“Vậy Nhị sư huynh là ai?” Vương Chí Đạo hỏi.
Ô Tâm Lan thở dài một hơi, nói: “Xem ra đúng là ngươi mất trí nhớ nặng rồi, ngay cả Nhị sư huynh cũng không nhớ rõ sa. Là Hoắc sư huynh, Hoắc Đình Giác, con trai sư phụ!”
Hả, nguyên lai là Hoắc Đình Giác, thực sự có người này sao? Vương Chí Đạo trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
Ô Tâm Lan ngáp một cái, vẻ mệt mỏi nói với Vương Chí Đạo: “Xin lỗi Vương Nhị, đêm đã khuya, ta mệt rồi, còn chuyện gì ngày mai ta nói tiếp cho ngươi được không? Ngươi cũng chưa phục hồi hẳn, nghỉ sớm một chút đi nhé!”
Vương Chí Đạo gật đầu nói: “Được rồi Ô sư tỷ, ngươi đi nghỉ trước đi, ta cũng ngủ luôn đây.”
Đợi Ô Tâm Lan đi rồi, Vương Chí Đạo tự kiểm tra lại trí nhớ bản thân, phát hiện thấy mọi ký ức lúc kiếp trước đều hoàn hảo không tổn hại gì, không bị quên đi chút nào, tạm yên lòng. Đến lúc này hắn đã chấp nhận sự thực đã tái sinh đến thời đại này, nếu đã sống lại ở thời này, vậy thì tự quyết định tương lai của mình cũng tốt thôi.
Trước hết, thời kỳ này chính là giai đoạn hỗn loạn nhất, phức tạp nhất của Trung Quốc trước đây. Thanh triều bốn năm cuối cùng tồn tại hữu danh vô thực, cách mạng Tân Hợi sắp bùng nổ, hai năm sau mặc dù Trung Hoa dân quốc được thành lập nhưng đất nước vẫn hỗn loạn bất an. Riêng ở Thượng Hải này, vì các nước đều lập tô giới, nên Thượng Hải trở thành “quốc gia trong quốc gia”, phát triển cực nhanh, được cả thế giới quan tâm. Chỉ trong vòng 20 năm Thượng Hải đã trở thành châu Á đệ nhất đại đô thị, được phong là “Paris của phương Đông”. Do hoàn cảnh lịch sử đặc thù như vậy mà thành phố phương Đông này đã trở thành trung tâm kinh tế của cả Trung Quốc, cũng là nơi tình báo quân sự khắp châu Á hội tụ về. Đảng phái ám sát lẫn nhau, hắc bang tranh giành địa bàn, Tây-Trung giao dịch kinh tế, vô số người gây dựng sự nghiệp truyền kỳ từ đây, vô số siêu cấp phú hào cũng phát sinh ở đây. Tương tự như vậy, vô số võ giả cũng đều tập trung về Thượng Hải tìm đường phát triển. Lịch sử thời Dân quốc, truyền kỳ về võ giả ở Thượng Hải kể ra không hết. Mà Tô giới các nước lớn ỏ Thượng Hải, để đả kích chí khí người Trung Quốc, đều thường xuyên phái cao thủ võ thuật của nước mình đi khiêu chiến võ giả người Hoa, nhằm gán cho người Hoa là “Đông Á bệnh phu”. Trong số tô giới các cường quốc, thì người Nhật Bản là nhiệt tình nhất, để đánh bại Trung Quốc võ giả, không ngừng dùng hết mọi loại âm mưu thủ đoạn. Hoắc Nguyên Giáp chính là một vị Trung Quốc võ giả bị Nhật Bản dùng thủ đoạn hại chết.
