Hóa Huyết Thần Công

Chương 36 - Trong Rừng Rậm Lắng Nghe Động Tĩnh

trước
tiếp

Chiêu Thế Ẩn chợt tỉnh ngộ nghĩ bụng:

– Té ra huyệt Chương môn khó đã thông hơn huyệt Đại cự, nên Bạch huynh không hoàn thành được. Âu là ta phải giúp y một tay.

Gã liền dẫn đường cho luồng chân khí của A Liệt xông vào huyệt Chương môn một cách rất dễ dàng.

Trình Huyền Đạo đã để tụ được chân khí rồi. A Liệt tự nhiên thu chân lực về nhìn Chiêu Thế Ẩn cười nói:

– Đa tạ Chiêu huynh.

Chiêu Thể Ẩn được an ủi rất nhiều vì gã đã đưa một phần lực lượng vào. Gã nói:

– Sao Bạch huynh lại nói thế? Bạch huynh hao tốn chân lực rất nhiều, cần điều dưỡng một lúc mới được.

Lúc A Liệt nói câu trước chàng đã vận khí hành công khắp các kinh mạch trong toàn thân thấy không có gì khác lạ, liền đáp:

– Tiểu đệ không có gì đáng ngại. Không hiểu Trình Chân nhân đã bình phục chưa?

Trình Huyền Đạo dương mắt lên đáp:

– Hay lắm! Bạch thí chủ thần công tuyệt thế! Bần đạo tuy đã khổ luyện lâu năm mà nội lực còn kém tôn gía rất xa nên khâm phục thí chủ vô cùng!

Chiêu Thế Ẩn nghe Trình Huyền Đạo tỏ vẻ khâm phục A Liệt thái quá thì có ý không chịu liền hỏi:

– Trình Chân nhân! Chân nhân thử nghĩ coi Bạch huynh có cần điều dưỡng một lúc không? Vừa rồi y toát mồ hôi rất nhiều.

Trình Huyền Đạo hoài nghi lắc đầu đáp:

– Thật là kỳ quái! Thần công của Bạch thí chủ như vậy mà vừa rồi sao lại đình trệ lâu thế?

A Liệt đáp:

– Tại hạ không hiểu đường lối kinh mạch. Lúc đó cảm thấy trong mình Chân nhân rất nhiều lô l rẽ mà tại hạ không biết dẫn chân khí theo đường nào nên trong lòng nóng nảy vô cùng, sợ toát mồ hôi.

Chiêu Thế Ẩn nghe thấy ngẩn người ra.

A Liệt lại nói tiếp:

– May mà được Chiêu huynh kịp thời giúp đỡ chỉ dẫn đường lối:

Nếu không thì tại hạ luống cuống chẳng biết làm thế nào.

Chàng nói bằng một giọng nói rất thành thật, ai nghe cũng phải tin.

Chiêu Thế Ẩn bây giờ mới tỉnh ngộ nghĩ thầm:

– Té ra mình đã lầm to. Mình tưởng công lực y kiệt quệ phải ra tay viện trợ. Giả tỷ mình sớm biết vậy thì chỉ cần dùng lời rồi giải thích cho y là đủ mà khỏi phí mất gần hai gìờ.

Vì gã có ý tưởng lầm lẫn nên không khỏi bẽ bàng.

Trình Huyền Đạo nhìn A Liệt hỏi:

– Hiện giờ thần công của thí chủ trong thiên hạ ít người bì kịp mà sao thí chủ chưa hiểu các huyệt mạch trong người.

A Liệt trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. Một đằng chàng muốn thổ lộ chân tình để xin Trình Huyền Đạo truyền thụ võ học cho. Một đằng chàng lai. lo tiết lộ lai lịch là một điều bất lợi.

Sau chàng tỉnh ngộ tự nhủ:

– Bữa trước Hà Huyền thúc tiền bối đã nói là vì e ngại gây nên mối tranh chấp trong môn phái nên không dám truyền thụ Võ đương bí thuật cho mình. Trình Chân nhân đây tất cũng có điều úy kỵ đó. Vậy ta tội gì mà tiết lộ những bí mật một cách vô ích?

