Nhan Tịch nhướng mày, nói:
– Người họ Phương này là ai? Y thật sự có bản lĩnh như vậy ư? Y tên là gì? Tuổi tác bao nhiêu?
Trì Nhật Mộ đáp:
– Y tên Phương Tà Chân. Tuổi còn rất trẻ, chỉ hơn đệ chừng hai ba tuổi là cùng. Võ công người này cực cao, y chưa cần bạt kiếm mà cũng có thể dễ dàng đánh bại Tiểu Bạch rồi.
Nhan Tịch chấn động thần sắc nói:
– Y … y dùng kiếm à?
Trì Nhật Mộ đáp:
– Vâng! Võ công y cao, định lực lại càng cao hơn. Một người như vậy nếu như ở Trì gia chúng ta, đương nhiên sẽ là trợ thủ đắc lực, nhưng nếu để y đến với nhà khác, lúc ấy sẽ thành một đại cường địch.
Nhan Tịch không còn tâm trí nghe tiếp, chỉ hỏi:
– Có phải kiếm của y màu xanh ngọc bích không?
Trì Nhật Mộ nhìn Lưu Thị Chi. Lưu Thị Chi cũng hoang mang nhìn lại Trì Nhật Mộ:
– Không rõ. Không một ai trong chúng ta nhìn rõ y bạt kiếm thế nào.
Nhan Tịch lại hỏi:
– Trên cổ tay y có phải có một đôi … vòng phỉ thúy hay không?
Trì Nhật Mộ nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
– Chuyện này đệ không để ý.
Lưu Thị Chi cũng nói với vẻ chắc chắn:
– Không có.
Nhan Tịch thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trì Nhật Mộ chợt nghĩ ra điều gì đó liền nói:
– À, trên tay y có một …
Y nghĩ ngợi thêm một chút, rồi mới dùng cẩn thận chọn lựa từ ngữ nói tiếp:
– … Có một chiếc khăn lụa màu lam nhạt.
Nói đoạn, y quay sang hỏi lại Lưu Thị Chi:
– Có đúng không nhỉ?
Lưu Thị Chi gật đầu đáp:
– Đúng vậy.
Nhan Tịch hỏi:
– Là khăn lụa, không phải là vòng ngọc?
Lưu Thị Chi khẳng định:
– Là một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt.
Nhan Tịch thốt:
– Ồ!
Trong giọng nói dường như có chút thất vọng.
Trì Nhật Mộ nói:
– Đại tẩu, chuyện này có quan hệ gì?
Nhan Tịch vội vàng đáp:
– Không có quan hệ gì, không có quan hệ.
Lưu Thị Chi nói:
– Xem ra, tên họ Phương này không ưa nhẹ, đành phải dùng biện pháp mạnh thôi.
Nhan Tịch vội nói:
– Để ta đi lần này. Ta sẽ cố thử xem thế nào.
Trì Nhật Mộ liền nói:
– Đại tẩu trước giờ luôn đắc nhân duyên, nói không chừng thật sự có thể thay Trì gia chúng ta giải quyết một vấn đề lớn.
Trì Nhật Lệ bóp nhẹ tay Nhan Tịch:
– Bất quá, lần này lại khiến nàng phải vất vả một phen rồi.
Nhan Tịch cảm thấy cánh tay trượng phu ngày càng gầy gò, ốm yếu, nghĩ lại quá khứ hào hùng khi xưa, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã, vội dùng lời che lấp:
– Chuyện này đâu thể nói là vất vả hay không! Năm xưa không phải đã có thể thu nhận được Hồng huynh đệ hay sao? Khi đó thiếp làm chuyện này một cách vui vẻ, thì bây giờ cũng rất nguyện ý đi làm!
Trì Nhật Mộ mỉm cười nói:
– Lần trước, tẩu tẩu dùng một thanh thần thương để lưu giữ Hồng Tam Nhiệt, lần này không biết định dùng thứ gì để lưu giữ Phương Tà Chân?
Nhan Tịch mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
– Sách!
Trì Nhật Lệ, Trì Nhật Mộ đồng thanh ngạc nhiên nói:
– Sách?
– Trước đây thiếp có một vị bằng hữu, tính cách rất giống với người tên Phương Tà Chân này. Trên đời này thứ y yêu thích nhất chính là một căn phòng lớn chứa đầy cổ họa chân tích.
