Người vừa xuất hiện chính là Điền sư gia.
Quả nhiên Điền sư gia đã tìm hắn.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
– Điền sư gia, chính là ngươi ư?
– Đúng thế, chính là ta đây.
– Ngươi tìm ta ư?
– Đúng vậy. Chẳng phải chính ngươi cướp Chương quan chủ đi mất sao?
– Điền sư gia, ngươi vì việc này mà đã đến tìm ta chăng?
– Đúng vậy, chính bọn ta tìm ngươi là vì sự việc này vậy!
Vương Hoa cười lạnh lùng, nói :
– Điền sư gia, ngươi muốn biết ai đã cướp Quan chủ của quý quan không?
– Đường nhiên muốn chứ.
– Nói cho ngươi biết cũng chẳng hề chi, chính là bọn Sát Nhân đội này!
– Sát Nhân đội ư?
– Đúng thế!
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
– Vương Hoa, ta nói cho ngươi biết luôn. Sát Nhân đội chẳng hề cướp Chương quan chủ đi đâu cả.
– Sao ngươi… biết chắc như thế, Điền sư gia? Ta định đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tìm ta trước…
Hắn cười lạnh lùng một tiếng lại nói tiếp :
– Điền sư gia, ngươi tìm ta có điều chi chỉ giáo chăng?
– Vương Hoa, chúng ta hiểu nhau quá mà. Không nói lời bóng bẩy nữa, ta đến tìm ngươi đòi người.
– Đòi ai thế?
– Bản quan Quan chủ!
– Chương Vĩnh Kỳ ư?
– Đúng thế.
– Tại sao ngươi đến tìm ta đòi người như thế?
– Chính ngươi cướp người ra khỏi bản quan!
– Điền sư gia, ngươi lầm rồi. Không phải ta cướp người đâu.
Điền sư gia ngẩn người giây lát nói :
– Điều này dễ hiểu lắm, nếu bọn họ cướp mất Chương quan chủ thì họ cũng chẳng cần bắt ngươi làm gì, vì tất cả mọi nhân vật giang hồ đều cho rằng chính ngươi đã cướp Chương quan chủ đi mất.
Vương Hoa nghe nói thế ngẩn người tại chỗ luôn.
Hắn đinh ninh rằng chính bọn Sát Nhân đội đã cướp lấy Chương Vĩnh Kỳ đi mất, thế mà bây giờ Điền sư gia lại bảo rằng Sát Nhân đội chưa hề cướp Chương Vĩnh Kỳ đi đâu hết.
Rõ ràng như thế rồi, bằng không Sát Nhân đội chẳng cướp bắt mình như thế làm gì?
Điền sư gia lạnh lùng quát hỏi :
– Vương Hoa, ngươi khai thật đi, ngươi cướp Chương quan chủ giấu đi đâu rồi?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
– Ta chẳng hề cướp bắt Chương quan chủ đi đâu hết, nhưng ta không nhất quyết buộc ngươi tin tưởng điểm này. Điền sư gia, giữa hai chúng ta còn một món nợ có cần thiết giải quyết ngay chứ?
Vương Hoa dứt lời đã tiến thẳng về hướng Điền sư gia.
Điền sư gia thoáng cau mày, nói :
– Vương Hoa, ta hỏi ngươi một lần nữa…
– Ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ta không hề cướp Chương Vĩnh Kỳ đi đâu hết, nhưng ngươi hãy yên tâm, bất kể ai đã cướp Chương Vĩnh Kỳ ta cũng phải tìm ra y mới được, vì ta cần biết âm mưu ngươi và Chương Thiếu Đường đã mưu sát phụ mẫu ta.
Điền sư gia ngẩn người tại chỗ ngay.
Hình như y đang suy luận sự việc này đã có khả năng xảy ra thế nào. Hiển nhiên y đã tin tưởng lời nói của Vương Hoa vì y biết Vương Hoa không phải là một con người nói dối.
Thình lình…
Vương Hoa gầm hét một tiếng :
– Điền sư gia, xem chưởng nào.
Hắn căm phẫn hét to một tiếng, đồng thời vung chưởng tấn công vào người Điền sư gia luôn.
Bỗng nhiên, Điền sư gia hét lớn tiếng nói :
– Dừng tay lại đã!
Vương Hoa nghe tiếng gầm hét như thế, bất giác thu hồi chưởng thế, lạnh lùng nói :
– Điền sư gia, ngươi còn điều gì muốn nói nữa?
– Ta muốn hỏi ngươi một việc!
– Nói.
– Sư phụ ngươi là ai?
– Điền sư gia, điều này có liên hệ gì đến vấn đề ta muốn giết ngươi ư?
