Chỉ nghe ở phía sau tảng đá truyền ra giọng nói rõ ràng:
“Đưa hắn vào!”.
Phía sau tảng đá là một vách đá nhỏ, có một đạo đồng tuổi khoảng mười ba mười bốn, lưng cắm trường kiếm, mặt mũi thanh tú, vừa thấy đại hán mặc kình trang thì mỉm cười hỏi:
“Vị nào là Hồ minh chủ?”.
Hồ Bách Linh hai tay đỡ trên vai đại hán họ Châu, cúi người nói:
“Chính là tại hạ!”.
Đạo đồng ấy mỉm cười, bước sang ngang hai bước.
Người này hình như rất thích mỉm cười, răng trắng môi đỏ, trông hãy còn trẻ con, khi cười thì rất đẹp.
Hồ Bách Linh nhủ thầm:
“Hành động của đứa trẻ này thật lạ thường, sau này nếu không phải là một bậc đại hiệp, nhất định là một kẻ kiêu hùng độc ác vô cùng”. Rồi bất giác nhìn y, nói:
“Tiểu hude có phải là môn hạ của Phong sư thúc không?”.
Đạo đồng ấy lại mỉm cười, nói:
“Học sau tiến sau, khó thành đại khí, cũng còn phải nhờ Hồ sư huynh nâng đỡ”. Miệng lưỡi rất lanh lợi, rất dễ được người ta thương yêu, Hồ Bách Linh gật đầu mỉm cười, không đáp bước về phía trước.
Té ra vách đá sau lưng đạo đồng ấy có một thạch động dài khoảng ba thước, đi nghiêng xuống.
Hồ Bách Linh cõng đại hán họ Châu dẫn đi trước, cúi người chui vào thạch động, đi thẳng về phía trước.
Trương Kính An và đạo đồng ấy đi theo sau, hai đại hán mặc kình trang thì giữ ở ngoài cửạ
Thạch động này tuy khúc khuỷu, nhưng không dài, đi được bốn năm trượng thì đột nhiên thấy ánh mặt trờị
Chỉ thấy bốn mặt núi non nhô cao, vây quanh một tuyệt cốc, dưới mái nhà vải có bốn ông già.
Người ngồi ở rìa bên trái, ăn mặc theo kiểu đại sĩ, tóc bạc trắng, mặt như trăng tròn, đó chính là Phong Thụ
Còn ba người ngồi nghiêng lưng lại, không cách nào thấy được dung mạọ
Hồ Bách Linh đặt đại hán họ Châu trên lưng xuống, vái dài:
“Đệ tử đã hơn mười năm không gặp sư thúc, công lực của người đã đạt đến cảnh giới cải lão hoàn đồng”.
Té ra Phong Thu râu tóc đều bạc, nhưng sắc mặt lại hồng hào trông rất trẻ trung.
Phong Thu vuốt râu cười nói:
“Tốt lắm, tốt lắm, ngươi đã đem lại vinh quang cho lệnh sư và lão phu, tốt lắm, tốt lắm”. Chỉ mới hai ba câu ngắn ngủi mà đã khen bốn lần tốt lắm.
Hồ Bách Linh nói:
“Ơn giáo dưỡng của sư phụ rất nặng nề, ơn đề bạc của sư thúc rất sâu, đệ tử chẳng qua được cơ hội này, may mắn không phụ lòng sư phụ, sư thúc”.
Đột nhiên ông già bên trái đứng dậy, bước về phía đại hán bị trọng thương, đưa tay vỗ vào huyệt mệnh môn của đại hán ấy, đại hán này thở phì một tiếng tỉnh dậỵ
Ông già ấy lạnh lùng hỏi:
“Đồ vô dụng, ngươi bị thương trong tay của aỉ”.
Hồ Bách Linh đưa mắt nhìn qua, không khỏi cười thầm.
Té ra ông già ấy trông rất xấu xí, khuôn mặt nửa bên trắng, nửa bên đỏ, màu đỏ rất tươi, màu trắng trông như xác chết.
Đại hán họ Châu ấy rất e sợ ông già mặt mũi âm dương ấy, giọng run rẩy đáp:
“Đệ tử bị thương trong tay của nhà sư phái Thiếu Lâm”.
Ông già quái dị ấy cười nhạt một tiếng, nói:
“Lần đầu tiên ra trận thế mà bại trong tay của người ta, để ngươi sống, kẻ làm thầy như ta còn mặt mũi đâu nhìn ngườỉ” nói xong thì đưa tay lên, có ý muốn giết đại hán họ Châu ngay lập tức.
Hồ Bách Linh nhủ thầm:
“Người này có cái tên là Lãnh Độc, quả nhiên danh bất hư truyền, đối với đệ tử chính tay mình dạy dỗ mà lại tàn khốc như thế”. Bước vội tới nói lớn:
“Lão tiền bối hãy tạm nguôi dận, kẻ địch của Châu huynh là Thiên Vọng đại sư ở Đạt Ma viện của chùa Thiếu Lâm, là một trong những cao thủ thuộc hàng chữ Thiên trong chùa Thiếu Lâm, Châu huynh và lão ta đánh cả trăm chiêu, có thể coi là tuy bại mà vẫn vinh quang, huống chi Thiên Vọng đại sư đã bị thương dưới “Đoạt hồn tử mẫu thoa” của Châu huynh, thương thế rất nặng”.
Lão già quái dị ấy đột nhiên vuốt râu cười, nói:
“Té ra ngươi đã gặp lão hòa thượng Thiên Vọng ấy, tuy khó coi bại mà vinh, nhưng cũng có thể miễn được tội chết, sao còn chưa mau điều tức”.
Đại hán họ Châu ấy quay mặt nhìn Hồ Bách Linh, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, chậm rãi nhắm hai mắt lại điều tức.
Phong Thu đang ngồi ngay ngắn đột nhiên đứng dậy, đưa mắt nhìn Trương Kính An quát:
“Ngươi cũng bị thương trong tay lão hòa thượng ấy chứ?”.
Trương Kính An nói:
“Không phải, đệ tử bị thương trong tay …”.
Phong Thu gằng giọng nói:
“Môn hạ của phái Võ Đang”.
Trương Kính An lung túng nói:
“Cũng không phải, đệ tử bị thương bởi “Thiên tinh chỉ” của Hồ sư huynh”.
Phong Thu nhíu mày, đưa mắt nhìn Hồ Bách Linh, im lặng không nóị
Hồ Bách Linh thì lại không hề lung túng, cứ rành rọt mà nói rằng:
“Sư thúc bớt giận, sư đệ quả thực đạ bị thương bởi “Thiên tinh chỉ”, song đệ tử là minh chủ, không thể thiên vị để làm mất lòng người, cho nên mới động thủ với sư đệ”.
Phong Thu hơi gật đầu, nói:
“Lời này cũng có mấy phần đạo lý”.
Hồ Bách Linh thản nhiên mỉm cười lại nói tiếp:
“Võ công của sư đệ tiến bộ rất nhiều, buộc đệ tử phải sử dụng “Thiên tinh chỉ” Phong sư thúc chắc biết tiên sinh khi “Thiên tinh chỉ” ra đòn, khó mà thu lại, huống chi đệ tử chỉ dùng bốn thành công lực”.
Phong Thu mỉm cười, nói:
“”Thiên tinh chỉ” công là một trong những tuyệt kỹ của lệnh sư, sư đệ của ngươi đương nhiên chống không nổi”.
Hồ Bách Linh nói:
“Sau khi đệ tử đả thương sư đệ, trong lòng rất không yên, cảm thấy hổ thẹn với sư thúc”.
Phong Thu nói:
“Sự việc đã qua, không cần phải để trong lòng, huống chi tình thế lúc ấy cũng trách ngươi không được, ngươi là minh chủ lục lâm trong thiên hạ, thuộc hạ đã bị thương, ngươi không thể ngồi nhìn mà không lo”.
Hồ Bách Linh vái dài một cái, nói:
“Sư thúc lòng dạ rộng rãi như biển khơi, đệ tử cảm kích không nguôi”.
Phong Thu quay lại nhìn Trương Kính An nói:
“Ngươi tạm thời hãy vận khí điều tức”.
Rồi quay sang Hồ Bách Linh nói:
“Thư của ta ngươi đã đọc chưả”.
Hồ Bách Linh nói:
“Đã đọc qua”.
Phong Thu nói:
“Ngươi có tuyên bố với bọn thuộc hạ hay không?”.
Hồ Bách Linh nói:
“Đệ tử chưa gặp sư thúc, cho nên chưa tuyên bố với thuộc hạ”.
Phong Thu vuốt râu cười, nói:
“Ngươi đến thật đúng lúc, bọn chúng ta đã chuẩn bị từng bước hành động”.
Hồ Bách Linh trong nhất thời nghĩ không ra lời đáp, mỉm cười, im lặng không nóị
Phong Thu hơi ngừng lại, lại nói tiếp:
“Ta đã lâu không đi lại trên giang hồ, không biết trong chốn lục lâm hiện nay, có những nhân vật như thế nào, ngươi đã đoạt được chức minh chủ của lục lâm trong thiên hạ, có thể dùng được bọn chúng không?”.
Hồ Bách Linh nói:
“Đệ tử may mắn đoạt được chức minh chủ lục lâm, nhưng thời gian còn ngắn, khó sai khiến được thuộc hạ”.
Phong Thu mỉm cười:
“Chắc ngươi cũng có thuộc hạ tâm phúc?”.
Hồ Bách Linh nói:
“Thuộc hạ tâm phúc tuy có nhưng không nhiều!”.
Phong Thu trầm ngâm một lát, cười nói:
“Thế này vậy, ngươi trước tiên hãy ngồi suy nghĩ lại, chia thuộc hạ của ngươi ra thành ba cấp, loại thứ nhất là những kẻ ngoan cường, loại thứ hai là những kẻ chịu nghe lời, loại thứ ba là những kẻ tâm phúc …”.
Hồ Bách Linh thầm thất kinh, nhủ thầm:
“Thủ đoạn của kẻ này quả thực độc ác!”.
Chỉ nghe Phong Thu tiếp tục nói:
“Sau khi ngươi chia thuộc hạ ra thành ba loại, hãy chọn lựa một ngày mở một buổi tiệc, mời bọn chúng ăn cơm, sau đó ngầm hạ độc trong rượu thịt, giết chết những kẻ thuộc nhóm thứ nhất, lúc ấy ta sẽ đích thân dẫn người đến giúp ngươi hoàn thành chuyện này, nếu như bị người ta vạch trần ngay tại chỗ thì hãy ra tay giết chết hết bọn chúng từng tên một “.
Hồ Bách Linh đã sớm đoán được Phong Thu sẽ nói gì, cho nên không hề có cảm giác ngạc nhiên, cố ý suy nghĩ một lát nói:
“Điều này phải bàn bạc cho chu toàn”.
