Không để ý đến A Bố, Bạch Khởi một mạch đi ra ngoài, xuyên qua Bạch gia đại viện, hướng về phía Bạch gia cấm địa – giảng võ đường , nhưng lúc đến cổng của giảng võ đường, tên A Bố phía sau Bạch Khởi bị hai tên võ sĩ chặn lại ngoài cửa , chỉ có một mình Bạch Khởi là được đi tiếp vào trong.
“Sao thế Bạch Khởi tiểu tử?” khi Bạch Khởi bước chân vào khu lãnh địa mờ tối của giảng võ đường , thì bên tai Bạch Khởi phát ra giọng nói khàn khàn của Bạch Ngọc Đường, nhìn đến chỗ phát ra âm thanh, Bạch khởi phát hiện Bạch Ngọc Đường lúc này đang cầm trên tay một quyển sách cổ đã ngả màu vàng đang đứng ở trên cầu thanh của giảng võ đường, đầu không ngẩng lên cứ thế mà nói với Bạch Khởi
“Lão tổ tông, ta có việc muốn hỏi ý kiến của người” Bạch Khởi trầm giọng nói, vừa nói lại vừa đi về phía trước, đi nhẹ nhàng, có lẽ không muốn gây ra tiếng động ồn ào, vì thế chỉ dùng sức rất nhẹ, nhựng miếng gạch lát của giảng võ đường lại bị vỡ nát.
“A, có việc gì ?” Bạch Ngọc Đường nghe xong, gấp quyển sách trên tay của mình lại, ở vùng thái dương da thịt nhăn nheo có chút dãn ra , sau đó nhìn xuống Bạch Khởi ở dưới nhà , vừa nói vừa đi chậm rãi từ trên lầu xuống.
Trong lúc nói thì Bạch Ngọc Đường đã đứng trước mặt Bạch Khởi, tốc độ cũng không phải là quá nhanh, sau khi xuống lầu đã nhanh chóng kiếm một chỗ thoải mái rồi ngồi, sau đó quay sang Bạch Khởi vẫy tay chỉ thị, Bạch Khởi cũng không do dự, theo cùng ngồi xuống, sau đó thấp giọng nói : “Là thế này, hôm nay.…”
Trong lúc nói chuyện Bạch Khởi đã nói tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay cho Bạch Ngọc Đường nghe không một chút giấu diếm.
“Lâm gia ta cũng biết, tuy rằng xuống dốc, nhưng lâm gia có gia giáo khá nghiêm, một tên gia nô nhỏ nhoi nhìn thấy ngươi chỉ chắp tay hành lễ?, đừng nói là hắn, cho dù Lâm gia lão gia có tới, e rằng cũng không có bộ dáng như thế, Bạch gia chúng ta không phải là thứ mà Lâm gia có thể so sánh được, tên gia nhân đó can đảm thế…chắc chắn là có chuyện….”
“Huống chi, Lâm gia tiểu thư diễm danh vang xa, theo sau là một bọn quý tộc tiểu tử, như chó theo đuôi, ngày nào cũng vây quanh nàng ta, có thể nói là được cả tập đàn người sủng ái, còn ngươi… haha, Bạch Khởi tiểu tử, không phải lão tổ tông ta nói chuyện khó nghe, ngươi có tư cách gì mà để cho Lâm gia tiểu thư để mắt đến, nàng làm thế nào mà quen biết ngươi? một tên Bạch gia vô danh tiểu tốt, tuy rằng lúc này ngươi đã khác trước rất nhiều, như là hai người khác nhau, đường đường chính chính là Bạch gia đại thiếu gia, tương lai sẽ là người thừa kế tộc trưởng , đường đường là nhất tinh đại đấu sư, tại Liễu thành này ngươi là thanh niên khó ai bì được… không, có lẽ là thanh niên cả nước thì ngươi cũng có thể xếp ở hàng thứ ba, về việc phong hậu, người cao chiêu sẽ so về phần tướng mạo, ngươi có thể cũng sẽ làm nhiều mĩ nữ khuynh đảo , nhưng… đây là, trừ phi là người trong nội bộ của Bạch gia, người ngoài không thể biết được, Lâm gia tiểu thư thì càng không thể biết được…. nàng ta sao tự dưng vô duyên vô cớ lại nói ngưỡng mộ ngươi? Sao tự nhiên lại vô duyên vô cớ muốn gặp ngươi?”
Bạch Ngọc Đường nghe xong trầm ngâm nói, ánh mắt sáng lên, nếu mói như thế, có thể dễ dàng nhận ra trong ánh mắt thoáng có chút sát khí ẩn hiện.
