Tình thế cực kỳ nguy ngập cho Thạch Bảo Kỳ !
Thình lình trong giờ phút đó có tiếng thét :
– Hãy ngưng tay lại !
Trong lúc đó Mụi Hình Tôn Giả rú lên kinh hoàng, toàn thân bắn vọt đi. Ả giai nhân mặt ngọc hét lanh lảnh :
– Là ngươi đây sao ?
Theo tiếng hét ả giai nhân mặt ngọc bắn vọt thân mình kiều diễm ra ngoài để tìm người thần bí nọ.
Mụi Hình Tôn Giả cũng vừa đứng giậy, gương gạo chạy theo ả giai nhân mặt ngọc.
Giờ trong gian bí thất chỉ còn một mình Thạch Bảo Kỳ mà thôi. Chàng đứng ngơ ngác chưa biết phải làm sao thì chợt thấy một lão quái nhân xuất hiện chộp lấy bế xốc lên vai.
Lão nầy liền phóng vụt ra ngoài trổ thuật khinh công rẽ sang cây cầu Túy Nguyệt Hiên.
Sau hết lão nầy dừng lại một lùm cây kín đáo đặt Thạch Bảo Kỳ xuống đất. Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn qua chợt kêu khẽ :
– Thế ra là lão đây sao ?
Thì ra lão nhân chính là lão lưng gù gác cổng tòa Túy Nguyệt Hiên của ả giai nhân mặt ngọc.
Lão nhân cười khà :
– Đúng vậy, chính là lão phu đây.
– Đại danh lão tiền bối là gì ?
– Danh tánh của lão phu đã quên đi rồi, thiếu hiệp cần biết làm gì ? Sự buồn bả của lão nhân lưng gù cũng khiến cho Thạch Bảo Kỳ lây theo. Chàng ngấm ngầm giây lâu lại nói :
– Lúc nãy các hạ do từ ngã nào dùng chỉ phong giải tỏa cho tại hạ ?
Lão nhân lưng gù có vẻ ngạc nhiên :
– Thiếu hiệp bảo sao ? Lúc nãy lão phu giải tỏa huyệt đạo cho thiếu hiệp à ?
– Đúng vậy, chính trong lúc tại hạ sắp bị ả hồ ly bắt luyện ma công thì có một đạo chỉ phong từ ngoài bắn vào, không phải là các hạ à ?
Lão nhân lưng gù càng kinh dị thêm hơn :
– Thiếu hiệp đã lầm ! Ta không hề dùng chỉ phong giải tỏa huyệt đạo cho ngươi bao giờ cả. Đây có lẽ nào.
Thạch Bảo Kỳ sững sốt :
– Lạ thật ! Tại sao có chuyện quái dị nầy ? Lúc nãy nhân vật nào đã bắn chỉ phong giải tỏa cho tại hạ ?
Đột nhiên trong giờ phút đó. Thạch Bảo Kỳ nghe có tiếng di động nổi lên từ phía trước mặt không xa.
Lão lưng gù cũng đã phát giác ra điều đó, giật mình nói thật mau : – Có lẽ con bé Phượng Oanh đã tới đằng kia, thiếu hiệp hãy đứng đây mà chờ. Ta còn chút viêc phải đi.
Chữ đi vừa chấm dứt, lão lưng gù đã bắn mình mau như cây tên buông khỏi dây.
Nháy mắt, lão già kỳ dị nầy hút dạng trong cánh rừng um tùm lá. Còn lại một mình, Thạch Bảo Kỳ ngơ ngác chưa biết phải tính sao.
Chợt từ phía kia xuất hiện một chiếc bóng lao về phía Thạch Bảo Kỳ mau tợ chớp. Chiếc bóng với tác động khá mau, chỉ còn cách Thạch Bảo Kỳ không đầy hai mươi trượng.
Chàng đành phải đứng yên chờ đợi, song chưởng ngấm ngầm vận lên tám phần tiềm lực sãn sàng đối phó vói mọi tình thế xảy ra. Bởi Thạch Bảo Kỳ biết rõ nơi nầy còn trong vòng vây của bọn người Túy Nguyệt Hiên, dĩ nhiên kẻ sắp đến phải là một cao thủ tà đạo.
