Ni cô từ từ quay đầu ra ngó Tô Bạch Phong một cái, cất tiếng hỏi liền:
– Phải chăng thí chủ họ Tô?
Tô Bạch Phong ngơ ngác nhưng cũng gật đầu để đáp lại.
Ni cô lại nói:
– Xin thí chủ chờ một lát.
Cô nói rồi lon ton chạy vào thiền điện.
Sau một lát bỗng nghe thanh âm thiếu nữ rất lọt tai từ phía trong vọng ra:
– Mỗ má! Người đó … quả đã đến ư?
Thanh âm khác ừ một tiếng. Tô Bạch Phong liền nhận ra là thanh âm của chủ nhân. Quả nhiên hai mẹ con bà cùng trú ngụ trong chùa này.
Bà già kia cùng thiếu nữ áo vàng vén rèm bước ra. Thiếu nữ áo vàng thấy Tô Bạch Phong đứng ở trong chùa. Cặp mắt lớn chiếu ra những tia kỳ dị, cô nói:
– Quả nhiên ngươi đã không sai hẹn.
Tô Bạch Phong xá dài đến tận đất cất tiếng chào:
– Xin bái kiến chủ mẫu cùng thiếu chủ nhân.
Bà già hắng dặng một tiếng đáp:
– Lão thân không dám nhận đại lễ này.
Thiếu nữ áo vàng quay lại ngó bà già nói:
– Má má! Ban chiều mỗ má bảo Triệu … Triệu Phụng Hào làm cho má má đau thấu tâm can. Lão là gia gia của tiểu nữ thì không thể trách gã tỏ lòng cung kính đối với má má được …
Bà già nguýt cô một cái ngắt lời:
– Gia Linh! Ngươi ít mồm miệng chớ …
Rồi mụ nhìn Tô Bạch Phong nói tiếp:
– Nếu lão thân nhớ không lầm thì đêm qua ngươi đã tự báo danh là Tô Bạch Phong phải không? Ngươi làm công cho nhà họ Triệu từ hồi nào?
Tô Bạch Phong đáp:
– Tiểu nhân nhà nghèo không kế sinh nhai, lênh đênh lâu ngày trên chốn giang hồ. Đến năm mười bảy tuổi mới được Triệu lão gia thu dụng …
Mụ già hỏi:
– Ngươi là kẻ ăn người ở nhà họ Triệu sao mạ Triệu Phụng Hào lại truyền võ công cho?
Tô Bạch Phong đáp:
– Tiểu nhân thường thấy Triệu lão gia luyện công, tai mắt quen dần, sau sinh ra ham thích võ công. Một hôm vào buổi tối tiểu nhân đang ở phòng trong lén luyện môn Phách không chưởng lực bị Triệu lão gia bắt gặp rồi từ hôm ấy chủ nhân chính thức truyền dạy võ công.
Mụ gia đột nhiên sa sầm nét mặt nói:
– Tô Bạch Phong! Ngươi vào làm công cho Triệu gia không nên học lén võ công mới phải.
Hai chữ học lén khác nào một đòn đánh nặng vào trái tim Tô Bạch Phong. Y cảm thấy là một điều vũ nhục, liền đáp:
– Nếu chủ mẫu cho tiểu nhân là hạng người đó thì tiểu nhân có biện bạch cũng bằng vô dụng.
Y nghiêng đầu ngó thấy thiếu nữ áo vàng tên gọi Gia Linh đang dương cặp mắt xinh đẹp làm rung động lòng người nhìn vào mặt y. Y nhận ra trong khóe mắt của cô có vẻ tin tưởng mình là người thành thực, bầu máu nóng không khỏi rạo rực trong lòng.
Mụ già nói:
– Lão thân coi người đã nhiều. Có lý đâu lại không hiểu? Vừa rồi lão thân cố ý nói khích ngươi một câu mà thôi.
Tô Bạch Phong đáp:
– Tiểu nhân ngu tối không hiểu rõ ý kiến chủ mẫu …
Mụ già ngắt lời:
– Ngươi hãy cho ta hay vì lẽ gì ngươi cứ một mực tự xưng là kẻ làm thuê?
