Hồng Bào Nhân lại nói:
– Ngươi hai, ba lần phá hoại công việc của lão phu, nhưng bữa nay thì đừng hòng.
Du Hữu Lượng trầm giọng đáp:
– Các hạ đã có bản lĩnh đả bại Thiên Cơ chưởng giáo, trách nào chẳng ngông cuồng như vậy.
Hồng Bào Nhân nói:
– Hừ! Đả bại Thiên Cơ bất quá chỉ cất tay một cái là xong.
Du Hữu Lượng đáp:
– Cái đó không có đối chứng, chẳng hiểu các hạ nói thật chăng? Nhưng muốn giải quyết tại hạ, e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Hồng Bào Nhân hỏi:
– Ngươi tự cho mình công lực cao thâm hơn Thiên Cơ ư?
Du Hữu Lượng đáp:
– Các hạ hiểu lầm rồi. Lệnh đồ đã nói:
Tại hạ là kẻ “lão ngưu mệnh trường”.
Hồng Bào Nhân cười lạt nói:
– Mấy lần trước ở Thạch cốt động và ở rừng trúc, lão phu chưa hạ sát ngươi, khiến ngươi lên mặt ngang tàng. Ngươi tưởng lão phu không đánh chết được ngươi chăng? Lão phu cho ngươi hay tình thế bữa nay không giống thế đâu.
Hắn nói rồi quay lại nhìn Khấu Trung Nguyên và Lục Tư vẫy tay nói:
– Hai ngươi lui lại giữ ở mặt sau.
Hai gã liền lui lại chia nhau giữ hai ngã đường sơn lộ.
Hồng Bào Nhân tiến lại một bước, vung chưởng đánh một chiêu, một luồng nội kình kinh thiên động địa xô ra.
Du Hữu Lượng ngưng thần đối phó. Hai vai rung động, chàng khoa chân bước tạt ngang qua mé tả hai bước để tránh chưởng phong. Không ngờ phát chưởng của Hồng Bào Nhân ở không gian đã thay đổi liền năm thức nhằm chụp vào đại huyệt trong người Du Hữu Lượng.
Du Hữu Lượng vung hai tay phong tỏa liền năm thức. Đồng thời chân chàng liên tiếp lùi lại, trong lòng rất hồi hộp. Tuy chưa đến nỗi kém thế, nhưng bản lãnh của Hồng Bào Nhân biến ảo khôn lường. Nếu cùng lão quyết sống mái thì thật là nguy hiểm.
Sau khi trao đổi năm, sáu chiêu, Hồng Bào Nhân bức bách Du Hữu Lượng phải lui hoài. Đột nhiên lão biến đổi chưởng thức đánh dứ trận đòn rồi phóng ra một chiêu Kình phong thần quyền.
Du Hữu Lượng thấy đối phương phóng Kình phong thần quyền ra, biết rằng mình muốn tránh vết xe đổ của Thiên Cơ hòa thượng chỉ còn cách dùng hư chống thực. Nhưng hiện giờ tình thế không cho phép chàng tính đến đường né tránh, chàng đành nghiến chặt hai hàm răng, vận toàn thân công lực vào hai cánh tay đánh ra.
Thế là khai diễn một cuộc đại chiến hiếm có. Du Hữu Lượng phòng thủ nghiêm mật, nhưng công lực của chàng kém đối phương một bậc. Nếu còn tiếp tục chống đối thế này mãi, không khỏi hao tổn nhiều hơi sức.
Sau mấy chiêu nữa, Du Hữu Lượng đã dần dần tỏ ra không chống nổi. Hồng Bào Nhân liên tục phóng ra hết chưởng nọ đến chưởng kia. Hắn cười lạt nói:
– Tiểu tử! Ta đã bảo ngươi tình thế bữa nay khác trước, ngươi đừng hòng thoát chết …
Du Hữu Lượng muốn cải biến cách đánh, nhưng cơ biến có thừa mà nội lực không đủ. Chàng đón tiếp mấy chưởng của đối phương nữa liền cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, cơ hồ kiệt sức muốn té. Nhưng chàng biết rõ nếu chí phấn đấu tan vỡ, để người té xuống là xong đời. Nhờ nghị lực kiên cường, chàng dù tuyệt vọng vẫn ráng đứng vững.
