Chu quản gia vừa dứt lời, Quách Tiểu Phong liền nghĩ ra kế sách, kiến nghị với mọi người đi theo hướng đó và cũng nhận được sự tán đồng của mọi người. Mọi người bắt đầu đi về hướng quả núi đó. Tuyết không có sinh mệnh, cứ thế rơi rơi. Gió cũng vậy, cứ thổi không thương tiếc đoàn người, dường như không thể ngừng lại. Tuy ý kiến của Quách Tiểu Phong rất hợp lý, nhưng rốt cuộc đảo Đào Hoa này đã được bày bố theo thuật Kỳ Môn Độn Giáp, cho nên sau khi đi được nửa canh giờ, đoàn người không những không tiến lại gần quả núi đó, trái lại có vẻ như càng đi xa nó hơn. Không ai nói với ai lời nào, chỉ có thể cứ thế đi tiếp, không lâu sau, mọi người lại đi tới đường có chữ thập. Lý Thiên Tường la lên:
– Quách huynh, tôi thấy chuyện này có gì đó rất lạ, chúng ta đã đi một lúc lâu rồi, sao lại quay về chỗ cũ thế này, huynh xem, vẫn là con đường có chữ thập này. Tôi thấy đảo Đào Hoa này rõ ràng là một Tà môn, chẳng phải chúng ta đang thấy quỷ thì đánh tường sao?
Lý Thiên Tường lo lắng hỏi Quách Tiểu Phong. Quách Tiểu Phong ngẩng mặt lên nhìn, quả nhiên, vẫn là con đường có chữ thập lúc nãy, cũng không khỏi mơ hồ, rốt cuộc là thế nào? Mình và mọi người đều đã đi theo hướng quả núi đó mà, tại sao lại trở về chỗ cũ thế này?
– Hừ, các người đều là những kẻ ngu ngốc của Trung Nguyên, hại ta đi uổng mất bao nhiêu thời gian rồi, haha, còn muốn tranh danh xưng người thông minh nhất thiên hạ với ra sao, haha, đúng là không biết tự lượng sức mình, các người ở đây chờ chết đi.
Âu Dương Tiên thấy lại quay về chỗ cũ, không kiềm lòng lớn tiếng trách móc.
– Ngươi nói cái gì, ai là kẻ ngu ngốc, người Tây vực các người thì có bản lĩnh gì chứ, xem ta chừng trị ngươi.
Lý Thiên Tường đang lúc ảo não, lại nghe được những lời đả kích này, tự nhiên bừng bừng tức khí, không kìm nén nổi muốn động thủ. Quách Tiểu Phong đang mải suy nghĩ, thấy hai người họ sắp đánh nhau vội can ngăn:
– Lý huynh, không cần phải kích động, lúc này ai ra tay với ai cũng không có chỗ lợi, đã nói vậy thì chúng ta cứ để cho hắn đi một mình, mặc kệ hắn đi.
Nghe Quách Tiểu Phong nói vậy, Lý Thiên Tường cũng bình tĩnh trở lại, sau đó quay người về phía Quách Tiểu Phong nói:
– Quách huynh, với tình hình này không biết Quách huynh có cao kiến gì không?
– Văn Cẩm, cậu có cách nào không?
Quách Tiểu Phong lại hỏi Thượng Quan Văn Cẩm. Trên đường đi, Thượng Quan Văn Cẩm không nói không rằng, mãi cho tới khi Quách Tiểu Phong hỏi, cậu ta mới như sực bừng tỉnh, mơ màng nhìn Quách Tiểu Phong. Quách Tiểu Phong thấy cậu ta không bình thường, vội đi lại sờ trán cậu ta, ai biết được Thượng Quan Văn Cẩm lại yếu như vậy, mới đi có một lúc mà đã sốt cao rồi, xem ra tình hình đã rất rất nghiêm trọng.
– Hừ, đám người Trung Nguyên các người, không thể trông chờ vào các người được, xem ta phá hết chỗ hoa đào này, tự nhiên sẽ có đường ra thôi.
