Sau khi nhận được một lời khẳng định từ Vương Chí Đạo, Vương Á Tiêu mừng rỡ, ngay tối hôm ấy đã cáo từ rời đi, về báo cáo lại cho Hoàng tiên sinh. Vương Á Tiêu mới vừa đi, lại có ngay một người bạn cũ nữa đến chơi, nhưng lần này mới là người lúc trước Vương Chí Đạo từng đoán qua: Chu Quốc Phú.
Chu Quốc Phú đến thăm Vương Chí Đạo, chính là muốn rủ hắn cùng đi đến “Mộng ảo quán bar” của ông chủ Thái Gia Dương uống vài chén rượu, đồng thời muốn hắn đi xem một trận đấm bốc cực kỳ đặc sắc sắp diễn ra.
Vương Chí Đạo vốn cũng không muốn đi, chỉ có điều là miêu tả của Chu Quốc Phú về tay đấm bốc kia lại hấp dẫn được hắn, theo lời kể của Chu Quốc Phú, tay đấm bốc kia là đến từ Anh quốc, thực lực có thể còn muốn vượt trên cả hắn. Vương Chí Đạo đã biết được trình độ đấm bốc của Chu Quốc Phú, nếu như xếp hạng ở hậu thế, Chu Quốc Phú chính là đủ tư cách làm đối thủ của quyền vương thế giới chuyên nghiệp hạng trung. Một tay đấm bốc Anh quốc kia lại có thể được hắn coi trọng như vậy, thừa nhận bản thân mình không bằng đối phương, như vậy nhất định là chân chính siêu nhất lưu cao thủ đấm bốc rồi.
Vương Chí Đạo rất hiếu kỳ hỏi hắn: “Ngươi cùng hắn đã đánh thử chưa? Hắn qua mấy hiệp thì đánh bại được ngươi?”
Chu Quốc Phú nhưng lại ho khan một tiếng, nói: “Ta cùng hắn đã đánh qua một lần, phải dùng đến mười bảy hiệp ta mới đánh được hắn ngã xuống.”
Vương Chí Đạo trợn mắt nói: “Ngươi mới vừa rồi còn nói thực lực của ngươi không bằng hắn?”
Chu Quốc Phú cười nói: “Ta chỉ nói là trình độ đấm bốc của ta không bằng hắn, hơn nữa thế cũng không đồng nghĩa là ta nhất định đánh không lại hắn. Trên thực tế ta đánh bại hắn là dùng ám chiêu, ta thừa lúc khi hắn không chú ý, dùng khuỷu tay ngầm đánh lên trúng vào huyệt tê dại ở bên trong khuỷu tay phải của hắn, làm cho hắn cánh tay phải không có cách nào nâng lên được, mới có thể ở hiệp thứ mười bảy đánh ngã hắn. Đấm bốc thực ra là không cho phép dùng đến khuỷu tay, cho nên mới nói trận chiến ấy là ta thắng cũng không vẻ vang.” Truyện “Tinh Võ Môn ”
“Thực là nhìn không ra được ngươi lại bỉ ổi như vậy!” Vương Chí Đạo cười “ha ha” nói: “Nhưng mà cũng phải công nhận là, thằng đó lại có thể khiến cho ngươi phải phạm quy mới có thể đánh ngã được hắn, thực lực của hắn đích thực là không phải tầm thường!”
Chu Quốc Phú gật gật đầu xác nhận: “Hắn đích xác là thực lực không phải tầm thường, chính là tay đấm bốc có kỹ thuật tốt nhất mà ta đã từng gặp phải. Thế nào, đêm nay hắn lại sẽ đến Mộng ảo quán bar đánh quyền, ngươi có muốn theo ta đến kiến thức một chút hay không, cũng có thể tùy tiện cùng hắn đánh một hồi?”