Hồng Bào Nhân không khỏi ngạc nhiên. Hắn toan đưa ra mấy lời trào phúng thì đột nhiên nghe tiếng sáo véo von vọng lại. Mặt hắn liền biến đổi.
Hai gã Khấu Trung Nguyên và Lục Tư đang canh giữ hai nẻo đường toàn thân chấn động. Khấu Trung Nguyên ấp úng gọi:
– Sư phụ! … Hắn … hắn lại đến rồi …
Hồng Bào Nhân phóng chưởng chậm lại, lắc đầu đáp:
– Không có lẽ. Chẳng có lý nào thế được. Lão phu đã mời người kia tới, chẳng lẽ lại không ngăn cản hắn? Làm sao hắn còn tới đây?
Tiếng địch mỗi lúc một réo rắt. Thanh điệu rất lọt tai, chẳng khác chi Hoàng oanh đua hót cùng bách điểu.
Sau một lúc lại nghe tiếng bước chân mà không rối loạn, vẫn tiết tấu nhịp nhàng. Trên sơn đạo dần dần lộ ra một con trâu xanh rất lớn. Gã đồng tử nhỏ tuổi cưỡi trên lưng trâu đang thổi sáo chơi.
Lục Tư buột miệng la hoảng:
– Thanh Ngưu … Thanh Ngưu Đồng Tử!
Gã sợ quá, quên cả đường lối. Con thanh ngưu lại tới trước mặt, tung vó trước lên. Mọi người vừa thấy bóng xanh thấp thoáng, con Thanh Ngưu trên có Đồng tử cưỡi đã bước vòng quanh vượt qua rồi.
Đồng tử vỗ tay vào lưng con trâu. Nó liền dừng lại trước mặt Hồng Bào Nhân cách chừng năm bước rồi ngửng đầu lên kêu một tiếng “nghé ọ”!
Du Hữu Lượng khác nào lạc vào giữa đám mây mù năm dặm. Chàng tự hỏi:
– Vừa rồi Thanh Ngưu đã mấy lần xuất hiện, nhưng thủy chung chủ nhân của nó vẫn chưa lộ diện. Đến bây giờ cả Đồng tử lẫn Thanh Ngưu đồng thời đến đây, vậy lúc trước Đồng tử đi đâu?
Đồng tử cầm cây đoản địch vẫy Du Hữu Lượng cười nói:
– Hài tử! Chúng ta lại gặp nhau đây.
Lần trước đồng tử gặp chàng đã kêu bằng “Hài tử” đầy vẻ hiên ngang, chàng cơ hồ không nhịn được, nhưng tính chàng cẩn thận ráng chó khỏi bật tiếng cười.
Lần này chàng không cảm giác thấy buồn cười nữa, vội khom lưng xá dài đáp:
– Tiền bối vẫn mạnh giỏi?
Đồng tử cười đáp:
– Hay lắm! Hay lắm! Lão nhân gia bình sinh không lo nghĩ gì nên lúc nào cũng mạnh khỏe.
Y đổi giọng nghiêm nghị nói tiếp:
– Hài tử! Lần sau người kêu ta bằng tiền bối, đừng quên thêm vào chữ “lão” …
Du Hữu Lượng đáp:
– Dạ! Thưa lão tiền bối!
Đồng tử gật đầu đáp:
– Ừ, ừ! Có như thế mới dễ nghe chứ.
Y chỉ đối đáp với Du Hữu Lượng, tựa hồ quên hết mọi người khác trong trường.
Hồng Bào Nhân tiến lên một bước trầm giọng hỏi:
– Phải chăng các hạ là Thanh Ngưu Đồng Tử?