Nếu bảo là vì lẽ bần cùng thì ra mình lại tự kinh mạn mình hay sao?
Tô Bạch Phong ngang nhiên đáp:
– Bần cùng chỉ là phận nghèo hèn. Còn làm thuê làm mướn tưởng chẳng có chi hèn hạ.
Mụ già gật đầu nói:
– Ngươi hay lắm! Đối địch được với Linh nhi của ta.
Tô Bạch Phong chấn động tâm thần đáp:
– Tiểu nhân … chẳng phải chỉ vì vậy … mà tới đây …
Mụ già trầm giọng ngắt lời:
– Tô Bạch Phong! Ngươi đến nhà họ Triệu lâu ngày thì chắc những việc liên quan đến lão thân cùng Triệu Phụng Hào, chủ nhân ngươi đã nói cả rồi?
Tô Bạch Phong đáp:
– Triệu lão gia tử từng nhắc đến vụ này nhiều lần.
Mụ già lớn tiếng hỏi:
– Đã vậy mà sao ngươi còn chưa chuẩn bị động thủ?
Tô Bạch Phong sợ hãi hỏi lại:
– Chủ mẫu muốn đẩy tiểu nhân vào vòng bất nghĩa chăng?
Mụ già cả giận đáp:
– Nói bậy! Lão thân từ ngày ly thân Triệu gia đã chặt đứt mối liên quan với Triệu Phụng Hào. Bữa nay ngươi chỉ nên coi lão thân cùng Linh nhi như kẻ qua đường.
Tô Bạch Phong nói:
– Tiểu nhân thường nghe người ta dậy đã thân với ai thì dừng mãi, đã quen với ai cũng phải giữ mãi …
– Phải chăng ngươi muốn giáo huấn lão thân?
Tô Bạch Phong đáp:
– Chẳng bao giờ tiểu nhân dám thế. Nếu chủ mẫu có thể trở lại hòa hảo như xưa với Triệu lão gia thì là một điều vinh hạnh vô cùng đối với Bạch Phong.
Mụ già hắng dặng hỏi lại:
– Hòa hảo như xưa ư? Ngươi nói dễ nghe chỉ? … Linh nhi! Vào phòng lấy cây Lục Thủy Cầm ra đây cho ta …
Tô Bạch Phong nghe nói đến ba chữ “Lục Thủy Cầm” không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:
– Ta nghe nói Lục Thủy Cầm là vật kỳ bảo đời thượng cổ. Sao chủ mẫu lại lấy được?
Gia Linh dạ một tiếng toan trở gót đi vào, bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo từ phía sau cất lên:
– Bần ni đã lấy ra đây cho thí chủ rồi.
Tô Bạch Phong nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy chính là vị ni cô nhỏ tuổi vừa rồi, hiện đứng ở phía sau khán thờ. Tay cô cầm một cây đàn gỗ. Y động tâm tự hỏi:
– Vị nữ ni nhỏ tuổi này từ phía trong đi ra mà không phát tiếng động. Chính vì mình cũng không hay biết. Chẳng lẽ cô cũng là người võ lâm?
Gia Linh rời gót tiến lại nhìn nữ ni nói:
– Cảm ơn đạo cô!
Cô cầm lấy cây đàn ở trong tay nữ nhi.
Mụ già lại nhìn Tô Bạch Phong nói:
– Đêm nay mà ngươi tỷ thí thắng được Linh nhi thì mối tử ước giữa lão thân với Triệu Phụng Hào lập tức xóa bỏ. Không thì …
Gia Linh liếc mắt nhìn Tô Bạch Phong khẽ nói:
– Xin hãy nghe khúc “Hàn hải nhạn phi”.
Cô ngồi xếp bằng xuống đất bắt đầu gảy đàn. Cây đàn gỗ bật lên mấy tiếng tình tang. Âm luật rất thâm u réo rắt. Nhưng qua một tiểu tiết đột nhiên dừng lại.
