Nam Thiên Đại Hiệp

Chương 36 - Chương 36

trước
tiếp

Kiều Loan ghen hận, chưởng đánh lầm người

Viện chủ gờm tài, nhị nữ đánh lui song quái

Xuống gần ngôi cổ miếu, vừa trụ bộ định chia nhau theo kế hoạch hành động, thì cùng thấy từ dưới chân núi, một nhóm người rất đông đang phi thân đi lên. Thanh Ngân bảo nhỏ cho bốn cô gái cẩn thận cước bộ để khỏi bị phát hiện, nhẹ nhàng len lỏi vào gần ngôi cổ miếu. Khi họ đến cách ngôi cổ miếu vài chục trượng, thì nhóm người đi lên cũng đã đến nơi. Thanh Ngân ngạc nhiên vô cùng, vì những người đó là Thiềm Mục lão nhân, bảy bà vợ, và một số đông đệ tử của Vạn Trúc sơn trang. Thiềm Mục lão nhân đến nơi vòng tay:

– Vạn trúc sơn trang y hẹn đến bái kiến.

Tiếng nói của Thiềm Mục rất nhẹ nhàng, nhưng âm thanh rền vọng rất lâu trong màn đêm. Sau tiếng nói của Thiềm Mục, cửa miếu mở rộng, tiếng pháo chợt nổ vang, rồi theo sau là một hồi nghinh khách cổ âm.

Tiểu Hương truyền âm với Thanh Ngân:

– Đây là thủ tục chiêu hiền tiếp khách rất trọng vọng của Phan Ma Lôi, có lẽ Vạn trúc sơn trang đến đây đầu phục. Chúng ta hãy xem thử tình hình rồi liệu tính.

Sau hồi trống, bên trong hai hàng người tả hữu cầm đuốc tiến ra, xoay mặt đứng đối diện nhau, giăng từ cửa miếu ra ngoài. Vài phút sau, trong cổng miếu một người trung niên thong thả bước ra, theo sau là hai trung niên khác và kế tiếp là khoảng mười tên cao thủ, tên nào cũng thái dương gồ cao, mắt lộ thần quang. Trung niên chân bước khoan thai nhưng tốc độ nhanh vô cùng, thoáng chốc hắn đã đến chỗ Thiềm Mục lão nhân đang đứng, vòng tay:

– Được trang chủ và chư vị phu nhân giá lâm theo lời mời, Thần Tướng rất lấy làm mãn nguyện, nhưng vì có việc khẩn cấp, nên không thể tiếp nghinh, Bảo mỗ, Đoàn huynh và Ngưu huynh đại diện Thần Tướng xin lỗi Trang chủ, các vị phu nhân, và hôm nay Bảo mỗ thay mặt người bàn bạc việc hợp tác cùng trang chủ. Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

Thiềm Mục lão nhân hừ nhẹ:

– Đã hẹn với lão phu, mà Lôi huynh không chịu diện kiến, ta thật lấy làm thất vọng!

Một trong hai trung niên đi sau Bảo Hùng lớn tiếng:

– Thiềm Mục! Thần Tướng bị bận, phải triệu quân sư và chúng ta khẩn cấp đến đây thay thế cho người là đã xem trọng ngươi lắm rồi. Ngươi còn đòi hỏi gì nữa?

Thiềm Mục cả cười, tiếng cười âm trầm mà Thanh Ngân trước đây nghe qua phải nằm lăn lộn trên mặt đất. Nghe Thiềm Mục cười, Bảo Hùng cũng hắn giọng cười lớn, tiếng cười của hắn làm Thiềm Mục biến sắc, và sau đó như hai tên điên họ thi nhau ngửa mặt lên trời cùng cười, tiếng cười của họ khi cao khi thấp quấn quít lấy nhau, cây lá rung rinh như bị thu hút vào một cơn gió trốt. Họ cười một lúc, thì tiếng cười của Thiềm Mục lần lần yếu hẳn, Bảo Hùng ngưng tiếng cười, chấp tay:

– Mong Trang chủ bỏ cho tội vô lễ! Chúng ta nên bắt đầu nghiêm chỉnh bàn đến đại thế của chúng ta.

Thiềm Mục hít một hơi chân khí lấy lại sức lực, chấp tay:

– Dưới tay tướng giỏi không có quân hèn, mong Bảo quân sư cho biết tôn ý của Thần Tướng khi mời Nguyễn mỗ đến đây.

Bảo Hùng:

– Trước đây bị Đại Thắng Vương Nguyễn Nộn chẳng chịu nghe lời can gián đến nỗi mắc mưu Trần Thủ Độ, Thần Tướng chẳng chịu cam tâm. Mấy mươi năm nay chiêu kết anh hùng hào kiệt bốn phương, quyết dựng cờ khởi nghĩa, trước trả thù chúa cũ, sau phục hồi cơ nghiệp nhà Lý. Đại sự cần sự tiếp tay của anh hùng hào kiệt khắp nơi. Trang chủ và bảy vị phu nhân võ công trót chúng, đệ tử, sĩ tốt cả hàng ngàn người trải khắp các nơi, nếu Trang chủ cùng Thần Tướng hợp tác, mưu đồ đại sự nhất định hoàn thành. Nói quanh co chẳng qua nói thật, Thần Tướng đang dành một địa vị rất cao cả cho Trang chủ. Bảo Hùng này cũng sẽ trở thành người vâng theo sự chỉ huy của Trang chủ sau này.

Thiềm Mục nhẹ vuốt râu:

– Nguyễn mỗ cảm ơn sự quan tâm của Thần Tướng và quân sư đối với Vạn Trúc Sơn Trang, nhưng Nguyễn mỗ chỉ là một thảo mãng giang hồ, sợ mình không đủ hùng tâm tráng chí mưu đồ vương bá như Thần Tướng và quân sư. Hảo ý của chư vị hôm nay, Nguyễn mỗ mong được có thêm thời gian để suy nghĩ.

Bảo Hùng cả cười:

– Trang chủ khéo khiêm tốn mà thôi, nếu nói Trang chủ không có hùng tâm tráng chí thay đổi giang sơn, thì đã không nhận lời làm phó vương cho Thư Hương viện chủ Lê Phục Hoạt.

