có ngoan cố đến đâu cũng có thể phán án tử hình cho cô ta. Sau khi làm xong những việc này, Chu bổ đầu bỗng nảy sinh chút ngờ vực, từ nhìn nhận của bản thân Chu bổ đầu không tin một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể làm một chuyện độc ác như vậy được, hơn nữa, tất cả hình như đã quá thuận lợi, thuận lợi tới mức nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Cứ như đã có người sắp đặt trước vậy, mình chỉ là một quân cờ, từng bước đi theo sự sắp đặt của kẻ giấu mặt đó, nếu dự đoán không nhầm, ngày mai mình sẽ tìm thấy chứng cứ xác đáng tại Bách Hoa lầu. Cứ cho là Bạch Nguyệt Quang bị đổ oan đi chăng nữa, nhưng chỉ có ba ngày, bản thân mình có thể làm được gì chứ….Chu bổ đầu nằm trên giường nghĩ ngợi.
Ngày thứ ba, Chu bổ đầu lại đến Bách Hoa lầu một lần nữa, lấy ra tờ lệnh khám xét, quả không nằm ngoài dự liệu, sau khi khám xét đã tìm thấy một hình nộm có vẻ ngoài rất giống với tình trạng của Quách lão gia khi chết.
Trên hình nộm đó có cắm đầy kim, phía sau còn dán một mảnh giấy có viết những thuật ngữ gì gì đó, Chu bổ đầu nhìn cũng không hiểu, nhưng cái tên “Quách lão gia” được ghi trên đó thì đã rất rõ ràng. Lúc này, Chu bổ đầu gạt bỏ tất cả những nghi ngờ, tuy cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, liền trở về ngay Nha môn, hỏi cung Bạch Nguyệt Quang.
Quách Tiểu Phong nghe tin Bạch Nguyệt Quang bị bắt, ngày thứ hai đã lập tức chạy tới Nha môn, đúng lúc Triệu Ứng Long đang thẩm tra Bạch Nguyệt Quang, cửa Nha môn chật kín người. Bạch Nguyệt Quang mặc trên mình bộ đồ phạm nhân đang quỳ trước công đường.
– Nữ phạm nhân Bạch Nguyệt Quang, vào đêm ngày 15 tháng 10 năm Đại Tống Quốc thái dân an, ngươi đã dùng tà thuật “áp thắng” và hành động này đã trực tiếp dẫn đến cái chết của Quách lão gia, ngươi có nhận tội không?
Triệu Ứng Long nói. Phía dưới là những tiếng xì xào bàn luận…thì ra hung thủ sát hại Quách lão gia lại chính là ca kỹ nổi tiếng Kinh thành Bạch Nguyệt Quang. Công đường bỗng chốc trở nên ồn ào, nhốn nháo. Thấy vậy Triệu Ứng Long đập mạnh tay xuống bàn, mọi người đều im bặt. Bạch Nguyệt Quang đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
– Đại nhân, dân nữ bị oan, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Bạch Nguyệt Quang lên tiếng.
– Đúng vậy! Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Nguyệt Quang sao có thể là hung thủ giết cha tôi chứ?
Người lên tiếng hỏi chính là Quách Tiểu Phong, hắn không tin Bạch Nguyệt Quang có thể giết người.
– Được, ta sẽ để các ngươi tâm phục khẩu phục. Chu bổ đầu, ngươi hãy phân tích kết quả điều tra đi.
Chu bổ đầu trước hết đi phân tích nguyên nhân cái chết của Quách lão gia, tiếp đến là phân tích thời gian gây án và động cơ gây án, Quách Tiểu Phong cùng những người có mặt ở đó đều hết sức sửng sốt.
– Qua hai ngày điều tra vừa rồi, đã xác thực mấy điểm sau. Thứ nhất, vào chiều hôm Quách lão gia chết Quách công tử đã tới Bách Hoa lầu, cũng vào chiều ngày hôm đó Bạch Nguyệt Quang mới biết chuyện Quách lão gia muốn chia rẽ cô ta và Quách công tử. Thứ hai, hôm nay tôi đã tới Bạch Hoa lầu và đã tìm thấy chứng cứ, Bạch Nguyệt Quang, người nộm này cô biết chứ?
Chu bổ đầu lấy ra người nộm dùng trong tà thuật “áp thắng”, vứt trước mặt Bạch Nguyệt Quang,
– Thứ này ta đã tìm thấy ở Bách Hoa lầu, cô còn lời nào để nói không?
– Cái gì, sao có thể, tôi không biết.
Bạch Nguyệt Quang đột nhiên hiểu ra có người cố ý hãm hại mình, bây giờ bản thân đã rơi vào thế hoàn toàn bất lợi rồi.
– Đại nhân minh xét, dân nữ thật sự bị oan, Tiểu Phong, tin em đi, em thật sự bị oan.
