Mũi tên kèm theo bọt nước, cũng thật tuyệt đẹp.
Cái mũi tên đỏ nho nhỏ, chưa hại người mà đã đỏ như máu, vừa xuất thủ là đã tựa một trường diễm tuyệt, cho dù bị nó xuyên thấu thì bất quá cũng là một trường diễm tuyệt!
Cái mũi tên đẹp đẽ như vậy!
Tên đi giữa chừng, còn làm như tình nhân thỏ thẻ với nhau, phương vị giao hoán, mũi bên trái đang nhắm vào mắt phải, mũi bên phải đang nhắm vào mắt trái, bây giờ lại đổi hướng!
Phương Phương vừa phóng tên ra xong, cũng cảm thấy mình hạ thủ quá ác liệt!
Nhiều lắm, chỉ đui đi một con mắt của y cũng là quá…
Dáng điệu của Hoa Điểm Nguyệt cũng vẫn còn như thế.
Y vẫn còn tựa hồ như không thấy thân hình lõa thể của Đường Phương.
Y vẫn còn như chẳng chú ý gì đến hai mũi tên nhỏ đang muốn hôn vào cặp mắt của y.
Nhưng gương mặt y đang lộ vẻ gì đó như tỉnh ngộ ra.
Đường Phương mềm lòng, cơ hồ muốn la lên: “Mau tránh đi, nếu không là thành kẻ mù đó!”
Có điều tiếng la của cô làm sao kịp cho được hai mũi tên?
Hai mũi tên đỏ nhỏ nhỏ kia đang khoe cái tốc độ diễm tuyệt của nó!
Chính ngay lúc đó, vèo vèo hai tiếng, trong ống tay áo bên phải bên trái của Hoa Điểm Nguyệt, bỗng có một tia sáng vàng lóe lên, mũi tên vốn đang xẹt lại, thình lình bật lên giữa không trung, bộc bộc, rớt về mé bồn tắm của Đường Phương.
Ánh kim quang lại trở về ống tay áo của y.
Y nghiêng một bên tai, hoang mang làm như đang nghe thứ gì vậy, một hồi lâu mới nói: “Thì ra cô đang tắm”.
Sau đó nhặt mũi tên lên, xếp tề chỉnh dưới mặt đất Sau đó y quay cái xe lăn lại, chầm chậm ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói :
“Xin lỗi cô, tôi không biết, do đó thất lễ”.
Đến trước cửa phòng, y còn ném lại một câu đầy khổ ải: “Cô đã thấy rồi đó, tôi trừ chuyện bị tàn tật ra, còn là một kẻ đui mù. Đấy là tôi nghe có người nói cô bị ngộ hiểm, thành ra mới hối hả chạy lại đây…”.
Đường Phương nhất thời quên cả nhặt mũi tên dưới đất lên, cô cũng không biết mình có còn muốn tiếp tục tắm nữa hay không.
Lúc y mới gặp cô, y như là một người đã quen ở lâu trong một cái giếng khô, ánh sao trời chính là thứ mà y đang chờ đợi, nhưng y cũng chẳng có ý muốn với lên hái nó.
Có một hôm, bỗng có một cô con gái mỹ lệ, che đi hết sao trời, cúi đầu xuống, nhìn y một cái.
Có phải cô lại tìm y không, y không biết, y chỉ biết y đã gặp cô rồi, hoa dung trong khoảnh khắc đó, làm cho y múa may quay cuồng như kẻ điên, trong lòng tràn đầy những chuyện kỳ tưởng mỹ lệ bay múa, có thứ gì vô cùng xinh đẹp muốn bay lên.
Y biết mình chẳng là gì cả, cũng chẳng được xem là thứ gì cả, nhưng cái gì cô đã quyến cố tới, cái gì cô đã chú ý tới, đều là những thứ đẹp mắt, đều là những thứ vinh diệu, do đó y cảm thấy mình đã là một nhân vật rồi.
