Vương Hoa sực nghĩ ra điều gì, nói :
– Ồ! Phải rồi, này Ngô cô nương, ta từng nói với ngươi rằng ta đã có hai người yêu…
Ngô Tinh gật đầu nói :
– Ta nghe ngươi nói việc này lâu rồi.
– Hai người này đều là tỷ muội cùng cha khác mẹ với ngươi cả…
– Ta biết, có chi chăng?
– Linh Linh hiện giờ còn ở trong Thông Thiên quan…
– Ngươi sợ ta hiểu lầm chăng?
– Ta cần phải cho ngươi hiểu rõ điều này trước.
Ngô Tinh mỉm cười nói :
– Ngươi cứ yên tâm, ta không ghen tuông với y đâu mà ngươi phải lo. Còn một người nữa thì ở đâu?
– Ở một nơi khác, ta sẽ dẫn ngươi đến đó sau.
Ngô Tinh mỉm cười nói :
– Này Vương Hoa, ngươi nghĩ xem đây có phải là một sự việc thật lý thú chăng?
– Sự việc lý thú?
– Chẳng phải sao, cả ba chị em chúng ta đã cùng yêu một người.
Vương Hoa nghe nói thế giác ngây người giây lát, sau đó hắn cười thật vui.
Ngô Tinh nói :
– Ngươi lấy làm đắc ý ư?
– Đương nhiên!
Ngô Tinh hỏi :
– Trong ba người này, ngươi yêu người nào nhất?
– Chương Linh Linh.
– Vì y là mối tình đầu của ngươi?
– Có lẽ như thế, này Ngô Tinh, ta có lỗi với y nhiều lắm, nhưng y không hề hờn trách gì ta hết. Sau này ta mong rằng các ngươi sẽ hòa hợp sống vui vẻ với nhau.
Ngô Tinh mỉm cười nói :
– Ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ biết thương nhau thôi. Bây giờ đi chứ?
Thế rồi Vương Hoa và Ngô Tinh trực chỉ chạy tới Thông Thiên quan luôn.
Một hôm…
Hai người đã vào tới phạm vi Thông Thiên quan, Vương Hoa thoáng trông thấy Đại thiết môn Thông Thiên quan mặt đã hơi biến sắc. Hắn trông thấy vài chục môn nhân đang vây xung quanh Đại thiết môn.
Vương Hoa giật mình nhủ thầm :
– “Chẳng lẽ Thông Thiên quan sắp sửa xảy ra việc gì sao?”
Hai người bước tới cửa Quan, bảo người vào Quan thông báo.
Chẳng mấy chốc, Chương Vĩnh Kỳ, Điền sư gia và Chương Linh Linh đã ra cổng nghinh đón.
Chương Vĩnh Kỳ thoạt vừa trông thấy Vương Hoa đã vội chắp tay nói :
– Quả nhiên kiết nhân thiên tướng, cuối cùng ngươi đã bình an trở về.
– Nhờ phước của Quan chủ mà vãn bối được bình an trở về. Hắn vừa nói vừa quay sang hướng Điền sư gia nói :
– Thưa cậu, dạo này cậu vẫn khỏe chứ?
– Ta vẫn khỏe luôn!
Vương Hoa lại quay sang hướng Chương Linh Linh nói :
– Linh Linh, muội khỏe chứ?
Chương Linh Linh liếc mắt chăm chăm nhìn Ngô Tinh nói giọng lạnh lùng :
– Đa tạ ngươi đã quan tâm đến ta!
Vương Hoa tiếp tục nói với Ngô Tinh rằng :
– Ngô cô nương, vừa rồi ngươi cùng Quan chủ đã gặp mặt rồi…
Chương Vĩnh Kỳ nói :
– Đúng thế, vài hôm trước đây vị cô nương này và một thiếu nữ mặc áo đen từng hỏi thăm ngươi. Thiếu nữ ấy tên là U Linh Nữ, tự xưng là tỷ tỷ của ngươi.
– Phải, y chính là tỷ tỷ của vãn bối.
– Còn cô nương này là…
– Này Chương quan chủ, chẳng phải ta từng nói với ngươi về con gái của Thủy Tinh mỹ nhân rồi sao?