Bạch Nguyệt Quang ngước nhìn Quách Tiểu Phong với sự mong mỏi.
Quách Tiểu Phong giống như gặp phải sét đánh giữa trời quang vậy, có nằm mơ cũng không ngờ một nữ nhi như Bạch Nguyệt Quang lại có thể làm ra việc ác độc như vậy, nhưng chứng cứ trước mặt, hắn không thể không tin.
– Nguyệt Quang, không phải ta không tin nàng, nhưng chứng cứ quá xác đáng, nàng muốn ta tin nàng thế nào đây, Nguyệt Quang, ta quá thất vọng về nàng, không ngờ nàng lại là loại người như vậy, chúng ta đoạn tuyệt từ đây.
Quách Tiểu Phong thật sự không thể cùng thù nhân giết cha mình trở thành tri kỷ, càng không muốn kết nghĩa với một người lòng dạ ác độc như thế được.
– Không, em thật sự bị oan mà, có người hãm hại em, Tiểu Phong, chàng phải tin em.
Bạch Nguyệt Quang không ngờ sự tình lại trở nên như vậy, nước mắt đầm đìa…
– Bạch Nguyệt Quang, cô hà tất phải giả bộ đáng thương, lúc cô dùng “áp thắng” giết cha ta sao có thể ngờ được hôm nay bị bắt? Cô thật sự khiến tôi buồn nôn.
Quách Tiểu Phong tức giận cực điểm, tang chứng vật chứng đã rành rành trước mắt mà cô vẫn chối tội sao. Quãng thời gian tươi đẹp, Bạch Nguyệt Quang đã mang tới cho hắn sự ấm áp, sự khích lệ, sự vui vẻ, bọn họ cùng nhau thề non hẹn biển, chia ngọt xẻ bùi, cùng nhau ngắm nhìn trời xanh biển rộng, tưởng chừng như không thể chia lìa. Nhưng hiện giờ, tất cả đều đã tan nát hết rồi, Tiểu Phong quặn đau trong lòng như bị Bạch Nguyệt Quang đâm một nhát dao, không ngừng dỉ máu. Nhưng cho dù là như vậy, bản thân cũng nguyện suốt đời không lấy vợ.
– Bạch Nguyệt Quang to gan, chết kề tới cổ rồi vẫn không nhận tội sao, người đâu, đánh ba mươi trượng cho ta. Ta muốn xem miệng cô cứng hay là gậy của ta cứng.
Triệu Ứng Long tuy là một kẻ tùy tiện nhưng tố chất đạo đức cơ bản nhất thì vẫn có.
– Phù …phù…phù….
Từng trượng từng trượng một đánh vào thân dưới Bạch Nguyệt Quang. Nhưng Bạch Nguyệt Quang vẫn không nói nửa lời, Tiểu Phong chứng kiến cảnh này cũng thấy lòng quặn đau, không chỉ hắn mà tất cả những người có mặt cũng cảm thấy rất thương tâm.
– Đại nhân, xin ngài nương tay. Dù gì Bạch Nguyệt Quang cũng chỉ là thân gái yếu mềm, ngài làm như vậy chẳng phải là đang ép người ta nhận tội hay sao.
Cuối cùng Quách Tiểu Phong cũng không kìm nổi lòng mình, hắn nghĩ, cái gậy kia là gì, lợi hại biết bao nhiêu, Bạch Nguyệt Quang chỉ là thân gái, sao có thể chịu đựng nổi chứ, không cần đến hai trượng thì thể lực đã không chống đỡ nổi rồi. Nhưng Triệu Ứng Long vẫn chưa chịu buông tha, lòng lại đang bốc lửa. Trước tình hình cấp bách đó, Quách Tiểu Phong vốn là người luyện tập võ nghệ, thân thể cường tráng, lấy thân mình đỡ đòn cho Bạch Nguyệt Quang.
– Tiểu Phong, em thật sự bị oan.
Bạch Nguyệt Quang hôn mê bất tỉnh nhưng nước mắt vẫn rơi.
– Phù …phù…
Gậy vẫn đánh vào người Tiểu Phong.
– Nguyệt Quang, nàng muốn ta tin nàng thế nào đây, ta thật sự không có cách nào để tin nàng.
– Đại nhân, xin ngài nương tay, việc ép cung nhận tội nếu bị truyền ra ngoài cũng không tốt đẹp gì.
Quách Tiểu Phong lên tiếng, Triệu Ứng Long thấy Tiểu Phong vì Bạch Nguyệt Quang mà chịu đòn nên cũng không còn cách nào, để bàn dân thiên hạ nhìn thấy cũng không hay cho lắm.
– Dừng tay, bãi đường.
Triệu Ứng Long vội vàng lui vào trong.