Kim Kiếm Lệnh

Chương 77 - Bể Tình Nổi Sóng Gió

trước
tiếp

Bích Nhãn Thần Quân thấy uy lực của “Bạch Cốt Âm Phong chưởng” đã bao trùm khắp nơi, đối phương dù võ công cao diệu đến đâu cũng khó lòng chống cự thêm mấy chục thế nữa.

Thật vậy, suốt một vùng rừng núi đã bị ảnh hưởng của “Bạch Cốt Âm Phong chưởng” trong vòng chu vi mười trượng đâu đâu cũng có tiếng gió rít vi vu, khí lạnh tê buốt tận xương tủy.

Xưa nay dưới làn chưởng phong này, biết bao nhiêu cao thủ tài ba xuất chúng đã bỏ mạng chết cứng vì bị luồng gió lạnh xuyên vào da thịt, làm máu huyết đông đặc.

Bây giờ còn những ba mươi thế nữa, mà hai người đã hoàn toàn bị chế ngự dưới làn chưởng phong âm hàn, thân hình đờ đẫn chống cự cầm chừng, hiện tượng kiệt quệ đã rõ ràng rồi, nếu kéo dài một thời gian nữa nhất định phải ngã gục.

Theo sự phỏng đoán của Bích Nhãn Thần Quân, thì mức chịu đựng của hai người không thể quá mười hiệp nữa.

Nghĩ đến đây, hung tính tự nhiên bộc phát, Bích Nhãn Thần Quân hú lên một tiếng vang lừng, song chưởng bạch cốt lại tung ra dồn dập, cương phong lạnh lẽo tăng thêm, không khí trên đấu trường tựa hồ như sắp đông đặc lại.

Vệ Thiên Tường và Lăng Vân Phụng mặc dầu có “Thái Thanh cương khí” và “Vô Tướng thần công” hộ thân, nhưng vì đối phương đánh như vũ bão, nên không dám coi thường, phải thi triển hết mọi khả năng nương tựa lẫn nhau để ứng phó.

Trận chiến kéo dài mỗi lúc càng thêm quyết liệt, quả nhiên xưa nay chưa từng có trong lịch sử võ lâm. Một bên quyết tâm hạ sát cho rồi để làm bá chủ thiên hạ, một bên cố tình chịu đựng cho đủ một trăm chiêu hầu cứu vãn vận mệnh của mười ba môn phái. Cuộc thành bại của trận này sẽ có sự quyết định vô cùng trọng đại cho cục diện chung, nên chẳng những chỉ ba đối thủ quyết thi thố hết khả năng chống đối, mà bao nhiêu người của hai phái tà, chính trong hai dãy trại cũng hồi hộp theo dõi và lo lắng từng phút từng giây!

Thiết Phiến Tướng Công và Xà Cư Sĩ trịnh trọng theo dõi chiêu thế, miệng lẩm nhẩm đếm.

– 85… 90… 91… 93… 95…

Cả hai hy vọng Bích Nhãn Thần Quân sẽ thi triển tuyệt nghệ, hạ sát địch nhân trong thế cuối cùng.

Thiếu Vu Lôi lẳng lặng đứng dựa cột trại, mặt mày tái mét, thay đổi không ngừng.

Lục Phượng Tường cũng lẩm nhẩm theo dõi :

– 96… 97… 98… 99…

Bỗng nhiên từ trong trận có tiếng cười vang lên lảnh lót và Vệ Thiên Tường nói lớn :

– Phụng muội, đã đủ trăm thế rồi, chúng mình hãy ngừng tay thôi.

Bao nhiêu nhân vật bên trại trái giật mình biến sắc!

Các cao thủ bên trại mặt nghe câu nói này như cất được một gánh nặng, nhẹ nhõm cả người. Ai nấy đều thở phào một cái, khoan khoái…

Từ trong trận, hai bóng người dang ra, Vệ Thiên Tường mặt mày đỏ ửng, Lăng Vân Phụng mình ướt mồ hôi. Cả hai vừa nhảy ra xa mấy bước, nhất tề dừng tay.

