Vương Hoa nói :
– Tỷ tỷ, chúng ta có thể chui ra được rồi.
U Linh Nữ dừng tay lại, nói :
– Thế thì hãy chui ra mau.
Vương Hoa thò đầu chui ra ngoài trước, kế đó là Ngô Tinh và cuối cùng khi U Linh Nữ vừa chui ra bên ngoài thì tảng đá ở trên đỉnh đầu cũng vừa hạ xuống tới nơi.
Sau khi ba người ra khỏi cơ quan song sắt, Vương Hoa lập tức lên tiếng gầm lên nói :
– Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy mau mau ra đây cho ta bảo nào.
Âm thanh của Kim Cúc phu nhân lại vang tới nói :
– Chờ khi nào các ngươi chết rồi ta sẽ ra ngay.
Vương Hoa lạnh lùng lớn tiếng nói :
– Ngươi hãy ra đây xem thử nào, bọn ta đã ra khỏi cơ quan song sắt rồi.
– Ra khỏi cơ quan mai phục của ta ư?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
– Ngươi tưởng rằng cơ quan mai phục cỏn con của ngươi lại nhốt được bọn này sao?
Vương Hoa nói chưa hết lời, bỗng nhiên có một cánh cửa mở toang ra và Kim Cúc phu nhân đã hiện thân ra ngay lập tức. Y lướt mắt nhìn tới trước, mặt mày kinh hãi biến sắc ngay.
Vương Hoa gầm lên một tiếng nói :
– Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy tiếp ta một chưởng xem nào.
Vương Hoa vừa gầm hét vừa lao mình nhảy tới hướng Kim Cúc phu nhân nhanh như điện chớp, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.
Kim Cúc phu nhân nằm chiêm bao cũng chẳng ngờ rằng bọn ba người Vương Hoa đã bị nhốt trong cơ quan song sắt lại thoát thân chạy ra ngoài được như thế.
Y đang còn kinh hãi suy nghĩ thì Vương Hoa đã phóng một chưởng tới nhanh như cắt.
Vương Hoa thoạt vừa xuất thủ tấn công thì cả hai U Linh Nữ và Ngô Tinh cũng lượn mình lướt tới, đồng thời phóng chưởng ra luôn.
Bọn ba người Vương Hoa hận Kim Cúc phu nhân vô cùng, nên một kích liên thủ xuất thủ này mãnh liệt kinh hồn hết sức.
Kim Cúc phu nhân biết rằng hôm nay đã dữ nhiều lành ít, nếu động thủ tiếp tục với họ tất nhiên có nhiều điều bất lợi với mình chứ không sai.
Người ta thường nói rằng :
“Hảo hớn biết thời cơ, giữ lại rừng xanh lo gì không có củi đốt?”
Kim Cúc phu nhân suy nghĩ như thế, tả hữu song chưởng phản công ra hai chiêu, lượn mình nhảy lùi vào trong cánh cửa bí mật sau lưng y ngay.
Vương Hoa gầm lên nói :
– Ngươi chạy đâu cho khỏi.
Hắn vừa gầm lên vừa lao mình rượt theo sau.
Kêu ầm một tiếng, chiếc cửa được đóng sập lại ngay.
Vương Hoa rượt tới, vung chưởng đánh vào chiếc cửa một cái thật mạnh, kêu đùng một tiếng, chiếc cửa mở toan ra lập tức.
Vương Hoa rượt vào trong, đưa mắt nhìn kỹ thấy đây là một địa đạo. Hắn bất kể nguy hiểm thế nào nữa, cứ phi thân rượt theo mãi.
Địa đạo vừa dài vừa ngoằn ngoèo, hắn rượt được đâu chừng năm sáu trượng thì tới chỗ tận cùng.
Sau lưng có tiếng nói của U Linh Nữ vang tới.
– Đệ đệ, có rượt kịp mụ chăng?
– Không.
Bấy giờ Vương Hoa đã rượt tới phía trước một khu tùng xanh, hắn bất giác đứng ngây người ra tại chỗ luôn.
U Linh Nữ và Ngô Tinh đã rượt tới sau lưng hắn.
U Linh Nữ nói :
– Lại bị mụ này chạy mất lần nữa.
Vương Hoa nghiến răng kêu ken két nói :
– Đúng thế, lại để y đào thoát lần nữa.
Ba người bọn Vương Hoa tức giận đến đỗi mồm mũi phun ra khỏi lửa, nhưng mà họ cũng không làm gì được Kim Cúc phu nhân đã đào thoát ấy.
U Linh Nữ nói :
– Trước sau gì mụ này cũng đã chạy mất rồi, để sau này từ từ tìm kiếm mụ thôi.
Vương Hoa căm phẫn nói :
– Hôm nay để y trốn mất, e rằng sau này khó tìm gặp y lắm rồi.
– Dù có khó khăn cách mấy đi nữa, chúng ta cũng phải quyết tìm ra mụ mới xong.