Chàng nghĩ vậy liền đáp:

– Từ thuở nhỏ vãn bối được một dị nhân truyền thụ nội công, nhưng từ đó tới nay vẫn chưa thấy dị nhân xuất hiện lần thứ hai, nên chỉ biết có vậy mà thôi. Còn ngoài ra chẳng hiểu chi hết.

Trình Huyền Đạo tuy đã biết nhiềư chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng trường hợp của A Liệt. lão chưa được nghe qua nên rất lấy làm hứng thú. Lão hỏi:

– Bậc dị nhân đó là ai?

A Liệt đáp:

– Vãn bối cũng không biết.

Trình Huyền Đạo lại hỏi:

– Hình dạng người đó thế nào?

A Liệt hàm hồ đáp:

– Y người thấp lủn thủn mà gầy khẳng gầy kheo. Mày râu bạc trắng… Hỡi ơi! Vãn bối không nhớ rõ nữa rồi.

Trình Huyền Đạo dương mắt lên ngẫm nghĩ một lúc rồì hỏi:

– Có phải lão để bộ râu dê mà giọng nói khem khép như tiếng vịt đực không?

A Liệt đáp:

– Hầu gìống như thế!

Trình Huyền Đạo chau mày nói:

– Không thể là lão được. Lão ma đó mà có thu đồ đệ chăng nữa cũng chẳng chịu để thí chủ ở nhà.

Chân nhân ngó A Liệt một cái rồi đáp:

– Bần đạo hoài nghi y là Ma Sa Thiên Hoàn:

Nhưng lão một là chưa từng thu đồ đệ, hai là đường lối không giống thí chủ.

Đoạn lão hỏi thêm một câu:

– Thí chủ có nhớ y thấp lùn ốm o như thế nào không?

A Liệt hàm hồ đáp:

– Vãn bối không nhớ rõ được.., bây giờ hồi tưởng lại thì dường như tướng mạo lão biến đổi luôn.

Chàng nói một cách hồ đồ cho xong chuyện. Ngờ đâu Trình Huyền Đạo lại vỗ đùi đánh “đét” một cái nói:

– Bần đạo biết rồi. Nhất định là Tiêu Dao lão nhân Tiêu Lãnh. Lão đùa cợt ở nhân gian mấy chục năm, tướng mạo thường biến đổi. Cho đến nay không một ai hay chân tướng của lão. Nhất định là lão rồi. Nếu không phải lão thì còn ai có môn thần công vô thượng như vậy nữa?

A Liệt hỏi:

– Bản lĩnh của lão nhân gia cao minh lắm ư? So với Chân nhân thế nào?

Trình Huyền Đạo cười đáp:

– Bần đạo dĩ nhiên còn kém lão xa.

Chiêu Thể Ẩn xen vào:

– Nhưng gia phụ thường nói trên đời hiện nay chỉ có Trình Chân nhân sánh kịp Tiêu lão.

Trình Huyền Đạo đáp:

– Đó là lệnh tôn quá khen mà thôi. Những người đạo hạnh tầm thường như bần đạo bây giờ có hàng mấy chục người.

Đây là một điều mà A Liệt rất quan tâm. Chàng vẫn nuôi hy vọng kiếm được một tay võ hiệp danh gia để bái sư học thành võ công đặng báo cừu tuyết hận.

Vì thế chàng chẳng bỏ qua cơ hội nào đề hiểu biết gốc ngọn những tay cao thủ tuyệt định hiện nay. Chàng nghe Trình Huyền Đạo nói vậy thì trong lòng rất lấy làm thất vọng, buột miệng hỏi:

– Chân nhân nói vậy thì ra trăm cay nghìn đắng luyện thành bản lãnh như Chân nhân vẫn chưa xưng hùng thiên hạ được hay sao? Hỡi ôi! Nếu vậy thì vãn bối chẳng cầu sư học nghệ làm chi nữa.