Phong Thu hạ giọng cười nhạt, nói:
“Ngươi hãy vào đây ngồi! Ngươi giờ đây là minh chủ lục lâm, thân phận địa vị đều rất cao quý, cũng phải làm quen với các vị cao nhân tiền bối trong chốn lục lâm”.
Hồ Bách Linh nói:
“Sư thúc khen ngợi đệ tử như thế, đệ tử nào dám nhận!” miệng tuy nói lới khiêm nhường, nhưng bước vào trong lềụ
Phong Thu chưa lập tức giới thiệu với Hồ Bách Linh cho mọi người trong lều, quay đầu lại căn dặn với đạo đồng:
“Bảo bọn chúng hãy mau dọn rượu thịt lên”.
Đạo đồng ấy mỉm cười, cũng không đáp, xoay người đị
Hồ Bách Linh vừa bước vào trong lều, thì tỏ ra rất khúm núm, ngồi xuống, từ đầu tới cúi không nói một lờị
Mấy ông già ngồi yên, giống như tượng đá, từ khi Hồ Bách Linh tiến vào, không thèm nhìn Hồ Bách Linh một cái, cả đầu cũng không quay lạị
Sau một lúc, đạo đồng ấy dắt theo tám ả tiểu tỳ mặc y phục màu xanh bước vào, trên tay mỗi người bưng một cái khay, nhưng bước đi vẫn như bay, thẳng vào trong lềụ
Lúc này, Phong Thu nói:
“Mời các vị dùng chút ít rượu thịt!”.
Mấy kẻ này hình như rất tự phụ, từ lúc Hồ Bách Linh vào trong lều, ngoại trừ Phong Thu và lão già quái dị mặt mũi âm dương, những kẻ khác đều không nói một câu nàọ
Cho đến khi Phong Thu mời khách nhập tiệc, bọn họ mới chậm rãi đứng dậy, bước tới ngồi xuống.
Hồ Bách Linh thừa cơ nhìn mấy người ấy, chỉ thấy người ở rìa bên trái gầy như que củi, toàn thân mặc y phục màu đen, nhưng trên mặt thì có cặp chân mày màu trắng.
Người bên phải là một ông già mặc trường sam màu đất, mặt vàng ệt, trông giống như người đã chết nhiều tháng từ trong quan tài bước ra, mặt mũi âm ụ
Bốn ông già trong lều, ngoại trừ Phong Thu mặt mũi hồng hào, dáng vẻ trẻ trung nhưng râu tóc bạc phơ, rất tiên phong đạo cốt, những người khác đều trông rất khó coị
Lúc này, đại hán họ Châu và Trương Kính An đã lui xuống, ở phía ngoài lều, đạo đồng và bốn thiếu nữ mặc áo xanh vừa dâng rượu thịt lên cũng khuất bóng.
Hồ Bách Linh không biết những người này đến từ đâu, rồi lại đi đâụ
Phong Thu chỉ Hồ Bách Linh nói với lão già mặt mũi âm dương quái khí:
“Người này là môn hạ của sư huynh huynh đệ, là minh chủ lục lâm đương kim”. Trong ba lão già, chỉ có người mặt mũi âm dương hơi cúi người, gật đầu, còn hai người kia thì không hề động đậy, chỉ liếc mắt nhìn Hồ Bách Linh. Hồ Bách Linh cố chịu đựng, mấy lão già này tuy có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo với chàng, nhưng Hồ Bách Linh không hề để trong lòng, chậm rãi đứng dậy, ôm quyền vái dài, nói:
“Kẻ hậu bối Hồ Bách Linh xin ra mắt ba vị tiền bối”.
Lão già mày trắng người mặc y phục màu đen, gầy ốm như que củi cười khà khà, quay mặt nhìn lão già người mặc trường sam màu đất, mặt mũi vàng ệt nói:
“Vị sư điệp này của Phong huynh thật là dễ dạy”.
Người ấy im lặng không nói, nhưng khi nói ra thì rất cao ngạọ
Lão già mặc trường sam màu đất, mặt mũi vàng ệt mỉm cười nói:
“Cũng coi như là người biết lễ phép”.
Hồ Bách Linh trong lòng thầm nhủ:
“Khẩu khí thật lớn”. Miệng thì hơi mỉm cười, nói:
“Hai vị lão tiền bối đã quá khen”.
Phong Thu đưa tay vuốt râu, cười lớn, chỉ về lão quái nhân toàn thân mặc áo đen, gầy đét như que củi, nói:
“Vị này là Quỷ Lão Thủy Hàn”.
Hồ Bách Linh ôm quyền vái dài, nói:
“Thủy lão tiền bối”. Trong lòng thầm cười:
“Ngươi đã là quỷ, tất nhiên nằm dưới sự quản lý của Diêm La ta”.
Phong Thu lại chỉ lão già mặc trường sam màu đất, mặt mũi vàng ệt nói:
“Đây là Nhân Ma Ngũ Độc”.
Hồ Bách Linh lại ái dài về phía Ngũ Độc, nói:
“Ngũ lão tiền bối”. Ngũ Độc nhếch mép cười, cũng không trả lễ.
Phong Thu nhìn quái nhân mặt mũi âm dương, nói:
“Bốn mươi năm trước hai vị Thủy, Ngũ đã tuyệt tích giang hồ, không hỏi chuyện thị phi võ lâm, vùi đầu ở Bắc Cực Băng Thiên Tuyết Địa, luyện Hàn Âm Thần Công ba mươi năm, mấy tháng nay vừa mới thành công, rời khỏi Bắc Cực, quay trở về Trung Nguyên”. Lão vuốt râu cười lớn rồi nói:
“Giờ đây cao thủ trong võ lâm, kẻ có thể đấu được một đòn với hai người này, chỉ e khó tìm được”.
Thủy Hàn, Ngũ Độc im lặng không nói, tựa như lời của Phong Thu không hề có chút khen ngợị
Phong Thu chỉ về phía quái nhân mặt mũi âm dương, nói:
“Vị này, chắc là hiền sư điệp đã nghe qua, chính là đệ nhất cao thủ ám khí trong chốn lục lâm chúng ta, Độc Hỏa Thành Toàn”.
Hồ Bách Linh lại vái dài một cái, nói:
“Thành lão tiền bối”.
Thành Toàn hình như rất có thiện cảm với Hồ Bách Linh, hơi cúi người, trả lại một lễ.
Phong Thu bưng chén rượu trên bàn cười nói:
“Các vị trước tiên hãy uống cạn một chén, để cho tiểu đệ tỏ chút lòng tương kính.
Thủy Hàn, Ngũ Độc, Thành Toàn, Hồ Bách Linh mỗi người bưng chén người rượu trước mặt uống cạn.
Uống xong chén rượu, Quỷ Lão Thủy Hàn tỏ vẻ trầm ngâm, nói:
“Phong huynh có chí đại phá Thiếu Lâm, Võ Đang, hình như không cần phải đông người, nhọc lòng đề ra kế sách, chỉ cần bốn người chúng ta đến Thiếu Lâm để hỏi tội bọn chúng thì đã đủ, cần gì phải chạy đông chạy tây, nhờ người này người nọ giúp đỡ, theo ý của tại hạ, chúng ta uống xong bữa rượu này, lập tức đến núi Thiếu Thất, tìm bọn hòa thượng đầu não giết quách cho xong …”.
Phong Thu mỉm cười nói:
“Hàng trăm năm nay, Thiếu Lâm, Võ Đang luôn hùng bá giang hồ, người trong chốn lục lâm sớm đã khuất phục dưới trướng của hai phái này, trừ phi đụng tới sự sinh tử, nếu không sẽ không chịu xung đột chính diện với Thiếu Lâm, Võ Đang, nếu như kêu gọi đồng đạo lục lâm chống lại Thiếu Lâm, Võ Đang, thì phải tiêu diệt những kẻ quan trọng của hai phái này …”.
Lão ta ngừng một lát rồi lại nói:
“Huynh đệ nếu như không có ý muốn tiêu diệt những kẻ quan trọng của hai phái này, cũng không dám làm phiền các vị”.
Quỷ Lão Thủy Hàn đột nhiên vui mừng, cười nói:
“Phong huynh coi trọng huynh đệ và Ngũ huynh như vậy, thật khiến cho huynh đệ cảm kích, không biết Phong huynh chuẩn bị khi nào thì ra taỷ”.
Phong Thu vuốt râu mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hồ Bách Linh, nói:
“Chuyện này phải mong hiền sư điệp tha lỗi cho lão phu, đã tự tiện mượn danh của ngươi, phát thiệp mời các nhân vật đứng đầu trong hai phái này”.
Hồ Bách Linh sững người, nhủ thầm:
“Chả trách nào người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang lần lượt kéo đến Mê Tông Cốc, té ra là ở trong đó có ẩn tình …”.
Trong lòng tuy rất không vui vì hành động của Phong Thu, nhưng miệng lại mỉm cười mà đáp rằng:
“Sư thúc mượn danh của đệ tử, phát thiệp mời hai phái này, đệ tử cảm thấy rất vinh hạnh”.
Phong Thu vuốt râu cười lớn, nói:
“Ta vốn muốn mượn Mê Tông Cốc của ngươi mở đại hội anh hùng vào ngày mùng bảy tháng bảy, định treo đầu mấu nhân vật chủ chốt trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang lên để hù dọa quần hùng.
Nào ngờ ngàn tính nhưng có một sai, ngươi đã đích thân đưa sư đệ của ngươi đến đây, cho nên khó giữ bí mật với ngươi nữa”.
Hồ Bách Linh trong lòng đang muốn biết Phong Thu sẽ đối phó thế nào với Thiếu Lâm, Võ Đang lập tức nói:
“Nếu như sư thúc có chỗ muốn dùng đệ tử, đệ tử lập tức sẽ trở về Mê Tông Cốc trước, chọn các cao thủ trong số thuộc hạ để chờ đợi sai khiến”.
Phong Thu vuốt râu cười, nói:
“Hiện nay thì không cần, ta đã sớm có chuẩn bị, chỉ cần người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang vào trong cạm bẩy của ta, coi như đã thành công được một nửa”.
Hồ Bách Linh hơi mỉm cười, nói:
“Hình như sư thúc đã sắp xếp nhân thủ ở phía ngoài Mê Tông Cốc?”.
Phong Thu nói:
“Không sai, ta đã bỏ ra ba tháng để bố trí thiên la địa võng, tuy chưa chắc có thể một mẻ quét sạch cao thủ của hai phái, nhưng người lọt lưới cũng khó thoát được Hàn Âm Thần Công của hai vị Ngũ, Thủy này”.
Nói xong thì cười lớn, mặt rất vui mừng.
Hồ Bách Linh thầm kinh hãi, chàng tuy chưa nghe Phong Thu nói ra sẽ dùng cách gì để quét sạch cao thủ hai phái, nhưng nghĩ chắc đây cũng là kế cực kỳ độc địa, nếu như người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang không biết âm mưu này, sa vào trong quỷ kế của Phong Thu, chính nghĩa trong giang hồ sẽ lập tức lung laỵ
Chàng trong lòng tuy rất kinh hãi, nhưng vẻ mặt thì vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười, nói:
“Nếu như quét sạch được cao thủ chủ chất trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, các nhân vật trong chốn lục lâm chúng ta mới có thể ngóc đầu lên được, nhưng người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, võ công không phải là hạng bình thường, nào phải …”.
