Phương Thất đột nhiên do dự, mồ hôi từ trán trong nháy mắt tuôn chảy xuống.
Nên tới hay lùi đây?
Đi tới thì sẽ có một đường sinh cơ nhưng không thể nghi ngờ là hết sức nguy hiểm, nếu chậm một bước không thể vượt qua thì vừa lúc thuốc nổ nổ mạnh sẽ lập tức phấn thân toái cốt. Còn lùi về phía sau thì tạm thời sẽ an toàn giữ mạng nhưng nếu muốn bằng sức một người dùng đao đào một con đường thông lên mặt đất tại nơi tối tăm và thiếu không khí này thì thật không biết sẽ cố gắng duy được bao lâu?
Hai ý nghĩ trong đầu Phương Thất giằng co lẫn nhau. Phương Thất cắn răng, hắn quyết định đi tới.
Ngay lúc này thì âm thanh “xuy xuy” phía trước đột nhiên tắt hẳn, màu lửa cháy sáng cũng tắt luôn, trong lòng của Phương Thất không khỏi sửng sốt.
Bỗng có tiếng của một người ở phía trước vang lên: “Tiểu huynh đệ, tới đây nào”, tiếng nói tuy nhỏ nhưng vẫn rõ ràng bên tai.
Là Hiên Viên Hoằng.
Phương Thất mừng rỡ, trong chớp mắt đã phóng người đến bên cạnh Hiên Viên Hoằng, thông đạo vẫn một mảnh tối đen, đưa tay ra thậm chí còn không thấy năm ngón tay, chỉ có thể cảm giác được đang đứng bên người Hiên Viên Hoằng thôi.
Hiên Viên Hoằng nói: “Chúng ta ra ngoài trước rồi hãy nói”
Phương Thất thấp giọng nói: “Vâng.”
Trong nháy mắt trong đầu hắn dâng lên nhiều ý nghĩ hỗn loạn, trong thông đạo tối đen, đầu của Phương Thất đột nhiên đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt đỏ bừng.
Nếu như Hiên Viên Hoằng hỏi Du Mộng Điệp đâu thì phải trả lời thế nào đây?
Chính mình đã mang Du Mộng Điệp đến Đại Thông Tiền Trang, còn Hiên Viên Hoằng từ Minh Nguyệt Sơn Trang mang Du Mộng Điệp ra, Du Mộng Điệp xảy ra chuyện thì mình làm sao ăn nói với Hiên Viên Hoằng? Và Hiên Viên Hoằng sẽ phải làm sao ăn nói với Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc?
Phương Thất bước ở phía sau mà trong lòng dao động mãnh liệt, vừa lo lắng vừa xấu hổ, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả quần áo.
Hắn đột nhiên không muốn suy nghĩ nữa, sau khi rời khỏi đây thì cứ mặc Hiên Viên Hoằng xử trí.
Phương Thất đánh một cái vào đầu hắn, giờ phút này hắn thật hận bản thân đến nỗi muốn chết cho xong.
Trong lòng hắn đột nhiên lại mong chờ có kỳ tích xuất hiện, lúc vừa ra khỏi nơi đây thì thấy đựơc Du Mộng Điệp đang đứng mỉm cười chờ mình.
Nhưng điều đó có thể xảy ra không?
Con đường trong thông đạo vừa dài vừa tối đen, không biết đâu là điểm cuối.
Phía trước đột nhiên có ánh sáng.
Ánh sáng màu trắng bạc.
Một vầng trăng sáng sắp ngã về tây, ánh sáng của nó phá ra rất ảm đạm.
Nơi này đúng là khu rừng nhỏ ở phía nam thành.
Hiên Viên Hoằng cười nói: “Con có thể từ nơi này thóat ra, đích xác là rất giỏi”
Vẻ mặt Phương Thất đỏ bừng.
Hắn tưởng rằng Hiên Viên Hoằng sẽ hỏi hắn Du Mộng Điệp đang ở đâu, tuy nhiên Hiên Viên Hoằng lại không hỏi.
Phương Thất nói lắp bắp: “Cửu Công …… vãn bối ……”
Hiên Viên Hoằng ngắt lời hắn, than thở: “Ôi, bây giờ toàn thân con dơ bẩn trông giống như một con chuột chũi vậy”
Phương Thất cúi đầu nhìn một chút vào hắn, quả thật rất dơ bẩn, vừa rồi trong thông đạo đã dính đầy bụi đất, mồ hôi, còn cả vết máu nữa, quả thực so với chuột chũi còn thua xa chứ đừng nói chi đến Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ, nếu so thì cách xa mười vạn tám nghìn dặm.
