Luân Hồi Cung Chủ

Chương 4 - Phò Nguy Cứu Khổ

trước
tiếp

Trên lưng con xích long câu sắc lông màu huyết dụ, đỏ như màu máu sậm là một gã thiếu niên tuổi trạc mười bảy, mười tám mặt mũi cực kỳ tuấn mỹ. Gã thiếu niên buông lơi dây cương cho ngựa đi chầm chậm, đôi mắt ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp của buổi sáng mùa xuân.

Lòng cảm khái, gã thiếu niên vận lam y cất tiếng ngâm nga hai câu thơ của đại thi hào Lý Bạch:

“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỹ nhân hồi.”.

Tạm dịch:

“Say ngủ sa trường đừng vội trách

Xưa nay chinh chiến có ai về.”.

Gã thiếu niên lam y ngâm dứt, thìn lình nghe có tiếng là quát phía bên kia ngọn đồi thấp.

Gã giật mình, ngồi thẳng người lên, hướng sang phía đó, vận thính lực nghe ngóng.

Rõ là nơi đó có một số đông người đang giao tranh với một cô gái không sai.

Gã thiếu niên vận lam y lẩm bẩm:

– Ta hãy may tới đó xem chuyện gì xảy ra.

Gã giục con Xích long câu lên đỉnh đồi rồi đưa mắt nhìn xuống thung lũng.

Trên bãi cỏ xanh rộng lớn, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đang vây đánh một ả thiếu nữ mặt mày xấu xí, tình thế nàng sắp sa cơ.

Chẳng chút chậm trễ, gã thiếu niên vận lam y bay ngựa xuống thung lũng, tới gần chỗ ba người đang giao đấu, hét:

– Dừng lại!

Mồm hét, chàng vừa rời khỏi lưng ngựa phóng tới đấu tràng.

Hai tên sứ giả Luân Hồi nghe tiếng hét xé không gian giật mình thu hồi giới đao, đưa mắt nhìn xem đó là ai, bỗng cả hai tên cùng bật “ồ” lên một lượt.

Ả thiếu nữ xấu xí cũng thu hồi trường kiếm đưa mắt nhìn gã thiếu niên vận lam y, bất giác thân hình nàng rúng động.

Nhìn kỹ gương mặt hai tên sứ giả Luân Hồi giáo, gã thiếu niên vận lam y bật thốt:

– Ồ! Hai tên đệ cửu, đệ thập Luân Hồi giáo đây, quả là không tìm mà gặp.

Thực vậy, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo chính là đệ cửu sứ giả và đệ thập sứ giả không sai.

Tên sứ giả Luân Hồi giáo mang số chín trên ngực nhìn gã thiếu niên vận lam y, cất giọng ồm ồm:

– Hàn Tử Kỳ? Hoá ra là ngươi đó sao?

Gã thiếu niên vận lam y chính thực là Hàn Tử Kỳ, lạnh lùng:

– Ngươi có đui chưa, không là ta thì còn là ai nữa chứ.

Tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín trợn cặp mắt quỷ:

– Tiểu tử! Hãy mau mau giao nộp bản đồ “Phù ảnh cung” cho bọn ta, ta sẽ niệm tình tha chết cho ngươi lần này.

Hàn Tử Kỳ nghiến răng:

– Trái lại, tiểu gia gia sẽ giết hai ngươi trả mối hận năm xưa hai ngươi đã đánh ta rơi xuống dòng suối. Bây giờ hia ngươi chuẩn bị chết cách nào, nói mau!

Tên sứ giả số mười quay sang tên sứ giả số chín:

– Cửu huynh, dài dòng với gã tiểu quỉ làm chi bận lòng, hãy để cho đệ bắt gã.

Nhìn ánh mắt sáng tợ hai vì sao của Hàn Tử Kỳ, tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín quay lại đồng bọn:

– Thập đệ hãy thận trọng, xem ra gã tiểu tử đã khác hơn xưa rất nhiều, có lẽ võ công của gã rất cao thâm, cặp mắt gã đã cho ta biết điều đó.

Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười trấn Âm Nghi:

– Cửu huynh, hãy an tâm, chỉ trong vòng ba chiêu đệ sẽ bắc được gã giải về Luân Hồi giáo nộp cho cung chủ, chúng ta sẽ lãnh thưởng một vạn lạng vàng ròng như cung chủ đã ra lệnh.