Phút chốc, chiếc bóng đáp xuống trước mặt Thạch Bảo Kỳ. Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn qua. Tâm trường chàng rúng động lên. Đã thấy đó là một ả thiếu nữ tuyệt đẹp, mình vận áo xanh bằng lụa mỏng phất phới theo chiều gió như một tiên nữ giáng trần.
Thạch Bảo Kỳ hiểu ngay thiếu nữ chính là Phượng Oanh mà lão lưng gù vừa bảo.
Trong khi thiếu nữ áo xanh vừa đáp xuống đất bất chợt gương mặt tuấn tú của Thạch Bảo Kỳ, nàng cũng sửng sốt cả người lên.
Đôi thiếu niên nam nử nhìn nhau một chập. Giây lâu thiếu nữ áo xanh lên tiếng trước :
– Các hạ chính là ai đây ?
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ rúng động, nếu chàng nói thật tên mình cho ả thiếu nữ áo xanh biết thì hậu quả trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên Thạch Bảo Kỳ đáp dối :
– Tại hạ là một kẻ giang hồ không tên tuổi, cô nương chẳng cần biết tới làm gì cho bận lòng, nhưng cô nương đây là …
Thiếu nữ áo xanh nhanh mồm :
– Tiểu nữ tên là Phượng Oanh, nữ tỳ trong tòa Túy Nguyệt Hiên nầy. Thạch Bảo Kỳ rúng động tận đáy lòng, thì ra cái lai lịch của thiếu nữ quả đúng như chàng đã nghĩ. Nàng chính là Phượng Oanh, môn đệ của ả giai nhân mặt ngọc.
Dù vậy, Thạch Bảo Kỳ vẫn giữ gương mặt trầm lặng, làm như chẳng hề khích động. Chàng vẫn nhìn nàng bằng đôi mắt dịu ngầm ánh sáng không để bộc lộ công phu võ công.
Lúc ấy Phượng Oanh đã hỏi :
– Chẳng hay các hạ đến đây có điều gì hệ trọng chăng ? Hơi lúng túng một chút, nhưng Thạch Bảo Kỳ đã nói :
– Tại hạ vốn kẻ giang hồ, hôm nay lở bước tới đây bất ngờ gặp cô nương chứ không có điều gì hệ trọng cả.
Phượng Oanh không chút nghi ngờ, trái lại nàng đưa cặp mắt tình tứ nhìn Thạch Bảo Kỳ chẳng hề thấy chớp, chợt đôi má lại ửng lên như quả anh đào.
Nét kiều mị của Phượng Oanh làm cho Thạch Bảo Kỳ đâm bối rối, bẻn lẻn vô cùng, chỉ lấy mắt nhìn trả lại nàng mà không thốt thêm một lời nào nữa cả.
Còn Phượng Oanh cũng chẳng hơn gì, cứ khẽ nở một nụ cười xinh tươi như đóa hoa, lát lại hơi cúi mặt tỏ vẻ ngượng ngùng.
Một mối cảm tình kỳ lạ len lén chen vào hồn cặp thiếu niên nam nữ. Lát lâu Phượng Oanh hỏi :
– Các hạ nhìn tiểu nữ gì dữ thế ?
Thạch Bảo Kỳ ấp úng rồi lặng thinh.
Phượng Oanh hỏi dồn :
– È ! Sao các hạ không trả lời ? Các hạ khinh bỉ tiểu nữ đấy chăng ? Dứt lời Phượng Oanh làm như bước đi.
Thạch Bảo Kỳ hớt hãi : – Kìa… cô nương …
Phượng Oanh dừng lại cười nụ.
Thạch Bảo Kỳ hiểu rõ Phượng Oanh đánh lừa mình, chàng đỏ cả mặt . Thình lình giữa phút giây đó.
Có tiếng gió kia ào ào tới.
Thạch Bảo Kỳ kinh hãi toan bỏ chạy đi vì ngờ Mụi Hình Tôn Giả trở lại tìm chàng.
Nhưng chàng đã dừng lại bởi chàng hiểu làm như thế sẽ lộ hành tung của mình đối với Phượng Oanh.
Vì vậy Thạch Bảo Kỳ cứ đứng nguyên chỗ cũ, hướng về phía có tiếng gió ào ào.
Chính Phượng Oanh cũng giật mình day mặt sang phía ấy. Chớp mắt đã nhận ra chiếc bóng từ trong lùm cây lá rậm rạp đằng xa phóng tới.
