– Đại phu, đa tạ ngài.
Vương Hâm cảm kích nói.
– Không có gì, nếu không phải Quách Tiểu Phong là tướng công của đồ đệ ta, ta cũng chẳng buồn cứu cậu đâu, cậu xem cậu đã khiến cô nương đây thành ra thế nào rồi?
Vị đại phu hài hước nói.
– Ah, lẽ nào ngài chính là vị tiền bối được mệnh danh là “Đoạt mệnh thần y” được nhắc tới trong cuốn ‘Quách Tiểu Phong phá án”, hay quá, không ngờ lại có cơ hội gặp tiền bối.
Vương Hâm kích động nói.
– Có cuốn sách đó sao? Vậy lần sau có thời gian cậu nhất định phải mang tới đây cho ta xem đó.
Vị đại phu cười ha ha nói.
– À, phải rồi, trong cuốn sách đó, lão anh hùng như tiền bối…..
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��……….
Lúc này trên đảo Đào Hoa, Quách Tiểu Phong đang cõng Thượng Quan Văn Cẩm, Thượng Quan Văn Cẩm tuy vẫn nhớ đường ra, nhưng do đang sốt cao nên đã không còn tỉnh táo nữa, cậu ta cuối cùng có thể đưa mấy người Quách Tiểu Phong ra khỏi rừng hoa đào thần bí hay không?
Âu Dương Tiên một thân một mình đi phá hết hoa đào, tự mình tìm lối ra, nhưng hắn không ngờ rằng, cứ phá hết khóm đào này thì một khóm đào khác lại hiện ra trùng trùng chờ hắn, nhưng cho dù vậy, hắn vẫn quyết tâm phá sạch hết lớp này đến lớp nọ, dứt khoát phải phá cho hết những cây đào này, cách làm này cũng rất hiệu quả, lập tức hắn đã không còn trông thấy cây đào nào nữa, lúc này trước mắt hắn là một nơi trông như gò đồi. Bởi vì hắn nhìn thấy ở một nơi không xa có một sơn động. Âu Dương Tiên đã được tôn là một trong nhưng cao thủ suy lý xuất chúng nhất thiên hạ, đương nhiên không phải kẻ ngốc, hắn biết rằng bản thân vẫn chưa tìm thấy căn phòng nhỏ của đảo Đào Hoa, song hiện giờ đã sắp hoàng hôn, nếu không quay về được căn phòng nhỏ đó, vậy thì tạm thời trú lại sơn động này một đêm vậy, dù gì đến tối là kết thúc, đến lúc đó chắc họ sẽ phái người đi tìm mình. Âu Dương Tiên nghĩ vậy.
– Rẽ trái, rẽ trái, rẽ trái…
Thượng Quang Văn Cẩm mơ màng chỉ đường.
– Văn Cẩm, có phải là đã nhớ sai không, chỉ toàn rẽ trái như này liệu có thể lại quay về chỗ cũ không?
Quách Tiểu Phong nghi ngờ hỏi. Nhưng Thượng Quan Văn Cẩm dường như không nghe thấy gì. Quách Tiểu Phong do dự một hồi, nếu đã tin tưởng cậu ấy thì không nên hoài nghi, vậy là Quách Tiểu Phong lại tiếp tục rẽ trái. Quả nhiên Thượng Quan Văn Cẩm không nhớ nhầm, sau khi mấy lần rẽ trái, đúng là đã thoát ra khỏi cái bố cục kỳ quái mà họ bị dẫn vào.
– Văn Cẩm, chúng ta đã thoát ra ngoài rồi, chúng ta đã ra ngoài rồi…
– Vẫn sớm chứ, tiếp theo chúng ta sẽ rẽ phải, rồi lại rẽ trái…
Thượng Quan Văn Cẩm nói rất khó khăn, xem ra không thể tiếp tục bao lâu nữa.
– Văn Cẩm, đợi chút, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.
Quách Tiểu Phong nói.
– Tướng công, tình trạng của Thượng Quan công tử hình như không tốt lắm, chắc không thể tiếp tục, chi bằng để thiếp châm mấy kim cho công tử, để đảm bảo tính mạng trước đã.
Bạch Nguyệt Quang nhìn sắc mặt của Thượng Quan Văn Cẩm là biết ngay cậu ta không thể chịu được một canh giờ nữa, nhiều nhất cũng chỉ một canh giờ. Đến lúc đó, cậu ta đã sống dở chết dở rồi thì nhất định thần kinh não bộ sẽ bị hủy hoại, cho nên trước mắt cần phải châm cứu cho cậu ta.
Quách Tiểu Phong nghe Bạch Nguyệt Quang nói vậy thì vội đặt Thượng Quan Văn Cẩm xuống.