“Đấm bốc à?” Vương Chí Đạo lắc đầu nói: “Ta vốn chỉ quen dạng đánh võ đài không có bất cứ loại hạn chế gì. Nếu cùng đánh với một tay đấm bốc, ta sẽ không tự chủ được mà một cước đá vào hạ bộ hắn, hoặc là dùng thủ pháp bẻ khớp mà bẻ gãy đi cánh tay của hắn, đến lúc đó ngươi phụ trách hậu quả cho ta nhé!”
Chu Quốc Phú trợn ngược mắt lên, vội lắc đầu, nói: “Như vậy thì thôi đi, thằng đó là do Thái Gia Dương thật không dễ dàng gì mới mời được nó tới làm con gà đẻ trứng vàng cho hắn, bị ngươi đánh phế đi, Thái Gia Dương không tìm ta liều mạng mới là lạ. Chúng ta hay là chỉ đi tới quán bar uống một vài chén đi, dù sao chúng ta cũng đã lâu không gặp, đi tụ tập ăn chơi một chút đi hả? Nếu như ngươi đồng ý, ta cùng ngươi chơi đùa một trận đánh võ đài không hạn chế luật lệ. Thành thật mà nói, từ lần trước sau khi kiến thức qua thân thủ của ngươi, ta vẫn muốn cùng ngươi đánh một trận, đáng tiếc vẫn không có cơ hội. Lần này ngươi bất luận thế nào cũng đừng từ chối, nếu không thì chính là xem thường ta đó!”
Trợn mắt nhìn Chu Quốc Phú một lúc thật lâu, Vương Chí Đạo mới cười nói: “Nhìn càng không ra được, ngươi so với ta lại càng yêu thích võ đạo, suốt ngày chỉ muốn tìm người thi đấu! Được rồi, nếu như ngươi đã si mê võ đạo đến như thế, ta cùng ngươi đi quán bar đùa vui một hồi. Bất quá ngươi có muốn trước hết đi thăm đệ đệ của ngươi hay không, hắn chính là đang ở chỗ này làm đệ tử của ta!”
Chu Quốc Phú lập tức khoát tay nói: “Gặp hắn để làm cái gì chứ, tiểu tử này trước kia ngày nào cũng bám đuôi đi theo sau ta, đều làm cho ta phiền phức đến chết đi được. Khó mà được hắn đồng ý đến theo ngươi học bắn súng, khiến cho hắn phải nghiêm chỉnh ở yên chỗ này, nếu cho hắn biết là ta tới đây, nói không chừng lại muốn trốn ra chạy đi theo ta! Hay là đừng gặp nữa đi, chúng ta đi thôi!”
“Chu Quốc Phú tiên sinh, ngươi muốn cùng Vương Chí Đạo đi đâu thế?”
Một thanh âm dịu dàng êm ái cất lên làm Chu Quốc Phú vội dừng chân, quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan hai nàng, vội nói: “Nguyên lai là Chu Điệp tiểu thư hay sao, thật là đúng lúc, ta cùng Vương Chí Đạo đang muốn đi tới Mộng ảo quán bar của Thái Gia Dương vui chơi một chút, Chu Điệp tiểu thư có muốn cùng đi hay không?”
Chu Điệp chớp chớp đôi mắt đẹp, ưu nhã cười nói: “Đi tới chỗ ông chủ Thái hả, hay quá, ta hình như đã thật lâu không có đi qua chỗ ông chủ Thái rồi, cũng có chút nhớ đến chỗ đó! Được rồi, chúng ta đây cùng đi thôi! Tâm Lan, để ta mang em đi đến một chỗ vui chơi thật hay nhé!”
“Không thể được!”
Ô Tâm Lan vừa nghe thấy được đi đến một chỗ vui chơi thật hay, đang vui mừng đến không tự kiềm chế được, lại bị Vương Chí Đạo hất cho một chậu nước lạnh, đã thấy hắn cau mày nói: “Cô Chu Điệp, cái chỗ đó chỉ có người trưởng thành đủ năng lực mới có thể vào được thôi, nàng chỉ là một tiểu nữ hài tử, đến chỗ đó sao thích hợp được? Hay là để cho nàng ở lại Tinh Võ Môn đi, việc bảo vệ cho cô tạm thời giao cho ta!”