Nhưng lúc này hắn hơi đâu mà để ý.
Có một số việc không thể trốn tránh, cũng không có biện pháp trốn tránh, nếu ngươi vẫn còn là một người đàn ông đội trời đạp đất.
Phương Thất thở dài, hắn đã quyết tâm không trốn tránh nữa.
Hiên Viên Hoằng lại mỉm cười nói: “Bất quá chỉ dơ một chút mà thôi, cả đời lão ăn mày ta cũng thường giống con vậy”
Tại sao Hiên Viên Hoằng lại không hỏi xem Du Mộng Điệp đang ở đâu?
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Hoằng, cắn răng, chậm rãi nói: “Cửu Công, Du muội muội đã mất tích.”
Hiên Viên Hoằng cười hỏi: “Mất tích? Con đang nói Du nha đầu à?”
Lão ăn mày này thật lợi hại, tới giờ phút này mà ông ta vẫn còn có thể cười được.
Phương Thất lớn tiếng nói: “Đúng vậy, là vãn bối đã hại muội ấy, chuyện này do vãn bối phụ trách, mặc dù vãn bối không đảm đương nổi trách nhiệm như vậy nhưng vãn bối nhất định phải tìm cho ra muội ấy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu Du muội muội …… đã chết, vãn bối sẽ lấy mạng bồi thường”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu, nói: “Nói hay lắm”
Phương Thất cắn răng, cúi đầu.
Chợt nghe một giọng nói vang lên: “Ca thật sự muốn bồi thường mạng cho muội sao?”
Một thân ảnh tuyệt vời tựa như một con bướm đang vờn bên hoa đột nhiên từ trên một gốc cây phía sau nhảy xuống, đó chính là Du Mộng Điệp.
Phương Thất kinh ngạc nhìn Du Mộng Điệp, trong nháy mắt lặng người.
Rốt cuộc muội đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên biến mất như thế? Rồi lại đột nhiên xuất hiện? Lúc huynh đuổi theo người kia thì tại Đại Thông Tiền Trang đã xảy ra chuyện gì?
Nếu muội bị người chế trụ thì là ai đã cứu muội? Chẳng lẽ là Hiên Viên Hoằng tiền bối đã kịp thời ra tay?
Hoặc là muội căn bản chẳng có gặp chuyện gì cả và tự huynh lại nghĩ là bọn chúng đã ra tay? Tiếp đó bị dẫn vào thông đạo và đã trúng kế “thỉnh quân nhập ủng” (tạm dịch: dụ người tự sa vào lưới) của chúng?
Phương Thất trong nháy mắt vừa mừng vừa sợ, trong đầu có hàng trăm câu hỏi lý giải không được, cũng còn may là Du Mộng Điệp không có việc gì nên trong lòng của Phương Thất đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Du Mộng Điệp lẳng lặng nhìn Phương Thất, ánh trăng rọi vào người nàng, gió thổi nhè nhẹ làm mái tóc mềm mại của nàng bồng bềnh như thác, trông thật là xinh đẹp.
Vì một chuyện như thế mà Phương Thất muốn đem mạng của hắn ra bồi thường, đàn ông như vậy có đáng để yêu không?
Muội thích ca nhưng sao ca lại luôn giả vờ không biết?
Ca thật sự không biết hay vẫn còn chưa quên được Trầm Tuyết Quân?
Nhưng Trầm Tuyết Quân kia đã đi rồi, còn muội thì đang ở bên cạnh của ca, tại sao ca lại không chịu chú ý đến muội?
Khi muội xảy ra chuyện thì ca lại cam nguyện vì muội mà chết, cảm tình như vậy có phải là tình yêu không? Hay là sự áy náy?
Du Mộng Điệp lại nhớ tới tình cảnh đêm đó từ Bạch Đà Sơn trở về, trên đường nàng đã ôm chặt lấy Phương Thất, còn Phương Thất thì chỉ run rẩy và cứng nhắc, làm cho nàng khóc ướt hết cả mặt và ngực áo của Phương Thất.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, bất luận thế nào thì người đàn ông này cũng cam nguyện vì mình mà chết, trong thông đạo tối đen kia hắn đã trải qua cửu tử nhất sinh thì dù có thế nào đi nữa cũng không thể trách hắn được.
Tất cả chỉ bởi vì Trầm Tuyết Quân, nghĩ tới Trầm Tuyết Quân, trong lòng Du Mộng Điệp không khỏi dâng lên sự ghen ghét.
