Tinh Võ Môn

Chương 59 - Tá Lực Chi Thuật (Thượng)

trước
tiếp

Lý Thư Văn thả Uy Nhĩ Sĩ ra, chỉ vào một chiếc ghế sa-lông đơn ở bên cạnh, nói: “Dương mao tử, ngồi xuống chỗ kia, không có lệnh của lão phu, ngươi tốt nhất không nên lộn xộn. Nếu như ngươi cho rằng ngươi có thể chạy kịp ra khỏi căn phòng này trước khi lão phu giết chết ngươi, hoặc là hai tiểu tử kia có thể ngăn cản được lão phu giết chết ngươi, ngươi có thể thử xem!”

Uy Nhĩ Sĩ ngoan ngoãn rón rén đi đến ngồi lên chiếc ghế sa-lông đơn, trong đầu không dám có một tia ý niệm chạy trốn. Hách Tư Quang, Thái quyền thủ, cùng kiếm thủ An Đức Liệt đều đã bị Lý Thư Văn đánh cho không còn sức chiến đấu, còn Tôn Đại Chu và Vương Chí Đạo đã quăng súng kia, thực lực như thế nào, Uy Nhĩ Sĩ không một chút rõ ràng, hơn nữa biểu hiện kinh khủng lúc trước của Lý Thư Văn đã khắc sâu ấn tượng trong tâm trí Uy Nhĩ Sĩ, ấn tượng đó đủ để Uy Nhĩ Sĩ bỏ đi ý niệm trong đầu mạo hiểm tính mạng của mình, không dám có ý thử đùa với Lý Thư Văn.

“Hai tên tiểu tử các ngươi, nghĩ muốn cứu dương mao tử này ra ngoài hay sao? Lão phu cho các ngươi một cơ hội!” Lý Thư Văn lần lượt chỉ vào Vương Chí Đạo cùng Tôn Đại Chu, nói: “Các ngươi một tên đã giết con nuôi của lão phu, lão phu nhất định phải giết, một tên là con trai Tôn Lộc Đường kia, lão phu rất muốn lãnh giáo một chút. Nhưng mà lão phu lại không muốn để cho người khác nói rằng lão phu cậy lớn hiếp nhỏ, cho nên lão phu cho các ngươi cơ hội, cả hai ngươi cùng lên đi! Chi cần hai thằng các ngươi liên thủ có thể đánh bại được lão phu, vậy thi một dương mao tử kia, các ngươi có thể mang ra ngoài!”

Tôn Đại Chu nghe vậy liếc mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, thấy Vương Chí Đạo không có ý phản đối, liền ôm quyền nói với Lý Thư Văn: “Tiền bối nếu đã đưa ra yêu cầu này, vãn bối tự nhiên tuân thủ. Tiền bối, xin mời ngài xuất chiêu đi!”

Lý Thư Văn dường như chưa bao giờ hiểu được cái gì gọi là nghi lễ khách sáo, cho dù lão mới vừa rồi nói không muốn cậy lớn hiếp nhỏ, nhưng là khi Tôn Đại Chu vừa nói xin mời ra chiêu, lão lập tức không chút khách khí tiến tới, từ trong ngực đẩy ra một chưởng hướng Tôn Đại Chu đánh tới.

Mà Vương Chí Đạo, thật ngoài ý muốn, lại không có tiến lên cùng Tôn Đại Chu giáp công, ngược lại lại lui về sau một bước.

Đối mặt với một chưởng thế tới hung mãnh, đủ để đánh cho người khác vỡ tan xương lồng ngực, Tôn Đại Chu rất nhanh tránh về sau một bước, song chưởng đều đẩy ra, vừa lúc tiếp xúc đến một chưởng kia của Lý Thư Văn, rất xảo diệu đảo đi thành một vòng tròn, hướng sang bên cạnh vừa kéo vừa dẫn, một chưởng kia của Lý Thư Văn không tự chủ được bị lệch phương hướng, hung hiểm đánh sạt qua bên người Tôn Đại Chu.