Đồng tử liếc mắt nhìn hắn hỏi lại:
– Sao? Ngươi không thèm kêu ta bằng tiền bối ư?
Hồng Bào Nhân hắng dặng một tiếng đáp:
– Theo vai vế của tại hạ …
Thanh Ngưu Đồng Tử ngắt lời:
– Ngươi không biết tôn lão kính hiền thì thôi, bất tất phải bàn luận vai vế trước mặt lão nhân gia nữa.
Hồng Bào Nhân hỏi thử:
– Xin hỏi các hạ ung dung tới đây, hay là …
Hắn nói tới đây cố ý dừng lại. Thanh Ngưu Đồng Tử đáp ngay:
– Hay là dọc đường đã bị ngăn chặn phải không? Họ Du kia! Ngươi thỉnh được lão bằng hữu ở Lạc Anh tháp xuất sơn để giúp cho. Ta rất phục ngươi ở chỗ đó.
Hồng Bào Nhân loạng choạng lùi lại một bước hỏi:
– Sao các hạ biết tại hạ họ Du?
Thanh Ngưu Đồng Tử cười lạt đáp:
– Tả lão nhi có nhắc đến ngươi với ta:
chỉ có họ Du và một vị bằng hữu họ Tiền đã từng đến trong tháp này của y năm năm. Tuy đó chỉ là chuyện ngẫu hợp thuần túy.
Y gục gặc cái đầu nói tiếp:
– Nhưng thực ra lão gia đã biết rõ:
Tiền lão bằng hữu chẳng hiểu là người không hiểu đại nghĩa mà sao lại giúp kẻ dữ làm điều tàn ngược …
Hồng Bào Nhân ngắt lời:
– Tại hạ cũng không hiểu sao các hạ lại có thể vượt qua sự cản trợ của họ Tiền. Môn “Thiên Lôi Khí” của y …
Du Hữu Lượng trống ngực đánh thình thịch, tự hỏi:
– Thiên Lôi Khí ư? Ta còn nhớ Tô Bạch Phong đã cho hay gã thiếu niên Trầm Kế Nguyên trị thương cho ta cũng đã dùng Thiên Lôi Khí. Vụ này ra làm sao?
Thanh Ngưu Đồng Tử ngắt lời:
– Phải rồi! Thiên Lôi Khí là một công phu thượng đỉnh về chân khí nội gia.
Chính ta cũng không tin mình đã an toàn vượt khỏi Thiên Lôi khí. Đáng tiếc ngươi nghĩ sai rồi. Tiền lão bằng hữu không phát dùng Thiên Lôi khí đối phó với ta …
Hồng Bào Nhân hỏi ngay:
– Sao? Y không dám phóng Thiên Lôi khí để đối phó với các hạ ư?
Thanh Ngưu Đồng Tử đáp:
– Nói đúng ra là y không muốn dùng chứ chẳng phải không dám.
Hồng Bào Nhân hắng đặng một tiếng, hỏi tiếp:
– Không muốn ư? Hừ hừ! Sao họ Tiền đến lúc tối hậu lại đổi quẻ.
Thanh Ngưu Đồng Tử lớn tiếng:
– Họ Du kia! Tiền lão bằng hữu đã bị lão nắm được cái gì mà phải chịu lão uy hiếp?
Hồng Bào Nhân chỉ cười ruồi chứ không trả lời.
Thanh Ngưu Đồng Tử đưa ngón tay nhỏ bé ra trỏ vào Thiên Cơ hòa thượng nằm dưới đất hỏi:
– Phải chăng Thiên Cơ hòa thượng bị thương về bàn tay của lão?
Hồng Bào Nhân cải chính:
– Hắn chết về bàn tay tại hạ.
Thanh Ngưu Đồng Tử từ trên lưng trâu nhảy xuống, cúi lom khom sờ ngực Thiên Cơ hòa thượng, lại nhìn uyển mạch lão một lúc, miệng lẩm bẩm:
– Chưa chết đâu! … Chết thế nào được? …
Hồng Bào Nhân sửng sốt đáp:
– Các hạ đùa chơi hay sao. Trước nay chưa có ai trúng phải sáu phát Kình Phong Huyết Chưởng của tại hạ mà còn sống được.
