Luân Hồi Cung Chủ

Chương 110 - Trở Về Cát Bụi

trước
tiếp

Hàn Tử Kỳ quắc mắt:

– Ta giết ngươi trước rồi sẽ phá tan cái động hồ ly này cứu ba người đó.

Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cười lanh lảnh:

– Ngươi không thể nào cứu nổi ba người đó đâu, đừng cuồng vọng vô ích.

– Tại sao?

– Tại vì ngươi bức ta tới đường cùng, ta và ngươi sẽ cùng chết, tất nhiên ba người đó chẳng còn. Cái đạo lý đó ngươi đã hiểu rồi chứ?

Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:

– Ngươi muốn nói gì ta không rõ?

Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ trỏ tay vòng quanh tòa đại điện:

– Tiểu tử ngu ngốc, hiện nay tất cả trong tòa Luân Hồi cung này, luôn cả Luân Hồi điện, tổng đàn Luân Hồi giáo ta đã cho đặt chất nổ từ lâu, giờ ta ra lệnh Tạ Linh San sẽ châm ngòi, hàng ngàn quả lôi oanh nổ, ta và ngươi tan xác, ba ả kia làm thế nào sống được.

Một luồng buốt lạnh chạy vào xương sống Hàn Tử Kỳ, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhưng liền lấy lại sự bình tâm.

Chàng cười khẩy:

– Yêu phụ đừng dùng kế xảo trá đánh lừa ta vô ích. Ngươi đã xa cơ rồi còn hòng phỉnh lừa được ai. Ngươi nói láo, ta không tin ngươi.

Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ chớp ánh mắt sáng ngời:

– Tiểu tử, một lần chót ta hỏi ngươi. Ngươi có chịu lui ra khỏi nơi này hay là cùng chết?

Hàn Tử Kỳ cương quyết:

– Ta không lui. Ta sẽ giết ngươi báo thù cho phụ thân.

Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ buông tiếng thở dài:

– Âu cũng là số mạng.

Ả quay lại thét lớn:

– Tạ Linh San, châm ngòi nổ.

Hàn Tử Kỳ giật mình, đến đây chàng hiểu rõ Điêu Nguyệt Hồ nói thật, trong lòng khiếp sợ, nhưng mọi việc đã quá muộn màng, chàng đành đứng bất động.

Không nghe có tiếng đáp của Hồng y nữ, Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ thét:

– Tạ Linh San ở đâu. Mau châm ngòi nổ …

Vẫn không nghe động tịnh, phía sau hậu điện im lìm.

Mặt hoa Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ tái mét, thét:

– Tạ Linh San, ngươi đã phản ta.

Ả lao vút về phía sau hậu điện, Hàn Tử Kỳ hét:

– Ngươi chạy đi đâu?

Hàn Tử Kỳ toan phóng mình đuổi theo Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, bỗng nghe có tiếng gọi giật từ ngoài cửa Luân Hồi cung:

– Hàn ca ca đứng lại.

Hàn Tử Kỳ quay lại nhìn, Cung Ly Kiều từ ngoài phóng vào gấp rút:

– Hàn ca ca chạy cho mau, ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ châm ngòi nổ thật đó.

Hàn Tử Kỳ sửng sốt:

– Có lẽ nào …

Cung Ly Kiều gấp hơn:

– Hàn ca ca chạy mau, chậm trễ sẽ tan xác.

Bất giác Hàn Tử Kỳ lao vút ra ngoài cánh cửa Luân Hồi cung.

Chân Hàn Tử Kỳ vừa chạm đất, một loạt tiếng nổ long trời, chuyển rung khắp cả núi rừng.

Tòa lâu đài đồ sộ Luân Hồi giáo sụp đổ ầm ầm, lửa cháy rần rần, khói đen mù mịt.

Hàn Tử Kỳ khiếp đảm kêu lên:

– Ngân muội … Yến muội … Phu nhân … Cung tỷ tỷ …

Hàn Tử Kỳ thụp xuống đất, nước mắt trào ra, cả đất trời đảo lộn trước mắt chàng.

Hàn Tử Kỳ không thể nào tưởng tượng nổi Điêu Nguyệt Hồ lại liều lĩnh đến thế. Ả giết Ngân Hà công chúa, Tiểu Yến và Đào Hoa phu nhân dĩ nhiên ả cũng chét tan thây vì chất nổ khủng khiếp.

Chợt nghe có tiếng kêu của một nàng con gái:

– Hàn ca ca …

Hàn Tử Kỳ giật mình đứng lên quay lại nhìn. Một ả thiếu nữ vận cung phục đẹp tuyệt trần từ phía trước chạy tới.

Hàn Tử Kỳ sửng sốt, rồi hoan hỉ kêu lên:

– Ngân muội …

Chàng phóng tới ôm chặt lấy ả thiếu nữ, chính là Ngân Hà công chúa, cứ tưởng mình đang trong cơn mơ.