Bích Nhãn Thần Quân mặt mày tái xanh, mắt lộ hung quang, toàn thân phát run vì quá tức!

Vệ Thiên Tường cài kiếm vào lưng, vòng quyền nói lớn :

– Thần quân tuyệt nghệ kinh người, thế gian có một, anh em tại hạ may mắn lắm mới chịu nổi được trăm hiệp, trong lòng hết sức thán phục.

Chàng nói chưa dứt lời, thình lình Bích Nhãn Thần Quân nhanh như điện chớp, từ trong lòng chưởng trắng bệch có ánh sáng xam xám đánh ra một đòn ngay vào thiên linh cái Vệ Thiên Tường.

Một luồng trắng nháng lên rực rỡ, gió rít vèo vèo, quả nhiên một đòn trí mạng, uy lực vô biên.

Sự việc xảy ra quá đột ngột. Mọi người không ai có thể ngờ được một nhân vật như Bích Nhãn Thần Quân lại không nghĩ đến uy danh thân phận của mình, ra tay đánh lén một cách bất ngờ như vậy.

Quần hùng trong rạp bên phải như nổ tung cả huyết quản, biến sắc kinh hoàng, nhất là Giản Dao, vì quá lo sợ hết lên một tiếng lớn.

Nhưng Vệ Thiên Tường đã nhìn thấy sát cơ lộ trong đôi mắt xanh biếc của Bích Nhãn Thần Quân ngay từ lúc đầu, nên đã lưu tâm đề phòng từ trước.

Chàng vận dụng “Thái Thanh cương khí” đầy đủ bảo vệ toàn thân, đồng thời dùng “Huyền Thiên nhất chưởng” chiêu thế tuyệt diệu nhất trong “Thái Thanh tâm pháp” vận sẵn lên hữu chưởng, phòng ứng phó với mọi sự tấn công bất ngờ của địch.

Quả nhiên khi luồng ám khí lạnh lẽo mạnh như bão tố, ào ạt như sóng cồn, từ bàn tay trắng bệch của Bích Nhãn Thần Quân chụp thẳng vào thiên linh cái, Vệ Thiên Tường đã vung hữu chưởng dùng “Huyền Thiên nhất chưởng” đánh ra với toàn thân công lực.

Trong đòn này cả hai bên đã đem cả mười hai thành công lực ra đánh, hai chưởng chạm vào nhau, giữa trận phát nổ một tiếng long trời dậy đất, một trận cuồng phong quay tít, cát bụi mịt mù.

Vệ Thiên Tường tuy có phòng bị nhưng khốn nỗi vì ở vào thế bị động, ra tay sau, nên chàng cảm thấy chân khí trong người đảo ngược, đầu óc choáng váng, mắt đổ hào quang, dội về phía sau ba bước, lảo đảo một hồi mới đứng vững.

Bích Nhãn Thần Quân cười ha hả nói :

– Hà, hà, kể ra số kiếp chúng bay hãy còn dài nên vẫn bảo tồn được mạng sống.!

Vừa nói dứt lời, toàn thân Thần quân đã bay vụt một cái, giật lùi ra sau hơn năm trượng, vẫy tay một cái, bốn tên đại hán lập tức mang chiếc kiệu trắng lại ngay.

Bích Nhãn Thần Quân bước vào chiếc kiệu đã vụt bay đi như chớp. Bọn đạo đồng và Thiếu Vu Lôi cũng lập tức chạy theo.

Thiết Phiến Tướng Công, Xà Cư Sĩ và bọn tay chân bộ hạ cũng vội vàng ồ ạt kéo nhau đi theo.

Thất Lão hội từ ngày quật khởi, gây xáo động võ lâm thanh thế ồ ạt, oai danh lừng lẫy, đến đây như chiếc bọt xà phòng đã vỡ tan theo mây khói.