Phong Thu vuốt râu cười lớn, nói:
“Chuyện này ngươi hãy yên tâm, trừ phi chúng không sa vào cạm bẫy của ta, chỉ cần đặt chân vào thì dù cho đó có là mình đồng da sắt cũng khó chạy thoát”.
Hồ Bách Linh thản nhiên nói:
“Không biết sư thúc dùng cách gì có thể quét sạch cao thủ hai phái nàỷ”.
Phong Thu đột nhiên trừng hai mắt, ánh mắt như điện, nhìn thẳng vào mặt Hồ Bách Linh, lạnh lùng nói:
“Dùng phương pháp gì, tạm thời không thể tiết lộ”.
Ngừng một lát rồi lại nói:
“Hồ hiền điệp dùng xong bữa cơm này, mời lập tức quay về Mê Tông Cốc, điều cao thủ trong cốc ra bên ngoài để chờ lệnh”.
Hồ Bách Linh trong lòng biết y sắp ra tay, nếu như không kịp thời thông báo cho người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, hai phái này có lẽ sẽ bị Phong Thu chôn vùị
Yù nghĩ ấy lướt qua, thế rồi đứng dậy nói:
“Đệ tử lập tức quay về”.
Phong Thu nói:
“Hiền sư điệp không cần quá gấp, các nhân vật chủ chốt của hai phái này hiện giờ vẫn chưa vào trong núi, dùng xong bữa cơm thì về cũng chẳng muộn”.
Hồ Bách Linh trong lòng rất nôn nóng, nhưng biết Phong Thu tính tình đa nghi, chỉ đành ngồi xuống trở lạị
Trong lòng thì nhủ thầm:
“Âm mưu lần này của sư thúc, không biết đã dùng bao nhiêu tâm cơ, đã phí mất bao nhiêu thời gian, cả hành động của các nhân vật chủ chốt trong hai phái cũng bị lão giám thị”.
Chỉ nghe Phong Thu ha ha cừơi lớn một hồi rồi nói:
“Người trong võ lâm chúng ta, tuy nói đến phải tỉ thí võ công cao thấp, nhưng cơ trí so với võ công thì quan trọng hơn, cao thủ trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang nhiều như mây, trong chớp mắt, có thể tiêu diệt hết đai bộ phận cao thủ tinh nhuệ trong hai phái này …”.
Hồ Bách Linh nghĩ ra một ý, nói:
“Trên thiệp mời chỉ có tên tiểu điệp, chỉ e rằng hai phái không chịu đưa ra hết cao thủ, lúc ấy tâm huyết của sư thúc sẽ hao phí!”.
Phong Thu nói:
“Hiền sư điệp nghĩ không sai, nếu như chỉ có tên của một mình ngươi, cao thủ của hai phái này sẽ không chịu xuất đầu lộ diện, ta không giấu nữa, tên của lão phu cũng có trong thiệp mời”.
Hồ Bách Linh mỉm cười, nói:
“Sư thúc tính toán thật chu đáo, đệ tử khó bì kịp”.
Trong lòng thì thầm kinh hãi, nói:
“Hay cho một lão già tính tóan sâu xa, xem ra người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang khó thóat khỏi kiếp số này”.
Chỉ nghe Phong Thu lại cười khà khà nói:
“Người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang rất coi trọng chuyện này, phái hết tất cả các cao thủ để đối phó, đại khái chúng cũng chuẩn bị trong cuộc chiến này, tiêu diệt hết cao thủ trong lục lâm chúng ta cho nên bố trí cũng rất nghiêm cẩn, số người đi dự đại hội cũng đông, có thể nói tất cả các nhân vật tinh nhuệ của hai phái này đều tham gia vào cuộc chiến, cả hai bên đều có lòng không đợi trời chung, chuyện thành bại sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tình thế trên giang hồ sau này …”.
Hồ Bách Linh cười lớn nói:
“Đâu chỉ ảnh hưởng rất lớn, nếu như trận này có thể tiêu diệt hết cao thủ của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, các môn phái tự xưng là danh môn chính phái trên giang hồ e rằng từ đây khó ngóc đầu lên nổi nữa”.
Phong Thu xoay mặt nhìn Hồ Bách Linh nói:
“Nếu như trong cuộc chiến này chúng ta không may bại trong tay của Thiếu Lâm, Võ Đang, trong vòng ba mươi năm, lục lâm chúng ta khó mà khôi phục lại nguyên khí”.
Hồ Bách Linh đứng dậy cười:
“Cuộc chiến này rất hệ trọng, đệ tử không có lòng dùng cơm nữa, xin quay về trước, gọi tất cả các thuộc hạ …”.
Phong Thu cười nói:
“Nếu đã thế, hiền sư điệp cứ quay về trước”.
Hồ Bách Linh ôm quyền vái một cái, rời khỏi chỗ ngồi, bước về phía trước.
Phong Thu đột nhiên cao giọng kêu:
“Hiền sư điệp hãy chậm một bước …”.
Hồ Bách Linh quay người lại, lại vái một cái, nói:
“Sư thúc có gì căn dặn?”.
Phong Thu cười nói:
“Hiền sư điệp một mình về cốc, nếu có chuyện gì xảy ra chỉ e khó đối phó, hãy kêu vị tiểu sư đệ này đi cùng ngươi!”.
Hồ Bách Linh hơi trầm ngâm, nói:
“Đệ tử rất vui mừng có tiểu sư đệ đi cùng …”.
Phong Thu không đợi chàng nói tiếp, vuốt râu cười, quay qua nói với tên đạo đồng:
“Hãy đi theo Hồ sư huynh của ngươi đến Mê Tông Cốc một chuyến!”.
Đạo đồng mỉm cười, cũng không đáp.
Hồ Bách Linh biết Phong Thu phái đồng tử này đi theo mình để giám sát, thế rồi mới cung tay nói với đồng tử ấy:
“Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi!”.
Đồng tử ăn mặc theo kiểu đại sĩ lại mỉm cười, gật đầu đi trước dẫn đường cho Hồ Bách Linh.
Hai người ra khỏi thạch động, vượt qua sơn cốc đầy cỏ dại, đi thẳng về phía Mê Tông Cốc.
Hồ Bách Linh ngầm gia tăng tốc độ.
Tà áo của đồng tử ấy phấp phới, rõ ràng là vẫn theo sát phía sau Hồ Bách Linh.
Hồ Bách Linh thầm nhíu mày, đẩy ra bảy thành công lực, bước chân nhanh như baỵ
Chàng vốn nghĩ tên đồng tử này khó đuổi theo kịp, đi được một đoạn quay đầu lại nhìn. Nào ngờ sự xảy ra ngoài ý, tên đồng tử này vẫn đi sát theo sau, mà bước chân thì rất nhẹ nhàng, không hề có cảm giác mất sức.
Hồ Bách Linh thầm kinh, bước chậm lại, quay mặt về phía đồng tử, cười:
“Tiểu sư đệ năm nay bao nhiêu tuổỉ”.
Đồng tử ấy đáp:
“Mười lăm tuổi”. Nói xong thì lại cườị
Hồ Bách Linh nói:
“Tiểu sư đệ mười lăm tuổi mà có công lực như thế, tương lai sau này thật khó đoán”.
Đồng tử ấy lắc đầu rồi lại mỉm cườị
Hồ Bách Linh nhủ thầm:
“Đứa trẻ này sao không thích nói chuyện?” rồi lại hỏi dấn tới một câu nữa:
“Đệ đã theo Phong sư thúc học nghệ được bao nhiêu năm?”.
Đồng tử ấy vẫn không trả lời, giơ hai ngón tay rạ
Hồ Bách Linh nói:
“Hai năm?”.
Đồng tử ấy gật đầu cười, vẫn không lên tiếng.
Hồ Bách Linh giật mình, thầm nhủ:
“Nếu như y không nói dối, trong thời gian hai năm làm sao có thể học được công phu như thế?” chỉ thấy trong lòng rất nghi ngờ không thể giải được, trầm ngâm một lúc lâu rồi lại hỏi:
“Nói như thế, tiểu sư đệ đã biết võ công rối mới theo sư thúc?”.
Đồng tử ấy hình như có vẻ khó chịu, hơi gật đầu, đột nhiên phóng nhanh về phía trước.
Trong chớp mắt đã cách xa Hồ Bách Linh hơn một trượng.
Khinh công tuyệt thế này khiến cho Hồ Bách Linh kinh hãi, thế rồi mới gia tăng kình lực, phóng nhanh về phía trước.
Hai người thi thố cước trình với nhau trong khoảng rừng núi hoang xơ.
Hồ Bách Linh dốc toàn lực phóng về phía trước nhanh như điện chớp, trong khoảnh khắc đã chạy được hơn hai mươi dặm, thế mà vẫn không đuổi kịp theo đồng tử ấỵ
Đang chạy thì đột nhiên nghe tiếng quát:
“Đứng lại”. Ánh sáng lóe lên, một đạo nhân tay cầm trường kiếm phóng vọt ra giữa đường, chặn hai người lạị
Đồng tử ấy mỉm cười, tay trái từ trước ngực đẩy ra, tay phải thò ra phía sau rút thanh kiếm trên vaị
Động tác của y nhanh nhẹn vô cùng, đạo nhân ấy tránh được chưởng chưa kịp trả đòn thì thanh bảo kiếm của y đã đâm vào bụng dưới của đạo nhân.
Đạo nhân ấy đại khái thấy y mặc y phục của đại sĩ, sợ rằng đả thương người cùng phe, bất giác hỏi:
“Ngươi là …”.
Kiếm thế của đồng tử ấy đột nhiên thay đổi, đánh ra một chiêu quỷ dị tuyệt luân, đạo nhân ấy chưa nói xong một câu, thanh bảo kiếm đã tới phía trước ngực, trong lúc lung túng đã dưa kiếm ra đỡ.
Kiếm thế của đồng tử đánh ra đột nhiên xéo qua một bên, ánh sáng lấp lánh, tay phải cầm kiếm của đạo nhân đứt lìạ
Hồ Bách Linh thầm kinh quát lên một tiếng:
“Kiếm pháp thật hiểm hóc …”.
Lời khen chưa dứt, kiếm thế của đồng tử ấy đột nhiên quét ngược trở lại, chỉ nghe hự một tiếng, đạo nhân ấy bị chém ngang eo thành hai đoạn.
Hồ Bách Linh kinh ngạc thở dài một tiếng, nói:
“Kiếm pháp của tiểu sư đệ hiểm hóc vô cùng, ngu huynh ra giang hồ mấy mươi năm mà lần đầu tiên mới thấy được”.
