Thiếu niên bệnh hoạn nói :
– Thưa đại tỷ, tại sao cô nương muốn tìm hắn?
– Tại vì… tôi yêu hắn!
– Chẳng phải hắn… hắn là thù nhân của phụ thân cô sao?
– Thế thì không thể trách hắn. Hắn vô tội, phụ thân hắn gây nên tội lỗi, không thể liên lụy đến hắn được, có phải vậy không?
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế… hắn vô tội…
– Bất kể thế nào đi nữa, tôi vẫn quan tâm đến hắn, cho nên tôi cần biết rốt cuộc hắn còn sống trên thế gian này chăng?
– Hắn tên là Vương Hoa sao?
– Đúng thế!
– Năm nay hắn được bao nhiêu tuổi?
– Hai mươi tuổi.
– Hắn sanh ngày tháng nào?
– Hắn sanh giờ Dần mùng năm tháng sáu.
Thiếu niên bệnh hoạn nói :
– Được, để tôi bói một quẻ cho hắn…
Dứt lời, hắn thò tay vào túi áo lấy cái ống đựng xăm ra, sau đó nhắm mắt lẩm bẩm niệm thầm trong miệng một hồi rồi lắc ống rớt ra một cây xăm ra, cắm lên chăm chú đọc một lát, nói :
– Thưa đại tỷ…
– Thế nào?
Thiếu niên bệnh hoạn định mở miệng trả lời, bỗng nhiên chẳng biết vì lý do gì hắn đã tắt tiếng hẳn và đảo mắt quan sát xung quanh một lúc.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
– Sao ngươi không nói tiếp nữa?
– Ồ! Chẳng có sao hết… thưa đại tỷ, tôi phải nói thẳng nhé.
– Ngươi cứ nói.
– Thưa đại tỷ! Hắn đã chết rồi!
Chương Linh Linh mặt mày tái mét kêu a một tiếng ngay.
Thiếu niên bệnh hoạn nói tiếp :
– Thưa đại tỷ, tôi bói toán chính xác chưa sai lần nào. Vị võ học này tuy rằng thông minh xuất chúng nhưng thuộc số mạng chết non. Chắc chắn hắn chẳng sống được hơn mười sáu tuổi.
– Hắn chỉ mất tích mà thôi!
– Lúc đó hắn chưa chết, nhưng về sau hắn đã chết.
– Sao ngươi khẳng định như thế?
– Thưa đại tỷ, điều này tin hay chăng tùy ở cô nương. Nhưng nếu cô nương chưa tin sự bói toán của tôi thần kỳ chính xác thì tôi có thể bói thử con người Vương Hoa cho cô nương xem tài bói tướng của tôi!
– Ngươi thử bói xem sao?
– Con người hắn rất thông minh, gương mặt anh tuấn và có một thân thể tráng kiện.
Năm mười bốn tuổi hắn mới động tình. Cô nương và hắn quen biết nhau ở lúc hắn được mười bốn tuổi.
– Ồ! Ngươi nói hoàn toàn đúng.
– Nhưng ngày tháng vui đẹp giữa cô nương và hắn thật ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn có được một năm trời thì đến năm hắn mười lăm tuổi là xảy ra họa biến luôn.
– Hay quá, ngươi nói chẳng sai chút nào!
Thiếu niên bệnh hoạn mỉm cười, nói :
– Thưa đại tỷ, thế thì cô tin lời phán đoán của tôi rồi chứ?
– Ta… đã tin ngươi nói rằng hắn không còn tại thế nữa…
Y nói tới đây, hai bên khóe mắt ửng đỏ, ẩm ướt, suýt nữa chẳng cầm lòng được đã nhỏ lệ xuống, khiến người trông thấy phải buồn đứt ruột không sai.
Thiếu niên bệnh hoạn hỏi :
– Thưa đại tỷ, cô chỉ hỏi có một việc này chăng?
– Không, ta còn một việc muốn hỏi thăm ngươi nữa?
– Việc gì ư?
– Xin ngươi bói một quẻ xem gia phụ bị người ta mưu hại có nguy hại gì đến tánh mạng chăng?
– Theo cô nương nhận xét bệnh tình của lệnh tôn thì thế nào?
– Gia phụ ngoại trừ không thể nói chuyện và tứ chi mềm nhũn vô lực, ngoài ra chẳng có hiện tượng lạ lùng gì khác. Tôi thì cứ lo lắng người sẽ mất mạng nay mai.
Ngoài ra tôi muốn ngươi xem thêm một quẻ coi gia phụ có phải do Vương Phong đã hại chăng?