Sau nữa, thời kỳ này ở Thượng Hải, trừ các khu tô giới nước ngoài, thì đều là thiên hạ của hắc bang. Hai ba chục năm Thanh bang hoành hành bá đạo ở Thượng Hải, hung hăng càn quấy, coi thường pháp luật, tàn hại địa phương. Thanh bang ở Thượng Hải thế lực to lớn, ai ai cũng sợ, ba lão đại của Thanh bang, trên thì có thể ảnh hưởng đến thời cuộc biến hóa, dưới có thể dễ dàng quyết định nhân mạng dân thường. Ngay cả các võ quán ở Thượng Hải cũng không dám tùy tiện xung đột với đám hắc bang này.
Cho nên nếu muốn sinh tồn ở cục diện thế này, phải có thực lực cường đại mới được. Võ thuật nhất định phải luyện tốt, nhưng quan trọng hơn nữa là phải phát triển được thế lực của mình. Dù sao một người dù thực lực cường đại, cũng không thể chống lại cả thế giới. Ở kiếp trước tuy rằng thực lực mình đứng nhất nhì, có thể giết chết Viên Thế Bình vốn được bộ đội đặc chủng bảo vệ chu đáo, thế nhưng không ngờ vẫn bị người dàn xếp bắt được, cuối cùng bị lão Viên già bắn một quả tên lửa, đưa ngược về thời đại này.
Cho nên Vương Chí Đạo cảm giác được, muốn sống hạnh phúc ở thời đại này, bản thân mình phải có thế lực, ít nhất cũng phải ngang ba lão đại của Thượng Hải Thanh bang. Nhưng vấn đề làm làm sao phát triển được thế lực của mình.
Việc này cần suy tính từ từ, trước hết lúc này cần đề cao thực lực bản thân. Tốt nhất là để thân thể này mạnh ngang với Vương Chí Đạo ở kiếp trước. Cho nên sau khi thương thế khỏi rồi, cần luyện công cho tốt.
Luyện công, đương nhiên không thể học theo công phu Tinh Võ Môn. Tuy nói là Hoắc Nguyên Giáp sáng lập ra Tinh Võ Môn, mục tiêu là dân cường nước mạnh, vô tư truyền thụ võ công cho đồng bào, nhưng trên thực tế, lấy tính chất bảo thủ của võ thuật gia trong nước, không kiên trì tập tám năm mười năm, đừng nghĩ học được chân truyền. Huống hồ ở kiếp trước Vương Chí Đạo xem qua kiến thức võ học, cho dù Tinh Võ Môn võ giả nguyện ý truyền thụ công phu chân chính, cũng không thích hợp với hắn.
Đến thể kỷ 21, võ thuật đã không còn là điều gì bí mật nữa, đều được phát triển mạnh mẽ chưa từng có. Do ảnh hưởng từ siêu sao võ thuật Lý Tiểu Long, hầu như mọi võ giả đều học được một chân lý:
… Võ thuật phù hợp với bản thân mình nhất, mới là võ thuật tốt nhất!
Muốn từ một người bình thường trở thành một võ giả hoặc đấu sĩ nổi tiếng thế giới, đều phải tu luyện qua ba giai đoạn: Luyện, dụng, ngộ!
Luyện: Chính là luyện tập, mới học võ thuật, phải kiên trì không ngừng khổ luyện, luyện được thuần thục quyền pháp võ công cơ bản, hình thành thói quen bản năng, sau đó mới áp dụng vào sở trường của mình, đi sâu nghiên cứu tạo thành phong cách riêng. Đây cũng là giai đoạn trọng yếu nhất, khổ cực nhất mà tất cả võ giả đều phải trải nghiệm qua.
Dụng: Chính là thực chiến, phương pháp luyện võ cuối cùng đều là thực chiến. Nếu không qua thực chiến tôi luyện, tập võ chỉ là múa may trong nhà, hoặc biểu diễn đẹp mắt, trừ để biểu diễn ra thì không có đến nửa điểm giá trị, không chịu nổi một kích. Thực chiến công phu, là do đánh nhau mà đạt được, không phải chỉ luyện tập mà thành. Trong lịch sử, các võ giả chân chính được xưng tụng là cao thủ, đều là trải qua vô số lần tôi luyện thực chiến.