Đạo đồng ấy thì hững hờ mỉm cười, lau vết máu trên kiếm lên xác của nạn nhân, rồi lại co chân phóng về phía trước, tựa như không hề nghe lời khen của Hồ Bách Linh.
Hồ Bách Linh đột nhiên cảm thấy, vị tiểu sư đệ hay mỉm cười này là một nhân vật đáng sợ lạ thường, lòng dạ độc ác, võ công lại không thể lường được, nếu như y trung thành với Phong Thu, thì quả thực là một kẻ kình địch, cho nên trước tiên cần phải tìm cách trừ khử ỵ
Yù nghĩ ấy lướt qua, sát cơ đột nhiên nổi lên.
Thế rồi mới gia tăng kình lực, phóng ra như một mũi tên, sau khi vọt người hai cái thì đã đuổi theo tới sau lưng đồng tử ấỵ
Đang định giơ chưởng hạ thủ, đồng tử ấy đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại, cười mà nói rằng:
“Lúc nãy đạo nhân ấy là aỉ”.
Hồ Bách Linh trầm chân khí đứng lại, giả vờ tỉnh như không mà đáp rằng:
“Đệ tử dưới trướng của phái Võ Đang”.
Đồng tử ấy cười lộ hàm răng trắng ngà, nói:
“Đệ thường nghe người ta nói, phái Võ Đang tự xưng là lãnh tụ của kiếm thuật và công phu nội gia, sao lại không giống như thế?”.
Nói xong, không đợi Hồ Bách Linh trả lời, lập tức xoay người phóng về phía trước.
Người này môi đỏ răng trắng, mặt mũi thanh tú như là nữ tử, nhưng tâm địa lại độc ác, võ công lại cao không thể lường, Hồ Bách Linh vốn là người hiểu biết rõ ràng, nhưng cũng không biết được lai lịch của đồng tử này, chỉ cảm giác trong sự hiền hòa của y có ẩn chứa sự âm hiểm không gì bì được.
Hai người lại phóng về phía trước bốn năm dặm nữa, đến một chân núi, chĩ nghe một tiếng:
“A di đà Phật!” hai nhà sư người mặc áo bào màu xám, tay cầm thiền trượng đứng ra chặn đường.
Đồng tử ấy quay đầu mỉm cười, hỏi:
“Hai nhà sư này có phải là người của phái Thiếu Lâm hay không?”.
Hồ Bách Linh nói:
“Không sai”.
Đồng tử ấy đưa tay rút ra thanh trường kiếm, không lên tiếng, giơ kiếm đâm thẳng về phía nhà sư bên tay tráị
Hai nhà sư thấy y vừa chạm mặt đã ra tay, không khỏi sửng sốt, nhà sư bên trái cầm thiền trượng đẩy xéo ra một chiêu “Lan giang tiệp đấu”, đánh bạt kiếm ra, nói:
“Ngươi không phải là địch thủ của bần tăng, hãy mau lui xuống!”.
Đạo đồng ấy nhe răng cười, đột nhiên đâm tới ba kiếm.
Ba kiếm này liên tục, nhanh chóng, hiểm hóc, trong nhất thời khiến cho nhà sư bên tay trái lung túng, thối lùi ra phía saụ
Hồ Bách Linh sự y ra tay đả thương nhà sư Thiếu Lâm, vội vàng tung mình vọt lên, trầm giọng quát:
“Tiểu sư đệ mau lui, cứ để hai nhà sư này cho ta ứng phó”.
Đồng tử không quay đầu lại mà dịu dàng nói rằng:
“Trước tiên đệ sẽ giết một tên, để lại một tên cho huynh!” rồi kiếm thế trong tay gấp gáp tấn công tớị
Nhà sư bên tay trái bị mấy kiếm của y tấn công, hầu như bị thương dưới tay của y, nào dám xơ ý nữa, thấy y lại xông tới thì lập tức múa cây thiền trượng chặn kiếm lại rồi trả đòn.
Hai người này lập tức triển khai một cuộc ác chiến hung mãnh.
Chỉ thấy kiếm quang bay tròn, thiền trựơng giức gió, trong khoảnh khắc, đã đấu với nhau mười mấy hiệp.
Hồ Bách Linh thấy hòa thượng Thiếu Lâm này, tay cầm thiền trượng có công có thủ, trong nhất thời vẫn chưa thất bại, cho nên mới yên tâm, mở to mắt nhìn cuộc đấu của hai người, định từ trong kiếm lộ của đồng tử này để tìm hiểu lai lịch của ỵ
Lại đấu với nhau bốn năm hiệp nữa, kiếm thế của đồng tử ấy đột nhiên thay đổi, kiếm chiêu trong tay linh hoạt nhẹ nhàng, đánh ra bốn năm kiếm đã dồn hòa thượng kia đến chỗ nguy hiểm.
Nhà sư bên tay phải đứng yên mà nhìn, nhưng thấy đồng bạn rơi vào nguy hiểm, thì múa thiền trượng ra tay giúp đỡ.
Đồng tử ấy đột nhiên cười ha ha, cao giọng nói:
“Hồ sư huynh, hai người bọn họ liên thủ đánh một mình đệ, đừng trách đệ không để dành cho huynh!” kiếm thế đột nhiên thay đổi, thế công đột nhiên trở nên mạnh mẽ, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh, kiếm khí xông lên trời, trong khoảnh khắc, hai nhà sư đã bị nhốt vào trong màn kiếm.
Đứa trẻ này tựa như có ý dụ hòa thượng đang đứng nhìn lao vào trợ chiến, cho nên đánh lòng vòng với hòa thượng kia được mười mấy hiệp thì mới đột nhiên tấn công, buộc cho nhà sư đang đứng nhìn đành trước ra tay giúp đỡ.
Sau khi hai nhà sư ra tay liên thủ, y đột nhiên thay đổi kiếm thế, nhốt hai nhà sư vào trong màn kiếm trùng trùng.
Hồ Bách Linh thấy hai nhà sư đã lâm vào nguy hiểm, trong lòng kinh hãi lắm, cao giọng kêu:
“Tiểu sư đệ …” hai chữ ấy vừa thoát ra miệng, đột nhiên nghe một tiếng rú thảm thiết.
Trong màn kiếm, đột nhiên bắn ra một tia máụ
Một cái đầu trọc lóc bay ra đến bảy tám thước bay long lóc vào bụi cỏ.
Đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng thánh thót như nữ tử:
“Hồ sư huynh, đừng lo cho đệ, đệ đã giết được một tên, còn một tên đỡ không được năm kiếm của đệ …” nói chưa xong đột nhiên lại một tiếng rú thảm thiết truyền đến, nhà sư còn lại đã bị trúng một kiếm của đồng tử xuyên từ trước ngực ra đến sau lưng.
Đồng tử ấy rút kiếm, nhảy vọt sang một bên, một luồng máu tươi phun rạ
Trong khoảnh khắc đã ra tay giết liền hai cao thủ Thiếu Lâm, một người thì đứt đầu, một người thì bị xuyên thủng ngực.
Thân thủ như thế trong võ lâm có mấy người bì kịp.
Hồ Bách Linh nhìn hai cái xác nằm bên nhau, buồn bã thở dài, chậm rãi bước về phía đồng tử ấy, nói:
“Tiểu sư đệ võ công thâm hậu, kiếm pháp tinh kỳ, quả thực là cao thủ hiếm thấy trong đời của tiểu huynh”.
Đồng tử ấy mỉm cười, mặt lạnh nhạt, lao vết máu trên kiếm lên hai cái xác, nói:
“Hồ sư huynh là minh chủ lục lâm trong thiên hạ, võ công tất nhiên sẽ cao hơn đệ, đợi giết xong người của phái Thiếu Lâm, Võ Đang, tiểu đệ sẽ lãnh giáo mấy chiêu kiếm pháp của Hồ sư huynh”.
Hồ Bách Linh mỉm cười:
“Không cần bì nữa, tiểu huynh quyết không thể là địch thủ …”.
Chàng ngừng một lát rồi lại nói:
“Kiếm thuật của sư đệ có phải học từ Phong Thu sư thúc hay không?”.
Đồng tử ấy hơi nhíu mày, nói:
“Không phải”.
Hồ Bách Linh thấy y không chịu nói ra lai lịch thân phận của mình, không hỏi nhiều nữa, đổi sang chuyện khác:
“Tiểu sư đệ trước nay ăn mặc theo kiểu đại sĩ, chắc là đệ tử của Tam Thanh, không biết pháp hiệu là gì?”.
Đạo đồng ấy do dự một hồi, nói:
“Đệ từ nhỏ đã mặc y phục đại sĩ, mặc quen rồi nên không muốn cởi ra mà thôi, không phải là đệ tử dưới cửa Tam Thanh, cũng chẳng có pháp hiệu gì”.
Hồ Bách Linh nói:
“Nói như thế tiểu sư đệ vẫn dùng họ tên của tục gia, không biết xưng hô thế nàỏ”.
Đồng tử ấy hơi thở dài, nói:
“Sư huynh cứ hỏi nhiều như thế, thật khiến cho người ta cảm thấy phiền phức, từ nhỏ đệ đã được sư phụ đưa vào chốn núi rừng nuôi lớn, nào có tên họ gì?” y cúi đầu suy nghĩ một hồi, lại nói:
“Hình như đệ họ Mạch, sư phụ thường gọi đệ là Tiểu Minh, đại khái gọi là Mạch Tiểu Minh!”.
Hồ Bách Linh nói:
“Tiểu sư đệ có phải đã được Phong sư thúc đưa vào trong chốn núi rừng hay không?”.
Mạch Tiểu Minh trừng hai mắt, rõ ràng rất bực bội, nói:
“Hồ sư huynh cứ hỏi xuất thân của đệ, không biết có dụng ý gì?”.
Hồ Bách Linh không ngờ y hỏi thẳng ra như thế, trong nhất thời không tìm ra được lời đáp cho thích hợp, không khỏi sững người, trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Tiểu huynh chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi, không có lòng nào khác”. Rồi phóng về phía trước.
Mạch Tiểu Minh đuổi theo sau, đã chạy được sáu bảy dặm đường.
Hồ Bách Linh toàn lực phóng nhanh, người như tên bắn nhưng Mạch Tiểu Minh vẫn đi sát theo saụ Trên đường cũng không có trở ngại gì, đi khoảng nửa canh giờ thì đã đến phía ngoài của Mê Tông Cốc.
Chỉ thấy mấy mươi đại hán mặc kình trang tay cầm binh khí đứng thủ ở bên ngoài cốc.
Những người này vừa thấy Hồ Bách Linh đã ôm quyền làm lễ, cao giọng kêu minh chủ.
Mạch Tiểu Minh mỉm cười, hỏi:
“Hồ sư huynh, đây có phải là thuộc hạ của huynh không?”.