Chiếc bóng ngưng lại trước mặt cặp thiếu niên nam nữ. Chừng xem kỹ lại thì chẳng ai khác hơn là lão lưng gù mà Thạch Bảo Kỳ từng gặp lúc nãy.
Thạch Bảo Kỳ kêu thầm :
– È ! Lão gù đây rồi !
Trong lúc lão nhân lưng gù làm như chưa nhận ra Thạch Bảo Kỳ, mà chỉ ngó Phượng Oanh, vừa hổn hển bảo :
– Lão phu đi tìm cô nương đã hết hơi!
Phượng Oanh cau cặp lông mày vòng cung :
– Lão tìm ta đấy à ?
Lão nhân lưng gù khẽ gật :
– Quả đúng như vậy.
Phượng Oanh bồn chồn :
– Lão tìm ta có chuyện gì chăng ?
Bộ mặt già nua cùa lão lưng gù chợt thấy khẩn trương lên cực độ :
– Để báo cho cô nương cái tin khẩn cấp.
Cặp mắt phượng của Phượng Oanh trợn trừng :
– Cái tin khẩn cấp ! Nhưng là tin gì đây ?
– Nữ chủ nhân trong lúc luyện công chợt bị một lão ma đầu lén tập kích suýt đã phải bỏ mạng, nên truyền lệnh cho cô nương cùng Mạnh Đồ Kiếm Khách đi tìm bắt hung thủ.
Phượng Oanh hoảng hốt :
– Lão gù, quả thật có chuyện nầy sao ? Lão nhân lưng gù gật đầu :
– Lão phu chẳng hề nói dối cô nương bao giờ. Phượng Oanh thấy sắc mặt bâng khuâng thốt :
– Lạ thật ! Chốn Túy Nguyệt Hiên là nơi cấm địa canh phòng hết sức cẩn mật từ xưa đến nay chưa hề có một nhân vật nào dám đặt chân tới đây, nhưng tại sao hôm nay lại có một lão ma đầu lọt vào được phía trong toan ám hại chủ nhân. Hiển nhiên hắn phải là một kẻ bạo gan chưa từng có, đồng thời võ công cũng phải là tối thượng giang hồ nữa.
Ngừng một giây lâu, nàng lại hỏi lão nhân lưng gù :
– Lão gù, sự tình trải qua như thế nào đây ?
Lão nhân lưng gù đáp :
– Sự tình diễn ra trong tòa thạch thất của nữ chủ, lão phu chưa được rõ gì, có điều được biết là hiện nay nữ chủ đang đuổi theo lão ma đầu rất gấp. Tâm tình Phượng Oanh cũng khẩn trương hơn. Nàng day qua ngó Thạch Bảo Kỳ, rồi nhìn lại lão lưng gù, giọng khích động mạnh :
– Vậy thì tiểu nữ phải đi tìm nữ chủ nhân ngay từ giờ mới được. Hẹn chốc lát trở lại đây.
Câu nói cuối cùng của Phượng Oanh có hơi to, dường như để nhắn gởi Thạch Bảo Kỳ.
Hội ý, Thạch Bảo Kỳ đưa mắt nhìn nàng như ngấm ngầm hứa hẹn cùng nàng cuộc hội ngộ sắp tới.
Như yên lòng, Phượng Oanh khẽ mỉm cười với Thạch Bảo Kỳ rồi cất mình lên phóng đi tợ chớp.
………………………………………….. ………………………………………..
Những lời trần tình của Đãng Ma Tôn Giả làm cho Thạch Bảo Kỳ đã phải sững sờ lên :
– Lão tiền bối, thế ra trong Huyết Châu Hồn có ghi trước tác võ công à – Đúng như vậy ! Theo lão phu được biết thì hiện nay Phi Hồ Mỷ Nhân được một hạt tên là Sanh Mỷ Châu.
– Lão tiền bối, như thế hiện nay Phi Hồ Mỷ Nhân đang luyện thứ võ công gì ?
– Đó là Cửu Cửu Huyền Công.
– Quả đúng như vậy. Hiện nay, ả Phi Hồ Mỷ Nhân phải thu hút chín mươi chín nam đồng trinh thì mới thành tựu ngón võ công kia được.