Thanh Ngưu Đồng Tử trợn mắt lên hỏi:
– Lão gia nói một là một, hai là hai, ngươi thì còn biết gì?
Hồng Bào Nhân cặp mắt âm trầm bất định. Hắn nhân lúc Thanh Ngưu Đồng Tử trong lòng đang nghĩ chuyện khác tiến lẹ mấy bước, vung chân đá vào tử huyệt nơi cổ Thiên Cơ hòa thượng.
Du Hữu Lượng đứng bên đã thấy rõ liền quát lớn:
– Lão dám …
Chàng vung chưởng đánh ra. Thanh Ngưu Đồng Tử còn mau lẹ hơn chàng. Y chỉ rung bàn tay một cái, phát đá của Hồng Bào Nhân liền bị chặn đứng. Hắn loạng choạng lùi lại.
Thanh Ngưu Đồng Tử nói:
– Họ Du kia! Tâm thuật lão hiểm độc hiếm có. Cử động của lão khiến ta không thể buông tha lão một cách vô tội vạ.
Hồng Bào Nhân bản tính thâm hiểm. Cử động của hắn chưa có kết quả mà vẫn không bối rối. Hắn đứng lặng yên không nói gì.
Thanh Ngưu Đồng Tử trầm ngâm hỏi:
– Thôi được! Lão gia tấn công lão một chiêu. Nếu lão tiếp được thì ta để cho lão đi, nên chăng?
Hồng Bào Nhân lộ vẻ kinh nghi hỏi lại:
– Thanh Ngưu Đồng Tử nói vậy chẳng là ghê gớm quá ư? Có lý nào Du mỗ lại không tiếp nổi một chiêu của các hạ? Không hiểu các hạ có dụng ý gì? …
Rồi hắn nói tiếp:
– Các hạ đã muốn vậy, tại hạ xin tuân mệnh.
Thanh Ngưu Đồng Tử hô:
– Coi chừng!
Y từ từ đẩy bàn tay nhỏ nhắn ra, chẳng thấy chưởng phong chi hết, tựa hồ mềm mại bất lực. Hồng Bào Nhân tỏ thái độ rất nghiêm trọng, đưa tay trái lên chống đỡ, vung tay mặt phản kích.
Thanh Ngưu Đồng Tử vẫn không biến đổi chiêu thức, tiếp tục đưa bàn tay nhỏ bé tập kích thẳng thắn. Khi bàn tay còn cách Hồng Bào Nhân chừng năm tấc, bỗng nghe đánh “véo” một tiếng. Ống sáo trúc y thu về cầm tay từ trước phóng ra điểm tới trước ngực Hồng Bào Nhân.
Diễn biến này ra ngoài sự tiên liệu của mọi người. Hồng Bào Nhân quát lên một tiếng, ngửa người lộn đi mới tránh khỏi chiêu địch. Tình trạng coi rất thảm bại.
Cây trúc địch của Thanh Ngưu Đồng Tử xông ra một luồng hàn phong. Chỉ trong khoảnh khắc, bốn mặt nổi lên vòng địch ảnh khiến cho Hồng Bào Nhân không khỏi kinh hãi. Hắn chau mày một cái, đột nhiên toàn thân hắn biến thành một bóng mờ coi không rõ chuyển động về phương nào.
Du Hữu Lượng không tin ở mắt mình. Miệng lẩm bẩm:
– Quỷ Ảnh Tử! … Nghe đồn Quỷ Ảnh Tử là một môn khinh công có một không hai hiện nay. Chẳng lẽ nó sắp xuất hiện trên chốn giang hồ …?
Thanh Ngưu Đồng Tử xô về phía trước. Hai chân điểm dứ trên không, hạ bàn chập chờn tựa hồ phong xa luân chuyển. Chỉ chớp mắt đã tới gần Hồng Bào Nhân không đầy ba thước. Người y cũng thành cái bóng lờ mờ.