Thiềm Mục cau mày, rồi sang sảng:

– Thì ra tai mắt của qúy vị cũng không tầm thường, việc đã vậy thì Nguyễn mỗ cũng không ngại gì mà không nói ra lời thật. Phan Ma Lôi và qúy vị có thực tâm khôi phục nhà Lý hay không? Ai là con cháu nhà Lý mà qúy vị đang phù trợ? Mai Sơn của Đinh lão đầu và Lý Trường Phong âm mưu khởi nghĩa phù Lý thì chính qúy vị lại là những người hết giả dạng người của Trần Thủ Độ, đến Hắc Y Đạo ra tay tàn sát, tưởng Nguyễn mỗ không nhìn thấy được việc này? Giang sơn là của thiên hạ, ai được trời giao phó sẽ nắm thiên hạ vào tay. Vạn Hạnh thiền sư, bậc cao tăng năm xưa đã tiên đoán hết Lý đến Trần, hết Trần sang Lê, Lê đây nhất định là Thư Hương Viện chủ, giòng dõi của Đại Hành hoàng đế. Mệnh trời đã vậy, Nguyễn mỗ đáng tiếc đã không gặp Thần Tướng ở đây để có đôi lời, mong quân sư suy xét và chuyển lời của Nguyễn mỗ đến Thần Tướng qúy vị. Thư Hương viện chủ được Thần Tướng và qúy vị đầu thuận, cùng mưu đồ khởi sự, giang sơn Đại Việt thế nào cũng nằm trong tay chúng ta.

Bảo Hùng cười ha hả:

– Trang chủ thật khéo nói! Thật là khéo nói! Sấm ký là chuyện mơ hồ, làm sao đáng tin tưởng được? Một kẻ vô danh mạo xưng là con cháu Đại Hành hoàng đế, thì biết đâu một tên vô danh nào đó lại xưng là con cháu của Đinh Tiên Hoàng hoàng đế, một tên họ Ngô nào đó lại xưng là con cháu của Ngô Vương? Thiên hạ từ xưa đến nay, cuối cùng rồi cũng thuộc vào tay những người có tài có đức. Một chỗ Thư Hương trang viện dưới chân núi Ba Vì, một khoảnh Vạn Trúc Sơn Trang trong rừng Vạn Trúc, chúng ta chưa có thì giờ chiếu cố đến mà thôi. Nếu Trang chủ không thức thời, thì e rằng rừng Vạn Trúc chỉ còn là bãi tro tàn, Thư Hương trang viện chỉ còn là đống gạch vụn.

Thiềm Mục cũng không kém:

– Một số hang động nho nhỏ trong dãy Hoành Sơn, Viện chủ xoa tay ngồi nhìn để Ma Lôi tự gieo gió gặt bão, không có nghĩa là không có kế sách trừ khử. Hà! Các ngươi tấn công các nơi nhưng chưa động đến Thư Hương trang viện, vì không thể nắm vững được cơ sở, nhân sự của chúng ta có phải thế không?

Thiềm Mục vuốt râu, nói tiếp:

– Hôm nay ta đến đây phó hội theo lời hẹn ước, nhưng Thần Tướng các ngươi không có mặt, vậy thì xin cáo từ.

Bảo Hùng cười gằn:

– Trang chủ đã đến, thì khó có thể trở về chỗ cũ, nếu không ngoan ngoản tuân lệnh Thần Tướng.

Thiềm Mục quắc mắc, cười nhạt:

– Ta biết võ công của mình không bằng Phan Ma Lôi, nhưng vẫn đến phó hội, thì đã có chuẩn bị. Hắn không có mặt ở đây, đừng mong võ công các ngươi có thể cản trở chúng ta.

Bảo Hùng âm trầm:

– Dùng võ công chỉ là hạ sách! Ta muốn trang chủ và các vị phu nhân nhìn một người, trước khi các vị ra đi!

Và hắn hét lớn:

– Đem người ra đây!

Như đã chuẩn bị từ trước, sau tiếng quát của hắn, hai cô gái áo hồng dìu Kiều Loan từ trong cửa bước ra. Nhìn thấy con gái, đôi mày Thiềm Mục dựng đứng, còn Xà nữ Trịnh Dung thì kêu thất thanh:

– Loan nhi!

Kiều Loan cũng kêu lên:

– Mẫu thân!

Trịnh Dung hét:

– Bảo Hùng! Nếu ngươi làm rơi một cộng tóc của con ta, thì ta quyết lấy máu thịt của ngươi mà nuôi bầy rắn của ta.

Bảo Hùng cười:

– Tiểu thư từ lúc đến đây, hàng ngày đều có người hầu hạ, cả Thần Tướng cũng ân cần hỏi han. Có điều nếu trang chủ và phu nhân không hiểu đại thế, thì e rằng trên đời này trang chủ và các vị phu nhân chẳng còn có cô ái nữ này nữa.

Kiều Loan la lên:

– Gia gia, má má và các a di đừng vì con mà mắc mưu hắn.

Bảo Hùng khốc liệt:

– Bảo mỗ đếm từ một đến mười, nếu trang chủ không tự động xếp dáo qui hàng, thề trung thành cùng Thần Tướng, thì Bảo mỗ.. chẳng thể lưu tình.

Thiềm Mục mắt xạ hàn quang, Trịnh Dung và các bà phu nhân của Thiềm Mục mắt mở lớn không biết làm sao, thì đàng sau họ, chợt có hai người vọt mình lên, phóng tới chỗ Kiều Loan, khinh công của họ so ra cũng không kém trình độ Lưỡng Châu Nhất Kiếm, nhưng Đoàn Vân và Ngưu Ứng sau lưng Bảo Hùng cũng nhanh không kém, bốn người tám chưởng đụng nhau rung rinh mặt đất, hai người sau lưng nhóm Thiềm Mục bị đẩy lùi ra sau không thể cứu Kiều Loan, thì Đoàn Vân và Ngưu Ứng cũng bị đẩy lui liên tiếp mấy bước mới đứng vững.

Bảo Hùng hừ nhẹ:

– Thì ra Trang chủ tự tin vì có cao nhân yểm trợ.

Hai người ra tay định cứu Kiều Loan mặc quần áo võ sĩ Vạn Trúc Sơn Trang, nhưng ánh mắt lấp loáng thần quang, nghe Bảo Hùng gọi mình là cao nhân cả cười:

– Chúng ta chỉ là những người theo hầu hạ Viện chủ và Trang chủ mà thôi, chẳng phải cao nhân gì cả. Tai nghe không bằng mắt thấy, tả hữu thiên tướng của Phan Ma Lôi cũng chẳng có gì đặc sắc, thì võ công của Phan Ma Lôi cũng chỉ hư danh mà thôi.

Bảo Hùng tức giận, quát lớn:

– Thiềm Mục! Lão dám cả gan thì đừng trách ta xuống tay chẳng lưu tình.

