Vầng trăng xanh vừa lên khỏi đỉnh núi, Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương cùng Hoa Xuân Xuân, Hoa Thanh Thanh, Hoa Túc Túc dọn tiệc lên bàn tiếp đãi mọi người.
Bảy người cùng ngồi lại, cùng ăn uống, cùng chuyện trò với nhau.
Từ Tôn Công hiểu rõ tâm trạng của Phùng Phá Thạch nên luôn tay rót rượu chén thù chén tạc với chàng cho chàng vơi bớt nỗi đau thương về cái chết của Lâm Phùng Chân và Tiểu Phụng.
Tạ Ánh Đào và Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương ngồi sát bên nhau. Hai nàng trò chuyện xem ra rất là tâm đắc.
Mộc Trầm Hương, Hoa Xuân Xuân, Hoa Thanh Thanh, Hoa Túc Túc ngồi một bàn vừa ăn uống vừa nói nói, cười cười vui vẻ.
Tiệc kéo dài mãi đến khuya mới mãn, ai về phòng nấy nghỉ.
Sáng hôm sau Từ Tôn Công thức dậy thật sớm mang túi hành trang sang phòng Phùng Phá Thạch từ biệt lên đường.
Từ Tôn Công nói :
– Phùng hiền đệ, nay mọi chuyện đã xong, ngu huynh phải trở về với sư phụ kẻo người trông chờ. Còn hiền đệ có trở về Phùng Sơn bảo hay không?
Phùng Phá Thạch nhìn Từ Tôn Công bằng ánh mắt cảm kích :
– Đa tạ Từ đại huynh đã hết lòng với đệ trong thời gian qua. Đại huynh đi rồi thì chốc lát đây đệ cũng sẽ trở về xây dựng lại Phùng Sơn bảo. Đến mùa xuân năm tới đệ sẽ cử hành hôn lễ, đệ mong đại huynh tới uống ly rượu mừng.
Đoạn Phùng Phá Thạch đưa Từ Tôn Công ra tận cánh rừng, nhìn nhau một lúc mới chịu chia tay.
Chờ Từ Tôn Công khuất bóng, Phùng Phá Thạch trở vào lầu hồng gặp Mộc Trầm Hương đang đứng chờ.
Mộc Trầm Hương nói :
– Phùng nhi, bây giờ ta và ái nữ Tạ Ánh Đào trở về thăm viếng mộ phần phu quân.
Chuyện của con ta đã biết cả rồi. Ái nữ và Thương nhi đã thỏa thuận với nhau và đã phân ngôi thứ. Ta thu xếp mọi việc xong rồi, chừng nào xây dựng xong Phùng Sơn bảo con tới Tạ gia trang cho ta hay để ta và ái nữ đến Phùng Sơn bảo, đứng ra cử hành lễ thành hôn cho ái nữ, Thương nhi và con.
Phùng Phá Thạch chắp tay trước ngực :
– Con tạ ơn nhạc mẫu. Bao giờ xây dựng lại Phùng Sơn bảo xong con sẽ tới Tạ gia trang cung thỉnh nhạc mẫu và hiền muội. Song thân của con nay đã không còn, con thỉnh cầu nhạc mẫu ở lại Phùng Sơn bảo để con và hiền muội lo chuyện phụng dưỡng sớm hôm. Xin nhạc mẫu đừng từ chối tấm lòng thành của con.
Mộc Trầm Hương xúc động :
– Phùng hiền tế quả là đứa con chí hiếu, chí thành, chí nghĩa. Chuyện này ta sẽ nghĩ lại, con hãy an tâm.
Tạ Ánh Đào và Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương dắt tay nhau ra tới. Phùng Phá Thạch trông thấy hai nàng thân mật với nhau thì rất vui mừng, trong lòng không còn lo nghĩ bâng khuâng như trước nữa.
Tạ Ánh Đào nhìn Phùng Phá Thạch cất tiếng oanh :
– Phùng ca ca, giờ muội và thân mẫu trở về viếng mộ phần phụ thân. Ca ca và Thương muội lên đường hãy bảo trọng. Muội luôn chờ đợi ca ca và Thương muội.
Phùng Phá Thạch cảm kích :
– Hiền muội hãy an tâm, sau khi xây dựng Phùng Sơn bảo xong huynh và Thương muội sẽ tới Tạ gia trang ngay để đón rước nhạc mẫu và muội.
Phùng Phá Thạch và Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương tiễn đưa mẹ con Tạ Ánh Đào ngoài ba dặm rồi mới chịu chia tay.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và Phùng Phá Thạch quay trở về lầu hồng thu xếp hành trang lên đường.
Hoa Xuân Xuân, Hoa Thanh Thanh, Hoa Túc Túc tới tiễn đưa hai người.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương bịn rịn :
– Chư vị hiền muội hãy ở lại đây, ngu tỷ và Phùng ca ca trở về Phùng Sơn bảo, bao giờ chuyện yên xong ngu tỷ sẽ trở về đón chư vị hiền muội tới Sơn bảo đoàn tụ một nhà.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và Phùng Phá Thạch lên ngựa rời khỏi lầu hồng, tiến ra ngoài quan đạo…
Cảnh vật tưng bừng, rạng rỡ, những đoá hoa Anh túc nở rộ hai bên đường. Đàn chim xanh líu lo, nhảy nhót trên cành, điểm trang cho buổi sáng mùa xuân tươi đẹp. HẾT