Phiêu Miểu Chi Lữ

Q.12 - Chương 131 - Chương 131

trước
tiếp

Lý Cường vừa ra tay đã làm cho mấy cao thủ nổi tiếng của Tiềm Kiệt Tinh luống cuống chân tay. Bách Hoàng lão nhân không khỏi có cách nhìn khác về Lý Cường, trong lòng hắn kỳ quái, Lý Cường này đột nhiên ở đâu xuất hiện, thực lực sao lại cổ quái như thế? Ngân Bố Di vừa rồi đặc ý truyền âm nhắc nhở, làm cho hắn phải cẩn thận Lý Cường, là nguyên nhân gì thì không nói rõ ràng. Nhưng bây giờ theo vẻ mặt ngưng trọng của hắn cũng có thể thấy được, Ngân Bố Di cũng phi thường coi trọng Lý Cường.

Bách Hoàng lão nhân trầm giọng nói: “ Xin lỗi, thuộc hạ của ta đã vô lễ, xin mời nói tiếp.”

Bạch Phát Ngô Sân đã hiểu được tất cả tình huống từ Phó Sơn, trong lòng hắn vô cùng đắc ý, biết được địa vị của Phó Sơn hiện giờ tại tu chân giới nên hắn khiếp sợ vô cùng, còn tiểu đệ Lý Cường của hắn càng là nhất biểu nhân tài, vậy thì chuyện phát dương quang đại cho Trọng Huyền Phái sẽ không còn vấn đề gì nữa. Hắn lặng lẽ đẩy Lý Cường một cái, nói: “ Huynh đệ, đi ra nói đi, a a, ta làm chủ cho ngươi.”

Phó Sơn nhất thời thấy đau đầu, đại ca của mình đã nói như vậy, hắn cũng không tiện ngăn cản Lý Cường, không thể làm gì khác hơn là nói: “ Lão đệ, trước mắt không phải lúc đánh nhau, nên bình ổn tai họa do thần khí xuất thế trước đã.”

Lý Cường cười nói: “ Đệ biết, yên tâm đi.”

Minh Huyền đại sư của Hải Viên Hiên đột nhiên truyền âm nói: “ Tiểu huynh đệ, cẩn thận người mặc áo lam kia, hắn chính là Tiêu Giác Thiên Tán Tiên Ngân Bố Di.”

Lý Cường gật đầu đa tạ, lại bay ra khỏi đám người, nói: “ Được, ta nói. Thần khí xuất thế thì mọi người dám chắc sẽ chạy lên cướp đoạt, như vậy còn có ai bận tâm đến người của lục địa nữa? Hơn nữa trong lúc tranh đoạt dám chắc lại đánh nhau. Ta có ý kiến thế này, phân ra khu vực khống chế, tự mình chờ đợi nơi chỗ của mình, thần khí bay về phía nào, thì do người phía đó ra tay, bên kia không được tranh đoạt. Vì cam đoan công bình, ta đề nghị cho hai vị Tán Tiên giám sát, bên các ngươi thì xin mời Tiêu Giác Thiên Ngân Bố Di tiền bối, còn bên chúng ta sẽ mời sư tôn Kỳ Quân Sát của ta.”

Đối mặt với hoàn cảnh lớn đến như vậy, Lý Cường lại thản nhiên mà nói không hề đổi sắc, những nhân vật đứng đầu của hai bên đều cũng âm thầm than thở: “ Tiểu tử này thật là ngoài tưởng tượng.” Trong lòng Bách Hoàng lão nhân không thể không hâm mộ Phó Sơn, có thể thu được một huynh đệ như vậy, hắn đối với đề nghị của Lý Cường cũng rất đồng ý. Trong lòng Ngân Bố Di càng khiếp sợ, thân phân và lai lịch của mình không ngờ chỉ một lời của tiểu tử kia đã nói ra hết, hắn làm sao mà biết được?

Bách Hoàng lão nhân tính toán lại, lập tức gật đầu nói: “ Được, bên ta không có vấn đề gì, không biết Thanh Phong chân nhân thế nào?”

Phó Sơn nhỏ giọng cùng mọi người thương nghị, tất cả không có ý kiến, lúc này Phó Sơn mới nói: “ Được, cứ quyết định như vậy, chúng ta phụ trách ngăn trở cho lục địa phần bên này, các ngươi phụ trách bên kia.”

Hai bên đều cũng bắt đầu bận rộn không ngừng, đều tự mình an bài người chuẩn bị.