Vừa hỏi, vừa ngẩng đầu nhìn quần hào dò xét, thấy ai nấy đều cung kính đối với Hồ Bách Linh, không khỏi khen rằng:
“Ồ! Trở thành minh chủ lục lâm té ra là oai như thế, chả trách nào ai cũng muốn dành cái chức minh chủ này”.
Hồ Bách Linh vừa thấy tình thế, đã biết trong cốc xảy ra chuyện lớn, không khỏi nhíu mày, nói:
“Chung Nhất Hào quay về chưả”.
Một giọng nói ồm ồm vang lên:
“Chung phó minh chủ vừa mới quay về, đã vào trong cốc”.
Hồ Bách Linh nói:
“Có ai đến không?”.
Người ấy đáp:
“Tử Dương đạo trưởng của phái Võ Đang, đích thân dắt theo tám đệ tử đến bái phỏng, nhưng biết minh chủ không có ở trong cốc, đã để lại thư rồi đi”.
Người ấy lấy ra một phong thư, dâng lên.
Hồ Bách Linh hơi trầm tư, mở thư, trong thư đề rằng:
“Đã nhận được thư mời, bần đạo ở Vạn Nguyệt Hiệp chờ đại giá của minh chủ”, ở phía dưới không hề đề tên.
Mạch Tiểu Minh có vể rất ngây thơ, cũng chẳng kiêng dè gì, Hồ Bách Linh mở thư ra xem, y cũng ghé đầu ngó qua, Hồ Bách Linh xem xong đang cúi đầu trầm tư, Mạch Tiểu Minh ha ha cười lớn nói:
“Hồ sư huynh, Vạn Nguyệt Hiệp là nơi nào, chúng ta hãy đi xem thử!”.
Hồ Bách Linh định trả lời, đột nhiên nghe giọng nói thanh thoát từ xa truyền vào trong tai:
“Đại ca, huynh đi đâu thế?”.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cốc Hàn Hương chạy tới, phía sau nàng là Miêu Tố Lan và Chung Nhất Hào, trong khoảnh khắc đã đến bên cạnh Hồ Bách Linh.
Trên mặt nàng rõ ràng hiện lên nét mệt mỏi, hình như suốt đêm không ngủ.
Hồ Bách Linh nhìn thấy ái thê như thế, không khỏi sinh lòng thương tiếc, mỉm cười nói:
“Hình như muội rất mệt?”.
Cốc Hàn Hương nhoẻn miệng cười, nói:
“Muội suốt đêm qua không ngủ, chờ đến trời sáng mà vẫn không thấy đại ca quay về”.
Trong lời nói có chút hờn trách.
Hồ Bách Linh nói:
“Huynh có việc phải ra ngoài”.
Cốc Hàn Hương không nói nữa, nhắm hờ đôi mắt, thở dài một tiếng, chậm rãi bước tới, dựa vào người của chàng.
Mạch Tiểu Minh nhìn Cốc Hàn Hương, hỏi:
“Hồ sư huynh, nữ nhân này là thê tử của huynh?”.
Cách hỏi thẳng thừng ấy khiến Hồ Bách Linh sững ra, chỉ mỉm cười, gật đầụ
Mạch Tiểu Minh chép miệng, nói:
“Tỷ rất đẹp!”.
Cốc Hàn Hương chậm rãi đưa mắt nhìn y, hỏi:
“Đệ quen biết đại ca của tả”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Y là sư huynh của đệ, đệ đương nhiên là biết …”.
Cốc Hàn Hương kêu ừ một tiếng, chưa đáp lại, Mạch Tiểu Minh lại nói:
“Song, đệ và Hồ sư huynh mới quen biết hôm qua, trước kia thì không biết”.
Y hình như cảm thấy không nên giấu diếm Cốc Hàn Hương, cho nên thêm vào hai câu nữạ
Hồ Bách Linh mỉm cười, quay đầu lại hỏi Chung Nhất Hào:
“Chuyến đi này của Chung huynh như thế nàỏ”.
Chung Nhất Hào ôm quyền, nói:
“Thuộc hạ đã gặp Tử Dương đạo trưởng và Thiên Thanh đại sư ở Chung Giám viện của phái Thiếu Lâm.
Hồ Bách Linh vội vàng hỏi:
“Bọn họ nói gì?” đột nhiên nghĩ đến Mạch Tiểu Minh đang giám sát mình, vội vàng nói:
“Tử Dương đạo trưởng đã đến Mê Tông Cốc chúng ta”.
Chung Nhất Hào trong nhất thời, không hiểu được hàm ý trong câu nói của Hồ Bách Linh, nói:
“Thiên Thanh đại sư đã căn dặn thuộc hạ …”.
Hồ Bách Linh nhíu mày nói tiếp:
“Ta đã nhận được thư hàm của Tử Dương, hẹn gặp mặt trong Vạn Nguyệt Hiệp!”.
Chung Nhất Hào rốt cuộc là người già dặn, thấy vẻ mặt của Hồ Bách Linh như thế thì đã biết rằng chàng không muốn mình nói ra sự việc, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Người của phái Võ Đang rất kích động, minh chủ không nên một mình vào chỗ hiểm nguy”.
Mạch Tiểu Minh đột nhiên chen vào nói:
“Đừng lo, có ta đi cùng với Hồ sư huynh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Người này tuy tuổi còn trẻ, nhưng khẩu khí lại rất lớn, Hồ Bách Linh biết y người mang tuyệt kỹ, cũng không nói gì, Chung Nhất Hào nghe thế thì có chút bực mình, cười nhạt, nói:
“Tiểu huynh đệ có khẩu khí thật lớn …” đột nhiên nghĩ đến y gọi Hồ sư huynh, chỉ e là đồng môn sư huynh đệ của Hồ Bách Linh, không tiện nói ra lời khó nghe, thế rồi im lặng.
Mạch Tiểu Minh mỉm cười, nói:
“Ngươi là thuộc hạ của Hồ sư huynh, ta giết ngươi, chỉ e sư huynh không vui, nhưng nếu ngươi không tin võ công ta cao hơn ngươi, chúng ta hãy cá cược!”.
Chung Nhất Hào lạnh lùng nói:
“Hừ, tuổi còn trẻ mà nói chuyện không biết lễ phép, ngươi muốn cá cược thế nàỏ”.
Mạch Tiểu Minh mỉm cười:
“Phương pháp cá cược rất đơn giản, lát nữa chúng ta gặp người của phái Võ Đang hoặc Thiếu Lâm, cùng ra tay, xem thử ai giết được nhiều người hơn thì người ấy thắng”.
Chung Nhất Hào nghe y nói khẩu khí lớn như thế, không khỏi đại nộ, đang định tìm lời để mỉa mai, đột nhiên cảm thấy đối phương chẳng qua chỉ là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, nếu như mình tính toán với nó, e rằng mất thân phận, thế rồi quay đầu đi, tỏ vẻ lạnh lùng.
Khi quay đầu thì thấy hai hàng người đang đi thẳng về phía Mê Tông Cốc.
Đột nhiên, nghe thấy tiếng vù vù truyền tớị
Hồ Bách Linh đã biết đó là ống tiêu mà Trương Kính An ném lên để truyền tin, vừa nghe, lập tức có thể phân biệt được.
Mạch Tiểu Minh mỉm cười nói:
“Đại sư huynh, sư phụ sai người đến tìm huynh!”.
Hồ Bách Linh kêu ừ một tiếng, chưa kịp trả lời, Chung Nhất Hào đã nói:
“Người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đã đến”.
Thì ra hai hàng người từ xa ấy đang phóng tớị
Hồ Bách Linh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một hàng là hòa thượng vai vác thiền trượng, còn một hàng là đạo nhân người mang theo kiếm, đang phóng nhanh tớị
Đột nhiên ở phía sau tảng đá vang lên giọng nói quen thuộc:
“Hồ sư huynh, gia sư phái tiểu đệ đến đây có việc thương lượng”. Nói xong, người đã đến sát bên cạnh Hồ Bách Linh.
Hồ Bách Linh hơi trầm ngâm, phất tay nói với quần hào:
“Các ngươi hãy tạm thời lui ra …”.
Quần hào lui hết, chỉ còn Cốc Hàn Hương vẫn đứng bên cạnh Hồ Bách Linh.
Trương Kính An nhìn thấy Cốc Hàn Hương thì nói:
“Vị này là …”.
Hồ Bách Linh nói:
“Nàng chính là sư tẩu của đệ, dù có chuyện hệ trọng thế nào, ta cũng chưa bao giờ giấu nàng, có lời thì hãy nói ra”.
Trương Kính An nhìn thấy người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đang kéo tới, còn cách khoảng một dặm, hạ giọng nói:
“Gia sư chỉ cần sư huynh dắt người của Thiếu Lâm, Võ Đang đến Lạc Nhạn Cốc cách Mê Tông Cốc này khoảng ba dặm là được”.
Hồ Bách Linh nói:
“Lạc Nhạn Cốc tuy hiểm trở, nhưng phía sau vẫn có đường đi”.
Trương Kính An nói:
“Gia sư căn dặn như thế chắc là đã sớm có chuẩn bị, sư huynh cứ nói là gia sư đang đợi cao thủ của hai phái ở Lạc Nhạn Cốc …”.
Y quay mặt lại nhìn người của phái Võ Đang, Thiếu Lâm đang kéo đến gần, nói:
“Gia sư đang đợi sư huynh trả lời, tiểu đệ …”.
Hồ Bách Linh nói tiếp:
“Sư đệ hãy về báo lại với sư thúc rằng tiểu huynh tuân lệnh”.
Trương Kính An ôm quyền vái một cái, xoay người bước đị
Hồ Bách Linh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có khoảng trên dưới bốn năm chục nhà sư Thiếu Lâm, phái Võ Đang thì có thêm hai mươi ngườị
Chung Nhất Hào đưa tay phất một cái, hạ giọng nói:
“Chúng ta xông lên bảo vệ cho minh chủ”.
Quần hào dạ lang một tiếng, nhất tề phóng lên, đứng hai bên Hồ Bách Linh.
Chỉ nghe tiếng Phật hiệu vang vọng, một nhà sư tuổi trên dưới năm mươi, tay cầm thiền trượng, bước ra, nói:
“Các vị thí chủ, lão tăng hữu lễ”.
Hồ Bách Linh nói:
“Lão thiền sư có gì chỉ giáỏ”.
Nhà sư già mỉm cười nói:
“Nếu như lão tăng mắt không hoa, thí chủ đây chắc là Hồ minh chủ”.
Hồ Bách Linh nói:
“Tại hạ chính là Hồ Bách Linh, lão thiền sư có gì dạy bảo, xin hãy cứ nói”.
Nhà sư ấy cười nói:
“Hồ minh chủ đưa thư mời tệ phái và phái Võ Đang đến đây, không biết có gì thương lượng?”.
Hồ Bách Linh trầm ngâm một lát, nheo mắt nhìn Mạch Tiểu Minh nói:
“Lão thiền sư đã từng nhận được thư mời của tại hạ saỏ”.