Vương Hoa nói :
– Bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?
– Quay trở về thôi.
Sau khi ba người ra khỏi sơn cốc, U Linh Nữ nói :
– Hai người cứ lên đường đi đi, ta có việc không thể đi chung với hai người nữa.
Vương Hoa hỏi :
– Tỷ tỷ muốn đi đâu thế?
– Tỷ tỷ còn nhiều việc cần làm lắm, sau này tỷ tỷ sẽ tìm gặp các ngươi. Vương đệ, ngươi hãy khéo chăm sóc Ngô cô nương nha.
Vương Hoa mỉm cười nói :
– Tỷ tỷ khỏi phải quan tâm điều này, ngươi không đi cùng với hai ta nữa sao?
– Không, các ngươi cứ đi đi.
Ngô Tinh nói :
– Vương tỷ tỷ, muội sẽ tưởng nhớ tỷ tỷ luôn.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Tỷ tỷ cũng thế thôi, hãy thận trọng nha.
– Tỷ tỷ cũng thận trọng nha.
Họ chỉ tụ hợp được khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó lại phải buồn bã từ biệt.
Ngoại trừ họ chỉ mang theo nỗi niềm thương nhớ và hoài niệm, ngoài ra họ không còn tìm ra lời nói từ biệt nào hay hơn nữa.
Vương Hoa và Ngô Tinh song song phi thân chạy đi luôn.
Thình lình…
Ngay lúc Vương Hoa đang phi thân chạy nhanh, có một bóng người lẳng lặng phất phơ hạ xuống phía trước mặt Vương Hoa nhanh như cắt.
Vương Hoa và Ngô Tinh bất giác dừng người lại, hai người cùng phóng mắt nhìn tới trước, thấy người xuất hiện trước mặt là một thư sinh mặc chiếc áo màu xám tro trạc tuổi bốn mươi.
Sắc mặc đối phương trông có vẻ u sầu buồn bã hết sức.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên giây lát.
Thư sinh áo xám tro đưa mắt ngắm nhìn Vương Hoa giây lát nói :
– Xin chào tiểu ca nhi!
Vương Hoa nói :
– Có việc gì thế?
Đối phương hỏi :
– Ngươi có phải là Vương Hoa chăng?
Vương Hoa nghe đối phương hỏi như thế, bất giác giật bắn người lên, nói :
– Đúng thế, xin hỏi tiền bối…
Đối phương mỉm cười nói :
– Ngươi muốn hỏi tên tuổi của ta chứ gì?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
– Vâng, đúng là như thế.
Thư sinh mặc áo xám tro lắc đầu nói :
– Ta quên mất tên họ rồi!
Vương Hoa ngạc nhiên lần nữa nói :
– Xin hỏi tại sao tiền bối lại biết vãn bối tên là Vương Hoa như thế?
– Ta căn cứ theo truyền thuyết mà phán đoán ra, đồng thời ta đã tìm kiếm ngươi nhiều ngày rồi.
Vương Hoa nghe đối phương nói thế lại lấy làm ngạc nhiên hết sức, nói :
– Tiền bối có điều gì chỉ giáo chăng?
– Không dám, lão phu có vài việc muốn thỉnh giáo tiểu ca nhi mà thôi.
– Tiền bối cứ việc hỏi.
– Ngươi có quen biết Chương Vĩnh Kỳ chăng?
Vương Hoa nghe đối phương hỏi thế bất giác giật mình kinh hãi. Mình chưa từng quen biết với người này, tại sao đối phương lại hỏi Chương Vĩnh Kỳ như thế, làm sao chẳng bảo Vương Hoa không kinh ngạc?
Vương Hoa thắc mắc hỏi lại :
– Ngươi hỏi Chương Vĩnh Kỳ ư?
Đối phương khẽ gật đầu một cái.
Vương Hoa kinh ngạc nói :
– Tiền bối tìm lão chăng?
Đối phương lắc đầu nói :
– Không!
– Thế thì…
– Ta chỉ hỏi ngươi có quen biết với Chương Vĩnh Kỳ chăng?
– Theo vãn bối nghĩ rằng tiền bối hỏi như vậy chỉ bằng thừa thôi.
– Thế thì truyền thuyết bảo rằng ngươi đã cứu thoát Chương Vĩnh Kỳ là việc có thật rồi?
– Có người đồn đại rằng ta đã cứu thoát Chương Vĩnh Kỳ sao?
– Phải, vài hôm trước Chương Vĩnh Kỳ đã trở về Thông Thiên quan. Bệnh của y cũng được trị khỏi luôn. Chính y nói rằng ngươi đã cứu y thoát nạn.
– Sự việc này rất quan trọng với tôn giá ư?
– Đúng thế.
– Ta không hiểu gì hết.
– Có thật ngươi đã cứu Chương Vĩnh Kỳ thoát nạn ư?
– Ta không phủ nhận điều này.
– Thế thì Chương Vĩnh Kỳ ắt phải xử tốt với ngươi chứ không sai rồi?
