Câu nói này có vẻ nói đùa nhưng trông kỹ dáng vẻ của Võ Lâm Hoàng Đế hình như lão chẳng nói đùa chút nào hết. Nữ Nô Phiến Tử bất giác ngẩn người luôn tại chỗ.
Võ Lâm Hoàng Đế quay sang hướng Vương Hoa nói :
– Này cháu, chúng ta đi chứ?
– Đi ư?
– Đúng thế, tại sao cháu vào đây như thế?
– Cháu ư? Chính họ đã dẫn cháu vào đây!
– Để làm gì thế?
Vương Hoa trông thấy Võ Lâm Hoàng Đế giả khùng giả điên như thế bất giác lấy làm thắc mắc vô cùng, hắn đành nói :
– Gia gia, cháu đã mua được cả ba nữ nô một lúc!
– A, thật chứ? Ba người sao?
– Vâng, đúng là ba người!
– Thế thì cháu giao đồ cho y và dẫn ba cô nương đi về luôn đi!
– Gia gia, sự việc cháu chưa giải quyết xong!
– Sự việc gì thế!
– “Lão hỏi một cách kỳ lạ thế, chẳng lẽ Võ Lâm Hoàng Đế không biết hắn đến đây để thám thính sắc Tiểu Yến ư? Bây giờ sao lão lại giả đò hồ đồ như thế được?”
Vương Hoa cả kinh nói :
– Gia gia…
– Cháu hỏi rồi, người ta không nói thì bằng thừa thôi. Ngoan nào, hãy nghe lời gia gia đi thôi. Gia gia bảo đảm cháu không hề gì đâu.
– Gia gia…
– À! Gia gia bảo đi thì cứ việc đi. Gia gia có bao giờ nói sai điều nào chưa?
– Ông bảo đi thật chứ?
– Đúng thế!
– Thế thì…
– Chớ lộn xộn nữa, đi ngay thôi!
– Được!
– Mang cả ba vị cô nương đi luôn!
– Ý của gia gia như thế thật sao?
– Ý của ta thì vợ nhiều khổ nhiều. Cổ nhân nói rằng nữ nhân khó nuôi, chỉ có một người vợ đã đối phó không xuể rồi, huống hồ ba người tới cùng một lúc, bảo đảm ngươi phải tiêu tan ngay…
suýt nữa Vương Hoa đã bật cười, hắn hấp tấp nói :
– Gia gia, ông…
– Gia gia nói thật đấy, cháu chưa từng có kinh nghiệm này, hay là ngươi cứ chọn một trong ba vị cô nương này cũng được.
Vương Hoa động lòng nói :
– Gia gia, theo ông thì cháu nên chọn người nào phải hơn?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Ủa, sao cháu hỏi lạ lùng như thế? Có phải gia gia muốn lấy vợ bé đâu? đây là việc riêng của cháu thì cháu tự chọn lấy chứ?
Vương Hoa nghe lão nói thế bất giác ngẩn người tại chỗ, một hồi thật lâu hắn mới nói :
– Thôi được, thế thì cháu chọn một người thôi!
Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Các hạ, có một điều ta phải nói trước.
– Các hạ cứ nói?
– Ba nữ nô này đã thuộc về ngươi hết, bất kể ngươi mang đi mấy người, ngươi cũng phải giao đủ số đồ ghi ở trong ba phiếu cho bản nhân.
– Đương nhiên rồi!
– Thế thì được.
Vương Hoa bước tới trước mặt ba nữ nô, tức thì ba nữ nô ấy thẹn thùng cúi mặt xuống ngay.
Vương Hoa đưa mắt chăm chăm nhìn Thanh Thanh nói :
– Vị cô nương này, hình như chúng ta đã từng gặp mặt ở đâu thì phải?
Thanh Thanh thoáng ngạc nhiên, hỏi :
– Chúng ta từng gặp nhau ư?
– Chẳng lẽ không có ư?
– Đương nhiên không rồi…
– Như thế thật sao?
Thanh Thanh hỏi một cách thật khéo léo :
– Chẳng lẽ ngươi từng gặp ta ư?
Vương Hoa cười thầm trong bụng :
– “Ta xem ngươi giả đò đến bao giờ?”
Hắn nghĩ tới đây liền nói :
– Thanh Thanh cô nương, ta chọn ngươi!
Thanh Thanh run bắn người lên, nói :
– Chọn ta?
– Đúng thế, ta chỉ dẫn mình ngươi đi thôi có được không?
Thanh Thanh cúi người hành lễ, nói :
– Xin đa ta công tử!