Nhà sư ấy hơi ngạc nhiên, nhủ thầm:
“Chính y đã đề tên trên thiệp mời, chả lẽ mình nhớ lầm?” chỉ nghĩ rằng chàng có ý đùa cợt, không khỏi có chút bực mình, nghiêm mặt, giọng trang nghiêm nói:
“Người suất gia lâu nay không nói dối, ngài đường đường là minh chủ chí tôn, chả lẽ có người mạo danh phát thiệp mờỉ”.
Bởi vì thiệp mời tuy có tên của Hồ Bách Linh, nhưng là Phong Thu mượn danh mà phát, cho nên trong thư viết gì chàng không hề biết, trong lòng cũng muốn lấy xem thử, nhưng nghe lời nói của vị hòa thượng này, biết y trong lòng đã hiểu lầm, thế rồi mới nói:
“Không biết lão thiền sư pháp hiệu là gì? Phương trựơng chưởng môn của quý phái có đến hay không?”.
Hòa thượng ấy chắp tay trước ngực, lạnh lùng nói:
“Bần tăng Thiên Nghĩa, phương trượng của tệ phái sẽ đến đây sau, Hồ minh chủ có lời gì nói với lão nạp cũng như thế”.
Hồ Bách Linh ôm quyền nói:
“Ngưỡng mộ đã lâu, yến hội trong Mê Tông Cốc sẽ cử hành ở Lạc Nhạn Cốc cách đây mấy dặm …”.
Thiên Nghĩa đại sư hình như nghi ngờ đối với chuyện đột nhiên thay đổi nơi cử hành yến hội, suy nghĩ hồi lâu, không biết phải đáp thế nàọ
Hồ Bách Linh quay đồi lại nhìn Chung Nhất Hào nói:
“Chung huynh hãy truyền lệnh của ta, triệu tập tất cả những người trong cốc ra ngoài cửa cốc”.
Chung Nhất Hào trả lời một tiếng rồi xoay người trở vào trong cốc.
Hồ Bách Linh nhẹ thở dài, hạ giọng nói với Cốc Hàn Hương:
“Hương muội cũng hãy quay vào trong cốc …”.
Cốc Hàn Hương tựa như dự cảm thấy điều gì không may, lặng lẽ nói:
“Muội không quay về, muội phải ở bên cạnh đại ca”.
Hồ Bách Linh nói:
“Chuyện động thủ là sao muội …”.
Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn người hai phái Võ Đang và Thiếu Lâm, chỉ thấy ai nấy cũng đứng ngay ngắn, mặt mũi trang nghiêm, trong lòng bất giác lo lắng, chậm rãi bước về phía trước.
Nàng tuy mang vẻ u sầu, lại thêm đôi mắt rưng rưng, nhưng điều ấy càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng, người trong phái Thiếu Lâm, Võ Đang ai nấy đều không dám nhìn lâụ
Hồ Bách Linh nhủ thầm:
“Lần này nếu Thiếu Lâm, Võ Đang phát hiện mình đang dụ bọn họ vào trong Lạc Nhạn Cốc, chỉ e nửa đường sẽ động thủ, người của phái Võ Đang, Thiếu Lâm toàn là cao thủ, một khi động thủ nhất định sẽ có ác đấu, chỉ e rằng lúc ấy không thể lo được cho nàng”. Thế rồi quay mặt, lạnh lùng nói:
“Không được, muội hãy vào trong cốc!”.
Từ ngày quen biết Cốc Hàn Hương, chưa bao giờ chàng nói với nàng như thế, trong lòng trong đau khổ vô cùng, không dám nhìn ái thê.
Cốc Hàn Hương nhoẻn miệng cười, nói:
“Đại ca đừng giận, muội sẽ vào trong cốc chờ huynh”. Rồi chậm rãi xoay người, bước đị
Gió núi thổi tà áo nàng phấp phới, trong rất thê lương.
Hồ Bách Linh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn quần hào nói:
“Các người hãy ở lại đây, chờ Chung Nhất Hào dắt người trong cốc ra đây, thì hãy cùng đến Lạc Nhạn Cốc tiếp ứng ta”, ôm quyền làm lễ với Thiên Nghĩa đại sư, nói:
“Lão thiền sư nếu có gan thì hãy cùng Hồ mỗ đến Lạc Nhạn Cốc một chuyến”.
Thiên Nghĩa đại sư nói:
“Hồ minh chủ chỉ cần đi, lão tăng sẽ sá mạng phụng bồi”.
Hồ Bách Linh cừơi lớn nói:
“Lão thiền sư hào khí ngất trời, tại hạ rất khâm phục, song cái dũng của huyết khí, kẻ có trí không nhận, lão thiền sư hãy cẩn thận”. Rồi bước về phía trước, trong lời nói đã ngầm bảo rằng Lạc Nhạn Cốc có sát cơ mai phục bốn bề.
Thiên Nghĩa đại sư chỉ nghĩ rằng chàng cố ý dùng lời để nói khích, lạnh lùng cười rồi nói:
“Núi đao rừng kiếm, bần tăng nào có sợ”. Rồi tay cầm cây thiền trượng bước theo sau Hồ Bách Linh.
Mạch Tiểu Minh lách người một cái, lướt tới phía trước Thiên Nghĩa đại sư, quay đầu cười nói:
“Lão hòa thượng thật hung dữ, đứng lại để ta dạy cho ngươi một bài học”.
Lời ấy vừa nói ra, các nhà sư đều biến sắc.
Phải biết rằng Thiên Nghĩa đại sư có thân phận rất cao trong chùa Thiếu Lâm, Mạch Tiểu Minh nói lời bất kình như thế, đương nhiên các nhà sư không nén được.
Chỉ nghe một nhà sư cao lớn lạnh lùng nói:
“Tuổi trẻ mà chẳng coi bậc tôn trưởng ra gì, nếu không thấy ngươi tuổi còn trẻ, ta sẽ lập tức cho ngươi nếm mùi đau khổ”.
Mạch Tiểu Minh đưa mắt nhìn quanh, liếc về phía hòa thượng thân hình cao lớn, cười nói:
“Đợi lát nữa ta sẽ giết ngươi trước”.
Câu nói ấy khiến cho các nhà sư trở nên bình tĩnh, té ra mọi người đều đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này nói năng lộn xộn, chắc là có bệnh gì trong ngườị
Hồ Bách Linh vốn muốn âm thầm cho Thiên Nghĩa đại sư biết chuyện Phong Thu có âm mưu ám toáng người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang để cho lão sớm chuẩn bị tránh gặp phải ám toáng.
Nhưng Mạch Tiểu Minh một tấc không rời, khiến cho chàng không có cơ hội tiết lộ điều cơ mật, trong lòng rất lo lắng.
Đi được ba dặm, trong khoảnh khắc đã tới, Lạc Nhạn Cốc đã ở phía trước mặt.
Hồ Bách Linh thầm nhủ:
“Nếu không mượn cơ hội này tiết lộ điều cơ mật cho phái Thiếu Lâm, vào trong Lạc Nhạn Cốc, chỉ e chẳng còn cơ hội nữa”. Nhưng không nghĩ ra cách để đuổi Mạch Tiểu Minh đị
Đang suy nghĩ thì đã đến trước cửa cốc.
Chàng đột nhiên ngừng lại, xoay người, chậm rãi nhìn người của phái Thiếu Lâm, Võ Đang, lạnh lùng nói:
“Đã đến Lạc Nhạn Cốc”. Chàng nhất thời không nghĩ ra sẽ nói gì, chỉ đành buột miệng nó một câu như thế.
Thiên Nghĩa đại sư ngẩng đầu nhìn vào sơn cốc dò xét, nói:
“Có phải tòa sơn cốc này không?”.
Hồ Bách Linh nói:
“Không sai, ba mặt núi cao vây quanh, hai bên vách núi đứng thẳng, sát cơ trùng trùng …”.
Thiên Nghĩa đại sư cao giọng niệm Phật hiệu:
“A di đà Phật!” cắt ngang lời của Hồ Bách Linh, nói tiếp:
“Tà khó thắng chính, Hồ minh chủ hãy cứ dẫn đường vào trong cốc”.
Hồ Bách Linh thầm than, nhủ rằng:
“Thật là một lão hòa thượng cố chấp!” miệng thì nghiêm giọng nói:
“Lão thiền sư không phải là chưởng môn của phái Thiếu Lâm, sao lại có thể tùy tiện vào trong cốc?”.
Thiên Nghĩa đại sư tức giận nói:
“Lão tăng tuy không phải chưởng môn, nhưng đã được chưởng môn nhân truyền lệnh, đây là chuyện trong phái Thiếu Lâm chúng tôi, Hồ minh chủ đừng nhọc lòng”.
Hồ Bách Linh trong lo lắng, nhưng mặt thì vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn áng mây trắng lửng lờ trôi trên bầu trời, thản nhiên nói:
“Ta thấy chi bằng hãy chờ chưởng môn nhân của quý phái đến rồi vào trong cốc cũng không muộn”.
Thiên Nghĩa đại sư giận dữ nói:
“Chả lẽ Hồ minh chủ cho rằng sự sắp xếp trong cốc có thể một mẻ quét sạch chúng tôi hay sao, hừ! Thật là không tự lượng sức mình”.
Hồ Bách Linh nhủ thầm:
“Y có thể biết được trong cốc có bố trí, có lẽ đã sớm có chuẩn bị, huống chi tình hình trong cốc mình cũng không biết, cũng khó nói ra”. Thế rồi cười nhạt, nói:
“Lão thiền sư nếu đã tự tìm đường chết, chi bằng hãy cứ vào trong cốc thử một chuyến”. Chàng ba lần bốn lượt bảo rằng trong cốc có nguy hiểm, chính là muốn bọn Thiên Nghĩa đại sư đề cao cảnh giác.
Thiên Nghĩa đại sư phất tay, hạ giọng nói:
“Để lại mười hai hộ pháp, chờ đợi đại giá của chưởng môn”.
Phái Võ Đang do một đạo nhân, y tuổi trên dưới ngũ tuần suất lãnh, từ khi gặp mặt Hồ Bách Linh, y không nói một lời, cho đến khi vào cốc, thì chỉ nói có một câu:
“Để lại năm người”. Rồi bước tới đi song song với Thiên Nghĩa đại sư.
Hồ Bách Linh thầm để ý, thấy bọn họ để lại người giữ ở cửa cốc, nhủ thầm:
“Xem ra bọn họ đã sớm có sắp xếp, Thiếu Lâm chưởng môn Thiên Thiền đại sư và Võ Đang Tử Dương đạo trưởng cứ chần chừ không lộ mặt, chắc là có ý khác”. Rồi dạ mới hơi yên, chậm rãi bước theọ
Người hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang từ đầu đến cuối đều cách Hồ Bách Linh năm thước, bởi vì chàng đi rất chậm, để người trong hai phái có đủ thời gian quan sát tình thế trong cốc.