Chương Vĩnh Kỳ mặt hơi biến sắc, nói :
– Y… chính là…
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế, y chính là con gái của tiền bối vậy!
Chương Linh Linh nghe nói thế bất giác ngẩn người ngay tại chỗ.
Ngay lúc ấy…
Bỗng nhiên Ngô Tinh khẽ gọi một tiếng :
– Cha!
Ngô Tinh không còn kìm chế được nữa, y đã xúc động ngả vào lòng Chương Vĩnh Kỳ cất tiếng khóc thật thương tâm.
Chương Vĩnh Kỳ cảm thấy bùi ngùi đau lòng hết sức. Lúc còn ở trong nhà lao Võ Lâm giáo, Vương Hoa đã từng thuật lại sự việc này cho Chương Vĩnh Kỳ nghe rồi nên Chương Vĩnh Kỳ không thể phủ nhận điều này.
Vì Chương Vĩnh Kỳ tin rằng đây là cốt nhục của lão, sau khi lão biết mọi sự thật này xong, lão thường hoài niệm đứa con gái này.
Chương Vĩnh Kỳ đã nhỏ xuống hai hàng nước mắt nói :
– Này con… cha có lỗi với con…
– Cha…
Ngô Tinh khóc rả rích không biết nói gì hơn.
Chương Vĩnh Kỳ vuốt nhẹ mái tóc của con, nói :
– Mấy hôm trước gặp mặt, sao con không nói gì hết?
– Vì con đang lo lắng cho Vương ca ca.
– Ồ…
bấy giờ…
Chương Linh Linh bước gần Vương Hoa hỏi :
– Này Vương Hoa, rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế?
Vương Hoa nói với Linh Linh :
– Y là tỷ tỷ của ngươi.
– Ta không hiểu biết gì hết.
– Chờ lát nữa ngươi hỏi phụ thân ngươi sẽ biết ngay.
Chương Linh Linh ngây người ra tại chỗ luôn.
Vương Hoa nói khẽ :
– Này Linh Linh, ngươi giận Vương ca ca ư?
– Ta ư?
– Linh Linh, ta có lỗi với ngươi. Phải, có rất nhiều việc ta vẫn chưa có dịp nói cho ngươi biết…
– Ta ư… ta không trách ngươi đâu, ngươi yêu nàng chăng?
– Phải, ngoài ra còn một người nữa…
– Có phải Mai Hương đến đây lần trước chăng?
– Không, người này cũng là tỷ tỷ của ngươi.
– Tỷ tỷ của ta?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
– Làm gì ta lại có nhiều tỷ tỷ như thế chứ?
– Lát nữa ngươi hỏi phụ thân ngươi thì biết ngay.
– Thế à!
– Này Linh Linh…
Vương Hoa ngắm nhìn thần tình của Chương Linh Linh, chẳng biết nói gì hết.
Chương Linh Linh nói :
– Ta không hờn trách gì ngươi hết.
Vương Hoa khẽ gật đầu, cười ngây người ra tại chỗ luôn.
Bỗng nhiên, Chương Vĩnh Kỳ nói :
– Con tên là gì thế?
– Con tên là Ngô Tinh, thưa cha! Mẹ con nói rằng nếu cha bằng lòng thì con đổi lại họ Chương ngay.
Chương Vĩnh Kỳ thở dài nói :
– À! Cha có lỗi với con nhiều lắm, thật ra chỉ cần cha thương con và con cũng thương cha thì dù có lấy họ Chương hoặc họ Ngô cũng chẳng hề chi.
– Phải, cha nói đúng!
– Thế thì chúng ta hãy vào trong Quan mới nói chuyện tiếp.
Ngô Tinh khẽ gật đầu không nói gì hết.
Thế rồi họ cùng nhau vào Thông Thiên quan ngay.
Trên đường đi vào Quan nội, Vương Hoa hạ giọng hỏi Chương Vĩnh Kỳ :
– Chương quan chủ, vãn bối muốn hỏi người một việc…
– Việc gì thế?
– Người chưa mang việc tư của tiền bối nói lại cho Linh Linh nghe sao?
– Không có!
– Tại sao thế?
– Ta… không đành lòng chút nào!