Trình Huyền Đạo không hiểu rõ lai lịch chàng thiếu niên này. Bây giờ gặp cơ hội lão muốn thám thính cho ra liền hỏi:

– Nếu mục đích học võ chỉ để tự vệ thì thần công cua Bạch thí chủ là khá lắm rồi! Hà tất phải bôn tẩu giang hồ cầu sư học nghệ làm chi nữa?

A Liệt đột nhiên tỉnh ngộ liền đổi giọng nói:

– Giả tỷ vãn bối gặp được cơ hội để xưng hùng thiên hạ thì cũng không đến nỗi uổng phí một đời. Cái đó kêu bằng tham vọng của con người muốn với cao cũng như nước chì len lõi chảy xuống chỗ thấp. Xin Chân nhân chớ cười…

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Vãn bối rất muốn tìm kiếm dị nhân kia để cầu lão nhân gia truyền thụ võ công nên bỏ cửa nhà đi xa muôn dặm. Không ngờ dọc đường gặp nhiều sóng gió. Hèn chi cố nhân có câu “sẩy nhà ra thất nghiệp” thật là đúng lắm.

Trình Huyền Đạo gật đầu nói:

– Ra cửa là chịu đựng gian nan. Xưa đã thế mà nay vẫn thế. nhưng Bạch thí chủ đã bị lôi cuốn vào trong võ lâm thì cần phải hiểu biết nhiều chuyện bí ẩn.

A Liệt hỏi:

– Giáo chủ Cực Lạc giáo trong cung Ất Mộc là ai? Chân nhân có nghe ai nói đến chưa?

Trình Huyền Đạo đáp:

– Nói ra lại xấu hổ. Bần đạo chưa biết gì về giáo phái này? Cả mụ yêu phụ kia cũng chưa từng nghe ai đề cập tới. Nếu không vì chuyện Chiêu hiền điệt thì bần đạo quyết chẳng đến đây mà những sự bí mật về tà giáo này đã làm bao nhiêu tội ác bây giờ người đời mới biết tới.

A Liệt nghe giọng lưỡi Trình Huyền Đạo biết lão căm hận tà giáo này đến cực điểm liền đem những chuyện mình đã mắt thấy tai nghe thuật lại. Chàng nói cả đến câu chuyện giữa Tăng Lão Tam và Dư Thái Can cho Trinh Chân nhân biết.

Trình Huyền Đạo nghe rồi trạm ngâm một lúc mới hỏi:

– Ban đầu bần đạo nghe lời nói và cử động của Liễu Phiêu Hương đoạn mụ ra tay điểm huyệt cùng những sự bố trí trong đại điện mới nhận ra đây là một tà giáo bí mật đáng sợ mà võ công họ lại cao cường, e rằng chẳng kém gì những nhân vật lừng danh trong võ lâm. Theo những tài liệu của Bạch thí chủ bổ sung mà xét đoán thì đây là nơi rất tà ác. Vậy giáo chủ Cực Lạc giáo nhất định là tên ác ma vào bậc nhất.

Lão buồn rầu thở dài nói tiếp:

– Giáo chủ Cực Lạc giáo hành động kỳ bí như vậy tức là một nhân vật nổi danh trong võ tâm. Cả những tên cung phụng dưới trướng hắn đa số cũng là những tay cao thủ khét tiếng không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn sáng lập ra tà giáo này thì những người đã gia nhập cố nhiên suồt đời bị kiềm chế không dám phản bạn. Vụ này đồn đại ra ngoài giang hồ tất ai cũng nghe cũng phải kinh hãi.

A Liệt ngạc nhiên hỏi:

– Những quân tà ác trong thiên hạ đại khái đều thế cả. Sao Trình Chân nhân riêng đối với tà giáo này lại sợ hãi hơn hết?