Du Hữu Lượng la thất thanh:
– Thanh Ngưu Mạn Bộ! … Thanh Ngưu Mạn Bộ! …
Bữa trước Du Hữu Lượng đã được đồng tử truyền thụ thân pháp Thanh Ngưu Mạn Bộ cho, nhờ nó mà chàng giải được mối nguy hiểm nhất thời. Bây giờ chàng thấy Thanh Ngưu Đồng Tử tự mình thi triển bộ pháp này, coi càng có vẻ đặc biệt.
Bỗng nghe tiếng quái phong u ú rít lên từ trong làn bóng chưởng vọt ra. Sau cả tiếng gió lẫn bóng người đều dừng lại. Hồng Bào Nhân lùi lại mười bước liền, người hắn lảo đảo muốn té.
Diễn biến rất mau lẹ khiến người ta mắt không nhìn kịp. Du Hữu Lượng chưa coi rõ được vụ này. Còn người khác thì chưa nhìn thấy gì đã qua mất.
Thanh Ngưu Đồng Tử nói:
– Họ Du kia! Tuy lão bị luồng chân khí phản kích làm thương tổn đến phế phủ, nhưng đón tiếp được một chiêu mười tám thức này cũng là hiếm có.
Bây giờ Du Hữu Lượng mới hiểu Hồng Bào Nhân đã bị nội thương rồi, nhưng bề ngoài không ai phát giác ra được.
Hồng Bào Nhân thở hồng hộc đáp:
– Tại hạ lĩnh giáo rồi.
Thanh Ngưu Đồng Tử lại nói:
– Phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ thì bản lãnh như họ Du khó kiếm được mấy người. Lão gia thật lấy làm tiếc cho lão. Thôi lão đi đi.
– Sau sẽ có ngày tái ngộ.
Rồi vẫy tay gọi Khấu Trung Nguyên và Lục Tư chạy đi như bay. Chớp mắt đã mất hút.
Thanh Ngưu Đồng Tử lẩm bẩm:
– Quỷ tài! … Quỷ tài! …
Y quay sang nhìn Du Hữu Lượng nói:
– Bữa trước lão gia hỏi thăm đường đi Côn Luân. Không ngờ ngươi cũng tới đây.
Du Hữu Lượng đáp:
– Tiểu tử đã chịu ơn của Phù Vân tiền bối. Nay phái Côn Luân gặp nạn, chẳng thể tọa thị điềm nhiên.
Thanh Ngưu Đồng Tử gật đầu hỏi:
– Hài tử! Ngươi cũng ở họ Du phải không? Gia gia ngươi là Du Huyền Thanh?
Du Hữu Lượng nghi hoặc hỏi lại:
– Sao lão tiền bối lại biết rõ thế?
Thanh Ngưu Đồng Tử đáp:
– Thế là được rồi! Lão họ Tả gặp ta bảo ngươi đến ngay Lạc Anh Tháp.
Du Hữu Lượng trong lòng hồi hộp hỏi lại:
– Lạc Anh Tháp ư? Tiền bối kêu tiểu tử đến Lạc Anh Tháp?
Thanh Ngưu Đồng Tử nhắc lại:
– Ngươi đừng chần chờ nữa. Để cảm ơn ngươi đã trỏ đường cho lão gia sai con Thanh Ngưu đi một đoạn đường.
Du Hữu Lượng còn ngần ngừ thì Thanh Ngưu Đồng Tử lại cười nói:
– Đừng coi thường con trâu này, mỗi ngày đêm nó đi được năm trăm dặm.
Tốc độ còn hơn tuấn mã.
Du Hữu Lượng nhìn Thiên Cơ hòa thượng nằm dưới đất nói:
– Nhưng Thiên Cơ chưởng giáo chưa hiểu sống chết thế nào. Bên kia lại có Thái Bình đạo trưởng …
Thanh Ngưu Đồng Tử ngắt lời:
– Lão gia sẽ cứu sống Thiên Cơ, chỉ lo y biến thành người tàn phế suốt đời.
