Hoàng Bỉnh Phong liếc mắt nhìn Quách Tiểu Phong một cái, do dự một lúc, nhưng vẫn gật gật đầu, sau đó hai mắt nhắm chặt, bầu không khí như ngưng trệ, lúc này mấy người Quách Tiểu Phong đã quyết tâm cao độ, bất chấp tất cả cũng không để Hoàng lão đảo chủ chạy thoát. Tuy võ công của Hoàng lão đảo chủ rất cao cường, nhưng ở đây cũng đều là cao thủ võ lâm có tiếng trong giang hồ, vậy nên cho dù võ công của Hoàng lão đảo chủ có lợi hại hơn nữa cũng khó lòng thoát khỏi vòng vây này.
Lúc này, bỗng nhiên bầu trời nổi gió, không lâu sau, uy lực của nó tăng lên gấp bội, mây đen ở đâu kéo đến, chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai như sớm chớp rạch ngang trời, mấy người Quách Tiểu Phong nhận thấy tình hình không ổn, nhất loạt dừng tay. Hoàng lão đảo chủ đăm chiêu quan sát, hóa ra là Phi diệp khoái đao, mà người sử dụng Phi diệp khoái đao này không phải ai khác, chính là con trai ông ta Hoàng Bỉnh Phong. Thử nghĩ xem, Hoàng lão đảo chủ là ai chứ, võ công cao thâm đến mức nào, có thể e ngại Phi diệp khoái đao của Hoàng Bỉnh Phong sao? Hoàng lão đảo chủ cười ngạo mạn, trong bụng nghĩ thầm, không cho tiểu tử thối không lương tâm này một bài học thì xem ra nó vẫn coi thường Mã vương gia này. Nghĩ vậy liền nhắm mắt, giơ hai tay lên, bỗng một trận cuồng phong nổi lên dữ dội, không lâu sau thì xuất hiện một luồng khí xoáy.
– Mọi người mau dựa vào nhau, không thì sẽ bị luồng gió này làm cho tan tác đó.
Hoàng Bỉnh Phong hét lớn, thấy vậy mọi người lập tức lùi bước, đứng dựa vào nhau, những chiếc lá ở gần đó chịu không nổi sức gió quá lớn của Phi diệp khoái đao, ồ ạt bay ra, lá thì bay vào trong luồng khí xoáy của Hoàng lão đảo chủ, có cái lại bay vào luồng khí của Hoàng Bỉnh Phong, chẳng mấy chốc mà tạo thành hai vòi rồng màu xám xịt, nhưng rõ ràng luồng khí xoáy của Hoàng lão đảo chủ lợi hại hơn nhiều so với của Hoàng Bỉnh Phong, Quách Tiểu Phong thấy tình hình xấu đi, xem ra nếu chỉ dựa vào thực lực của một mình Hoàng Bỉnh Phong sẽ rất khó khăn để khắc chế Hoàng lão đảo chủ, nhưng với tình hình hiện giờ thì quả là lực bất tòng tâm, nếu mình mà ra tay lúc này thì chết chắc, xem ra lúc này số mệnh cứ để cho ông trời an bài, Quách Tiểu Phong cười khổ.
Hoàng Bỉnh Phong và Hoàng lão đảo chủ dồn hết công lực, hy vọng có thể áp chế được luồng khí xoáy của đối phương. Suy cho cùng cũng phải có kẻ bại người thắng, nếu Hoàng Bỉnh Phong thất bại, vậy tất cả kế hoạch sẽ tan thành mây khói, Thượng Quan Văn Cẩm thậm chí không dám mở mắt để chứng kiến cuộc giao đấu. Hai luồng khí dần dần tiếp xúc vào nhau, đồng thời phát ra những tiếng Ding, ding. Tuy luồng khí của Hoàng Bỉnh Phong nhỏ hơn nhưng uy lực cũng không nhỏ, sau cùng đã chiếm thế thượng phong.
– Cha, xin lỗi, đừng trách Phong Nhi.
Hoàng Bỉnh Phong tăng thêm uy lực, Hoàng lão đảo chủ toát mồ hôi, để lộ thần sắc kinh ngạc. Nhưng, trong nháy mắt, luồng khí xoáy của Hoàng Bỉnh Phong đã bao quanh người ông ta.
Hoàng lão đảo chủ sớm đã bị trọng thương, máu me đầy người nằm xuống mặt đất, không thể cử động.
– Phong Nhi, chiêu thức mà con sử dụng không phải là Phi diệp khoái đao, nói cho ta biết, rốt cuộc nó là võ công gì ? Sao có thể uy lực như vậy ?
– Cha, xin lỗi, cha đoán đúng mà cũng đoán sai. Cha đoán đúng là vì chiêu thức con sử dụng đúng là Phi diệp khoái đao, nhưng cha đã đoán sai là vì con đã uống Kỳ Song huyết, cho nên chiêu thức đó phải là Phi diệp hoàn đao mà không phải Phi diệp khoái đao.
Thật ra, Phi diệp khoái đao tuy là mật kỹ bất truyền của đảo Đào Hoa, uy lực rất lớn, nhưng sau khi uống Kỳ Song huyết uy lực sẽ còn tăng lên gấp bội, mà Kỳ Song huyết lại cực kỳ quý hiếm, mà trước giờ trừ Hoàng Bỉnh Phong ra thì chưa ai được uống Kỳ Song huyết này, vậy nên mới có chuyện Hoàng lão đảo chủ bị đánh bại như vậy.
– Hoàng lão đảo chủ, tôi nghĩ đã đến lúc làm rõ chân tướng sự việc rồi đấy. Điều khiến ông khó nghĩ nhất bây giờ có phải là tại sao Hoàng đảo chủ Hoàng Bỉnh Phong lại có thể ra tay với ông có phải không?