Lăng Vân Phụng thu kiếm chạy lại cạnh Vệ Thiên Tường ân cần hỏi :

– Tường ca ca, anh có bị Bích Nhãn lão tặc đánh bị thương tích nào không?

Vệ Thiên Tường lắc đầu mỉm cười nói :

– Không đâu, Phụng muội khỏi lo âu, vì thấy lão đã lộ ý bất lương nên tôi đã lưu tâm phòng bị ngay từ lúc đầu rồi.

Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly, Phiên Phúc Độc Thủ La Uyên, Quỷ Kiến Sầu Lục Thừa đều chạy xô lại phía Vệ Thiên Tường và Lăng Vân Phụng, ân cần nói :

– Vệ thiếu hiệp và Lăng cô nương thần công tột bực đã giúp rất nhiều cho vận mệnh võ lâm. Nhân danh quần hùng có mặt hôm nay chúng tôi xin thành tâm cảm tạ. Thật không có gì đáng vui mừng và sung sướng bằng thành tích hôm nay. Hiềm vì có tí việc cần phải về Tổng đàn phục mạng, nên mong hai vị tha thứ cho.

Vệ Thiên Tường vội vàng chắp tay đáp lễ và nói :

– Các cháu không dám nhận lời khen tặng ấy. Xin quý vị cứ tự nhiên.

Ngũ Hành Tẩu lại chắp tay từ biệt quần hùng rồi áp giải Hách Phi Yên xuống núi luôn.

Đã mấy thay nay xa cách Vệ Thiên Tường, Giản Dao không lúc nào không nhớ mong tơ tưởng, hôm nay bỗng nhiên được gặp lại thật không khác gì bắt được của báu trên đời. Hơn nữa, sau thời gian chưa bao lâu mà võ công của Tường ca ca đã tăng tiến đến mức độ cao siêu, khiến nàng càng thêm mừng hơn nữa.

Vì quá xúc động, nàng cuống cuồng cả lên, chẳng kể gì Lăng Vân Phụng đang đứng bên cạnh, nàng phóng đến trước mặt Vệ Thiên Tường buột miệng gọi lớn :

– Tường ca ca!

Miệng kêu, đôi khóe hạnh đã ướt lệ vì sung sướng. Nàng gọi xong đứng sững sờ, nhìn chàng tha thiết như để chờ đợi một nụ cười hay một lời nói chí tình đáp lại.

Vệ Thiên Tường vừa thấy Nam Cung Uyển phi thân đến trước mặt mình, tim đập hồi hộp, nhưng chàng lại nhớ đến Nam Cung Hột dã vây đánh phụ thân mình đến nỗi nhà tan người mất, sau này lại ra độc thủ hạ luôn mình nữa.

Nếu không may mắn nhờ Chu thúc thúc bồng chạy về Thiên Sơn nhờ thần tăng cứu chữa thì mạng sống ngày nay còn đâu nữa.

Nam Cung Uyển, người bạn đường ngày xưa, nay đã là con gái kẻ tử thù của gia đình mình rồi.

Nghĩ đến đó tự nhiên Vệ Thiên Tường cảm thấy con tim giá lạnh, dửng dưng quay đầu sang phía khác rồi nói cùng Lăng Vân Phụng :

– Phụng muội, vì cần phải đi Hành Sơn có việc, nên xin tạm biệt nhé!

Nói xong quay mình về phía rạp bên phải chắp tay chào hết mọi người, nói lớn :

– Chư vị lão tiền bối, vì có việc cần kíp, vãn bối xin phép đi trước ngay bây giờ.

Nói xong chẳng thèm ngó ngàng tới Giản Dao, tung mình lên không trung, thoắt một cái biến mất trong ánh mây mờ.