Tô Bạch Phong biết đối phương muốn mượn tiếng đàn để khảo nghiệm nội công cùng định lực của mình, liền ngừng thần đề khí, vận nội công chuẩn bị đối phó với cầm thanh.
Gia Linh tiếp tục gầy đàn. Ban đầu cô gẩy dây Thương rất thấp trong ngũ âm rồi lên cao đến tiếng Giốc, tiếng Vũ.
Kế đó lại bắt đầu tiếng đàn rất lọt tai làm rung động lòng người. Tiếng khoan như gió thoảng ngoài, tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa.
Giây lớn cấp bách như suối chảy, giây nhỏ rủ rỉ như thì thầm. Trên trán Gia Linh đã lấm tấm mồ hôi, giây nhỏ rủ rĩ như thì thầm. Trên trán Gia Linh đã lấm tấm mồ hôi. Xem chừng phép gẩy đàn này rất hao phú nội lực, tổn thương nguyên khí.
Dần dần tiếng đàn thoát ra một thứ lục lượng rất quái dị. Tô Bạch Phong tự nhiên vận công đề kháng, nhưng lực lượng quái dị kia dường như tiếp tục tăng lên mãi.
Tiếng đàn gầy đến khúc ba mươi chín, Tô Bạch Phong cảm thấy khó lòng nhẫn nạn được.
Hai tay Gia Linh lại chuyển khúc gẩy vào dây Gióc. Tiếng đàn đổi khác, thanh điệu ai oán thê lương.
Tiếng đàn ai oán tựa hồ vẽ ra một bức tranh cảnh tượng tiêu điều, khiến người nghe nhớ quê hương mà sa lệ, không ngớt buông tiếng thở dài.
Sau mười mấy khúc, đàn lại chuyển điệu biến thành sát phạt. Lúc này Gia Linh đã vận dụng cảm tình trong toàn thân ra hai bàn tay. Tiếng đàn như đánh vỡ bình bạc, lại tựa hồ thiết kỵ rút dao một cách đột ngột.
Tiếng đàn đang lúc cao trào đột nhiên dừng lại như tiếng xé lụa đập vào trái tim.
Tô Bạch Phong cảm thấy máu nóng sôi sục, lớn tiếng hỏi:
– Sao thiếu chủ lại dừng tiếng đàn ở đây?
Đột nhiên một búng máu từ trong bụng nổi lên đến khóe miệng nhưng công lực chàng không tầm thường, lập tức chàng nuốt ực xuống. Người chàng run lên rồi hồi tỉnh lại phân nửa.
Gia Linh đứng dậy khẽ hỏi:
– Ngươi … ngươi bị nội thương rồi ư?
Giọng nói rất quan thiết Tô Bạch Phong cảm giác trước ngực nóng bừng, ngó thấy mục quang của cô lộ vẻ nhu hòa thân thiết. Trong lúc nhất thời y không thốt nên lời, chỉ cố gắng lắc đầu để đáp lại.
Đột nhiên y chợt nhớ ra điều gì khác nào bị gáo nước lạnh dội vào đầu, liền khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, ngấm ngầm tự trách:
– Tô Bạch Phong hỡi Tô Bạch Phong ! Ngươi hồ đồ đến thế ư? Vị cô nương trước mắt là Thiếu chủ nhân. Còn ngươi bất quá là một kẻ tôi đòi. Vậy mà vừa rồi ngươi định đưa luồng tư tưởng tới đâu?
Sóng lòng dào dạt, Tô Bạch Phong bỗng nghe thanh âm của mụ già cất lên:
– Nội công của ngươi đã cao thâm, định lực lại bền bỉ, thật ra ngoài sự tiên liệu của lão thân. Cây Lục Thủy cầm này ngũ trục đồng triển, nếu là người thường thì đã hộc máu chết rồi. Bây giờ tuy ngươi thất bại, nhưng lão thân để cho ngươi một cơ hội nữa.