Bạch Ngọc Đường làm sao có thể không động sát khí? Lúc này Bạch Khởi đã không còn như trước, Bạch Khởi bây giờ là hy vọng của Bạch gia, trong tương lai Bạch gia muốn khôi phục lại vị trí của mình trong vương quốc này, muốn phát triển tốt hơn, muốn cho khắp thiên hạ đều biết đến, tất cả điều này… đều phải dựa vào Bạch Khởi….Huống chi Bạch Ngọc Đường sớm đã xem Bạch Khởi là con cháu thân thích trong nhà, bây giờ tự dưng lại có người chú ý đến Bạch Khởi… Bạch Ngọc Đường làm sao có thể không tức giận, làm sao có thể trong lòng không tức giận?
Nếu như không phải tuổi đã cao, cơn tức giận đã giảm nhiều, nếu như đây không phải là giảng võ đường của Bạch gia, nếu như không phải đang ở trước mặt của Bạch Khởi, không biết bộ dạng của Bạch Ngọc Đường sẽ trông như thế nào, dĩ nhiên bối phận của lão nhân này trong Bạch gia cũng rất cao, cũng đã biết làm sao có thể dung hòa hòa nộ khí và thủ đoạn để lưu danh hậu thế.
“Lão tổ tông, người nghĩ việc này có vấn đề?” Bạch Khởi nghe xong những lời này liền trầm mặt, không nói gì, âm thanh dường như trở nên u ám, hai bàn tay tay trắng nỏ từ từ nắm chặt lại, có vẻ như tạo ra lực rất lớn, gân xanh bắt đầu nổi đầy trán Bạch Khởi.
“Ha ha, Bạch Khởi tiểu tử, ngươi không cần phải thăm dò ta, ngươi không cảm thấy là có vấn đề sao, nếu không, sao ngươi lại đích thân chạy đến đây kiếm lão già như ta nói về việc này? Chẳng lẽ lại báo cáo với ta về sự hấp dẫn của ngươi? Ha ha…” Bạch Ngọc Đường khẽ cười, nói xong, cầm lấy tách trà thanh hoa trên bàn, uống lấy một ngụm, rồi nhìn sang Bạch Khởi.
Lời này có chút làm cho Bạch Khởi ngượng ngùng, ho lên hai tiếng sau đó mỉm cười nói: “Lão nhân gia người lại đùa giỡ ta rồi, ha ha …”
“Nhưng mà.… Việc này lão tổ tông cảm thấy thế nào?”
“Làm sao? Hừm, theo ý ta …chỉ có một chữ.…giết! Mặc kệ bọn họ là ai, đã dám để ý với Bạch gia, lão phu sẽ làm cho bọn chúng có đi mà không về!” Vốn vẻ mặt hiền lành của Bạch Ngọc Đường khi nói đến viêc này, sắc mặt liền thay đổi, lạnh lùng vỗ lên bàn, cái bàn gỗ lim kế bên trong chốc lát phân thành bốn khúc, ấm trà quý trên mặt bàn cũng rớt xuống đất vỡ tan.
Trong nháy mắt Bạch Khởi cảm thấy được một luồng sát khí từ trong người Bạch Ngọc Đường phát ra , làm cho Bạch Khởi đang đứng bên cạnh cũng bị chấn động theo, mồ hôi lạnh chảy ròng, sát khí của Bạch Ngọc Đường chỉ chợt lóe rồi biến mất, không có tồn tại lâu, nếu không phải như vậy, e rằng sẽ khiến Bạch Khởi bị bóng ma này ám ảnh, đối với rèn luyện tu hành cho Bạch Khởi là một việc làm bất lợi.
“Vậy…chúng ta giờ phải làm sao?” lúc Bạch Ngọc Đường bớt đi sát khí, Bạch Khởi bất giác lau đi hàng mô hôi chảy trên trán, tỏ ra hết sức cẩn thận hỏi nhỏ, thật ra thì bất luận rằng Bạch Ngọc Đường lúc này biểu hiện như thế náo, thì Bạch Khởi cũng biết lúc này mục đích của mình đã đạt được rồi, hắn lần này đến đây ý muốn mời Bạch Ngọc Đường xuất thủ, không phải là Bạch Khởi nhát gan, chỉ là Bạch Khởi cảm thấy rằng sự việc không đơn giản như thế, nếu có lão tổ tông theo cùng, có lẽ sẽ an toàn hơn nhiều.
“Làm sao ư? … Ngươi cứ làm như cũ… nhưng ngươi yên tâm, ngươi cứ đi trước, ta sẽ đem theo đội quân tinh nhuệ của Bạch gia theo sau, ta đã nói qua, lần này….lão phu sẽ làm cho bọn chúng có đi mà không về.” Bạch Ngọc Đường khi nói khẽ nheo mắt lại, nói với ngữ khí kiên định.
“Vâng… ta biết rồi ạ” Bạch Khởi cúi đầu mỉm cười nói, vừa nói vừa chắp tay chào Bạch Ngọc Đường, rồi rời khỏi, hắn biết, bất luận là ai, lần này tính toán của hắn e rằng sẽ gặp tai ương, dĩ nhiên bình thường thì lão tổ tông không ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì nhất định sẽ kinh thiên động địa.