Lý Thư Văn cười to, nói: “Tá lực! (1). Không sai không sai, có thể đem một chưởng này của lão phu tá lực dẫn đi, công phu quả nhiên không tệ, không hổ là con trai Tôn Lộc Đường kia! Ngươi lại tiếp lão phu một chưởng!”

“Băng” một tiếng, một chưởng thứ hai của Lý Thư Văn rõ ràng phát ra âm thanh phá không kinh người, tựa hồ như đem cả không khí đánh phá ra thành một cái lỗ hổng, thẳng tắp hướng vai phải Tôn Đại Chu đánh tới.

Một chưởng này tốc độ thật sự là quá nhanh, thế tới càng mãnh liệt, Tôn Đại Chu muốn lại dùng phép Tá lực đã không còn kịp, chỉ thấy vai phải của hắn sắp bị Lý Thư Văn thiết chưởng đánh trúng, đột nhiên trong nháy mắt này vai phải của hắn rụt lại phía sau hai tấc, khiến cho thiết chưởng của Lý Thư Văn đánh hụt vào khoảng không. Sau đó, vai phải của Tôn Đại Chu giống như lò xo, mãnh liệt bắn ngược trở lại, lấy bả vai nện vào thiết chưởng còn chưa thu hồi hết của Lý Thư Văn.

“Chát” một tiếng, thiết chưởng của Lý Thư Văn bị phản chấn dội ngược trở về, nhưng là Tôn Đại Chu lại cảm giác được một loại nội kình kinh người bất ngờ bộc phát bên vai phải, cả vai phải trong nháy mắt đã trở thành tê dại.

“Không sai không sai, thân mình như lò xo, cả thân đều là tay. Ngươi có thể phá giải được hai chưởng của lão phu, đủ để chen chân vào đám nhất lưu cao thủ trong nước được rồi, xem ra Tôn Lộc Đường quả nhiên có tay dậy dỗ con trai mình. Đáng tiếc, một chưởng này của lão phu đã ẩn tàng thốn kình (2), bả vai phải của ngươi đã tê dại rồi, để xem ngươi làm thế nào tiếp được chưởng thứ ba của lão phu!”

Một chưởng chênh chếch từ trên đẩy xuống, nhằm đánh thẳng vào tâm oa (3) Tôn Đại Chu. Chiêu thức tuy nhìn hết sức bình thường, nhưng chính là Lý Thư Văn đánh khắp thiên hạ, đánh gục vô số anh hùng hảo hán, có thể so được với “Bán bộ Băng quyền” của Hình Ý đại sư Quách Vân Thâm năm đó hay “Đan chuyển chưởng” của Bát Quái Chưởng tông sư Đổng Hải Xuyên, lấy tất cả một thân tinh hoa võ học, ngàn chiêu vạn thức thống nhất thành một chiêu trí mạng tuyệt kỹ “Mãnh hổ ngạnh hạ sơn”.

Tôn Đại Chu đã biết một chưởng này lấy hai chưởng lúc trước không thể so sánh bằng, lấy công phu tá lực của mình, chỉ sợ cũng không thể đỡ được, nghĩ muốn né tránh cũng không thể được, Lý Thư Văn tinh thần đã khóa cứng hắn, một khi đã bị mất khí thế, lập tức bị chiêu thứ hai theo sát mà đến đánh cho ngã gục.

Không còn cách nào khác, Tôn Đại Chu trong tâm đã quyết, tay sau xoay tròn một vòng, muốn hướng thiết chưởng đánh tới của Lý Thư Văn tá lực dẫn đi, tay trước đẩy lên lại sử ra một chiêu Bát Quái Xuyên Chưởng nhằm đánh lên ngực Lý Thư Văn, lấy thủ dẫn công, mạnh mẽ phá một chiêu “Mãnh hổ ngạnh hạ sơn” của Lý Thư Văn.