Thần khí sắp xuất thế, mỗi một người tu chân đều cũng rất khẩn trương, mặt khác còn có hơn hai ngàn người tu chân đi lẻ tẻ hỗn tạp đang ở trên không trung, tất cả cũng đều vì muốn kiến thức lúc thần khí xuất thế, cũng có những người mơ ước thần khí, tùy thời chuẩn bị đục nước béo cò, hiện trường có vẻ phi thường hỗn loạn.

Cảnh Phong mang theo Tần Ban Đồng và Tần Phi Thanh bay qua hội hợp với Lý Cường. Nhìn thấy Tần Ban Đồng, Lý Cường vui vẻ kêu to: “ Tần đại ca, ngươi sao lại đến đây?”

Tần Ban Đồng bị Lý Cường kêu một tiếng đại ca làm cho lông mao trên người hắn toàn bộ dựng đứng, trong lòng thoải mái quả thật không biết nói thế nào, hắn hưng phấn đáp: “ Ha ha, Lý huynh đệ, ta gọi ngươi là Hỗn Thế Ma Vương a, ách, tiền bối…chào Hoa đại tỷ!” Hắn liếc mắt nhìn thấy Hoa Mị Nương đang cười cười nhìn hắn, sợ đến lập tức khom người thi lễ, hắn sợ tiểu yêu nữ này vô cùng.

Hoa Mị Nương cười khanh khách nói: “ Ngươi cũng lại xem náo nhiệt phải không? Lại muốn tìm người đánh nhau rồi.”

Lý Cường cười nói: “ Hoa đại tỷ lại khi dễ người…” Lời còn chưa nói xong, chợt nghe có người kêu lên: “ Lão yêu lại đây!”

Hoa Mị Nương cười nói: “ Lão ngũ, tam ca gọi ngươi.”

Trong lòng Tần Ban Đồng nói thầm: “ Cái gì mà lão ngũ lão lục đây? Hầu lão gia tử từ lúc nào mà thành tam ca của Hoa Mị Nương vậy, kỳ quái.”

Lý Cường nói: “ Thất lễ một chút, Hầu lão ca gọi ta.” Hắn lại hướng Tần Phi Thanh gật đầu ra ý chào, xoay người bay đi. Cảnh Phong không nói một tiếng, gắt gao đi theo phía sau hắn. Đi tới bên đám người Phó Sơn, chỉ nghe Phó Sơn nói: “ ….cuối cùng, xin mời Minh Huyền đại sư làm tổng giám, chỉ huy Phong Hàng đại trận, cố gắng toàn lực giảm bớt áp lực của thần khí vào lục địa. Mặt khác Mạc đại ca và ngũ đệ tùy thời trợ giúp, được, không có chuyện gì thì lập tức hành động, thời gian không còn nhiều lắm.”

Các thủ lĩnh tông chủ của các phái tản đi. Phó Sơn có chút lo lắng nói: “ Đến bây giờ ta còn chưa nhìn thấy tin tức của Thánh Thành, ngũ đệ phải cẩn thận đó.”

Lý Cường nói: “ Bọn họ sẽ đến, chỉ là không biết sẽ ra tay lúc nào thôi.”

Cảnh Phong nghe không hiểu, hỏi: “ Đây đang nói cái gì, người của Thánh Thành đâu?”

Kỳ Quân Sát nói: “ Phong tử, không có liên quan gì ngươi, ngươi đi đến chỗ của Cổ Kiếm Viện mà hỗ trợ, nơi này ngươi không chen tay được đâu.”

Cảnh Phong làm vẻ mặt khóc tang cầu khẩn: “ Tiền bối, lão nhân gia lại đuổi ta đi a?”

Trong lòng Lý Cường biết Kỳ Quân Sát không muốn liên lụy hắn nên mới nói như vậy, hắn khuyên giải: “ Ngươi nên đi qua đó đi, muốn đánh nhau ta sẽ mời ngươi tới hỗ trợ, nga, được rồi, giúp ta chiếu cố Tần đại ca, hắn cũng là người thích đánh nhau…”

Cảnh Phong hiểu được ý tứ của Lý Cường, Tần Ban Đồng thích đánh nhau nhưng công lực lại không cao, cao thủ tụ tập nơi này, không biết sẽ còn nếm bao nhiêu khổ sở. Vẻ mặt hắn đau khổ, lắc lắc đầu than thở: “ Bản lãnh kém, muốn đánh nhau cũng không ai cần, ai..!”

Kỳ Quân Sát trừng mắt nhìn hắn, Cảnh Phong không đợi lão mở miệng đã vội vàng hướng phía xa bay đi, trong miệng còn nói thầm: “ Ngày nào đó ta cũng đi tu Tán Tiên, hừ..hừ ! Làm gì có cái lý này! Đuổi ta đi! Hừ!”