Dung nhan của cô đủ làm người ta thất hồn bạc vía, y nhìn cô nhìn muốn thất hồn bạc vía, y chỉ vì thường thường được thấy cô, do đó chẳng tiếc phá thứ này đập thứ nọ, hủy đi cái giếng khô đó.
Đùng một cái, y vừa ở trong mộng sực tỉnh ra, y vẫn còn nằm trong giếng.
Còn cô đang ngoài kia, đã không còn thấy đâu.
Ngũ Phi Kim là một cái giếng khác của y.
Đấy là cái giếng y tự giết mình vào đó, bởi vì cô ở trong cái giếng đó.
Bởi vì cô ở trong cái giếng đó, do đó mới có thể thường thường được thấy cô.
Dần dần y đã có thể gần lại được với cô, nhưng y vẫn còn chưa nói rõ cho cô biết chân tướng.
Bởi vì thời cơ còn chưa đến.
Y cảm thấy cô không vui vẻ tý nào.
Vẻ lạnh lùng của cô đủ làm tấm lòng sung sướng của y vỡ nát.
Cô thoạt nhìn có cái vẻ đẹp cũng không có gì đặc sắc, nhưng có lúc cái thứ kiều diễm xem ra nhẹ nhàng tô phớt đó lại đủ làm cho máu đông cứng cổ họng, đủ làm áp đảo hết cả quần hùng!
Núi xanh che không hết, rồi cũng đông lưu mà đi.
… Thời khắc cũng đã gần tới.
Y dùng mấy con kiến gởi cái phong thơ tối hậu của kế hoạch Chủy Hiện ra: mồng một tháng năm tới giờ hợi chủy thủ sẽ hiện ra.
Cái ý của Chủy Hiện là: y muốn cứu Đường Phương ra đây, xin hãy tiếp ứng ngay chỗ đã ước hẹn trước.
Để không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, y đã gởi tất cả ra hai lần thơ.
Những gì đã làm y đều đã làm xong.
Y đem hết nhất thiết hy vọng giao hết vào mấy con kiến.
Mấy con kiến nhỏ xíu.
Đường Phương trước giờ chưa hề giết kiến.
Mỗi lần cô bắt được con kiến nào, cô bèn ngồi đó nói với nó cả nửa ngày, như nói với một đứa bé nghịch ngợm, sau đó phảng phất như đã cùng nhau thương lượng, đính ước giao kèo không được xâm phạm, cô mới ném nó xuống lầu, để cho con kiếm từ trong không trung theo gió bay đi là bay, cho nó được một đoạn du hành nguy hiểm nhưng không nguy đến tính mạng.
Không phải có nghe mấy con mèo từ chỗ cao rớt xuống cũng chẳng hề bị thương gì cả sao?
Kiến lại càng nhẹ, dĩ nhiên là chẳng sao cả.
Nếu không phải bọn chúng lại ăn cắp bánh, mật tiền, đường quả của cô, cô đã chẳng lại bắt chúng nó: cũng tại chúng nó hư hỏng, phá hoại hiệp định giữa quân tử với nhau.
Chúng nó bất nhân, mình bất nghĩa, ném chúng nó xuống lầu, dọa cho chúng nó một trận cũng hay, xem lần sau còn dám kêu bạn bè lại quấy nhiễu mình không?
Đường Phương vì không muốn ngồi nghĩ đến cái vị Đại đương gia vốn là rất dễ nhìn, tính lại tốt mà lại là một kẻ đui mù đó, cô đành phải đi nói chuyện với mấy con kiến (một lời mà không hợp nhau, có lúc còn chửi mắng cả lên)
Mãi đến bây giờ cô vẫn còn có một chuyện nghi hoặc trong lòng: có mấy lần cô phát hiện Từ Vũ đang ngồi chồm hỗm, trong miệng lẩm bẩm có vần, có điều trên mặt đất chẳng thấy có gì cả, chỉ có mấy con kiến đang bò ở đó… Rốt cuộc y đang làm chuyện giao dịch gì với mấy con kiến nhỉ?
Kết quả, tầm mắt của cô đã phát hiện ra có một con kiến đang khiêng một hột gạo, mắt cô tinh, cô thấy hình như hột gạo có chữ.