Vương Hoa thò tay vào ngực áo, lấy ba miếng Hà thủ ô và một viên Đại lực kim đơn ra giao cho Nữ Nô Phiến Tử, nói :
– Nữ Nô Phiến Tử, đây là một phần giá trị, ngươi hãy nhận lấy trước. Còn phần “tử vong”, nếu thuộc việc chánh nghĩa thì Vương Hoa này dù chết cũng không từ!
Nữ Nô Phiến Tử đưa hai bàn tay run rẩy nhận lấy hai món đồ ấy.
Y xem xét thật kỹ hai món đồ ấy trong giây lát, sau đó nói :
– Thế thì, các vị cứ đi tự nhiên!
Vương Hoa quay người rời khỏi nơi ấy ngay.
Thanh Thanh quay sang hướng Nữ Nô Phiến Tử hành lễ nói :
– Xin phép chủ nhân, Thanh Thanh đi nhé!
– Ngươi cứ đi đi!
Thanh Thanh quay người theo sau Vương Hoa mà đi. Võ Lâm Hoàng Đế nhìn Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Nữ Nô Phiến Tử, lần sau ngươi nghỉ bán nữ nô được rồi chứ?
Nữ Nô Phiến Tử thoáng ngạc nhiên, nói :
– Sao… lão lại biết như thế?
– Tại vì ngươi đã có Hà thủ ô và Đại lực kim đơn rồi mà!
Dứt lời, lão cũng ra khỏi cửa luôn.
Vương Hoa ra khỏi Hoa Nữ Trướng liền ngoái đầu nhìn ra sau hỏi :
– Gia gia, bây giờ bọn ta đi đâu?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Làm thế nào ta biết các ngươi muốn đi đâu chứ? Vương Hoa, hãy khéo chăm sóc Thanh Thanh cô nương. Gia gia bận công việc không thể đi với các ngươi…
– Gia gia, ông phải đi ngay à?
– Đúng thế, gia gia còn nhiều việc cần làm, không thể không đi ngay. Hãy yên tâm, gia gia sẽ còn tìm gặp ngươi sau, thôi, gia gia đi nha!
Dứt lời, lão phóng người chạy đi phút chốc đã mất dạng.
Tức thì Vương Hoa đã phải ngẩn người tại chỗ luôn, chẳng hiểu Võ Lâm Hoàng Đế tại sao lại làm ra vẻ huyền ảo thần bí như thế? Rốt cuộc lão đang làm gì mà Vương Hoa chẳng hay biết chút nào hết?
Đương nhiên Võ Lâm Hoàng Đế làm như thế ắt phải có nguyên nhân riêng của lão rồi. Chắc chắn Vương Hoa chẳng sao suy đoán được chút gì cả!
Vương Hoa đứng ngẩn người được giây lát thì Thanh Thanh mới lên tiếng nói :
– Vương công tử, người dẫn tiểu nữ đi đâu thế?
Vương Hoa nghe y hỏi thế, ngạc nhiên nói :
– Ta.. cũng chẳng biết đi đâu nữa!
– Người… không có nhà sao?
Vương Hoa cười nhạt nói :
– Nhà ư? Không có!
– Ngươi không có gia đình ư? Thế thì ngươi là một người phiêu bạt giang hồ rồi!
– Có lẽ như thế. Thôi được, chúng ta đi tới đâu hay tới đó, hãy đi theo ta.
Dứt lời, hắn phi thân chạy ra cốc khẩu ngay.
Bỗng Thanh Thanh gọi to một tiếng :
– Vương công tử!
Vương Hoa nghe tiếng gọi, bất giác dừng bước lại, hỏi :
– Ngươi có việc gì ư?
– Có thật ngươi chẳng có gia cư ư?
– Đúng thế!
– Tiểu nữ cũng sống lông bông nay đây mai đó từ lâu rồi, và tiểu nữ cũng ao ước có một mái nhà. Ta có một nơi chốn lý tưởng, công tử có bằng lòng theo ta đến đó chăng?
– Nơi chốn nào thế?
– Nơi đó có một tòa nhà lớn đề bảng bán, ta đã từng xem thấy rồi. chúng ta đến đó mua tòa nhà ấy có được chăng?
– Nhà bán ư?
– Đúng thế, bây giờ thì ngôi nhà ấy không có ai hết, ngoài cửa sổ có treo một tấm bảng bán nhà. Chúng ta đến đó ở trước, chờ khi nào chủ nhà đến, lúc đó chúng ta hãy mua lại ngay.
Vương Hoa nói :
– Nhưng mà, ta… không có tiền!
