Hoàng Thế và Lôi Thành Đào đều bị chết một cách khó hiểu, khiến vụ án vốn không đơn giản càng trở nên ly kỳ và phức tạp hơn, điều này khiến Lý đại nhân và Quách Tiểu Phong đau đầu vô cùng, rốt cuộc ai là hung thủ? Nhìn bên ngoài thì, cửu thiếu phu nhân Xuân Đào của Lôi phủ và tam phu nhân Thu Cúc của Hoàng phủ đều rất có khả năng là hung thủ, nhưng Quách Tiểu Phong vẫn còn mấy điểm nghi vấn chưa có sự giải thích hợp lý, nếu nói cửu thiếu phu nhân của Lôi gia là Xuân Đào có thù với Lôi Thành Đào, sau đó tìm mọi cách để được làm tiểu thiếp của Lôi Thành Đào, vậy tam phu nhân của Hoàng phủ cũng như vậy sao, sao có thể trùng hợp như vậy chứ, rõ ràng vệc cửu thiếu phu nhân và tam phu nhân mất tích khiến người ta thấy rất hoài nghi nhưng chưa thể nào đưa ra được bất cứ kết luận nào, cáo thij truy nã sớm đã được ban bố, nhưng hiện giờ đã là buổi chiều, sao vẫn chưa có chút tin tức gì? Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Đợi đã, nếu trực giác của mình mà chính xác, điểm đột phá của vụ án này vẫn là vụ án của Tiểu Hoa phu tử năm xưa, có thể tìm thấy manh mối nào đó từ bức tường của phòng học Trạng Nguyên chăng…
Quách Tiểu Phong nói cho Lý đại nhân biết suy luận của bản thân, tuy Lý đại nhân không hoàn toàn đồng ý với những suy luận đó của Quách Tiểu Phong, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chi bằng cứ lấy cái bất biến để đối phó với cái vạn biến vậy.
– Vậy, thế này đi, Quách bổ đầu và đệ muội tới phòng học Trạng Nguyên xem có điều tra được manh mối nào không, Tống Kiện Tác và Nha dịch sẽ đưa thi thể về Nha môn, mau chóng làm rõ thời gian và nguyên nhân tử vong. Vương bổ đầu và ta sẽ giải quyết những vụ án còn tồn đọng hai ngày nay.
– Vâng, đại nhân.
Mọi người đồng thanh tuân lệnh, sau đó đi làm việc theo sự bố trí của Lý đại nhân. Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang vội đi tới phòng học Trạng Nguyên.
Lúc này, trên trời mây đen cũng đang kéo tới, không biết từ lúc nào, tiếng sấm đã bắt đầu nổi dậy, so với hôm qua, tiếng sấm có vẻ lợi hại hơn.
– Nguyệt Quang, chúng ta đi nhanh một chút, không thì bị mưa ướt hết đấy.
– Tướng công chậm một chút, thiếp không theo kịp rồi.
Nghe vậy, Quách Tiểu Phong liền chậm bước.
– Ta ôm nàng chạy….
– Đáng ghét….
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��………
– Người chết bị mất máu quá nhiều, có thể là do bị cắt gân, hơn nữa đã chịu sự sợ hãi cực độ, cho nên dẫn đến tử vong, dựa vào vết thương trên người nạn nhân, thì vết thương này không giống như là vết thương chí mạng, cũng không giống với vết thương do chó hoang tạo thành, bởi vì nếu là bị chó hoang cắn xé thì vết thương sẽ nham nhở hơn, có vẻ như là hung thủ đã cố ý làm vậy, song nếu đúng là do người làm, vậy người này phải có tố chất tâm lý thế nào mới có thể biến thi thể của nạn nhân thành ra thế này, lẽ nào lại đúng là do ma quỷ làm?
Tống Kiện Tác đưa ra suy luận sau khi đã khám nghiệm tử thi.
– Cái gì, sư phụ, thật sự có ma sao?
Hai đệ tử của Tống Kiện Tác kinh ngạc nói.
– Nói bậy, trên đời này làm gì có ma, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
Tống Kiện Tác chấn an.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��…………..
– Phải rồi, Lý đại nhân, năm đó Hoa thẩm và nhà Lưu Thiên Thiên rốt cuộc là đã chuyển đi nơi nào vậy? Có thể điều tra ra không?
Vương bổ đầu hỏi.
– Có thể, nhưng sẽ rất phiền phức đấy, đặc biệt là với một vụ án đã xảy ra cách đây quá lâu rồi, xem ra phải lật lại văn kiện giấy tờ của Nha môn mới có thể tìm thấy. Vương bổ đầu à, không phải là cậu muốn…
Lý đại nhân đang nói giữa chừng thì dừng lại, ý là cậu không phải nghĩ nhiều, việc này không phải một hai ngày là xong.
