Lão nhân lùn thấp lạnh lùng nói :
– Ta chẳng cần chiếc thủ cấp của ngươi, nhưng sau khi ta nói ra sự thể, ngươi cho rằng có sự kiện này thật thì phải chịu hai điều kiện của ta…
– Chớ nói hai điều làm gì, cho dù hai mươi điều ta cũng đồng ý với ngươi!
– Thế thì khá lắm!
Lão nhân lùn thấp dứt lời, ngồi bật dậy ngay, đi ngang trước mặt Vương Hoa ngồi trên chiếc ghế gần Bạch Phát Tẩu.
Bạch Phát Tẩu nói :
– Lão cứ nói tự nhiên!
Lão nhân lùn thấp ghé vào tai Bạch Phát Tẩu thì thào một hơi. Vương Hoa chẳng nghe thấy họ nói gì hết nhưng hắn lại trông thấy sắc mặt Bạch Phát Tẩu biến đổi liên tục, toàn thân run lẩy bẩy…
Vương Hoa hãi hùng nhìn họ không hề chớp mắt.
Lão nhân lùn thấp nói :
– Có như thế chăng?
Bạch Phát Tẩu giật mình kinh hãi cả buổi, sau đó ấp úng nói :
– Phải… ta đã nói với y, nhưng… không hề nói Thủy Tinh Cầu nằm ở trong tay của Chương Vĩnh Kỳ…
– Y đoán một phát trúng ngay.
– Nhưng y không phải là người trong võ lâm!
– Ngươi khẳng định như thế?
– Phải, ta khẳng định như thế!
– Bạn già kia, ngươi chớ khẳng định thái quá, ngươi sẽ còn bất ngờ nhiều việc nữa!
Bạch Phát Tẩu nói :
– Chẳng lẽ y là người võ lâm ư?
– Có lẽ như thế.
– Thế thì… y lại nói cho ai biết nữa ư?
– Nói cho ai biết chăng?
– Đúng thế, y ắt phải nói cho ai biết… bằng không tại sao Chương Vĩnh Kỳ bị hãm hại như thế?
– Y đã nói lại với chính…
– Nói sao?
Bạch Phát Tẩu buột miệng kêu lên một tiếng nói :
– Ngươi nói chính là…
– Thế nào? Ngươi không ngờ chăng?
– Không thể được ư?
– Ngươi căn cứ điều gì mà khẳng định như thế?
– Y là bạn thân của ta.
– Bạn thân ư?
– Bạn già kia, thật ra cảm tình giữa ta và y thân thiết hơn các ngươi nhiều!
– Tại sao ngươi đã khẳng định là y như thế?
– Bạn già kia, ngươi có biết hiện giờ y ở đâu chăng?
– Biết chứ!
– Thế ngươi suy nghĩ xem nào, sự việc dễ hiểu quá rồi, phải vậy không?
Bạch Phát Tẩu ngẩn người trong giây lát, nói :
– Thế là ngươi bảo rằng… chính y đã hại Chương Vĩnh Kỳ ư?
– Đúng thế!
– Chương Vĩnh Kỳ hiện giờ đang ở trong tay y?
– Đúng như thế!
– Chỉ vì quả Thủy Tinh Cầu chăng?
– Không sai chút nào.
Bạch Phát Tẩu ngẩn người giây lát, sau đó hỏi tiếp :
– Ngươi đã khẳng định tất cả mọi việc xảy ra như thế chăng?
– Đúng thế, ta khẳng định một trăm phần trăm như thế!
– Thế thì ta đến tìm y!
– Tìm y ư?
– Tìm y đòi lại Chương Vĩnh Kỳ.
– Bạn già kia, ngươi chớ ngớ ngẩn có được chăng? Tốt hơn hết ngươi chớ tuyên dương sự kiện này ra, bằng không có điều bất lợi với ngươi không sai!
– Y sẽ làm gì ta nào?
– Giết ngươi… y như đã giết Đà Hiệp vậy!
– A! Ngươi… nói Đà Hiệp đã chết rồi sao?
– Đúng thế!
– Có thật chính y đã giết chết Đà Hiệp ư?
– Không sai chút nào!
– Tại sao thế?
– Tại vì Đà Hiệp biết rõ sự kiện này và biết cả kế hoạch của y nữa.
Bạch Phát Tẩu nói :
– Thế thì sự việc này ghê gớm thật!
– Ghê gớm ư? Hừ, còn nhiều việc đáng sợ hơn nữa mà ngươi vẫn chưa biết đâu!
Bạch Phát Tẩu kinh hãi mắt nhìn lão nhân lùn thấp một hồi thật lâu, sau đó nói :
– Ta căn cứ điều gì mà phải tin những lời nói này của ngươi chứ?
– Thôi được, bạn già kia, dù sao ta cũng nhờ ngươi làm giúp vài việc. Ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai kẻo ngươi lại chẳng tin tưởng ta!
– Ngươi cứ việc nói.
– Nhưng, ngươi hãy nhớ lấy một điều cấm không được nói lại cho bất cứ một người nào biết ta là ai nhé.