Sắc mặt Thạch Bảo Kỳ lạnh trầm xuống :
– Lão tiền bối, như thế bao giờ ả hồ ly luyện xong lối ma công đó ? Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng :
– Như thế thì nguy cho võ lâm, cứ theo như lão tiền bối, có cách nào trị nổi ả hồ ly chăng ?
– Chỉ có cách thu thập cho bằng được sáu hạt châu hồn kia, luyện thành công phu tuyệt kỷ thì mới mong thắng nổi Cửu Cửu Huyền Công của hồ ly. Thiếu hiệp hãy mau tìm cho ra tung tích sáu hạt châu rồi tập trung lại tức tốc luyện thành cho kịp với thời gian.
Thạch Bảo Kỳ bốc cao hùng khí :
– Tại hạ tuy tài hèn sức mọn nhưng nhất định sẽ thi hành cho kỳ được vậy.
Đãng Ma Tôn Giả buông trầm :
– Chí khí thay những lời nói đó, thiếu hiệp, vậy thì hãy nên hàng động cho mau để chận đứng ả hồ ly mặt ngọc, đồng thời giết bọn chúng báo thù cho Phục Hư Tôn Giả sư huynh.
Nghe nhắc tới Phục Hư Tôn Giả, Thạch Bảo Kỳ sôi máu hận trong lòng lên sùng sục.
Đó là tâm niệm của chàng trước sau cũng phải bầm thây Mụi Hình Tôn Giả để báo thư cho sư phụ.
Chẳng còn chối từ được nữa, Thạch Bảo Kỳ cầm lấy hộp Huyết Châu Hồn khích động mạnh.
– Tại hạ xin nhận lãnh lời chỉ giáo của lão tiền bối. Tại hạ xin được biết hiện nay sáu hạt Huyết Châu Hồn có thể thất lạc chốn nào đây ?
– Lão phu chưa được rõ tung tích năm hạt kia, chỉ có một hạt ả Phi Hồ Mỷ Nhân chiếm được đó thôi. Thiếu hiệp, giờ đây, mọi sự đã quá khẩn cấp, ta và thiếu hiệp hãy chia tay.
Thạch Bảo Kỳ vòng tay :
– Xin tuân lênh lão tiền bối, về phần hành tung của Mụi Hình Tôn Giả, xin lão tiền bối lưu tâm.
Đãng Ma Tôn Giả vừa quay mình định bước đi chợt như phát giác ra điều gì, trỏ tay lên cành cổ thụ quát :
– Kẻ nào rình rập đấy ?
Liền đó hai đạo kình cũng vừa ào lên cành cây khiến cho hai vật nặng nề rơi xuống.
Coi kỷ lại thì đó là hai gã cao thủ vận toàn đen, trên ngực gắn bởi cặp thanh long có thêu đóa mây trắng. Cả hai người nầy vừa đứng vững liền toan tháo lui mà chạy.
Đãng Ma Tôn Giả quát tợ sấm :
– Đứng lại !
Hai gã cao thủ kia vì tiếng quát đó đành ngừng bước. Thạch Bảo Kỳ hỏi :
– Lão tiền bối, là hai kẻ nào đấy ?
– Tên cao thủ có gắn cặp rồng xanh đó là Thanh Long Bảo, còn tên kia là Bạch Vân Bảo.
Lúc đó hai tên kia chợt bỏ phóng đi, nhưng chỉ nghe bình bình hai tiếng khô khan, cả hai phơi thây tại sân tràng.
Lão nhân vừa thi triển lối võ công tuyệt kỷ giết chết hai gã cao thủ. Đãng Ma Tôn Giả giết xong hai tên kia rồi gấp rút bắn mình đi mất dạng. Thạch Bảo Kỳ toan phóng đi qua ngõ khác, thình lình thấy một chiếc bóng trên tàng cây nhảy chắn lối bước chàng.
Thạch Bảo Kỳ kinh hãi :
– Ngươi là ai đây ?
Người kia đáp lạnh lùng :
– Trung Nguyên Nhất Kiếm.
Hiển nhiên Trung Nguyên Nhất Kiếm đã trông thấy tất cả mọi sự tình rồi. Thạch Bảo Kỳ chép miệng :
– Nếu để lão nầy sống sót rất tai hại cho Đãng Ma Tôn Giả chứ chẳng không.
Chàng trầm giọng :
– Ngươi đến đây với lai ý gì ?
