Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
– Ta lên Thiên Trì kiếm được linh man rồi sẽ xuống núi thám thính tin tức Dư công tử thì may có thể tìm ra được manh mối.
Hôm sau chàng tiếp tục đi về phía Thiên Trì. Rừng rợ trên núi Trường Bạch cực kỳ sầm uất, có khu rừng kéo dài hàng trăm dặm, nhìn không thấy ánh mặt trời.
Du Hữu Lượng lên cao ngắm địa thế chọn đường tắt mà đi. Chàng đi đến trưa nghe đỉnh núi có tiếng nước chảy róc rách thì mừng thầm trong bụng. Chàng biết Thiên Trì ở trên đỉnh núi, liền tăng gia cước lực chạy thật nhanh.
Chàng lại đi hơn một giờ nữa rồi đề tụ chân lực nhảy lên ngọn núi, bỗng thấy sáng lòa. Một làn nước biếc hiện ra trước mặt. Đây là Thiên Trì trên núi Trường Bạch cảnh đẹp nổi danh thiên hạ.
Diện tích Thiên Trì rất lớn, địa thế bằng phẳng. Bờ ao đá mọt tai mèo.
Du Hữu Lượng giương mắt nhìn ra xa thấy quần sơn đều ở phía dưới.
Chàng đang trong lòng thoải mái, bỗng nghe sau tảng đá núi ở xa xa có thanh âm dõng dạc cất lên:
– Muội tử! Muội tử thua rồi!
Thanh âm một cô gái đáp lại:
– Cửu ca đã coi trận này từ trước. Cái đó chả có chi là lạ.
Du Hữu Lượng nghe thanh âm cô gái rất quen, liền nín hơi tiến về phía trước.
Chàng đi quanh mấy tảng đá lớn, bỗng trước mặt hiện ra một cây Cô Tùng cao ngất trời. Dưới gốc tùng có một đôi nam nữ thiếu niên. Cô gái mặc quần dài áo trắng, đúng là thiếu nữ mà chàng đã gặp một lần. Lần trước thiếu nữ này mách chàng phương thuốc trị bệnh lãng quên.
Hai người đang ngồi đánh cờ ở dưới gốc cây tùng, để hết tinh thần vào bàn cờ, nên không phát giác ra có người lên đỉnh núi.
Gã thiếu niên có cặp lông mày dài che đôi mắt. Tuy gã không tuấn nhã cho lắm, nhưng có khí thế trấn áp kẻ khác.
Thiếu niên cười khanh khách nói:
– Thua là thua, được là được. Nói lắm chỉ tổ để cho người ta cười cho. Muội tử! Chúng ta thử đi coi xem con linh man trăm năm đã xuất động chưa?
Du Hữu Lượng nghe hỏi câu này không khỏi chấn động tâm thần.
Thiếu nữ áo trắng đáp:
– Hãy còn sớm. Ca ca! Ca ca đón con cá này đã ba năm mà chưa thấy bóng nó đâu. Thế thì còn chi đáng là hảo hán?
Thiếu niên nói:
– Muội tử thua cờ mà không chịu thua miệng. Muội tử tự xưng là nữ quốc thủ mà cái đó cũng không hiểu ư? Thật đáng tức cười.
Du Hữu Lượng nấp nghe hai anh em đấu khẩu cũng thú, bất giác mỉm cười.
Thiếu nữ áo trắng vẫn không chịu, cãi:
– Tiểu muội tuy thua cờ nhưng đây là thua với Cổ nhân, chứ không phải thua với hạng mãng phu như ca ca thì có chi là hãnh diện?
Thiếu niên nói:
– Cái gì tiền nhân đã thành tựu, mình đều nên học tập. Có thế mới mất công ít mà thu được nhiều kết quả. Việc gì tiền nhân đã lầm lẫn mình nên cẩn thận để khỏi đi vào vết xe đổ.