Tô Bạch Phong run lên hỏi:
– Tiểu nhân được nghe Lục Thủy Cầm là một kỳ bảo trong đại nội của tiên triều, khúc Hàn hải nhạn phi lại là nhất tuyệt. Vừa rồi thiếu chủ nhân gẩy đến điệu thứ năm mươi ba rồi đột nhiên trung chi nhưng dường như còn điệu tiếp tục. Chỉ vì tiền âm không còn kế tiếp khiến cho tiểu nhân bất giác cảm thấy trong lòng khó chịu khác thường đến nỗi khí huyết đảo ngược, mà chưa hiểu duyên cớ vì sao?
Mụ già đáp:
– Ngươi chưa học đàn nên chỗ ảo diệu sâu xa trong lúc nhất thời khó mà giải thích cho rõ được.
Tô Bạch Phong hỏi:
– Mười mấy năm trước, nhằm ngày thọ năm mươi tuổi của Triệu lão gia, chủ mẫu đã tấu đàn trên tiệc, phải chăng là cây đờn này?
Mụ già biến sắc đáp:
– Dĩ nhiên không phải. Lục Thủy Cầm chuyên để đả thương địch. Đêm hôm ấy lão thân rất khởi hứng nên chỉ gẩy đờn thường cho tiệc thêm vui. Không ngờ Triệu Phụng hào hủ lậu đến thế. Hắn cho là lão thân tấu cầm để khách nghe chẳng khác loài ca kỹ, làm tổn thương thể diện cho hắn. Trong lúc nhất thời, lão thân tức quá gây lộn với hắn …
Tô Bạch Phong không ngờ mụ nhắc tới chuyện xích mích ngày trước giữa mụ với chủ nhân, liền ngập ngừng nói:
– Sau đó Triệu lão gia hối hận vô cùng …
Mụ già hỏi:
– Hối hận ư? Hừ! Vì hắn chẳng có lòng hối hận chút nào, lão thân mới xách đàn đi gẩy trong các tòa đại tửu lâu. Hồi ấy lão thân bất quá cố ý làm thế cho hả giận. Không ngờ vì đó mà gây nên trở mặt thành thù giữa hai vợ chồng. Lão thân bị lão đánh một chưởng thụ thương. Lão thân đã phát thệ phải trả mối hận này nên đem Linh nhi viễn tẩu cao phi …
Mụ nói tới đây xúc động quá không thốt nên được lời nữa.
Tô Bạch Phong đã biết chủ mẫu trước khi gã về họ Triệu, là một vị thiên kim tiểu thư trong gia thế Hà Lạc, bất rất giỏi thi từ cầm điệu. Không ngờ sau khi quyết liệt với chủ nhân, bà lưu lạc khắp nơi, làm nghề tấu đàn để mưu sinh. Y không khỏi cảm khái muôn vàn.
Mụ già bình tĩnh lại nói tiếp:
– Tô Bạch Phong! Ngươi tuy tự xưng là kẻ làm công cho Triệu Phụng Hào mà thực ra đã đủ tư cách môn đồ. Lão thân vừa báo để cho ngươi một cơ hội nữa, nếu ngươi còn thất bại về tay Linh nhi, lão thân tất phải giết ngươi, để tiết mối hận chứa chất mười mấy năm nay.
Mụ đánh tay ra hiệu cho Gia Linh. Gia Linh ngần ngừ một chút rồi bước tới trước mặt Tô Bạch Phong nói:
– Gia Linh này xin thỉnh giáo.
Tô Bạch Phong nghe cô báo họ tên, nghĩ thầm.
– Thiếu chủ nhân quả nhiên vẫn theo họ mẹ. Như vậy đủ tỏ chủ mẫu căm hận Triệu lão gia đến cực điểm.
Y biết phen này không thể tránh khỏi cuộc động thủ, liền đáp:
– Tiểu nhân quyết chẳng thể nào địch lại Thiếu chủ nhân. Mong rằng thiểu chủ nhẹ đòn cho.
Gia Linh không nói gì bước chân trái ra trước nửa bước, giơ bàn tay ngọc lên khẽ phất một cái.
Tô Bạch Phong cảm thấy mùi hương thoang thoảng xô tới làm cho tâm thần hoảng loạn, tựa hồ bao nhiêu đại huyệt toàn thân đã bị cái vẫy tay của cô vây bọc.