Ô Tâm Lan nghe vậy không khỏi tức giận đến nỗi mắt hạnh trợn trừng, khẽ kêu lên: “Vương Chí Đạo, ngươi đang nói cái gì thế, ta là tiểu nữ hài tử hay sao? Ta so với ngươi còn lớn hơn hai tuổi, sớm đã trưởng thành rồi! Nếu nói tiếp thì chính ngươi mới là một tiểu hài tử, hẳn là ngươi không đủ tiêu chuẩn, không cho phép đi mới đúng!”
Vương Chí Đạo ngạc nhiên, không tự chủ được đưa tay tự sờ lên cái cằm bóng loáng của mình. Đúng vậy, nói về tuổi, hình như chính mình mới là người duy nhất chưa thành niên. Mặc dù tâm lý của mình đã sớm thành thục, nhưng là ở thời đại này, thân thể của mình vẫn chỉ là một gã thiếu niên chưa đến mười bảy tuổi. Chính mình tại sao lại quên mất chuyện này nhỉ?
Nhìn thấy Chu Điệp cùng Chu Quốc Phú đều là lộ ra bộ dáng không nhịn được cười, muốn cười nhưng lại không dám cười, Vương Chí Đạo có chút thẹn quá hóa giận, đối Ô Tâm Lan hung dữ quát ầm lên: “Ta là nam nhân, đi đến cái chỗ đó không sao cả, ngươi là một nữ hài tử, chỗ đó tốt nhất không nên đến, mau ở lại nhà cho ta!”
Ô Tâm Lan chưa từng bao giờ thấy Vương Chí Đạo dùng ngữ khí hung ác như vậy nói chuyện với chính mình, không khỏi hai vành mắt đỏ lên, đôi mắt đẹp bắt đầu rơm rớm lệ.
Chu Điệp nhìn thấy thế trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đến an ủi, đồng thời hướng Vương Chí Đạo oán giận nói: “Ngươi cũng thiệt là, nói chuyện sao lại hung ác như vậy chứ? Cái chỗ kia cũng không phải là một nơi xấu xa gì, ta cũng đi đến đó cả mấy chục lần rồi, cũng không có xảy ra sự tình gì cả, nàng chỉ là đến chơi vui một chút thì có làm sao? Đúng là cứ làm to chuyện mà! Ngươi còn không mau hướng nàng xin lỗi đi!” Truyện “Tinh Võ Môn ”
Trên thực tế cho dù Chu Điệp không nói ra, Vương Chí Đạo chứng kiến bộ dáng của Ô Tâm Lan đôi mắt đẹp đã trào lệ ướt, trong lòng đã sớm đầu hàng rồi, nghe vậy liền thở dài nói: “Quên đi, đi thôi đi thôi! Ta chỉ là đùa giỡn với ngươi một chút mà thôi, đừng có chỉ mới vừa một chút đã rơi nước mắt, ta quá sợ nữ hài tử các ngươi rồi!”
Ô Tâm Lan lau lau hai tròng mắt, mặt đỏ hồng lên nói: “Người nào hơi một chút rơi nước mắt, ngươi mới là rơi nước mắt ấy!”
Chu Điệp ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cười duyên nói: “Tốt rồi tốt rồi, hai người các ngươi đứng gây sự với nhau nữa, chúng ta mau đến quán bar uống một chén đi, hôm nay ta làm chủ hết!”