Thiếu nữ không nhẫn nại được nữa ngắt lời:
– Cây bút thần của Vương Tích Công trước nay không ai phá giải được. Ca ca đừng vội đắc ý. Tô Đông Pha đánh cờ thì phỏng theo thế trận của đối thủ nên không trở thành nhân vật khoáng đạt. Cửu ca! Cửu ca chưa ăn thua gì đâu.
Thiếu niên trầm ngâm một chút rồi đáp:
– Muội muội nói cũng có lý. Làm người mà không tự mình sáng chế ra một đường lối thì không thể thành được một tay đại hào kiệt.
Du Hữu Lượng thấy gã thiếu niên vẻ mặt rất nghiêm nghị, dường như được giáo huấn sâu xa, bụng bảo dạ:
– Thiếu niên này còn nhỏ tuổi như vậy mà không một chút cuồng ngạo, lại nhất tâm phục thiện. Đúng là một nhân vật hiếm có. Đôi huynh muội nhà này đúng là con rồng trong loài người.
Bạch Y Nữ nói:
– Cửu ca hiểu vậy là hay.
Cô thua cờ nét mặt vẫn nhơn nhơn.
Du Hữu Lượng từ thuở nhỏ chịu nền giáo hội của một vị đại thiền sư ở Tây Tạng. Về cờ vây chàng vào hạng rất cao minh, nên không nhịn được, thò đầu ra ngoài gốc cây tùng để ngó coi.
Chàng thấy trên bàn cờ chỉ còn lác đác mấy chục con. Nhiều chỗ trống không có quân. Tuy chàng là tay cờ khá mà không nhìn ra được manh mối, bất giác bụng bảo dạ:
– Chẳng lẽ hai người này kỳ lực cao siêu đến trình độ hiểu được thế cờ chưa tới. Họ còn nhỏ tuổi mà trí tuệ đã cao xa như vậy thì thật là những bậc kỳ tài.
Bỗng nghe thiếu niên cất tiếng hỏi:
– Muội tử! Mình đã thả thủy hương đến một giờ rồi mà sao chưa thấy động tĩnh gì. Hay là muội muội tính lầm?
Bạch Y Nữ cười khì khì đáp:
– Cửu ca không tin tiểu muội thì hãy tự mình tìm lấy biện pháp.
Gã thiếu niên năn nỉ:
– Hảo muội tử! Chỉ mong sao bắt được con linh man trăm năm rồi muội muội muốn gì Cửu ca cũng chịu hết.
Bạch Y Nữ thè lưỡi ra đáp:
– Chỉ cần Cửu ca mở miệng … lộ hai hàm răng bạc là muốn cái gì mà chẳng được?
Thiếu niên nhún vai đứng dậy.
Du Hữu Lượng mải để ý vào bàn cờ nên chưa nghe rõ câu chuyện của hai người.
Chàng dòm ngó hồi lâu rồi đột nhiên tỉnh ngộ, trong lòng rất khoan khoái, cười thầm nghĩ bụng:
– Mình thật là hồ đồ! Thế cờ này đúng là “Đặng Ngải khai Thục phổ” đã bày thành cờ thế thì những tay cao thủ trong thiên hạ giỏi đến đâu cũng phải thua đến chín con rưỡi. Không trách cả hai người đều dừng lại không đi nữa.
Nguyên thế cờ “Đặng Ngải khai Thục phổ” do tay đại quốc thủ thời trung điệp nhà Đường là Vương Tích Tân bày ra. Mấy trăm năm nay đã có rất nhiều tay cao thủ hết lòng nghiên cứu, chỉ cần thua ít hơn số chín con rưỡi mà không được.
Đây là một thế cờ tuyệt đại, những người đánh cờ ai cũng hiểu đoạn thần thoại này.
Thiếu niên chờ một lúc nữa, đột nhiên cất tiếng hỏi:
– Muội muội! Muội muội nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?