Lý Cường nhịn cười, nói: “ Phong tử tức giận rồi!”

Kỳ Quân Sát híp mắt, nhỏ giọng nói: “ Ta vì muốn tốt cho hắn, hắn đối với lực lượng quá mê luyến, nếu tiếp tục như vậy sẽ hội nhập ma đạo thôi.”

Mùa đông tại Tháp Lăng hoang sơn âm âm trầm trầm, bầu trời âm u trải dài khắp mặt đất, làm cho người ta buồn bực đến không thở nổi. Rừng rậm nguyên thủy ở trong gió lạnh run rẩy từng hồi, động vật trong rừng cũng đã di cư không còn, trong rừng yên tĩnh chỉ còn mỗi tiếng gió rít. Đột nhiên mặt đất chấn động, một ít cổ thụ không chịu được sự chấn chiến kịch liệt như thế, đều gãy gập trốc gốc. Trong lúc nhất thời, trong rừng oanh oanh ầm ĩ, bụi mù bay tốc mù mịt lên cao.

Âm thanh chấn động long long càng ngày càng vang to, càng ngày càng gấp, giống như có trăm ngàn trống lớn nơi địa ngục cùng lúc đánh lên, người tu chân trên không trung đều kinh tâm động phách. Cùng thời gian, mặt đất phảng phất như đang giãy dụa vặn vẹo, núi non xung quanh cũng theo tiếng chấn động kịch liệt nhảy lên không ngừng, bụi mù bay tung trên mặt đất bao phủ khắp hoang sơn.

Không ai biết Thiên Thần Chi Nộ ẩn tàng nơi đâu dưới chân núi hoang này, tất cả mọi người đều đang chờ đợi nó xuất hiện.

Tất cả người tu chân đều gắt gao nhìn chằm chằm núi hoang phía dưới, cùng đợi thần khí thần bí trong truyền thuyết xuất thế. Lý Cường nhỏ giọng hỏi: “ Mạc đại ca, Thiên Thần Chi Nộ xuất thế sẽ có tai nạn gì xuất hiện? Chỉ là động đất?”

Thần sắc Mạc Hoài Viễn ngưng trọng, nói: “ Lão đệ, vậy phải xem thần khí là loại thuộc tính gì, hơn nữa bất kể là thuộc tính gì, núi lửa dung nham cũng sẽ theo ra, nếu còn không rõ nó là thứ gì, vậy thì càng khó khăn.”

Phó Sơn ở một bên nghe xong cũng cảm thấy kinh hãi.

Phó Sơn hỏi: “ Đại ca, Thiên Thần Chi Nộ là thuộc tính gì? Chúng ta có rất nhiều cao thủ đã tiến hành xem quẻ toán, nhưng không thể xác định thuộc tính của nó, lại không tìm được vị trí cụ thể của nó, thần khí tựa hồ như là chạy loạn trong trăm dặm của Tháp Lăng hoang sơn, giống như là một vật sống. Ai, nếu biết được thuộc tính của nó, chúng ta có thể tìm được biện pháp khắc chế nó rồi.”

Mạc Hoài Viễn nói: “ Ta cũng có quẻ toán qua, chỉ có thể tính ra được một ít mà thôi, tựa hồ là thuộc tính hỏa, hình như có liên quan đến Thiên Kim Sa, nhưng không chính xác, đây là một loại thần khí cổ quái.”

Tinh thần Phó Sơn rung lên, quẻ toán của Mạc Hoài Viễn làm cho hắn nghĩ được một biện pháp khắc chế, hắn lập tức truyền âm cho thủ lĩnh các phái, để cho bọn họ chuẩn bị pháp bảo thuần âm.

Phạm vi khống chế phía dưới của người tu chân Tiềm Kiệt Tinh, có một điểm đen từ trong sơn cốc khuếch tán ra, đó là nơi cấm chế trên mặt đất. Bách Hoàng lão nhân vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới thần khí lại xuất thế trong phạm vi khống chế của mình, hắn quát to: “ Tất cả mau chú ý, khởi động Cấm Thần đại trận, chuẩn bị pháp bảo!” Công lực của Bách Hoàng lão nhân siêu tuyệt, thanh âm nọ so với tiếng sét đánh càng kinh người hơn, người chung quanh hắn đều bị đánh văng ra một khoảng cách. Tư Đồ Ung và Tử Ảnh đều lập tức bay xa, Ngân Bố Di nói: “ Lão đệ cẩn thận!” Hắn cũng bay đến một bên đề phòng, phòng ngừa người tu chân của Phong Duyên Tinh nhúng tay.