Trầm Tuyết Quân kia rốt cuộc xinh đẹp tới cỡ nào? Dịu dàng cỡ nào? Mà có thể làm cho Phương Thất không thể quên được?
Tại sao Trầm Tuyết Quân lại thần bí như thế, nàng ta rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành không tiếc ngàn dặm đến đây tìm nàng và gặp phải độc thủ?
Việc này bây giờ vẫn còn là một điều bí ẩn, nếu đã nghĩ không ra thì không nên suy nghĩ nữa, nếu không thì mặc dù có nghĩ đến nổ tung đầu ra đi nữa cũng không thể nghĩ ra.
Du Mộng Điệp tin tưởng, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ gặp được Trầm Tuyết Quân, một ngày nào đó thì tất cả chân tướng cũng sẽ rõ ràng.
Toàn thân Phương Thất bây giờ đích xác rất dơ bẩn giống như một con chuột chũi.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, nói: “Thất ca, ca hãy đi tắm rửa và thay quần áo đi”
Phương Thất do dự hỏi: “Muội …… muội không có việc gì sao?”
Du Mộng Điệp thản nhiên cười nói: “Ca xem dáng của muội giống như xảy ra chuyện gì à?”
Phương Thất gật đầu, đưa tay quệt mồ hôi trên trán, cười khổ nói: “Không có việc gì là tốt rồi, huynh bây giờ thật sự rất muốn đi tắm rửa thay quần áo và ăn một bữa ngon”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: “Vậy sao chúng ta còn chưa trở về?”
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười to cùng giọng nói của Hiên Viên Hoằng: “Người trẻ tuổi các con sao mà chậm quá vậy, thôi lão ăn mày ta đi trước một bước vậy”
Phương Thất quay đầu lại nhìn thì không còn thấy Hiên Viên Hoằng bên người nữa. Mặt của hai người có chút đỏ lên, cúi thấp đầu chậm rãi bước trở về.
Phương Thất nhịn không được liền hỏi: “Lúc huynh rời đi thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Du Mộng Điệp ngẩng đầu nhìn Phương Thất , mỉm cười nói: “Ca thật muốn biết?”
Phương Thất gật đầu đáp: “Ừm.”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: “Muội không nói cho ca biết đâu”
Phương Thất nói: “Muội ……”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, mỉm cười, nói: “Ca thật sự muốn biết sao?”
Phương Thất đáp: “Rất muốn”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: “Muội đây sẽ không nói cho ca biết để ca luôn lo lắng”
Phương Thất không nói, thở dài, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng tàn sắp lặn.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: “Rốt cục ca có muốn biết hay không?”
Phương Thất hỏi: “Muốn biết cái gì?”
Du Mộng Điệp nói: “Chuyện đã phát sinh khi ca rời đi”
Phương Thất nói: “Vừa rồi rất muốn nhưng bây giờ đột nhiên lại không muốn biết nữa”
Du Mộng Điệp hỏi: “Tại sao ……”
Phương Thất mỉm cười nói: “Huynh không nói cho muội biết đâu”
Du Mộng Điệp ngẩn người, đột nhiên cười hì hì nói: “Kỳ thật muội biết ca vẫn còn muốn biết, chỉ bất quá……”
Phương Thất hỏi: “Chỉ bất quá cái gì?”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: “Chỉ bất quá ca đang giả vờ thôi.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Huynh đâu cần phải giả vờ”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: “Thôi đi, muội sẽ nói cho ca biết vậy”
Phương Thất nói: “Huynh không vội, muội không có việc gì là được, huynh cần gì phải phải biết thêm”
Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười nhưng chuông ngân thanh thúy dễ nghe, vang vọng trong đêm tối tịch mịch, tuy nhiên trong tiếng cười dường như có ẩn chứa một nỗi buồn nào đó.
Phương Thất liền hỏi: “Muội đang cười gì thế?”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, buồn bã nói: “Kỳ thật muội đâu có gặp chuyện gì, nhưng lại khiến cho ca phải gặp nguy hiểm ……”
Phương Thất thản nhiên nói: “Người sống trong giang hồ vốn chính là sống trong nơi hiểm nguy, gặp nhiều hơn cũng tốt”
Du Mộng Điệp nói: “Nhưng chút nữa thì ca đã mất mạng rồi”
Phương Thất nói: “Chỉ cần muội không có việc gì là tốt rồi, nếu muội xảy ra chuyện thì mới thật là lấy mạng của huynh”
Du Mộng Điệp đột nhiên nắm lấy khuỷu tay Phương Thất, nói: “Thì ra là ca rất quan tâm đến muội”
Phương Thất cười khổ nói: “Người huynh bây giờ dơ bẩn lắm đấy”
Du Mộng Điệp gắt giọng: “Muội mặc kệ, muội thích người dơ bẩn như thế, thì sao nào?”