Trình Huyền Đạo thấy câu hỏi có ý nhị liền ngó chàng một cái rồi đáp:

– Bạch thí chủ! Thí chủ một mình qua lại giang hồ nên chẳng có điều chi úy kỵ. Còn bần đạo đã ở trong môn phái, nhân số rầt nhiều, khó lòng tránh khỏi có kẻ hay người dở. Ké nào tâm thuật bất chính rất dễ bị lôi cuốn vào đường tội lỗi mà biến thành một phần tử trong tà giáo. Vì thế bần đạo lòng nóng như lửa đốt.

A Liệt nghe lão nói có lý liền hỏi:

– Nếu vậy thì các gia phái khác đều có điều úy kỵ đó chăng?

Trình Huyền Đạo đáp:

– Đúng thế! Nếu tin tức này mà đồn đại ra ngoài giang hồ thì võ lâm còn nổi nhiều trận phong ba chẳng kém gì vụ Huyết vũ bí thư.

A Liệt là người thông minh Chàng biết rằng nếu mình hỏi thêm về vụ Huyết Vũ thần công nhất định sẽ khiến lão đạo sinh lòng ngờ vực. Chàng hỏi phớt qua về vụ này Trình Chân nhân cũng không chịu nói nhiều. Lão chỉ cho chàng hay đây là một vụ đại án rất lớn trong võ lâm, nội tình rất phức tạp. Khi nào có cơ hội lão sẽ kể tường tận cho chàng nghe.

Hai người lại trở về câu chuyện Cực Lạc giáo.

Chiêu Thế Ẩn kể cho Trình Huyền Đạo nghe vì gã có người biểu muội mất tích phải ra sức điều tra. Gã đã trải qua rất nhiều chi tiết rồi mới đi tới cung Ất Mộc này.

A Liệt cũng nói thêm trong cung này có nhiều thiếu nữ xinh đẹp và theo điều lệ nghiêm khắc của bản cung, tất nhiều cô đã bị hại. Chiêu Thế Ẩn lặng lẽ không nóí gì nữa nhưng mắt gã chiếu ra những tia cừu hận ghê gớm.

A Liệt liền thức tỉnh bọn họ:

– Hiện chúng ta còn ở trong phạm vi thế lực của địch nhân. Bây giờ dùng cách gì đã trốn ra được, xin Trinh Chân nhân chỉ điểm cho.

Trình Huyền Đạo đáp:

– Cho đến bây giờ mà địch nhân chưa tìm tới đây thì thật ra ngoài tình lý:

Bạch thí chủ nói rất đúng. Chúng ta bị con mắt của họ giám thị rồi. Bọn họ mà để chúng ta trốn chạy là có ý do thám dư đảng để tung một mẻ lưới quét hết.

Chiêu Thế Ẩn tức khí lòng lên tận cổ đứng dậy nói:

– Tiểu điệt xông vào liều mạng với bọn họ còn rảnh Chân nhân cùng Bạch huynh nên thừa cơ trốn đị..

A Liệt vội nắm lấy tay gã.

Trình Huyền Đạo cũng nói:

– Hiền điệt không nên nóng nẩy. Địch mạnh ta yếu. Địch trong bóng tối mà ta lộ ra ánh sáng. Trước tình thế này không thể tranh phong được. Công việc trọng yếu của chúng ta là hủy diệt Cực Lạc Giáo đến tên cội rễ, chứ không phải chỉ mong trốn thoát mà thôi.

A Liệt cũng nói theo:

– Đúng thế! Chiêu huynh ơi! Không nín nhịn được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Trình Chân nhân nhất định không chịu ngồi nhìn bọn ma tà tác ác.

Chiêu Thế Ẩn tuy nghiến răng căm hận, nhưng không làm sao được, đành hỏi lại:

– Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ ẩn núp ở đây hoài?

Trình Huyền Đạo đáp:

– Bọn Cực Lạc giáo chẳng những có cao thủ võ lâm mà còn nhiều kỳ nhân dị sĩ trợ lực.