Bạch Y Nữ hỏi lại:
– Cửu ca! Con linh man trăm năm có thật đối với Cửu ca là vật trọng yếu không?
Thiếu niên vui mừng hớn hở đáp:
– Dĩ nhiên là cần lắm. Huyết nhục toàn thân con linh man trăm năm là vật rất hiếm có. Máu có thể làm cho xương mục mọc da thịt. Thịt nó ăn vào khiến cho thân thể nhẹ nhàng, võ nghệ tăng lên gấp bội. Xương sống nó có thể dùng làm thứ binh khí chặt vật rắn đến đâu cũng đứt. Những bảo kiếm như Can Tương, Mạc Gia cũng không làm cho nó sứt mẻ được.
Gã nói bằng một giọng rất dõng dạc.
Bạch Y Nữ lại hỏi:
– Cửu ca! Tiểu muội đưa cả cho Cửu ca không đòi gì hết chỉ xin một chung máu nó được không?
Thiếu niên hỏi lại:
– Muội tử! Muội muội lấy cái đó làm chi? Ta hiểu rồi! Tìm sông sen ở Tuyết Sơn hòa với máu cá man để làm thuốc thay đổi sắc mặt rất tốt. Ha ha! Muội muội đã diêm dúa lắm rồi, hà tất còn phải dùng đồ trang sức để người ta chê rằng vẽ rắn thêm chân.
Bạch Y Nữ hậm hực nói:
– Không phải thế đâu. Này Cửu ca! Cửu ca có cho hay không?
Thiếu niên đáp:
– Muội muội cùng ta hợp tác làm ăn, có lý nào mình ta nuốt cả. Chúng ta chia nhau mỗi người một nửa được không?
Bạch Y Nữ cả mừng đáp:
– Thế thì Cửu ca tốt quá!
Thiếu niên nói:
– Được nghe một câu tử tế của muội muội thật không phải chuyện dễ dàng.
Chẳng hiểu máu cá man có được một chén không?
Du Hữu Lượng đứng bên mừng thầm nghĩ bụng:
– Nếu cô này bắt được linh man, ta sẽ xuất hiện năn nỉ cô, chắc cô phải mềm lòng mà chia cho ta một chút cũng chưa biết chừng.
Đột nhiên trên trời mây kéo ùn ùn, che lấp vừng thái dương. Bạch Y Nữ ngửng trông đám mây trắng trên trời nhẹ buông tiếng thở dài, khẽ cất tiếng ngâm:
Nếu mình đổi lấy trời Họa chăng mới hiểu nhớ người khôn khuây.
Thiếu niên cười hỏi:
– Muội muội có ý trung nhân rồi ư? Thú quá nhỉ?
Bạch Y Nữ tức mình hỏi:
– Cái gì mà thú quá nhỉ? Cửu ca! Chuyến này Cửu ca vào Trung Nguyên đã phá bao nhiêu cô gái rồi?
Thiếu niên cười ha hả đáp:
– Không nhiều đâu! Không nhiều đâu! Các cô gái trong thiên hạ đều thế cả.
Bạch Y Nữ trầm giọng hỏi:
– Đều thế cả là nghĩa làm sao?
Thiếu niên đáp:
– Đều khó hiểu lắm. Lúc thì lạnh như băng sương, lúc thì say mê điên đảo.
Chuyến này ta làm quen với một cô gái. Cô không đòi gì hết. Vàng bạc châu báu cũng không thèm ngó tới.
Muội muội! Muội muội có biết cô ta muốn gì không?
Bạch Y Nữ buột miệng hỏi lại:
– Y muốn gì?
Thiếu niên nhơn nhơn đắc ý trỏ vào trước ngực đáp:
– Cô đòi trái tim này. Ha ha! Như thế thì còn làm sao được? Ta thấy tình thế bất diệu đành phải bỏ đi. Trên đời còn có đàn bà không thích hư vinh thì thật là kỳ!