– Có chứ!
– Có ư?
– Đúng thế, vì lần trước ngươi động thủ với ta đã thi triển Tán Hoa thất thức.
Vương Hoa nghe nói đã giật bắn người lên. Phải, lần trước hắn động thủ với Điền sư gia, hắn từng sử dụng Tán Hoa thất thức. Lúc đó Điền sư gia từng hoảng hốt thất thanh kêu một tiếng “ngươi”.
Vương Hoa nói :
– Sao ngươi lại biết đó là Tán Hoa thất thức?
– Sư phụ ngươi… không phải là Tán Hoa Tiên Tử ư?
– Đúng thế!
Điền sư gia xúc động hỏi :
– Y đâu rồi?
– Chết rồi!
– Ngươi nói sao?
Điền sư gia buột miệng kêu lên hoảng hốt, lướt người tiến tới một bước, hình như muốn nuốt tươi Vương Hoa không bằng.
Vương Hoa theo bản năng tự nhiên thụt lùi ra sau một bước, nói :
– Ngươi… ngươi là…
– Nói, y đã chết như thế nào vậy?
Âm thanh của y xúc động vô cùng. Vương Hoa lấy làm kinh hãi và thắc mắc sự biến chuyển và xúc động của Điền sư gia hết sức.
Bỗng nhiên hắn thất thanh kêu lên một tiếng :
– Ngươi… ngươi là Điền Kỳ?
– Đúng thế!
Đầu óc choáng váng, hình như Vương Hoa đã trúng phải một cú sét đánh không bằng, hắn lạnh lùng nói :
– Ngươi chính là Vô Tình thư sinh?
– Đúng thế… nhưng bây giờ ta đã đổi tên là Điền Lâm Dần. Vương Hoa, ngươi hãy nói cho ta biết Tán Hoa Tiên Tử chết như thế nào vậy?
Bỗng Vương Hoa gầm hét một tiếng nói :
– Chính ngươi đã hại y…
Vương Hoa dứt lời, lượn mình nhảy tới hướng Điền sư gia, đồng thời vung chưởng tấn công ngay.
Ngay lúc Vương Hoa vừa xuất thủ, bỗng có hai tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa xa vọng tới.
Điền sư gia khẽ hét nói :
– Vương Hoa, ngươi hãy theo ta vào Thông Thiên quan!
– Tại sao thế?
– Ngươi không đi không xong đâu.
– Lý do vì sao?
– Có người cần gặp ngươi.
– Ai?
– Chương Linh Linh! Vương Hoa, ngươi hãy lập tức vào Thông Thiên quan nha, bằng không bọn ta sẽ giết chết Chương Linh Linh.
Vương Hoa biến sắc, nói giọng run run :
– Điền sư gia, ngươi dám…
Điền sư gia cười lạnh lùng, nói :
– Ngươi cứ yên tâm, ta ắt sẽ dám làm việc này, không sai đâu!
– Ta giết ngươi mới xong.
Vương Hoa xuất thủ tấn công vài chiêu liền.
Điền sư gia lượn mình nhảy lùi ra sau cả hai trượng, lạnh lùng thét :
– Vương Hoa, nếu canh ba chẳng thấy ngươi đến, ta sẽ giết Chương Linh Linh ngay!
Dứt lời, y phi thân chạy như bay.
Vương Hoa nhún mình rượt theo, gầm thét nói :
– Điền sư gia, ngươi có gan thì dừng lại xem.
Nhưng thân pháp của Điền sư gia thần tốc kinh người, chỉ vài cái nhún mình y đã chạy xa cả vài chục trượng. Vương Hoa rượt theo một lúc đã không đuổi kịp y.
Hắn đành phải dừng bước lại, tức giận đến đỗi mồm mũi phun ra khói lửa, nói :
– Điền sư gia, ta ắt sẽ bằm xác ngươi thành từng mảnh vụn.
– Thế thì ngươi cứ việc đến tìm y…
Tiếng nói vang tới bất thình lình khiến Vương Hoa đã giật bắn người lên. Hắn phóng mắt nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một bóng người từ từ xuất hiện. Người này chính là thư sinh mặc áo nho sĩ thần bí mà mình đã gặp hai lần.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên đứng sững tại chỗ.
Thư sinh mặc áo nho sĩ mỉm cười nói :
– Thế nào, ngươi lại cảm thấy bất ngờ nữa chăng?
– Đúng thế, ngươi là ai thế?
– Các hạ, ngươi chính là Vương Hoa?
– Đúng thế!
– Con trai của Thiên Tâm Thủ Vương Phong?