Còn Thái Bình đạo trưởng đối địch với hai người Nữ Chân thì lão gia đã phát lạc chúng rồi. Lão gia lên núi Côn Luân để lo đỡ Thiên Cơ mọi việc. Ngày trước lão gia vì thích ăn chay mà ở Phù Vân nửa năm tại Côn Luân. Nay phải giúp đỡ bọn đồ đệ của y trong lúc hoạn nạn để đền đáp.
Du Hữu Lượng không còn thắc mắc gì nữa, liền ngồi lên lưng trâu. Lúc lâm hành chàng quay lại nói:
– Khi lão tiền bối lên núi Côn Luân xin bảo cho Nhan Bách Ba huynh biết là tiểu tử có việc gấp, không thể lên núi từ biệt. Xin y miễn trách cho.
Thanh Ngưu Đồng Tử gật đầu, xua tay một cái. Con Thanh Ngưu cõng Du Hữu Lượng trên lưng băng băng chạy đi …
Vừng trăng lặng lẽ lên cao. Con Thanh Ngưu lao về phía trước nhanh như tên bắn. Du Hữu Lượng chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù.
Du Hữu Lượng liệu chừng con Thanh Ngưu đã đi được bốn năm trăm dặm và hiện giờ đang chạy trên cánh đồng cỏ. Đột nhiên trong rừng cây phía trước có ánh lửa lập lòe và những tiếng cây nổ lốp bốp vọng ra.
Khi tiến gần lại đến rừng rậm, chàng hít mạnh một hơi quả nhiên ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, bất giác ngấm ngầm nuốt nước miếng tự nhủ:
– Suốt ngày ta chưa được ăn uống gì. Trong rừng có người nướng thịt. Chi bằng hãy vào xin một chút ăn cho đỡ đói …
Chàng liền nhảy xuống vỗ lưng trâu nói:
– Thanh Ngưu! Thanh Ngưu! Đa tạ ngươi đã chở ta đi một độ đường. Chúng ta chờ có ngày tái ngộ.
Con Thanh Ngưu “nghé ọ” một tiếng, ra chiều quyến luyến.
Du Hữu Lượng vỗ về bảo:
– Về đi Thanh Ngưu, về với chủ nhân kẻo lão nhân gia trông đợi.
Chàng đưa tay lên sờ đầu nó một lúc. Dường như nó hiểu ý người, ngửng đầu lên kêu một tiếng “nghé ọ” để tạm biệt rồi xoay mình chạy về.
Du Hữu Lượng chờ Thanh Ngưu đi mất hút rồi mới trở gót tiến vào rừng rậm.
Trong rừng cây cối xác xơ, Du Hữu Lượng đi được một quãng ngắn thì đột nhiên trước mặt sáng lòa. Trên khu đất trước mặt lửa cháy phừng phừng, một con thú đặt trên giá gỗ tiết ra mùi thơm sực mũi. Một người áo xanh ngồi bên tả đống lửa đang xoay chuyển con thú. Hắn quay lưng về phía Du Hữu Lượng nên chàng chưa nhìn rõ mặt. Nhưng chàng coi bong sau lưng để đoán ra là người lạ.
Chàng tự hỏi:
– Người này ta chưa từng quen biết, nếu lại xin ăn một cách đột ngột mà bị y từ chối thì trơ mặt quá …
Chàng đang ngần ngừ không dám tiến lại, bỗng nghe phía sau có tiếng sột soạt rất khẽ. Chàng động tâm vội ẩn mình vào sau bụi cây.
Một bóng đen lướt qua lùm cây, Du Hữu Lượng sinh nghi nghĩ thầm:
– Nơi đây hoang vắng mà ban đêm cũng có người hoạt động. Thật là chuyện lạ!