Một đạo thanh quang âm u từ dưới chân người tu chân Tiềm Kiệt Tinh nhanh chóng bao phủ mặt đất, đó là Cấm Thần đại trận đã khởi động.

Tiếng chấn động kịch liệt và thanh âm long long đột nhiên dừng lại, dần dần tất cả thanh âm đều tiêu mất, mặt đất giống như đã chết lặng, yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có lỗ đen lớn trên mặt đất đang trầm trầm giống như con mắt của thần linh đang trừng lên bầu trời.

Một tiếng rít gào trầm thấp từ trong động truyền ra, thanh âm không quá lớn, nhưng làm cho mỗi người tu chân đều rùng mình, thanh âm nọ làm cho người ta cảm thấy uy hiếp mãnh liệt, giống như thanh âm của cái chết.

“ Ca lạp” “ Ca lạp”, hai tiếng vỡ vụn thanh thúy.

Đang lúc tất cả người tu chân đang ngưng thần lắng nghe thì đột nhiên “ Oanh”, một tiếng nổ, từ trong lỗ đen lao ra lượng lớn khói bụi màu trắng, còn kèm theo đá vụn vô số. Lý Cường xa xa nhìn thấy, trong lòng vô cùng cả kinh, hắn nhớ tới lúc ở quê hương có xem qua tivi chứng kiến đó là dấu hiệu núi lửa sắp bộc phát thì giống như thế này, hắn nhịn không được hét lớn: “ Cẩn thận dung nham núi lửa!”

Lời còn chưa dứt, lại một tiếng nổ kinh thiên, một cỗ nham tương màu đỏ sậm phun ào ra, bắn thẳng lên Cấm Thần đại trận bên trên, ngay sau đó lại xuất hiện thêm nhiều lỗ lửa, phun ra dung nham cuồn cuộn không ngừng. Bảy, tám cột lửa phun tận trời thiêu đốt bao nhiêu dung nham bắn thẳng lên bầu trời trên cao, Cấm Thần đại trận nhất thời dao động, Tư Đồ Ung cuồng quát: “ Con mẹ nó, tất cả đều cố toàn lực…trận pháp toàn lực vận chuyển!”

Nham tương rơi vào trên hoang sơn, rừng rậm nguyên thủy khắp núi nhất thời dấy lên hùng hùng liệt hỏa, theo gió lan tràn chung quanh. Tạm thời không có ai dám đi cứu lửa, mọi người đều cũng không biết trong những động lửa còn có thể phun ra vật gì nữa hay không.

Phó Sơn âm thầm kinh hãi, mới có nham tương phun ra mà đã có uy lực như thế, thần khí một khi xuất thế, thật không biết còn gặp phải tình huống gì. Hắn luôn miệng nhắc nhở mọi người cẩn thận, cũng may áp lực lại nằm ngay chỗ người Tiềm Kiệt Tinh khống chế, tạm thời còn chưa ảnh hưởng đến nơi đây.

Theo tiếng long long của núi lửa bộc phát, lại truyền đến một tiếng rít gào trầm thấp, lần này thanh âm càng thêm rõ ràng. Sắc mặc Mạc Hoài Viễn khẽ biến, nghi hoặc nói: “ Kỳ quái, thần khí hình như có vật gì đó canh giữ?”

Luồng khói đang bốc thẳng lên bị thanh quang đè xuống dưới, theo thanh quang lưu động, nhìn qua thập phần quỷ dị. Rừng rậm phía dưới đã hoàn toàn bị khói bao phủ, nhìn không rõ tình huống bên dưới, người tu chân trên không trung đều lộ vẻ bất an.

Bách Hoàng lão nhân mắng: “ Vật gì vậy, lộn xộn như thế, con mẹ nó! Sất!” Hắn bắn ra một viên âm lôi.

Một tiếng vang nhỏ, một đoàn khí lạnh khuếch tán ra, khói phía dưới bị mở ra một lỗ thủng, mọi người đã có thể nhìn thấy nham tương đang cuồn cuộn trào ra. Bách Hoàng lão nhân quát: “ Dùng âm lôi phá khói!”

Người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh lập tức dùng đủ các loại âm lôi bắn ra, nhất thời làn khói bị âm lôi tạc mở ra, cảnh vật phía dưới loáng thoáng xuất hiện trước mắt mọi người.

Bách Hoàng lão nhân ha ha cười to, tiếng cười chợt lạc đi, một chuỗi xuyến trầm mặc liên tục vang lên, từ dưới lỗ đen bắn ra vô số quang điểm màu trắng, Cấm Thần đại trận giống như tấm bia bị quang điểm xuyên thấu qua, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang thành một mảnh.