Phương Thất thầm thở dài, nói: “Muội có muốn nghe lời thật lòng của huynh không?”
Phương Thất vốn muốn nói, nếu muội xảy ra chuyện gì thì huynh không cách nào có thể giao phó với Hiên Viên tiền bối, đây mới chính là điều thật sự lấy mạng của huynh.
Du Mộng Điệp lắc đầu, thản nhiên nói: “Không muốn”
Du Mộng Điệp hiểu được Phương Thất muốn nói gì nhưng nàng lại không muốn Phương Thất chính miệng nói ra.
Lời nói thật thì thường sẽ mất lòng, lời nói dối thì lại thường rất dễ nghe lọt lỗ tai, cho nên đại đa số phụ nữ ai cũng đều thích nghe lời nói dối mà không hề muốn nghe lời nói thật.
Dù cho biết rõ là lời nói dối thì cũng không muốn vạch trần bởi vì lời nói dối thường rất thoải mái khi nghe và rất thích thú, cho nên một người phụ nữ thật sự thông minh thì có đôi khi lại cam tâm tình nguyện nghe những lời nói dối ấy.
Đối với Du Mộng Điệp mà nói thì chỉ cần những lời này của Phương Thất cũng là đủ rồi, về phần tại sao thì nàng không muốn biết đến.
Nàng là một cô gái rất thông minh, một cô gái thông minh thì biết lúc nào nên nói gì và lúc nào nên làm chuyện gì.
Nàng tin tưởng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, sự dịu dàng có thể hòa tan băng giá.
Phương Thất khẽ thở dài.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: “Lúc ca rời đi thì đột nhiên có một người giúp việc hốt hoảng chạy tới, nói là ở đại sảnh có người gây chuyện và nói ông chủ mau ra ngoài xem”
Phương Thất gật đầu, hắn đã hiểu được.
Tiền trang có người đến gây chuyện thì ông chủ đương nhiên không thể không ra mặt, và Du Mộng Điệp đương nhiên cũng không thể để cho hắn đi một mình ra ngoài cho nên Du Mộng Điệp không thể làm gì khác hơn là phải đi theo Chu Trường Phúc ra đại sảnh.
Du Mộng Điệp nói: “Muội đi theo hắn ra ngoài, thấy quả nhiên có người đang phá rối, nguyên lai là một người mù lòa cầm trong tay một tấm ngân phiếu mười hai lượng nhưng lại nói là một trăm hai mươi lượng, và đòi tiền trang phải đổi cho hắn một trăm hai mươi lượng bạc”
Phương Thất cười khổ.
Người mù thì đương nhiên là không biết ngân phiếu trong tay ghi là mười hai lượng hay là một trăm hai mươi lượng, có lẽ hắn bị người khác lừa gạt hoặc có lẽ là hắn cố ý đến gây chuyện dụ cho Chu Trường Phúc và Du Mộng Điệp ra ngoài và dụ cho mình mắc bẫy.
Du Mộng Điệp kể tiếp: “Tên mù đó mặc dủ chỉ có một mình nhưng lại có biết chút võ công, cây trượng trong tay hắn rất lợi hại, đã đánh bị thương mấy người giúp việc, miệng thì la hét ỏm tỏi bảo là tiền trang khi dễ hắn là người mù muốn lừa gạt hắn, rõ ràng đó là ngân phiếu một trăm hai mươi lượng nhưng lại đổi cho hắn chỉ có mười lượng bạc”
Phương Thất gật đầu.
Du Mộng Điệp kể tiếp: “Chu Trường Phúc liền bước đến, chưa kịp mở lời thì đã bị tên mù đánh cho một gậy ngã xuống đất”
Phương Thất liền hỏi: “Sau đó muội đã ra tay?”
Du Mộng Điệp hỏi: “Sao ca biết được?”
Phương Thất nói: “Bởi vì muội thông minh xinh đẹp, dịu dàng thiện lương và rất có phong phạm của hiệp nữ”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: “Ca đang khen muội hay là đang chọc muội thế?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Đương nhiên là đang khen muội.”
Du Mộng Điệp hỏi: “Có thật không?”
Phương Thất đáp: “Muội nhìn mặt của huynh thì biết”
Du Mộng Điệp lập tức tựa đầu vào vai Phương Thất, nói: “Muội không nhìn, muội coi như là ca đang khen muội là được”
Phương Thất lại hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: “Ca đoán thử xem?”