Lăng Vân Phụng vội vàng kêu với theo :

– Tường ca ca, anh đã…

Giản Dao cũng phi thân nhảy vút theo gọi lớn :

– Vệ ca ca, xin hãy dừng chân để nghe.. Vệ ca ca…

Nàng nóng ruột lao mình bay theo, nhưng bóng chàng đã biến mất, không còn cách nào đuổi kịp nữa, đành quay mình trở lại.

Thật không có gì bẽ bàng, đau đớn và tủi nhục cho bằng. Nàng đã bị chàng hắt hủi, oán hận, quay mặt nhìn nơi khác rồi lập tức bỏ ra đi ngay, hình như để cho khuất mắt. Rõ ràng chàng còn giận mình sâu sắc. Nguyên nhân mối oán hận nàng cũng vì chàng chưa biết rõ mình không phải là con gái của Nam Cung Hột, kẻ tử thù đã giết hại cha mẹ chàng!

Giản Dao muốn đón lại để giải thích và trình bày những nỗi khổ tâm của mình, chỉ vì chàng mà chịu đựng trăm cay ngàn đắng, vượt mọi khổ nguy cải trang lên tận Nga Mi thượng đỉnh, đoạt lại Ngô Câu độc kiếm. Thế mà chàng chẳng thèm nghe lại bỏ ra đi với sự u uất trong lòng!

Thật là đau đớn cho phận nàng, cõi lòng như bị dao cắt, Giản Dao muốn kêu gào lên tận trời xanh để dù xa xôi chàng cũng cảm thông được lòng mình và đừng còn ấn tượng mình là con kẻ thù nữa.

Nam Cung Hột là kẻ thù bất cộng đái thiên của gia đình họ Vệ, và cũng là kẻ tử thù của gia đình họ Giản.

Nàng vừa đuổi theo vừa gào thét, nước mắt chảy đầm đìa, tất cả niềm chua cay đau xót như muốn vượt bay đến cõi xa xăm hầu chàng nghe tiếng, động lòng dừng chân lại.

Nhưng vì khinh công của Vệ Thiên Tường quá cao, nàng cố sức đuổi theo một hồi lâu, hơn mấy dặm đường nhưng bóng chàng như chim trời tung cánh, đâu đâu cũng chỉ thấy ngàn mây xanh biếc!

Biết không thể nào đuổi theo kịp nữa, nàng ngồi xuống bên đường ôm mặt khóc nức nở như đứa bé. Lắm lúc Giản Dao muốn gieo mình xuống vực thẳm chết đi cho rồi để khỏi bị người ta hắt hủi.

Điểm Thương song nhạn cũng vội vã chạy theo. Đến nơi thấy Vệ Thiên Tường đã biến mất mà Giản cô nương ngồi bụm mặt khóc vùi, bước lại gần ân cần khuyên nhủ :

– Giản cô nương đừng quá bi sầu có hại. Mọi việc không sớm thì muộn cũng sẽ được cảm thông. Bây giờ xin hãy trở lại rồi sẽ tính.

Vạn Vũ Xương càng khuyên bao nhiêu Giản Dao càng tủi thân khóc vùi.

Mãi một hồi lâu, niềm thương cảm theo đôi dòng lệ vơi dần, nàng gắng gượng lau mặt đứng dậy lững thững về rạp.

Lăng Vân Phụng nhìn thấy cảnh tượng ấy tuy chưa hiểu rõ tình tiết cho lắm, nhưng trong lòng cũng phỏng đoán phần nào, đây chắc hẳn cũng chứa đựng một sự bí ẩn gay cấn gì nên trong lòng cũng không khỏi bàng hoàng chua xót.

Nàng quay mình chậm rãi bước theo, hai má nóng bừng, cặp mắt đỏ hoe cũng muốn khóc theo.