Ngân Bố Di kêu lên: “ Đó là Thiên Kim Sa! Phi kiếm không đỡ được, né tránh nó.”

Người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh tránh né rất nhanh, bọn họ cũng đều quá khinh thường, tưởng rằng phi kiếm có thể ngăn trở, ai ngờ lại bị thương nặng, rất nhiều người bị Thiên Kim Sa đánh cho da thịt tan nát.

Thiên Kim Sa, Thiên Hỏa, Huyền Khí, Phật Trần giống nhau, cũng là một loại thuộc tính cực đoan, nó lợi hại ở chỗ “ Lợi”, cơ hồ là không gì ngăn được, đồng thời nó cũng là một loại tài liệu luyện khí cực tốt, rất khó có được, cho nên đã có cao thủ bắt đầu dùng pháp bảo thu lấy Thiên Kim Sa đang bay vụt tới.

Bách Hoàng lão nhân tức điên, quát: “ Con mẹ nó tất cả mau chú ý một chút cho ta! Đừng loạn! Còn có thứ lợi hại hơn chưa đi ra!”

Bên chỗ Phó Sơn khống chế cũng đã bắt đầu kịch liệt chấn động, Minh Huyền đại sư kêu to: “ Khởi động Phong Hàng đại trận!” Một ít hồng quang chớp động, vô số luồng sáng quyện thành vòng kéo dài ra, trong chớp mắt đã bao bọc khắp nơi, cảnh tượng thật là tráng quan.

Lý Cường khó thể tin nhìn phía dưới, nham tương bị Phong Hàng đại trận ngăn cản, nham tương màu đỏ sậm giống như một con quái thú đang rít gào, liên tục phun nham tương đỏ cháy đi lên. Hắn nghĩ thầm: “ Quá thần kỳ, lão tử lại có thể đứng phía trên dung nham núi lửa đang phun, còn có thể bình tâm tĩnh trí xem xét, quả thật không thể tư nghị.” Hắn cảm giác Hỏa Tinh trên cánh tay đang kích động, bèn đưa cánh tay nhìn lại, chỉ thấy Hỏa Tinh hóa thành bao tay bảo vệ đang phát ra từng trận khí nóng, cả cánh tay phảng phất như đang bị thiêu cháy. Trong lòng Lý Cường cảm thấy kỳ quái, là vật gì làm cho Hỏa Tinh kích động như thế?

Lý Cường giật mình, lập tức thả tiểu Hải yêu ra, hắn sợ làm bị thương tiểu bảo bối này. Tiểu Hải yêu giống như một mũi tên nhọn bắn thẳng lên trời chạy đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Đột nhiên Mạc Hoài Viễn kêu to: “ Cẩn thận tránh né Thiên Kim Sa!”

Phía dưới chỗ Phong Duyên Tinh đang khống chế cũng đã bắn lên vô số ngân quang, tiếng kêu chói tai vang thành một mảnh. Lý Cường cấp tốc vận lên thần dịch lực, một đạo ngân quang từ dưới đất bắn lên, hắn có chút lóe thân, đưa tay ra bắt. Hầu Phích Tịnh liếc mắt nhìn thấy liền quát: “ Cẩn thận đó! Không thể đón đỡ!”

Lý Cường mặc kệ tất cả, đưa tay ra chụp, hắn cảm giác như đang nắm vào một nắm bùn đất mềm mại, nhưng lực đánh vào làm cả người chấn động. Vận thần dịch lực nơi tay bao vây đoàn Thiên Kim Sa, hắn thu tay nhìn lại, thần dịch lực lại có thể làm cho Thiên Kim Sa uy lực mạnh mẽ hóa thành một nắm bùn mềm nhũn. Thu hồi thần dịch lực, Thiên Kim Sa lập tức hóa thành cứng rắn vô cùng, đó là một đoàn kim chúc màu bạc lóe vô số kim tinh, bên trên rõ ràng lưu lại dấu ngón tay của Lý Cường. Lý Cường vui vẻ cười to, hắn phát giác thần dịch lực thật là vô cùng lợi hại.

Phó Sơn thả ra một chiếc võng lam quang, tay kháp linh huyền, thần thái phi thường nhàn nhã. Hắn nhắm ngay một đạo ngân quang đang bay vụt tới, tay xuất chiêu, võng lam quang nhất thời hóa lớn, đoàn ngân quang liền chui vào. Quang võng chỉ làm ngân quang chậm lại, cũng không vây khốn được nó, Phó Sơn chính là nhờ tốc độ chậm lại của nó thì một kiện pháp bảo trong tay hắn lại cùng lúc ra tay, một đoàn vụ quang màu trắng lao thẳng đến Thiên Kim Sa, đó chính là bảo bối Hàn Phách Châu.