Nói đoạn Âu Dương Tiên nắm lấy bàn tay, đánh vào đám cây đào, khiến cho hoa đào ở gần đó đều tan tác. Quách Tiểu Phong cúi đầu, suy nghĩ về tình hình hiện giờ, bốn cao thủ suy lý bỗng dưng thiếu mất hai, Thượng Quan Văn Cẩm thì sốt cao như vậy, nếu không kịp thời cứu chữa, sợ rằng hậu quả sẽ khó lường, không chỉ vậy, tuyết lại rơi lớn như vậy, nếu cứ đi như một con ruồi không đầu thế này, sợ là không thể tiếp tục đến tối, mạng sống của Thượng Quang Văn Cẩm lại khó bảo toàn. Âu Dương Tiên tuy rất ngông cuồng, nhưng hắn nói một câu rất đúng, nếu trên đảo này không có hoa đào, thì có lẽ rất dễ thấy ra đường ra, nhưng Chu lão gia chẳng phải đã nói là không đươc phá hoại cành cây ngọn cỏ trên đảo đó sao, làm thế nào để không phá hoại hoa đào, mà lại khiến hoa đào biến mất, giá như có thể quan sát đảo Đào Hoa từ trên cao thì thật tốt.
– Quách huynh, tôi cảm thấy cho dù là ai, nếu đã bày sắn bố cục này cho chúng ta, chắc chắn không thể khiến chúng ta như con ruồi không đầu đâm lung tung, huynh nói xem đúng vậy không?
Lý Thiên Tường suy nghĩ một lúc, dường như có đầu mối gì đó.
– Ừ, có lý, nói tiếp đi.
Quách Tiểu Phong cũng rất đồng tình với cách nghĩ này, hứng thú hỏi.
– Nếu không muốn chúng ta giống con ruồi mất đầu, vậy chắc chắn sẽ để lại manh mối gì cho chúng ta. Mà chúng ta từ lúc gặp Chu quản gia tới giờ, một là ở trên thuyền, hai là ở trên đảo, thời gian cũng chưa lâu, nên tôi tin rằng, manh mối này nhất định là nằm ở một sự việc hoặc một câu nói của Chu quản gia khi ở trên thuyền hoặc khi trên đảo, tôi tin là sẽ không khó để tìm ra.
Lý Thiên Tường nói xong thì nhíu mày suy nghĩ.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��…….
Trong khi đó ở Kinh thành, buổi sáng ngày hôm nay, Vương Hâm thức dậy mà khiến tất cả mọi người phải giật mình. Quách Thiên Hùng nhìn Vương Hâm hỏi:
– Vương Hâm, có phải công việc không thuận lợi không, nhìn mắt cậu thâm quầng lên rồi kia kìa, còn chính tông hơn cả gấu trúc quốc bảo của chúng ta đấy, nếu Triệu đại nhân làm khó cậu, cậu cứ nói với tôi một tiếng, tuy Quách phủ chúng ta không có quyền cao thế lớn gì, nhưng nếu là xử lý chuyện ở phủ Thuận Thiên bé tý kia thì vẫn có thể.
Vương Hâm vừa nghe Quách Thiên Hùng nói vậy thì liền đỏ mặt, nhớ tới chuyện đêm qua nằm nghĩ linh tinh, không kìm nổi sự xấu hổ, vội giải thích:
– Không phải, không phải, Triệu đại nhân rất tốt với tôi, chẳng qua là gần đây Quách đại ca không ở đây nên có chút áp lực mà thôi.
– Cậu phải chú ý sức khỏe chứ, dứt khoát không được làm việc quá sức, đi, mau đi ăn sáng thôi.
Quách Thiên Hùng vỗ vai Vương Hâm, Vương Hâm vội đi dùng bữa sáng, rồi đi tới Nha môn, ngay cả cậu ta cũng không hiểu tại sao bản thân lại nóng lòng như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu lại hiện ra nụ cười của Tiểu Điềm. Vương Hâm đẩy cửa đi vào…
– Ah, đồ háo sắc, chết đi.