Cửu ca chạy khắp thiên hạ, coi người đã nhiều …
Gã vừa nói vừa phát giác ra thần sắc Bạch Y Nữ có điều bất mãn, gã chợt nhớ ra cô cũng là con gái, sao gã lại nói càn rỡ trước mặt cô? Nhất là lúc này gã đang có điều cầu khẩn cô. Trong lúc nhất thời gã không biết làm thế nào, liền bật lên mấy tiếng cười khanh khách để lấp liếm.
Du Hữu Lượng nghe hai người nói chuyện cũng thấy vui vui. Chàng cười thầm nghĩ bụng:
– Cặp huynh muội này thật là kỳ. Người anh chẳng nghiêm trang chút nào, chỉ nhìn ánh mắt cô em để hành động. Coi gã tướng mạo đường đường mà ăn nói bất luân bất loạn, chẳng ra làm sao.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe trong ao có tiếng kêu “uôm uôm”.
Thiếu nữ khẽ nói:
– Cửu ca! Linh man ra khỏi động rồi. Nó mà trồi khỏi mặt nước là nhất định lên bờ chuồn vào khe đá. Nó chịu đựng khí nóng của thủy hương không nổi cần mượn địa khí để khôi phục trạng thái. Phải nhớ đừng đụng tay vào nó. Giống này hễ chạm phải người là chết liền, không còn công hiệu gì nữa.
Thiếu niên không ngớt gật đầu, nghiêm nghị chờ đợi.
Bạch Y Nữ lại dặn:
– Nghe tiếng kêu của con linh man này thì nó đã được hơn trăm tuổi. Nó còn linh nghiệm hơn chúng ta tưởng. Vậy Cửu ca phải cẩn thận lắm mới được.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, tiếng kêu càng vang dội hơn.
Đột nhiên sóng nước rung động, ánh ngân quang lấp loáng. Thiếu niên và thiếu nữ song song tay cầm chậu bạch ngọc nhảy vọt lại đó.
Ánh bạch quang ngừng lại trên không một chút rồi bay về mé hữu.
Du Hữu Lượng thấy ánh ngân quang trên đầu rất thịnh, chàng không kịp suy nghĩ gì nữa vươn tay ra chụp.
Thiếu niên và thiếu nữ không ngờ có người mai phục gần đó mà chưa phát giác. Hai người còn đang ngơ ngác thì con linh man sắc trắng kia co mình lại lướt vào mặt Du Hữu Lượng.
Du Hữu Lượng không ngờ vật này ở trên không mà di chuyển phương hướng được mấy lần. Chàng không còn đường né tránh, nhưng là tay võ học đại hành gia.
Gặp lúc cấp bách, chàng há miệng ra cắn. Bỗng ngửi thấy mùi thanh hương, chàng đã cắn đúng nó rồi.
Thiếu niên chỉ trố mắt ra mà nhìn chứ không nói gì.
Thiếu nữ lớn tiếng hô:
– Hút mau đi! Hút mau đi!
Du Hữu Lượng trong lòng rất phục tài thiếu nữ, chàng không nghĩ ngợi gì nữa, ngưng tụ chân khí hút thật mạnh. Chàng cảm thấy buốt răng. Đầu óc muốn hôn mê, nhưng chỉ choáng váng một chút.
Máu con linh man ít quá, Du Hữu Lượng chỉ hút hai cái đã hết sạch, miệng chàng ngậm máu mà không dám nuốt xuống.
Thiếu nữ lại la lên:
– Nuốt xuống mau rồi vận công!
Du Hữu Lượng theo lời nuốt xuống. Con linh man sắc bạc tuột khỏi mình chàng rớt xuống đất. Nó chỉ dài chừng thước rưỡi.
Máu nó vào bụng rồi, Du Hữu Lượng cảm thấy toàn thân phát nóng, chân khí bành trướng như muốn nổ cả người.