Y muốn lảng tránh cũng không thể được, đành khẽ quát lên một tiếng. Song chưởng đánh ra theo thế liên hoàn.
Gia Linh vẫn bằng bàn tay nhỏ bé đó ung dung phất quanh một vòng.
Tô Bạch Phong phát giác ra một luồng chưởng lực hùng hậu như trâu dầm mình xuống biển, không đông tĩnh gì.
Y chấn động tâm thần bụng bảo dạ:
– Thiếu chủ nhân ra chiêu, xem chừng lạ, số võ công khác hẳn với ta mà chưởng pháp cũng cao minh hơn ta.
Lại thấy tấm thân bé nhỏ của đối phương nhào về phía trước như cá bơi nước.
Tay trái cô giơ chênh chếch lên quạt vào trung bàn Tô Bạch Phong.
Chiêu này cô ra tay chẳng những mau lẹ phi thường mà con cách nhau đến ba thước đã làm cho chỉ chưởng của Tô Bạch Phong thấy ngấm ngầm đau.
Tô Bạch Phong không dám phản kích cứ phải lùi hoài, mỗi lúc càng thêm nguy hiểm.
Mụ già đứng bàng quan lạnh lùng lên tiếng:
– Tô Bạch Phong! Ngươi mà còn không ra tay kháng cự thì chỉ trong vòng mười lăm chiêu nữa tất bị Linh nhi đả thương.
Thoạt nghe giọng lưỡi của mụ có vẻ cuồng ngạo, nhưng Tô Bạch Phong hiểu rõ chủ mẫu nói vậy không phải là quá. Gia Linh mới ra tất cả bốn chiêu mà chiêu nào cũng mau lẹ và lợi hại phi thường, đúng là khí thế của một tay cao thủ hiếm có trong võ lâm.
Y liền hô lớn:
– Xin tha thứ cho tiểu nhân càn rỡ.
Tiếng hô vừa dứt, y phóng song chưởng đánh ra để hóa giải thế công liên miên bất tuyệt của đối phương.
Gia Linh vọt người lên. Xiêm y vàng bay phất phới, gót sen thoăn thoắt, tay ngọc lại phất luôn mây cái. Tư thế coi rất ngoạn mục.
Tô Bạch Phong không khỏi khen thầm. Y nắm tay lại thành quyền đánh vào giữa đám bóng chưởng.
Gia Linh chỉ đâm, chưởng đánh phong tỏa hết thế chưởng của đối phương đánh tới. Đồng thời cô sấn vào bên địch.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã trao đổi bảy, tám chiêu. Chưởng pháp của Gia Linh nhẹ nhàng mềm mại và kín đáo vô cùng. Phát nào cũng đoạt tiên cơ.
Tô Bạch Phong thấy chiêu số của Gia Linh ảo diệu, bộ pháp kỳ ảo trong lòng vừa nóng nẩy vừa kinh hãi liền hợp cả hai bàn tay đánh ra một chiêu độc đáo của Triệu môn bằng “Lôi Hỏa Chưởng”.
Lôi Hỏa Chưởng vừa thi triển đã làm tỏa nhuệ thế công liên miên của Gia Linh. Chân tay cô cũng hơi rối loạn. Nhưng chỉ nháy mắt cô trấn tĩnh lại ngay, liền thừa cơ thấy chỗ nào sơ hở là phản kích một cách rất lợi hại.
Tô Bạch Phong hai chưởng tung bay đánh liền như sấm nổ mới chống được thế phản kích của đối phương. Sau y đánh thật mạnh một chưởng, hất cô lùi lại bốn, năm bước.
Mụ già đứng bên lại lên tiếng:
– Hảo chưởng pháp! Lão thân muốn coi Triệu Phụng Hào đã truyền cho ngươi những kỹ nghệ gì? Linh nhi! Phóng “Quế Lan phách” ra đi.
Gia Linh gật đầu hô:
– Coi chừng!
Cô tha thướt lướt về phía trước mấy bước, biến đổi chưởng pháp. Năm ngón tay xòe ra một chút như hình năm cánh hoa từ từ chụp tới.