Cô cảm thấy hiếu kỳ.
Cô giật hột gạo ra khỏi con kiến.
(Đây cũng được xem là ăn cướp lương thực đấy thôi?)
Sau đó cô ta thấy được một chữ “sơ”.
Cô làm mặt tỉnh, không bao lâu sau đó, lại có một con kiến nữa vượt ngàn vượt núi đi qua mé góc tường, hột gạo nó đang khiêng dĩ nhiên là bị Đường Phương cướp ngay.
Đấy là một chữ “ngũ”.
… Sơ Ngũ (mồng một tháng năm) không phải là ngày mai sao?
Đường Phương bình tĩnh, truy theo đội ngũ hùng binh của mấy con kiến tìm thêm được chữ “hợi” chữ “thời”, còn phát hiện ra được Từ Vũ đang lấm lét đưa hạt gạo cho mấy con kiến.
… Tên tiểu tử này giỏi quá ha!
… Ăn cơm trong nhà thờ ma ngoài đường, lại dám đi quậy liên gia nhà họ Đường, Lôi, Ôn, Hoa!
… Nhất định là lại đây nằm vùng!
… Thế này chắc chắn là đang liên lạc với bên ngoài rồi.
(Lúc đầu hắn làm bộ không nhận ra mình, sau này lại vô duyên vô cố sáp lại, nói chuyện ấp a ấp úng, thì ra là có lý do gì khác!)
(Mấy dạo sau này, cứ cảm thấy có người đang theo dõi mình, không lẽ là hắn đấy sao?)
(Không phải là hắn có nói giờ Dậu tối nay muốn lại tìm mình sao?)
(May mà mình phát hiện ra sớm!)
Giang hồ không phân biệt lớn nhỏ, chỉ cần dám xông vào tức là giang hồ.
Đường Phương cảm thấy Ngũ Phi Kim chính nó cũng là một giang hồ nho nhỏ.
Bất quá, cô không hề biết rằng, “xông xáo” có lúc cũng xông ra được thiên hạ, nhưng có lúc cũng xông ra phải tai họa nữa.
Rốt cuộc y cũng đã đợi được đến tối nay.
(Mình phải nói sao cho cô ấy biết mới phải?)
(Cô ấy ra khỏi đây rồi, có còn thèm để ý đến mình không nhỉ?)
(Cô ấy có trách mình cứ giấu mãi cô ấy không nhỉ?)
(Cô ấy có tin được những lời mình nói không?)
Từ Vũ sợ lúc mình gặp cô rồi, mình không biết ăn nói, thậm chí còn không nói được ra lời, do đó y đã phấn khởi viết ngay một lá thư, vẽ rõ tường tế họa đồ, cẩn thận khoanh vào chỗ thoát ra, chỗ nào là trận đồ, chỗ nào là cách đi qua, viết xuống đầu đó đầy đủ rồi, y lại vo tròn tờ giấy lại thành một nhúm, ném xuống mặt đất, trong lòng y có một luồng dũng khí trồi lên: Từ Vũ, mày đã có dũng khí vào hang cọp, tại sao lại không dám đối diện với Đường cô nương nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn ra sao, rồi đem cô ấy thoát ra, còn vẽ vời họa đồ gì nữa?!
Viết thơ gì nữa?!
Y quyết ý không để cho mình có cơ hội thoát ra khỏi chuyện đó.
Y cứ nhiệt huyết lên vậy, nhiệt tâm lên vậy, và cũng nhiệt tình lên vậy mà đi đến Di Hương trai.
Nhất thời y quên bẵng không xé nát tụm giấy vo tròn, thật ra, y vẽ cho Đường Phương bất kỳ thứ gì, hoặc những thư; đồ có liên quan đến Đường Phương, y đều không nỡ tiêu hủy; ngay cả y phục y mặc lúc gặp Đường Phương lần đầu tiên, y cũng không nỡ mặc lại, y giặt sạch sẽ xong xuôi rồi đi đâu cũng mang theo người.