Cứ coi kỷ môn trận pháp ở ngoài? cửa trước và những kỳ hoa dị thảo trong viện là đủ chứng minh vụ này.

Đột nhiên lão tủm tỉm cười nói tiếp:

– Bọn kỳ nhân dị sĩ đã biến cái chốn này thành nơi nguy hiểm, nhưng cái đó có lợi mà cũng có hại.

Chiêu Thế Ẩn kinh ngạc hỏi:

– Tiểu điệt chưa hiểu có hại ở chỗ nào?

Trình Huyền Đạo đáp:

– Vì những nhân vật đó trên đời làm gì có nhiều, nên việc điều tra cũng dễ.

A Liệt cả mừng nói:

– Phải rồi! Có điều chúng ta phải trốn thoát đã rồi mới bắt tay vào cuộc điều tra.

Trình Huyền Đạo nói:

– Bây giờ chúng ta tương kế cựu kế. Chiêu hiền điệt giả vờ bị thương trầm trọng. Bần đạo vẫn hôn mê bất tỉnh nhân sự. Chúng ta chờ đến lúc trời tối, Bạch thí chủ cõng bần đạo và dắt Chiêu hiền điệt thì bọn chúnh không nghi ngờ gì nữa và cho là chúng ta phải ở lại trong này một ngày là chuyện hợp lý. Khi chúng ta ra đến khu rừng rậm rạp sẽ chia đường mà chạy trốn. Đối phương trở tay không kịp, có bắt cũng chẳng bắt được hết, nói một cách khác là bọn ta còn có người ra thoát.

A Liệt hỏi ngay:

– Chúng ta trốn ra rồi tập hơp ở đâu? Theo ý vãn bối thì tin tức này cần đưa ra ngoài nhưng đưa cho ai?

Trình Huyền Đạo buột miệng đáp:

– Thí chủ ứng biến rất mau lẹ. Với tài trí này mà thí chủ lại luyện thành võ công tất trở nên một nhân vật thiên hạ vô song. Bần đạo chúc cho thí chủ tái ngộ dị nhân kia để người truyền thụ võ học.

Lão nói bằng một giọng rất thành khẩn nên A Liệt tin ngay là lão có chân tâm cầu cho mình được toại nguyện. Do đó chàng nhìn ra những lão nhân chính phái khí độ khác người, không đem lòng ghen tỵ với ai.

Trình Chân nhân trầm ngâm một lúc rồi lấy trong bọc ra một tấm ngọc phù giao cho A Liệt nói:

– Đây là vật tùy thân của bần đạo. Thi chủ cầm đưa đến cho tệ sư đệ là Hà Huyền Thúc và thuật rõ tình hình với y, tất y sẽ biết cách hành động.

A Liệt cất cẩn thận tấm ngọc phù vào bọc. Trình Huyền Đạo lại dặn:

– Thí chủ qua lại giang hồ chớ có tiết lộ những chuyện bữa nay vì Cực Lạc giáo là một tổ chức kỳ bí khôn lường. Không hiểu họ có bao nhiêu cao thủ nổi danh tham gia vào giáo phái này. Nếu thí chủ gặp đâu nói đấy tất bị bọ ám toán.

Lão quay lại dặn Chiêu Thế Ẩn:

– Nếu hiền điệt trốn thoát được khỏi nơi đây thì chỉ ngấm ngầm tìm cách báo cho lệnh tôn biết là hiền điệt vẫn bình yên. Hiền điệt chớ có về nhà khiến toàn gia sẽ bị liên lụy.

A Liệt và Chiêu Thế Ẩn đều cảm thấy vụ này rất nghiêm trọng nên lộ vẻ lo âu.

Mãi đến bây giờ A Liệt mới nói chỗ Âu Dương Tinh ẩn mình cho hai người hay. Chàng mà ra thoát thì việc đầu tiên là đi kiểm cô.

