Lý Nghị diễn kịch cũng không tồi, kẻ giấu mặt tuyệt nhiên không chút nghi ngờ, theo lý hôm nay cũng là ngày thứ hai sau khi Quách Thiên Lễ chết, mấy người Thượng Quan Văn Cẩm biết tin cũng vội vã tới truy điệu.
– Quách đại ca, về cái chết của tam đệ, chúng tôi cảm thấy rất thương xót. – Thượng Quan Văn Cẩm nói.
– Các vị, việc này đã qua rồi, ngày mai sẽ đưa tiễn linh cữu Thiên Lễ, mong các vị tới tham gia.
Quách Tiểu Phong nghẹn ngào nói.
– Nhất định, nhất định. Còn về thân phận của kẻ giấu mặt đó, chúng tôi đại khác đã xác định được hắn chính là thuộc hạ của Cao Cầu. Cao Cầu này trước giờ gian xảo, ngay đến Hoàng Thượng cũng phải kiêng nể hắn vài phần. Quách huynh, lần này chúng ta nên làm thế nào đây? – Lý Thiên Tường lo lắng hỏi.
– Thế này đi, tôi thấy chuyện này đại sự đã định, chi bằng chúng ta cứ tạm thời án binh bất động, đợi hết kỳ hạn mười lăm ngày, sau khi thời cơ chín muồi rồi công kích. Theo tôi chỉ có làm vậy mới có cơ may thắng lợi.
– Không sai, Quách huynh nói rất có lý. Có điều, Quách huynh có kế hoạch cụ thể gì chưa? – Hoàng Bỉnh Phong hỏi.
– Thời hạn mười lăm ngày giờ đã qua năm ngày rồi, trong thời gian này chúng ta sẽ chuẩn bị. Trước hết, về phía Hoàng Thượng sẽ do Văn Cẩm đánh tiếng, nói cho Hoàng Thượng biết kế hoạch của chúng ta, còn tôi vẫn tiếp tục giả bộ trốn tránh bên ngoài. Thật ra hôm tôi bị ngất trong tuyết, phải nói là sắp chết đói, sau đó may mắn được Lý đại nhân cứu giúp nên mới sống sót tới bây giờ. Hôm đó từ phủ của Lý đại nhân đi ra, tôi đã bám theo hành tung của Lý Nghị nên mới biết đầu đuôi của vụ án này. Vậy nên mười ngày này tôi sẽ ở trong nhà của Lý đại nhân để tránh tai mắt. Còn về cái chết của Quách Thiên Lễ, tôi muốn giải thích một chút, đều là do Quách mỗ tôi quá tin tưởng huynh đệ, cứ giấu diếm hết mọi chuyện mà không nói ra, thực ra cái chết của Thiên Lễ là…..
– Thì ra là vậy, vậy tốt rồi, Quách huynh quả nhiên liệu chuyện như thần, ngay đến việc này cũng tính toán chu toàn như vậy. – Hoàng Bỉnh Phong khâm phục nói.
– Đương nhiên rồi, không thì đâu được danh xưng là người thông minh nhất thiên hạ chứ! – Thượng Quan Văn Cẩm vui vẻ nói.
– Được rồi, được rồi, người thông minh nhất thiên hạ chỉ là hư danh thôi, mọi người chỉ cần làm việc chú tâm, thận trọng thì tự khắc đều là thiên hạ đệ nhất thông minh thôi mà. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì, tiểu đệ đã chuẩn bị ít rượu nhạt, mời các vị huynh đài ở lại dùng bữa.
– Không phải vội, không phải vội, thật ra lần này tới đây phúng viếng, chủ yếu là vì muốn nói cho Quách huynh biết thân phận của kẻ giấu mặt, kẻ đó chỉ e là một cao nhân thế ngoại, không biết Quách huynh đã từng nghe đến một nhân vật có tên là Lạc Ngọc Sinh chưa? – Hoàng Bỉnh Phong nói.
– Lạc Ngọc Sinh, quả nhiên là hắn, thật ra hai ngày nay ta cũng nghĩ có thể là hắn, nếu đúng là hắn thì sẽ rất phiền phức đây. Nhưng chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, bọn họ có cao thủ, chúng ta cũng không phải là không có. Tôi, Trịnh quản gia, Lý huynh và cả Phi diệp hoàn đao của Hoàng huynh nữa, tôi nghĩ bằng này người chúng ta đối phó với một mình Lạc Ngọc Sinh cũng không thành vấn đề, sợ là sợ đến lúc phủ Thái úy còn có những cao thủ khác nữa cơ, vậy thì không ổn chút nào.
– Quách huynh tính toán rất chu toàn, chỉ một Lạc Ngọc Sinh đã rất khó đối phó, nếu lại có mấy cao thủ như Lạc Ngọc Sinh, chúng ta biết làm thế nào? – Lý Thiên Tường cũng rất lo lắng hỏi.
– Đây đúng là vấn đề đau đầu, bây giờ địch ở chỗ sáng, ta ở chỗ tối, tuy cục diện có lợi cho ta, nhưng chúng ta không thể công khai chiêu mộ cao thủ võ lâm. – Quách Tiểu Phong nói.
– Nó hay lắm, nhưng, chúng ta ở chỗ tối, có người lại ở chỗ sáng. – Thượng Quan Văn Cẩm đắc ý nói.
– Khoan đã, ý huynh là, Hoàng Thượng….. – Lý Thiên Tường như chợt vỡ lẽ.