Ngộ: Điều này có chút tương tự với “Giác ngộ” trong đạo Phật. Võ giả đã trải qua giai đoạn này mới là võ giả chân chính. Bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ chân lý võ thuật, nhìn thấu bản chất võ thuật, bọn họ biết rõ được loại võ công nào thích hợp nhất với mình, tất cả các loại võ công trong tâm trí họ đều không còn là dạng thần bí khó dò, chỉ cần vừa xem đã hiểu. Võ giả ở giai đoạn này, đã không cần học tập võ thuật nữa, mà là bắt đầu sáng tạo võ học mới. Có điều bọn họ sáng tạo ra võ học mới, đều là vì chính mình, phù hợp nhất với mình. Người đời sau sở dĩ theo học võ công của bọn họ mà không thể đạt tới trình độ cao siêu như bọn họ, chính là do không hiểu rõ đạo lý này. Chỉ có thể tìm được môn võ học phù hợp nhất với bản thân mình, mới có thể chân chính đạt đến trình độ siêu việt.
Kiếp trước Vương Chí Đạo cơ bản có thế coi là đã đạt đến giai đoạn “Ngộ”. Là một võ giả, hắn lấy tên mình sáng lập “Chí Đạo quyền học”, tất cả đều là từ bản thân mình chế ra sát chiêu thực dụng nhất, hữu hiệu nhất, luyện cùng công lực. Chiêu thức hay phương pháp tập luyện không phù hợp với bản thân, hắn đều không do dự bỏ qua.
Ví dụ như Vương Chí Đạo rất thích Lý Tiểu Long, nhưng hai chiêu tấn công sở trường của Lý Tiểu Long, Nhật Tự Xung Quyền (1) cùng Trắc Thích (2), cơ bản là không tồn tại trong “Chí Đạo quyền học” của hắn. Vương Chí Đạo thân thể và thói quen trời sinh không phù hợp với hai chiêu thức này, nên hắn bỏ qua. Vương Chí Đạo am hiểu nhất, chủ yếu là Băng quyền trong Hình Ý quyền, Tảo Thích (3) trong Thái quyền, cùng với kỹ thuật phân cân thác cốt trong võ thuật của quân đội. Chỉ bằng những kỹ thuật đơn giản này, Vương Chí Đạo dễ dàng giết chết những người thực lực thấp hơn mình chi trong nháy mắt.
Đáng tiếc là không rõ thân thể sau khi phục sinh động tác thói quen có giống như trước hay không. Hay là có thể lại lập ra một phương pháp tập luyện mới cho phù hợp với thân thể này. Mọi việc đợi đến lúc mình có thể xuống giường đi lại sẽ tính tiếp. Lúc này nên tiếp tục tập ” nghịch thức thở bụng sâu” để chóng lành vết thương.
Nghĩ vậy Vương Chí Đạo liền vứt bỏ ý nghĩ linh tinh, tập trung tinh thần, hết sức chú ý tập luyện “nghịch thức thở bụng sâu “.
Nhờ Vương Chí Đạo tập trung nghị lực, sau vài giờ thân thể mới cuối cũng cũng tạo được thói quen “nghịch thức thở bụng sâu”, mang cả phương thức này vào giấc ngủ. Đến sáng hôm sau tỉnh lại, Vương Chí Đạo cảm thấy tinh thần thoải mái, trên người thương thế đã giảm tới bảy tám phần, làm hắn ngồi dậy dễ dàng.
Tự dùng sức tuột xuống giường, ngoại trừ xương tay phải cử đông một chút còn cảm thấy đau, các chỗ khác cơ bản đã không còn đau nữa, Vương Chí Đạo đang muốn thử xem mình có thể bước đi được không, bỗng nhiên nghe Ô Tâm Lan kinh hô: “Vương Nhị, người làm gì thế? Thương thế còn chưa khỏi, sao lại ra khỏi giường, mau dừng lại, nếu không là không tốt đâu!”
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Ô Tâm Lan cùng một trung niên khoảng 40 tuổi đang đi vào.