Trình Huyền Đạo hỏi về tình hình Âu Dương Tinh rồi bảo A Liệt:

– Bần đạo chủ trương ba người chúng ta đừng đi về phía Âu Dương cô nương để tránh con mắt theo dõi cửa địch nhân. ứớ tình hình hiện tại mà phán đoán thì một là cô đã phục hồi nguyên lực và bỏ đi rồi. Hai là chúng ta chưa chắc phá được vòng vây của địch mà đề cô biết hết nhũng điều bí mật về Cực Lạc giáo thì cô trở nên một con cờ tất trọng yếu.

A Liệt không đồng ý với Trình Huyền Đạo về điểm này nhưng chàng cũng không bài bác mà chi hàm hồ gật đầu.

Ba người bàn định tìm phương hướng chạy trốn A Liệt đi về phía đông mà Âu Dương Tinh ở phía tây tức là đi về phương hướng trái ngược.

Nhưng sau Trình Huyền Đạo ngẫm nghĩ một lúc lại nói:

– Bần đạo nhận thấy đường lối như vậy không ổn. Bạch thí chủ đi về phía tây nam hay hơn. Còn Chiêu hiền điệt đi về ngả đông mới đúng.

A Liệt mừng thầm trong bụng vì nẻo đường này chàng có thể rẽ vào kiếm Âu Dương Tinh.

Nhưng chàng cố ý hỏi:

– Tại sao vậy?

Trình Huyền Đạo đáp:

– Vì thành Hứa Xương ở về phía tây nam. Nếu Chiêu hiền điệt đi về ngã đó thì địch nhân đoán ngay được y không về nhà, nên phải đi về hướng trái ngược, địch nhân sẽ đoán là y cố đánh lạc đườn bọn chúng mà thậl ra y đi đường quanh để trở về Hứa Xương, nọ sẽ đem lực lượng để chẹn đường này.

A Liệt và Chiêu Thế Ẩn đều khen Trình Chân Nhân là mưu thâm. Mọi người liền vận công đều tức để phục hồi sức lực đặng phá vòng vây trốn đi.

Trời nhá nhem tối, Trình Chân nhân nói:

– Chỉ lát nữa là chúng ta sẽ biết phải chăng đối phương cố ý tha cho bọn mình trốn chạy để tiện bề quăng lưới bắt một mẻ. Nếu chúng có ý như vậy thì bọn ta thế nào cũng có một hai người trốn thoát được.

Lão đảo cặp mắt lấp loáng chăm chú nhìn hai chàng thiếu niên, càng tăng thêm phần tin cậy.

Nguyên Trình Huyền Đạo phát giác ra ở hai chàng thiếu niên tướng mạo rất hay, không đến nổi bị chểt bất đắc kỳ tử. Do đó lão chứa chan hy vọng là kế hoạch của mình sẽ thành công.

Trình Huyền Đạo hạ thấp giọng xuống nói:

– Bây giờ chúng ta nên khởi hành ngay.

Lão nói bằng một giọng lạc quan và kiên quyết khiến hai chàng thiếu niên tăng thêm dũng khí.

A Liệt theo kế cõng Trình Huyền Đạo lên lưng, còn một tay nâng đỡ Chiêu Thế Ẩn chuồn qua cửa sổ ra ngoài.

Ba người vượt qua khu đất trống không có gì yểm hộ một cách rất mau lẹ rồi nấp vào trong bụi cây rậm.

Chiêu Thế Ẩn chân bước loạng choạng, biểu diễn người bị thương rất khéo.

Cả ba người trong lòng đều rất đổi khẩn trương vì bây giờ là lúc tối hậu quan đầu.

Giả tỷ bọn địch nhân xuất hiệu cả đại đội thì nhất định không thể thoát được theo như lời phỏng đoán của Trình Chân nhân.

Ba người dừng chân một lúc trong bụi rậm rồi lại ra đi nhằm chạy về phía rừng cây rậm rạp. Đoạn đường này ba người vượt qua một cách bình yên, tiến vào rừng cây.

Chiêu Thế Ẩn thỉnh thoảng lại đụng người vào thân cây, chân gã bước trầm trọng.