Rõ ràng Chương Linh Linh đã mãi hoài nghi, chẳng biết phụ thân của y có phải do Vương Phong mưu hại chăng? Nếu không thế thì y chẳng có lời hỏi như vậy đâu?
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ cười nói :
– Chẳng phải Vương Phong mưu hại phụ thân của cô nương đã có bằng chứng cụ thể sờ sờ rồi sao? Tại sao ngươi lại hỏi việc này làm gì nữa?
– Không, tôi mãi hoài nghi Vương Phong không thể nào mưu hại gia phụ được giống như các hạ đã suy đoán lúc nãy. Vì sự việc thật vô lý, gần đây tôi đã sanh lòng nghi ngờ nhiều hơn. Nếu quả thật Vương Phong bị hàm oan thì tôi phải có bổn phận tìm cho ra kẻ thù thật sự đã mưu hại gia phụ để Vương Phong được nhắm mắt nơi chín suối.
Thiếu niên bệnh hoạn hỏi :
– Điều này đối với cô nương quan trọng đến thế sao?
– Vâng, rất là quan trọng.
Thiếu niên bệnh hoạn cười nhạt, nói :
– Thế thì dễ thôi, chỉ cần đại tỷ cho tôi số tử vi của hai người, để tôi tính xem âm sát của họ có xung khắc chăng thì sáng tỏ ngay.
Hắn thoáng dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :
– Thưa đại tỷ, thật ra cô chẳng cần phải hỏi tôi về sự việc này.
– Tại sao thế?
– Cô nương có thể đi hỏi một người.
– Hỏi ai thế?
– Vương Bán Tiên!
Chương Linh Linh biến sắc, nói :
– Ngươi… nói sao?
– Nghe người giang hồ nói lại, cách đây năm năm có một người tên là Vương Bán Tiên đã đến quý quan. Sự bói toán của y có lẽ chuẩn xác hơn tôi nhiều. Tại sao cô nương không đến hỏi y chứ?
– Ngươi nói Vương Bán Tiên ở tại bản quan ư?
Thiếu niên bệnh hoạn ngạc nhiên nói :
– Chẳng lẽ y không có mặt tại đây sao?
– Không có.
Hình như thiếu niên bệnh hoạn ngạc nhiên lắm thì phải, một hồi thật lâu, hắn mới cất tiếng nói :
– Tôi đã nghe mọi người nói y đã đi vào quý quan mà?
– Không, quả thật trước kia y đã đến đây một lần, nhưng sau đó y đã rời khỏi ngay.
– Rời khỏi đây rồi sao?
– Đúng thế, y đã rời khỏi đây.
– Cô nương nói sự thật chứ?
– Đúng vậy, ta chẳng nói dối ngươi làm gì!
Thiếu niên bệnh hoạn hỏi tiếp :
– Thưa đại tỷ, tôi có thể hỏi cô một việc này chăng?
– Cứ việc nói.
– Có phải năm năm trước đây Vương Bán Tiên đã đến đây thật ư?
– Đúng thế!
– Y đến đây để làm gì thế?
– Không biết… lúc đó nhằm lúc gia phụ mang bệnh, tâm trạng tôi rối ren vô cùng nên cũng chẳng mấy quan tâm việc này, nhưng Điền gia sư biết y đến đây để làm gì…
Ồ! Phải rồi, các hạ hỏi điều này để làm gì?
Thiếu niên bệnh hoạn bị y hỏi một cách bất thình lình đã giật bắn người lên. Hắn hoảng hốt mắt nhìn Chương Linh Linh. Bất cứ một ai cũng hiểu được câu hỏi của hắn đã vượt ngoài phạm vi nghề nghiệp làm mắt thấy tướng số.
Thình lình, hắn khẽ cười nói :
– Tôi muốn gặp y.
– Các hạ muốn gặp y? Để làm gì thế?
– Tại hạ nghe người ta đồn rằng y xem tướng chuẩn xác thần kỳ. Tôi muốn tìm y để so tài cao thấp một phen.
Hắn dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :
– Tôi có thể diện kiến lệnh tôn chăng?
– Để làm gì?
– Xem tướng mạo của người ra sao? Sau đó mới phán đoán được lúc nào lệnh tôn chết. Được như thế mới chính xác hơn. Chẳng biết ý kiến của cô nương thế nào?
Chương Linh Linh ngẩn người giây lát, rõ ràng y đã gặp khó khăn.
Thiếu niên bệnh hoạn nói :
– Thưa đại tỷ, chẳng lẽ có gì khó khăn hoặc kiêng kị chăng?