Quách Tiểu Phong đi lại, đắc ý nói.
– Không sai, ta cũng đang nghĩ về điều này.
Tuy rất không can tâm, nhưng Hoàng lão đảo chủ cũng không còn cách nào khác.
– Để tôi từ từ nói cho ông nghe.
Nói đoạn, Quách Tiểu Phong vỗ tay, từ các phía, Bạch Nguyệt Quang, Tiểu Điệp, Phi Vũ, Quách Thiên Lễ và Mạnh Kiều đồng loạt xuất hiện.
– Oa, tướng công, chàng thật cừ, đúng là đã bắt được Hoàng lão đảo chủ rồi.
Người được gọi là Hoàng lão đảo chủ đang ở trước mặt Bạch Nguyệt Quang mới chỉ khoảng năm mươi tuổi, hoàn toàn không có dáng vẻ già nua của người tám mươi tuổi. Người kinh ngạc hơn Bạch Nguyệt Quang chính là Mạnh Kiều. Không thể nào, người này trẻ hơn rất nhiều so với cách đây mấy ngày.
– Tiền bối, sao có thể là ngài ? Không phải chứ ?
Mạnh Kiều sửng sốt nói.
– Mạnh Kiều, đừng nóng lòng, để Quách đại ca lột trần chân tướng cho muội nghe.
– Hoàng lão đảo chủ, cũng chỉ mới hôm qua tôi mới biết ông chính là hung thủ, nhưng sau khi biết ông là hung thủ tôi đã rất đau đầu, không biết phải làm thế nào mới có thể bắt được ông, kỳ thực khi đó ông không giết Hoàng đảo chủ là bởi vì ông vẫn nặng tình cha con, hơn nữa, ông giết nhiều người như vậy cũng đều là vì Hoàng đảo chủ đúng không ?
Quách Tiểu Phong hỏi.
– Hừ, lại muốn thế nào nữa, Hoàng mỗ ta hôm nay rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết, hà tất phải nhiều lời.
– Thật ra tình hình khi đó là thế này, sau khi ông chạy thoát……
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �….
– Ngài định làm thế nào?
Quách Tiểu Phong hỏi.
– Quách công tử xin nói rõ.
Hoàng Bỉnh Phong nói.
– Ngài đã biết mọi chuyện rồi đấy, lẽ nào lại để cha mình gây ra những chuyện vô nhân đạo như vậy? Hoàng đảo chủ, thật ra ngài sớm đã biết chân tướng mọi việc rồi đúng không, nhưng nếu cứ che đậy sự thật, liệu làm vậy có thực sự tốt cho ông ấy?
Quách Tiểu Phong nhìn về phía xa xa, ý vị sâu xa nói. Hoàng Bỉnh Phong ngẩn người một lúc, sau đó gượng cười:
– Tôi cứ ngỡ là mình đã che đậy rất chu toàn, nào ngờ vẫn không qua khỏi mắt của Quách công tử, tôi thừa nhận, tôi có lòng ích kỷ, nhưng cứ cho là tôi muốn bắt ông ấy, cậu cũng thấy rồi đấy, thủ đoạn của cha tôi, trên đời này có ai bắt được ông ấy chứ.
– Vậy ngài có muốn bắt ông ấy không, nếu muốn, thì hãy để ông ấy chịu Vương pháp, hay là muốn thả ông ấy, để ông ấy tiếp tục hoành hành? Bản thân ngài cứ nghĩ cho kỹ đi.
Hoàng Bỉnh Phong trầm ngâm, phải rất lâu sau mới ngẩng đầu:
– Quách công tử, tôi đã nghĩ kỹ rồi, người mà tôi tôn kính là người cha nhân từ trước đây, chứ không phải kẻ giết người bây giờ, tôi đồng ý giúp cậu bắt cha tôi, có điều…nếu ông ấy bị bắt, vậy sẽ bị phán xét hình phạt gì ?
– Có thể bị chặt đầu.
Quách Tiểu Phong bất đắc dĩ nói.
– Chặt đầu ư, từ nhỏ cha dạy tôi rằng, Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, ông ấy đã giết nhiều người như vậy thì cũng nên trả giá cho hành vi của mình.
Hoàng Bỉnh Phong đau khổ nói.
– Hoàng đảo chủ đại nghĩa diệt thân, Quách mỗ rất lấy làm khâm phục, xin nhận của Quách mỗ một lạy.
Quách Tiểu Phong rất thán phục hành vi quân tử của Hoàng Bỉnh Phong, nói xong liền quỳ xuống.
– Quách công tử, cậu đang làm gì vậy, Hoàng mỗ tôi có tài đức gì mà dám nhận thành ý của cậu, Quách công tử mau đứng dậy.
Nói xong Hoàng Bỉnh Phong đi lại đỡ Quách Tiểu Phong.
– Nhưng, chúng ta phải làm gì để bắt được cha tôi đây?
– Vừa rồi ngài có nói cha ngài chưa từng uống Kỳ Song huyết, vậy ngài đã uống nó chưa?
Quách Tiểu Phong nhăn mày nói.
– Lúc nhỏ, cha tôi đã ép tôi uống Kỳ Song huyết, cho nên tôi đã từng uống nó.
– Ồ, vậy thì tốt rồi, nếu ngài và cha ngài cùng dùng Phi diệp khoái đao để giao đấu, Hoàng đảo chủ cảm thấy có thể thắng không?
– Cái này, nếu là võ công khác, tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của cha tôi, nhưng nếu là Phi diệp khoái đao, tôi nghĩ tôi vẫn còn hy vọng.
– Vậy thế này đi, sau khi về đại bản doanh, chúng ta sẽ giả bộ không bắt được đại tặc vô đầu, sau đó chúng ta sẽ…