Không đợi đồng bọn nói thêm lời nào, tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười lướt tới đứng trước mặt Hàn Tử Kỳ. Hắn ồm ồm giọng:

– Tiểu tử! Ngươi định lẽ nào, bó tay chịu tội hay chờ bản sứ giả động thủ bắt ngươi?

Hàn Tử Kỳ ngạo nghễ:

– Đừng lải nhải cái mồm. Hôm nay tiểu gia sẽ chặt một cánh tay ngươi trả thù xưa, sau đó sẽ tới Luân Hồi cung hỏi tội ả hồ ly Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ.

Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười giận dữ quát:

– Tiểu quỉ muốn chết!

Hắn vung thanh giới đao điểm vào tám huyệt trên mình Hàn Tử Kỳ nhanh tợ chớp.

Một tiếng động thanh thao, Hàn Tử Kỳ rút trường kiếm ra khỏi vỏ, rung tay một cái.

Một chùm kiếm ảnh vọt ra ngoài một trượng chặn thanh giới đao của đối thủ.

Xoảng … xoảng …

Kiếm ảnh đao quang chợt tắt, tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười lui lại ba bốn bước trố cặp mắt kinh dị nhìn Hàn Tử Kỳ. Hắn không ngờ võ công chàng giờ đây lại cao thâm như thế.

Nhưng liền đó, song phương cùng lượt sáp tới, kiếm đao chạm nhau xoang xoảng, từng chùm tia lửa chớp lóe mỗi lúc càng thêm dữ dội hơn.

Qua mười hiệp, đột nhiên tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười kêu “oái” một tiếng, cánh tay phải lẫn với đao bay ra ngoài, máu trên vai tuôn ra lai láng, lảo đảo tháo lui ngoài trường.

Tên sứ giả số chín hốt hoảng lướt tới vươn tay điểm huyệt cầm máu cho đồng bọn, lấy linh đan bôi vào rồi xé một mảnh áo rịt vết thương.

Hắn đưa tên đồng bọn ra ngoài xa, quay lại trợn mắt nhìn Hàn Tử Kỳ, rít giọng căm thù:

– Tiểu quỉ, món nợ máu này sè có một ngày nào đó bọn ta trả lại trên mình ngươi gấp trăm lần hơn nữa.

Lời vừa dứt, tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín liền cắp lấy đồng bọn phóng sang ngọn đồi mất dạng.

Chờ bọn sứ giả đi rồi, thiếu nữ xấu xí bước tới gần Hàn Tử Kỳ, chắp tay trước ngực cất giọng oanh vàng:

– Tiểu muội xin đa tạ công tử cứu nguy của Hàn công tử, trọn kiếp này muội chẳng dám quên.

Hàn Tử Kỳ khoát tay:

– Cô nương chớ nên đa lễ, trong lòng tại hạ bất an, chuyện trên đường hành hiệp tương trợ lẫn nhau là thường sự, cô nương đừng quan tâm làm chi.

Chàng nhìn nàng:

– Tại hạ xin được hỏi mỹ danh của cô nương là gì, để cho tại hạ dễ dàng xưng hô.

Ngập ngừng phút giây, cô gái xấu xí đáp:

– Tiện danh của tiểu muội là Xú diện Nữ. Hàn công tử hãy gọi như thế.

Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:

– Xú diện Nữ ư? Đây chỉ là biệt danh, tại hạ muốn biết danh tánh của cô nương.

Như có điều gì uẩn khúc trong lòng. Xú diện Nữ lắc đầu:

– Hàn công tử thứ cho, hãy gọi tiểu muội là Xú diện Nữ được rồi, còn danh tánh thì …

Nàng ngừng lại không nói nữa. Hàn Tử Kỳ lấy làm lạ liền phóng tới:

– Tại hạ xem qua hình dáng của Xú cô nương phải là một vị tiểu thư trâm anh, đài các nhưng chẳng biết tại sao …

Tới đây Hàn Tử Kỳ vụt im đi không tiếp thêm lời. Chàng muốn nói với hình dạng yêu kiều diễm lệ đó nàng phải là một trang quốc sắc, thiên hương, tại sao lại là một cô gái có bộ mặt xấu xí như thế nhưng sợ lời mình thất thố khiến cô gái nổi giận nên chàng ngưng nửa chừng.