Cùng với tiếng quát, đôi chân hắn nhích động đến sát bên Kiều Loan và bàn tay đặt trên đầu nàng:

– Ta đếm một đến mười, nếu ngươi vẫn ngoan cố, thì ái nữ của ngươi..

Thanh Ngân khi thấy Kiều Loan bị giải ra, thì nóng lòng định xuất hiện để cứu nàng, nhưng Thanh Lan truyền âm bảo chờ xem diễn biến, rồi ra tay sau, nhưng tình thế bây giờ lại trở nên khó khăn vô cùng, võ công Bảo Hùng không phải tầm thường, lỡ tập kích chậm một chút thì Kiều Loan khó sống.

Thanh Ngân và các cô gái vận dụng tâm cơ tìm cách cứu Kiều Loan, thì lúc ấy trên mái cổ miếu xuất hiện ba người, khinh công của họ so ra cũng chẳng kém gì nhóm người Thanh Ngân, họ xuất hiện, lên tiếng nói, bấy giờ bọn Bảo Hùng mới biết có người đến. Ba người trên mái cổ miếu, bên trái là một lão nhân gầy khẳng gầy khiêu, bên phải là một quái nhân tròn như trái cầu, chiếc bụng to như chiếc trống, còn đứng giữa là một trung niên đội mũ cánh chuồn, tướng mạo văn nhã, trông như một nho sinh.

Nho sinh vuốt hàm râu ngắn, nhẹ nhàng lên tiếng:

– Tham vọng đồ vương định bá, giành giựt giang sơn, nhưng áp dụng những thủ đoạn ép người thế kia, ta nhìn thấy cũng lấy làm tự thẹn. Bảo Hùng! nếu Loan nhi có bề gì, các ngươi không một ai sống sót rời khỏi nơi đây.

Tiếng nói của trung niên, không lớn không nhỏ, nhưng người nghe như bưng bưng như trống đánh trong lỗ tai.

Bảo Hùng thấy ba người xuất hiện trên mái cổ miếu, biết võ công họ chẳng phải tầm thường, thoáng biến sắc, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh ngay, cười lớn:

– Các hạ hẳn là Thư Hương viện chủ, tại hạ chưa muốn giết người, nhưng lời hăm dọa của các hạ, sẽ chỉ làm con bé khó kéo dài thêm mạng sống.

Nho sinh cả cười:

– Đã mang tiếng là quân sư hẳn cũng cơ trí hơn người, ngươi giết một người, để rồi hơn nửa chủ lực của Đà Y Giáo bị tiêu diệt ta thật là thương hại cho ngươi. Nói cho ngươi biết, lá thư của Trường tu tẩu gởi cho Phan Ma Lôi đêm hôm kia chỉ là kế điệu hổ ly sơn của ta mà thôi.

Bảo Hùng nghe nói sắc mặt không ngớt biến đổi, nhưng rồi cười khẩy:

– Trận chiến đêm nay có thể viện chủ đã có chuẩn bị, nhưng tiêu diệt được chúng ta không phải dễ như lời Viện chủ. Vạn trúc trang chủ chỉ có một ái nữ, nếu có bề gì thì hẳn Trang chủ, và nhất là Trang chủ phu nhân cũng đã thấy rõ vì Viện chủ mà ái nữ của họ bị thảm tử.

Tiểu Hương lúc bấy giờ truyền âm cho Thanh Ngân:

– Tỷ tỷ xuất hiện cứu Loan muội, Ngân đệ hãy nhờ Bảo Ngọc và Linh muội đi vào phân đàn cứu người gấp, nếu bọn Bảo Hùng ở trong tình trạng tuyệt vọng có thể cho nổ tung cả phân đàn này, thì những người bị nhốt sẽ bị chôn sống cả.

Thanh Ngân định lên tiếng ngăn cản, thì Tiểu Hương đã cùng với tiếng cười ủy mị, tiếng cười từng làm rung động tâm can của hào khách giang hồ, tiếng cười cố hữu của Tam phu nhân trước đây, phi thân xuống đất. Thanh Ngân lo sợ cho nàng, nhưng liền cảm thấy nhẹ nhõm ngay, vì khi nàng xuất hiện, bọn Bảo Hùng, Đoàn Vân, Ngưu Ứng đều cúi đầu, còn bọn võ sĩ đều nhất loạt qùy một gối, tung hô:

– Tham kiến phu nhân.

Tiểu Hương khoát tay cho họ đứng lên, rồi hướng về Thư Hương viện chủ:

– Viện chủ chuẩn bị chu đáo, nhưng.. Đà Y Giáo cũng không thể không có đề phòng. Ngụy Thục đánh nhau, Đông Ngô hưởng lợi. Từ cái lý lẽ này, Giáng Hương mong Viện chủ cùng chúng tôi bàn lại vấn đề chúng ta có thể hợp tác hay không? Không hiểu Viện chủ có thể nể lời?

Thư Hương Viện chủ, vuốt râu:

– Nghe đồn Tam phu nhân sắc nước hương trời, võ công mưu trí phi thường thật không ngoa chút nào cả. Xin phu nhân cho biết thêm tôn ý.

Tiểu Hương tiến lại bên Bảo Hùng, nói:

– Trước hết, Giáng Hương thành thật xin lỗi Viện chủ, Vạn Trúc trang chủ và các vị phu nhân là đã xúc phạm đến Kiều Loan tiểu thơ. Sự bàn thảo của chúng ta hôm nay, cần theo tinh thần tương kính, xét theo lý, suy theo tình mà đàm đạo, không ai uy hiếp ai. Để tỏ thiện chí, chúng tôi xin trao tiểu thư lại cho các vị.

Bảo Hùng nghe Tiểu Hương nói vậy cau mày, nhưng hắn yên trí Tiểu Hương đang có mưu kế gì sâu xa, mà hắn chưa hiểu nổi, nên khi nàng ra hiệu cho hắn giao Kiều Loan lại cho nàng, thì hắn ngoan ngoản làm theo ngay.

Tiểu Hương phất tay giải khai huyệt đạo cho Kiều Loan, chưa kịp bảo nàng một câu, thì Kiều Loan hét lớn:

– Dâm nữ đê tiện, ta liều chết với ngươi.

Cùng với tiếng hét, song chưởng cùng lúc đánh ra hai chiêu trí mạng. Nếu bình thường, thì trường hợp giải khai huyệt đạo cho địch thủ như thế này, Tiểu Hương phải đề phòng, nhưng vì yên trí Kiều Loan là người của phe mình, nàng không dự bị nào cả, nên song chưởng của Kiều Loan đều đánh trúng cả vào người nàng, đẩy tung thân hình nàng lên không.