Sau khi Chu Điệp chuyển đến ở Tinh Võ Môn, đã không còn sử dụng chiếc xe Ford trước kia của mình. Thường thường lúc đi đóng phim thì công ty sẽ cho xe tới đón. Cũng may là Chu Quốc Phú ở Thượng Hải cũng là người trong nhà có xe có tiền, khi đến Tinh Võ Môn cũng đi bằng một chiếc xe Ford, nên làm cho hai cô gái đỡ phải vất vả đi bộ.
Đi đến trước Mộng ảo quán bar vốn đã lâu không tới, đám người Vương Chí Đạo lại chứng kiến rất nhiều người đang vây quanh cửa quán bar nhìn xem, tựa hồ như bên trong quán bar đã xảy ra sự việc gì làm cho người ta kinh hãi, khiến cho mọi người đứng xem kia vẻ mặt đều hoảng sợ.
Chu Quốc Phú thấy thế có vẻ lo lắng, nói: “Không phải là đang có người gây sự trong quán bar của Gia Dương chứ hả?”
Vội vàng đánh xe đến đỗ lại bên cạnh, đẩy cửa xe nhảy xuống, hướng vào quán bar chạy đi.
Vương Chí Đạo quay sang Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan nói: “Ô sư tỷ, cô Chu Điệp, hình như trong quán bar có việc phát sinh, các ngươi trước hết ngồi yên ở trên xe, đợi chúng ta đi nhìn một chút, nếu không có việc gì các ngươi sẽ xuống xe sau!”
Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp gật đầu, ngồi yên ở trong xe chờ đợi.
Nhanh chóng đuổi theo phía sau Chu Quốc Phú, khi đi tới trước cửa quán bar, Vương Chí Đạo lại hoảng sợ phát hiện ra có một người Tây dương đang nằm trên cáng được khiêng đi ra ngoài. Người đi theo bên cạnh cáng này đúng là Thái Gia Dương, chỉ thấy hắn vẻ mặt sốt ruột, liên tục thúc giục mấy người khiêng cáng: “Nhanh, động tác nhanh lên một chút, đưa hắn đến bệnh viện nhanh! Nhanh lên một chút!”
Vừa nhìn thấy người Tây dương nằm trên cáng, Chu Quốc Phú vẻ mặt kinh ngạc, vội quay sang Vương Chí Đạo rất kích động nói: “Là hắn, chính là tay đấm bốc Anh quốc mà ta đã nói cho ngươi kia! Trời ơi, ai đã đem hắn đánh thành cái dạng như thế này?”
Vương Chí Đạo nghe vậy cẩn thận nhìn kỹ lại người Tây dương đang nằm trên cáng, chỉ thấy một tay đấm bốc Tây dương này là một thanh niên tóc vàng, người cao tay dài, trên thân người cơ bắp phát triển rất rắn chắc, thoạt nhìn đã thấy hắn đích xác là một tay đấm bốc giỏi. Nhưng là bộ dáng của hắn lúc này thật là vô cùng thê thảm, chẳng những bộ mặt bị đánh sưng thũng như cái bánh bao thịt, con mắt bên phải còn bị đánh rơi hẳn ra bên ngoài, chỉ còn dính vào hốc mắt, đung đưa dao động. Trên thân người lại có hai vết lõm, một vết lõm chính là ở trên xương quai xanh bên trái, hình như là bị người khác một quyền đánh nát xương quai xanh, lõm hẳn vào bên trong. Một cái vết lõm to nữa giống như thế ở dưới ngực phải, hơn nữa còn lớn hơn một chút, rất rõ ràng là bị người đánh cho một quyền gãy hết xương sườn, lại còn đem đoạn xương sườn gãy đánh ngập sâu vào bên trong cơ thể. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Chứng kiến mấy vết thương như vậy, Vương Chí Đạo âm thầm lắc đầu, đã biết được một tay đấm bốc Anh quốc này tuyệt đối không thể sống nổi. Vết thương nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ ngay cả bệnh viện ở hậu thế, xác suất cứu sống được cũng không lớn lắm.