Ô Tâm Lan không đợi phân bua, bắt Vương Chí Đạo lên giường nằm, rồi trách móc nói: “Ngươi muốn làm gì sao không bảo ta? Làm ẩu thế này, hại đến thân thể, biến thành tàn phế thì sao? Muốn ta phải khổ sở chiếu cố ngươi cả đời sao?”
Vương Chí Đạo vội giải thích: “Ô sư tỷ, thương thế ta đã đỡ nhiều rồi, có thể xuống giường đi lại mà!”
“Nói bậy, Trần sư phụ nói ít nhất phải mười ngày mới có thể xuống giường đi lại, ngươi phải tin tưởng Trần sư phụ chứ!”
Nguyên lai người trung niên cùng vào với Ô Tâm Lan chính là Trần Tử Chính. Chi thấy vị Ưng trảo vương này thân hình tuy gầy gò nhưng khung xương to lớn, nhất là mười đầu ngón tay, khớp xương to lớn dị thường, vừa nhìn đã biết cứng như sắt thép, trảo công mạnh mẽ, mà ánh mắt hắn cũng ác liệt như mắt chim ưng, không trách được gọi là Ưng trảo vương.
Ưng trảo vương Trần Tử Chính rõ ràng vì Vương Chí Đạo mới vừa có thể xuống giường, cảm thấy có chút kinh dị, bèn tiến lại cẩn thận kiểm tra một chút thương thế của hắn, kinh ngạc nói: “Thương thế của ngươi tốc độ hồi phục thật đúng là ta không ngờ tới, tưởng là ngươi ít nhất cũng phải ba ngày mới ngồi lên được, không ngờ hôm nay ngươi tự mình xuống khỏi giường. Ừ, theo tốc độ hồi phục thế này, không tới 15 ngày ngươi có thể phục hồi hoàn toàn.”
Vương Chí Đạo cười thầm trong lòng, thầm nghĩ không cần 15 ngày, chỉ cần trong vòng 5 ngày ta có thể hoàn toàn bình phục. Hiêu quả của ” nghịch thức thở bụng sâu” ngươi sao có thể biết. Đột nhiên nghĩ đến Hoắc Nguyên Giáp bị tiểu Nhật Bản hạ độc, Vương Chí Đạo không nhịn được hỏi: “Được rồi, Trần sư phụ, người kiểm tra cho sư phụ ta chưa?”
“Sư phụ ngươi? À, Lưu Chấn Đông đã nói với ta rồi, ngươi yên tâm, hôm qua ta đã cẩn thận kiểm tra cho Hoắc sư phụ, tuyệt đối không có vấn đề gì. Gã Nhật Bản đó là cùng Hoắc sư phụ luận võ công khai, há có thể mắc sơ suất coi thường thiên hạ, hạ độc Hoắc sư phụ. Nếu nói như thế, giới võ thuật Nhật Bản sao có thể ngẩng đầu lên được. Ngươi không nên quá lo lắng.”
“Sư phụ thật sự không trúng độc? Trần sư phụ khẳng định là đã kiểm tra chính xác?” Vương Chí Đạo trong lòng hoài nghi nói.
Trần Tử Chính nghe thế không khỏi trầm mặt xuống, tức giận nói: “Ý là thế nào, nghi ngờ năng lực của ta? Ngươi cho rằng y thuật của ta là giả à?”
Ô Tâm Lan vội kéo tay áo Vương Chí Đạo, hướng Trần Tử Chính giải thích: “Không phải đâu, Trần sư phụ đừng hiểu lầm! Vương Nhị sao dám hoài nghi năng lực của người, hắn chỉ là sốt ruột quan tâm sư phụ, trong lúc vô tình có nói mạo phạm . Trần sư phụ đại nhân đại lượng, xin tha thứ cho hắn không hiểu chuyện!”