Thấy Tiểu Hương bị hại, Bảo Hùng hét to, phi thân theo để đón đỡ nàng, còn Đoàn Vân, Ngưu Ứng quát lớn, nhảy xổ đến tấn công Kiều Loan. Thiềm Mục và Trịnh Dung cũng nhanh không kém nhảy ra tiếp chiêu che chở cho con gái. Trong lúc dưới đất hai cặp đánh nhau đá bay cát chạy, thì trên không cũng diễn ra trận đấu khinh khiếp, long trời. Thanh Ngân và Thanh Lan trên ngọn cây, thấy Tiểu Hương bị Kiều Loan đánh tung lên không, hốt hoảng, cùng nhào xuống như sao sa để cứu lấy nàng. Thư Hương Viện Chủ cũng không hiểu vì lý do gì, trên mái cổ miếu, như một mũi tên giương cung vút tới. Khi Thanh Ngân chụp được Tiểu Hương, thì Thanh Lan tung chưởng đánh Bảo Hùng, hắn tức thì phản công lại. Họ trụ khí trao nhau vài hiệp trên không, rồi hạ thân xuống đất, còn Thanh Ngân chụp được Tiểu Hương liền phải ra tay đón đỡ chiêu thức của Thư Hương Viện chủ. Ông ta như một cánh chim, bay trái, liệng phải, chỉ thì tấn công, trảo thì nhắm chụp, giành lấy Tiểu Hương. Tiểu Hương bị thương rất nặng, nằm trong cánh tay Thanh Ngân như xác chết, phải ôm một người nhưng Lạc Long thăng thiên là một môn khinh công lợi hại phi thường, Thanh Ngân lúc thì bay lên, khi thì hạ xuống, tiếp đỡ, trao đổi, chiết giải chiêu thức của Thư Hương viện chủ. Cả hai đối thủ đón đánh, quần nhau mãi trên không trung, trông kỳ ảo vô cùng, bọn Thiềm Mục và Đoàn Vân, Thanh Lan và Bảo Hùng đang đánh nhau, cũng tự động ngưng tay đứng nhìn.

Không hiểu vì sao Thư Hương Viện chủ lại ra tay, nên Thanh Ngân chỉ chống đỡ mà không tấn công lại, nhưng thấy thân thủ của ông ta quá cao, và trận chiến kéo dài qúa lâu sẽ không có thì giờ xem thương thế cho Tiểu Hương, nên Thanh Ngân quát lên một tiếng thánh thót, thân mình quay tròn như con vụ, bay tuốt lên cao, rồi xử dụng Lạc Long Khai Sơn, từ trên đánh xuống như sấm sét. Thư Hương viện chủ thấy thế chưởng cực kỳ mãnh liệt, tức thời hạ thân xuống đất, tung song chưởng lên nghinh tiếp. Hai luồng sóng chưởng đụng nhau nổ ì ình liên tiếp, mặt đất như địa chấn. Trong lúc phản lực đẩy Thanh Ngân lên cao trở lại, và nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, thì Thư Hương viện chủ hai chân lún xuống mặt đá gần tới đầu gối, và khi ông ta rút hai chân trở lên, thì thân hình xiêu quẹo mấy cái và thổ ra một búng máu tươi ướt cả vạt áo, mặt mày xám ngắt.

Ông lão cao và người mập như một trái cầu thịt đứng trên mái cổ miếu, thấy chủ bị thương, cùng song song nhảy xuống tấn công Thanh Ngân. Thanh Lan và Kiều Loan không ai bảo ai cùng nhấc mình nhảy lên tiếp chiêu. Thái âm thần công của Thanh Lan đẩy lui lão già cao gầy ra sau mấy thước, thì huyền âm thần chưởng của Kiều Loan không chống nổi với trái cầu thịt, bị hất tung ra đàng sau, nhưng lại vừa lúc Bảo Ngọc và Kiều Linh trở lại. Kiều Linh thấy quái nhân đang uy hiếp Kiều Loan, người chưa đến nơi, đao đã ra khỏi tay. Trước sức thần tốc, hung hiểm của chiêu Oanh thiên phi đao, quái nhân thét lên một tiếng khèn khẹt trong cổ họng, nằm rạp xuống đất, thân thể to tròn của ông ta chợt xẹp xuống như chiếc bong bóng, banh to như chiếc nong, dán sát xuống mặt đất trông kỳ dị và khó tin vô cùng. Thần công quái lạ của lão đã tránh được chiêu đao hung hiểm của Kiều Linh. Ngọn đao mang theo luồng gió trốt mãnh liệt theo đà đánh sập căn cổ miếu, bụi đất tung bay mờ mịt.

Hạ chân xuống đất, Thanh Ngân vội đặt Tiểu Hương xuống xem mạch cho nàng, thấy kinh mạch đã ngưng trệ, vội thúc chân khí vào người nàng, nói với Thanh Lan:

– Hương tỷ bị thương quá nặng, việc ở đây Lan muội, và các tỷ tỷ cố gắng liệu lý lấy, tiểu huynh tìm nơi cứu trị cho Hương tỷ, nếu chậm trễ e rằng..

Thanh Lan thấy có Bảo Ngọc và Kiều Linh trở lại, Đàn Chưởng và Thùy Dung, bọn Như Nguyệt cũng lên đến nơi, liền nói:

– Bằng mọi cách Ngân ca phải cứu Hương tỷ. Ở đây tiểu muội và Ngọc tỷ, Linh muội lo liệu được.

Thanh Ngân bồng Tiểu Hương đứng lên, bọn Bảo Hùng, Đoàn Vân, Ngưu Ứng tiến tới:

– Ngươi là ai? Hãy để phu nhân lại.

Thanh Ngân một phần nôn nóng tìm chỗ cứu Tiểu Hương, một phần muốn làm giảm sức lực bọn chúng, giúp cho Thanh Lan một tay, nên quát lên một tiếng, tung một chiêu trong Hồi Hoàn chưởng pháp của Ma Ảnh với mười thành công lực nhắm ba tên đánh tới. Chúng cùng nhất tề vung chưởng lên chống đỡ, và khi đất đá, bụi cát lắng xuống, Thanh Ngân đã bồng Tiểu Hương đi mất dạng, còn bọn Bảo Hùng loạng choạng đứng lên, cả ba tên đều bị nội thương trầm trọng.