A Liệt nói khẽ để cổ vũ cho gã hăng hái lên.

Quả nhiên vừa vào rừng được mấy trượng thì mười mấy cặp mắt ở trong bóng tối theo dõi bọn họ. Giả tỷ Chiêu Thế Ẩn mà không giả vờ bị thương thì địch thân tất ra lệnh cho người bốn mặt đổ tới để tấn công. Trình Huyền Đạo đã tính toán rất chuẩn đích về điểm này.

Ba người dắt dúm nhau đi trong rừng cây được hơn mười trượng thì nhỡn quang mỗi lúc một tối đen lại. Trình Huyền Đạo đột nhiên phát ám hiệu, ba người đột nhiên biến thành u linh quỷ mỵ, chia đường chạy trốn. Chớp mắt đã không thấy bóng đâu nửa.

Phía sau cách chừng ba, bốn trượng, bất thình lình nổi hiệu còi rất cấp bách. Chẳng cần nói cũng biết đây là tín hiệu của Cực Lạc giáo thông báo cho mọi người chia nhau đuổi bắt.

A Liệt nhờ có thị lực trông qua được mây mù, nên tuy ban đêm ở trong rừng cây mà chàng vẫn thấy rõ sự vật như giữa ban ngày.

Khinh công chàng cũng tuyệt xảo, không bước lên những lá khô nên không phát ra những tiếng sột soạt.

Thỉnh thoảng A Liệt quay đầu nhìn lại vẫn thấy rõ bóng người chuyển động nhưng chàng tin chắc họ chưa nhìn thấy chàng mà cũng chưa nghe thấy tiếng bước chân của chàng.

A Liêt tiến về phía trước rất lẹ mà không hấp tấp. Chàng nhận định phương hướng rồi chạy về phía Âu Dương Tinh ẩn thân.

A Liệt sắp ra khỏi khu rừng bỗng thấy phía trước có bóng người lố nhố chàng liền thả bưởc chậm lại. Chàng đi quanh sau mấy cây lớn quả nhiên thấy giữa lùm cây rậm có bóng người ngồi. Thanh trường đao cắm xuống đất ngay bên cạnh đề tùy tiện lúc nào rút lấy cũng được.

Chàng đảo mắt nhìn quanh lại thấy một người ngồi trên cành cây cao chừng một trượng. Vừa ngó cách ăn mặc và diện mạo xấu xa chàng nhận được ngay là bọn Cực Lạc giáo.

A Liệt trong lòng rất xao xuyến tự hỏi:

– Phải chăng bọn chúng đã điều tra ra chỗ A Tinh nên có người đợi mình ở đây? Hỏng rồi! Nhất định A Tinh bị họ bắt đem đi. Bọn này còn chờ mình tự chui đầu vào bẫy.

Giữa lúc kinh hãi nóng nãy, chàng động tâm linh nghĩ ra một kế. Chàng lượm một viên đá nhỏ nhắm rất trúng đích liệng tới.

Viên đá rớt xuống trước mắt hai người cách chừng một trượng đánh “cạch” một tiếng.

Hai người kia liền chú ý tra xét. Sau một lúc chúng không thấy gì khác lạ một đại hán khẽ hỏi:

– Này Trần Tam! Ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?

Đại hán trên cây đáp:

– Nghe thấy rồi, nhưng không thìn thấy một bóng ma nào Đại hán dưới đất nói:

– Chúng ta không thấy là hay hơn. Con nhỏ đã bị bắt. Còn thằng lỏi nếu cũng bị bắt nốt thì chúng ta chẳng lo gì nữa.

Gã Trần Tam ở trên cây ” hừ ” một tiếng rồi nói:

– Lý Tôn! Ngày trước ta coi ngươi cũng à một nhân vật số một mà bây giờ thấy ngươi nhút nhát quá.

Lý Tôn gạt đi:

– Đừng nhắc tới chuyện cũ nữa. Bây giờ qua được ngày nào biết ngày nấy. Chi cần sao có gái đẹp để vui thú. Còn ngoài ra không thiết gì.