Đáng tiếc chính là, Tôn Đại Chu năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nếu so với Lý Thư Văn thì thực lực vẫn còn kém quá xa, tay sau của hắn xoay vòng tá lực cũng chỉ đem thiết chưởng của Lý Thư Văn dẫn thoát đi chừng ba phần lực lượng, bảy phần lực đạo còn lại vẫn nặng nề đánh trúng lên người hắn, mặc dù đã dẫn chệch ra khỏi tâm oa, nhưng vẫn đủ để đánh cho hắn nội tạng kịch chấn, trong miệng mãnh liệt phun ra một búng máu tươi. Mà Bát Quái Xuyên Chưởng của Tôn Đại Chu, chỉ đẩy được Lý Thư Văn lui về sau chừng non nửa bước, dường như lão không có việc gì, lại tiếp tục hướng Tôn Đại Chu tiến tới.

Chưởng phải đã giơ cao hẳn lên, kéo theo sát khí mãnh liệt, bổ về phía Tôn Đại Chu. Tôn Đại Chu nội tạng bị thương đã không còn sức lực để ứng phó một chưởng này của Lý Thư Văn. Nhưng đúng trong một nháy mắt này, Vương Chí Đạo đang một mực đứng ngoài xem cuộc chiến lại đột nhiên phát động công kích, hắn phi thân lăng không một cước đá ra, nhằm chặn Lý Thư Văn thiết chưởng.

“Oành” một tiếng, Lý Thư Văn không ngờ bị hắn đá trúng phải lui về phía sau một bước.

Lý Thư Văn cảm thấy kinh ngạc, nói: “Tiểu tử, thật nhìn không ra một cước của ngươi đá ra còn mạnh hơn một chút so với thằng ngoại bang kia. Nếu như ngươi mới vừa rồi cùng Tôn tiểu tử này đồng loạt công kích lão phu, có lẽ còn có chút cơ hội. Đáng tiếc tiểu tử ngươi vẫn không ra tay, bây giờ mới ra tay thì đã chậm!”

“Không hề chậm một chút nào, ta sở dĩ vẫn đứng quan sát không ra tay, mục đích là muốn nhìn ra nhược điểm trong võ công của ông. Bây giờ ta đã phát hiện ra được nhược điểm trong võ công của ông rồi, tiền bối, chỉ sợ ông sẽ bại dưới tay ta!”

Vương Chí Đạo thủy chung vẫn là một người ở thế kỷ 21, không muốn ở trước mặt Lý Thư Văn lại xưng hô “vãn bối” gì đó, nên trực tiếp xưng “ta!”

Lý Thư Văn nghe vậy ngửa mặt lên trời cười ha hả, lại hỏi: “Tiểu tử, người thật không hổ là đại ngôn! Được, vậy ngươi nói một chút, xem võ công của lão phu có cái nhược điểm gì?”

Vương Chí Đạo bình tĩnh trả lời: “Từ sau khi tiền bối vượt ngục, mỗi lần động thủ cùng người khác ta đều chăm chú nhìn xem. Ta phát hiện, tiền bối mặc kệ là gặp phải đối thủ nào, đều là lấy tư thế bên phải để đối địch, vô luận là dùng khuỷu tay, dùng chưởng, hay là dùng vai để tấn công, đều là lấy bên phải mà phát động. Nghe đồn tiền bối trên người có tàn tật, chân trái bị khuyết đi một miếng thịt, dẫn đến bước đi không thẳng hàng. Nhưng mà lúc trước ta nhìn xem thì thấy tiền bối cùng với người bình thường không có gì khác biệt, nên trong tâm vẫn còn hoài nghi. Bất quá sau khi quan sát tiền bối lâu như vậy, ta đã có thể khẳng định, tiền bối đúng thật là có bị tàn tật, bởi vì chân trái của ông bị khuyết đi một miếng thịt, mặc dù trải qua huấn luyện đã làm cho người khác nhìn không ra được, nhưng lại có ảnh hưởng đến việc tu luyện võ công của ông. Hai bên phải trái của ông không có cách nào phối hợp dùng lực cân bằng, nên lực công kích của ông toàn bộ đều luyện đến phía bên phải, bên trái chính là chỗ yếu của ông. Khi ông đánh nhau liên tục phát động công kích bằng các chiêu thế bên phải, nếu chuyển sang các chiêu thế bên trái, ông không thể nào phát động công kích mạnh mẽ, thậm chí còn không thể phòng thủ. Ta lại rất ít khi chứng kiến ông ra chân, lúc trước chỉ thấy có duy nhất một lần ông dùng đầu gối, lực sát thương rõ ràng lại không được bằng lực sát thương trên chưởng kích của ông. Đây chính là bởi vì chân trái của ông không thể phát ra lực đạo, làm cho hai chân lực lượng chênh lệch nhau quá xa, làm cho lực sát thương cùng độ thăng bằng của đòn chân đều bị ảnh hưởng. Cho nên võ công của tiền bối ông, có đến chín mươi phần trăm là đều tập trung ở bên sườn phải cùng thượng bàn. Bên sườn trái cùng hạ bàn công kích đều là chỗ yếu nhược của ông. Tuy nói như vậy nhưng ta thực sự không thể không bội phục ông, có nhiều khuyết điểm như thế, vậy mà còn có thể đánh khắp thiên hạ, cơ hồ không người nào có thể địch nổi!”