Kiều Loan thấy Thanh Ngân quá lo lắng cho Tiểu Hương, trong lòng vô cùng tức giận, yên trí Thanh Ngân chỉ vì bùa mê của nàng mà mất lý trí. Nhưng rồi nàng thấy Thanh Lan cũng rất quan tâm đến Tiểu Hương, thì cơn giận không thể dấu trong lòng:

– Sao Lan muội và Ngân đệ lại quan tâm đến con ma nữ ấy?

Thanh Lan vì lo lắng nên không dấu sự bực bội, hơi sẳng giọng:

– Loan tỷ không hiểu rõ đầu đuôi, nên Hương tỷ mới phải bị thương nặng như vậy. Hương tỷ là nghĩa tỷ của tiểu muội và cùng đến đây để cứu Loan tỷ. Nếu Loan tỷ bình tĩnh một chút thì đâu đến nỗi Hương tỷ bị thương bây giờ không hiểu sống chết ra sao?

Kiều Loan la lên:

– Cái gì? Con mụ ấy là nghĩa tỷ của Lan muội?

Lúc đó, Bảo Ngọc và Kiều Linh lại bên họ. Bảo Ngọc nghe sự cãi vã, nói:

– Lan muội và Loan muội hãy bình tĩnh lại, dù sao những gì đáng tiếc đã xảy ra rồi. Ngân đệ đã đi, thì chị em chúng ta phải đoàn kết để đối phó với tình hình trước mắt.

Nhìn bọn Bảo Hùng và Thư Hương viện chủ, Bảo Ngọc nói:

– Chuyện thương lượng giữa viện chủ và Đà Y Giáo, chúng tôi không muốn dính líu vào, chúng tôi đến đây để cứu người, việc cứu người đã xong, xin được cáo từ.

Bọn Bảo Hùng và Thư Hương viện chủ phải ngồi trị thương, không thể lên tiếng, thì lão già cao lêu nghêu hét:

– Tên tiểu tử đã gây nội thương cho viện chủ, thì ta phải bắt hết các ngươi về trị tội mới được.

Bảo Ngọc cười ngạo mạn:

– Biên Cương Song Quái tuyệt tích giang hồ bốn năm chục năm nay, mới xuất đầu lộ diện, thì một người bị đánh lùi ba bước, một người phải nằm xuống đất để tránh né, có tài giỏi gì mà lên tiếng cao ngạo. Biết điều thì nên rút lui về núi Thiên Phàm. Ngứa tay ngứa chân thì qua nhà Tống mà quấy phá, còn xuống Đại Việt thì e rằng lành ít dữ nhiều.

Lão quái tức giận:

– Đã biết danh chúng ta, nhưng còn dám buông lời vô lễ, ngươi thật là không muốn sống.

Cùng với tiếng quát, như con ma nhập tràng lão nhảy xổ tới. Bảo Ngọc mỉm cười phóng nhất dương chỉ ra nghinh tiếp. Lão già thấy Bảo Ngọc xử dụng Nhất dương chỉ, tháo bộ, gào to:

– Thì ra ngươi là học trò tên trọc Vô Ngã. Được lắm! Hắn đã vắn số thì ta lấy mạng nhà ngươi mà trả thù cái nhục năm xưa.

Bảo Ngọc sa sầm nét mặt:

– Sư phụ ta đã cấm các ngươi không được ra giang hồ tác quái, nhưng hai ngươi không giữ lời hứa, thì hôm nay ta phải thay mặt sư phụ mà trừng phạt tội này.

Lão mập tròn khèn khẹt trong cổ họng:

– Nhất dương chỉ đã là cái thá gì! Vô Ngã còn sống thì hôm nay lão Tần ta cũng cho lão biết tay, chứ đừng nói đến con nhãi nhà ngươi.

Lão Tần mập úc na úp núc, tay chân đầu mình tròn lẳn như một trái cầu thịt, nhưng thân pháp mau lẹ phi thường, lão dứt tiếng thì đã xảy xổ đến. Bảo Ngọc nhích ra sau một bước, luồng nhất dương chỉ tức thì réo rắt bắn ra. Nhất dương chỉ là một môn võ công cương mãnh phi thường, có thể xuyên kim xẻ thạch, nếu không tránh né, thì lão Tần phải tung chưởng lên chống đỡ, nhưng hành động của lão đã ra ngoài dự liệu của nàng. Chiếc bụng của lão phình lên như trống, lão nhảy lên, đưa chiếc bụng của mình hứng lấy ngọn chỉ. Khi chỉ lực của Bảo Ngọc đụng bụng lão, lão hơi rùng mình, nhưng rồi cái bụng to như chiếc trống chợt co rúm lại, hút cả bàn tay Bảo Ngọc vào, cùng lúc hai cánh tay ngắn ngủn của lão lại vươn dài ra, hai luồng chưởng lực ngàn cân tả hữu đánh vào hai bên thái dương của nàng. Nếu không được Ngọc Hoa truyền cho công lực, Bảo Ngọc đã bị hại vì đòn bất ngờ này. Trong lúc nguy cấp, nàng quát lớn, ngã ra sau, cánh tay dính trong bụng lão kéo dài thêm ra cả thước, bàn tay còn lại, xử dụng thế Tiên ông phất vân đánh dạt hai luồng lực đạo của lão, rồi nhanh nhẹn dùng thế Tiên ông khan mộc trong Tiên Ảo thần chưởng nhắm đầu lão bủa tới. Thế chưởng hung hiểm của nàng buộc lão phải nhả bàn tay của Bảo Ngọc ra khỏi bụng, tháo bộ tránh né. Thân thủ lão không khác gì một chiếc banh bơm đầy hơi, lão nhảy ra sau vài trượng, thì bắn ngược trở lại nhanh như chớp giật. Bảo Ngọc không đón đỡ thế công này, mà xử dụng Tiên Ảo khinh công đã học, biến mình mất dạng.

Hụt đà, chiếc cầu thịt của lão Tần đụng mạnh vào thân cây sau lưng Bảo Ngọc, thân thể lão lại bay ngược trở lại chỗ cũ, và sức đụng của lão làm thân cây gãy ngang, cành lá đổ xuống rung rinh mặt đất.