Nói đến đây, Nhan Tịch lại giải thích:
– Nhà chúng ta không phải có đầy một thư phòng toàn là thư họa của danh gia đó sao? Cứ thử một lần xem biện pháp này có linh hay không?
Trì Nhật Lệ cười hỏi:
– Sách à?
Trì Nhật Mộ ha lên một tiếng nói:
– Sách!
Lưu Thị Chi vỗ vỗ đầu cười nói:
– Làm sao thuộc hạ lại không nghĩ ra được nhỉ? Đại phu nhân chuẩn bị bao giờ thì đi?
Nhan Tịch bước đến mở hai cánh cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời:
– Người họ Phương đó có thể ngủ ở đâu?
– Trên Y Y Lầu có một danh kỹ tên là Tích Tích, họ Phương rất hay đến đó với y thị, song rất ít khi lưu lại qua đêm.
Lưu Thị Chi nói:
– Giờ Hợi đêm nay y tất sẽ về nhà nghĩa phụ ở gò đất phía sau Pháp Môn Tự.
Nhan Tịch thốt:
– Tốt lắm. Vậy thì đêm nay ta sẽ đi xem y có ba đầu sáu tay thế nào. Ta sẽ dẫn Hồng huynh đệ đi theo.
Trì Nhật Mộ ngây người:
– Đêm nay?
Nhan Tịch nhoẻn miệng cười:
– Việc không thể chậm trễ mà.
Trì Nhật Lệ hưng phấn đẩy xe lăn, nói:
– Ta đi đến thư phòng chọn sách với nàng.
Nhan Tịch thấy trượng phu vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy vui vui, liền theo sau y đến thư phòng. Trì Nhật Mộ thấy Lưu Thị Chi vẫn còn trầm tư bất ngữ, liền hỏi:
– Tiên sinh vẫn còn một cách nữa, đó là cách gì vậy?
Lưu Thị Chi chuyển động mục quang:
– Kỳ thực, tốt nhất là cùng thực hiện hai cách này một lượt, như vậy thì mới vạn vô nhất thất.
Trì Nhật Mộ nghe được trong lời nói của Lưu Thị Chi có chút ẩn ý, liền hỏi luôn:
– Tiên sinh xin cứ nói.
Lưu Thị Chi nheo mắt nói:
– Thuộc hạ không thể nói.
Trì Nhật Mộ ngạc nhiên:
– Tại sao vậy?
Lưu Thị Chi thận trọng đáp:
– Nếu như thuộc hạ nói ra, vạn nhất công tử trách thuộc hạ là quá tàn độc thì không phải thuộc hạ đã vì đại nghiệp của công tử mà mang tiếng oan uổng hay không.
Trì Nhật Mộ cười cười, nói:
– Sao có chuyện đó được! Tiên sinh vì đại cục của Trì gia mà không tiếc hao tâm tổn trí, hư tâm phí lực nghĩ ra kỳ mưu diệu kế, nếu như ta còn hiểu lầm hảo ý của tiên sinh thì đâu còn ra gì nữa?
Lưu Thị Chi thì thầm:
– Công tử trước giờ luôn luôn tín trọng thuộc hạ, điều này khiến thuộc hạ cảm kích vô ngần, chỉ cầu được tận tâm tận lực vì công tử, chết không hối tiếc. Bất quá, nếu như kế sách này của thuộc hạ bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ cái mạng già này của thuộc hạ khó mà giữ được …
Trì Nhật Mộ cười nói:
– Tiên sinh yên tâm, ta hứa sẽ không nói với bất kỳ ai là được.
Lưu Thị Chi đột nhiên thở dài.
Trì Nhật Mộ ngạc nhiên hỏi:
– Tiên sinh vẫn còn chưa yên tâm?
Lưu Thị Chi ngẩng mặt nhìn Trì Nhật Mộ:
– Thuộc hạ không phải không yên tâm, mà là chỉ sợ một khi kế sách này thành công, Phương Tà Chân sẽ đầu nhập làm môn hạ Trì gia, lúc ấy thì đống xương già này có lẽ ngay cả cánh cổng của Trì gia cũng không còn được phép đứng nữa rồi …
“Ta còn tưởng là chuyện gì nữa”. Trì Nhật Mộ thành khẩn nói:
“Chuyện này xin cứ yên tâm, tiên sinh có công lao to lớn với Trì phủ, dù Phương Tà Chân có khả năng cao hơn nữa thì tuyệt đối cũng không thể vượt qua được bối phận của tiên sinh ở đây”.