– Tướng công, giúp thiếp cởi áo cho Thượng Quan công tử, thiếp sẽ châm cứu cho cậu ta.
– Nguyệt Quang đại tẩu, tẩu nhất định phải cứu tướng công tôi, nếu chàng có mệnh hệ gì ta cũng không biết phải làm sao nữa.
Phi Vũ nói xong thì khóc òa lên, rồi quỳ xuống cầu xin Bạch Nguyệt Quang.
– Thượng Quan phu nhân, đừng đừng đừng, cô đừng như vậy. Tôi sẽ cố gắng hết sức cứu Thượng Quan công tử, cô đứng dậy đi.
Nói xong Bạch Nguyệt Quang vội lấy từ trong túi ra loại kim chuyên dùng châm cứu. Chẳng mấy chốc, cả đầu và nửa thân trên của Thượng Quan Văn Cẩm đã bị châm hết cả thảy mười tám kim. Thượng Quan Văn Cẩm bỗng nhiên có phản ứng, sắc mặt cũng có sự thay đổi, một lúc sau thì lộ ra bộ mặt đau khổ, cuối cùng cũng trở về trạng thái bình thường. Xong Bạch Nguyệt Quang nhổ từng chiếc từng chiếc kim ra, huyệt đạo của Thượng Quan Văn Cẩm có chảy ra không ít máu đen. Thượng Quan Văn Cẩm tạm thời đã hạ được sốt, nhưng biện pháp này chỉ là tạm thời, bởi lẽ, nếu cứ dùng cách này trong một thời gian dài, sẽ có tác dụng ngược và ảnh hưởng xấu tới hoạt động của não bộ thần kinh, có thể nói là lợi bất cập hại.
– Văn Cẩm, Văn Cẩm, cậu tỉnh lại rồi, cảm thấy thế nào?
Quách Tiểu Phong hỏi.
– Phải rồi, mau thoát ra ngoài thôi, mới có thể chữa trị lâu dài cho Thượng Quan công tử.
Bạch Nguyệt Quang không dám nói tác dụng phụ của việc châm cứu cho mọi người, cô sợ mọi người sẽ quá lo lắng.
– Được, mau đi thôi, mau thoát khỏi cái nơi quái quỷ này.
Quách Tiểu Phong lại cõng Thượng Quan Văn Cẩm.
– Rẽ phải, rẽ trái…. lại rẽ phải….
Âu Dương Tiên thấy màn đêm sắp buông xuống, vội đi vào trong sơn động, nếu họ phái người đi tìm, vậy quá tốt, nếu không ai đi tìm, vậy cứ trú tạm trong sơn động này một đêm, có mang theo lương khô trên người, cũng không đến nỗi phải chết đói. Âu Dương Tiên nghĩ thầm như vậy, rồi vội đi vào sơn động, bỏ hành lý xuống. Âu Dương Tiên cũng không phải kẻ ngốc, trên một cái đảo hoang âm u, lại không biết cái sơn động này thần bí tới mức nào, không có lửa, xem ra không thể an toàn mà qua đêm ở đây, cho nên trước tiên Âu Dương Tiên đi tìm củi đốt, lấy đá đánh lửa, vậy là đống củi bủng bùng cháy.
Lúc này, Âu Dương Tiên lại không hề biết rằng, ở nơi sâu nhất của sơn động này, một đôi mắt âm u, sắc lạnh đang trừng trừng nhìn hắn, từng giọt từng giọt nước miếng rơi xuống, từng bước từng bước tiến lại gần Âu Dương Tiên, nhưng hắn vẫn đang thưởng thức hương vị thơm ngon của đồ ăn Tây vực, hết sức thảnh thơi. Nháy mắt, quái vật kia đã ở ngay sau lưng Âu Dương Tiên. Âu Dương Tiên bỗng nhiên cảm thấy sống lưng có một trận đau điếng, theo bản năng, hắn vội lăn người ra xa khoảng hai mét, sờ sau lưng, bỗng thấy có một chất dịch lỏng hỗn hợp đỏ đỏ xanh xanh. Quái vật này toàn thân không có lông, chỉ trông thấy lớp da màu trắng và màu xanh. Âu Dương Tiên thất kinh, nghĩ thầm, không may rồi, gặp phải quái vật rồi, không ngờ nó lại lợi hại như vậy.
Vậy Âu Dương Tiên có đúng là đã gặp phải một quái vật biến dị hay không? Âu Dương Tiên liệu có thoát khỏi sự tấn công của quái vật? Và hắn sẽ có cách gì để đối phó với nó ?. Còn mấy người Quách Tiểu Phong và Thượng Quan Văn Cẩm có thể thuận lợi tới được căn phòng nhỏ của đảo Đào Hoa ? Vẫn còn nhưng khó khăn, thử thách nào đang đợi họ phía trước ?……