Cô ra tay cách này rất cổ quái. Tay mặt đánh trước, tay trái đánh sau, nhưng uy lực tay trái mạnh hơn tay mặt nhiều. Bóng tay chập chùng không phân biệt được bóng trước bóng sau.
Tô Bạch Phong để hết tinh thần đối địch. Y biết mình lâm vào tình trạng rất nguy hiểm. Đừng nói chuyện phải kích mà muốn lùi về giữ thế thủ cũng khó khăn vô cùng.
Gặp trường hợp này, Tô Bạch Phong đã hoàn toàn phế bỏ ý nghĩ tấn công, mà không ngớt lùi lại né tránh.
Môn Quế Lan phách của Gia Linh đã thi triển đến mười thành hỏa hầu, rít lên những tiếng vo ve, khí thế cực kỳ khủng khiếp.
Tô Bạch Phong vẻ mặt rất khẩn trương. Cứ mỗi bước lùi lại là Gia Linh lại đánh ra một phát. Đột nhiên tay trái cô quét ngang đánh ngược lên.
Tô Bạch Phong đang bước lùi lại liền bị chặn đứng. Y không còn thì giờ để suy nghĩ, vội bước chân phải tạt ngang nửa bước. Bộ pháp rất huyền diệu. Toàn thân y chuyển đi nửa vòng, nhún mình nhảy vọt lên lướt đi ngoài ba trượng.
Sau khi ra khỏi phạm vi thế chưởng của đối phương, Tô Bạch Phong vẫn đứng hiên ngang như trước. Thân hình cao lớn coi thật oai phong.
Gia Linh dương cặp mắt mơ màng lên nhìn Tô Bạch Phong. Hai tay cô từ từ buông xuống.
Mụ già lộ vẻ nghi ngờ hỏi:
– Tô Bạch Phong! Ngươi bình yên thoát khỏi chiêu Quế Lan Phách thì ra Triệu Phụng Hào đã huấn luyện cho ngươi thành một tay cao thủ đệ nhất rồi ư?
Mụ chưa dứt lời, một tiếng kẹt vang lên. Cửa chùa mở ra. Một bóng người thấp thoáng bước vào, trầm giọng nói:
– Đúng thế! Ta đã huấn luyện cho gã thành một tay cao thủ hạng nhất.
Tô Bạch Phong nhìn thấy bóng trắng xuất hiện như ma quỉ, trống ngực đánh thình thịch. Y khích động không nói nên lời.
Bà già cũng biến sắc, cặp môi mấp máy nhưng không nói câu nào. Đột nhiên mụ ngửa mặt lên trời bật tràng cười rộ. Người áo trắng đĩnh đạc tiến lên mấy bước nói:
– Phỉ Âm! Không nên cười … không nên cười …
Thanh âm đó trầm nhưng rất mãnh liệt, nghe choang choảng, lấn át cả tiếng cười rộ, khiến người trong chùa ai cũng nghe rõ.
Mụ già ngừng tiếng cười hỏi:
– Phải chăng lão muốn thực hiện câu nói với ta mười mấy năm trước đây. Lão đã từng nói là can thiệp vào những hành động của ta?
Người áo trắng lờ đi như không nghe tiếng. Miệng lão lảm nhảm:
– Đừng cười! … Không nên cười lúc này … mà cũng không nên cười trong trường hợp này …
Mụ già sa sầm nét mặt đáp:
– Triệu Phụng Hào! Triệu Phụng Hào. Đây là việc nhà lão thân, lão không nhận thấy là đã can thiệp vào quá nhiều rồi ư?
Người áo trắng quả đúng là võ lâm đệ nhất kỳ nhân Triệu Phụng Hào. Sau cuộc tức giận đấu với Thất Kỳ, Triệu Phụng Hào được những nhân vật võ lâm coi lão như bậc thần tiên. Bây giờ chính miệng mụ già nói ra ba tiếng “Triệu Phụng Hào” kiến ba chữ này càng thêm phân lạng.