– Đương nhiên!
– Sự kiện Thủy Tinh Cầu không được tái diễn lần nữa, ngươi hiểu chứ?
– Ta hiểu.
Lão nhân lùn thấp khẽ gật đầu. Lão thò tay vào ngực áo lấy một vật ra, té ra chính là một thẻ kim bài, đưa tới trước mặt Bạch Phát Tẩu cho lão thoáng nhìn trong giây lát rồi thu hồi lại ngay.
Vương Hoa chẳng trông thấy trên thẻ kim bài có viết những gì?
Nhưng Bạch Phát Tẩu biến sắc, hoảng hốt nói :
– Chính là… ngươi?
– Đúng thế!
– Tại sao ngươi lại biến…
– Biến cái quái gì, bạn già kia, chính vì y ta mới biến thành như thế. Sao, ta chẳng có khả năng này chăng?
– Đương nhiên tiền bối có thừa khả năng rồi. Ta có thể hỏi tiền bối một việc chăng?
– Cứ nói!
– Võ Lâm Tiểu Tốt là ai thế?
– Chính là y!
Bạch Phát Tẩu thất kinh nói :
– Chính là y sao?
– Đúng thế.
– Thôi, ta hiểu ra rồi… ta đã hiểu ra rồi!
– Ngươi hiểu được như thế thì khá lắm…
– Nhưng sự việc này quả nhiên không thể tưởng tượng được…
bỗng lão nhân lùn thấp lại ghé vào tao Bạch Phát Tẩu nói :
– Tí nữa ngươi ra phía sau, tìm cách dụ người mặc chiếc áo trắng ra khỏi nơi này.
Bằng bất cứ giá nào ngươi phải dụ y đi khỏi nơi đây mới được.
Bạch Phát Tẩu không ngoái cổ nhìn ra sau nhưng lão lại hỏi :
– Việc này quan trọng lắm sao?
– Đúng thế, rất là quan trọng!
– Được, để đó cho ta!
– Thế thì ngươi đi đi.
Bạch Phát Tẩu khẽ gật đầu một cái. Lão nhướng cao đôi lông mày, lập tức ngồi dậy bước ra phía sau.
Lão lướt mắt quan sát một vòng, chỉ thấy hai hàng ghế phía sau đã có mười mấy người ngồi ở đó nhưng chẳng thấy người nào mặc áo trắng hết.
Lão đành tìm một chiếc ghế trống ở hàng cuối ngồi xuống đợi chờ luôn.
Bây giờ Bạch Phát Tẩu không còn nghi ngờ lời nói của lão nhân lùn thấp nữa. Y biết lão là ai, đồng thời cũng am hiểu tại sao lão lại biến hóa như thế!
Lão nhân lùn thấp liếc mắt nhìn Vương Hoa, thấy hắn đang ngớ ngẩn xuất thần, bất giác hỏi :
– Ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Vương Hoa nói :
– Gia gia, ngươi thần bí hết sức!
– Thần bí ư? Hà hà, nói bậy nào, gia gia có điểm nào thần bí đâu?
– Tại sao gia gia nói chuyện lại sợ bị cháu nghe lỏm được chứ?
– Ta chỉ sợ ngươi dằn cơn giận không được mà thôi!
Vương Hoa cười nhạt, không nói gì hết. Hắn đang cố sức suy nghĩ xem gia gia hắn là ai?
Lão nhân lùn thấp không phải là một nhân vật tầm thường rồi. Thử nghĩ xem Bạch Phát Tẩu là một trong Võ lâm Tam lão mà còn gọi lão bằng tiền bối, từ điểm này có thể thấy được thân phận của lão cao cỡ nào rồi.
Trong võ lâm này có người đã có một địa vị cao như thế?
Hắn liên tưởng đến một người… Võ Lâm Hoàng Đế!
Ngoại trừ y ra, không có người nào khác đã khiến Bạch Phát Tẩu tôn kính như thế.
Đúng rồi, lão chính là Võ Lâm Hoàng Đế vì Bạch Phát Tẩu lúc nãy có nói lão biến đổi rồi, đương nhiên biến đổi ở đây muốn nói tới phương diện thân thể, căn cứ võ công của Võ Lâm Hoàng Đế thì lão thừa sức làm được việc súc cốt (co rút xương nhỏ lại).
Sau đó lão lại hóa trang gương mặt như thế nên Bạch Phát Tẩu chẳng sao nhận ra được lão.
Lão biến hình đổi dạng chính vì Võ Lâm Tiểu Tốt!
Mà Võ Lâm Tiểu Tốt chính là “y” mà họ đã đề cập trong câu chuyện. Còn Bạch Phát Tẩu nói “y” không phải là người võ lâm thì “y” là ai?
Không phải là người võ lâm mà thường qua lại với nhân vật võ lâm chỉ có một người… đó là Vương Bán Tiên!
Vương Hoa suy nghĩ tới đây, bất giác run bắn người lên!
Vương Hoa đã tạm thời nhận định mọi việc như thế!