Sơn cốc này hiểm trở lạ thường, vào trong cốc được khoảng một dặm, chưa thấy một cành cây ngọn cỏ nào, trừ những tảng đá quái dị, hầu như không có thứ gì sống được.
Mạch Tiểu Minh đi sau Hồ Bách Linh, hạ giọng thúc:
“Chúng ta đi mau hơn một tý được không?”.
Người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang cũng bước nhanh dần.
Hồ Bách Linh có ý để cho người trong hai phái có cơ hội quan sát tình thế trong cốc, khi tới ngã rẽ thì tìm lời nói với Mạch Tiểu Minh, mượn cớ cố ý bước chậm lạị
Qua bảy tám ngã rẽ, địa hình đột nhiên thay đổi, thấy ở trên một tảng đá, có bốn ông già mặc y phục màu sắc khác nhaụ
Sau lưng bốn người này là mười hai ả nữ tỳ xinh đẹp mặc áo màu xanh, ngoài ra, chẳng có ai khác.
Tảng đá này cao hơn mặt đất đến khoảng bốn năm trượng, phía sau lưng là ngọn núi cao trọc trời, phía dưới tảng đá lớn này là những hòn đá lởm chởm.
Thiên Nghĩa đại sư chắp tay nói:
“Lão nạp là Thiên Nghĩa của phái Thiếu Lâm tự”.
Phong Thu cừơi nhạt một tiếng, nói:
“Người lão phu mời là Thiên Thiền đại sư chưởng môn của quý phái”.
Thiên Nghĩa quay đầu lại nhìn các nhà sư, cũng lạnh nhạt đáp:
“Chưởng môn của tệ phái thân phận cao quý, lão nạp phụng mệnh mở đường trước cho chưởng môn, có chuyện gì, trước tiên hãy cứ nói với lão nạp!”.
Phong Thu đưa mắt nhìn Quỷ Lão Thủy Hàn, cười rằng:
“Quả nhiên như lời dự đoán của Thủy huynh, chưởng môn của Thiếu Lâm không dám theo hẹn mà đến …”.
Thiên Nghĩa đại sư là một trong năm đại cao tăng thuộc hàng chữ Thiên trong chùa Thiếu Lâm, tính tình nóng nảy, rất ít đi lại trên giang hồ, cho nên hiểu biết kém cỏi, nghe Phong Thu nói thế thì nổi giận, tay cầm thiền trượng, cao giọng nói:
“Phương trượng của bổn tự là nhân vật như thế nào, há tùy tiện gặp mặt các ngươi …”.
Phong Thu mỉm cười, nói:
“Hiện giờ phương trượng của quý tự chưa đến, trước tiên mời các vị ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, đợi phương trượng của quý tự đến, lão phu sẽ xuống nghênh đón”.
Thiên Nghĩa đại sư trong lòng tuy tức giận, nhưng vì trong lời nói của Phong Thu, hình như rất tôn trọng phương trượng Thiếu Lâm, khiến cho lão không tiện phản bác, chỉ đành nén cái giận mà im lặng không nóị
Phong Thu thấy Thiên Nghĩa đại sư nổi giận, lòng cười thầm rằng:
“Lão hòa thượng này thật nóng nảy, mình phải trêu y một chập”. Rồi lại cao giọng nói:
“Hồ hiền điệp từ xa đến đây, chắc là đã rất mệt nhọc, hãy mau lên đây nghỉ ngơi chốc lát”.
Hồ Bách Linh tuy biết Phong Thu cố ý trêu tức Thiên Nghĩa đại sư, nhưng cũng đành giả vờ vui mừng, ôm quyền vái một cái rồi bước lên tảng đá.
Trên tảng đá này, chỉ có một lối nhỏ ở bên trái, còn những nơi khác đều là vách dựng đứng, ngoài lối nhỏ này, chẳng còn con đường nào khác, muốn lên thì phải thi triển khinh công. nhưng tảng đá này cao đến bốn năm trượng, trừ phi khinh công rất giỏi mới chân trái vọt lên được.
Hồ Bách Linh trong lòng thầm tính toán khinh công của mình có thể lên được, nhưng chàng sau khi suy xét kỹ càng thì quyết định không phóng lên mà chậm rãi bước về phía lối nhỏ ấỵ
Mạch Tiểu Minh thì đi sát theo sau Hồ Bách Linh.
Nhưng Hồ Bách Linh thì trong lòng lo lắng, nhủ thầm:
“Y giám thị mình một bước không rời như thế này, thật là vướng chân vướng tay, phải mau tìm cách thoát ra khỏi y mới được”.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe Thiên Nghĩa đại sư cao giọng nói:
“Pháp Nguyên, Pháp Tịnh, hãy mau lên tảng đá kia coi thử có sắp xếp gì!”.
Chỉ thấy hai hòa thượng thân hình cao lớn từ trong nhóm các nhà sư bước ra, phóng về phía tảng đá.
Mạch Tiểu Minh đột nhiên xoay người, cười:
“Được! ngươi tự tìm đến đấy”. Thanh kiếm trong tay điểm về phía hòa thượng Pháp Nguyên ở bên tráị
Té ra Pháp Nguyên là người lúc nãy trách mắng Mạch Tiểu Minh.
Hồ Bách Linh trong lòng thầm nghĩ:
“Ở trên tảng đá này có bốn lão ma đầu, ai nấy đều độc ác, hai hòa thượng nếu như xông lên tảng đá như vậy, khó giữ được tính mạng, chi bằng buộc họ thối lui thì hay hơn, có lẽ cũng trêu tức được Thiên Nghĩa hòa thượng, không đợi chưởng môn nhân đến, phát động trước, người của hai phái rất đông, Ngũ Hành kiếm trận, La Hán trận đều là những trận pháp tuyệt diệu, bọn bốn lão ma đầu Phong Thu dù cho võ công cao cường cũng khó mà tận diệt Thiếu Lâm, Võ Đang, có lẽ cũng vì phát động trước mà khiến cho âm mưu độc kế của Phong Thu không thể thi triển được …”.
Yù nghĩ ấy lướt qua đầu, thế rồi quát lớn một tiếng, cây gậy trong tay chặn hòa thượng phía bên mặt lạị
Hòa thượng ấy tay cầm thiền trượng, không thèm né mà tiếp của Hồ Bách Linh một gậỵ
Chỉ nghe tiếng kim loại giao nhau, hòa thượng ấy bị gậy của Hồ Bách Linh đẩy lùi bước, nhưng Hồ Bách Linh thì hai tay hơi tê, lòng mừng thầm:
“Uy danh của Thiếu Lâm quả nhiên không ngoa, nếu như những hòa thượng đến đây đa số võ công bằng người này, chỉ luận về thực lực, quyết không yếu hơn bên mình …”.
Chỉ nghe Phong Thu cười lớn:
“Hồ hiền điệp, hãy mau leo lên đây, hai hòa thượng này cứ để cho một mình sư đệ của con đối phó cũng đủ rồi”.
Hồ Bách Linh tuy đã thấy y ra tay độc ác, nhưng võ công của vị hòa thượng vừa mới động thủ với mình không phải là kém, y đánh ra một trượng quả nhiên lực lực rất cương mãnh, Mạch Tiểu Minh võ công tuy quái dị, nhưng rốt cuộc công lực cũng có hạn, một mình đấu với hai nhà sư, chỉ e khó thắng được.
Trong lòng đang nghĩ thì người đã lui lên tảng đá.
Pháp Tịnh múa cây thiền trượng định đuổi theo, đột nhiên thấy ánh sáng lóe lên, một kiếm chém xéo tới rồi đâm ngang qua, không khỏi giật mình, thối lui một bước, giơ thiền trượng ra chặn lạị
Kiếm thế này thật nhanh chóng quái dị, thu thế thì càng nhanh hơn, trượng thế của Pháp Tịnh vừa đánh ra, thanh kiếm đã thu về, xoay ngang một cái đâm về phía Pháp Nguyên.
Pháp Nguyên, Pháp Tịnh là cao thủ trong số đệ tử đời sau của Thiếu Lâm, thấy bị một đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi chặn đường, trong lòng lại vừa giận vừa thẹn, không hẹn mà đều dốc toàn lực đánh tớị
Trong khỏang sát na, trượng ảnh trùng trùng ép tới như đẩy núi lấp biển.
Mạch Tiểu Minh mặt vẫn mỉm cười, tay ung dung múa tiếp thanh bảo kiếm, tuy bị màn trượng bao trùm mà vẫn thảnh thơi, chỉ cần hai nhà sư tiến tới một bước, y liền đánh ra những chiêu kiếm quái dị khó phòng, buộc hai nhà sư thối luị
Một lát sau cả hai bên đã đánh nhau đến hơn hai mươi hiệp, hai nhà sư bị chặn ngay tại chỗ, không tiến thêm được bước nàọ
Hồ Bách Linh thấy kiếm thế của Mạch Tiểu Minh rất kỳ ảo, trong lòng kinh hãi, nhìn vẻ mặt thảnh thơi của y, dù có thêm hai cao thủ Thiếu Lâm cũng khó đánh bại được ỵ
Ánh mắt của Phong Thu từ đầu đến cúi đều nhìn về phía Mạch Tiểu Minh, nhìn thấy kiếm thế quái dị của y, mặt lại không hề vui mừng.
Độc Hỏa Thành Toàn, Ngũ Lão Thủy Hàn cùng với Nhân Ma Ngũ Độc tự nhiên hơi ngạc nhiên bởi kiếm thuật tinh kỳ của Mạch Tiểu Minh, còn người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang ai nấy đều mặt đổi sắc.
Quỷ Lão Thủy Hàn nhẹ vuốt chòm râu khen rằng:
“Phong huynh có thể dạy dỗ được đệ tử giỏi thế này, thật khiến cho huynh đệ hâm mộ vô cùng, e rằng mười năm sau sẽ là cao thủ thuộc hàng đệ nhất trên giang hồ”.
Phong Thu thản nhiên cười, tựa như lời khen của Quỷ Lão Thủy Hàn không làm cho y vui sướng.
Trong lúc kịch đấu, đột nhiên nghe một tiếng quát lớn, một luồng máu phun ra, Pháp Nguyên hòa thượng lăn xuống con dốc, định thần lại nhìn, chỉ thấy Mạch Tiểu Minh tay phải cầm kiếm, tay trái cầm một cái đầu trọc lóc.
Té ra y đột nhiên xuất ra kỳ chiêu, khéo léo né tránh được cây trượng của Pháp Nguyên, một kiếm chém ngang, chặt được đầu của Pháp Nguyên, một luồng máu phun lên, cái đầu bắn cao lên đến hơn một trượng.
Mạch Tiểu Minh tung chân đá một cước, thi thể của Pháp Nguyên ngã xuống, tay trái đưa ra chụp lấy cái đầu đang rớt xuống của Pháp Nguyên.
Pháp Tịnh đột nhiên gặp biến cố, kinh hãi thối lui ra sau một bước, ngạc nhiên lung túng.