– Đương nhiên.
– Như vậy ta có thể phó thác ngươi một việc chăng?
– Nếu là việc hợp tình hợp lý thì được…
– Nhờ ngươi đưa một lá thư cho Chương Vĩnh Kỳ…
– Đưa một lá thư cho lão?
– Đúng thế.
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
– Tự ngươi đưa thư không được sao?
– Nếu như ta đưa thư đến đó được thì chẳng làm phiền ngươi làm gì nữa.
– Thế thì lá thư này rất quan trọng rồi?
– Có lẽ như thế.
– Tiền bối quen biết Chương Vĩnh Kỳ chăng?
– Trước kia từng biết y.
Nhất thời Vương Hoa cũng chưa thể rõ được lai lịch của thư sinh mặc áo xám tro này, nhưng trông dáng vẻ ăn nói của đối phương, có lẽ là một người hiền lành chánh phái.
Nhưng vì sao y lại nhờ mình đưa lá thư này cho y như thế?
Rõ ràng bên trong ắt phải có bí ẩn gì không tầm thường rồi.
Đối phương hỏi tiếp :
– Chẳng biết ngươi có bằng lòng giúp ta không?
Vương Hoa trầm tư giây lát nói :
– Ngoài ra không còn gì nữa chứ?
– Chỉ có như thế thôi.
– Ta không hiểu điểm này, ngươi không cần thiết phải nhờ ta đưa thư, ngươi vẫn có thể phó thác bất cứ một người nào khác mang thư kia mà?
– Ta từng nghĩ tới điều này, nhưng không thể được.
– Tại sao không thể được chứ?
– Theo ta nghĩ rằng Chương Vĩnh Kỳ tin tưởng ngươi hơn.
– Thế là ngươi ắt phải đính kèm thêm lời nói gì rồi?
đối phương cười nhạt nói :
– Đúng thế, còn một câu nói nữa.
– Câu nói thế nào?
– Nếu như ngươi bằng lòng giúp đỡ ta mang lá thư này cho Chương Vĩnh Kỳ, thì ta sẽ nói câu này cho ngươi nghe.
Vương Hoa suy nghĩ giây lát, cuối cùng quyết định nhận lời giúp đối phương đưa lá thư này, hắn bèn lên tiếng nói :
– Được, ta bằng lòng đưa thư thay cho lão.
– Thế là đa tạ ngươi trước nha.
Đối phương thò tay vào túi áo lấy một lá thư ra, giao cho Vương Hoa. Chỉ thấy trên bao thư có việc vài chữ :
“Thư gửi Chương Vĩnh Kỳ, Quan chủ Thông Thiên quan.”
Trên bao thư không có việc tên là người nào gửi thư hết. Vương Hoa lại hỏi tiếp :
– Tiền bối còn dặn lời nói thế nào nữa?
– Sau khi y xem xong lá thư này, ngươi nói lại cho y hay, tất cả những gì viết trong thư hoàn toàn là sự thật hết. Bảo y hãy tin tưởng là như thế.
– Tin tưởng ư?
– Có lẽ y không tin tưởng những điều trong thư đã nói.
– Nếu như lão không tin tưởng thì sao?
Thư sinh mặc áo xám tro nói :
– Thế thì ta đành phải tìm biện pháp khác thôi.
Vương Hoa cau mày ra vẻ khó hiểu, nhưng hắn cảm thấy đây là một việc cực kỳ quan trọng.
Mặc dù Vương Hoa thông minh xuất chúng, nhưng hắn cũng không sao suy đoán được người này là ai, và trong thư đã viết những gì?
Thế rồi Vương Hoa nói :
– Được, ta sẽ chuyển câu nói này cho lão luôn.
– Thế thì đa tạ ngươi nhiều lắm.
– Chớ khách sáo làm gì!
– Thế thì lão phu xin cáo biệt.
– Xin mời!
Thư sinh mặc áo xám tro quay người lẳng lặng đi mất, thân pháp của y cũng nhanh thần tốc hết sức.
Vương Hoa ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Ngô Tinh cất tiếng hỏi :
– Y là ai thế?
Vương Hoa lắc đầu nói :
– Không biết.
– Ngươi chưa từng gặp người này lần nào sao?
– Phải, nhưng người này đến một cách lạ lùng thật, có lẽ Chương Vĩnh Kỳ biết y là ai.
Ngô Tinh hỏi :
– Ta cũng nên đến bái kiến phụ thân của ta luôn.
Vương Hoa gật đầu nói :
– Ngươi tưởng nhớ cha ngươi ư?
Ngô Tinh gật đầu nói :
– Đương nhiên, lão là phụ thân ta, ta đã nói cho ngươi nghe, mặc dù lần trước ta có gặp người nhưng sau khi nghe lão nói sự việc của ngươi nên ta vẫn chưa tương ngộ với lão.
Xem tiếp hồi 80 Phụ tử hội ngộ