Vương Bán Tiên chính là Võ Lâm Tiểu Tốt vì Vương Bán Tiên từng khẳng định trong vòng ba ngày Vô Địch bảo ắt phải hủy diệt. Thế rồi đêm hôm thứ ba y đã bịt mặt đi vào Vô Địch bảo và tự xưng là Võ Lâm Tiểu Tốt.
Sự việc rất có thể đã diễn ra như thế, bằng không cho dù tướng số học của y siêu đến đâu đi nữa, y cũng không thể nào tiên đoán mọi việc thần chuẩn như thế được!
Từ đó về sau, hành tung Võ Lâm Hoàng Đế mất tích luôn. Võ Lâm Tiểu Tốt Vương Bán Tiên ấy cũng dùng chân diện mục của y để xuất hiện trên giang hồ luôn.
Như thế không ai biết y chính là Võ Lâm Tiểu Tốt ấy.
Thế rồi, sáu bảy năm trước đây, hay có lẽ sớm hơn nữa, Bạch Phát Tẩu đã vô ý tiết lộ sự kiện này cho Vương Bán Tiên.
Sau đó, Vương Bán Tiên mang sự kiện này nói lại cho Huyết Thần giáo biết, và đây cũng chính là vấn đề mượn dao giết người mà lão nhân lùn thấp đã nói lúc nãy.
Vương Bán Tiên nói cho phụ thân hắn biết rằng y sắp có tai họa phát sinh, có lẽ đây cũng chính là một trong số kế hoạch của y. Thế rồi y nhân cơ hội này đi vào Thông Thiên quan, thật ra mục đích của y chỉ muốn giám sát Chương Vĩnh Kỳ mà thôi.
Mình có ý đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ, ngoại trừ y ra, không một ai biết việc này hết. Và sự việc ấy đã trùng hợp xảy ra trong đêm tối ấy luôn.
Bây giờ hắn đã am hiểu được câu nói của lão nhân lùn thấp: “Ngươi ắt phải biết ai đã đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ?”
Không còn nghi ngờ nữa, chính Vương Bán Tiên đã đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ chứ không còn ai nữa.
Mà lão nhân lùn thấp này chính là Võ Lâm Hoàng Đế đã dùng Súc cốt pháp làm cho thân thể từ bảy xích và hóa trang cả mặt mày luôn chứ không còn ai hết.
Nghi vấn ly kỳ đã hoàn toàn được sáng rỏ hết.
Căn cứ vào mẫu đối thoại lúc nãy của họ và nhập vào sự suy đoán của mình, đã hoàn toàn hiểu được toàn bộ sự việc diễn biến một cách rất dễ dàng.
Vương Hoa nghĩ đến đây hết sức kinh sợ, bất giác ngoái đầu nhìn lão nhân lùn thấp nói :
– Gia gia, cháu có việc này muốn hỏi ông?
Lão nhân lùn thấp khẽ cười nói :
– Ta đã biết ngươi muốn hỏi gì rồi!
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên, nói :
– Hỏi điều gì chứ?
– Vấn đề ngươi muốn hỏi, chính là ngươi đã nghĩ ra người đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ, có phải vậy không?
Vương Hoa xuống giọng hỏi :
– Phải, cháu đã nghĩ ra rồi, chính là Vương Bán Tiên chứ gì?
Lão nhân lùn thấp đưa mắt nhìn Vương Hoa, trầm giọng trả lời :
– Đúng thế.
– Và y cũng chính là Võ Lâm Tiểu Tốt?
– Không sai chút nào!
Vương Hoa giật bắn người lên nói :
– Ông… chính là Võ Lâm Hoàng Đế?
– Trước kia phải, bây giờ thì không phải!
Vương Hoa cả kinh hỏi :
– Tại sao bây giờ không phải?
– Lời hứa… người xuất hiện giang hồ bây giờ không phải là Châu Mã, phải ba tháng nữa.
Lão cười nhạt nói tiếp :
– Ngươi có biết tại sao chăng?
– Tại vì ông từng bại dưới tay y?
– Phải, ta từng bị y đánh bại!
– Có thật võ công của y cao siêu đến thế ư?
– Có lẽ như thế!
Vương Hoa nói :
– Cháu hiểu rồi, năm xưa gia gia bị y đánh bại, đã tuyên ngôn rằng hai mươi năm sau sẽ gặp lại và tỷ thí tại Vô Địch bảo chứ gì?
– Đúng thế!
– Gia gia, tại sao ông phải giấu diếm cháu như thế làm gì?
– Tại vì có nói cho ngươi biết cũng chẳng có lợi ích gì hết. Ngoài ra đây là lời hứa của ta, gia gia chỉ sợ rằng ngươi lỡ lời tiết lộ bí mật này ra bên ngoài!
Vương Hoa nói :
– Gia gia, thế thì ông truyền võ công cho cháu đồng thời cho cả Đại lực kim đơn ắt phải có dụng ý chứ?
Xem tiếp hồi 28 Nữ Nô Phiến Tử