Chàng là người biết nhiều hiểu rộng liền ngồi phệt xuống đất, vận khí hành công.
Thiếu niên giậm chân thở dài nói:
– Thế là xong rồi! Thế là xong rồi!
Gã thấy nét mặt thiếu nữ đầy vẻ vui mừng hớn hở, lại càng tức giận, liền nhìn cô khẽ hỏi:
– Muội muội! Muội muội muốn cho kẻ tục tử uống bảo huyết của con linh man, há chẳng hỏng bét ư?
Thiếu nữ không trả lời. Cô đứng bên Du Hữu Lượng, miệng cười tươi như hoa.
Cô nhìn thấy mặt chàng lúc trắng bạch lúc hồng hào, tỏ ra tinh thần bão mãn. Bây giờ chàng nhắm mắt điều dưỡng, tư thế vững vàng như núi, bất giác cô ngẩn người ra.
Thiếu niên miệng không ngớt lảm nhảm:
– Sau năm năm nữa ở Trung Nguyên sẽ có một tay đại cao thủ. Muội muội!
Chúng ta không được hưởng báu vật thì thôi, sao lại để cho y được tiện nghi?
Gã trầm ngâm một lúc rồi từ từ bước tới gần Du Hữu Lượng.
Thiếu nữ đột nhiên biến sắc trầm giọng nói:
– Cửu ca! Nếu Cửu ca có dị tâm thì tình huynh muội giữa chúng ta lập tức bị chặt đứt.
Thiếu niên sửng sốt một chút rồi cười ha hả hỏi:
– Muội muội! Y là ý trung nhân của muội muội hay sao?
Bạch Y Nữ không thẹn thùng gì gật đầu hỏi lại:
– Phải thì làm sao?
Thiếu niên đã thấy cô sinh lòng cảnh giới, biết là khó bề hạ thủ. Gã liền nổi lên tràng cười ha hả không ngớt.
Thiếu nữ cũng mặc kệ gã, không hỏi gì đến.
Tiếng cười của thiếu niên mỗi lúc một lên cao tưởng chừng nát đá tan vàng.
Bạch Y Nữ hoa dung thất sắc toan cất tiếng ngăn cản thì thấy Du Hữu Lượng lẳng lặng đứng lên, nét mặt vẫn bình thản tỏ ra cao thâm khôn lường.
Thiếu niên kinh hãi nghĩ bụng:
– Người này công phu rất thâm hậu. Y vận chân khí tùy theo ý muốn, lại được uống máu con linh man thì khác nào hổ thêm cánh. Nếu y không uống huyết con linh man, liệu ta có thể đả bại được y chăng?
Gã nghĩ tới đây ngấm ngầm kinh hãi. Vừa rồi gã thấy Du Hữu Lượng đã phô trương một chút thân thủ, tuy biết võ công chàng không phải tầm thường, nhưng không ngờ chàng lại là một cao thủ nội gia đến trình độ này.
Thiếu niên bản tính thâm độc. Gã vẫn giữ vẻ thản nhiên tươi cười nói:
– Cung hỷ huynh đài! Môn Vạn lưu quy tông đó đối với huynh đài không còn xa nữa.
Du Hữu Lượng đáp:
– Không dám! Không dám!
Thiếu nữ hoan hô nói:
– Té ra tiểu muội đã kiếm man huyết cho công tử uống. Thế mới biết bảo vật của trời đất đã có chủ tiền định tự trước rồi.
Thiếu nữ tuy là người lãng mạn, không theo thói nữ nhi, nhưng cô nghĩ lại dù sao mình cũng là một cô gái, đâu có thể muốn nói gì thì nói?
Cô liền dừng lại.
Thiếu niên nói:
– Huynh đài lại đây! Chúng ta là người một nhà. Man huyết tuy hết rồi, nhưng thịt nó cũng quý lắm. Ba người chúng ta cùng ăn.
Gã móc lấy con dao bằng ngọc lóc thịt cá man ra rồi thu xương bỏ vào túi.