Thanh Thanh hỏi :
– Vương công tử, có thật ngươi… yêu thương tiểu nữ chăng?
– Ta ư?… Có lẽ là như thế!
– Thế thì từ rày về sau chúng ta là vợ chồng với nhau rồi. ta mua ngôi nhà ấy vì ta cần có một mái nhà thật sự, ngươi hiểu chứ?
– Ta hiểu rồi!
– Thế thì hãy đi theo ta…
Vương Hoa chưa kịp trả lời thì Thanh Thanh đã xoay người vượt núi chạy tới luôn.
Vương Hoa thoáng động lòng, cũng phi thân chạy theo phía sau Thanh Thanh ngay.
Hai người vượt qua một ngọn núi, chạy vào một khu rừng cây. Chạy khoảng ba dặm đường hơn thì vào tới một khu rừng xanh mát.
Vượt qua khu rừng xanh ấy có một hàng rào tre, bên trong hàng rào tre quả có xây cất một tòa nhà xinh đẹp vô cùng.
Trước cửa ngôi nhà ấy có treo một tấm bảng, trên có viết hai hàng chữ :
“Ngôi nhà này bán, Giá bán là trăm lượng hoàng kim.”
Thanh Thanh đưa mắt ngắm nhìn Vương Hoa, cười rất tươi, nói :
– Người xem có được mắt chăng?
– Được lắm… nhưng tại sao ngươi lại biết ở đây có một tòa nhà bán như thế?
Thanh Thanh nói :
– Ta ngẫu nhiên đi ngang đây trông thấy, thế rồi ta âm thầm hạ quyết tâm, sau khi người nào mua chuộc được ta, ta phải xin về đây ở.
Vương Hoa chẳng biết nói gì hơn nữa thì Thanh Thanh đã nói tiếp :
– Chúng ta hãy vào trong đi!
Nói xong y liền đẩy cửa bước vào bên trong.
Đây là một ngôi nhà rất xinh đẹp, trong khách sảnh có đủ các thứ gia cụ, ngoài ra các phòng ngủ, phòng tắm và nhà bếp cũng xinh đẹp hết sức.
Vương Hoa chẳng cầm lòng được, khen rằng :
– Một nơi chốn tuyệt vời thật.
Thanh Thanh cười ngọt ngào nói :
– Người vừa ý chứ?
– Vừa ý lắm!
Thanh Thanh cười e lệ nói :
– Vương công tử, tại sao người đã chọn mua thiếp?
– Tại vì nàng rất đẹp!
Thanh Thanh thẹn đỏ mặt :
– Người chẳng thật tình chút nào. Hai nàng kia đẹp hơn thiếp nhiều lắm.
Bỗng nhiên Vương Hoa nói :
– Thanh Thanh, bây giờ ta hỏi ngươi một lần nữa, phải chăng chúng ta đã từng gặp mặt nhau?
– Không!
– Có thật chứ?
– Đương nhiên rồi.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
– Vài hôm trước, ở Thông Thiên quan ngoại chẳng phải ta đã từng nhận lầm ngươi là một cô gái khác sao?
– Thông Thiên quan ngoại ư?… Không có chuyện như thế!
Vương Hoa lấy làm thắc mắc vô cùng, chẳng lẽ thật tình Thanh Thanh này không phải là Thanh Thanh hôm trước sao? Hình như không thể nào như thế được.
Hắm mỉm cười hỏi :
– Lý do gì mà ngươi phải bán thân như thế?
– Đây là ý kiến của chủ nhân. Từ bé ta đã mất hết cha mẹ, được người nuôi dưỡng đến lớn khôn. Người rất hung dữ, nhiều lúc y đánh ta bầm cả thân người mà ta không dám phản kháng gì hết…
Nói tới đây, y lẳng lặng nhỏ xuống hai hàng nước mắt.
Vương Hoa cũng không làm sao phân biệt được lời nói của y hư thật thế nào. Hắn lẳng lặng chăm chăm nhìn ả, tức thời không biết nói gì hết.
Y đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa hỏi :
– Ngươi… đã có ý trung nhân rồi ư?
Vương Hoa khẽ gật đầu, nói :
– Đúng thế!
Thanh Thanh mỉm cười nói :
– Chắc tình nhân công tử đẹp lắm thì phải?
Vương Hoa mỉm cười :
– Ngươi cũng khá xinh đẹp đấy!
Thanh Thanh làm ra vẻ thẹn thùng, nói :
– Công tử chế giễu thiếp mà thôi.
Xem tiếp hồi 35 Thanh Thanh đào tẩu