Ngân Hà công chúa nằm gọn trong tay Hàn Tử Kỳ, giọt lệ thánh thót trào ra.

Thật lâu Hàn Tử Kỳ mới chịu buông Ngân Hà công chúa ra:

– Ngân muội, muội còn được sống đây, huynh vui mừng khôn xiết.

Ngân Hà công chúa nức nở:

– Hàn ca ca, muội tưởng không còn gặp mặt ca ca nữa, nào ngờ muội còn sống gặp lại ca ca đây.

Hàn Tử Kỳ lau giọt lệ cho Ngân Hà công chúa, dỗ dành:

– Ngân muội, cơn ác mộng đã qua rồi muội hãy bình tịnh lại, nghe huynh hỏi, nhờ đâu muội thoát nạn?

Ngân Hà công chúa sụt sùi:

– Muội nhờ Hồng y tỷ tỷ đưa muội ra khỏi “dường tâm viện” chậm một chút là đã tan xác rồi.

Hàn Tử Kỳ thảng thốt, nghĩ thầm:

– Quả thật ta không ngờ Tạ Linh San lại là một vị cứu tinh. Nếu không có ả làm sao Ngân muội còn sống. Nàng chết đi ta sống cô độc đến trọn đời.

Hàn Tử Kỳ lại hỏi:

– Ngân muội, còn Đào Hoa phu nhân và Tiểu Yến ở đâu?

– Mẫu thân muội và Yến tỷ cũng được Hồng y tỷ tỷ cứu thoát chết. Hai người đang ở đằng kia.

Hàn Tử Kỳ vui mừng bật thốt:

– Huynh không ngờ Hồng y nữ lại có thiện tâm như vậy, biết phải làm sao đền đáp công ân của nàng cho xứng đáng.

– Hàn ca ca khỏi lo nghĩ, mẫu thân muội đã nhận Hồng y tỷ tỷ làm nghĩa nữ. Nàng đã bằng lòng trở về Hồng lầu khách với mẫu thân.

Chợt Ngân Hà công chúa hỏi Hàn Tử Kỳ:

– Hàn ca ca … có phải Cung Ly Kiều tỷ tỷ báo tin cho ca ca tới đây không?

Hàn Tử Kỳ gật đầu:

– Cung Ly Kiều gặp huynh cách đây hai ngày. Nàng đã trao mảnh ngọc cho huynh, cho biết muội đang lâm nạn tại Luân Hồi cung, huynh khẩn cấp tới đây, cũng may vừa đúng lúc …

Sực nhớ lại Cung Ly Kiều, Hàn Tử Kỳ đưa mắt nhìn vào biển lửa kinh hãi kêu:

– Ngân muội! Nguy rồi, Cung Ly Kiều đã chết.

Chàng trỏ tay vào biển lửa đang bốc cháy ngụt trời.

Ngân Hà công chúa khiếp đảm:

– Hàn ca ca! Tại sao Cung tỷ tỷ lại chết? Tỷ tỷ bị ả yêu phụ Điêu Nguyệt Hồ giết phải không?

Hàn Tử Kỳ lắc đầu, chàng thuật lại mọi chuyện cho Ngân Hà công chúa nghe.

Ngân Hà công chúa rơi lệ:

– Tội nghiệp cho Cung tỷ tỷ. Nếu không có tỷ tỷ làm sao ca ca biết muội bị ả Điêu Nguyệt Hồ bắt giam mà tới đây cứu muội, ân nghĩa chưa kịp đáp đền, tỷ tỷ đã chết …

Ngân Hà công chúa tuôn hai dòng thương lệ.

Một bóng hồng từ đằng xa lao tới, Hàn Tử Kỳ và Ngân Hà công chúa quay nhìn lạị Ngân Hà công chúa reo lên:

– Hàn ca ca … Hồng tỷ tỷ đến kia …

Hồng y nữ tới đứng trước mặt Hàn Tử Kỳ và Ngân Hà công chúa.

Hàn Tử Kỳ nhìn Hồng y nữ:

– Tại hạ xin đa tạ Hồng cô nương đã cứu Ngân muội, Yến muội và Đào hoa phu nhân …

Ngân Hà công chúa vội nói:

– Hàn ca ca, Hồng tỷ tỷ là tỷ tỷ của muội, ca ca hãy thay đổi cách xưng hô mới đúng hơn.

Ngân Hà công chúa không hiểu chuyện giữa Hồng y nữ và Hàn Tử Kỳ lúc trước.

Hàn Tử Kỳ còn đang lúng túng, Hồng y nữ đã lên tiếng:

– Ngân muội nói đúng. Bây giờ Hàn đệ đệ hãy gọi ngu tỷ tỷ là tỷ tỷ mới đúng hơn.