Thấy Ô Tâm Lan nói như vậy, Trần Tử Chính sắc mặt mới tốt hơn một chút, gật đầu nói: “Ừ, hiếm thấy có người hết lòng với sư phụ như ngươi, ta nếu có một đồ đệ như vậy, chết cũng có thể nhắm mắt. Được rồi, coi như những lời vừa rồi ta chưa từng nghe qua, người dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa ta trở lại thay thuốc mới cho ngươi!”
Ô Tâm Lan vội nói: “Trần sư phụ, để tôi tiễn ngài!”
Trần Tử Chính gật đầu, Ô Tâm Lan trừng mắt liếc Vương Chí Đạo một cái, ý bảo hẳn đừng nói lung tung, sau đó tiễn Trần Tử Chính đi ra ngoài.
Thấy thái độ Trần Tử Chính như thế, Vương Chí Đạo đem ý nghĩ muốn dạy hắn phá giải Thái quyền nuốt vào bụng. Hắn rốt cục đã rõ ràng, thời đại này võ giả đều rất coi trọng mặt mũi, không được nói là nghi ngờ năng lực bọn họ. Nếu mình mạo phạm sơ suất chỉ điểm cho Trần Tử Chính chút công phu, chỉ sợ Trần Tử Chính lập tức nổi giận đùng đùng, chỉ mặt hắn quát lớn:
“Ngươi nói cái gì, muốn chỉ điểm võ thuật cho ta? Ta và sư phụ ngươi ngang vai, đánh khắp đại giang nam bắc không đối thủ, ngay cả sư phụ ngươi cũng không dám nói chỉ điểm võ thuật cho ta, còn khách khí mời ta đến Tinh Võ Môn chỉ điểm các ngươi. Ngươi chỉ là một gã đệ tử Tinh Võ Môn còn chưa nhập môn, còn muốn ngông cuồng hơn sư phụ ngươi, dám chỉ điểm võ thuật cho ta! Giỏi, đến đây đấu với ta một chút, xem ngươi năng lực thế nào, dám ngông cuồng nói chỉ điểm võ thuật cho ta!”
Kết quả không cần phải nghĩ, không nói tới thân thể bây giờ của Vương Chí Đạo, cho dù thân thể hắn hoàn toàn hồi phục, cũng không thể là đối thủ của Trần Tử Chính, nói không chừng chỉ một chiêu đã chết dưới Ưng trảo công của Trần Tử Chính. Dưới tình huống như vậy, chỉ sợ Hoắc Nguyên Giáp cũng không thể vì hắn mà xuất thủ, thời đại này giới võ thuật coi trọng nhất là tôn sư trọng giáo, Trần Tử Chính đúng là giáo đầu được Hoắc Nguyên Giáp mời tới, hoàn toàn có tư cách giáo huấn gã Vương Chí Đạo đệ tử Tinh Võ Môn không biết trời cao đất dày. Cho nên, trừ phi Vương Chí Đạo có được thực lực của kiếp trước, chuyện chỉ điểm Trần Tử Chính căn bản là không thể nói ra khỏi miệng.
Ô Tâm Lan rất nhanh đã quay trở về, vẻ mặt oán trách nói với hắn: “Ngươi cũng thật là, biết rõ Trần sư phụ ghét nhất là người khác hoài nghi năng lực của hắn, ngươi làm sao lại chất vất ngay trước mặt hắn như vậy. May có ta giảng hòa cho ngươi, nếu không, chỉ sợ Trần sư phụ nổi cáu với ngươi, đến lúc đó xem sư phụ phạt ngươi như thế nào!”
Chú thích của người dịch:
(1) – Nhật Tự Xung Quyền: đòn đấm thẳng trong võ công Vịnh Xuân Quyền.
(2) – Trắc Thích: đòn đá ngang từ cạnh sườn ra, cũng là thế đá ưa thích của Lý Tiểu Long.
(3) – Tảo Thích: đòn đá tạt ngang bằng cả chân, đầu gối giữ thẳng, phổ biến trong quyền Thái hoặc đánh võ đài UFC, MMA hiện nay