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên mé hữu có thanh âm trầm cất lên:
– Hảo bằng hữu! Con mẹ nó lại được hưởng phúc.
Người áo xanh không quay đầu lại, quát hỏi:
– Thằng cha nào mà hỗn lão thế?
Người trong bóng tối đáp:
– Lão bất tất phải biết lão gia là ai. Có giỏi thì ra đây tỷ thí.
Người áo xanh đứng phắt dậy quay đầu lại, Du Hữu Lượng nhìn qua kẽ lá thấy một bên mặt thì ra một lão già lối bảy chục tuổi.
Lão áo xanh hỏi:
– Ông bạn muốn cùng lão phu tỷ thí ư?
Người trong bóng tối hỏi lại:
– Tỷ thí bằng gì? Đánh nhau tay không à?
Lão áo xanh chau mày không nói gì.
Người trong bóng tối lại nói:
– Con mẹ nó! Ngươi mà sợ lão gia thì quỳ xuống dập đầu hai lạy, không chừng lão gia sẽ tha cho …
Giong nói rất hống hách dường như có ý chọc giận lão già áo xanh.
– Chỉ sợ lão phu mà ra tay thì ông bạn không sống được.
Người trong bóng tối nói:
– Hà hà! Cái đó chưa biết thế nào?
Lão áo xanh nói:
– Lão phu đã lâu năm không xuống Trung Nguyên, không ngờ còn có người nhớ được. Ông bạn hãy chờ ở đó …
Không thấy lão thủ thế, người lão vọt lên không lướt về phía phát ra âm thanh, chớp mắt đã mất hút vào trong rừng.
Du Hữu Lượng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
– Lão già này thân pháp thật ghê gớm! Chắc là ẩn sĩ kỳ nhân chi đây. Tính lão dường như nóng nảy …
Chàng đang trầm tư đột nhiên bị tiếng động cắt đứt. Chàng ngửng đầu trông ra thấy một hán tử bé nhỏ thấp lùn, sau lưng đeo cái giỏ tre lớn từ cửa rừng mé Tây đi ra.
Du Hữu Lượng vừa ngó thấy cái giỏ tre, xuýt buột miệng la lên:
– Bách Độc Giáo đồ! Người này là Bách Độc Giáo đồ.
Hán tử bé nhỏ thấp lùn bước tới trước đống lửa, đảo mắt nhìn quanh bốn phía rồi thò tay vào giỏ lấy ra một cái bình sắc trắng đựng chất lỏng. Gã rưới mấy giọt xuống con thú.
Đoạn gã lật đật cất bình. Khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái rồi quay vào rừng.
Du Hữu Lượng thấy hành động của hán tử rất thần bí, sinh lòng nghi hoặc. Vì gã là Bách Độc Giáo đồ nên chàng đã nghĩ ngay tới gã đã dùng độc.
Du Hữu Lượng biết mình đoán không sai. Tên Bách Độc Giáo đồ kia nhân lúc lão áo xanh bỏ đi, liền lật đật từ phương hướng trái ngược chuồn ra. Chàng đoán ít ra có hai tên tham dự vào hành động này. Một tên dùng kế dẫn dụ lão áo xanh bỏ đi để tên thứ hai thừa cơ hạ thủ.
Vèo một tiếng vang lên, lão áo xanh từ trong khu rừng mé Đông vọt về bên đống lửa dõng dạc nói:
– Bằng hữu! Ông bạn muốn chơi bịt mắt bắt dê rồi.
Trong rừng không có tiếng người đáp lại.
Lão áo xanh lại hỏi:
– Lão phu không thuộc địa hình ở đây, nếu ông bạn là con rùa thì ẩn mình đi, lão phu khó lòng tìm được. Nhưng ông bạn lại gây hấn trước là vì lẽ gì?
Lão hỏi hai lần mà bốn bề vẫn yên lặng như tờ.
Lão áo xanh đứng ngây người ra một lúc rồi tự nói để mình nghe:
– Chắc là ngươi muốn trêu cợt lão phu …