Mấy ngày nay, vụ án không có chút tiến triển gì, cũng chưa có nạn nhân mới, Lý đại nhân đành phải làm theo phương án cuối cùng mà Quách Tiểu Phong đưa ra, đi bảo vệ Chu Hữu Tài, nhưng đối với sự việc hai mươi năm về trước, Chu Hữu Tài tuyệt đối không hề nhắc đến, không thừa nhận việc hắn có tham gia cưỡng bức Tiểu Hoa phu tử, cũng không phản đối, cho nên vụ án này đang rơi vào bế tắc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Quách Tiểu Phong cũng dần hạ sốt, sáng nay là ngày 14 tháng 6, vụ án này cũng đã đến thời khắc then chốt, chỉ cần qua ngày mai không có người chết, có thể đoán định rằng vụ án sẽ không còn nạn nhân nào nữa. Mấy ngày nay, Vương Long luôn theo sát Chu Hữu Tài, sợ hắn ta xảy ra chuyện ngoài mong muốn. Sáng nay, vợ của Vương Long là Ngọc Nhi dậy từ rất sớm, thấy tướng công mấy ngày nay có vẻ mệt mỏi, Vương Nhi quyết định phải làm bữa sáng hôm nay thật thịnh soạn. Tâm trạng của Ngọc Nhi rất tốt, cô cũng không biết, sáng sớm nay, ông chủ Trương giả mạo đã từ quán trọ đi tới nhà cô. Lúc này hắn giống như một con sói hoang trừng mắt nhìn trộm cô, nhưng cô đâu biết. Ngọc Nhi nhóm lửa, cho một ít dầu vào nồi, chuẩn bị rán hai quả trứng cho Vương Long ăn. Ngọc Nhi đập trứng vào bát, đánh đều lòng trắng và lòng đỏ, khi cô quay người lại thì đã bắt gặp ngay bộ mặt đang cười nham hiểm của ông chủ Trương, Bảo Nhi lùi một bước, muốn cầu cứu Vương Long, ai biết được người đó rất nhanh, chỉ một đòn thôi đã khiến Bảo Nhi đầu óc điên đảo, rồi ngất đi…
Ông chủ Trương để lộ nụ cười nhạt, vội mang Ngọc Nhi tới căn nhà nát ở ngoại thành, hắn phải quay lại trước khi Vương Long thức dậy. Khinh công của ông chủ Trương này cũng rất lợi hại, khi hắn chạy cơ bản là không thể nhìn ra hai chân đang giao nhau.
– Bốp…
Ông chủ Trương mở cánh cửa của ngôi nhà nát, Bạch Nguyệt Quang và mấy người thu mình vào góc tường.
– Hừ, đám tiện nhân thối tha, đợi lão tử làm xong chuyện, sẽ quay lại giải quyết các ngươi một thể.
– Đồ biến thái, tướng công ta nhất định sẽ bắt được ngươi.
Bạch Nguyệt Quang chửi rủa.
– Haha… cô đang nói đến cái tên tiểu tử thối đó à, bản thân nó còn khó bảo vệ nổi mình.
Ông chủ Trương đắc ý nói.
– Cái gì, ngươi đã làm gì tướng công ta?
Bạch Nguyệt Quang vội hỏi.
– Biết thì phỏng có ích gì chứ, tóm lại hôm nay các người đều phải chết, biết chưa, tránh hậu họa về sau.
– Sao không thể, lẽ nào ở đây chờ chết sao.
Thu Cúc trợn mắt nhìn ông chủ Trương.
– Hừ, a đầu thối, nói cho các ngươi biết, hôm nay, các ngươi đều phải chết, không ai thoát được đâu.
Nói xong ông chủ Trương giả mạo đó đóng cửa đi ngay.
– Thu Cúc, sao cô có thể làm chuyện như thế, chúng ta làm người phải có sĩ diện chứ.
Ông chủ Trương phê bình Thu Cúc.
Bạch Nguyệt Quang vội chỉ tay lên cửa sổ thông gió, ý muốn nói là ông chủ Trương giả mạo có thể đã đi xa, bọn họ có thể chạy trốn, xem xem người lần này bị bắt tới là ai.
– Đại tẩu, đại tẩu, mau tỉnh lại đi…
Bạch Nguyệt Quang gọi.
Ngọc Nhi dần mở mắt.