Phương Thất thở dài nó: “Muội đương nhiên vừa ra tay là đã khống chế được tên mù đó”
Du Mộng Điệp lắc đầu nói: “Không có.”
Phương Thất ngạc nhiên thốt: “Thật vậy?”
Du Mộng Điệp nói: “Lúc ấy muội cũng không có ra tay bởi vì muội muốn xem bọn chúng đang giở trò gì”
Phương Thất gật đầu.
Một tiểu thư khuê các, một thục nữ thì đương nhiên không thể tùy tiện ra tay đối phó một người mù.
Du Mộng Điệp nói: “Tên mù đó gây chuyện, trong tiền trang có hai người võ sư đi đến nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, còn những người giúp việc thì bị thương và bỏ chạy sang một bên không dám bén mảng tới gần, còn Chu Trường Phúc sau khi ngã xuống vừa mới đứng lên thì lại bị tên mù đánh thêm một gậy nữa ngã xuống tiếp. Muội đứng nhìn thật không chịu nổi, lúc đó mới không thể làm gì khác hơn là định ra tay chế phục hắn”
Phương Thất mỉm cười không nói.
Du Mộng Điệp nói tiếp: “Ai ngờ Chu Trường Phúc đã đứng lên cản muội lại không cho muội đối phó tên mù đó, tiếp đó liền giải thích với tên mù kia tấm ngân phiếu thật sự ghi là mười hai lượng bạc, bất quá tên mù lại không tin nên sau cùng Chu Trường Phúc quyết định móc ra của bản thân một trăm lượng bạc đưa cho hắn để mọi chuyện được êm xuôi.”
Phương Thất gật đầu.
Ông chủ đã thương lượng rồi mà không thể làm được gì, ngoài ra còn phải giữ uy tín và quy tắc của tiền trang nên bản thân đã tự bỏ ra số bạc đưa cho người mù kia để giải quyết mọi chuyện.
Người mù đương nhiên hài lòng và rời đi ngay, Du Mộng Điệp và Chu Trường Phúc lúc này mới trở lại hậu đường.
Chuyện này đã trì hoãn một thời gian rất lâu.
Tuy nhiên Phương Thất đuổi theo người mặc áo đen kia và rất nhanh chóng quay trở lại, lúc phát hiện ra Du Mộng Điệp và Chu Trường Phúc không có mặt tại đó thì lập tức đã nghĩ mọi chuyện phức tạp lên, căn bản là không nghĩ tới Du Mộng Điệp và Chu Trường Phúc đang ở ngoài đại sảnh.
Chuyện càng phức tạp thì thường thường lại càng đơn giản, Phương Thất chỉ cười khổ cho qua.
Du Mộng Điệp nói: “Lúc hai người muội quay trở lại phòng ở hậu đường thì phát hiện ra cửa ngầm của mật thất trong phòng ngủ đã bị mở, sau đó đến xem xét thư phòng thì cũng thấy như vậy, Chu Trường Phúc lúc ấy rất kinh hãi thất sắc.”
Phương Thất nhíu mày hỏi: “Muội nói hắn kinh hãi thất sắc?”
Du Mộng Điệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, hắn nói mật thất trong phòng ngủ hắn có biết và cửa thông đạo trong thư phòng hắn cũng biết nhưng cho tới bây giờ cũng không dám đi vào. Nhìn cây nến trên bàn đã mất nên hắn đã khẳng định là đã có người cầm nến đi vào trong thông đạo rồi, tuy nhiên không biết là ai ……”
Phương Thất cười lạnh.
Du Mộng Điệp nói tiếp: “Lúc ấy muội chợt nghĩ ra nhất định là ca sau khi quay lại phát giác ra không có ai nên đã tìm ra mật đạo và tiến vào đó nên muội lập tức muốn tiến vào tìm ca, tuy nhiên Chu Trường Phúc lại ngăn cản muội, nói là hắn không biết thông đạo sâu và dài bao nhiêu, hơn nữa rất tối, hắn cho tới giờ vẫn không dám đi vào, có thể có rất nhiều nguy hiểm và khuyên muội đừng nên vào đó”
Phương Thất suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Đây là hảo ý hay là ác ý? Là giả vờ muốn kích cho Du Mộng Điệp đi vào? Hoặc là muốn cho Du Mộng Điệp tìm thêm một số người nữa cùng tiến vào thông đạo, sau đó buông một mẻ lưới tóm gọn?