Lý Thư Văn ngạc nhiên một lúc lâu, đột nhiên “ha hả” cười to, nói: “Tiểu tử, khả năng quan sát của ngươi thật tốt, rõ ràng lại thật sự nhìn ra được nhược điểm của lão phu. Không sai, tất cả mọi sự tình theo lời ngươi đều là thật. Lão phu nếu không bởi vì chân trái tàn tật này, thành tựu chỉ sợ còn không ngừng tăng lên, chỉ sợ Tôn Lộc Đường cũng không đáng để lão phu nhìn đến!”

Tôn Đại Chu, Hách Tư Quang đang trọng thương không thể nhúc nhích, lại thêm Uy Nhĩ Sĩ đang ngồi một mình trên ghế sa-***, mọi người đều kinh ngạc không thôi, nhìn Lý Thư Văn với ánh mắt bội phục không thể tả hết. Ai có thể nghĩ đến được, một lão đầu đánh cho tất cả mọi người không còn sức hoàn thủ, cơ hồ so với ma quỷ còn kinh khủng hơn, hóa ra lại là một người tàn tật. Một người, tuy là tàn tật mà còn lợi hại như vậy, nếu như lão là người bình thường, vậy thì…

“Vậy thì chưa chắc!” Vương Chí Đạo bất ngờ lại phản đối, nói: “Thân mình bị tàn tật, có đôi khi thành tựu so với người bình thường ngược lại còn cao hơn. Bởi vì người thân hình có tàn tật, thường là tâm trí rất dị thường, dường như trong tâm sinh ra căm ghét cả thế giới, tâm trí so với người bình thường thì càng kiên định hơn. Cho nên một người thân bị tàn tật, khi luyện võ so với người bình thường càng có thể chuyên cần hơn, càng có thể chịu khổ. Bọn họ trong lòng thường nảy sinh ra một loại ý niệm phải siêu việt hơn người bình thường, hơn nữa lại cực kỳ cố chấp với ý niệm ấy. Cho nên bọn họ thành tựu so với người bình thường ngược lại càng cao. Nếu như nói tiền bối không phải là một người tàn tật, chỉ sợ sẽ không đạt được thành tựu như bây giờ.”

“Nói như vậy, lão phu hẳn là phải cảm tạ cái chân trái bị tàn tật này sao?” Lý Thư Văn hỏi.

Vương Chí Đạo thở dài, nói: “Đáng tiếc đúng là như vậy, có điều tâm tính của người tàn tật như thế, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, mặt khác tính tình thất thường. Tiền bối sát tâm quá nặng, vừa ra tay đã lấy mạng người, hình như đối với mỗi đối thủ đều giống như có thâm thù đại hận. Đúng là cũng có liên quan đến tâm tính kia!”