Thịt cá chia làm ba phần, dành cho Du Hữu Lượng nhiều hơn hết.
Gã há miệng bỏ phần thịt của mình vào, nuốt xuống bụng.
Du Hữu Lượng còn đang ngần ngừ thì thấy luồng nhãn quang ôn nhu chiếu lại. Bạch Y Nữ nói:
– Công tử ăn đi. Thịt cá man không để được. Để lâu thành vô hiệu. Tiểu muội đã biết tâm sự của công tử rồi. Trong Thiên Trì này chưa chắc đã phải chỉ có một con linh man.
Du Hữu Lượng trong lòng rất cảm kích. Chàng lại là người túc trí đa mưu, biết là thiếu nữ nói thật, liền ăn ngay.
Thiếu niên nét mặt đầy vẻ vui tươi nói:
– Phong độ của huynh đài có chỗ hơn người. Tiểu đệ mới gặp lần đầu đã coi như tình cố cựu. Chúng ta nên kết bạn với nhau.
Du Hữu Lượng nở một nụ cười khiêm tốn để đáp lại.
Thiếu niên hỏi ngay:
– Xin huynh đài cho biết cao tính đại danh được chăng?
Du Hữu Lượng đáp:
– Tiểu đệ là Du Hữu Lượng.
Thiếu niên nắm chặt tay chàng. Vẻ mặt gã tỏ ra lấy làm tiếc vì gặp nhau quá muộn.
Du Hữu Lượng từ thuở nhỏ đã luyện thành tuyệt kỹ coi người, nên chàng thấy thần sắc thiếu niên đã hiểu bụng gã rồi. Chàng cũng làm bộ hoan hỷ nói:
– Huynh đài và lệnh muội quả là những thiếu niên anh kiệt, chẳng những học đủ năm se, mà võ công cũng kinh người. Tiểu đệ khâm phục vô cùng.
Hai người hàn huyên mấy lời đều ra chiều thỏa mãn.
Bạch Y Nữ cũng cao hứng cười nói:
– Cửu ca! Thế là nay Cửu ca đã kiếm được bạn tri kỷ rồi.
Thiếu niên cười nói:
– Muội muội coi người còn lầm sao được? Du huynh quả là rồng phượng trong loài người. Y đi tới đâu dương danh tới đó. Chúng ta cũng được thơm lây.
Lúc gã nói, mắt chú ý nhìn Du Hữu Lượng, thấy chàng thoáng qua vẻ mặt phức tạp. Tuy chỉ trong nháy mắt mà gã cũng nhìn rõ.
Bạch Y Nữ nói:
– Giống linh man này mười năm mới lớn lên được một tấc. Con linh man chúng ta bắt được bữa nay dài đến thước rưỡi. Thế là nó thọ hơn hai giáp rồi.
Thiếu niên hỏi:
– Khó gặp dịp Du huynh ra ngoài quan ải. Tiểu đệ mời Du huynh đến tệ giá ở chơi một tháng. Anh em mình du ngoạn sơn thủy, luận kiếm đàm thư, há chẳng là những sự khoái lạc trong đời người?
Du Hữu Lượng từ chối đáp:
– Tiểu đệ còn có việc gấp phải làm, không dám quấy nhiễu huynh đài.
Thiếu niên cũng không miễn cưỡng. Gã kiếm những chuyện vui thú ở ngoài quan ải để nói cho Du Hữu Lượng nghe.
Du Hữu Lượng cũng lấy làm thú vị.
Thiếu nữ thấy hai người trò chuyện ý hợp tâm đầu, co không xen vào chỉ ngồi bên nghe.
Thời giờ thấm thoát. Vừng thái dương đã lẩn về tây. Ánh huỳnh hôn chiếu xuống làn sóng biếc dưới Thiên Trì thành ra cảnh sắc rất ngoạn mục.