Rốt cuộc là ai lại có lực ra quyền kinh khủng đến như vậy, một quyền có thể đem thân thể người ta đánh vào thành một cái hố to?
Vấn đề này đã được Chu Quốc Phú thay hắn hỏi Thái Gia Dương ngay rồi: “Gia Dương, đây là đã xảy ra chuyện gì, ai đã đem hắn đánh thành như vậy?”
“Quốc Phú, ta xong hết rồi!” Nhìn thấy Chu Quốc Phú, Thái Gia Dương vẻ mặt mếu máo nói: “Ta không biết hôm nay phạm phải cái gì kiêng kị, mà dẫn đến xui xẻo như thế này. Hôm nay vốn đang kinh doanh được rất tốt, ai biết được lại đột nhiên có một thằng đi đến, nói muốn đánh quyền. Ta thấy hắn vóc người rất tráng kiện, bộ dáng cũng rất khốc liệt, nên mới tưởng rằng sẽ được xem một trận đấu hay, liền cho hắn ký vào hợp đồng, rồi lại an bài một tay đấm bốc cho đấu với hắn. Ai ngờ được thằng này lại lợi hại đến kinh người, chỉ một quyền đã đem tay đấm bốc kia đánh chết ngay rồi. Sau đó hắn lại đòi ta phải tìm cho hắn một đối thủ nữa, nếu không sẽ đem quán bar của ta phá tan đi, ta cũng là bất đắc dĩ, liên tục cho bốn tay đấm khác lên đài, kết quả không có ai có thể chịu được một hiệp của hắn, đều bị nắm đấm khủng bố của hắn đánh cho nếu không chết ngay tại chỗ thì cũng là xương cốt gãy nát. Hơn nữa thằng này đúng là một thằng điên mà, đã đánh ngã được người ta nhưng còn không chịu dừng tay, nhất định đem đối thủ đánh cho không thể động đậy mới chịu dừng lại, ngay cả trọng tài ra ngăn cản hắn cũng bị hắn một quyền đánh cho văng xuống đài. Ta vốn là muốn tìm tuần bộ đem hắn đuổi ra ngoài, không ngờ hôm nay An Địch (Andy) cũng đến ngồi xem, hắn thấy thằng kia quá kiêu căng ngạo mạn, liền lên đài hướng thằng kia khiêu chiến. Kết quả các người cũng thấy rồi đó, An Địch bị nó đánh thành như vậy, cũng không biết có thể cứu sống được hay không?”
Chu Quốc Phú nghe vậy vẻ mặt càng hoảng sợ, cả giận nói: “Thật là buồn cười, thằng kia cho rằng quyền đài ở Mộng ảo quán bar là một nơi để giết người hay sao? Trận đấu đánh xong thì thôi đi, tại sao lại phải đem người khác đánh chết mới cam tâm?”
“Ta xem ra nó chính là lấy giết người làm niềm vui! Bây giờ nó vẫn đang ngồi trên quyền đài, chờ ta đi tìm đối thủ tiếp theo cho nó đấy!” Thái Gia Dương thở dài nói.
“Vậy để cho ta đi gặp nó! Ta thực rất muốn nhìn một chút xem nó có bao nhiêu kiêu ngạo!” Chu Quốc Phú cả giận hừ một tiếng, liền chuẩn bị xông vào.
Thái Gia Dương thấy thế, vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Đừng đi vào, Quốc Phú, ngươi không có khả năng là đối thủ của nó đâu. Ngay cả An Địch cũng chỉ kiên trì được gần một hiệp, đã bị nó đánh ra thành cái dạng như thế này. Ngươi cùng An Địch chỉ là ngang tài cân sức, cùng hắn đánh nhau cũng chỉ là đi chịu chết mà thôi!”
“Đừng vội, tỉnh táo một chút, chúng ta trước hết đi vào xem thằng kia một chút!” Chính là Vương Chí Đạo đã vỗ vỗ vai Chu Quốc Phú, hướng hắn đề nghị.