Chợt nghe Xú diện Nữ cười khúc khích cất giọng trong như ngọc lưu ly:

– Hàn công tử muốn nói đến bộ mặt xấu xí của tiểu muội ư? Trời sinh muội ra vốn là một ngôi sao xấu, làm thế nào trở thành một ả thiếu nữ yêu kiều diễm lệ được. Muội đành cam chịu số phận của mình thôi. Công tử thấy khó chịu lắm ư?

Hàn Tử Kỳ lắc đầu:

– Tại hạ đâu dám vô lễ với Xú cô nương đến thế. Cô nương tuy không có gương mặt xinh đẹp như mọi thiếu nữ khác, nhưng cô nương có cái đẹp ở tâm hồn, giọng nói êm đềm 8 như ngọc rót, tư phong cốt cách đài trang, đó mới là viên ngọc liên thành, không có một ả mỹ nhân nào sánh kịp cô nương.

Ánh thu ba Xú diện Nữ chớp lên mấy lần, nàng cất giọng êm như mơ:

– Hàn công tử quả là một chính nhân quân tử, một trang thiếu hiệp hào hùng, xem người bằng nội tâm, không xem nơi thể xác, những lời vàng ngọc đó tiểu muội xin ghi tạc vào lòng, trọn kiếp không thể nào quên được.

Hàn Tử Kỳ từ tốn:

– Xú cô nương đã dạy quá lời rồi. Sự thực đến nay tại hạ chỉ là một kẻ vô danh, thuộc hàng tiểu bối, năm xưa tại hạ nhờ mẫu thân dạy bảo hiểu biết chút ít về chuyện giang hồ, đâu dám sánh mình cùng bậc chánh nhân quân tử.

Xú diện Nữ thăm dò:

– Hàn công tử, tiểu muội mạo muội xin hỏi. Nhị vị đại nhân thuộc danh giá hay môn phái nào, xin công tử nói cho muội được rõ, ngày sau có dịp sẽ đế bái kiến cao nhân.

Nghe Xú diện Nữ hỏi đến song thân, gương mặt đang tươi của Hàn Tử Kỳ chợt buồn thấp giọng:

– Phụ thân của tại hạ là Trang chủ Hàn sơn trang Hàn Khuất Thân, còn mẫu thân tên gọi “Tuyệt đại mỹ nhân” Tố Thần Phi, có lẽ cô nương đã nghe qua một vài lần.

Xú diện Nữ bật “ồ” lên một tiếng sửng sốt nhìn Hàn Tử Kỳ không chớp mắt. Phút chốc nàng lên tiếng:

– Thế ra Hàn công tử là con trai của Hàn tiền bối và Tuyệt đại nữ tiền bối đây sao?

Tiểu nữ có nghe thảm biến Hàn sơn trang, chẳng hay …

Hiểu ngay Xú diện Nữ muốn hỏi điều gì rồi, bằng một giọng buồn buồn, Hàn Tử Kỳ thành thật:

– Phụ thân của tại hạ đã biệt vô tung tích từ lúc tại hạ còn tuổi ấu thơ, còn mẫu thân cũng biệt tích từ lâu, đến nay chẳng rõ chết sống lẽ nào, mấy tháng qua tại hạ hết sức đi tìm mà không phăng ra manh mối.

Như cảm thương tâm trạng của Hàn Tử Kỳ, Xú diện Nữ buông hơi thở nhẹ:

– Hàn công tử, công tử biết hung thủ nào đã đốt phá Hàn sơn trang không?

Hàn Tử Kỳ lắc đầu:

– Tại hạ chưa tìm ra đích thực hung thủ đốt phá Hàn sơn trang là ai, có điều chuyện này có liên hệ đến Luân Hồi giáo, tại hạ đang trên đường tìm hiểu sự thật trước khi tìm bọn chúng trả thù.

Hàn Tử Kỳ kể lại câu chuyện chàng bị hai tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín và số mười đánh rơi xuống dòng suối năm xưa cho Xú diện Nữ nghe và tiếp:

– Lúc nãy tại hạ chặt cụt cánh tay tên Luân Hồi giáo số mười là để trả mối thù năm xưa.