Tiên Ảo khinh công thật là một môn khinh công có một không hai trên đời, bấy giờ những kẻ quan sát trận đấu, chỉ có Thanh Lan, Kiều Linh, Thiềm Mục, Đàn Chưởng là còn thấy mờ mờ thân ảnh của nàng, còn bọn Trí Thông, Trí Bá, Thùy Dung, Như Nguyệt.., thì không thấy nàng đâu cả, chỉ thấy lão Tần bị đánh bay từ chỗ này sang chỗ kia, nghe tiếng la hét khèn khẹt trong cổ họng của lão như heo bị chọc tiết. Thấy lão Tần bị tấn công tới tấp, lão cao gầy nhảy vào trận, Thanh Lan tức thì liền phóng mình lên. Cả hai đều là hai tay khinh công thượng thặng, họ như hai chiếc bóng, khi rời xa, khi xáp vào nhau, kình lực toả ra bốn mặt như bão dậy. Thanh Lan lúc thì xử dụng Triều âm chưởng ầm ì như sóng, khi thì xử dụng Hồi hoàn chưởng pháp bùng bùng như sấm. Lão già cao gầy, ẩn cư mấy chục năm, công lực cả trăm năm, bị nàng tấn công chỉ còn đường chống đỡ. Qua trên ba trăm chiêu, thì hơi thở phì phò, thân pháp dần dần chậm lụt, và khi lão rán sức tiếp chiêu Phong xuyên nham hạ, một chiêu rất mãnh liệt trong Hồi hoàn chưởng, kình lực tập trung như gió lùa hang núi của Thanh Lan, thì bị bắn tung ra sau hơn mười mấy trượng, xiêu quẹo như muốn ngã qụy. Tấu xảo làm sao, lúc đó lão mập tròn cũng bị Bảo Ngọc đánh bay đến ngay chân lão gầy. Cả khối thịt của lão mập lăn tròn, cuốn lão gầy ngã xuống đất. Rồi cả hai ôm nhau lăn xuống sườn núi. Khi hai lão gượng đứng lên, lão mập khụt khịt chưởi bới:

– Bố mẹ nó! Lão Tần ta tức chết đi được. Chỉ một con nhóc mà không đánh nổi thì còn làm ăn gì nữa! Bố mẹ nó!

Lão cao gầy thở dài:

– Hết rồi! Hết rồi! Biên Cương Song Tiên còn mặt mũi nào nhìn anh hùng thiên hạ. Về đi thôi kẻo nhục!

Lão cao dứt tiếng, thân thể bốc lên khỏi mặt đất, biến mất trong màn đêm. Lão mập không ngờ lão cao gầy nói là bỏ đi như vậy, ngơ ngác một chút rồi quát:

– Bố mẹ nó! Nói đi là đi ngay hay sao? Tật hồ đồ của lão Lưu này không bao giờ bỏ!

Lão mập la hét như vậy, nhưng tiếng nói của lão vừa dứt, thì không còn thấy lão nữa.

Biên Cương Song Quái là sư huynh đệ đồng môn, bốn năm mươi năm về trước đã nổi tiếng giang hồ, không ngờ vắng mặt mấy chục năm nay lại xuất hiện, và bị Thanh Lan, Bảo Ngọc đánh bại. Võ công của hai nàng đã làm bọn Thư Hương viện chủ, Thiềm Mục lão nhân và bọn Bảo Hùng kinh dị. Bấy giờ Thư Hương viện chủ và bọn Bảo Hùng đã bình phục, cùng đứng lên. Thư Hương Viện Chủ mặt nhuộm đầy vẻ thất vọng, chắp tay sau lưng, nhìn trời thở dài, rồi nói với Thiềm Mục lão nhân:

– Cổ Như huynh, chúng ta cũng phải đi rồi!

Ông ta dứt tiếng, người không lay động đã cách mọi người cả trăm trượng. Khinh công đó cũng làm bọn Thanh Lan, Bảo Ngọc tự thấy mình còn thua lão rất xa.

Trịnh Dung định đi nên tha thiết gọi Kiều Loan:

– Loan nhi! Con nỡ tiếp tục bỏ mẹ mòn mõi nhớ con hay sao?

Kiều Loan sa lệ, nhảy bay tới ôm chần lấy bà:

– Hài nhi lúc nào cũng nhớ mẫu thân và các a di.

Xà nữ Trịnh Dung, nghẹn ngào vuốt tóc con gái:

– Không ngày nào mẹ không nhớ con, con đã bỏ đi đúng hai năm, một tháng, mười ngày.

Kiều Loan khóc oà:

– Con thật là bất hiếu, con chẳng muốn rời mẫu thân chút nào, nhưng con cũng không thể bị ép gã cho người khác được. Vì thế mà phải để mẫu thân mong nhớ.

Và nàng quyết định phải nói rõ cho mẹ biết sự chung tình của mình với Thanh Ngân. Truyền âm vào tai mẹ là mình đã thành người của Thanh Ngân khi rớt xuống vực thẳm.

Trịnh Dung nghe con nói chau mày thở dài, nhưng rồi bà an ủi:

– Thế nào mẹ cũng thành toàn cho con. Không ai có thể bắt con gái của mẹ phải thành hôn với người mà con không yêu thích.

Mọi người hiện diện trong hiện trường đều là những tay cao thủ võ học, nên lời nói của Xà nữ Trịnh Dung ai cũng nghe thấy.

Đàn Chưởng khệnh khạng cười khà khà:

– Lão mắt ếch! Ngươi nghe vợ ngươi nói rồi đấy chứ? Nếu ngươi ép uổng Loan nhi thì hà..hà..

Thiềm Mục gầm lớn:

– Ngươi im ngay cái mồm thối lại, nếu không ta cắt lưỡi cho chó ăn ngay bây giờ.

Đàn Chưởng le lưỡi, nheo mắt:

– Không đủ sức thì đừng quá lời. Ngươi tưởng Đàn chưởng ta dễ bị đe dọa hay sao?

Thiềm Mục giận dữ:

– Được lắm! Cái nợ một chưởng của ngươi và Phạm Minh liên thủ năm xưa ta chưa tính, bây giờ thử xem ta có thể đánh chết nhà ngươi hay không?