Lưu Thị Chi cười khổ nói:
– Nhưng thuộc hạ vẫn phải nói một câu thế này. Một khi kế hoạch đựơc tiến hành, chỉ cần công tử nói đây là chủ ý của thuộc hạ trước mặt người khác thì e rằng lúc ấy thuộc hạ sẽ chết mà không toàn thây mất.
Trì Nhật Mộ thầm nhủ:
– “Thì ra là vẫn chưa yên tâm!” Đoạn y liền đưa hay ngón tay lên lập thệ:
– Được, tiên sinh đã không tin tưởng ta, vậy để ta thề với trời trước mặt tiên sinh …
Hoàng thiên tại thượng, ta được tiên sinh bày mưu tính kế, có phúc có họa xin được cùng hưởng chung. Ta quyết sẽ không hối hận hay nuốt lời, khiến người khác gia hại đến tiên sinh. Nếu như phản bội lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh chết, không được toàn thây.
Lưu Thị Chi đợi y thề xong mời quỳ xuống đất khẩn thiết nói:
– Công tử xin chớ nói vậy! Thuộc hạ …
Trì Nhật Mộ vội đỡ y dậy, cười nói:
– Giờ tiên sinh đã có thể giải thích huyền cơ cho ta hiểu chưa?
Lưu Thị Chi nghiêm mặt hỏi:
– Thụôc hạ xin hỏi thêm một lần nữa. Có phải công tử thật sự không thể không có Phương Tà Chân chăng?
Trì Nhật Mộ nói:
– Không thể để người này về với kẻ khác được, tự nhiên là không tranh đoạt y thì không xong.
Lưu Thị Chi liền nghiêm túc nói:
– Không tiếc phải trả giá chứ?
Trì Nhật Mộ gật đầu:
– Cầu được tráng sĩ tự nhiên là phải trả giá.
Lưu Thị Chi mở cửa thò đầu ra quan sát bốn bề, sau đó cẩn thận đóng lại, ghé miệng sát tai Trì Nhật Mộ, thấp giọng nói từng chữ một:
– Giết cả nhà Phương Tà Chân.
Trì Nhật Mộ giật mình đánh thót.
Lưu Thị Chi sắc diện âm trầm nói:
– Chỉ có một cách đó mà thôi.
Trì Nhật Mộ thất thanh hỏi:
– Tại sao?
Lưu Thị Chi nói:
– Ngày trước, khi chúng ta giết Củng Định Am, đuổi Cảnh Như Phủ cũng dùng những thủ đoạn còn tàn độc hơn nữa. Đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ, là biện pháp quyền biến mà thôi. Với những loại người như Phương Tà Chân, không bức y thì y quyết chẳng xuất sơn đâu.
Trì Nhật Mộ nhất thời khó quyết định, ngần ngừ hỏi lại:
– Không làm vậy không được sao?
Lưu Thị Chi lạnh lùng đáp:
– Không làm vậy không được.
Trì Nhật Mộ có vẻ hoảng loạn:
– Nhưng … chuyện này để ai đi làm mới tốt?
“Tiểu Bạch tuyệt đối phục tùng công tử, hơn nữa cũng là người cơ cảnh. Để y hạ thủ, thì tự nhiên y cũng không tránh khỏi quan hệ, do vậy sẽ không thể nói ra”. Lưu Thị Chi đáp:
“Bất quá, chúng ta vẫn cần phải tìm một kẻ nhận thế”.
Trì Nhật Mộ hoang mang:
– Ý của tiên sinh là …
Lưu Thị Chi nheo mắt nói:
– Chuyện này do chúng ta động thủ, song cần phải tìm một kẻ đối đầu khiến cho Phương Tà Chân không kết hợp với chúng ta thì không thể báo thù được.
Trì Nhật Mộ chợt nhớ đến một cái tên:
– Hồi Bách Hưởng?
Lưu Thị Chi âm trầm nói:
– Hồi Bách Hưởng đã nhận không ít tiền bạc của chúng ta, giờ cũng đã đến lúc y phải báo đáp rồi.
Y đột nhiên cười cười nói:
– Công tử thử đoán xem vừa nãy thuộc hạ mở cửa đã nhìn thấy gì?
Trì Nhật Mộ không để ý, tùy tiện hỏi:
– Nhìn thấy những gì?