Hiện nay tại hạ còn ba sứ mạng trên vai. Một là đi tìm tung tích của song thân xem còn sống hay đã chết, hai là tìm hung thủ tàn phá Hàn sơn trang và bản đồi “Phù ảnh cung”, thêm lời dặn dò của thân mẫu …

Đến đây Hàn Tử Kỳ ngưng đi không nói nữa. Xú diện Nữ cũng im lặng đứng yên nhìn chàng.

Thật lâu chợt nhớ lại một điều, Hàn Tử Kỳ đánh tiếng:

– Xú cô nương! Quí trang của cô nương hiện ở địa phận nào. Hãy nói cho tại hạ được rõ, sau này có dịp tại hạ sẽ tới bái kiến nhị vị đại nhân.

Xú diện Nữ giật mình lúng túg phút giây mới chịu mở lời:

– Từ buổi sơ sinh tiểu muội không rõ cha mẹ là ai, chỉ nghe dưỡng mẫu nói lại. Một sáng dưỡng mẫu đi ngang qua cánh rừng thấy muội đang nằm dưới gốc cây khóc oa oa, người thương tình bồng về nhà nuôi dưỡng cho đến lúc trưởng thành, sau đó người mắc chứng bệnh nan y, thuốc thang không chữa nổi nên đã qua đời. Muội mai táng dưỡng mẫu, cư tang ba tháng mười ngày, buồn vì cảnh cô đơn nên rong ruổi ra chốn giang hồ, đến đây bị hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đón chặn đòi bắt muội đem về Luân Hồi cung cho ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ làm tỳ nữ, kế Hàn công tử tới kịp cứu nguy, bằng không muội đã rơi vào tay bọn chúng rồi.

Hàn Tử Kỳ bâng khuâng:

– Hoàn cảnh của Xú cô nương thật đáng thương tâm, nhưng thân gái dặm trường, chốn giang hồ lại đầy rẫy nguy hiểm, làm sao cô nương có thể đối phó với chuyện bất trắc xảy ra.

Chẳng hiểu cô nương có nghĩ tới điều đó không?

Xú diện Nữ chớp sáng hai ánh mắt:

– Tiểu muội đã nghĩ tới điều này, có điều hiện nay muội là một kẻ không nhà, không quyến thuộc thân bằng, biết phải nương tựa vào đâu, lại nữa muội cũng cần bôn tẩu giang hồ tìm tung tích song thân, cho dù gian lao nguy hiểm đến đâu muội cũng chẳng sờn lòng.

Hàn Tử Kỳ cảm khái:

– Tấm lòng hiếu đạo của Xú cô nương thật là hiếm thấy trên thế gian này, chắx sẽ động đến trời xanh, sớm muộn gì cô nương cũng gặp lại nhị vị đại nhân chứ chẳng không đâu.

Đưa mắt nhìn ánh nắng chiều hiu hăc trên đỉnh núi, Hàn Tử Kỳ nói mau:

– Xú cô nương, Bình thủy tương phùng, chắc sẽ có ngày tao ngộ, hiện giờ tại hạ có chuyện gấp phải đi ngay, cô nương hãy nên hết sức bảo trọng, coi chừng gặp lại bọn sứ giả Luân Hồi giáo. Tại hạ xin cáo biệt cô nương.

Hàn Tử Kỳ leo lên lưng con Xích long câu toan phóng qua ngọn đồi rồi đi.

Chợt Xú diện Nữ gọi giật:

– Hàn công tử …

Hàn Tử Kỳ ngưng lại:

– Xú cô nương còn điều gì chỉ giáo nữa không?

Xú diện Nữ hấp tấp:

– Hàn công tử, sau này nếu tiểu muội muốn gặp lại công tử phải đến nơi nào.

Hàn Tử Kỳ mỉm cười:

– Nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Giang hồ tuy rộng mênh mông, nhưng giữa tại hạ và cô nương chắc chắn sẽ có phen tái ngộ. Xin cáo biệt …

Dứt câu, Hàn Tử Kỳ phóng ngựa qua ngọn đồi, trở xuống quan lộ di thẳng về hướng Bắc.

Nhìn theo người ngựa Hàn Tử Kỳ cho đến khi hút bóng từ lâu, Xú diện Nữ buông tiếng thở dài, trổ thuật khinh công đi về một hướng khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.