Lão như chim ưng nhảy tới, hai luồng huyền âm chưởng mãnh liệt nhắm Đàn Chưởng quật xuống. Kiều Loan trong vòng tay mẹ, thấy cha tấn công Đàn chưởng, vội tung mình lên ngăn cản, nhưng khi nàng nhảy tới, Đàn chưởng cũng vừa lúc tung chưởng kình tiếp chiêu Thiềm Mục. Vô hình chung nàng phải chịu hai luồng lực đạo của hai tay cao thủ hữu hạng cùng lúc đánh ra. Nàng đỡ được chưởng kình của Thiềm Mục, thì phát chưởng của Đàn chưởng đã đánh trúng lưng nàng. Dù ông đã kịp thời thu lại một phần kình lực, nàng cũng bị sức chưởng đẩy bắn lên không, kêu lên thảm thiết. Thiềm Mục phi theo đỡ được con, hạ thân xuống đất, thì Kiều Loan miệng ứa máu, hơi thở đứt đoạn. Xà nữ Trịnh Dung và mấy bà phu nhân của Thiềm Mục thảng thốt kêu la, Trịnh Dung chạy lại tiếp lấy con gái trên tay chồng, rút vội một hoàn thuốc trị thương bỏ vào miệng, đỡ nàng ngồi lên, vận công trị thương, nét mặt tỏ ra hết sức đau xót và lo lắng. Kiều Loan đã có vợ săn sóc, Thiềm Mục mắt toé hung quang, vận công xương cốt kêu răng rắc, từng bước tiến lại Đàn chưởng, dưới mỗi bước chân của ông nhích tới, đất đá bị nghiền nát, vỡ ra rào rạo. Đàn chưởng bất ngờ đánh Kiều Loan bị thương trong lòng hối hận vô cùng, nhưng thấy khí thế của Thiềm Mục biết đây là trận đấu sinh tử, nên cũng vận cả công lực chờ đợi.

Bảo Ngọc vội nhảy xen vào giữa nói:

– Trang chủ! xin ông hãy bình tĩnh, cho điệt nhi được có đôi lời.

Thiềm Mục đã thấy thân pháp của nàng lúc đánh với Tần lão quái, hơi gờm trong lòng, nhưng gằn từng tiếng:

– Ngươi là ai mà xưng với ta là điệt nhi với chẳng điệt nhi? Biết điều thì đứng ra một bên. Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

Bảo Ngọc mỉm cười chưa nói mình là ai, thì Nùng Trí Thông đứng bên ngoài hét:

– Lão mắt ếch kia, cung chủ ta vì là chị em kết nghĩa với con gái ngươi, nên phải xưng với ngươi như vậy. Ngươi là cái thá gì mà dám vô lễ với cung chủ Đại Lịch cung?

Biết Bảo Ngọc là Đại Lịch cung chủ, Thiềm Mục trở nên nhã nhặn:

– Không biết cô nương là Nùng cung chủ xin miễn trách. Nếu cung chủ là chị em kết nghĩa với Loan nhi, xin tránh sang bên để lão phu trả thù cho nó.

Bảo Ngọc nhẹ nhàng:

– Loan muội bị thương chỉ vì không muốn bá phụ và Đàn chưởng lão bá phải đánh nhau. Bá phụ thấy rõ Loan muội vì nhảy vào đỡ phát chưởng của bá phụ mà phải bị thương. Điệt nhi đề nghị bá phụ lo cho Loan muội bình phục trước đã.

Thiềm Mục lộ vẻ tức giận, nhưng lúc ấy Trịnh Dung xót xa nói lớn:

– Hãy về nhà lo cứu Loan nhi nếu không…

Bà ta bồng Kiều Loan đứng lên, và Thiềm Mục vội quay lại xem mạch cho con gái.

Kiều Loan nhìn lão yếu ớt:

– Xin gia gia đừng làm khó dễ Đàn chưởng tiền bối, và hãy cứ để con ở đây để Ngân đệ cứu chữa, nếu con có bề gì.. con cũng muốn nhìn Ngân đệ lần cuối..

Thiềm Mục vô cùng thương con, nhưng nghe nàng nói vậy, dậm chân xuống đất, nghiến răng:

– Ngươi đã quá si mê tên dâm tặc đó thì ta đập ngươi cho chết quách. Thiềm Mục lão nhân này không có đứa con gái như ngươi.

Thanh Lan và Kiều Linh lúc bây giờ một mặt theo dõi phản ứng của bọn Bảo Hùng, một mặt quan tâm đến thương thế Kiều Loan, thấy sự lo âu của Trịnh Dung, biết nàng bị thương không nhẹ. Thanh Lan tin tưởng chỉ có Thanh Ngân may ra có thể trị liệu cho nàng, nhưng không hiểu Thanh Ngân đang ở đâu và trị thương cho Tiểu Hương như thế nào, có thể tìm ra hắn để cứu trị Kiều Loan hay không? Lấy làm khó nghĩ không biết nên giữ Kiều Loan lại hay để nàng trở về cho phụ mẫu nàng săn sóc. Nhưng khi thấy Kiều Loan tha thiết với Thanh Ngân như vậy, thì chạnh lòng, vội nói với Trịnh Dung:

– Trịnh bá mẫu, điệt nhi mong bá mẫu nên để Loan tỷ lại đây để Ngân ca trị liệu. Ngân ca là một thần y và nội công cao siêu vô cùng.

Kiều Linh cũng nói:

– Chủ mẫu, hay là chủ mẫu cùng chúng tôi ở đây đợi Ngân đệ trở lại trị thương cho công chúa.

Trịnh Dung biết con đã thất thân với Thanh Ngân nên tỏ vẻ ngần ngừ, có ý muốn nghe theo.

Thiềm Mục lớn tiếng:

– Đi về ngay! Nếu để tên dâm tặc ấy trị thương cho Loan nhi, ta thà giết nó cho xong.

Thái độ của Thiềm Mục làm Trịnh Dung nổi giận:

– Nếu ông muốn giết nó, hãy ra tay thử xem nào?

Thiềm Mục bị vợ lớn tiếng trước mặt mọi người, chạm tự ái, mắt lóe ánh hàn quang ác độc, tay áo tụ khí phồng to như trống. Trịnh Dung bồng con trên hai tay, môi ním chặt, mắt phụng trợn tròn nhìn lão thách thức. Thanh Lan, Bảo Ngọc và Kiều Linh không ai bảo ai đều chuẩn bị ra tay can thiệp, nhưng Thiềm Mục đưa tay lên, liền bỏ xuống, buồn bã:

– Dung muội hãy tự liệu.

Ông ta nói xong, lầm lũi rảo bước xuống núi. Mấy bà phu nhân và nhóm người của lão đưa mắt nhìn nhau không biết đi hay ở, nhưng lần lần họ phi thân đi hết, chỉ còn lại bốn cô gái có lẽ là thị tỳ riêng của Trịnh Dung thì vẫn đứng yên một chỗ. Tứ phu nhân của Thiềm Mục là Trần Xuân Tú lưỡng lự một lúc rồi nói với Trịnh Dung:

– Tiểu muội ở lại với tỷ tỷ. Chúng ta phải lo cho Loan nhi trước đã.

Kiều Linh lạy chào Trần Xuân Tú:

– Thu Cúc cảm tạ ơn cứu mạng của Tứ a di.

Xuân Tú nghe Kiều Linh xưng mình là Thu Cúc lấy làm ngạc nhiên:

– Cái gì? Sao cô nương lại là Thu Cúc được?