Tô Bạch Phong đã biết chủ nhân hành tung vô định, suốt đời chẳng được mấy lần gặp lão xuất hiện trên chốn giang hồ. Không ngờ bữa nay lão lại xuất hiện trong một ngôi chùa hoang, y không khỏi chấn động tâm thần, thành ra chân tay luống cuống.
Y toan lại bái kiến, nhưng Triệu Phụng Hào xua tay nói:
– Bạch Phong! Có thể tòng quyền.
Tô Bạch Phong hiểu ngay chủ nhân không muốn mình câu nệ tiểu tiết đành lấm lét lùi lại đứng một bên.
Triệu Phụng Hào quay lại nhìn mụ già nói:
– Trải qua bao nhiêu ngày tháng mà Phỉ Âm vẫn nóng tính như xưa.
Mụ già hỏi:
– Triệu Phụng Hào! Hiện giờ lão còn tưởng mình có tư cách giáo huấn lão thân ư?
Triệu Phụng Hào đáp:
– Cảm nghĩ thế nào thì nói vậy, đâu phải chuyện giáo huấn.
Mụ già hắng đặng một tiếng rồi nói:
– Lão thân làm gì chẳng biết Triệu Phụng Hào là con người khẩu thị tâm phi.
Phải rồi! Sự việc cách đây hơn mười năm, lão thân tính tình vẫn chưa đổi thay chút nào. Nhưng … nhưng …
Mụ nói tới đây đột nhiên lộ vẻ xúc động vén tay áo bên trái lên, lớn tiếng:
– Họ Triệu kia. Hãy coi cho rõ.
Triệu Phụng Hào thấy mụ trật cánh tay đầy những vết nhỏ như hạt vừng. Đây là những vết máu ngưng kết lại sau khi cắn vào. Bây giờ biến thành những vết đen sì, coi rất kinh hãi.
Tô Bạch Phong vô tình liếc mắt nhìn qua những vết sẹo trên cánh tay mụ rồi không thu về được nữa. Mặt y lộ đầy vẻ kinh nghi.
Lại nghe mụ già cất tiếng gay gắt:
– Mười mấy năm nay, mỗi khi lão thân nghĩ đến con người ngủ chung giường ngày trước bội bạc là mối hận trong lòng lại nổi lên. Lão thân ngoạm một miếng thịt cho máu tươi chảy ra để phảng phất tưởng như mình đã cắn thịt người kia. Có như thế thì trong lòng mới nhẹ được một chút căm hờn.
Triệu Phụng Hào cất tiếng run run hỏi:
– Sao Phỉ Âm lại tự hành hạ mình như vậy?
Mụ già từ từ kéo áo xuống lặng lẳng đáp. Cặp mắt nhìn chằm chặp vào mặt Triệu Phụng Hào không chớp. Tròng mắt chiếu ra những tia di quang khó tả. Nếu quả cặp nhãn thần có thể giết người thì Triệu Phụng Hào lúc này tất không sống nổi.
Triệu Phụng Hào né tránh mục quang của mụ quay sang ngó thiếu nữ xiêm y vàng nói:
– Linh nhi! Dạo này ngươi lớn rồi, càng lớn càng xinh đẹp …
Gia Linh bước lùi lại một bước. Mặt cô lộ vẻ bâng khuâng. Khóe môi mấp máy nhưng không nói câu nào.
Triệu Phụng Hào nói tiếp:
– Ngày trước lúc ngươi theo mẫu thân bỏ nhà ra đi mới là đứa con nít chưa hiểu nhân sự, khác nào ngươi không nhận ra phụ thân.
Thanh âm trầm trầm đầy vẻ từ hòa. Về sau tiếng nói càng tha thiết. Gia Linh trước ngực nóng lên buột miệng hô:
– Gia gia! …
Mụ già biến sắc quát:
– Linh nhi! Câm miệng đi!
Gia Linh bị mụ già quát tháo sợ quá đánh im tiếng.
Mụ già lại nói:
– Lão thân thường bị hoài nghi gia gia ngươi là Triệu Phụng Hào đã chết rồi.
Người đứng đó là kẻ lạ mặt.