Trần Tam nói:

– Con nhỏ vừa rồi cũng đẹp đấy chứ! Chắc bây giờ thị Ở trong lòng giáo chủ và giáo chủ đang hưởng thụ cuộc vui lớn nhất ở dương gian.

Lý Tôn nuốt nước miếng nói:

– Cái đó lọ là còn phải nói? Cực Lạc giáo chủ của chúng ta dĩ nhiên phải có chỗ đặc biệt mới khỏi uổng phí làm giáo chủ. Bất cứ cô ả nào đã vào tay người là suốt đời quyến luyến, tình nguyện vĩnh viễn làm đồ chơi cho lão nhân gia. Có đúng thế không?

A Liệt nghe tới đây máu trong huyết quản chạy rần rần. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Chàng muốn chạy tới đập chết hai gã đại hán này Nhưng chàng cố nhẫn nại, bụng bảo dạ:

– Thế này là A Tinh bị con quỉ háo sắc bắt rồi. Không hiểu nàng bị bắt từ lúc nào? Nếu nàng bị bắt từ lúc ban ngày thì đến bây giờ đã lâu quá rồi. Dĩ nhiên nàng chẳng thể giữ được tấm thân trinh bạch nửa.

Chàng nghiến răng dằn nổi đau khổ trong lòng, tự nhủ:

– Nếu nàng vừa bị bắt thì giữa lúc chúng ta chạy trốn, chẳng lẽ Cực Lạc giáo chủ lại không đốc xuất mọi việc? Sau một giờ ba khắc ta chưa gặp A Tinh thì bây giờ cũng không nên hành động nóng nảy, phải tìm cách nghe ngóng xem sao rồi sẽ tính.

Chàng nghĩ vậy liền để ý nghc câu chuyện giữa hai đại hán.

Lúc này hai tên đều lẳng lặng không nói gì nửa. Chắc chúng chờ nghe động tĩnh.

A Liệt lại lượm một viên đá, buông tiếng cười lạt trong bóng tối rồi liệng đá ra.

Viên đá lại rớt xuống chỗ cũ. Cả hai đại hán đều dương tai trố mắt mà nhìn nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.

Trần Tam cất tiếng hỏi:

– Lý Tôn! Ngươi có thấy gì không?

Lý Tôn đáp:

– Có nghe tiếng động nhưng không thấy bóng người.

Trần Tam ” hứ ” một tiếng rồi nói:

– Đừng nói chuyện ma quỷ nữa. Dường như có tiếng bước chân lên lá cây sột soạt.

Lý Tôn nói:

– Kệ họ! Ta chỉ nghĩ đến con nhỏ bị bắt đem đi, chắc lúc này đang ở trong lòng giáo chủ và thành tiên rồi.

Trần Tam nói:

– Cái đó đã hẳn. Ngươi còn nói làm chi?

Lúc nầy A Liệt không căm hận nữa mà lòng chàng nảy ra không biết bao nhiêu là mối hoài nghi.

Chàng tự hỏi:

– Vụ này thật là kỳ! Sao hai tên đại hán còn nói lại lần thứ hai những câu chúng đã nói trước? Nghe bọn chúng tưởng chừng như đứa con nít đọc đi đọc lại một bài trong sách.

Bỗng mắt chàng sắng lên miệng lẩm bẩm:

– Phải rồi! Đây là một câu sáo ngữ. Tất có người cố ý dạy chúng lặp đi lặp lại. Mỗi khi chúng nghe thấy tiếng động khả nghi mà không thấy hành tung địch nhân là lại nhắc lại mấy câu vừa rồi. Nhưng bọn chúng làm thế là có dụng ý gì?

A Liệt đã sinh dạ hoài nghi không hành động hấp tấp nữa.

Trong bóng đêm đen tối Trần Tam và Lý Tôn ẩn mình nguyên chỗ cũ và dừng lại không nói chuyện nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.