Hừ lạnh một tiếng, Lý Thư Văn nói: “Tiểu tử, ngươi cứ nói thẳng lão phu là người điên là được. Dù sao lão phu đã quen bị mọi người coi là người điên rồi, lão phu không cần! Bất quá, tiểu tử, ngươi tuy xem được thấu bí mật tàn tật của lão phu, ngươi có thể làm sao để chiến thắng được lão phu đây, lão phu cho dù chỉ có thể lấy bên phải để công kích, cũng vẫn là đánh gục người, ngươi cho rằng ngươi có thể chuyển qua bên trái lão phu để công kích lão phu hay sao?”

Vương Chí Đạo lạnh nhạt trả lời: “Nếu chỉ có như thế, ta đương nhiên không phải là đối thủ của ông! Nhưng mà nhược điểm của tiền bối cũng không chỉ có một chỗ đó, ông lại còn có một nhược điểm nữa lớn hơn nhiều!”

Lại một lần nữa ngửa mặt lên trời cười to, Lý Thư Văn hỏi: “Lão phu còn có nhược điểm lớn hơn nữa? Tốt lắm, tiểu tử, ngươi nói đi, lão phu còn có nhược điểm nào lớn hơn nữa!”

Tôn Đại Chu, Hách Tư Quang cùng Uy Nhĩ Sĩ nghe vậy cũng không dấu được thần sắc tò mò, nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo.

“Nhược điểm lớn hơn nữa của tiền bối chính là sức bền!” Vương Chí Đạo trả lời: “Từ trước đến nay, tiền bối động thủ cùng người khác, đều là tốc chiến tốc thắng, rất ít khi kéo dài quá mười chiêu. Vô luận đối thủ là cái dạng gì, tiền bối đều là chỉ trong vòng ba chiêu đều đã đánh bại hắn rồi. Bởi vì nếu càng kéo dài, đối với tiền bối càng bất lợi. Phải trái không cân bằng, gián tiếp làm cho không thể liên tục bộc phát ra lực lượng cường đại, thể lực duy trì lại càng bị ảnh hưởng. Sau khi đi ra khỏi ngục giam, ta đã phát hiện ra, sức bền của tiền bối rõ ràng không tốt bằng ta. Nếu như có thể trước hết hóa giải được mấy chiêu cường ngạnh công kích của tiền bối, sau đó lực công kích của tiền bối sẽ bị giảm xuống, sau khoảng mười chiêu, lực công kích ít nhất bị giảm xuống đến một nửa so với trước. Cho nên, ta chỉ cần có thể chịu qua được mười chiêu công kích ban đầu của tiền bối, ta sẽ có cơ hội chiến thắng!”

Lý Thư Văn mặt trầm hẳn xuống, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi đúng là một thiên tài, khả năng quan sát của ngươi đúng là không ai sánh bằng. Nhưng vấn đề là, ngươi có thể kiên trì qua được mười chiêu trên tay lão phu hay sao? Lão phu từ khi xuất đạo tới nay, có thể dưới tay lão phu kiên trì lâu nhất, cũng chỉ gần được năm chiêu là đã bị lão phu đánh gục! Tiểu tử, lão phu thực muốn nhìn xem, ngươi có thể ở dưới tay lão phu kiên trì được mấy chiêu đây?”

———————

Chú thích:

(1) – Tá lực: phép tác động một lực nhỏ kết hợp với mượn lực đối phương để dịch chuyển lực và hướng công kích của đối phương đi chỗ khác, phép Tá lực rất phổ biến trong các môn võ có tính “nhu” như Thái Cực, Võ Đang Miên chưởng hay kể cả Aikido của Nhật.

(2) – Thốn kình: phép phát lực bằng cách thúc đẩy một khớp xương trong khoảng cách rất ngắn và tốc độ rất nhanh, có thể dùng khớp vai, khuỷu tay, cổ tay thậm chí là các khớp xương ngón tay. Phép đánh này để tấn công đối phương sau khi đòn đánh đầu tiên đã bị chặn lại, không cần thu tay phát lực lại, mà rung thúc khớp xương phát lực tiếp theo, khiến cho đối phương bị bất ngờ.

(3) – Tâm oa: chỗ lõm chính giữa phần tiếp giáp bụng và ngực, còn gọi là mỏ ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.