– Đúng như thế!
Gương mặt của thư sinh áo nho sĩ co rút vài cái, nói :
– Thế thì ngươi hãy đến tìm Điền sư gia đi!
– Tại sao thế?
– Ngươi cứ yên tâm đi đi, Vương Hoa. Điền Kỳ bảo ngươi đến Thông Thiên quan, ngươi không thể không đi, tại vì Chương Linh Linh còn ở trong tay họ. Nhưng theo ta thì bên trong ắt còn phải có uẩn khúc gì đấy?
– Uẩn khúc?
– Đúng thế, dù muốn dù không ngươi quyết phải vào Thông Thiên quan, cho dù tán mạng ngươi cũng phải đi. Chẳng phải việc này khá quan trọng đối với ngươi ư?
– Đúng vậy, rất là quan trọng. Nhưng các hạ có thể phụng cáo tại hạ ngươi là ai chăng?
– Ngươi sẽ biết nay mai. Lúc chúng ta gặp lại lần thứ ba, ta ắt sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.
Dứt lời y lượn mình chạy mất dạng.
Vương Hoa lại ngẩn người tại chỗ lần nữa.
Phải, sự việc này rất quan trọng đối với hắn. Vì bọn Chương Thiếu Đường và Điền sư gia đã dùng Chương Linh Linh làm con tin, đương nhiên hắn phải đi mới xong.
Hắn không thể để Chương Linh Linh vì hắn mà bỏ mạng.
Thế nhưng ai đã đánh cướp Thông Thiên Thần Quân? Quả thật sự việc này quái lạ vô cùng, không ai có thể giải đáp được hết.
Người bịt mặt áo đỏ và Sát Nhân đội đều cho rằng hắn đã cướp mất Thông Thiên Thần Quân, thế thì người y biến đi đâu mất rồi? Ai đã hạ thủ như thế?
Sự việc càng diễn tiến càng phức tạp ly kỳ hơn.
Nhưng việc trước mắt hắn phải làm là đến tìm Điền sư gia để giải cứu Chương Linh Linh. Vì Chương Linh Linh yêu hắn, hắn không thể để y vì mình mà chết.
Huống hồ hắn vẫn chưa nói sự việc của sư phụ hắn đã giao phó cho Điền sư gia nghe, vì sự việc này khá quan trọng.
Hắn nghĩ đến đây liền phi thân nhún mình chạy đi.
Thình lình…
Vương Hoa đã bất giác dừng người lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng đã đứng trước mặt mình lúc nào mà hắn chẳng hay biết gì hết.
Vương Hoa lướt mắt nhìn tới đã thất thanh buột miệng kêu lên một tiếng :
– Ngươi ư?
Thiếu nữ cười rất tươi, nụ cười ngây thơ khả ái vô cùng. Vương Hoa ngẩn người giây lát, bỗng buột miệng kêu lên :
– Ngươi… là Linh Linh?
– Linh Linh?
– Đúng thế, ngươi là Chương Linh Linh!
Quả thật dung mạo thiếu nữ áo trắng đứng trước mặt giống y trang Chương Linh Linh. Nhưng thiếu nữ áo trắng lắc đầu nói :
– Không, ta không phải là Chương Linh Linh!
Suýt nữa Vương Hoa chẳng dám tin tưởng người đứng trước mặt mình lại có một dung mạo giống y trang Chương Linh Linh. Hắn lẩm bẩm nói :
– Ngươi… là ai?
– Ta tên là…
– Thanh Thanh, Thanh Thanh…
thiếu nữ áo trắng nghe tiếng gọi, y khẽ nói :
– Gia gia đang gọi ta…
Dứt lời, y lượn mình chạy về hướng phát ra tiếng gọi với một thân pháp thần tốc kinh người.
Vương Hoa đứng sững tại chỗ như người mất hồn.
Phải, hắn đã ngẩn người xuất hồn luôn. Hắn không dám tin đây là sự thật nếu thiếu nữ lúc nãy lại không phải là Chương Linh Linh, tại vì trong thiên hạ này không thể nào có hai người có cùng một gương mặt giống y trang đến thế được.
Thế nhưng rõ ràng y không phải là Chương Linh Linh mà là tên là Thanh Thanh!
– Linh Linh… Thanh Thanh…
Vương Hoa lẩm bẩm niệm thầm một mình… bỗng nhiên hắn thất thanh kêu lên một tiếng. Có thể nào y là chị em sanh đôi với Linh Linh không? Có thể như thế… rất có thể như thế…
Dĩ nhiên sự việc này rất có thể như thế.
Xem tiếp hồi 14 Tương ngộ thêm bi thương