Vừa thấy Thôi phu nhân, Lăng Vân Phụng đã lăn xả đến ôm chầm lấy mẹ kêu lên :

– Má, má…

Vừa kêu má, nàng không cầm nổi lòng xúc cảm cũng sụt sùi giọt ngắn giọt dài, úp mặt vào ngực Thôi thị thút thít mãi không thôi.

Mọi người đang vui mừng vì thắng lợi đang xôn xao bàn tán ồn ào. Ngờ đâu khi Vệ Thiên Tường vừa bỏ đi, hai vị cô nương đua nhau khóc mãi, sân trường lại nổi lên một cuộc náo động nữa.

Thật cũng lạ, Vệ Thiên Tường vừa đi rồi, Giản Dao, Lăng Vân Phụng sụt sùi khóc lớn. Tiếp theo đó, cả ba cô nương Bạch Phi Yến, Tống Thu Vân và Tu Ngọc Nhàn cũng đôi mắt đỏ hoe rồi quay lưng lau nước mắt!

Thôi thị tủm tỉm cười, đỡ cằm Lăng Vân Phụng dậy nói :

– Con ngốc, đừng có trẻ con nữa! Chuyện gì mà khóc? Còn bao nhiêu vị lão tiền bối đang ở trước mặt kia kìa, hãy đến làm lễ ra mắt đi cho rồi. Tường nhi quả nhiên cũng nông nổi thật! Đi Hành Sơn tuy cần, nhưng cũng có gì gấp lắm mà phải hấp tấp như vậy.

Con hãy xem kia kìa, Giản thư thư đang tức chàng khóc sướt mướt đấy, con cũng nên lại khuyên giải mới phải chứ!

Giản chân nhân nói :

– Phu nhân khỏi phải bận tâm đến tiểu nữ. Con bé bất quá cũng bực tức nhất thời, chờ khóc một hồi sẽ thôi ngay. Nhưng điều đáng tiếc là Vệ thiếu hiệp bỏ ra đi hơi vội vã một chút.

Nghĩ một chút, Giản chân nhân nói thêm :

– Tiểu nữ một mình lên Nga Mi sơn cướp được Độc Ngô câu trong tay Đường Viêm Thường, chính cũng là một bảo vật của gia đình Vệ thiếu hiệp. Lúc nãy nếu thiếu hiệp không đi vội thì gươm báu đã được giao hoàn cố chủ rồi.

Nói xong, Giản chân nhân thuật lại câu chuyện phát hiện Nam Cung Uyển ăn mặc giả trang cùng hai quái tẩu nằm bất tỉnh dưới chân núi Nga Mi, cho đến khi nhắc lại chuyện gia đình ngày trước cha con được trùng phùng, đầu đuôi nói hết cho mọi người cùng nghe.

Quần hùng lắng tai nghe, đến những đoạn gay cấn bi thiết, ai ai cũng chắc lưỡi lắc đầu.

Lăng Vân Phụng nghe xong nói :

– Quý vị tiền bối có biết Nam Cung Hột thuộc chánh phái nào không? Xưa kia chính hắn là kẻ chủ mưu trong cuộc vây đánh Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp đấy!

Câu nói này khiến ai nấy đều giật mình hoảng sợ nửa tin nửa ngờ.

Trí Năng thiền sư vội hỏi :

– Cô nương nói thiệt đấy chứ?

– Cũng vì vấn đề đó mà tiểu nữ phải lên tận Thiên Sơn xin diện kiến thần tăng xin ngài quyết định. Vả chăng hồi đó, cách đây ba tháng, ca ca cũng bị trúng “Tử Dương thủ” của Nam Cung Hột và nhờ Thiên Sơn thần tăng ra tay cứu chữa mới phục hồi được công lực.

Nàng liền đem thuật lại câu chuyện đã xảy ra, khiến mọi người cùng kinh ngạc, vì không ai có thể ngờ được Nam Cung Hột lại là nhân vật chủ chốt trong cuộc vây đánh Vệ minh chủ.

Xem tiếp hồi 78 Biến cố bất ngờ


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.