– Này Chương quan chủ, người phải nói cho y biết mọi sự việc mới đúng. Người không thể nào dối gạt y cả đời được, hơn nữa hôm trước ta đã hứa với y sẽ tiếp dẫn y đến gặp mẫu thân của y.
– Ngươi muốn nói Vương Thu Bình chăng?
– Đúng thế.
– Cũng được, lát nữa ta sẽ nói cho Linh Linh biết hết mọi việc ấy. Ồ! Sao ngươi lại được thoát nạn như thế?
– Chính tỷ tỷ vãn bối và Ngô cô nương đã cứu vãn bối thoát nạn. Ồ, phải rồi! vãn bối còn nhiều việc phải nói lại với tiền bối biết về việc của Kim Cúc phu nhân. Tiền bối có biết y là ai chăng? Y từng là bạn gái của phụ thân vãn bối…
Thế rồi Vương Hoa mang mọi việc thuật lại cho Chương Vĩnh Kỳ nghe một phen, sau đó nói với Điền sư gia :
– Thưa cậu, cậu còn nhớ Cửu Độc Thần Quân không?
– Nhớ chứ!
– Cháu đã giết chết y rồi.
– Có thật chăng?
– Đúng thế.
Chương Vĩnh Kỳ hỏi :
– Này Vương Hoa, ta hỏi ngươi điều này, ngươi nói rằng Kim Cúc phu nhân đó là vợ của Chương Thiếu Đường, đệ đệ của ta ư? Y vì hận phụ thân ngươi bỏ rơi y và quả Thủy Tinh Cầu mà đến đỗi phải hãm hại ta ư?
– Đúng thế.
– Thế thì võ công của y khá cao siêu rồi?
– Vâng, võ công của y cực kỳ cao siêu.
Bấy giờ họ đã vào tới sảnh đường Thông Thiên quan.
Chương Vĩnh Kỳ cất tiếng nói :
– Này Linh Linh!
– Thưa cha, có con đây.
– Sang đây ra mắt với tỷ tỷ con, cha sẽ nói lại một số việc cho con nghe.
– Thưa cha, vâng.
Đương nhiên Linh Linh thắc mắc hồ nghi đủ việc, y lập tức bước tới trước mặt Ngô Tinh, chắp tay vái chào nói :
– Linh Linh xin tham kiến tỷ tỷ.
Ngô Tinh ấp úng nói :
– Linh Linh muội, tỷ tỷ xin chào muội muội.
Thế rồi Chương Vĩnh Kỳ đành mang mọi việc từng quen biết với Thủy Tinh mỹ nhân thuật lại cho Chương Linh Linh nghe một phen, kế đó lại nói tiếp :
– Chính cha cũng chẳng ngờ rằng lại xảy ra hậu quả như thế. Y là tỷ tỷ khác mẹ với con, cha có lỗi với hai mẹ con y nhiều lắm, mong rằng các con sẽ biết thương yêu lẫn nhau.
Chương Linh Linh hỏi :
– Thưa cha, thế tại sao trước kia cha không trở về Thủy Tinh lầu?
– Cha sợ mẫu thân y sẽ giết cha.
– À! Thế thì cha đã tự làm khổ thân mình đã đành, mà hại luôn cả dì mẫu luôn?
– Đúng thế, đây là một lỗi lầm lớn của cha, mong rằng con cũng lượng thứ cho cha!
Chương Linh Linh nói :
– Thưa cha, hai con sẽ biết thương yêu nhau, có phải vậy không hỡi Ngô tỷ tỷ?
Ngô Tinh nói :
– Đúng thế, chỉ cần Linh Linh muội thương tỷ tỷ là đủ rồi.
– Đương nhiên muội phải thương tỷ tỷ rồi, chẳng phải Vương Hoa cũng cưng yêu tỷ lắm sao?
Ngô Tinh cười thẹn thùng không nói gì hết.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
– Này Linh Linh, còn một việc này nữa mà cha vẫn giấu con mãi.
Chương Linh Linh thoáng ngạc nhiên, nói :
– Thưa cha! Còn việc gì thế?
Chương Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn Vương Hoa nói :
– Này Vương Hoa, ngươi nói cho y nghe đi!
Chương Linh Linh hỏi Vương Hoa :
– Này Vương Hoa, rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế?