– Thiên khí vô cùng xấu, mây đen che mờ ánh trăng.
Lưu Thị Chi chậm rãi nói:
– Gió rất lớn, nhưng chỉ cần không có mưa thì sau một thời thần nữa sẽ có thể nhìn thấy ánh trăng rồi.
Trì Nhật Mộ đột nhiên cảm thấy trong lời nói của Lưu Thị Chi có chút gì là lạ:
– Tiên sinh muốn nói …
– Thuộc hạ đang nghĩ …
Lưu Thị Chi mở cửa sổ ra, hít sâu một hơi thanh khí, rồi quay người lại nói:
– Dưới ánh trăng, cái tên Phương Tà Chân trước giờ chưa động tâm với bất cứ cái gì, chưa động dung vì bất cứ việc gì đó gặp phải đại phu nhân, không biết có động dung hay không? Có động tâm hay không?
Trì Nhật Mộ đột nhiên cảnh giác, liếc nhìn cặp mắt ti hí của Lưu Thị Chi, tựa hồ như cảm giác được cặp mắt đó đã nhìn thấu tâm can mình vậy.
– Tại sao tiên sinh lại nói ra lời này?
Lưu Thị Chi cười. Cười giống như một con hồ ly tinh đã tu luyện ba ngàn năm vậy.
– Công tử trong lòng tự hiểu rõ.
Nói xong cung kính vái Trì Nhật Mộ một vái dài, vẻ giảo hoạt trên mặt phút chốc đều biến đi đâu mất.
oo Thân ảnh Phương Tà Chân chìm vào bong tối.
Trên lầu, hai chiếc đèn lồng đỏ được treo lên.
Tích Tích đứng trên lan can nhìn ra ngoài phố.
Nàng dựa hẳn người vào lan can, mắt dõi theo bóng hình Phương Tà Chân.
Ánh đèn ấm áp chiếu vào người nàng tạo thành một vùng hào quang nhè nhẹ, khiến nàng giống như một vị tiên nữ tư luyến phàm trần vậy. Kỳ thực, từ ngàn xưa đến nay, mỗi một thiếu nữ chân tình đều giống như nàng cả, đều dõi mắt nhìn theo bóng tình lang đi xa dần, xa dần. Có người đi rồi sẽ quay trở lại, cũng có người đi rồi vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.
Phương Tà Chân biết Tích Tích đang ở trên lầu dõi theo gã, hy vọng gã quay đầu lại nhìn nàng một lần nữa.
Song gã không thể quay lại.
Không thể quay đầu.
Gã sợ nếu gã quay đầu thì sẽ động lòng.
Thậm chí động tình.
Nhưng trong lúc này, bất luận là động lòng hay động tình đều là đại kị của kiếm khách.
Bởi vì gã biết rõ, trên đường phố tối đen kia, có rất nhiều người đang đợi gã thất thần, phân tâm!
Gã biết. Nếu một người muốn đột phá khó khăn trước mắt thì không thể quay đầu.
Tuyệt đối không thể!
Gió đêm thổi mạnh khiến y phục gã bay lên phần phật. Chốn yên hoa vào giờ này không thể lại yên tĩnh, lạnh lẽo như vậy, sự tịch mịch này tưởng tất là do gã mà có.
Phương Tà Chân mỉm cười, mượn tửu ý loạng choạng bước đi, miệng nghêu ngao hát một khúc nhạc tang thương, sau đó cởi bao phục trên người xuống, chậm rãi tháo bỏ lớp vải bọc thanh kiếm cho vào tay áo, quay mặt về chỗ tối nhất của con phố, cao giọng nói rõ từng chữ một:
– Họ Hồi kia, nếu như ngươi không lập tức xéo về nhà thì cút ra đây cho ta!
Câu nói này của gã vừa nói dứt thì một số sự vật đen tuyền trong bóng tối liền động đậy. Không chỉ động, mà còn động rất nhanh, động rất ngụy dị, động rất đáng sợ.
Chúng đều là người.
Người toàn thân vận hắc y đen sì.
Phương Tà Chân phát hiện trước mặt, sau lưng, bên trái, bên phải gã đều có địch nhân.
Những địch nhân màu đen.
Phàm là thứ gì màu đen, đều là địch nhân của gã.
Cả binh khí của địch nhân cũng màu đen nốt.