– Không sai, tôi đúng là rất muốn biết bọn họ rốt cuộc đã chuyển đến nơi nào, bởi vì tôi tin vào trực giác của Quách bổ đầu.
Vương Long dứt khoát nói.
– Dựa vào trực giác để phá án ư, đây chẳng phải là điều tối kỵ của người làm trong quan phủ chúng ta sao.
Lý đại nhân thận trọng nói.
– Nhưng, bây giờ đại nhân còn cách nào tốt hơn không?
Vương Long hỏi ngược lại.
– Nói vậy, để ta dẫn cậu đi xem.
– Đại nhân, việc nhỏ này, thuộc hạ làm là được rồi, đại nhân cứ đi nghỉ đi ạ.
– Cậu nói gì vậy, ta cũng rất muốn nhanh chóng phá được vụ án này, vả lại, chỉ là tìm lại hồ sơ thôi chẳng lẽ ta cũng không làm được hay sao?
– Đại nhân đã nói như vậy thì thêm một người thêm được sự trợ giúp, vậy chúng ta mau đi thôi.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��………….
Lúc này, bầu trời càng lúc càng u ám, ai ai cũng vội về nhà, nếu ai không kịp về nhà thì tìm tạm một chỗ để trú mưa, trên phố có đủ các loại khí vị (mùi), có khí vị của mùi cỏ xanh và bùn đất trước khi có mưa lớn, có cả khí vị của nam nhân, đương nhiên vẫn có cả hương vị của bánh báo tỏa ra ở chỗ người bán bánh bao, vẫn còn mùi thối khó chịu của chân người, cuối cùng là hương vị của hương liệu trong tay thương nhân bán hương liệu. Song, lúc này, tôi nghĩ bọ họ không thể nhận ra là khí vị nào trong cái bầu khí này, bởi vì con mắt của họ đều đang nhìn xuống chân của mình, một nghìn người là có một nghìn đôi mắt đang nhìn xuống chân của họ, một vạn người là một vạn đôi mắt đang nhìn chân của họ, bởi vì bọn họ đang nhìn chính mình, nghìn vạn gì cũng không thể để chân mình chạy chậm hơn chân của người khác. Nhưng, dường như ông trời đang đùa giỡn bọn họ. Bởi vì, bỗng nhiên, một đôi chân đang chạy với tốc độ cực nhanh không may đã giẫm phải chân của người khác, anh ta vội ngẩng đầu, lớn tiếng trách móc:
– Mù à!
– Anh bạn à, xin lỗi nhé, đang có việc gấp.
Ở phía sau truyền lại một lời xin lỗi.
– Xin lỗi cái quái gì, không phải đã giẫm lên chân tôi rồi sao.
Người đó lại ngẩng đầu lên, phía trước nào có ai đâu, cứ như vừa nằm mơ vậy.
– Thật là thối tha.
Nói xong người đó lại cúi đầu đi tiếp.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��…..
– Sư phụ, trên đời này thật sự không có ma sao? Vậy vừa rồi sư phụ nói vậy là sao?
Hai đệ tử của Tống Kiện Tác sợ hãi hỏi.
– Đương nhiên rồi, nếu trên đời này mà có ma, vậy sư phụ như ta sao vẫn còn ở đây chứ.
Kiện Tác vừa nói xong thì một tia sét rạch ngang bầu trời, Tống Kiện Tác chỉ thấy tai mình như bị thứ gì chọc vào.
– Sư phụ, sư phụ.
Một đồ đệ kêu lớn…
Hóa ra là thi thể của Hoàng lão gia đột nhiên ngồi dậy, đúng là dọa người ta chết khiếp. Song Tống Kiện Tác rốt cuộc vẫn là Tống Kiện Tác, khả năng tùy cơ ứng biến quả rất tốt.
– Khụ, khụ…
Tống Kiện Tác đứng dậy.
– Thật ra, thi thể của Hoàng lão gia có thể ngồi dậy không phải là vì trên đời này có ma, chỉ là thi thể của Hoàng lão gia do hấp thụ năng lượng của tia sét, cơ thịt phát sinh ra sự vận động, cho nên mới có thể ngồi dậy là vì thế, không tin hai người cứ thử đến kiểm tra xem cái xác đó còn thở không, qua đó đi.
Tống Kiện Tác lớn tiếng nói, hai đệ tử đó rón rén tiến lại gần để kiểm tra.
– Sư phụ, ông ta đúng là không phải một cái xác biết dọa người.
Một đồ đệ nói.
– Cậu cứ tiếp tục đi , xem xem cậu có thể trách ta được hay không.
Tống Kiện Tác vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười. Thật là hết cách với hai đồ đệ này.
– Sao rồi, sư phụ không lừa hai cậu chứ?
Tống Kiện Tác đắc ý nói.
– Đúng vậy, đúng là không có hơi thở, xem ra trên đời này thật sự không có ma.
Hai đồ đệ lại kinh ngạc nói.