Hàn Phách Châu và Tử Viêm Tâm giống nhau, đều là bảo bối trúc cơ, là do Bạch Phát Ngô Sân luyện chế, nhưng Phó Sơn cũng đã không cần dùng nữa. Hắn muốn kỷ niệm về người dẫn đường của mình, đem nó tu luyện thành một kiện pháp bảo lợi hại. Đoàn vụ quang lạnh lẽo bao phủ tới, chỉ nghe một thanh âm “ phốc xích” vang lên, khí nóng của Thiên Kim Sa lập tức tiêu tán. Trên mặt Phó Sơn lộ vẻ mỉm cười, hắn đã thu được đoàn Thiên Kim Sa này.

Người dám thu Thiên Kim Sa đều là đại tông sư của tu chân giới, không có tu vi ngoài Phân Thần kỳ thì cơ hồ không có khả năng thu được, chỉ có quái vật như Lý Cường mới dám đưa tay ra bắt. Hắn hưng phấn bắt được không ít, chỉ cần Thiên Kim Sa bay vụt qua bên người là không có sót một chút nào, tất cả đều bị hắn bắt được hết. Đừng nói là Hầu Phích Tịnh nhìn thấy thì há hốc mồm trợn mắt, ngay cả Mạc Hoài Viễn cũng cảm khái vạn phần, hắn đối với việc tu luyện Tu Thần Thiên Tiến Chương càng tự tin vô cùng.

Đang còn trong lúc rối loạn, Ngân Bố Di, Kỳ Quân Sát, Mạc Hoài Viễn tam đại Tán Tiên đồng thời kêu to: “ Chú ý!” “ Cẩn thận!”

“ Ca lạp lạp! Oanh! Oanh! Oanh!”

Tiếng sét đánh liên tục không ngừng đem nham tương đang tuôn cuồn cuộn như đang ép xuống, người tu chân có công lực thấp bị chấn động đến tâm thần đại loạn, rất nhiều người tu chân ôm lấy lỗ tai, thanh âm này so với âm công của cao thủ còn muốn kinh khủng hơn nhiều. Tiếng nổ kinh khiếp truyền khắp lục địa, sau này nghe nói, ngay cả Vọng Minh quốc ở nơi xa xôi mà cũng nghe thấy được trận sét đánh này.

Trong phạm vi mười dặm mặt đất theo tiếng nổ này bung lên, mặt đất tựa như bị dã thú xé toạt, nham tương đỏ tươi giống như máu tươi chảy xuôi cuồn cuộn tuôn ra không ngớt, cắn nuốt hết thảy chung quanh, từ lỗ đen thật lớn trồi lên một hư ảnh thật dài, tất cả mọi người đều có cảm giác như đại họa đang đến trước mắt, ngay cả siêu cấp cao thủ như Phó Sơn cũng thần sắc đại biến.

Ngân Bố Di nhìn Kỳ Quân Sát, trong giọng nói tràn ngập vẻ bất đắc dĩ: “ Lão huynh, ngươi biết đó là vật gì không? Lần này sợ là đại kiếp số của tu chân giới rồi.”

Con mắt của Kỳ Quân Sát nhìn chằm chằm phía dưới, theo thực lực cường hãn của hắn cũng không khỏi cảm thấy phát run, hắn ngẩng đầu nhìn Ngân Bố Di nói: “ Bây giờ tuyệt không thể tranh đấu với nhau, nếu không đồng tâm hiệp lực, người tu chân còn sống mà rời đi cũng không còn nhiều lắm đâu.”

Hai người cũng không ở lại trên bầu trời giám thị nữa, đều tự trở lại nơi người của mình, đáng tiếc chính là hai ngươi còn chưa kịp nói ra ý nghĩ của mình, hai bên còn chưa kịp cộng tác cùng nhau thì hư ảnh dưới lỗ lửa đã phóng lên cao. Lý Cường cả kinh kêu lên: “ Đó là thứ gì vậy?”

Mạc Hoài Viễn trầm giọng nói: “ Là thần thủ hộ của thần khí, Đại Viêm Linh Thú trong truyền thuyết.”

Linh thú bay ra, cả Tháp Lăng hoang sơn đều sôi trào. Nham tương nóng cháy vờn quanh thân thể nó, không khí rét lạnh của mùa đông nhất thời trở nên khốc nhiệt vô cùng, nhiệt khí làm cho bầu trời cũng vặn vẹo biến hình. Một tiếng rít gào trầm thấp từ trong miệng linh thú truyền ra, Lý Cường rùng mình một cái, nói: “ Đây là linh thú gì? Thấy không rõ a, không ngờ nó cũng biết ẩn hình, thật là dọa người.”