Binh khí tuy toàn bộ đều màu đen tuyền, nhưng lại có tới mười sáu mười bảy loại khác nhau, ngay cả những loại cực hiếm khi gặp trên giang hồ như Lưu Kim Đảng, Khóa Hổ Lam, Lưu Vân Bát, Quải Tử Câu cũng có.
Hơn nữa còn có cả ám khí.
Cả ám khí cũng màu đen nốt.
Những “hắc nhân” này dường như đã có một loại ký hiệu nào đó trên người, vì thế độc chiêu sát thức đều chỉ tấn công vào một mình Phương Tà Chân mà tuyệt không đánh nhầm vào đồng bọn.
Phương Tà Chân không thể chui xuống đất.
Cho là gã có bản lãnh độn thổ, nhưng dưới dất cũng đã có địch nhân mai phục.
Địch nhân căn bản muốn dồn y vào tử địa.
Phương Tà Chân chỉ có thể nhảy lên phía trên.
Nhưng thân hình gã vừa động thì phía trên đã có tiếng quát.
Góc tường, đầu tường, cột nhà, nóc nhà, mái nhà … nếu không phải có người nhảy ra thì là có người đợi gã nhảy đến.
Phương Tà Chân thở dài một tiếng.
Bọn “hắc nhân” này đã che hết ánh đèn, ánh trăng, nếu không nhất định đã nhìn thấy vẻ mặt không có sự lựa chọn nào khác của gã.
Phương Tà Chân ngẩng mặt nhìn bầu trời.
Gã vừa ngẩng mặt lên thì kiếm cũng bạt ra.
Thâm bích chi kiếm!
Đường phố được bao bọc bởi màn đêm đen kịch bỗng vọt lên một đạo ánh sáng màu xanh ngọc bích chói mắt.
Trên lầu, Tích Tích cũng nhìn thấy đạo kiếm quang này.
Một đạo kiếm quang mỹ lệ.
Kiếm quang giống như sao băng.
Tích Tích đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy một thứ cảm động không nguyên cớ.
Kiếm quang tuyệt thế nên dùng để chiếu rõ dung nhan tuyệt thế.
Nàng vừa nhìn thấy đạo kiếm quang này liền như bị một mùi hương sực nức xông vào mũi. Chỉ có mình nàng biết, đạo kiếm quang thiên hạ không ai nắm giữ được này, chỉ khi Phương Tà Chân lưu lại Thu Thiền Hiên mới lấy ra ngắm nhìn, nàng cũng từng nhìn qua, cũng từng ngưỡng mộ thứ ánh sáng màu bích ngọc lành lạnh mà nó phát ra.
Thanh kiếm thiên hạ vô địch này chỉ có nàng là từng thấy, từng chạm vào, từng ôm lấy, từng yêu, từng thưởng thức vẻ mỹ lệ tuyệt trần của nó trong đêm tĩnh lặng, chia sẻ sự tịch mịch với nói.
Tích Tích nghĩ đến đây, hai má liền nóng bừng lên.
Nàng cầm chậu nước, giơ lên ngang đầu hất mạnh ra.
Hoa nước, hoa nước.
Hoa nước, hoa nước.
Hoa nước mỹ lệ.
Hoa nước rực rỡ.
Kiếm hoa lên, những kẻ trong bóng đêm đều dạt ra tạo thành một con đường.
Phương Tà Chân tung mình vọt lên không, lao về phía hoa nước.
Gã phất tay áo quét mạnh vào đám hoa nước.
Hoa nước bay tứ tán.
Hoa nước như ngàn vạn mũi tên băng bắn vào người lũ “hắc nhân”.
“Hắc nhân” kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt đã biến mất vào màn đêm.
Bóng đêm lại trở về bóng đêm.
Trong bóng đêm không còn người.
Mây đen dần tan, ánh trăng nhàn nhạt từ từ hiện ra.
Phương Tà Chân cười. Kiếm của gã đã trở về bao. Miệng ngâm nga một khúc nhạc.
Gã ngâm hết khúc nhạc rồi mới nói một cách vu vơ:
– Nếu như ngươi là Hồi Vạn Lôi thì để lại hai cánh tay, còn nếu là Hồi Bách Hưởng thì một cánh tay cũng đủ rồi.
Gã ngẩng mặt nhìn thiên sắc:
– Kỳ thực, những chuyện ác mà các ngươi đã làm có lưu lại một trăm cánh tay cũng còn chưa đủ.