– Hãy trao chiếc hộp Huyết Châu Hồn cho lão phu.
Thạch Bảo Kỳ trợn mắt :
– Chớ có điên cuồng, hôm nay ngươi phải chết. Trung Nguyên Nhất Kiếm quay lại :
– Các ngươi đâu, sao chưa chịu hiện thân ?
Lập tức bốn cao thủ áo đen phóng tới sân tràng bao vây Thạch Bảo Kỳ vào chính giữa.
Thạch Bảo Kỳ tâm niệm rất nhanh :
– Nếu hôm nay không thu thập đưọc bọn nầy, ngày mai tai vạ không phải nhỏ.
Thầm nghĩ như vậy, chẳng thốt một lời, Thạch Bảo Kỳ huy động song chưởng tấn công hai cao thủ bên trái.
Bình… bình …
Hai tên cao thủ tránh né không kịp liền phơi thây tại sân tràng. Trung Nguyên Nhất Kiếm kinh hoàng sững sờ một lúc rồi tuốt tràn thanh kiếm thét :
– Các ngươi hãy xông lên !
Hai tên cao thủ còn lại rống vang lừng rồi xê mình tới tiến chiêu từ hai phía.
– Các ngươi hãy nằm xuống đó !
Bình … Bình …
Tức khắc hai tên cao thủ bị chưởng lực hùng mạnh của Thạch Bảo Kỳ tung bổng lên cao rớt xuống, hồn vào quỹ môn quan.
Sự tình khiến cho Trung Nguyên Nhất Kiếm vô cùng khiếp đảm, vừa căm thù vô tả, quát như sấm :
– Tiểu quỹ hãy đền mạng cho mau !
Tả chưởng của Trung Nguyên Nhất Kiếm huy động một đạo kình nặng như núi lở. Thạch Bảo Kỳ đưa chưởng chống đở, nổ lên một tiếng sấm sét vang trời.
Thân hình Trung Nguyên Nhất Kiếm bay ra ngoài bốn trượng rớt trở xuống, trong khi Thạch Bảo Kỳ cũng phun ra một giọt máu đào.
Chàng cố gượng vận công lại bắn xẹt tới kết liễu tánh mạng của Trung Nguyên Nhất Kiếm, đúng lúc lão cũng vừa bắn mình chạy đi.
Phút chốc lão ta đã mất dạng.
Thạch Bảo Kỳ hãy còn bâng khuâng chợt nghe giọng âm trầm nổi lên: – Hắn đã chạy xa rồi thiếu hiệp còn tìm làm gì.
Thạch Bảo Kỳ quét mắt tìm chẳng thấy một ai cả trong lòng nghi ngại: – Nhân vật nào đây sao không xuất hiện ?
– Minh Nữ ! Chỉ vì âm dương cách trở nên không thể xuất hiện được. – Tại hạ muốn gặp Minh Nữ một lần được chăng ?
– Thiếu hiệp muốn gặp lắm à ?
– Muốn gặp lắm.
– Vậy thì hãy coi dây.
Liền đó một đạo hành phong điểm nhẹ vào huyệt làm cho Thạch Bảo Kỳ không còn cử động được nữa. Kế đó chàng chẳng còn hay biết gì nữa cả. Chừng mở mắt ra, chợt thấy trước mắt chàng có một ả đeo giấy tiền vàng bạc âm khí nặng nề.
Thạch Bảo Kỳ khích động rùng mình :
– Cô nương là Minh Nữ đó chăng ?
– Đúng như vậy!
– Minh Nữ cô nương đưa tại hạ tới đây làm gì ?
– Trao tặng cho thiếu hiệp viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn để phòng thân sau nầy.
Nói xong Minh Nữ đưa chiếc bình ngọc trắng sáng ngời ra. Thạch Bảo Kỳ từ chối :
– Tại hạ chưa từng có quen biết cũng như ân huệ với Minh Nữ cô nương, làm thế nào dám nhận cho được.
– Đây chỉ vì tiểu nữ mang cái sứ mạng của gia sư đó thôi, thiếu hiệp chớ nên chối từ.
Thấy khó mà từ chối được, Thạch Bảo Kỳ đáp ứng :
– Tại hạ xin đáp ứng nhưng chẳng hiểu có điều kiện gì không ?
– Không điều kiện gì cả…