– Các người là ai, đây là đâu?
– Đây là căn nhà nát ở ngoại thành, cô bị kẻ xấu bắt tới đây, nói tôi biết cô là ai?
– Tôi là Ngọc Nhi, là thê tử của Vương bổ đầu.
Vương Nhi vẫn mơ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
– Cái gì, cô là thê tử của Vương bổ đầu, sao có thể như vậy? Tại sao lại là Vương bổ đầu?
Bạch Nguyệt Quang hết sức kinh ngạc, lẽ nào Ngọc Nhi cũng giống như mình, do tướng công trực tiếp là người điều tra vụ án này nên mới bị bắt, nhưng cũng có thể Vương Long chính là kẻ đứng quay lưng trên bức tường đó. Bạch Nguyệt Quang nhớ lại cái bóng đó, càng nghĩ càng thấy giống Vương Long, Vương Long giờ cũng khoảng 35, 36 tuổi.
– Vương đại tẩu, Vương bổ đầu năm nay bao nhiêu?
Bạch Nguyệt Quang hỏi.
– Bốn mốt, sao vậy?
– Bốn mốt, không hay rồi.
Bạch Nguyệt Quang nóng lòng như đang đứng trên chảo lửa. Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng động, Bạch Nguyệt Quang phản ứng rất nhanh, vội bảo mọi người yên lặng. Tiếp đó là tiếng khóa cửa được mở, cánh cửa dần dần được mở ra, người mở cửa lại chính là… . chính là Quách Tiểu Phong.
– Tốt quá rồi, Tiểu Phong, rốt cuôc chàng cũng đã tới, thiếp cần nói với chàng, người phải chết tiếp theo rất có khả năng là Vương bổ đâu Vương Long.
– Quả nhiên là như vậy, nhưng sao nàng lại biết?
– Là vì cô ấy.
Bạch Nguyệt Quang đưa mắt về phía Ngọc Nhi.
– Cô ấy là ai?
– Cô ấy là…
Bạch Nguyệt Quang kể đầu đuôi sự tình cho Quách Tiểu Phong nghe.
– Ồ, hóa ra là như vậy, Vương đại tẩu, tiểu đệ là Quách Tiểu Phong?
Quách Tiểu Phong cung kính nói.
– Hóa ra cậu là Quách bổ đầu, nghe tướng công tôi nói, cậu rất lợi hại.
– Về chuyện trước đây của Vương bổ đầu, đại tẩu biết được bao nhiêu, kể tỷ mỷ một chút.
– Có chuyện gì à, thực ra tôi cũng không biết được bao nhiêu, chỉ biết hồi trẻ tướng công tôi học ở phòng học Trạng Nguyên, sau đó không đỗ đạt gì, nên về làm Bổ đầu ở Nha môn.
Ngọc Nhi hồi ức lại.
– Chỉ có vậy thôi à? Hai người là phu thê, đối với quá khứ của tướng công, đại tẩu không quan tâm sao?
– Nói thật, Quách bổ đầu, năm đó tôi cũng là vì phụ mẫu mới lấy tướng công, hơn nữa mỗi lần hỏi về chuyện trước kia, tướng công tôi lại nổi trận lôi đình, vậy nên sau này tôi cũng ngại hỏi.
Ngọc Nhi thẹn thùng nói.
– Nguyệt Quang, ta cảm thấy chúng ta có thể thu lưới rồi.
Quách Tiểu Phong nhìn Bạch Nguyệt Quang vui vẻ nói.
– Tướng công, thiếp nghe chàng, chàng nói thế nào thì sẽ là như thế.
– Haha…thật đúng là nương tử tốt của ta.
Quách Tiểu Phong không phải đã hôn mê sao, vì sao có thể xuất hiện trong căn nhà rách nát ở ngoại thành này, hắn rốt cuộc là đã tìm thấy Bạch Nguyệt Quang từ lúc nào? Tại sao thấy Quách Tiểu Phong tới cứu nhưng Bạch Nguyệt Quang lại không hề kinh ngạc. Ông chủ Trương giả mạo đó rốt cuộc là ai, Vương Hâm có thật là đã bỏ đi không? Quách Tiểu Phong đã giả bệnh sao? Kẻ chưa lộ diện trên bức tường đó là ai? Quách Tiểu Phong có đủ mưu trí để tìm ra chân tướng của sự việc?