Kiều Linh:

– Tiểu nữ chính là Thu Cúc, đêm đó nhờ phu nhân giải khai huyệt đạo mà có thể sống sót, sau mới gặp sư phụ mà có võ công như bây giờ.

Lý Thùy Dung lúc bấy giờ mới tiến tới làm quen với Trịnh Dung:

– Tiểu muội là Lý Thùy Dung ở Mai Sơn, quen biết Loan nhi lâu ngày, tình như ruột thịt, nhưng hôm nay mới gặp được phu nhân.

Trịnh Dung:

– Nghe tiếng Mai Sơn tiên tử từ lâu hôm nay mới gặp.

Vì Kiều Loan bị thương, cũng như sự xung đột giữa Thiềm Mục và Đàn chưởng, và Thiềm Mục với vợ làm mọi người phải quan tâm, chú ý. Bọn Bảo Hùng thừa dịp ấy để thuộc hạ trị thương, không xen vào, bây giờ thấy nhóm người Thiềm Mục đã đi, võ công của Bảo Ngọc, Thanh Lan, Kiều Linh cũng làm chúng e dè, nhưng thấy mình đông người, Bảo Hùng âm trầm:

– Các ngươi đã nói xong các việc rồi chứ? Đã là tù nhân của chúng ta mà trốn thì phải chết. Thả tù thì cũng phải tử hình. Các ngươi đều là những kẻ sắp chết, nói năng như thế đủ rồi. Bây giờ chuẩn bị đền tội.

Hắn khoát tay, bọn áo đen liền tủa ra bao vây mọi người vào giữa.

Hắn, Đoàn Vân và Ngưu Ứng từ từ tiến lại phía Thanh Lan, Bảo Ngọc, mặt đầy sát khí.

Thanh Lan nhìn tình hình, tính toán rồi truyền âm nói với Bảo Ngọc:

– Ngọc tỷ, Linh muội đối phó với Bảo Hùng và Đoàn Vân, Đàn chưởng và hai trưởng lão liên thủ đối phó với Ngưu Ứng, Lý bá mẫu và tứ phu nhân, bọn Như Nguyệt lo hộ vệ Trịnh bá mẫu và Loan tỷ, còn Tiểu muội dùng huyền ngọc dẫn tạm thời khống chế bọn tay chân của chúng, Loan tỷ thấy được không?

Bảo Ngọc gật đầu và truyền âm lại:

– Chúng ta cứ truyền âm dặn mọi người như vậy.

Phút chốc thế trận hai bên đã sắp xếp. Tuy nhiên Xà nữ Trịnh Dung lại đưa Kiều Loan cho Xuân Tú và rút trong tay áo một chiếc còi tre đưa lên miệng thổi. Cùng lúc, bà mở ống trúc nhỏ đeo trước ngực ra, con thanh trúc xà nhắm Bảo Hùng phóng tới như sao xẹt.

Tưởng ám khí, hắn cười khẩy, đưa hai ngón tay kẹp lấy, Chưa kịp biết ám khí là một con rắn nhỏ, thì Bảo Hùng đã bị con thanh trúc xà mổ lên mu bàn tay. Con rắn nhân lúc Bảo Hùng hoảng hốt, vuột ra chỉ lực của hắn, bay tới Đoàn Vân. Bảo Hùng vận công ngăn cản nọc độc, hét to cảnh cáo bạn: Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

– Đề phòng rắn độc!

Nhờ lời cảnh cáo của Bảo Hùng, Đoàn Vân vận công nhắm con rắn đánh tới, tưởng chưởng lực ngàn cân của mình đánh nát con thanh trúc xà, nhưng con rắn chỉ bị chưởng kình đẩy dạt ra ngoài, rồi bay trở lại tấn công. Một cao thủ đệ nhất như Đoàn Vân bây giờ phải lo đối phó với một con rắn nhỏ! Xà nữ Trịnh Dung mới ra tay, đã loại ra ngoài vòng chiến một cao thủ như Bảo Hùng và cầm chân Đoàn Vân một chỗ. Ngưu Ứng tức giận quát bọn thuộc hạ tràn tới tấn công bọn Thanh Lan, nhưng lúc ấy cây cối chung quanh xào xạc, phút chốc hàng ngàn con rắn xuất hiện, phóng mình xuống tấn công bọn áo đen. Chúng la hét, chống đỡ, chạy nhảy tránh né, kêu la không dứt. Võ công bọn thuộc hạ Phan Ma Lôi đều rất cao, hàng trăm con rắn đã bị chưởng lực hay lưỡi kiếm giết chết, mùi máu rắn xông lên tanh tưởi một vùng, nhưng bọn áo đen cũng hàng chục tên bò la lăn lộn trên mặt đất. Ngưu Ứng biết Trịnh Dung đang điều khiển bầy rắn. Muốn giải quyết bầy rắn phải hạ bà nên phóng mình tới. Hắn quên mất bên cạnh bà hiện có mấy cô gái võ công trên hắn một bực, vì thế chưởng lực của hắn chưa tấn công được Trịnh Dung, thì bị hai luồng chưởng lực cực mạnh của Thanh Lan và Bảo Ngọc nhất tề đánh ra, đẩy bắn hắn trở lại, ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, mang nội thương còn trầm trọng hơn lúc tiếp chưởng với Thanh Ngân.

Bảo Hùng ngồi vận khí trục nọc độc thanh trúc xà, nhưng bàn tay lần lần sưng lên bầm tím, rồi nọc độc lan dần lên cổ tay, biết không thể trục chất độc thanh trúc xà được, hắn rút lưỡi trủy thủ nhỏ dưới ống giày, nhắm mắt vung lên để chặt cánh tay bị độc. Hắn chưa tới số bị cụt. Ngay lúc ấy, một ông già như từ trên trời hạ chân xuống đất. Tay trái lão già bắn ra một chỉ đánh văng ngọn trủy thủ trên tay Bảo Hùng, tay phải lão chụp lấy con Thanh trúc xà đang như một mũi tên sống xuyên qua xuyên lại tấn công Đoàn Vân. Con rắn thông linh, mau lẹ, có thể xuyên lách trên những luồng lực đạo cả ngàn cân của một cao thủ như Đoàn Vân, lại bị lão già chụp lấy như chụp một chiếc lá, và khi lão ném nó xuống đất, thì chiếc đầu đã bị bóp nát bét. Lão già thân thể khôi vĩ, độ sáu mươi, râu ba chòm đen nhánh, cằm vuông, mũi quặm, mày rậm


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.