Không có ai thấy rõ bộ dáng của linh thú, bởi vì có nham tương vờn quanh, cho nên chỉ có thể nhìn thấy được thân ảnh mơ hồ của nó, mọi người chỉ biết một điều duy nhất chính là hình dáng của nó thật lớn. Lại một tiếng kêu trầm thấp, đột nhiên từ dưới xuất ra thật nhiều nham tương, theo tiếng hô của linh thú bay lên không trung nhưng lại không hề rơi xuống. Mạc Hoài Viễn truyền âm nói với Minh Huyền đại sư: “ Đem đại trận mở đến uy lực lớn nhất, không nên tiếc năng lượng tinh thạch, linh thú sắp công kích rồi.”

Lý Cường từ lúc tu luyện Tu Thần Thiên Tiến Chương, Lan Uẩn chiến giáp đã không cách nào mặc lên thân nữa, hắn bây giờ chỉ có thể dùng Hấp Tinh kiếm. Thái Hạo Toa mặc dù hắn cũng đã bắt đầu tu luyện, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, còn không bằng Hấp Tinh kiếm tùy tâm sử dụng.Về phần phật bảo của phật tông, có thể vận dụng được một chút, trong lúc cấp thiết, hắn phun ra Hấp Tinh kiếm để hộ thân.

Bách Hoàng lão nhân nghe xong ý nghĩ của Ngân Bố Di, cười khổ nói: “ Không còn kịp rồi…” Đang khi nói chuyện, linh thú bắt đầu tấn công.

Linh thú mang theo dung nham núi lửa phóng lên cao, phía trên chính là Cấm Thần đại trận của Tiềm Kiệt Tinh.

Bách Hoàng lão nhân quát to: “ Dùng pháp bảo!” Hắn động thủ đầu tiên, bay ra hai đạo quang mang màu vàng trắng, nhất thời, hơn cả ngàn pháp bảo, âm lôi và các loại các dạng pháp bảo cổ quái bay xuống. Ngân Bố Di nhanh chóng thuấn di qua một bên chuẩn bị.

Trong phút chốc, một chuỗi xuyến âm thanh nổ tung, nổ đến mức nham tương bên dưới bay loạn, tiếng hống trầm thấp của linh thú đột nhiên trở nên chói tai, nó đã bị chọc giận, nham tương sôi trào từ dưới đất cuồn cuộn bốc lên, giống như một con rồng lửa thật lớn đang phóng lên cao. Cách đó không xa người tu chân của Phong Duyên Tinh nhìn thấy kinh tâm động phách, đây không phải là lực lượng của con người có khả năng làm được. Cấm Thần đại trận quả nhiên lợi hại, nhưng cũng không đỡ được sự công kích khủng khiếp như vậy, theo tiếng nổ kinh thiên động địa, linh thú xông thẳng vào đám người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh.

Bách Hoàng lão nhân nhìn thấy tình thế không ổn, cuồng quát: “ Tất cả tản ra, không nên liều mạng đánh bừa!” Hắn cấp tốc xuất ra một kiện pháp bảo phòng ngự, đem những người chung quanh bảo vệ. Người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh bỏ chạy tứ tán, không ít người tu vi thấp kém đã bị rơi xuống, tiếng thảm hào lẫn với tiếng mắng chửi vang lên đầy trời.

Ngân Bố Di dương tay bắn ra một khối pháp bảo hình tam giác xoay tròn, từ trên cao lao thẳng tới linh thú, đồng thời hướng tới người tu chân của Phong Duyên Tinh quát: “ Đừng có đứng ở một bên xem náo nhiệt nữa, chúng ta xong đời thì các ngươi cũng không có gì tốt đâu!”

Ngân Bố Di bắn ra chính là Thiểm Xiêm Thất Tý Giác, là một kiện pháp bảo rất kỳ lạ, ra tay lập tức hóa thành bảy cây roi dài màu vàng, mỗi cây roi đều cũng có một tam giác xoay tròn cấu thành, ở trên không trung bay thành vòng tròn bao quanh thân, giống như một con rồng vàng hạ phàm nhanh chóng từ phía sau bay tới.

Lý Cường nghe Ngân Bố Di tức giận kêu to, nói: “ Ngân tiền bối nói đúng, nếu chúng ta không đồng tâm hiệp lực, sợ rằng sẽ tổn thất rất lớn…”

Phó Sơn cũng gật đầu đồng ý, nói: “ Chúng ta tổ chức cao thủ ngoài Phân Thần kỳ tiến lên, những người khác lui ra phía sau.”