Hàn Tử Kỳ nở một nụ cười ý nhị:

– Đệ đệ xin ra mắt Hồng tỷ tỷ …

Hồng y nữ thêm ý:

– Hàn đệ đệ chớ nên khách khí, dù là tỷ tỷ, nhưng ngu tỷ cũng không thay đổi lời nói lúc trước. Ngu tỷ chỉ đáng làm một ả nô tỳ cho đệ đệ. Ngu tỷ không còn ước mơ gì hơn nữa.

Ngân Hà công chúa không hiểu lời, ngơ ngác:

– Tại sao lạ vậy? Hồng tỷ tỷ là tỷ tỷ, sao lại đòi làm một ả nô tỳ của Hàn ca ca, muội không chịu đâu.

Sợ thất thố, Hàn Tử Kỳ đỡ lời:

– Ngân muội chưa hiểu, Hồng tỷ tỷ vui tính nói đùa, muội không hiểu sao?

Chàng liền lảng sang chuyện khác:

– Hồng tỷ tỷ, còn Thanh y cô nương ở đâu, sao đệ không thấy?

Hồng y nữ thở dài, buồn bã:

– Nhị muội của ngu tỷ đã bị ả Điêu Nguyệt Hồ nghi là phản phúc, giết từ đêm qua, thi thể của nhị muội bị bọn giáo đồ Luân Hồi giáo ném xuống vực sâu phía sau Luân Hồi cung.

Hàn Tử Kỳ cảm khái:

– Điêu Nguyệt Hồ quả là một nữ nhân tàn ác, giết luôn cả đệ tử trung tín của mình. Ả chết tan xác là thiên lý nan dung.

Hồng y nữ hiểu thâm ý của Hàn Tử Kỳ cũng lảng qua chuyện khác:

– Hàn đệ đệ, nghĩa mẫu của ngu tỷ đứng đằng kia đang chờ đệ đệ đó.

Dứt câu Hồng y nữ đi trước, Hàn Tử Kỳ và Ngân Hà công chúa theo sau.

Ba người trở ra sơn đạo trông thấy Đào hoa phu nhân đang đứng nói chuyện với một trung phụ tuyệt sắc.

Nhận ra trung phụ, Hàn Tử Kỳ chạy bay tới nắm lấy tay hoan hỉ:

– Mẹ …

Trung phụ tuyệt sắc chính là Tố Thần Phi quay lại vui mừng:

– Con … mẹ lo sợ con có chuyện xảy ra không lành, mẹ bảo sư bá Đảo điên hòa thượng đưa mẹ tới đây. Con có giết được cặp nam nữ độc ác đó không?

Hàn Tử Kỳ gật đầu:

– Con giết lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma, nhưng lão trúng chưởng của con tan xác, con không cắt được thủ cấp, còn ả Điêu Nguyệt Hồ đã chết vì chất nổ của ả.

Tố Thần Phi hiện lên sắc mặt vui mừng, hướng sang Đào hoa phu nhân:

– Con hãy tới bái lễ nhạc mẫu của con đi, mẹ và tỷ tỷ đã bàn tính với nhau rồi.

Mặt ngọc đỏ bừng, Hàn Tử Kỳ bước tới đứng trước mặt Đào hoa phu nhân, chắp tay:

– Tiểu tế xin bái lễ nhạc mẫu.

Hàn Tử Kỳ toan cúi xuống lạy, Đào hoa phu nhân phất tay:

– Ta miễn lễ cho nghĩa tế đó. Nếu không có nghĩa tế và Hồng nghĩa nữ ta và ái nữ luôn cả Yến nhi đã mất mạng rồi. Thật ta không ngờ Điêu Nguyệt Hồ là một kẻ vô tình, vô nghĩa lại ác độc, quỷ quyệt khôn lường. Ả chết đi là do nơi hậu quả của ả đã làm từ bấy nhiêu lâu nay.

Chợt nhớ lại một điều, Hàn Tử Kỳ cung kính hỏi Đào hoa phu nhân:

– Thưa nhạc mẫu, hôm nọ tiểu tế có gặp cung nữ Phỉ Thúy đi tìm Ngân muội, Phỉ Thúy thư thư bảo Hoàng đế rất lo sợ số phận của Ngân muội, nay chuyện đã yên xong, nhạc mẫu định lẽ nào, có cùng đi với Ngân muội trở lại hoàng cung không?

Đào hoa phu nhân lắc đầu:

– Ta đã quyết rồi. Ta ở lại Hồng lầu khách sẽ không bao giờ trở về Hoàng cung, ái nữ Ngân Hà cũng không chịu về. Ta và Tố Thần Phi tỷ tỷ hội ý với nhau, sau khi nghĩa tế xây dựng lại Hàn Sơn trang ta sẽ cho ái nữ về đó với nghĩa tế. Còn Hồng nghĩa nữ và Yến nhi ở lại với ta …


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.