– Thật tình chẳng giấu diếm các hạ làm gì, gia phụ mắc bệnh trên giường không bất cứ một nhân vật giang hồ nào biết hết. Đồng thời thúc thúc tôi đã nghiêm cấm để sự kiện này lộ ra giang hồ…
– Tôi có phải là người giang hồ gì đâu mà cô nương phải lo sợ như thế!
Chương Linh Linh suy nghĩ giây lát, nói :
– Cũng được, nhưng nếu như các hạ có ý đồ gì bất chánh thì phải coi chừng toi mạng chẳng sai!
Thiếu niên bệnh hoạn cười rằng :
– Xin đại tỷ cứ yên tâm điều này.
– Thế thì ngươi hãy đi theo ta.
Chương Linh Linh dứt lời, lập tức đứng bật dậy, dẫn hắn đi ra khách sảnh.
Thiếu niên bệnh hoạn lộ vẻ nghi hoặc theo sau lưng Chương Linh Linh bước đi.
Thình lình…
Cũng trong lúc họ bước ra khỏi sảnh, bỗng có tiếng chân bước phá không gian vang tới. Chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái, tức thì có ba bóng người chặn đường đi của họ.
Chương Linh Linh bất giác dừng bước lại ngay.
Y trố mắt nhìn tới phía trước, thấy ba người vừa xuất hiện chính là Đại quan chủ, Điền sư gia và một lão nhân.
Chương Linh Linh thoáng ngạc nhiên nói :
– Thúc thúc!
Đại quan chủ cười lạnh lùng một tiếng, cặp mắt sáng như điện lạnh chăm chăm nhìn thẳng vào mặt thiếu niên bệnh hoạn, nói giọng lạnh lùng :
– Các hạ, ngươi diễn tuồng đến đây cũng nên kết thúc thì hay hơn!
Thiếu niên bệnh hoạn mặt hơi biến sắc.
Chương Linh Linh ngạc nhiên hỏi :
– Thưa thúc thúc, có chuyện gì thế?
Đại quan chủ chẳng trả lời câu hỏi của Chương Linh Linh. Y vẫn mắt nhìn thiếu niên, nói giọng lạnh lùng :
– Các hạ đã giả làm thấy tướng số xâm nhập bản quan thám thính bí mật, do ai sai sử đến đây? Hãy khai ra mau!
Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói :
– Tôi chẳng hiểu ông nói gì hết…
– Ngươi muốn chết ư?
Đại quan chủ gầm hét một tiếng, lượn mình lướt sang hướng thiếu niên, đồng thời tay phải tràn tới nhanh như cắt.
Thế trảo của Đại quan chủ thần tốc kinh người!
Cặp mắt thiếu niên bệnh hoạn thoáng lộ hung quang, nhưng chỉ trong tíc tắc biến mất ngay. Hình như hắn muốn nói gì và có hành động gì đó, cuối cùng hắn không làm gì hết.
Cả thân người hắn đã bị Đại quan chủ nhấc bổng trong tay.
Chương Linh Linh mặt hơi biến sắc.
Đại quan chủ lạnh lùng gầm hét hỏi tiếp :
– Ngươi là ai? Nói!
– Không cần thiết phải nói gì hết!
– Các hạ đã giả làm thầy tướng số lẻn vào bản quan thám thính bí mật!
– Ai đã nói tôi giả làm thầy tướng số?
– Tiểu tử, ngươi lẻo mép ư?
Kêu “bốp” một tiếng, thiếu niên bệnh hoạn bị y tát cho một bợp tai thật mạnh, đến đỗi hắn đã phải há mồm phun ra một bụm máu tươi, tức thì một bên má sưng phồng, đỏ hẳn lên.
Chương Linh Linh hỏi :
– Thưa thúc thúc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?
Đại quan chủ liếc mắt nhìn lão nhân đứng ở một bên, lạnh lùng nói :
– Mật bộ trưởng lão! Ngươi hãy đem sự thể nói lại cho điệt nữ ta nghe!
– Thưa Đại quan chủ, vâng!
Chương Linh Linh hét lớn tiếng hỏi :
– Chuyện thế nào cứ nói mau!
Mật bộ trưởng lão cung kính nói :
– Hồi bẩm đại tiểu thư! Hôm trước tôi đã gặp vị các hạ này trong một tửu lầu tại thành Xung Châu. Hắn đã hỏi thăm tôi rất nhiều việc liên quan đến bản quan. Đương nhiên tôi không thể nói cho hắn nghe rồi, nhưng mà tôi đã âm thầm theo dõi hắn. Sau đó tôi đã trông thấy hắn dùng mười lạng bạc mua lại một số dụng cụ bói toán của một thầy tướng số, thế rồi hắn đến bản quan…
Xem tiếp hồi 5 Hành tung bại lộ