– Đây là việc liên quan đến mẫu thân ngươi.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
– Mẫu thân ta..? Thưa cha, chẳng phải cha đã nói rằng mẹ con mắc chứng bệnh lạ mà quá cố rồi sao?
– Không phải thế!
– Ồ!… thế thì…
– Sự việc xảy ra thế này đây…
Thế rồi Vương Hoa bèn mang sự việc mẫu thân y thuật lại cho Chương Linh Linh nghe một phen.
Chương Linh Linh nghe kể xong, cả kinh thất sắc nói :
– Thưa cha, cha đã giết chết mẹ con được sao?
– Đúng thế.
– Thưa cha, tại sao thế?
Chương Vĩnh Kỳ đau lòng hết sức, nói :
– Vì… mẹ con làm những việc mất danh dự cho nên cha đã giết y. Ai ngờ trong người mẹ con vì có quả Thủy Tinh Cầu nên mẹ con chưa chết, và y đã bảo ngoại tổ phụ con là Quỷ Diện Tiên Ông đánh cướp đi một người tỷ tỷ sanh đôi với con.
Chương Linh Linh không kìm lòng được nữa, nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống, nói :
– Thưa cha, tại sao cha không nói cho con biết sớm hơn một chút được ư?
– Cha không đành lòng chút nào hết!
Chương Linh Linh quay sang hướng Vương Hoa hỏi :
– Thế là mẫu thân ta còn sống?
– Có lẽ còn sống, chẳng phải vừa rồi ta đã nói với ngươi rằng, khi ta trở về gặp ngươi lần nữa, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi ư?
– Chính ngươi muốn dẫn ta đến gặp mẹ ta chăng?
– Phải, đồng thời ngươi còn một người tỷ tỷ nữa.
– Thế thì chúng ta đi ngay bây giờ.
– Chớ vội vàng làm gì, trước sau gì chúng ta vẫn phải đi thôi.
– Mẫu thân ta đã gây nên những việc mất danh dự như thế nào?
– Thưa cha!
Chương Linh Linh quay sang hướng Chương Vĩnh Kỳ hỏi :
– Mẫu thân con đã tạo nên những việc mất danh dự như thế nào vậy?
Chương Vĩnh Kỳ nói :
– Y… y lấy trai!
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
– Lấy trai? Cha… chẳng lầm chứ?
– Đương nhiên không lầm rồi, bằng không tại sao cha chẳng nói việc này cho con nghe, à…
Chương Linh Linh lắc đầu, nói giọng cương quyết :
– Không, thưa cha, chắc chắn cha đã nghi oan cho mẹ con…
Chương Linh Linh không chịu đựng được nữa, cất tiếng khóc một cách thương tâm hết sức.
Tất cả mọi người trong hiện trường thảy đều lẳng lặng không nói gì hết.
Bỗng nhiên Vương Hoa nhớ tới lá thư của thư sinh mặc áo xám tro giao cho hắn.
Hắn vội thò tay vào trong túi lấy lá thư đó ra, giao lại cho Chương Vĩnh Kỳ và nói rằng :
– Thưa Chương quan chủ, đây là thư của người.
Chương Vĩnh Kỳ ngạc nhiên nói :
– Thư ư? Của người nào gửi cho ta thế?
Vương Hoa lắc đầu nói :
– Không biết, tiền bối hãy lấy lá thư ra xem thì biết ngay.
Chương Vĩnh Kỳ bóc thư ra xem, Vương Hoa đưa mắt chăm chăm nhìn Chương Vĩnh Kỳ không hề chớp mắt cái nào hết. Hắn trông thấy sắc mặt Chương Vĩnh Kỳ thay đổi từng lúc.
Sau khi xem xong lá thư, lão đã ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Vương Hoa lên tiếng hỏi :
– Thưa Chương quan chủ, việc gì thế?
Chương Vĩnh Kỳ bỗng hét lớn tiếng hỏi :
– Người giao lá thư này cho ngươi đâu rồi?
Vương Hoa nói :
– Y đi rồi… trong thư viết những gì vậy?
Chương Vĩnh Kỳ căm phẫn nói :
– Hừ! Nói láo!
Xem tiếp hồi 81 Vì hận tầm thù Thông Thiên quan