– Không sai, chính là Hoàng Thượng, chúng ta có thể thỉnh cầu Hoàng Thượng tổ chức một đại hội võ lâm, trưng tập anh hùng hào kiệt trong thiên hạ tới tham gia, đến lúc đó cùng công kích phủ Thái úy. Quốc vận của Đại Tống hiện giờ đang hưng thịnh, rất nhiều người muốn tham gia vào công việc triều chính của triều đình, chỉ cần có thể cho họ làm Tam phẩm ngự tiền thị vệ, tôi nghĩ không phải không tìm được người. Mọi người thấy thế nào? – Thượng Quan Văn Cẩm đắc ý nói.
– Tôi cảm thấy cách này rất hay, nhưng phía Hoàng Thượng….bỗng dưng yêu cầu tổ chức một đại hội võ lâm liệu có thích hợp không? Huynh chỉ là quan văn, chuyện này không thuộc phận sự của huynh.
Lý Thiên Tường biết đây là chủ ý rất hay, nhưng vẫn còn mấy điểm không ổn. Thứ nhất, Ngự tiền thị vệ là quan hàm tam phẩm, Đại Tống mỗi năm cũng chỉ chiêu tập ba Ngự tiền thị vệ.
Lùi một bước mà nói, cứ cho là Hoàng Thượng nghe theo Văn Cẩm, trong khi cậu ấy chỉ là chức quan ngũ phẩm, là quan văn, chuyện này vốn đã không thuộc bổn sự của cậu ta, cậu ta cũng không có tư cách để xen vào. Ở Đại Tống, quyền hạn cá nhân rất phân minh, vậy nên Thượng Quan Văn Cẩm càng không có quyền hạn để đề xuất, mà Cao Cầu cáo già rất gian xảo, chắc
chắn ông ta sẽ sinh lòng ngờ vực. Đến lúc đó, rất có thể lại theo kiểu “trộm gà không được thì đục khoét lúa gạo”, kế hoạch lại bị hỏng bét.
Hơn nữa, thời hạn cũng chỉ còn mười ngày, Đại Tống đất đai rộng lớn, đông tây nam bắc bạt ngàn bao la, cứ cho là các cao thủ võ lâm có ý muốn tham gia, cũng chỉ e không kịp đến Kinh thành. Nhưng vấn đề này cũng không đáng lo ngại, ngại nhất chính là gian thần Cao Cầu kia.
Cao Cầu trong triều khoa trương thế lực, quan thần đắc tội nhất định không ít, chuyện Ngô đại nhân và Cao Cầu bất hòa thì trong triều không ai không biết. Nếu có được sự giúp đỡ của Ngô đại nhân, thì cơ hội thành công của mấy người Quách Tiểu Phong sẽ được tăng lên đáng kể, cũng như hổ mọc thêm cánh vậy. Mặt khác, Lý đại nhân cũng bày tỏ rõ, tuy cũng là Nhất phẩm đại viên, nhưng lại là quan Ngự Y, lời nói trong cung cũng không có sức nặng. Nhưng nếu bắt buộc, Lý đại nhân vẫn có thể đứng ra đối phó với Cao Cầu. Vậy nên Ngô đại nhân chính là then chốt cho sự thành bại trong chuyện này.
– Ngô đại nhân, chẳng phải huynh cũng quen biết với ông ấy sao? – Lý Thiên Tường hỏi.
– Chỉ là con gái của ông ấy là nữ nhân của huynh đệ tôi, giờ đang làm khách trong phủ. – Quách Tiểu Phong nói.
– Hóa ra là vậy, vậy chuyện này lại phiền Quách huynh rồi. – Thượng Quan Văn Cẩm thở phào nói.
– Được rồi, được rồi, chuyện này cứ quyết vậy đi, mai tôi sẽ đi tìm Ngô đại nhân, tranh thủ giải quyết nhanh chóng gọn gẽ chuyện này.
– Ngộ nhỡ có biến cố gì thì biết làm thế nào? – Thượng Quan Văn Cẩm nói.
– Nếu có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ kêu Lý quản gia đi thông báo cho mọi người. Như vậy nhé, nếu không còn chuyện gì, vậy chúng ta đi dùng cơm thôi.
– Quách huynh nói có lý lắm, vậy chúng tôi xin phép cáo từ trước đây, bữa cơm hôm nay xin hẹn đến lúc đại công cáo thành nhé. – Lý Thiên Tường nói.
– Lý huynh hà tất phải gấp gáp như vậy.
– Quách huynh, ý tốt của huynh chúng tôi xin nhận, có điều nếu càng ở lại đây lâu kế hoạch của chúng ta càng dễ thất bại. Vậy nên xin cáo lui trước. – Hoàng Bỉnh Phong nói.
– Đã nói vậy cũng không tiện giữ mọi người lại, nhớ, mấy ngày này phải hết sức cẩn thận, các vị, mời..
– Vì Quách huynh, vì bách tính của Đại Tống, chúng tôi nhất định sẽ thận trọng, xin Quách huynh an tâm, cáo từ. – Thượng Quan Văn Cẩm nói.
Sau khi mấy người Thượng Quan Văn Cẩm đi khỏi, Quách Tiểu Phong vội vã dùng cơm rồi tới ngay phòng Vương Hâm. Vương Hâm đang nghỉ ngơi, ngủ rất say. Tiểu Điềm trông thấy Quách Tiểu Phong đến liền hỏi:
– Quách đại ca, có chuyện gì à?