Tiểu Điềm hoảng sợ kêu lên trong phòng thay đồ, hóa ra Tiểu Điềm đến sớm hơn cả Vương Hâm, bởi lẽ Nha môn vốn toàn nam nhân, cho nên phòng thay y phục cũng không phân nam nữ, lúc bình thường dù là Bổ đầu hay Nha dịch cũng cứ tự do ra vào, nhưng từ khi Tiểu Điềm tới Nha môn, trước lúc bước vào đều phải hỏi bên trong có người không. Nhưng hôm nay lại không như vậy, một là hôm nay Vương Hâm tới rất sớm, hai là đêm qua Vương Hâm gần như mất ngủ, cho nên đầu óc cũng không được tỉnh táo cho lắm. Đây là lần đầu tiên Vương Hâm trông thấy thân thể nữ nhân, chưa kịp phản ứng, ngẩn người đứng đó. Tiểu Điềm thấy Vương Hâm không phản ứng, tiện tay cầm lấy gáo nước ném vào đầu Vương Hâm, Vương Hâm chỉ thấy đầu đau nhói, lúc này mới sực tỉnh ra.
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, Tiểu Điềm…
– Ngươi, ngươi vẫn còn nhìn ư, đồ thối tha nhà ngươi, cút mau…
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi ra ngay đây, tôi đi ra ngay đây…
Nói xong Vương Hâm lập tức nhắm mắt lùi ra ngay. Đầu lại bị va vào cánh cửa, Vương Hâm đau quá kêu lên một tiếng, sau đó đóng cửa ngay.
– Tiểu Điềm, xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, tôi cứ nghĩ bên trong không có ai, cho nên…
Vương Hâm đứng bên ngoài ăn năn , xin lỗi.
– Hừ, đồ lưu manh thối nhà ngươi, tưởng chiếm đoạt ta dễ dàng sao.
Tiểu Điềm bên trong chửi mắng, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ, chuyện vừa mới xảy ra đã chứng tỏ Vương Hâm thật không phải là kẻ háo sắc, thấy Tiểu Điềm chưa mặc y phục, Vương Hâm vẫn biết lui ra, rõ ràng Vương Hâm là một chính nhân quân tử.
– Tiểu Điềm, tôi xin lỗi, thật sự tôi không cố ý, nếu cô cảm thấy chịu thiệt thòi, tôi xin chịu trách nhiệm. Chỉ xin cô đừng tức giận, cầu xin cô đấy.
– Được rồi, tôi thấy anh cũng không giống như cố ý, thế này đi, chuyện hôm nay anh không được nói ra ngoài, không thì tôi sẽ lấy đầu anh đó.
Tiểu Điềm xuýt chút nữa thì cười phá lên, Vương Hâm này cũng thật là đáng yêu, Tiểu Điềm thầm nghĩ.
– Cảm ơn, cảm ơn cô, Tiểu Điềm, Vương Hâm tôi xin thề với trời cao, chuyện này nếu tôi nói ra, Vương Hâm tôi sẽ bị sét đánh chết, chết sẽ không dễ coi.
Vương Hâm thành thật nói.
Kỳ thực, vào thời Tống, không cho phép nữ nhân làm Bổ đầu, thêm nữa phủ Thuận Thiên lại ngay dưới chân Thiên tử, theo lý mà nói, Tiểu Điềm tuyệt đối không thể làm Bổ đầu, nhưng cô gái này lại có thể đảm nhiệm chức vụ này, thật là kỳ lạ. Thật ra, sự tình là thế này : Tiểu Điềm vốn là con gái của Nhất phẩm đại viên Ngô đại nhân, hai ngày trước đã cãi nhau với cha, nên nhất quyết bỏ nhà ra đi, trên đường đi đã gặp Vương Hâm, Vương Hâm cũng có tướng mạo rất chính trực, tục ngữ có câu: “ Tây Thi trong mắt người tình” ( khi yêu thì người mình yêu là đẹp nhất), cho nên Tiểu Điềm vừa trông thấy Vương Hâm liền thầm cảm kích trong lòng. Chủ yếu cũng có liên quan tới Quách Tiểu Phong, vì quan hệ của Quách Tiểu Phong, nên Tiểu Điền mới có thể làm đến phủ Thuận Thiên làm Bổ đầu, vậy nên mới có câu chuyện sau này.