Y cùng Pháp Nguyên liên thủ tấn công Mạch Tiểu Minh, nhưng không hề thấy rõ Pháp Nguyên bị Mạch Tiểu Minh chém chết.
Mạch Tiểu Minh cười ha ha, nói:
“Cầm lấy!” tay trái vươn ra ném cái đầu người đầy máu về phía Pháp Tịnh.
Pháp Tịnh không kịp nghĩ có nên chụp lấy hay không, tay đã chụp lấy đầu của Pháp Nguyên theo bản năng.
Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, kiếm thế của Mạch Tiểu Minh đã đâm tớị
Pháp Tịnh tay trái chụp lấy đầu người rồi định dùng tay phải cầm thiền trượng đỡ ra, nhưng đã không kịp, vội vàng thối lui ra sau hai bước.
Mạch Tiểu Minh cười:
“Ngươi còn muốn tránh?” rồi cầm kiếm xốc tới, tiến về phía trước hai bước.
Pháp Tịnh chỉ cảm thấy nơi vai phải chợt lạnh, tay phải bị chặt xuống, một cơn đau thấu tim nổi lên, bất giác tay trái buông đầu ngườị
Chỉ nghe bình một tiếng, cây thiền trượng đánh lên một tảng đá.
Mạch Tiểu Minh vẫn mỉm cười nói:
“Tha cho ngươi, hãy xuống đi!”.
Pháp Tịnh quay mặt lại nhìn chỗ cánh tay bị chặt đứt, máu tươi tuôn ra ào ạt, cúi người nhặt đầu của Pháp Nguyên, bước xuống phía dưới, đi được nửa đường thì không chịu đựng nổi, người lảo đảo muốn ngã, lại thêm đường núi gập ghềnh, bước chân khó vững, một chân đạp lên tảng đá trơn tuột, té nhào xuống đất, rồi lăn xuống phía dướị
Thiên Nghĩa hòa thượng hình như bị hút hồn bởi kiếm thế quỷ dị của Mạch Tiểu Minh, đứng sững ở đấy, không ai dám đến tiếp cứụ
Đột nhiên nghe một tiếng hú dài, một bóng người lao tới như điện, chụp lấy Pháp Tịnh hòa thượng đang lăn xuống núi, hai chân dặm mạnh, người ấy phóng lên, hạ xuống trước mặt các nhà sư chùa Thiếu Lâm.
Người này võ công cao cường, đà lao đến nhanh như điện, Thiên Nghĩa đại sư hạ giọng kêu:
“A di đà Phật, tội quá, tội quá” tựa như là rất lấy làm tiếc vì chuyện không cứu được Pháp Tịnh.
Hồ Bách Linh nhìn lại, chỉ thấy người ấy người mặc kình trang màu bạc, đôi chân mày kiếm, tay vượn eo ông, lưng cắm thanh trường kiếm, trông rất tuấn tú, tuổi khoảng hai mươi ba, mặt mũi lạ lẫm, hiønh như là người không thường đi lại trên giang hồ.
Chỉ nghe Phong Thu hạ giọng nói:
“Hồ hiền điệp, thiếu niên ấy là aỉ” rõ ràng, Phong Thu cũng chú ý đến khinh công tuyệt thế của thiếu niên nàỵ
Hồ Bách Linh vốn muốn dùng công phu “Thiên lý truyền âm” để cho Phong Thu biết, mình không nhận ra thiếu niên, nhưng chàng muốn không nên để lộ võ công của mình, quay đầu lại nhìn Phong Thu, đáp rằng:
“Đệ tử chưa từng gặp qua người này!”.
Phong Thu hơi nhíu mày, im lặng không nóị
Thiếu niên mặc trang phục màu bạc cứu được Pháp Tịnh hòa thượng xong, điểm huyệt phong phủ sau vai phải của y, ngăn không cho máu chảy ra, quay đầu lại nói với Thiên Nghĩa thiền sư:
“Chưởng môn của quý phái và gia phụ sẽ đến sau, vãn bối đi đến trước, bẩm cáo với đại sư một tiếng, tốt nhất hãy chờ đợi chưởng môn của quý phái đến rồi mới động thủ với bọn chúng cũng không muộn”.
Thiên Nghĩa đại sư chắp tay trước ngực, hỏi:
“Lão nạp ít đi lại trên giang hồ …”.
Thiếu niên mặc y phục màu bạc ấy thông minh tuyệt đỉnh, mỉm cười, nói:
“Vãn bối chưa bao giờ lộ diện trên giang hồ, chả trách nào lão tiền bối không biết, song gia phụ đã quen biết với Thiên Thiền lão tiền bối chưởng môn quý phái đã lâu, nhắc đến tên gia phụ, lão tiền bối có lẽ cũng biết …” nói đến đây, cố ý cao giọng nói:
“Dự Nam Phạm Đồng Sơn, không biết lão tiền bối có quen không?”Thiên Nghĩa đại sư ngạc nhiên nói:
“Tổng lĩnh các nhân vật hiệp nghĩa ở Đại Nam Giang Bắc hai mười năm trước Thần Kiếm Phạm Đồng Sơn chính là lệnh tôn ư? Vậy các hạ nhất định là Phạm công tử Phạm Văn Kiệt?”.
Thiếu niên mặc áo bạc ấy ôm quyền làm lễ, đáp rằng:
“Phạm Văn Kiệt là gia huynh, vãn bối là Phạm Bảo Côn”.
Thiên Nghĩa đại sư khen rằng:
“Trần gian sóng sau xô sóng trước, anh hùng xuất thiếu niên, khinh công trác tuyệt vừa rồi của Phạm công tử trên đời thật hiếm thấy, lão nạp tự thấy không bằng”.
Phạm Ngọc Côn cúi người đáp:
“Lão tiền bối đã quá khen”.
Giọng nói của hai người rất lớn, bọn người Phong Thu, Hồ Bách Linh đứng ở trên cao đều nghe thấy rõ từng chữ.
Hồ Bách Linh hạ giọng nói:
“Không ngờ Phạm Đồng Sơn quy ẩn giang hồ đã lâu, lần này lại tham dự vào chuyện này, đệ tử đã lâu nghe danh kẻ này, nhưng suất đạo không lâu thì y đã quy ẩn, rốt cuộc vẫn không gặp”.
Phong Thu cười nhạt nói:
“Tốt, càng nhiều càng hay, có thể một mẻ lưới quét sạch khỏi vướng tay vướng chân chúng ta”.
Quỷ Lão Thủy Hàn quay đầu lài nhìn Nhân Ma Ngũ Độc, nói:
“Trước khi chúng ta quy ẩn, Phạm Đồng Sơn đã danh lừng võ lâm, không ngờ chúng ta xuống núi, lại gặp y”.
Nhân Ma Ngũ Độc lạnh lùng nói:
“Phạm Đồng Sơn và huynh đệ đã có duyện gặp mặt vài lần, chỉ là cách đây mấy mươi năm, giờ gặp lại không biết có nhận ra hay không?’ Phong Thu đột nhiên giơ tay phất, nói:
“Chuẩn bị tiệc rượu”.
Mười hai ả nữ tỳ xinh đẹp mặc y phục màu xanh ở sau lưng y lập tức xoay người, bước ra phía saụ
Từ sau khi Hồ Bách Linh leo lên tảng đá, trong lòng luồn thầm để ý tình thế ở trên tảng đá, nhưng chàng biết Phong Thu là người rất đa nghi, chỉ e quá để ý thì sẽ gây sự nghi ngờ cho y, không dám quay đầu lại nhìn.
Khi Phong Thu căn dặn mười hai ả nữ tỳ bày tiệc rượu, Hồ Bách Linh mượn thời cơ quay đầu lại nhìn.
Mô đất này to khoảng một mẩu, phía dưới toàn là đá gập ghềnh, nhưng phía trên là một khoảng trống bằng phẳng.
Hồ Bách Linh nhìn thấy mừơi hai ả nữ tỳ chạy đến sau vách núi, lòng nhủ thầm:
“Tảng đá này, xem ra là nối liền với ngọn núi cao trọc trời, ở phía sau tại sao lại có lối đỉ”.
Trong lòng tuy ngờ vực, nhưng không dám nhìn lâu, quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trong khoảng một dặm, có một nhóm người, chậm rãi bước tớị
Nhóm người này rất đông, ngoài những hòa thượng mặc áo bào màu xám, đầu trọc, tay cầm thiền trượng, cùng với những đại sĩ tóc búi, người mang theo kiếm, còn có rất nhiều người ăn mặc theo kiểu tục giạ
Những người này đi rất chậm, tuy trong một dặm, nhưng đi lâu đến cả một khắc.
Thiên Nghĩa đại sư thống suất đệ tử của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, xoay người bước ra nghênh đón.
Hồ Bách Linh nhìn kỹ lại, chỉ thấy Thiên Thiền đại sư người mặc cà sa màu vàng, mặt rất trang nghiêm, đi ở giữa, bên trái là Tử Dương đạo trưởng của phái Võ Đang, bên phải là một ông già mặc trường sam chân mang dày phúc, mặt mày trẻ trung nhưng râu tóc đã bạc phơ.
Phía sau ba người này ngoài sư sải của chùa Thiếu Lâm và đệ tử của phái Võ Đang, còn có hơn mười người cao thấp khác nhau, mặc kình trang có màu sắc khác nhaụ
Thiên Thiền đại sư đưa mắt nhìn thi thể của đệ tử nằm dưới đất, mặt hiện lên vẻ cảm thương, hạ giọng hỏi Thiên Nghĩa đại sư:
“Pháp Nguyên chết trong tay kẻ nàỏ”.
Thiên Nghĩa đại sư chắp tay, cúi người đáp:
“Trong tay của tên đạo đồng kia”.
Thiên Thiền đại sư nhướng mắt nhìn Mạch Tiểu Minh đang cầm kiếm đứng ở trên, hỏi:
“Pháp Tịnh cũng bị thương trong tay của ỷ”.
Thiên Nghĩa đại sư nói:
“Lão nạp điều động không đúng, khiến chi đệ tử bị tổn thương, mong chưởng môn sư huynh trừng phạt theo tự quy”.
Thiên Thiền đại sư mỉm cười, nói:
“Khi động thủ khó tránh được thương vong, sao có thể trách sư đệ”.
Phong Thu đang đứng ở trên cao, quay đầu lại nói với Hồ Bách Linh:
“Ngươi là người mời bọn họ dự yến, không thể thất lễ được, chúng ta ra đón bọn họ lên trên này”.
Rồi bước xuống phía trước.
Hồ Bách Linh bước theo saụ
Mạch Tiểu Minh nhìn Phong Thu và Hồ Bách Linh, nói:
“Sư phụ, có cần động thủ không, bọn họ đã đến”.
Phong Thu hơi gật đầu, nói:
“Thu kiếm lại, đi sau ta, chưa có lệnh của ta, không được tùy tiện ra tay”.
Mạch Tiểu Minh cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười, đút kiếm vào trong vỏ, đi theo phía sau Phong Thụ