Thiếu niên nói:
– Phong cảnh Thiên Trì đẹp nhất vào lúc huỳnh hôn. Đẹp thì đẹp thật những chỉ trong giây lát đã biến mất. Đời người cũng ngắn ngủi như vậy. Lúc còn nhỏ nhãn giới rất cao xa mà kết quả không làm nên một việc. Anh hùng thương thân tuổi già, vội nắm thời cơ. Chúng ta nên làm thành một sự nghiệp gì mới phải. Du huynh nghĩ sao?
Du Hữu Lượng gật đầu đáp:
– Lời nói của huynh đài quả là kim ngọc lương ngôn. Tiểu đệ xin ghi lòng tạc dạ để làm phương châm tiến bước.
Thiếu niên nói:
– Không dám! Không dám!
Gã tưởng Du Hữu Lượng cũng hỏi tên họ mình, không ngờ chàng vẫn lờ đi chưa nhắc tới.
Bóng huỳnh hôn chỉ thấp thoáng trong nháy mắt, bầu trời dần dần biến thành ảm đảm.
Thiếu niên là người thâm mưu viễn lự, hoài bão chí lớn. Gã biết Du Hữu Lượng công lực phi thường mà không thể hạ thủ trừ khử được thì đành kết nạp để sau này sử dụng.
Gã ngó chiều trời nói:
– Du huynh đã có việc gấp, tiểu đệ không dám giữ lâu. Chúng ta tuy gặp nhau lần đầu mà chẳng khác tình cố cựu. Hậu hội còn nhiều, ước mong Du huynh trân trọng. Huynh muội tiểu đệ xin cáo từ.
Du Hữu Lượng đáp:
– Đa tạ mỹ ý của huynh đài. Tiểu đệ xong việc rồi sẽ đến ngoài quan ải cùng huynh đài tự sự.
Thiếu niên liếc mắt nhìn Bạch Y Nữ thì thấy cô lộ vẻ quyến luyến không nỡ rời tay. Gã hiểu tính cách của cô em lãng mãn, mà lúc này cô lộ vẻ bần thần thì biết là cô đã có thâm tình với Du Hữu Lượng, liền mỉm cười nói:
– Tiểu đệ còn có điều thỉnh cầu là cô em đây muốn đi đông du một chuyến.
Không hiểu Du huynh có thay mặt tiểu đệ chiếu cố cho y được chăng?
Du Hữu Lượng liếc mắt nhìn Bạch Y Nữ thấy cô đầy vẻ khát vọng liền đáp:
– Cái đó dĩ nhiên tiểu đệ phải phụ trách.
Bạch Y Nữ lộ vẻ cảm kích liếc mắt nhìn thiếu niên.
Thiếu niên đột nhiên lấy trong bọc ra một tấm ngân phiếu đưa cho Du Hữu Lượng nói:
– Một chút nhỏ mọn này không đủ lòng thành kính. Du huynh là cao nhân nhã sĩ, phúc phận không phải tầm thường. Xá muội hãy còn ngây thơ dại dột. Ha ha …
Du Hữu Lượng cũng không khách sáo gì nữa. Chàng đón lấy tấm ngân phiếu, liếc mắt nhìn không khỏi kinh hãi. Nguyên đây là một tấm ngân phiếu của nhà ngân hàng tại Bắc Kinh để đổi lấy năm vạn bạch ngân.
Thiếu nữ nhìn huynh trưởng muốn nói lại thôi.
Thiếu niên cười ha hả nói:
– Muội muội cứ yên lòng. Việc nhà đã có Đa Nhĩ Cổn này lo liệu. Muội muội còn lo gì nữa?
Gã lỡ miệng bảo tên mình muốn nói nhanh để lấp liếm, nhưng Du Hữu Lượng đã nghe rõ rồi. Chàng chấn động tâm thần, cơ hồ không tin ở tai mình. Nhưng chàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhìn thiếu niên từ biệt.