Kỳ Quân Sát nói: “ Ta đến chỉ huy!” Hắn bay lên trời cao, quát to: “ Tất cả cao thủ có tu vi ngoài Phân Thần kỳ mau tập trung, theo ta tới ngăn cản linh thú làm loạn!”

Mạc Hoài Viễn nói với Lý Cường: “ Lão đệ, ngươi ở một bên chờ, không nên tiến lên đó.” Hắn thuấn di qua bên người Ngân Bố Di, cười nói: “ Chúng ta cùng nhau lên!”

Ngân Bố Di mừng rỡ, hắn sợ nhất là trong lúc này người tu chân của Phong Duyên Tinh khoanh tay đứng nhìn, thậm chí đánh lén sau lưng. Hắn lớn tiếng đa tạ, quát: “ Tất cả những cao thủ Phân Thần kỳ lưu lại, những người khác mau lui ra..” Hắn nhìn thoáng qua đám người Phó Sơn đang bay tới, lại quát: “ Những đệ tử lui ra cùng người tu chân của Phong Duyên Tinh mau phòng ngừa dung nham núi lửa khuếch tán.”

Bách Hoàng lão nhân cũng hiểu được, lúc này chỉ có hợp lực tất cả mới có thể đánh bại linh thú, hoặc là đuổi nó đi.

Lý Cường cũng không có nghe Mạc Hoài Viễn phân phó, hắn lặng lẽ bay đến phía dưới linh thú cách đó không xa, trong lòng phi thường kỳ quái không ngờ tiên nhân của Thánh Thành cho đến bây giờ còn chưa có tin tức.

Thiểm Xiêm Thất Tý Giác không hổ là pháp bảo của Tán Tiên, cả bảy cây roi tam giác đều xoay tròn với tốc độ cao áp xuống linh thú. Nham tương của linh thú nhấc lên như sóng lớn ngập trời, ở trong không trung bay múa tứ tán, người có tu vi thấp căn bản là không cách nào ngăn cản, nham tương mang đến hơi nóng cháy rực, làm cho người không sao chịu được. Có không ít người tu chân bị nham tương kích bị thương rơi xuống biển lửa dung nham bên dưới, chẳng những thân thể bị hủy, ngay cả nguyên anh cũng khó chạy thoát.

Mạc Hoài Viễn quát: “ Kỳ lão đệ, chúng ta lên!” Hai người một trái một phải thuấn di qua hai bên linh thú, đồng thời ra tay. Kỳ Quân Sát cả người toát ra thanh quang, một quang cầu chói mắt xuất hiện trong tay hắn. Bách Hoàng lão nhân đang ở trên bầu trời nhìn thấy, cả kinh thét lớn: “ Mau tránh! Đó là Tụ Tiên Lôi!”

Ngân Bố Di cũng cả kinh, Tụ Tiên Lôi là thiên lôi do Tán Tiên tu luyện, uy lực cực kỳ kinh người, đó là hợp tiên linh khí và thiên lôi, uy lực vô cùng. Mỗi Tán Tiên tu luyện thiên lôi đều khác nhau, Tụ Tiên Lôi của Kỳ Quân Sát khác hẳn với người khác, Đại Viêm Linh Thú tựa hồ cảm nhận được uy hiếp, nó đột nhiên thét lên chói tai.

“ Ca! Ca! Ca!” Thanh âm vỡ vụn không ngừng vang lên, Ngân Bố Di thét lớn một tiếng, Thiểm Xiêm Thất Tý Giác trong tay đã áp chế không được sự giãy dụa của linh thú, hắn gọi to: “ Các ngươi mau ra tay!” Hắn liên tục biến ảo linh huyền trong tay, đem một ngụm tiên linh khí phun ra, quát: “ Liên bạo!” Hắn lại đành bỏ qua pháp bảo này, làm ra phản kích cuối cùng.

Tam giác xoay tròn lập tức nổ mạnh, trước mắt mọi người lóe lên một mảnh loang loáng chói mắt, tiếng nổ mạnh oanh oanh long long giống như có vô số tiếng trống của thiên lôi chiến thần đang rống giận dồn dập vang lên trong cuộc chiến, bao vây nham tương quanh Đại Viêm Linh Thú tạc nổ làm chúng tán lạc. Trong lòng Ngân Bố Di kinh hãi vạn phần, hắn tốn một kiện pháp bảo, vậy mà còn không thể phá được sự ẩn thân của Đại Viêm Linh Thú, chỉ có thể tạc bay được nham tương quanh thân thể nó mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.